Chương 06-2
-
Rừng Son
- Candace Bushnell
- 5373 chữ
- 2020-05-09 03:38:29
Số từ: 5363
Dịch giả: Nguyễn Hạnh Quyên
NXB Văn Học
Điện thoại của Wendy trong văn phòng ở Parador Pictures có năm đường dây, và hiện tại, cả năm đều sáng nhấp nháy.
Cả sáng nay nó đã thế. Thực ra là cả tuần nay. Mà thực ra thì trước nay đều thế.
Cô nhìn chiếc đồng hồ kỹ thuật số trên bàn. Hiện tại cô đã tham gia vào cuộc điện thoại hội nghị này mười lăm phút, ba mươi hai giây. Để kịp giờ, cô phải kết thúc trong ba phút hai mươi bảy giây nữa.
Các cậu cần thêm nhiều câu chuyện nữa. Nhiều cốt truyện hơn,
Wendy nói vào ống nghe. Hôm nay là sáng thứ Năm. Sáng thứ Năm là thời gian dành cho các cuộc điện thoại hội nghị bàn về tiến triển các kịch bản khác nhau mà Parador đang phát triển. Vào bất cứ lúc nào, con số này có thể là từ bốn mươi đến sáu mươi. Và trong số ba mươi kịch bản đó, có chừng mười lăm cái sẽ nổi tiếng, nghĩa là sẽ làm ra tiền. Hầu hết các xưởng phim đều cố có mười phim nổi tiếng một năm. Con số của cô luôn nhỉnh hơn trung bình một chút.
Nhưng chỉ là bởi vì cô bỏ nhiều thời gian vào các kịch bản của mình hơn!
Câu chuyện là khám phá hiện sinh của đứa nhỏ này. Về cuộc đời. Như thể, ý nghĩa cuộc đời là gì?
Wally, một trong những người viết kịch bản, xen vào.
Câu hỏi hay, Wendy nghĩ. Cô thở dài. Hai cái thằng hai mươi bảy tuổi đầu này thì biết quái gì về cuộc đời chứ?
Cậu nói hiện sinh nghĩa là sao?
cô hỏi. Sao cô lại bỏ công sức vào cái kịch bản này nhỉ, cô tự hỏi. Bởi vì cô phải làm thế. Wally và cộng sự của anh ta, Rowen, được coi là đội viết kịch bản đắt giá nhất vào lúc này. Họ thực sự đã viết được hai bộ phim nổi tiếng, mà giờ Wendy đang có chiều hướng nghĩ là nhờ may mắn. Hoặc là thế, hoặc là thành công đã rơi vào tay họ và họ chỉ suốt ngày hút thuốc phiện, có lẽ là chạy lòng vòng quanh L.A trên những chiếc Porsche và Hummer, và nghĩ rằng họ có mọi câu trả lời.
Đó là vấn đề, chị biết không?
Rowen nói. Anh ta và Wally lại lải nhải tiếp chủ đề này thêm một phút nữa. Wendy ra hiệu qua cánh cửa để mở tới chỗ trợ lý thứ ba của cô, Xenia, đang ngồi. Hiểu ý, Xenia cầm cuốn từ điển Webster chạy vào, lật ra trang có chữ E.
Chủ nghĩa hiện sinh,
Wendy đọc to, ngắt lời Wally hoặc Rowen, cô không rõ,
là một trường phái triết học đặt trọng tâm vào sự tồn tại của cá thể và trách nhiệm cá nhân đối với những hành vi tự do ý chí khi không hề biết thế nào là đúng và sai.
Cô dừng lại. Kiểu gì đó đây dường như là một tổng kết hoàn hảo cho cuộc đời cô bây giờ. Cô không biết thế nào là đúng hay sai, và cô chịu trách nhiệm cho tất cả mọi thứ. Bao gồm cả kịch bản tệ hại của Wally và Rowen.
Đó là một ý tưởng hay ho, nhưng không may là, khán giả chả ai biết chủ nghĩa hiện sinh là gì cả. Mà họ cũng không đi xem phim để biết điều đó. Người ta đi xem phim để xem một câu chuyện. Để kết nối đồng điệu cảm xúc và suy nghĩ riêng của mình với câu chuyện.
Cô ngừng lại. Chúa ơi, cô cũng vớ vẩn như họ vậy. Thực sự không ai hiểu được tại sao khản giả lại thích phim này chứ không phải phim kia. Thực sự không ai biết gì cả. Nhưng ta phải giả vờ.
