Chương 03-1


Số từ: 4775
Dịch giả: Nguyễn Hạnh Quyên
NXB Văn Học
Victory mở khăn ăn ra và nhẹ nhõm nhìn quanh nhà hàng.
Ngay cả nếu bộ sưu tập của cô không thành công, được quay trở lại New York vẫn thật tuyệt vời, nơi phụ nữ có thể là chính mình. Nơi họ có thể thẳng thắn mà nói,
Tôi muốn thế này!
và không ai đối xử với họ như thể họ là kẻ thù của Chúa, đang vi phạm một quy tắc thiêng liêng bất khả xâm phạm nào đó về hành vi của phụ nữ.
Không giống như ở Nhật, cô tức giận nghĩ.
Cô Victory. Cô không nói 'Không' với đề nghị của tôi!
Ông Ikito khăng khăng nói thế khi cô gọi ông ta.
Cô là phụ nữ. Cô nghe theo đàn ông. Điều đàn ông nói tốt hơn.
Và cuối cùng, cô đã phải nhượng bộ, đồng ý hoãn quyết định sang ngày hôm sau. Chuyện đó thực sự khó chịu.
Cưng ơi, cưng đơn giản là buộc các cửa hàng lấy mẫu thiết kế của cưng thôi,
David Brumley bạn cô đã nói, khi anh gọi để an ủi cô sau những màn phê phán ác liệt.
Đừng để họ chỉ đạo cưng. Cưng bảo họ phải làm gì chứ. Trời ạ.
Đương nhiên, David có thể dễ dàng nói thế. Anh là nhà thiết kế thời trang thành công, nhưng anh ta cũng là một người đàn ông, và gay. Và nổi tiếng là một diva. Mọi người sợ David. Trong khi dường như không một ai sợ hãi, dù chút ít, Victory Ford cả...
Thôi, cô sẽ không nghĩ đến chuyện đó. Bây giờ thì không, khi cô đang chuẩn bị ăn trưa với hai cô bạn thân ở nhà hàng Michael's. Mặc cho mọi thăng trầm, Victory chưa bao giờ trở nên chán cuộc sống ở thành phố New York. Và cô vẫn thấy phấn khích khi đi ăn trưa tại Michael’s. Nó đắt đỏ đến lố bịch và có chất bè lũ như căn tin trường trung học. Nhưng ngày ta thôi trân trọng những thứ ngớ ngẩn trong đời là ngày ta trở thành một ả dở hơi già xọm khô khan. Và sau đó chẳng ai sẽ bắt máy khi bạn gọi đến.
Cô đến sớm và tóm lấy cơ hội để ngắm khung cảnh. Nhà hàng Michael’s là căn tin giá cao cho những người có thế lực và ảnh hưởng của thành phố, một số quá nghiện đi lại đến nỗi hàng ngày họ ăn trưa ở ngay ngoài đường như thể nó là một câu lạc bộ vùng quê riêng của họ. Nếu ta muốn nhắc mọi người nhớ đến sự hiện diện của mình, ta phải ăn trưa ở Michael’s, nơi giang hồ đồn thổi là các nhà báo phụ trách mục lượm lặt trả tiền cho các hầu bàn để được nghe báo cáo lại ai ăn trưa với ai và họ nói những chuyện gì. Những bàn được mọi người thích ngồi thường có số từ một tới mười, và có lẽ vì cô ăn trưa với Nico O’Neilly và Wendy Healy (Victory khiêm tốn về sự quan trọng của bản thân nên không thêm tên mình vào danh sách đó), họ được ngồi ở bàn số hai.
Đặt cách đó vài bước chân và có vẻ rất oai vệ là bàn số một, cái bàn được ham muốn nhất trong nhà hàng. Nó không chỉ được coi là
Bàn Quyền lực.
Nó còn là cái bàn riêng tư nhất trong nhà hàng vì nó cách các bàn khác đủ xa để tránh không bị nghe lén. Ngồi ở bàn đó là ba phụ nữ mà Victory thầm đặt tên là Ong Chúa. Già hơn, khôn ngoan hơn, và nổi tiếng vì những vụ thỉnh thoảng họ nổi điên hét toáng lên. Họ là những phụ nữ thành đạt tột bực đã làm khuynh đảo cả thành phố bao năm nay. Nghe đồn rằng họ bí mật điều khiển cả New York. Không những ở vị trí đầu trong lĩnh vực của họ, mà họ còn sống ở đây chừng hơn bốn mươi năm, có những mối quan hệ sâu sắc với những người quan trọng. Thật vậy, một trong số họ, Susan Arrow, nổi tiếng vì có lần đã nói,
Mọi người đều là con số không ở thời điểm nào đó trong đời mình, bao gồm cả thị trưởng.

