Chương 10-2
-
Rừng Son
- Candace Bushnell
- 4319 chữ
- 2020-05-09 03:38:38
Số từ: 4309
Dịch giả: Nguyễn Hạnh Quyên
NXB Văn Học
Một cách bản năng, mắt cô đánh sang hai bên, tìm lối ra (dù cô chả làm gì sai, hay ít nhất không phạm pháp), và rồi trước khi cô kịp chạy thoát, nữ nhân viên hải quan (
Điệp vụ Cody
Wendy thầm đặt tên cho ả trong đầu), tiến lại chỗ cô và chìa tay ra.
Tôi có thể xem tờ khai hải quan của chị được không.
Đó là một câu lệnh, không phải câu hỏi.
Dĩ nhiên,
Wendy nói, căng thẳng chuyển vali sang tay kia.
Điệp vụ Cody xem xét thẻ.
Xin làm ơn đi cùng tôi.
Wendy theo ả tới một bàn dài, và có cảm giác bị phơi trần, như thể cô đang bị lột sạch quần áo dẫn đi trước cả đám người lạ.
Chuyến đi của cô là loại gì?
Điệp vụ Cody hỏi.
Công việc,
Wendy nói một cách quyết liệt, miệng cô khô lại.
Thế công việc của cô là loại gì?
Điệp vụ Vody nhấc vali của cô lên bàn và bắt đầu lục xem.
Tôi là nhà sản xuất phim... Thực ra tôi là chủ tịch một công ty phim. Tôi vừa mới từ phim trường...
Bộ phim đó là gì?
Nó tên là Ragged Pilgrims...
Ragged Pilgrims? Tôi xem nó chưa nhỉ?
Chưa. Giờ chúng tôi vẫn đang làm... nó sẽ được tung ra vào Giáng sinh này,
cô nói vẻ có lỗi.
Một nhân viên khác tiến tới. Một người đàn ông, ngoài bốn mười, cao khoảng một mét bảy. Môi mỏng như hai sợi chỉ. Giờ thì họ đã vây quanh cô, Wendy nghĩ. Cô bắt đầu toát mồ hôi.
Anh đã bao giờ nghe tới bộ phim Ragged Pilgrims chưa?
Điệp vụ Cody hỏi Môi mỏng.
Chưa,
Môi mỏng nói.
Cô ấy bảo cô ấy là nhà sản xuất phim,
Điệp vụ Cody nói, lấy túi mỹ phẩm từ vali của cô ra và chuyền qua cho Môi mỏng. Môi mỏng mở ra và nhìn vào bên trong, lấy ra một cái bàn chải đã cũ rích, sợi lông bàn chải tõe hết cả ra hai bên.
Xin hỏi... tôi gọi điện thoại được không?
Wendy hỏi.
Tôi phải gọi cho các con.
Không,
Điệp vụ Cody nói.
Sao cơ?
Không. Không được gọi điện thoại trong khu vực hải quan.
Tôi xem cái đó được không?
Môi mỏng yêu cầu.
Wendy nộp điện thoại. Môi mỏng giơ điện thoại lên và lắc nó.
Thực sự... nó chỉ là cái điện thoại thôi,
Wendy nói, bộc lộ sự bồn chồn của mình. Họ sẽ còn hành hạ cô như thế này bao lâu nữa đây? Trong vài giây nữa thôi, có khi họ sẽ dẫn cô đi bắt cởi quần áo...
Tôi xem hộ chiếu của cô được không?
Môi mỏng nói.
Cô đi lại rất nhiều,
anh ta nói vẻ nghiêm khắc, như thể đây là một hoạt động gây ra nghi ngờ mà con người nên tránh.
Chắc cô biết hải quan có quyền kiểm tra bất cứ hành khách nào vào bất cứ lúc nào, vì bất cứ lý do gì.
Cô ăn năn cúi đầu.
Vâng thưa anh. Anh nói đúng.
Và chỉ khi đó, sau khi sỉ nhục cô, họ thả cô ra.