Tôi nghĩ các cậu
- cô thầm sung sướng khi gọi họ là
các cậu
-
cần phải quay lại từ đầu và thảo ra một bản mới.
Đầu dây bên kia im lặng. Có lẽ họ đang nổi giận, Wendy nghĩ, đến nỗi không nói nên lời.
Ba giây trôi qua. Họ không dám cãi lại lời cô, Wendy nghĩ. Ngành làm phim như là phiên tòa của Louis XIV - cãi lời cấp trên nghĩa là tù tội hoặc tử hình. Không có chuyện Wally và Rowen dám chống lại chủ tịch hãng Parador Pictures. Nhưng có lẽ họ sẽ gác máy và gọi cô là ả chó cái.
Cô không quan tâm. Cô đúng - hay ít nhất đúng hơn họ - và đó là lý do cô đứng đầu Parador chứ không phải họ.
Chúng tôi sẽ gửi bản mới cho chị ngay,
Wally nói.
Cám ơn chị rất nhiều,
Rowen nói, vẻ khéo léo và vâng lời.
Chúng tôi thực sự rất cảm kích.
Wendy?
trợ lý thứ nhất của cô, Josh, nói xen vào.
Tôi nhận cuộc gọi tiếp theo của chị.
Cám ơn, Josh,
cô nói. Cuộc điện thoại này là với một giám đốc và nhà viết kịch bản đang làm bộ phim phiêu lưu hành động trong quá trình tiền sản xuất. Chỉ đạo cơ bản của cô là họ cần nhiều tiếng nổ ở màn ba hơn.
Màn một, một tiếng,
cô nói.
Màn hai, ba tiếng. Màn ba, năm tiếng, cái này liên tiếp cái sau. Nổ. Xong, ra khỏi rạp, và hy vọng chúng ta sẽ kiếm được ba mươi triệu đô vào tuần công chiếu.
Giám đốc và nhà viết kịch bản cười khúc khích khi nghĩ tới viễn cảnh nhiều tiền như vậy.
Khi cô đang nói chuyện điện thoại, trợ lý thứ hai của cô, Maria, rón rén đi vào đưa một tờ giấy.
Charles Hanson đã hủy buổi hẹn ăn trưa,
tờ giấy viết. Wendy tò mò nhìn lên.
Máy bay của ông ấy bị hoãn lại ở London,
Maria thì thầm.
Mẹ ông ta chứ!
Wendy viết xuống cuối tờ giấy.
Đổi lịch càng nhanh càng tốt,
cô viết thêm. Cô quay lại nghe điện thoại và nghĩ máy bay bị hoãn có thể là một kế để Charles Hanson trì hoãn thêm một ngày kết thúc thỏa thuận của họ. Có lẽ ông ta đang xem xét các đề nghị từ một xưởng phim khác.
Điều tra Hanson,
cô viết lên tập giấy màu vàng lớn luôn đặt trên bàn mình.
Cô gọi thêm hai cuộc điện thoại hội nghị nữa. Đang nói chuyện thì Shane gọi. Maria lao vào phòng với chữ
SHANE?
viết trên tập giấy màu vàng giống như tập của cô để trên bàn. Wendy gật đầu.
Cô để Shane đợi bốn phút, ba mươi lăm giây.
Alô?
cô lạnh lùng nói.
Em đang làm gì thế?
anh hỏi.
Làm việc,
cô mỉa mai nói.
Ý anh là, với anh,
anh nói.
Nhận xét này nghe ích kỷ đến mức Wendy không biết phải nói gì.
Em rút toàn bộ tiền ra khỏi tài khoản chung của chúng ta,
Shane nói vẻ buộc tội.
Vâng?
Wendy nói.
Rất mừng là anh có nhận thấy.
Đừng làm một ả xấu xa, Wendy ạ,
Shane nói.
Sắp tới sinh nhật 12 của Magda. Anh cần mua cho con gái chúng ta một món quà.
Cố kiếm việc đi,
Wendy nói và gác máy.
Cô gọi thêm ba cú điện thoại nữa. Lúc đó là một giờ.
Trưa chị muốn ăn gì?
Xenia nói, lò đầu vào văn phòng. Wendy đang đờ đẫn nhìn xuống tờ Hollywood Reporter buổi sáng. Các câu chuyện được đánh dấu để phân biệt về tầm quan trọng: màu đỏ dành cho các mục nói về Parador và bất cứ dự án của họ, vàng dành cho các dự án cạnh tranh, và xanh lá cây cho bất cứ điều thú vị nào khác.
