CHƯƠNG 4


Số từ: 1448
MIEL G. dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
HOYT LEWIS, nhân viên đọc công tơ cho công ty Georgia Power, đậu xe dưới một tán cây to trong con hẻm rồi ngồi ngả người ra cùng hộp đồ ăn trưa của mình. Chẳng còn gì là vui khi mở hộp, vì anh đã tự tay chuẩn bị nó. Không còn mấy mẩu thông điệp be bé nữa, cũng chẳng có món tráng miệng Twinkie bất ngờ.
Anh ăn hết được nửa phần sandwich thì một giọng nói oang oang ngay tai làm anh nhảy dựng, "Chắc là tôi đã xài hết một nghìn đô tiền điện tháng này
chứ gì ?"
Lewis quay lại trông thấy ngay cửa sổ xe mình là khuôn mặt đỏ lựng của ông H.G. Parsons, đang mặc quần soóc lửng, tay cầm chổi quét sân.
"Tôi không hiểu ông nói gì cả."
"Tôi đoán là cậu sẽ bảo rằng tôi đã xài hết một nghìn đô tiền điện tháng này. Lần này cậu nghe rõ tôi chưa ?"
"Tôi không biết ông dùng hết bao nhiêu vì tôi chưa đọc công tơ nhà ông, ông Parsons ạ. Khi nào đọc xong, tôi sẽ ghi ra mảnh giấy ngay đây này."
Ông Parsons cay cú với số điện trên hóa đơn lắm. Trước đây ông này từng than phiền với công ty điện rằng mình bị tính không đúng như lượng tiêu thụ thực.
"Tôi nắm vững những gì mình dùng lắm đấy nhé
Parsons bảo. "Tôi cũng sẽ đem những ghi chép ấy lên ủy ban Dịch vụ Công cộng nữa."
"Ông có muốn cùng tôi đọc công tơ không ? Ta ra ngay đấy và..

"Tôi biết cách đọc chứ. Tôi nghĩ cậu cũng có thể đọc được, nếu nó không đến nỗi quá phiền phức."
"Này ông Parsons, ông im lặng một chút nào." Lewis ra khỏi xe. "Im lặng một chút nào, bực quá. Năm ngoái ông đặt một thỏi nam châm lên công tơ nhé. Bà nhà bảo là ông đang nằm viện, nên tôi cất thỏi nam châm đi mà không nói gì. Mùa đông rồi ông lại chế mật đường lên đấy, tôi đã lập biên bản tường trình. Tôi thấy là ông đã thanh toán khi chúng tôi phạt tiền ông."
"Hóa đơn của mấy người đội lên sau khi cậu làm mấy cái trò chạy dây gì đấy. Tôi đã hết hơi hết sức nói với cậu là: có cái gì đấy trong căn nhà kia đang chạy cạn hết nguồn điện. Thế cậu có thuê kỹ sư điện đến mà tìm cho ra không ? Không đâu, cậu lại gọi đến văn phòng mà kể lể bêu xấu tôi. Tôi đang tính gài bẫy cậu đây
Lewis giận tái cả mặt.
"Tôi sẽ tìm hiểu rốt ráo chuyện này
Parsons vừa nói vừa lùi về con hẻm phía sân nhà mình. "Người ta đang kiểm tra anh đấy, anh Lewis. Tôi có thấy người kiểm tra lộ trình của anh trước rồi
ông ta đứng bên này hàng rào nói vọng ra. "Chẳng bao lâu nữa anh sẽ phải lao động như những người khác thôi."
Lewis rồ máy xe lái ra khỏi con hẻm. Giờ thì anh sẽ phải tìm chỗ khác để ăn cho xong bữa trưa thôi. Tiếc quá. Cái cây tỏa bóng thật râm kia bao nhiêu năm nay là chỗ ăn trưa tốt biết mấy.
Nơi ấy nằm ngay sau nhà gia đình Charles Leeds.