Ôi ơn Chúa. Cô được tự do! Cô vội đi qua cánh cửa xoay vào khu vực chờ. Ở đó đông nghịt, nhưng ngay trên hàng trước, như đã được dặn trước, là ông tài xế mặc đồng phục cầm biển có đề
Cô Healy.
Cô lao về phía ông, vẫy tay... Và rồi một người đàn ông khác tiến tới. Ông ta mặc áo khoác bẩn thỉu và đầu bị hói với vài cọng tóc đen lơ thơ trên cái hộp sọ.
Wendy Healy?
ông hỏi.
Ôi Chúa ơi, cô nhăn mặt nghĩ, đây rồi. Kẻ mang tin xấu. Cô đã đúng, có thứ gì đó tồi tệ đã xảy đến với Shane và lũ trẻ. Và đầu gối cô run lên vì sợ hãi.
Cô không cất nổi tiếng.
Có phải cô là Wendy Healy không?
ông đó hỏi lại. Giọng ông ta trầm trầm. Loại giọng mà thú nhồi bông sẽ nói nếu chúng biết nói. Cô câm lặng gật đầu.
Cám ơn cô,
ông nói và chìa cho cô một cái phong bì.
Ông ta quay đi và biến mất vào trong đám đông. Wendy bối rối mở ra.
Tiểu bang New York, Ly dị, Healy và Healy,
cô vội đọc lướt qua các dòng.
Triệu tập đến làm thủ tục Ly dị... bị buộc tội bỏ rơi... Con cái sẽ do người cha hợp pháp, Shane Healy, chăm sóc, cho đến khi có quyết định của tòa án...
Cô thấy nhẹ nhõm đến choáng váng - bọn trẻ không chết, hay ít nhất đến lúc này là không - rút cuộc không có gì, chỉ là một trò ngu xuẩn nữa của Shane mà thôi.
Mẹ kiếp anh ta.
Đột nhiên người tài xế chạy tới và kéo cô đi.
Làm thế hơi hạ đẳng,
ông ta giận dữ nhận xét.
Đưa cho vợ đơn ly dị ngay khi cô ta vừa xuống máy bay. Tôi mà biết trước tay kia sẽ làm gì thì đã chặn trước rồi.
Mmmmm,
cô thờ ơ nói. Chuyện này không thể là thật được, phải không nhỉ?
Không quan trọng đâu. Không có gì,
cô nói, nghe có vẻ khá lạnh lùng và không thích hợp.
Không có gì,
cô nhắc lại.
Chỉ là một thứ tôi sắp phải xử lý. Chồng tôi bị điên.
Tài xế nhẹ nhàng giúp cô vào xe.
Nếu cô cần giấy, có một hộp Kleenex ở sau đấy.
Cô ngoan ngoãn gật đầu. Cô sẽ không khóc. Thật là đáng kinh ngạc khi mà vào những giây phút thế này, ta không tài nào khóc được. Thay vào đó, chỉ có một sự trống rỗng màu vàng mờ đục bệnh hoạn trong đầu cô. Thế đấy, thế đấy, thế đấy, cô nghĩ. Vậy đó là lý do Shane không trả lời điện thoại. Anh ta sợ.
Mọi chuyện thật quá kỳ quặc và thảm hại đến nỗi không nói ra được.
Nhân viên bảo vệ trực buổi đêm nhìn cô kỳ lạ khi cô bước vào khu nhà mình ở.
Chồng tôi có nhà không?
cô hỏi.
Anh ta đưa mắt đi chỗ khác và rồi nhún vai. Trên mặt anh ta có vẻ gì đó hơi thù địch, như thể anh ta nghĩ sắp sửa cãi nhau và cố cảnh báo cô rằng đừng có mà làm thế.
Tôi không biết,
anh ta nói.
Tôi nghĩ có lẽ họ đi nghỉ cuối tuần đâu đó.
Đi xa? Không thể nào. Khi mà mọi chuyện thế này. Tim cô bắt đầu đập thình thịch vì hoảng loạn.
Anh nghĩ hay anh biết?
cô hỏi, nhấn nút thang máy.
Hôm nay tôi không thấy họ. Chiều hôm qua họ ra đi mang theo hành lí. Nhưng tôi không biết gì cả.