Wendy giật mình.
Ăn trưa à?
cô nói.
Charles Hanson đã hủy hẹn. Vì thế tôi tự hỏi là liệu chị có muốn gọi món gì không?
Ồ,
Wendy nói.
Đợi tôi một chút nhé.
Cô đãng trí cầm tờ Hollywood Reporter lên, từ từ lấy tại tác phong. Mỗi lần làm việc bốn tiếng liên tục thế này, nói hết cuộc điện thoại này sang cuộc điện thoại khác, cô luôn trở nên đờ đẫn.
Đột nhiên cô nhớ lại cú điện thoại của Shane.
Chúa ơi. Cô thực sự là một ả xấu xa.
Mẹ kiếp anh ta, cô nghĩ, cầm tập giấy màu vàng rồi đứng lên. Sao anh ta dám chứ? Mà ít ra anh ta cũng đang bắt đầu hiểu được chuyện. Cô đã rất cáu khi anh lấy tiền của cô. Cô đã định thuê luật sư ly hôn ngay sáng hôm thứ Hai. Nhưng rồi ngày hôm đó đã bắt đầu, và cô chìm đắm vào công việc. Và tất cả những gì cô làm được là chuyển toàn bộ tiền ra khỏi tài khoản chung của họ vào tài khoản riêng của mình. Cô ngạc nhiên khi Shane không nghĩ ra chuyện đó trước và làm cho cô.
Hai trăm nghìn đô không phải là một khoản lớn,
Shane nói vào sáng thứ Hai khi cuối cùng anh quyết định gọi lại cho cô.
Sao cơ?
cô nói.
Em kiếm được hơn ba triệu một năm, Wendy,
anh nói, như thể đấy là một loại tội ác.
Mà tiền đó còn trừ thuế rồi.
Đúng thế, Shane ạ. Nhưng em làm ra nó!
cô gần như hét lên.
Nên em là người quyết định sẽ làm gì với nó.
Rõ là Shane không nghĩ ra được câu trả lời hay ho nào, vì tất cả những gì anh nói là
Mẹ kiếp cô,
rồi gác máy.
Khi nhận ra mối quan hệ của họ đã xấu đi đến mức không còn lịch sự được với nhau nữa khiến cô cảm thấy đau đớn.
Maria?
cô nói. Maria vội đi vào.
Tôi cần cô tìm xem Charles Hanson có đang thỏa thuận ở đâu khác không. Cô gọi cho vài bạn bè trợ lý và tìm ra hộ tôi được không?
Maria, cô này vừa cao vừa yểu điệu như một cây sậy, gật đầu. Chừng sáu tháng nữa, Wendy sẽ thăng chức cho cô và sa thải Josh. Về cơ bản cô nghĩ đến việc sa thải tất cả đàn ông vào lúc này.
Tôi sẽ thử Disney trước.
Tôi biết phải gọi cho ai,
Maria nói.
Bữa trưa thì sao?
Ồ, tôi...
Wendy bắt đầu. Điện thoại đổ chuông.
Shane!
Josh gọi, từ văn phòng bên ngoài.
Wendy thấy bụng mình quặn lên vì giận dữ. Cô định đưa tay nhận điện thoại nhưng rồi nghĩ lại. Những cuộc cãi vã này không thể tiếp tục diễn ra trước mặt nhân viên của cô được. Họ đã suy đoán có chuyện gì thật sự không ổn rồi. Họ sẽ nói chuyện, và trong vài ngày, toàn bộ Splatch-Verner sẽ biết cô sắp sửa ly dị.
Tôi sẽ gọi lại cho anh ấy,
cô nói lớn.
Cô đứng dậy và cầm lấy túi, đi ra văn phòng ngoài vào hành lang.
Tôi sẽ đi ăn ở phòng ăn riêng,
cô tự nhiên nói.
Ba mươi phút nữa tôi quay lại. Nếu cần cứ gọi di động cho tôi.
Chị nên hít thở ít không khí trong lành,
Maria gật đầu.
Wendy mỉm cười. Trong tòa nhà này làm gì có nơi nào có không khí trong lành cơ chứ. Vấn đề là ở chỗ đó.
