CHƯƠNG 26


Số từ: 1450
MIEL G. dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
Ở NHÀ BÀ NGOẠI, thế giới mới của Francis Dolarhyde là một rừng những cẳng chân mạch máu tím xanh.
Bà ngoại Dolarhyde đã điều hành một nhà dưỡng lão được ba năm trước khi cậu bé đến ở cùng bà. Tiền bạc là một vấn đề sau cái chết của chồng bà từ năm 1936; bà ta được nuôi dạy như một tiểu thư nên chẳng có kỹ năng nào để ra ngoài tìm việc.
Những gì bà có là một ngôi nhà to lớn cùng số nợ của chồng. Nhận người vào trọ không phải là cách. Vị trí ngôi nhà quá biệt lập không thể làm nhà trọ có lãi được. Bà ta bị đe dọa bị tịch biên tài sản.
Mẩu thông cáo trên báo chí về cuộc hôn nhân của Marian cùng ông Howard Vogt giàu có dường như là vận may từ trên trời rơi xuống cho bà ngoại. Bà ta liên tục viết thư cho Marian xin giúp đỡ, nhưng chẳng nhận được hồi âm. Lần nào bà ta gọi điện đến, người hầu cũng bảo rằng bà Vogt không có nhà.
Cuối cùng, thật chua chát, bà ngoại Dolarhyde phải điều đình với hạt địa phương và bắt đầu nhận người già cả bần cùng vào ở. Cứ mỗi người nhận vào bà ta lĩnh được một khoản tiền từ hạt và những khoản thanh toán thất thường từ bà con của những người ấy mà chính quyền hạt có thể tìm ra. Tình hình rất khó khăn cho đến khi bà ta bắt đầu nhận những bệnh nhân tư nhân từ các gia đình trung lưu.
Suốt thời gian đấy chẳng có sự giúp đỡ nào từ Marian mà Marian nếu muốn hẳn đã có thể giúp được lắm chứ.
Giờ đây Francis Dolarhyde chơi trên nền nhà giữa rừng cẳng chân. Cậu bé lấy những quân mạt chược của bà ngoại làm xe đồ chơi, đẩy xe len lỏi giữa những bàn chân vẹo vọ như rễ cây mọc mấu. Bà Dolarhyde có thể bắt những người ngụ trong nhà mình mặc được quần áo giặt giũ sạch sẽ, nhưng lại vô vọng khi cố bắt họ mang giày.
Những người già ngồi cả ngày trong phòng khách nghe radio. Bà Dolarhyde đã cho đặt một bể cá cho họ ngắm, và khoản đóng góp từ một cá nhân đã giúp bà có tiền phủ vải sơn lên sàn gỗ để phòng những lần không nín được bất khả kháng.
Họ ngồi thành một hàng trên các trường kỷ và trong xe lăn, lắng nghe radio, những đôi mắt mờ đục của họ nhìn chằm chặm vào con cá hay vào hư vô hay vào thứ gì đó họ từng nhìn thấy cách đây đã lâu lắm rồi.
Francis sẽ luôn nhớ tiếng bước chân lịch xịch trên thảm sơn lót sàn trong một ngày nắng nóng u u, cùng mùi cà chua bắp cải hầm từ nhà bếp, mùi của người già như mùi giấy gói thịt phơi khô dưới nắng, và tiếng radio muôn đời.
Rinso white, Rinso bright


Happy little washday song.

Francis nán lại trong bếp hầu hết thời gian vì bạn cậu ở trong ấy. Bà bếp, Queen Mother Bailey, từ nhỏ đến lớn làm người phục vụ cho ông Dolarhyde quá cố. Bà ấy thỉnh thoảng mang cho Francis một quả mận giấu trong túi tạp dề và bà gọi cậu là "Chú chuột sóc bé bỏng, suốt ngày mơ mộng". Nhà bếp vừa ấm áp vừa an toàn. Nhưng đến tối thì Queen Mother Bailey về nhà mình...