Thang máy mở ra một hành lang mờ mờ với những bức tường bằng ximăng. Cả hai đầu đều có cửa. Căn hộ của cô nằm phía bên tay phải. Bước trên hành lang, cô có cảm giác như ở bên ngoài cơ thể mình, làm theo một kịch bản mà ai đó đã viết ra. Cánh cửa nhà mình với cô trông xa lạ, và chuyện này không có gì là đáng ngạc nhiên cả. Khi lấy chìa khóa ra nhét vào ổ, cô thấy ổ khóa khác, mới sáng bóng. Cô thấy toàn bộ cảnh tượng khủng khiếp trước mặt mình. Cô cố nhét khóa vào ổ nhưng nó không chịu xoay, và rồi cô bối rối nghĩ rằng mình mở nhầm cửa và thử ổ khóa khác, và rồi cô hiểu ra rằng Shane đã thay ổ khóa mới. Cô vẫn cố mở, và nó đúng như cô tưởng tượng. Chìa khóa đi vào một nửa và không chịu đi tiếp, và bởi vì cô phải thử mọi khả năng, cô đã đi tới cuối hàng lang và thử nhét chìa khóa vào các ổ khóa nhà khác. Cũng không mở được, và cố thêm một cách tuyệt vọng, cô nhét chìa khóa vào một ổ khóa mới.
Nó kẹt ở đó, chế giễu cô.
Một cơn tuyệt vọng và đau khổ ập đến. Và trong cơn cảm xúc này cô hiểu ra một điều không tránh khỏi rằng có thứ đã bị mất đi và sẽ không bao giờ tìm lại được nữa. Cô nghĩ vậy là ngày đó đã đến; cái ngày mà cô sợ hãi suốt cả đời mình. Cô thất bại thảm hại và toàn tập. Không thể chối cãi được. Cô đã làm mọi thứ sai lầm. Cô đã để mọi người thất vọng, làm con mình thất vọng.
Cảm giác tội lỗi cơ hồ không chịu nổi. Cô tránh xa khỏi cái cửa và gục người xuống đau đớn, úp tay xuống nền xi măng. Giờ cô phải làm gì đây? Gọi thợ khóa, cô nghĩ, hay là luật sư... hay cảnh sát? Cô có cảm giác mọi nỗ lực này sẽ chẳng có ích gì. Hay cô nên chịu thua và nằm xuống sàn hành lang này luôn. Cuối cùng, Shane sẽ quay lại và tìm thấy cô ở đó.
Cô nghĩ chuyện này giống hệt trong giấc mơ của cô, ngồi thụp xuống như vậy. Trong giấc mơ cô nằm trơ ra và chết dần chết mòn trên hành lang, không cử động được. Cô bịt mắt lại, miệng há ra thét lên một tiếng câm lặng.
Cô hít một hơi thật sâu, xoa tay khắp mặt. Cô phải thở và cô phải nghĩ. Việc đầu tiên phải làm là gọi thợ khóa - đó là điều mà kịch bản bắt phải làm - và rồi cô sẽ vào căn hộ và tìm chứng cứ xem Shane có thể mang con cô đi đâu. Cô đứng dậy và cầm túi lên. Giờ thì đơn giản chỉ là một trò chơi chờ đợi. Cô sẽ đợi thợ khóa, và rồi cô sẽ tìm con mình.
Cô lấy điện thoại và nhìn màn hình. Nó đen thui. Hết pin.
Vậy là sẽ có cảnh tượng kiểu đó. Bà mẹ phát điên lên khi mất con và bị hoàn cảnh ngăn chặn ở mọi tình huống.
Nào, nghĩ đi! Cô giục mình. Cô thu gọn đồ đạc rồi đi xuống sảnh.
Anh có chìa khóa không?
cô hỏi tay bảo vệ.
Chúng tôi không có chìa khóa,
anh ta lì lợm nói.
Chồng tôi đã thay khóa nhà. Khi tôi đi vắng. Anh phải có chìa khóa.
Chúng tôi không giữ chìa khóa. Chúng tôi không được phép.
Thế ai có chìa khóa?