Cô bước tới thang máy, định sẽ gọi cho Shane từ di động. Nhưng thế cũng mạo hiểm - ai đó có thể đi tới và nghe lén được cái chắc chắn sẽ là một cuộc cãi vã to tiếng, dù là ngắn gọn. Không nghĩ ngợi gì, cô bước vào thang máy và nhấn nút tầng ba mươi chín, nơi không chỉ là phòng ăn dành riêng cho các giám đốc mà còn là phòng tập thể dục riêng, mà không ai sử dụng. Thang máy đến tầng ba mươi chín kêu đánh keng một cái, và Wendy bước ra.
Gần như ngay lập tức, cô nghĩ đến việc quay trở lại thang máy, nhưng cửa đóng sập lại rất nhanh sau lưng cô. Cô sẽ làm gì đây? Cô ghét phòng ăn riêng. Ý tưởng khi xây nó thì đây là một nơi dễ chịu thoải mái cho các giám đốc của Splatch-Verner. Nhưng Wendy luôn thấy nó thật đáng sợ như căn tin ở trường phổ thông, với sự phân biệt không-lấy-gì-làm-nhạt-nhòa giữa địa vị và giới tính. Ta có thể khăng khăng rằng mọi người là bình đẳng, nhưng con người luôn quay lại cái thời phe phái hồi còn vị thành niên.
Cửa thang máy mở ra và hai giám đốc từ bộ phận quảng cáo bước ra. Họ gật đầu chào Wendy và cô gật đầu chào lại. Giờ cô thực sự hành xử như một đứa nhóc vị thành niên. Cô không thể do dự đứng đó được. Cô sẽ phải bước vào trong.
Mày có thể làm được việc này, cô nói, bước theo hai người kia trên hành lang. Kể từ bây giờ, cuộc đời mày sẽ là đón nhận mọi loại thử thách mới.
Như ăn một mình, cô chua chát nghĩ. Cô ước giá chi mình mang theo một kịch bản. Để không phải ngồi một mình như một mụ dở hơi.
Wendy đặt túi xuống một bàn trống góc cạnh cửa sổ và cảm thấy như thể mọi người đang nhìn mình, bước ra xếp hàng lấy đồ ăn.
Dĩ nhiên không ai nhìn cô cả, và phòng ăn cũng không đông lắm. Cô cầm một khay bằng gỗ lên, và đặt lên đó một cái đĩa, đột nhiên thấy mình đắm chìm vào một trong những ước mơ mới yêu thích của mình. Nếu, trong những ngày này, cô phát hiện ra Shane trong căn hộ mới của mình (mà cô ngờ mình phải trả tiền, mặc dù anh thực sự không xin cô tiền thuê nhà - chưa xin) ở trên giường với một phụ nữ khác thì sao? Cô sẽ không đích thân giết Shane, cô sẽ thuê ai đó làm. Có một tay mafia đã làm tư vấn cho một bộ phim của cô hai năm trước. Và cô dễ dàng tìm được số điện thoại của gã mà không khiến ai nghi ngờ. Cô sẽ gọi cho gã đó từ điện thoại công cộng ở Penn Station, và yêu cầu gã gặp cô tại Sbarro’s. Cô sẽ đội tóc giả, nhưng sẽ phải là một bộ tóc giả thật đẹp - tóc giả xấu nhìn phát biết ngay. Người ta luôn nhớ kẻ đội tóc giả xấu. Còn màu thì sao? Vàng, cô nghĩ. Nhưng không phải vàng nhạt. Phải là màu gì đó tự nhiên. Vàng nâu chẳng hạn...
Cái khay bị giật đột ngột đưa cô quay về với hiện thực. Có người va vào khay của cô. Ngay lập tức cô nhìn xuống và thấy tay một người đàn ông đặt trên mép khay của cô. Da tay mềm mại và hơi rám nắng, và đột nhiên nó khiến cô nghĩ đến sex. Rồi cô nhìn lên và sững người. Cánh tay đó là của Selden Rose.
Đúng kiểu ông ta! Cô nghĩ.
Cố đẩy khay của tôi ra khỏi đường nhỉ?
cô thô lỗ hỏi.
Ồ, Wendy,
ông nói, giật mình.
Tôi xin lỗi. Tôi không nhận ra đó là cô.
Vậy nếu ông biết đó là tôi, ông sẽ không hất khay của tôi?
Không,
ông ta nói.
Tôi sẽ hất mạnh hơn. Cô có thể chịu được.
Cô há hốc mồm. Chuyện này thật đáng kinh ngạc (Ông ta đang cố đong đưa? Hay ông ta đe dọa cô một cách trắng trợn?) khi cô không biết phải nói gì.