5 giờ 30 chiều, Hoyt Lewis chạy xe đến quán Cloud Nine, làm vài ly bia pha rượu để giải tỏa đầu óc.
Khi gọi điện cho người vợ nay đã thành người lạ, điều anh chỉ có thể nghĩ ra mà nói là "Anh ước gì em vẫn chuẩn bị đồ ăn trưa cho anh."
"Đáng ra hồi đó anh đã phải nghĩ đến chuyện này chứ, ông Lỏi
cô ấy đáp rồi cúp máy.
Anh chơi một ván shuffle-board tẻ ngắt với mấy tay thợ chạy dây điện và cậu điều vận cùng công ty Georgia Power rồi nhìn khắp đám đông. Nhân viên hãng hàng không mắc dịch đã bắt đầu túa vào quán. Tất cả đều để hàm ria con kiến be bé và đeo nhẫn ngón út. Chẳng bao lâu nữa người ra sẽ phải sửa chữa thứ tiếng Anh trong quán Cloud Nine bằng một bảng phi tiêu chết tiệt thôi. Ta không thể trông chờ vào hư vô được.
"Ê Hoyt. Tôi mời cậu chai bia nhé." Là Billy Meeks, quản lý của Lewis.
"Này Billy, tôi cần nói chuyện với anh."
"Gì thế ?"
"Anh biết cái thằng già khốn nạn Parsons cứ gọi điện đến công ty mình mãi đấy không ?"
"Thật tình, mới gọi tôi tuần trước này," Meeks đáp. "Lão lại có chuyện gì à ?"
"Lão bảo có ai đó đang đọc công tơ trước khi tôi đọc, như là hình như có ai đấy nghĩ tôi không đi ghi đủ số hộ cần ghi. Anh không nghĩ là tôi ngồi nhà mà ghi số công tơ đấy chứ hả ?"
"Không hề."
"Anh không nghĩ như thế, đúng không ? Ý tôi là, nếu tôi bị kẻ nào cho vào danh sách đen thì tôi muốn kẻ ấy cứ ra mặt nói thẳng."
"Nếu cậu nằm trong danh sách đen của tôi, cậu nghĩ tôi sẽ sợ không dám nói thẳng vào mặt cậu à ?"
"Không."
"Thì đấy. Nếu có ai đang kiểm ra xem cậu có đi đủ tuyến không thì tôi sẽ biết ngay. Điều hành bên cậu luôn biết được tình huống như thế. Không có ai đang kiểm tra cậu đâu, Hoyt à. Mà để tâm đến cái tay Parsons ấy làm gì cơ chứ, lão ta vừa già vừa lẩm cẩm ấy mà. Tuần trước lão gọi tôi mà bảo,
Chúc mừng vì đã chịu khôn ra với tay Hoyt Lewis ấy nhé. Tôi chẳng buồn quan tâm."
"Uớc gì hồi lão phá công tơ lần trước chúng ta đưa lão ta ra pháp luật luôn
Lewis bảo. "Hôm nay tôi vừa mới cho xe vào con hẻm dưới bóng cây để định ăn trưa thì lão làm tôi thót cả tim. Lão này phải được đá đít cho phát."
"Thời tôi phải đi ghi điện tôi cũng hay nghỉ trưa nơi ấy,"
Meeks bảo. "Trời ạ, có lần tôi trông thấy bà Leeds - ừ thì đề cập đến bà ấy lúc này có vẻ như không được đàng hoàng cho lắm vì bà ấy đã chết rồi - nhưng một đôi lần bà ấy có ra ngoài sân sau nhà để phơi nắng trong bộ đồ bơi. Chu choa. Cái bụng dưới xinh xinh dễ thương vô cùng. Chuyện về gia đình họ thật tội quá. Bà ấy tử tế lắm."
"Có ai bị bắt chưa ?"
"Chưa."
"Tiếc quá, tên này chọn gia đình Leeds trong khi lão Parsons kia lại ở ngay cuối phố chứ mấy," Lewis nhận xét.
"Nói thật với cậu, tôi không để cho mụ già nhà tôi mặc đồ bơi nằm ườn phơi nắng ngoài sân đâu. Bà ấy hay bảo Trời đất Billy, ai thèm nhìn tôi chứ ?
Tôi bảo bà ấy, này bà, mình không thể biết được có cái thứ khốn nạn điên khùng nào đấy sắp nhảy qua hàng rào với củ lẳng phơi cả ra ngoài đâu nhé. Cảnh sát có nói chuyện với cậu chưa ? Hỏi cậu có từng thấy ai không đấy ?"
"Rồi, tôi nghĩ cảnh sát đã hỏi tất tần tật những người ở đoạn đường đó. Mấy người đưa thư, hỏi hết. Nhưng mà cả tuần ấy tôi đang làm việc ở khu Laurelwood mé bên kia đường Betty Jane." Lewis khều khều nhãn chai bia. "Anh bảo tuần trước Parsons có gọi anh à ?"
"Ừ."
"Vậy thì hẳn là lão ta đã nhìn thấy ai đấy đọc công tơ của lão. Nếu lão mới chỉ dựng chuyện lên hôm nay để chọc tôi thôi thì hẳn lão đã không gọi rồi. Anh thì bảo anh không phải ai đi, và chắc chắn người lão ấy thấy không phải là tôi."
"Có thể là công ty Southeastem Bell đang kiểm tra gì đấy."
"Cũng có thể."
"Nhưng chúng ta đâu có dùng chung trụ điện ở khu vực đó đâu."
"Anh nghĩ tôi có nên gọi cho cảnh sát không ?"
"Cũng đâu có hại gì," Meeks đáp.
"Có chứ, biết đâu lại làm Parsons quắn lên khi phải nói chuyện với luật pháp ấy. Khi cảnh sát chạy xe đến thì lão sẽ sợ vãi cả quần cho xem."
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Rồng Đỏ.