Không biết.
Cấp trên của anh có chìa khóa không?
Tôi không biết.
Anh có số điện thoại của ông ta không?
Không.
Chết lặng. Cô cảm thấy muốn giết cái tay bảo vệ mà có lẽ chỉ đang cố
làm việc của mình.
Nếu là đàn ông, có lẽ cô đã đánh anh ta.
Tên anh là gì?
cô hỏi, lục túi tìm cây bút.
Lester James.
Cám ơn anh, Lester. Mai tôi sẽ cho anh nghỉ việc.
Đừng có mà dọa tôi, thưa bà.
Không dọa nạt gì sất.
Việc cãi cọ này khiến tim cô đập thình thịch trong lồng ngực và cô đẩy cửa kính ra phố. Cơn giận của cô, giờ đã được xả, vẫn chiếm lấy cô. Sao Shane dám cướp con của cô? Cô bước xuống đường vẫy một chiếc taxi. Một chiếc xe suýt đâm vào cô, đánh tay lái vào phút cuối cùng để tránh cô. Tài xế bấm còi giận dữ. Cô chửi hắn, cơn giận dữ của cô đã lên đến mức báo động đỏ.
Vài chiếc taxi chạy qua, đều đã có người, rồi sau vài phút cô nhận ra mình sẽ phải tìm một chiếc xe. Cô bắt đầu bước tới Đại lộ 7, kéo theo vali, mà giờ đây có cảm giác nặng cả chục cân. Sau vài mét, cô dừng lại đổi tay, và thở hồng hộc vì mệt. Sao không có chiếc taxi nào nhỉ? Và khi nhìn thấy đám thanh niên trên đường phố, đột nhiên cô nhớ ra hôm nay là tối thứ Bảy.
Tối thứ Bảy ở Chelsea lúc mười giờ. Không thể nào tệ hơn. Khu vực này tràn ngập các nhà hàng rẻ tiền và câu lạc bộ gái. Nó là điểm đến cuối tuần của thanh niên. Không có taxi, chỉ có ga tàu điện ngầm trên Phố 23. Và cứ đi vài bước lại dừng lại đổi tay, cô vất vả khổ sở cuốc bộ ba tòa nhà tới lối vào ga tàu điện ngầm.
Khi tới bậc thềm dẫn xuống ga, đột nhiên cô dừng lại tự hỏi chính xác thì mình nên đi đâu. Cô có thể tới căn hộ của bố mẹ Shane ở Central Park West. Có lẽ Shane đã để bọn nhỏ ở đó vào dịp cuối tuần. Nhưng cũng có khi bọn nhỏ không ở đó, nếu thế thì cô sẽ lãng phí ít nhất là nửa tiếng đồng hồ để tới đó, chỉ để phát hiện ra mình không vào trong được. Hoặc cố thử tới chỗ Victory hay Nico, nhưng có khi họ cũng không có nhà. Tốt nhất là tới khách sạn... và đột nhiên cô nhớ ra Parador Pictures có một phòng suite ở khách sạn Mercer. Cô chưa bao giờ dùng cả. Nó là tàn dư còn lại từ những người khi Comstock Dibble còn là chủ tịch Parador và đã dùng căn phòng này cho các mối tình lang chạ khét tiếng của ông ta. Nhưng cô tin chắc là công ty vẫn sở hữu nó. Mỗi khi đề cập đến chuyện đó, người ta luôn có thể chỉ ra rằng họ đã mua được nó với giá rất hời, và rằng cũng đáng giữ cái phòng đó lại.