Susan Arrow có lẽ gần bảy mươi tuổi, nhưng nếu nhìn bề ngoài thì gần như không thể biết được tuổi thực của bà. Có gì đó xảy đến với những phụ nữ thành công khi họ đến tuổi bốn mươi - như thể thời gian bắt đầu quay ngược, và kiểu gì đó trông họ đẹp hơn và trẻ hơn hồi họ còn ba mươi. Dĩ nhiên là họ đã tiêm đầy botox vào mặt mình, rồi nâng mắt và thỉnh thoảng nâng cả mặt, nhưng hiệu quả thì sâu sắc hơn kết quả có thể đạt được bằng con dao của nhà phẫu thuật. Thành công và tự phát triển hết năng lực là điều thực sự khiến phụ nữ rạng ngời - họ tỏa sáng rỡ ràng trong đời. Susan Arrow đã chiến đấu với ung thư, hai lần nâng mặt và có lẽ cả bơm ngực, nhưng ai quan tâm chứ? Bà ấy vẫn gợi cảm, mặc một chiếc áo len cổ tim bằng cashmere màu kem và quần len màu kem. Victory và Nico luôn bảo rằmg họ hy vọng trông mình đẹp được bằng nửa thế khi họ bằng tuổi bà.
Susan là người thành lập và chủ tịch công ty quan hệ công chúng thành công lẫy lừng ADL. Và bà ngồi cùng với Carla Andrews, phóng viên tin tức giờ cao điểm nổi tiếng, và Muffie Williams, bà này, gần sáu mươi, là người trẻ nhất trong nhóm. Muffie là chủ tịch chi nhánh B et C ở Mỹ, tập đoàn chuyên bán các mặt hàng xa xỉ, khiến bà trở thành người phụ nữ quyền lực nhất trong ngành thời trang ở Mỹ. Tuy vậy, ngoại hình của bà lại cực kỳ tương phản với cái tên WASP[2] nghe có vẻ nhẹ nhàng của bà. Muffie là một WASP (xuất thân từ một gia đình Boston Brahmin), nhưng trông bà có vẻ rất Pháp và khó lại gần. Mái tóc đen của bà vuốt ngược ra sau đầu và buộc chặt thành một búi nhỏ, và bà luôn đeo đôi kính Cartier màu xanh da trời khung làm bằng vàng mười tám cara. Bà là một nữ doanh nghiệp tàn nhẫn không chịu đựng nổi những kẻ ngu xuẩn. Và bà có thể làm nên hay hủy hoại sự nghiệp của một nhà thiết kế.
[2] (WASP, Wasp) (từ Mỹ, nghĩa Mỹ) người Anglo-Saxon da trắng theo đạo Tin lành (White Anglo-Saxon Protestant)
Tim Victory lỗi một nhịp khi cô mới bước vào nhà hàng Michael’s và thấy Muffie - không hẳn là sợ, mà ngưỡng mộ thì đúng hơn. Với cô, Muffie tương đương với Mick Jagger. Khiếu thẩm mỹ của bà ta là vô song và tiêu chuẩn của bà gần như không với tới được. Một từ của Muffie có ý nghĩa mọi thứ với Victory, trong khi vài người thấy chuyện đó trẻ con, Victory vẫn trân trọng rất nhiều lời góp ý mà Muffie đã dành cho cô trong bao năm qua. Sau show diễn lớn đầu tiên của cô, sáu năm trước, Muffie đã ra sau cánh gà, hống hách vỗ lên vai cô, và thì thầm bằng cái giọng miền Bờ Đông khó chịu của mình,
Rất giỏi đấy, cô gái. Rất, rất giỏi. Cô có khả năng đây.

