Chương 09-2
-
Rừng Son
- Candace Bushnell
- 4029 chữ
- 2020-05-09 03:38:33
Số từ: 4019
Dịch giả: Nguyễn Hạnh Quyên
NXB Văn Học
Ông nhìn cô với vẻ thích thú mới mẻ.
Thế là đủ để khiến các nhà đầu tư cắn mồi rồi. Để kiếm được một người như anh đầu tư tiền mặt cho em để em có thể tăng sản xuất và bán thêm nhiều quần áo.
Ông uống nốt ly rượu và đặt cốc xuống bàn như thể giờ ông thực sự chuẩn bị lên giường.
Dĩ nhiên, điều đầu tiên mà anh làm, việc mà bất cứ doanh nhân giỏi nào cũng sẽ làm, là kiếm được một hợp đồng có lợi nhất cho anh và tệ nhất có thể cho em. Nói cách khác, anh sẽ cố làm cho em mất mọi thứ,
ông nói, quàng tay qua vai để đưa cô ra khỏi phòng.
Về cơ bản, anh muốn lấy tên của em và tước đi toàn bộ quyền lực của em. Và lý do không phải là việc em là phụ nữ. Anh sẽ làm y hệt như thế với bất cứ đàn ông nào đến với anh mang theo lời đề nghị như vậy.
Victory nhìn lên ông và thở dài. Và cô nghĩ, đó chính xác là lý do cô sẽ không bao giờ làm ăn với ông.
Cô lách người ra khỏi vòng tay của ông và dừng lại trước cái thang máy nhỏ đối diện với chiếu nghỉ ở cầu thang dẫn thẳng xuống phòng ngủ của Lyne.
Nhưng chắc chắn không phải ai cũng tàn khốc như anh, Lyne ạ,
cô nói vẻ trêu chọc.
Sẽ phải có cách để có được nhà đầu tư mà không bị mất đi toàn bộ quyền điều hành của em.
Dĩ nhiên là có,
ông nói.
Nếu em có thể khiến người ta nghĩ rằng công ty của em sắp phất đến nơi - khiến họ nghĩ rằng đây là một cơ hội kiếm tiền mà không quá mạo hiểm - và rồi em ra quyết định.
Cám ơn anh yêu,
cô nói, nhấn nút thang máy.
Em không ngủ lại à?
ông nói.
Victory mỉm cười và lắc đầu, nghĩ rằng đó là sự nhượng bộ để tỏ ra lịch lãm của ông - ông gọi việc ở với nhau qua đêm là
ngủ lại
như thể họ là trẻ con.
Không nên,
cô nói vẻ hối lỗi.
Sáng mai em phải bay đi Dallas sớm.
Lấy máy bay của anh ấy,
ông nói, thúc giục cô.
Mai chả ai dùng cả. Em sẽ tới đó nhanh hơn. Em sẽ tiết kiệm được ít nhất hai tiếng...
Lời đề nghị rất hấp dẫn, nhưng cô không muốn có thói quen lợi dụng Lyne vì máy bay riêng của ông - hay vì bất cứ thứ gì khác.
Xin lỗi,
cô vừa nói vừa lắc đầu.
Em thích tự mình đến đó bằng khả năng của chính mình.
Trông Lyne như bị sỉ nhục - có lẽ ông khó chịu vì cô không chịu dùng máy bay của ông hơn là do cô không ngủ lại với ông - và rồi ông nói vẻ lạnh lùng,
Tùy em.
Ông quay gót giày đi như thể cô là nhân viên vừa bị ông sa thải, và bước xuống cầu thang không nói một lời tạm biệt, để cô lại một mình tự đi ra ngoài.
Và sáng hôm sau, khi máy bay đi Dallas bị đình lại hai giờ trên sân băng, trong một giây cô ước giá gì mình đã nhận lời ngủ với Lyne và đi phi cơ riêng của ông. Thế sẽ khiến cuộc đời cô dễ dàng hơn rất nhiều. Tại sao cô lại phải ngồi ở sân bay không có gì để ăn uống, số phận của cô nằm trong tay sự sắp xếp tồi tệ của những kẻ khác, trong khi cô không buộc phải thế? Nhưng lời đề nghị của Lyne chỉ làm cuộc đời cô dễ chịu hơn trong một thời gian, cô nghiêm khắc tự nhắc mình. Cô biết việc quen với kiểu sống của Lyne thì dễ dàng như thế nào, và quen với việc nghĩ rằng mình đặc biệt và không thể sống kiểu khác. Và từ đó, sẽ là một sự trượt dốc. Không chỉ bởi vì cách sống đó có thể bị tước đi trong một giây, mà vì ta thấy mình có thể sẵn sàng làm gì để giữ được cách sống đó - như thể ưu tiên đàn ông chứ không phải công việc của mình.