Cho những trường hợp khẩn cấp, cô cau có nghĩ, bắt đầu bước xuống bậc thềm, cái vali nện xuống ầm ầm sau lưng cô. Một nhóm con gái đi vụt qua cô, suýt đẩy cô ngã. Họ mặc váy ngắn và đi giày cao gót rẻ tiền, và đang nói chuyện vui vẻ như chim sáo, tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ. Họ có biết điều gì chờ đợi họ không nhỉ? Wendy băn khoăn, nhìn khắp người họ vừa khó chịu vừa ngưỡng mộ sự phấn khích đầy trẻ con của họ. Nếu họ thấy cô nhìn chằm chặm họ, họ cũng không để lộ ra. Và đột nhiên cô nhận ra, sao họ phải làm thế chứ? Với họ, cô hoàn toàn vô nghĩa, vô hình và dù họ có biết cô là chủ tịch Parador Pictures, họ có thèm quan tâm hay bị ấn tượng không? Cô ngờ là không. Với họ, cô không là gì ngoài một phụ nữ trung niên khổ sở, loại phụ nữ mà những cô thiếu nữ nhìn và rồi quay sang thì thầm với bạn bè của mình rằng,
Nếu có ngày tớ trở thành như bà ấy thì bắn chết tớ đi nhé?
Nhưng họ sẽ trở thành như cô. Đó là điều thanh niên không chịu hiểu. Ai cũng già đi và chuyện dở hơi xảy đến với bạn. Cực kỳ dở hơi. Dở hơi đến mức không kiểm soát được...
Cô bước lên tàu, đứng như phỗng, thầm cảm ơn là không ai nhìn mình. Cô thở dài và xuống tàu ở ga Spring Street, mệt mỏi lê bước trên một con phố cổ lát sỏi cuội. Trong các khu ở Manhattan, Soho đặc biệt có không khí phim trường, nổi tiếng với những người qua đường trông giống những vai phụ từ Central Casting, hoàn hảo đến nỗi họ hoàn toàn hợp vào khung cảnh này. Có cảm giác rằng mọi thứ dường như không thật lắm, hoặc quá sáo mòn để có thể là thực, và bầu trời đen kịt như nhung lại lâm thâm đổ mưa.
Cuối cùng cô nói chuyện được với Shane vào lúc mười một giờ mười lăm phút.
Anh trả lời điện thoại bằng tiếng
Alô
khàn khàn và nghi hoặc như thể một tên tội phạm đang chạy trốn, cô nghĩ. Cô nhẹ nhõm cả người khi nghe giọng của anh; vừa giận dữ vừa sợ hãi - sợ rằng anh sẽ không nói cho cô biết bọn trẻ ở đâu, hay anh sẽ dập máy, ngờ rằng anh chỉ nhấc điện thoại là do cô gọi từ điện thoại của khách sạn và anh đã không nhận ra số. Sự sai trái của tất cả mọi việc anh đã làm - lấy con của cô, đưa đơn ly dị cho cô, khóa căn hộ không cho cô vào - đột nhiên khiến cô choáng váng, khiến cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Anh đã làm cô gục ngã. Anh nắm mọi quyền lực còn cô thì không.
Shane...
cô lên tiếng, kiên quyết nhưng không quá ác liệt.
Anh lưỡng lự, do tội lỗi, sợ hãi, hoặc ngạc nhiên - cô ngờ rằng anh đang cố đánh giá giọng cô để xem liệu nói tiếp có an toàn hay không.
Ồ, xin chào,
anh nói như thể cố gắng hết sức.
Bọn trẻ đâu?
Cô vô thức bước lại cửa sổ, đầu gục xuống, tập trung toàn bộ trí óc vào cuộc điện thoại.
Chúng ổn. Chúng ở với anh,
anh nói vẻ tự vệ.
Anh ở đâu?
cô dịu dàng hỏi. Đột nhiên cô nghĩ ra rằng cách hay nhất để xử lý tình huống này là khiến cho anh không hiểu gì cả, cư xử như thể mọi chuyện đều ổn cả.
Anh đang ở Palm Beach,
anh nói, nghe hơi bối rối.
Bố con anh xuống đây xem ngựa...
Hay quá,
cô nói nghĩ rằng giờ chắc anh rối trí toàn tập rồi, băn khoăn không biết cô đang gọi từ đâu và có phải máy bay của cô bị đình lại không, và cô đã về nhà và phát hiện ra anh đã làm những gì.
Ừ,
anh nói cẩn trọng.
Bố mẹ anh cũng đi cùng...
Tuyệt quá,
cô nói vẻ nhiệt tình.
Một chuyến đi gia đình. Em rất xin lỗi là không đi cùng được.