Nếu là hoàn cảnh bình thường, có lẽ Victory đã lại bàn bà chào hỏi. Nhưng cô đoán phản ứng của Muffie với show diễn của cô cũng giống với giới phê bình. Và Muffie thường không nói gì nếu bà không thích. Sự im lặng của cô cũng có ý nghĩa như vậy. Đôi khi tốt hơn hết là không nên đưa mình vào một tình huống khó xử. Vì thế khi Muffie nhìn thấy cô lúc cô ngồi xuống, Victory quyết định chỉ giới hạn màn chào hỏi bằng một cái gật đầu trung tính.
Nhưng lúc này, đúng lúc cô đang lén nhìn bàn Ong Chúa thì Muffie đột nhiên nhìn lên và bắt gặp Victory đang đăm đăm nhìn. Victory ngượng nghịu mỉm cười, nhưng Muffie không có vẻ khó chịu. Bà đứng dậy đặt khăn ăn xuống ghế và tiến về phía cô.
Trời ơi, Victory căng thẳng nghĩ. Cô không thể tưởng tượng nổi show diễn của cô tệ đến mức phải khiến Muffie đặc biệt báo cho cô biết điều đó. Hai giây sau Muffie đã đứng trước mặt cô, mặc bộ quần áo may bằng vải tuýt có gắn những đồng xêquin.
Cưng ơi, tôi đã định gọi cho cô,
bà thì thầm.
Victory ngạc nhiên nhìn bà. Muffie chưa bao giờ dành cho cô vinh dự được bà gọi điện thoại. Tuy nhiên trước khi cô kịp trả lời, Muffie tiếp tục,
Tôi muốn cô biết rằng show diễn của cô thật xuất sắc. Giới phê bình không hiểu họ đang nói gì đâu - họ nói sai thường xuyên như khi họ nói đúng vậy. Hãy tiếp tục việc cô đang làm, cô gái ạ. Và cuối cùng thế giới sẽ bắt kịp với cô.
Và sau khi tuyên bố xong, Muffie vỗ lên vai Victory hai lần (khá giống nữ hoàng dùng thanh kiếm gõ lên vai hiệp sĩ, Victory nghĩ), và quay lại bàn mình.
Trong vài giây, Victory choáng váng ngồi đó, cố gắng tiêu hóa lời khen ngợi bất ngờ này. Và rồi cô cảm thấy như thể mình sắp nổ tung lên vì hạnh phúc. Những giây phút thế này rất hiếm hoi. Và dù tương lai có xảy ra chuyện gì, cô biết mình sẽ trân quý lời nhận xét của Muffie như thể nó là bảo vật gia truyền, lấy nó ra và nhìn ngắm nó mỗi khi cảm thấy buồn chán.
Có tiếng xao động ở cửa. Và Nico O’Neilly xuất hiện, đi vụt qua ông chủ nhà hàng như thể ông ta không hề tồn tại mà tiến thẳng về phía bàn. Mặt cô rạng rỡ hẳn lên khi nhìn thấy Victory. Nico gần như lúc nào cũng lạnh nhạt và thường lạnh nhạt, nhưng với bạn bè thì không bao giờ như vậy.
Đi Nhật thế nào?
Nico vừa hỏi vừa ôm Victory.

Tệ hại lắm,
Victory nói.
Nhưng Muffie Williams vừa bảo với mình rằng, bà ấy nghĩ show diễn của mình xuất sắc. Mình sẽ sống nhờ vào câu đó trong ba năm tiếp theo.

Nico mỉm cười.
Cậu không việc gì phải thế, Vic ạ. Cậu là thiên tài.


Ôi, Nic...