Dĩ nhiên, đó có lẽ là thứ Lyne thích ở cô - việc cô không chịu đặt ông lên trước công việc của mình. Một lần nữa, sau buổi tối cô từ chối không dùng máy bay của ông, cô đã tin rằng mình sẽ không nghe thấy tin tức gì của ông nữa. Nhưng Lyne như một cục đá mài, cô không thể nào làm ông lay chuyển. Dường như ông không nhớ chút nào những giây phút khó chịu giữa họ - hoặc là thế, hoặc là chúng không ảnh hưởng gì đến ông. Dù thế nào thì hai ngày sau ông đã gọi lại như thể mọi chuyện đều ổn, và mời cô tới nhà ông ở Bahamas vào dịp cuối tuần. Cô mệt chết được, và nghĩ được đi xa một vài ngày thì thật tuyệt. Và cô quyết định chấp nhận lời mời đi nghỉ cuối tuần của ông...
Haha!
Đi nghỉ cuối tuần
là lời nói cường điệu nhất của năm, giờ cô nhớ lại, ra hiệu cho cô Smith cho cô xem đôi khuyên tai kim cương. Ngôi nhà riêng của Lyne trên Harbour Island tuyệt đẹp, dĩ nhiên là thế, mà Lyne rất thô lỗ nói rằng, với
những nhân viên vừa hot vừa lạnh lùng.
Susan Arrow và Walter, chồng bà, cũng đến. Và chiều thứ Sáu, lúc năm giờ, bốn người họ lên chiếc SUV của Lyne ra Teterboro Airport. Tại đây họ sẽ lên chiếc Learjet của Lyne bay đi Bahamas. Victory đã bị choáng khi vào xe và phát hiện ra trợ lý của Lyne, Ellen, cũng đi cùng. Đây lẽ ra nên là một lời cảnh báo. Việc Lyne không chịu cho Ellen nghỉ hai ngày vì ông không muốn phải tự mình sắp xếp mọi việc trong kỳ nghỉ cuối tuần không phải là một dấu hiệu tốt.
Nếu cô làm việc cho tôi, thì đó là công việc hai mươi tư giờ một ngày, bảy ngày một tuần. Đúng không Ellen?
Lyne nói trong xe trên đường ra sân bay.
Đúng thế, Lyne ạ, chúng ta luôn làm việc,
Ellen nhã nhặn nói.
Lyne mỉm cười, trông như thể một ông bố rất tự hào.
Tôi luôn nói gì về cô, Ellen nhỉ?
Ellen nhìn vào mắt Victory.
Rằng tôi như một bà vợ, nhưng tốt hơn.
Đúng thế,
ông thốt lên.
Và em có muốn biết tại sao không?
ông hỏi Victory.
Có chứ,
Victory nói, bắt đầu băn khoăn không biết kỳ nghỉ cuối tuần này có phải là một sai lầm tệ hại không.
Bởi vì cô ấy không bao giờ có thể đòi anh tiền trợ cấp hôn nhân.
Ellen liếc nhìn Victory.
Anh luôn bảo với Ellen rằng anh sẽ đối xử tử tế với cô ấy nếu không chồng cô ấy sẽ đập anh tơi bời,
Lyne nói, siết chặt tay Victory để đảm bảo cô chú ý lắng nghe.
Anh ta là cảnh sát.
Anh ấy chỉ bắt ông thôi,
Ellen nói, chỉnh lại lời của ông.
Và tên anh ấy là Bill. Lyne chả bao giờ nhớ tên anh ấy cả,
cô nói với Victory. Victory gật đầu vẻ thấu hiểu. Trong vài tháng cô hẹn hò với Lyne, cô và Ellen đã trở nên khá thân thiết. Ellen giải thích Lyne thật sự rất khó chịu. Nhưng cô chịu đựng ông vì ông rất nhân hậu. Khoản lương khổng lồ mà ông trả cho cô cho phép cô gửi hai đứa con nhỏ đi học trường tư. Nghĩ rằng một ngày nào đó chúng có thể giàu có. Giống như Lyne.
Đó là lý do tôi trả cho cô 250.000 một năm,
Lyne nói.