Trong giọng cô ẩn chứa sự mỉa mai. Nhưng cô cố nén lại, đột nhiên hiểu ra tình huống này quan trọng đến mức nào. Họ đã đi mà không có cô. Họ không muốn cô, không cần cô, không quan tâm đến cô, không muốn có cô ở bên. Nó như thể là một đứa trẻ trong lớp học không được mời tới dự bữa tiệc sinh nhật, nhưng còn tệ hơn gấp ngàn lần. Nỗi đau làm cô choáng váng; nó khiến mọi ý chí phản kháng trong cô cạn kiệt.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng tất cả họ âm mưu tách cô ra.
Cô ngồi xuống giường, cố gắng bình tĩnh lại để nói chuyện được.
Vậy mọi người ở đâu?
cô hỏi, giọng cố tình nghe có vẻ vui tươi.
Mẹ tìm thấy một nơi rất hay ở Breakers,
Shane thì thầm. Nghe giọng anh buồn buồn.
Ồ. Breakers. Ở đó chắc đẹp lắm,
cô nói.
Họ có ba bể bơi,
anh yếu ớt nói. Dừng lại. Cô hít vào nặng nề, mũi cô đầy nước nhầy vì những giọt nước mắt sắp trào ra. Cô nhắm nghiền mắt lại và ngậm chặt miệng như thể cô nuốt nỗi buồn.
Wendy?
anh hỏi.
Em có, ờ...
Cô sẽ không để cho anh nhận ra, nhất là khi cô cảm thấy mình thất bại thảm hại.
Magda có đó không?
cô vội hỏi.
Em nói chuyện với con được không?
nghĩ rằng mình thật thảm hại làm sao khi phải xin chồng để được nói chuyện với con mình.
Chắc nó đang ngủ...
Tim cô đau nhói.
Anh sẽ đi xem thử,
Shane nói, tỏ vẻ thương cảm.
Cô bồn chồn đợi, như một đứa nhóc sợ hãi bị từ chối.
Alô?
Giọng ngái ngủ của Magda.
Chào con yêu. Con khỏe không?
Giọng cô dịu dàng.
Con khỏe ạ. Hôm nay bọn con đã thấy con ngựa đẹp nhất. Nó màu xám tro và cao mười bốn gang tay.
Con bé nói với giọng đầy tự hào của một chuyên gia khi phát hiện ra điều này.
Các con có khỏe không? Tyler với Chloe thế nào?
Tyler bảo nó cũng muốn có một con ngựa. Nhưng nó còn nhỏ quá phải không mẹ? Chắc nó phải đợi cho đến khi ít nhất nó mười hai tuổi. Như con ấy.
Mẹ không biết nữa Magda ạ...
Với cả ông bà cũng đang ở đây.
Chloe đâu?
Nó đang ngủ cùng giường với con, còn Tyler thì ngủ với bố... Mẹ đang ở đâu thế ạ? Mẹ về nhà chưa?
Mẹ ở New York.
Cô ngần ngại, rồi nói tiếp.
Mẹ đang ở khách sạn. Bố thay khóa vào nhà mình rồi và mẹ không vào được.
Ồ,
Magda nói. Và trong giọng con bé khi nói một từ đó thôi đã hàm chứa tất cả, Wendy nghĩ. Đó là buồn rầu, cảm thông, và thông cảm, và sợ hãi, và yếu ớt, nhưng đồng thời cả đầy xa cách. Nó biết, Wendy nghĩ. Nó biết chính xác chuyện gì đang diễn ra, và không biết mình sẽ phải làm gì.
Tuy nhiên giờ thì mọi thứ ổn rồi,
Wendy tự tin nói, cố gắng nén lại cảm giác muốn dựa dẫm về mặt cảm xúc vào đứa con gái mười hai tuổi của mình, nịnh nó để đào thông tin, biến nó thành tòng phạm trong màn kịch chống lại bố nó - hay, có lẽ thực tế hơn, chống lại chính cô. Cô cảm thấy thật yếu ớt, nhưng đó là vấn đề của cô. Con cái không nên an ủi bố mẹ.
Thật à mẹ?