Thay vào đó cô nhìn chăm chăm vào mặt ông ta. Tháng rồi, ông ta hẳn đã nuôi tóc, vì nó dài hơn bình thường và thòi ra từ sau tai ông ta. Ông mỉm cười.
Tôi đoán là chúng ta đến đây vì cùng một thứ,
ông nói.
Thật á? Wendy nghĩ. Ông ta đang nói gì thế? Trông ông ta thực sự đáng yêu. Một triệu năm nữa cô cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ đong đưa với Selden Rose. Nhưng cô thấy mình đang trả lời,
Ồ? Và đó có thể là gì?
Thịt tươi,
Selden nói. Ông ta ngả người về phía cô, nhỏ giọng nói sát vào tai cô.
Đó là một trong những bí mật được giữ kín ở New York. Thứ Năm. Phòng ăn riêng ở Splatch-Verner.
Ông dừng lại.
Món bò nướng đặc biệt. Được chuyển trực tiếp từ nông trại Old Man ở Colorado về.
Thật á?
Wendy nói, thấy mình thực sự bị ấn tượng và kích thích một cách khó chịu. Bằng cách nào mà Selden Rose luôn biết những chi tiết nhỏ nhặt này còn cô lại không? Và sao tự dưng ông ta lại tỏ ra thân thiện thế?
Ha! Cô đang đùa với ai chứ, cô nghĩ. Ai leo lên được đến địa vị của họ cũng thừa khả năng tỏ ra duyên dáng khi họ muốn thứ gì đó. Không muốn bị vượt mặt, cô nói,
Cám ơn, Selden. Tôi sẽ nhớ lời gợi ý của anh.
Không có gì, Wendy ạ. Tôi luôn sung sướng khi được làm mọi người vui vẻ.
Wendy sắc sảo nhìn ông ta. Có phải ông ta đang tỏ ra gợi tình không nhỉ? Ông ta nhướn mày lên và mỉm cười và như thể có vài khả năng
vui vẻ khác
đang lởn vởn trong đầu cô. Nhưng cô quyết định không nói gì cả. Selden Rose là kẻ thù, và không thể tin tưởng được.
Câu chuyện như nhạt đi, vì thế họ tiếp tục bước tiếp mà không nói chuyện, im lặng trở nên nặng nề và khó chịu hơn. Khi cuối cùng tới đường cuối hàng người, cô thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô ngồi xuống bàn, ngượng nghịu mở khăn ăn ra và trải lên đùi. Chiếc khăn trượt rơi xuống sàn, và cô cúi xuống nhặt lên. Khi làm thế, cô thấy chân một người mặc quần của bộ vest bước về phía mình. Selden Rose. Một lần nữa!
Tôi ngồi cùng cô có được không?
ông ta hỏi.
Tôi muốn nói chuyện với cô về buổi họp tập đoàn.
Chuyện này hoàn toàn hợp lý. Và cô không thể nào từ chối ông ta mà không có lý do cụ thể nào.
Vâng,
cô nói, vẫy chiếc khăn ăn về phía chiếc ghế đối diện. Selden ngồi xuống. Đột nhiên cô thấy mình đang mỉm cười khích lệ với ông ta, như thể cô vui sướng khi được ăn trưa với ông ta. Trong khi ông ta mải sắp xếp khay đồ ăn của mình, cô lén nhìn ông ta lần nữa. Cô đã luôn nghĩ Selden Rose hơi đỏm dáng, nhưng giờ cô không chắc nữa. Có lẽ là do cách ông ta ăn mặc. Bộ vest may đo màu xanh nước biển, cùng áo sơ mi trắng, tạo nên quyền lực. Cô cầm dĩa lên.
Ông không cần phải có lý do mới được ngồi với tôi, Selden ạ,
cô nói.
Thế tốt quá,
ông nói, ngồi xuống đối diện với cô.
Nhân tiện, tôi đâu tìm kiếm một lý do. Chỉ là tôi không muốn làm phiền cô thôi.
Thực ư,
Wendy nói, nghĩ đến việc ông ta không hề tỏ ra hối hận đã gây phiền toái cho cô trong quá khứ.
Đây là lần đầu tiên.
À, Wendy,
ông nói, nhìn cô như thể cô đã đánh giá sai về ông. Ông giơ tay lên và ra hiệu cho bồi bàn.
Tôi đã định gọi cho cô về chuyện Tony Cranley.