Để tôi không phải nhớ tên tiếc gì cả.
Tuy nhiên ông ấy nhớ tên tất cả những ai quan trọng,
Ellen chỉ ra.
Chẳng phải đàn ông tuyệt vời ư?
Susan Arrow thở dài một lúc sau khi họ lên chiếc Learjet.
Đó là thứ phụ nữ không nên quên. Cô có tưởng tượng nổi thế giới sẽ nhàm chán thế nào nếu không có đàn ông không? Thành thực mà nói, tôi không biết sẽ phải làm gì nếu không có tình yêu Walter của mình.
Vào lúc đó,
tình yêu Walter,
ít ra phải sáu mươi tuổi đầu, đang bàn luận sôi nổi với Lyne về lợi và hại của phương pháp phẫu thuật chứng thoát vị mới nhất.
Cánh phụ nữ đang nói chuyện gì thế?
Lyne hỏi, quay người sang vỗ lên đầu Victory.
Chuyện cánh đàn ông các anh tuyệt vời thế nào,
Victory nói.
Tôi thì biết mình tuyệt vời rồi, còn Lyne thì tôi không chắc,
Walter nói đùa.
Em biết người ta nói gì không: Tất cả đàn ông đều đểu cáng, còn tất cả đàn bà thì điên rồ,
Lyne đùa cợt.
Lyne, hoàn toàn không đúng chút nào,
Victory phản đối.
Hầu hết phụ nữ không điên, cho đến khi vài người làm họ loạn trí. Hay nói cách khác, trừ Walter, em đồng ý với anh về phần đểu cáng.
Lyne mỉm cười và huých vào sườn Walter.
Tôi yêu cô này vì thế đấy. Cô ấy luôn bật lại rất thông minh.
Và em sẽ luôn như thế,
Victory nói.
Tôi thích một phụ nữ luôn tự chủ,
Walter nói.
Như Susan vậy. Bà ấy luôn là chính mình.
Mặc dù có người đã bảo bà ấy là con mụ xấu xa,
Lyne trêu chọc nói.
Lyne Bennett, tôi không xấu xa được bằng nửa ông đâu nhé,
Susan cự lại.
Vậy ông thế nào?
Ừ, tôi thoát được bởi vì tôi là đàn ông,
Lyne thản nhiên nói. Ông mở giấy tờ ra. Mình đang làm cái quái gì ở đây thế nhỉ? Victory nghĩ.
Ngay khi họ đến ngôi nhà, Ellen phát
Lịch trình.
Nó viết như sau:
Thứ Sáu
7:30 ăn tối
9:00 xem phim
11:00 tắt đèn!
Thứ Bảy
7:30-8h30 ăn sáng trong phòng mặt trời
8:45 tennis
10:00 đi vòng quanh đảo
12:45 ăn trưa - bể bơi ngoài trời
1:30 đi thuyền
Và cứ thế, các hoạt động nối tiếp nhau cho đến khi họ ra sân bay đi về lúc năm giờ chiều Chủ nhật.
Tôi rất mừng khi thấy anh tăng hoạt động lên mười lăm phút,
Walter khô khan nhận xét.
Tôi chỉ muốn biết một điều thôi,
Victory nói.
Theo lịch thì khi nào chúng ta vào phòng tắm? Có phòng tắm nào mà chúng ta nên sử dụng một cách đặc biệt không?
Susan và Walter thấy câu nói này cực kỳ hài hước. Lyne thì không.
Tất cả mọi chuyện lại quay lại vào sáng Chủ nhật, khi Victory thấy mình, một lần nữa, ngồi trên ghế trong đình tạ xem tennis, ngắm Lyne chơi một trận tennis với một tay nhà nghề địa phương, vì hôm trước đã quyết định rằng cả cô, Walter, và Susan đều không đủ trình đấu với ông. Kiểu gì đó, Susan và Walter đã xoay xở né được hoạt động này, và lén đi dạo ở bờ biển (hoặc có lẽ là nằm dài ra trong phòng họ). Nhưng Lyne khăng khăng đòi Victory phải xem ông đấu, như một cô bạn gái thực thụ. Cô nghĩ mình sẽ hét toáng lên vì buồn chán mất. Cô biết có những phụ nữ tuyệt đối hài lòng, thậm chí phấn khích, khi xem bạn trai tỷ phú của mình chơi tennis, nhưng cô không phải là một trong số họ.