Magda hỏi.
Ừ, con yêu, ổn mà,
Wendy nói, giọng vui vẻ và lạc quan giả tạo.
Khi nào mọi người về?
Mai ạ,
Magda nói. Và rồi, như thể nó thực sự muốn trấn an mẹ, nói thêm,
Ồ mẹ ơi. Con rất nóng lòng được cho mẹ con xem ngựa của con!
Từ trong cổ họng Wendy bật ra một tiếng khàn nhỏ, như tiếng con chuột bị dính bẫy kêu ré lên ngạc nhiên. Cô nuốt nước bọt một cách nặng nề.
Vậy mai mẹ gặp con nhé,
cô nói.
Sáng mai mẹ sẽ gọi cho con...
Tạm biệt mẹ.
Wendy đặt điện thoại lên giá. Giờ tất cả những gì cô nghĩ đến là Magda đã nói nó rất nóng lòng cho cô xem con ngựa của nó, không phải là nó rất nóng lòng được gặp cô.
Cô từ từ ngồi xuống giường. Các con khỏe và chúng ghét cô... Hay đấy! Phải gọi cho luật sư. Và tay cô chầm chậm lần tới cái điện thoại và cầm ống nghe lên. Cô nhấn nút quay số và tưởng tượng mình đang nhấn số... nhưng gọi cho ai?... Dĩ nhiên, trưởng bộ phận tư vấn của Splatch-Verner... Và cô tưởng tượng mình đứng dậy và tìm số của ông ta trong một cuốn sách nhỏ màu xanh chứa những số điện thoại quan trọng của các giám đốc quan trọng... nhưng liệu có số nhà của ông ta không nhỉ?... Và cô đang nhấn số, nhưng cô không thể nhấn cho đúng được và cô cứ phải bắt đầu lại từ đầu...
Một tiếng sau cô tỉnh dậy, rên rỉ như một con chó bị đánh đập. Shane! Bọn trẻ! Ly dị! Giận dữ bùng lên trong cô, mỗi lúc một mạnh hơn như đoàn tàu không còn kiểm soát được tay lái.
Rồi cô nhấn điện thoại, không sai một số nào.
Khách sạn Breakers. Ở Palm Beach.
Một đoạn ngưng. Xin nhấn số 1 để trả thêm sáu mươi cent...
Xin cho gặp Shane Healy.
Alô?
Cái giọng đó - như thể anh biết có người sẽ gọi, và sợ hãi chờ đợi.
Sao anh có thể không cho em vào nhà hả Shane?
Anh phải làm thế.
Lần này anh chuẩn bị chu đáo hơn.
Tại sao?
Tyler đang ngủ!
Anh nói vẻ buộc tội, như thể cô cố tình làm hại đứa con của chính mình.
Và đưa cả đơn ly dị cho em nữa.
Mai mình sẽ nói chuyện này. Khi bố con anh về.
Chúng ta sẽ nói chuyện này ngay bây giờ.
Ngủ đi.
Mệt mỏi.
Anh không thể làm như thế này. Không được. Thế là bất hợp pháp...
Đi ngủ đi. Xin em đấy.
Chẳng lẽ anh không quan tâm là em sẽ phát điên lên vì sợ? Rằng em sẽ phải đến ở khách sạn Mercer? Anh có quan tâm đến em chút nào không?
Em không phải là người đầu tiên gặp chuyện như thế.
Nói vậy nghĩa là thế quái nào?
Và em có thể xoay xở được.
Em không thể...
Đi ngủ đi.
Tiếng rít, dập máy.
Và rồi nằm mở mắt cầu nguyện trời mau sáng, cho đến khi cơn buồn ngủ ập tới, và rồi cú điện thoại lúc năm giờ sáng, và giờ, và giờ, và giờ...
Wendy nhìn ra ngoài cửa sổ taxi.
Đường cao tốc buổi sáng sớm dưới một bầu trời màu da cam. Bên kia dòng sông, mặt trời đang chiếu sáng trên đỉnh những tòa nhà chọc trời của Manhattan, phủ lên chúng màu vàng rực rỡ. Cô rùng mình. Hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.