Đột nhiên Wendy cảm thấy giận dữ không giải thích được. Những ngày này gần như bất cứ thứ gì cũng khiến cô giận dữ.
Tony?
cô nói, rồi phá lên cười sặc sụa.
Tất cả chúng ta đều biết anh ta là một thằng đểu,
Selden dịu dàng nói.
Nhưng là một tên rất hấp dẫn.
Thật á?
Wendy hỏi.
Chả phải à?
Selden nói.
Tôi nghĩ anh ta là loại đàn ông khiến phụ nữ phát điên lên.
Wendy nhìn ông ta vẻ kinh tởm. Có phải Selden đang cố nói với cô rằng chính ông ta cũng là một thằng đểu, và rằng vì thế cô nên thích ông ta? Hay đây là một trong những trò thử nghiệm đó? Có phải ông ta đang cố nói rằng nếu cô thích những tay đểu, cô sẽ không thích ông ta? Chuyện gì đây? Selden biết cô nghĩ ông ta là một tay đểu. Mà ông ta có biết không nhỉ.
Đàn ông thật ngu xuẩn,
Wendy nói.
Cô không thích những tay đểu à?
Selden trêu ghẹo hỏi.
Có lẽ nào ông ta đang có ý nhắc đến Shane? Không, cô nghĩ. Ông ta không thể biết được chuyện đó. Có lẽ ông ta chỉ cợt nhả. Như mọi khi ông ta đơn giản là... một thằng đểu.
Ông không thích những ả chó cái đào mỏ à?
cô bật lại.
Tuy nhiên, câu này không đưa lại phản ứng mà cô mong đợi. Thay vì rút lui, Selden đặt dĩa xuống và nhìn ra cửa sổ. Ông ta thực sự trông... buồn bã.
Selden?
cô cẩn trọng nói.
Tôi đã lấy một ả như vậy,
ông giản dị nói.
Ồ,
Wendy nói vẻ ngạc nhiên.
Tôi xin lỗi.
Đột nhiên cô nhớ mình từng nghe những tin đồn đại về một phụ nữ điên rồ mà Selden Rose đã lấy. Nhưng Selden chưa bao giờ nói về cô ta cả.
Ông ta nhún vai.
Cuộc đời là thế mà.
Ừ,
cô nói, nghĩ đến Shane.
Đúng thế thật.
Rắc rối trên thiên đường à?
ông ta hỏi.
Nói thế cũng được,
cô mơ hồ nói. Cổ họng cô nghẹn lại. Cô cố nặn ra một nụ cười.
Tôi từng bị thế rồi,
ông nói.
Không dễ dàng gì nhỉ.
Cô lắc đầu. Chúa ơi. Cô sẽ khóc mất. Và tất cả là do Selden Rose tử tế với cô. Chuyện này là thứ nhắc nhở cô rằng thế giới này không hoàn toàn tồi tệ. Nhưng rồi chính Selden Rose lại là người mang đến cái tin tốt lành này... Chuyện này đủ khiến cô bật cười.
Nghe này,
ông ta nói.
Tôi biết thế này chả ích gì, nhưng anh ta chắc chắn là một thằng đầu đất.
Đầu đất?
Wendy nói, giật mình khi nghe từ đó.
Tôi đã không nghe từ này từ hồi những năm bảy mươi,
cô nói, tỏ vẻ khinh khỉnh.
Tôi đang mang nó lại,
ông nói.
Một từ quá hay ho không thể bị mất đi.
Ồ thật á?
cô nói.
Ông còn từ nào định mang trở lại không?
Cô muốn nói về chuyện đó không?
ông dịu dàng hỏi, cắt miếng thịt bò nướng.
Cô bặm môi. Cô muốn nói về chuyện đó. Selden là đàn ông, và đôi khi đàn ông hiểu rõ những tình huống như thế này. Nhưng ông ta cũng là đồng nghiệp của cô, và có lẽ là một người không đáng tin cậy. Nhưng chẳng lẽ cô sẽ sống như thế này ư, không bao giờ tin ai thêm một lần nữa? Dù sao thì rồi ông ta sẽ biết chuyện thôi.
Có vẻ như chồng tôi đang ly dị với tôi,
cuối cùng cô nói.