Cô đang làm cái quái gì ở đây vậy? Cô tự hỏi, đến lần thứ một triệu.
Cô đứng dậy và đi lại chỗ điện thoại, nhấn nút gọi
người giữ cửa.
Chỉ mình Lyne Bennett có người giữ cửa ở nhà riêng tại Bahamas, cô khó chịu nghĩ.
Vâng thưa bà?
một giọng đàn ông lịch sự hỏi.
Tôi rất xin lỗi làm phiền anh, nhưng anh có cây bút nào không?
Victory hỏi.
Dĩ nhiên là có ạ. Tôi mang tới ngay.
Victory ngồi xuống lại. Lyne thực ra chẳng phải tay chơi tennis cừ khôi gì. Nhưng như hầu hết đàn ông, ta không thể nói với ông điều đó. Ông cố đập quả bóng mạnh đến nỗi quả nào cũng bay qua hàng rào. Tuy nhiên chuyện này chả phải vấn đề gì, vì Lyne có tới hai thằng nhỏ nhặt bóng.
Đây thưa bà,
người đàn ông mỉm cười nói, chìa cây bút bạc ra cho cô.
Cái này có được không ạ?
Tuyệt lắm, cám ơn anh,
Victory nói, nghĩ rằng một chiếc bút Bic là được rồi. Nhưng bút Bic không đủ tốt cho Lyne Bennett...
Cô lấy tờ
Lịch trình
mà cô, Susan và Walter đã mang theo người khi đi khắp mọi nơi, mở ra xem càng nhiều càng tốt, để chọc giận Lyne. Cô lật nó lại và viết lên mặt sau:
Mười điều mình sẽ làm khác đi nếu mình là tỷ phú chứ không phải Lyne...
Cô dừng lại một lúc. Bắt đầu từ đâu nhỉ?
Số một,
cô biết.
Không để người giúp việc đeo găng tay trắng. Thế rất đáng sợ, và không tôn trọng với người giúp việc.
Số hai: Không lên lịch trình và buộc khách phải tuân theo.
Số ba: Còn về tủ lạnh chất đầy Slim-Fast thì sao? Cái loại dở hơi nào mà lại nghĩ rằng khách muốn ăn sáng, trưa, và chiều bằng Slim-Fast cơ chứ? Thêm nữa, làm tỷ phú để làm gì nếu không được ăn đồ ăn thực sự?
Số bốn: Không bắt khách tắm trước khi được xuống hồ bơi. Nếu lo ngại chuyện khách có sạch sẽ hay không, thì còn mời họ làm cái gì?
Số năm: Không vừa ăn trưa vừa nói chuyện điện thoại làm ăn, đặc biệt khi ta buộc khách phải ăn trưa với đại lý bất động sản địa phương.
Số sáu: Không cố giết khách.
Cô dừng lại, rồi gạch chân từ
giết,
nhớ đến sự kiện
bơi thuyền
hôm qua. Thuyền sụp thì đúng hơn. Lyne không chỉ khăng khăng đòi khoe thuyền của mình, mà còn đích thân lái cơ. Và rồi cố đua với một chiếc thuyền đánh cá nhỏ địa phương. Sau đó, Susan thề sẽ không bao giờ quay lại hòn đảo này nữa.
Victory nhìn lên Lyne, ông đang đứng ở giữa sân, cầm chặt quả bóng. Mặt ông đỏ bừng bừng - trông ông như thể sắp sửa bị trụy tim đến nơi.
Quả bóng này chết rồi!
ông hét lên.
Cháu xin lỗi, thưa ông,
thằng bé nhặt bóng nói.
Cháu vừa mở một hộp mới...
Thế thì mở hộp nữa!
Ông ném quả bóng xuống, nó nảy lên qua lưới.
Số bảy,
Victory viết.
Cố cư xử như một con người bình thường. Dù mình có không phải thế thật.
Và đúng lúc đó thì di động của cô đổ chuông. Cô nhìn nó, thầm cầu mong là Nico hoặc Wendy.
Victory à?
Muffie Williams hỏi bằng giọng thì thào.
Cô đang ở đâu thế?
Tôi đang ở Bahamas... với Lyne,
Victory nói. Có gì đó trong giọng của Muffie đột nhiên khiến cô cảm thấy có tội vì đã bỏ đi nghỉ.
Sáng mai cô bay sang Paris để họp có được không? Với B et C,
Muffie nói.