Tháng Mười hai năm 1943: Francis Dolarhyde, năm tuổi, nằm trên giường trong phòng ngủ trên lầu của mình trong nhà bà ngoại. Căn phòng đen đặc vì lớp màn cửa đen dày để chống người Nhật. Cậu bé không thể phát âm từ Nhật. Cậu cần đi tè. Cậu sợ ngồi dậy trong bóng tối.
Cậu gọi bà ngoại mình trong phòng ngủ dưới lầu.
"Ngọi. Ngọi." Cậu nghe như tiếng một con dê con mới sinh. Cậu gọi cho đến khi mệt lả. "In Ngọi."
Đến lúc đấy thì hết nhịn được, nước chảy ra nóng hổi giữa hai chân cậu và bên dưới chỗ cậu ngồi, rồi lạnh, áo ngủ dính bết vào cậu. Cậu không biết phải làm gì. Cậu hít một hơi sâu rồi lăn qua để đối diện với cánh cửa. Chẳng có gì xảy đến với cậu. Cậu đặt chân xuống sàn. Cậu đứng dậy trong bóng tối, áo ngủ dán vào hai chân, mặt nóng bừng. Cậu chạy ù ra cửa. Nắm cửa thọc vào trên mắt cậu làm cậu ngồi xuống giữa ẩm ướt, rồi bật dậy và bỏ chạy xuống lầu, những ngón tay miết lên rin rít trên thành cầu thang. Đến phòng bà ngoại. Bò ngang qua người bà trong bóng tối dưới lần chăn, giờ thì ấm áp khi áp người vào bà.
Bà ngoại cục cựa, căng cứng mình, lưng bà đanh lại trên má cậu, giọng rít lên, "Tao chưa từng thấy..." tiếng lách cách bên bàn đầu giường khi bà lần tìm hàm răng, tiếng đánh cách khi bà đeo răng vào. "Tao chưa từng thấy đứa nhỏ nào vừa kinh tởm vừa dơ dáy như mày. Đi ra, ra khỏi giường này ngay."

Bà bật đèn đầu giường lên. Cậu bé đang đứng run lẩy bẩy trên thảm. Bà quẹt ngón tay ngang mày cậu. Ngón tay quẹt xong đầy máu.
"Con làm vỡ gì à ?"
Cậu lắc đầu thật nhanh đến mức mấy giọt máu văng ra vướng lên áo ngủ của bà.

Lên lầu. Đi."
Bóng tối tràn xuống cậu khi cậu bé leo lên cầu thang. Cậu không thể mở đèn vì bà đã xén sợi dây thật ngắn để chỉ mình bà có thể với tới. Cậu không muốn quay lại cái giường ướt. Cậu đứng trong bóng tối bám vào chân giường một lúc thật lâu. Cậu nghĩ bà sẽ không lên phòng đâu. Những góc phòng tối thui kia cũng biết bà sẽ không lên đâu.
Bà có lên, giật dây mở đèn trần, hai tay ôm đầy chăn màn tấm trải. Bà không nói gì với cậu khi dọn dẹp lại giường.
Bà túm lấy bả vai cậu kéo cậu ra hành lang sang phòng tắm. Dây đèn phía bên trên gương làm bà phải nhón chân mới với tới được. Bà đưa cho cậu tấm khăn, vừa ướt vừa lạnh.
"Cởi áo ngủ ra mà lau người đi."
Mùi băng dính và chiếc kéo thợ may sáng loáng lách cách. Bà cắt ra một đoạn băng, đặt cậu đứng trên nắp bồn cầu rồi dán vết cắt trên mắt cậu lại.
"Xong," bà nói. Bà cầm cái kéo bên dưới cái bụng tròn vo của cậu và cậu thấy dưới ấy lành lạnh.
"Nhìn đây
bà bảo. Bà túm lấy sau đầu cậu đè cậu cúi xuống để cậu trông thấy con chim bé xíu của mình đang nằm giữa hai lưỡi kéo mở ra. Bà bập lưỡi kéo lại cho đến khi chúng bắt đầu nhéo vào cậu.
"Có muốn bà cắt phăng nó đi không hử ?"
Cậu cố nhìn lên bà, nhưng bà đang rịt chặt đầu cậu. Cậu khóc nấc lên, nhỏ dãi lòng thòng xuống bụng.
"Có không ?"
"Không, ngọi. Không ngọi."
"Bà thề đấy, nếu con còn làm bẩn giường lần nào nữa thì bà sẽ cắt phăng nó đi ngay. Hiểu không ?"
"Iểu ạ Ngọi."
"Con có thể tìm thấy phòng vệ sinh trong bóng tối và ngồi lên đấy như một thằng bé ngoan. Con không cần phải đứng. Giờ thì quay lại giường đi."
Vào lúc 2 giờ sáng gió nổi lên, thổi hơi nóng từ phía Đông Nam đến, quật lắc rắc những cành các cây táo chết, làm xào xạc lá trên những cây còn sống. Gió tạt cơn mưa âm ấm vào phía căn nhà nơi Francis Dolarhyde, bốn mươi hai tuổi, đang nằm ngủ.
Hắn nằm nghiêng một bên mút ngón tay, tóc tai ướt mèm dính bết vào trán và cổ.
Lúc này hắn đang thức. Hắn lắng nghe hơi thở của mình trong bóng tối và tiếng cách cách thật khẽ khi hắn chớp mắt. Những ngón tay hắn thoảng mùi xăng. Bàng quang đầy ứ.
Hắn lần tay lên bàn ngủ tìm ly chứa răng mình.
Dolarhyde luôn đeo răng vào trước khi đứng dậy. Giờ thì hắn đi vào phòng tắm. Hắn không bật đèn lên. Hắn tìm ra bồn cầu rồi ngồi xuống như một thằng bé ngoan.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Rồng Đỏ.