Nghe cô nói thì cô có vẻ không tin lắm,
ông nói. Mắt họ gặp nhau. Mẹ kiếp. Lại thế rồi. Ẩn ý tình dục. Cô không thể nào tưởng tượng ra nó được. Và rồi - cô khá chắc là mắt ông ta nhìn xuống ngực mình. Cô đang mặc một chiếc sơmi trắng với áo len cashmere. Chiếc áo bó chặt, và ngực cô bật lên trong chiếc áo lót nâng ngực. Cô không cố tình mặc chiếc áo ngực này. Nó là chiếc áo ngực còn sạch duy nhất. Nó và chiếc quần lót lớn bằng cotton màu hồng.
Ừm, mọi chuyện chưa kết thúc. Tôi thậm chí còn chưa tìm luật sư.
Cô nhìn xuống đĩa của mình, vờ như đang chăm chú vào miếng thịt bò. Ông ta không nói gì, nhưng khi ngước lên nhìn ông ta, mắt ông ta có vẻ tràn ngập sự cảm thông.
Vẫn hy vọng mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa?
ông hỏi.
Chỉ là... tôi không hiểu chút gì cả,
cô tuyệt vọng nói. Cô ngả người ra ghế.
Thế anh ta nói gì?
Anh ta chẳng nói gì. Ngoài việc rằng kết thúc rồi.
Tham gia tư vấn chưa?
Selden hỏi.
Anh ta từ chối. Bảo chẳng ích gì.
Có lẽ anh ta nghĩ thế thật.
Chúng tôi đã lấy nhau được mười hai năm,
Wendy nói.
Seldom cau mày cảm thông.
Chúa ơi, Wendy. Tôi rất tiếc. Vậy là hai người đã lớn lên cùng nhau.
Ừm...
Cô bật ra một tiếng cười chua chát.
Ông có thể nói là tôi đã lớn lên. Anh ấy thì không.
Selden gật đầu vẻ thấu hiểu.
Tôi không có ý tọc mạch, nhưng anh ấy làm nghề gì?
Thông thường, cô sẽ tỏ ra tự vệ ở điểm này. Cô sẽ nói rằng Shane là nhà viết kịch bản (bỏ từ
thất bại
đi) và đang làm việc chăm chỉ để mở một nhà hàng. Nhưng đột nhiên, cô không quan tâm nữa.
Không làm gì cả,
cô nói.
Anh ta thực sự không làm việc quái gì cả.
Đó là điều tôi không sao hiểu được,
Selden nói.
Wendy bật cười.
Mẹ tôi cũng không hiểu.
Môi Selden bĩu ra thành một nụ cười giễu cợt. Trước kia cô chưa bao giờ để ý đến miệng ông ta. Môi ông tay đầy đặn và cong, như hai cái gối màu hồng đỏ. Mình có thể hôn cái miệng đó, đột nhiên cô nghĩ.
Tôi biết cô đang rất khổ sở,
ông nói. Ông giơ tay lên đầu, hất ít tóc ra sau tai. Ông mỉm cười. Lại thêm một biểu hiện tình dục. Có phải là do đột nhiên cô độc thân không nhỉ? Có phải cô đang tỏa ra một mùi hương đặc biệt nào đó?
Cô cảm thấy như thể bên trong mình đầy những mảnh gương vỡ,
ông nói.
Cô gật đầu. Phải, đó chính xác là thứ cô cảm thấy. Biết rằng mình không đơn độc khiến cô cảm thấy thực sự nhẹ nhõm. Cô không phải là một kẻ dở người.
Rất khổ sở, nhưng đây là điều mà cô phải làm,
ông ta nói.
Cô phải quyết định và kiên trì với nó. Và rồi bước tiếp. Dù có cảm thấy tồi tệ thế nào, dù anh ta có muốn quay trở lại, và anh ta sẽ muốn thế, thì hãy kiên trì với quyết định của mình. Một khi ai đó đã phản bội ta, họ sẽ luôn phản bội ta một lần nữa.
Cô không nói gì, nhìn đăm đăm vào mắt ông, và trong một giây, cô nín thở. Rồi ông cầm dĩa của mình lên.
Đó là bài học mà tôi đã học được một cách cay đắng,
ông nói.
Ta luôn tưởng rằng khi ta già hơn thì cuộc đời sẽ dễ dàng hơn, nhưng không phải như vậy,
cô nói, cố cư xử như thể mọi thứ đều bình thường.
Không, không phải thế, nhỉ?
ông nói. Ông nhìn lên, và mỉm một nụ cười vô cùng buồn bã với cô, cô gần như há hốc mồm.