Victory liếc nhìn Lyne. Ông không có mặt trên sân nữa - một quả bóng ông đập đã làm vỡ một cái tổ ong. Và giờ ông đang khua vợt loạn xạ trên sân vừa gào vừa chạy trên bãi cỏ. Theo sau là tay chơi tennis nhà nghề và hai thằng nhỏ nhặt bóng.
Không có vấn đề gì, Muffie ạ,
cô nói vào điện thoại.
Tôi đi luôn đây.
Lyne giận điên cuồng.
Anh không đồng ý rút ngắn kỳ nghỉ lại,
ông nổi đóa.
Có ai bắt anh làm thế đâu,
cô vừa nói vừa ném các thứ vào túi xách.
Nếu họ muốn gặp em đến mức tuyệt vọng như vậy, họ có thể đợi tới thứ Ba.
Có lẽ ông nói đúng, nhưng ông không hiểu cô muốn biến khỏi chỗ này tuyệt vọng đến mức nào.
Thế họp chuyện gì?
Làm sao em biết được?
cô nói.
Em bỏ trốn đến một cuộc họp ở Paris - bỏ Bahamas vào một sáng Chủ nhật và phá hỏng kỳ nghỉ cuối tuần - bay đêm để tới một cuộc họp mà thậm chí em còn không biết là cái gì ư?
Em làm mọi thứ như thế đấy, Lyne ạ,
cô nói.
Thật ngu xuẩn.
Cô nhún vai và tiếp tục gói ghém đồ đạc. Điều cô không nói với Lyne là vào giây phút đó, cô muốn dùng bất cứ lý do nào để thoát khỏi ông, lịch trình của ông, và cái kỳ nghỉ cuối tuần
thư giãn
chết tiệt của ông ở Bahamas.
Anh có muốn biết vấn đề là gì không, Lyne?
cô hỏi.
Anh sợ sự thân mật đến nỗi anh phải lên lịch trình từng phút một cho đời mình. Anh thậm chí không thể ngồi xuống mà nói chuyện như một người bình thường.
Anh sợ sự thân mật á?
ông hỏi, phát điên lên.
Em mới chính là người bỏ đi tới một cuộc họp ngu xuẩn nào đó ở Paris.
Giờ thì tới phiên cô nổi đóa lên. Cô quay sang ông, mặt đỏ bừng và tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Nó không phải là ‘một cuộc họp ngu xuẩn’, được chứ? Nó là công việc của em. Em không kiếm được một triệu đô một năm không có nghĩa là công việc của em không quan trọng bằng công việc của anh.
Và cô hét lên câu cuối cùng to đến nỗi cổ họng cô thít lại phản đối.
Chúa ơi!
ông ngạc nhiên nói.
Bình tĩnh đi, bé con. Lấy máy bay của anh đi JFK nếu em cần. Chỉ là một chuyến bay bốn tiếng thôi. Nếu em đi bây giờ, ta vẫn có thể bay lúc năm giờ...
Cô điên tiết nghĩ, lại cái lịch trình của ông ta.
Anh không hiểu à?
cô hỏi, ném một cái quần xuống sàn trong cơn giận dữ. Đây là cử chỉ phóng đại nhưng hầu như chả có tác động gì cả, đặc biệt là khi cái quần chỉ rơi xuống sàn và nằm đó, như một miếng giấy bị vứt đi.
Em không cần máy bay của anh...
Tùy em.
Ông nhún vai và bước ra khỏi phòng. Cái kiểu ông luôn làm khi mọi thứ không theo ý ông.
Khi taxi tới chở cô ra phi trường nhỏ xíu, ông đã chuyển sang hoạt động tiếp theo của ông - lặn. Và một lần nữa, đứng trên sân băng dưới mặt trời, đợi chiếc máy bay năm chỗ ngồi mà cô đã xoay xở thuê được tới Islip Airport ở Long Island, cô ước giá gì mình nhận lời mời của Lyne. Nhưng cô không làm thế được. Giá thuê máy bay mất 3.000 đô, và rồi mất thêm 200 đô tiền taxi tới JFK, đưa cô đến nơi vừa kịp lúc để bắt chuyến bay lúc sáu giờ tối đi Paris, giá vé 3.000 đô nữa. Tổng cộng, cuộc họp ở Paris ngốn mất của cô gần 8.000 đô, nhưng nó đáng phải thế, đặc biệt là sau khi quay lại, gặp lại Lyne ở nhà hàng Michael’s cô đã nói một cách thản nhiên,
Có vẻ như B et C đang chuẩn bị đầu tư một khoản lớn mua công ty của em,
và ông gần như bị sặc khi đang ăn miếng thịt cừu...