Cô cắn một miếng thịt. Vừa nhai thật kỹ, cô vừa nghĩ đến chuyện thật là điên rồ khi ta nghĩ ta hiểu một người rồi phát hiện ra mình hoàn toàn sai lầm. Selden Rose đã chịu đau đớn. Sao trước đây chưa bao giờ cô nghĩ tới điều đó? Và có lẽ ông ta cũng nghĩ như thế về cô.
Có thể là cô tưởng tượng ra, nhưng cô nghĩ mình và Selden thực sự rất giống nhau.
Lấy Selden Rose thì sẽ như thế nào nhỉ? Cô tự hỏi.
Họ ăn xong bữa trưa, và đi xuống thang máy cùng nhau.
Selden bắt đầu nói về một chương trình tivi mà ông ta đang làm. Wendy gật đầu nhiệt tình, nhưng thực ra cô không nghe. Nếu, cô tự hỏi, vì duyên số định mệnh kỳ quặc nào đó, cô và Selden yêu nhau thì sao? Trước buổi trưa hôm nay, họ đã luôn ghét nhau, nhưng nếu vì chuyện này, họ thầm thấy nhau cuốn hút thì sao? Ta đã nghe thấy những chuyện như thế này xảy ra. Dĩ nhiên là hầu hết ở trong phim. Nhưng thế không có nghĩa là không thể xảy ra trong đời thực.
Cô cắn phía bên trong môi. Nếu là thế thật, nó sẽ khiến toàn bộ thất bại với Shane trở nên hợp lý. Ai cũng bảo rằng sẽ mất rất nhiều năm để vượt qua một lần ly dị, nhưng nếu không phải thế thì sao? Nếu ta gặp người hợp với mình ngay lập tức và bắt đầu một cuộc đời mới, hạnh phúc và sung sướng hơn thì sao? Ở đâu viết rằng ta sẽ phải khổ sở? Cô là người tốt. Cô đáng yêu. Tại sao cô không thể có được một cuộc đời được yêu thương và chia sẻ mà cô luôn mơ ước?
Thang máy dừng lại.
Cám ơn vì bữa trưa,
Selden nói vẻ tự nhiên.
Trong giọng ông ta có ẩn ý gì đó phải không nhỉ? Cô tự hỏi.
Không có gì,
cô nói.
Và rồi Selden làm một việc. Ông ta bước tới và ôm cô.
Cô cứng đờ cả người. Ngực cô tì lên ngực ông. Ông ta có cảm nhận được việc đó không nhỉ? Ồ không. Nếu ông ta bị cương cứng thì sao?
Nếu ông ta không bị thì sao?
Nếu cô cần luật sư thì gọi cho tôi nhé,
ông nói.
Cô gật đầu, mắt cô mở to kinh ngạc. Cô bắt đầu lùi lại, nhưng một sợi tóc dài mới bí ẩn của Seldon móc vào kính cô. Cô quay đầu sang một bên và miệng cô đặt lên cổ ông.
Tôi xin lỗi...
cô lẩm bẩm, vội lùi lại. Kính của cô rơi xuống sàn.
Selden cúi xuống nhặt lên cho cô, rồi lắc đầu đưa cho cô.
Là lỗi của tôi,
ông nói, vuốt tóc ra sau. Trước đây tóc Selden Rose không như thế. Ông ta là tóc à? Cô tò mò tự hỏi.
Cô đeo kính lên và mắt họ gặp nhau.
Lại là nó! Sex!
May mắn là cửa thang máy mở ra và cô bước ra.
Cô bước trên hành lang, tim đập thình thịch. Chuyện gì vừa xảy ra thế? Có chuyện gì đó, cô chắc chắn thế. Và với Selden Rose! Chắc cô phát điên mất rồi. Cô là một phụ nữ trưởng thành - chủ tịch của Parador Pictures, vì Chúa - vậy mà cô cư xử như một nữ sinh. Nhưng đó là phần không thể tránh được khi là một phụ nữ, phần mà không ai thực sự hiểu. Dù ta có lớn đến đâu, mặc cho việc
ta sẽ hiểu biết hơn
, ta vẫn trở lại là một trẻ vị thành niên cười khúc khích khi đối diện với một người đàn ông gợi cảm vào một giây phút yếu lòng. Đó là do sự hy vọng, cô nghĩ vậy.
Hy vọng, và cái niềm tin quá-đỗi-con-người rằng có thể quay lại và cố một lần nữa, cô vừa nghĩ vừa bước về văn phòng mình. Và làm được điều đúng đắn.