Ký ức đó làm cô mỉm cười, và ngả người tới trước nhìn vào trong gương tại khu vực trưng bày đồ nữ trang của cửa hàng Sotheby. Cô quay đầu bên này bên kia, thích thú khi đôi hoa tai bắt trúng ánh sáng sáng chói lên. Có lẽ cô nên mua cho mình một thứ gì đó để ăn mừng. Có lẽ là cái này...
Điện thoại cô đổ chuông.
Vậy,
Lyne nói, như thể nói tiếp đoạn ông dừng lại cách đây vài phút,
tối nay anh kẹt ở Washington rồi. Sao em không lên máy bay tới đây ăn tối nhỉ?
Cô thở dài.
Lyne, em bận mà.
Làm cái gì?
Sống đời em.
Vậy là em sẽ không tới Washington ăn tối.
Không.
Được thôi. Tạm biệt,
ông nói và dập máy.
Đột nhiên Nico xuất hiện, ướt sũng, thở không ra hơi, hai má đỏ bừng như thể vừa chạy xong.
Tớ xin lỗi đến muộn,
cô nói.
Tớ có việc...
Không sao đâu. Tớ cũng chỉ đang ngó nghiêng,
Victory nói.
Lyne à?
Nico hỏi, thấy chiếc di động vẫn còn ở trong tay Victory và vẻ mặt khó chịu của cô.
Victory nhún vai và đảo mắt.
Ông ấy muốn tớ bay xuống Washington tối nay ăn tối với ông ấy. Tớ bảo không. Tớ nghĩ thế giống như gái làm tiền ấy. Cậu thấy thế không, bay máy bay riêng của một gã nào đó chỉ để tới ăn tối với gã?
Thế à?
Nico hỏi.
Tớ chả biết nữa. Tớ thích đôi hoa tai này.
Hai mươi hai nghìn đô đấy,
Victory thì thầm, và chìa đôi hoa tai lại cho cô Smith.
Họ quay lại tủ đựng viên kim cương xanh, tài sản của một quý ông.
Tớ sẽ thử cái đó,
đột nhiên Nico nói.
Nhưng cậu đâu có đủ tiền...
Cậu chả biết được đâu, Vic ạ. Biết đâu một ngày nào đó có thì sao,
cô tự tin nói. Cô cởi chiếc áo khoác lông và cô Smith bước tới mở tủ.
Nó rất đẹp, đúng không?
cô Smith nói, lấy viên kim cương ra khỏi bệ. Cô ta cầm nó lên, lủng lẳng trên một sợi dây bằng bạch kim tuyệt đẹp.
Cô định mua nó cho mình à?
cô kia hỏi.
Hay là mua làm quà? Từ chồng cô, chẳng hạn...?
Chúa ơi, không,
Nico vội nói. Rồi cô đỏ mặt.
Chồng tôi không bao giờ...
Victory chăm chú nhìn. Cô đã quen Nico bao năm nay, nhưng không hề biết là bạn mình lại thích nữ trang đến vậy. Nhưng cô nghĩ mình luôn biết những thứ mới mẻ về bạn bè mình hàng ngày.
Chồng tôi không quan tâm tới... trang sức,
Nico nói, cầm tóc phía sau lên để cô Smitth có thể đeo sợi dây có viên kim cương lên cổ cô.
Ngày nay là như thế nhỉ?
cô Smith đồng ý.
Càng ngày chúng tôi càng gặp nhiều phụ nữ tự mua nữ trang cho mình. Nhưng thế tốt hơn. Ít nhất ta có thể có được thứ mình muốn...
Chính xác,
Nico nói. Cô quay người để ngắm mình trong gương.
Viên kim cương nổi bật trên làn da trắng trẻo của Nico. Thật là đáng tiếc, đột nhiên Victory nghĩ, khi họ không thể giàu hơn, bởi vì viên kim cương đó chính là Nico - đẹp đẽ và lạnh lùng và đầy quyền lực như cô. Viên kim cương đó thuộc về Nico, Victory nghĩ. Thật là tệ khi không có cách nào để có được nó.
Nhưng đeo viên kim cương, dù chỉ trong một phút, dường như đã làm Nico bình thường trở lại. Bởi vì phút tiếp theo, cô nhoài người tới thì thào bằng cái giọng thản nhiên của mình,
Nhân tiện. Tớ đang ngoại tình.