Tớ nói thật lòng đấy,
Nico vừa nói vừa mở khăn ăn ra. Cô quay sang bồi bàn đang đứng cạnh mình. Anh này đợi thời điểm thích hợp để đưa thực đơn cho cô.
Nước. Rượu sâm panh. Cám ơn,
cô nói.
Victory trìu mến nhìn bạn mình. Mối quan hệ của cô với hai bạn gái là vô giá. Bởi chỉ khi ở bên phụ nữ, ta mới thực sự tỏ ra yếu đuối. Ta có thể muốn được bạn bè ôm và vỗ lên lưng mà không cần phải lo lắng sẽ bị coi là kẻ bất an không cứu chữa nổi. Nhưng tình bạn của cô với Nico còn sâu sắc hơn. Nhiều năm trước, khi cô gặp một năm tồi tệ và không đủ tiền để sản xuất bộ sưu tập tiếp theo, Nico đã cho cô vay bốn mươi ngàn đô. Victory đã không hỏi vay, và thậm chí không nghĩ đến chuyện đó. Nhưng một tối, Nico đã xuất hiện ở xưởng thiết kế của cô như một bà tiên mẹ đỡ đầu.
Tớ có tiền và cậu cần,
cô vừa nói vừa viết một tờ séc.
Và đừng lo chuyện sẽ không có khả năng trả lại cho tớ. Tớ biết cậu sẽ làm được.

Con người có đặc điểm thú vị, Victory nghĩ, là ta không bao giờ biết thẳm sâu trong họ là thế nào, nhất là với những người như Nico O’Neilly. Khi lần đầu gặp Nico, cô không tưởng tượng nổi cuối cùng chính Nico lại dạy cho cô về tình bạn, rằng đằng sau cái vẻ ngoài lạnh nhạt là một con người chung thủy mãnh liệt. Giá như anh bồi bàn hiểu Nico thực sự là một con người tuyệt vời thế nào, Victory nghĩ, thích thú liếc nét mặt bồi bàn khi anh ta căng thẳng mở thực đơn ra. Nico vẫy tay bảo thôi.
Được rồi. Tôi đã biết mình muốn gọi gì rồi.
Câu nói của cô không có gì ác ý. Nhưng anh bồi bàn vẫn trông như thể anh ta vừa bị cắn cho phát. Giống như hầu hết những người đàn ông đối mặt với một phụ nữ không chịu gia nhập vào những sự tinh tế thông thường của xã hội, anh bồi bàn chắc hẳn nghĩ Nico là một ả xấu xa.
Tuy nhiên, Nico được cái hoàn toàn vô nhiễm với những lời nhận xét của mọi người về mình, và cô nồng nhiệt nhoài người qua bàn. Cô bị kích động một cách bất thường. Cuộc gặp với Huckabees đã tiến triển cực kỳ tốt đẹp. Đặc biệt là khi Peter Borsch đã gần như lờ Mike Harness đi hoàn toàn - và rồi, sung sướng vì chiến thắng của mình, cô đã làm một việc cô không bao giờ nghĩ mình sẽ làm là gọi cho Kirby Atwood, bí mật hẹn gặp anh sau bữa trưa.
Tớ vừa làm một việc cực xấu xa,
cô tự hào nói, như thể cô hoàn toàn không nghĩ chuyện đó có gì là xấu xa cả.
Sáng nay tớ đã phát điên lên với Mike Harness...


Tớ tin chắc là ông ta đáng bị thế...


Ừ, thực ra không liên quan đến công việc.
Nico ngồi ngả người ra và vừa nhìn xuống vừa xếp lại khăn ăn trên đùi.
Tớ nhận ra tớ đã tự khép mình trong một tòa thép. Tớ không thể bị ai chạm vào, và vì thế tớ đã làm một việc tồi tệ...

Victory bật cười.
Cưng ơi, cậu chưa làm gì tồi tệ cả. Về mặt xã hội thì càng không. Cậu luôn hoàn hảo.


Nhưng không phải thế. Hay ít nhất, tớ không muốn lúc nào cũng thế. Và vì vậy tớ...
cô im bặt, nhìn quanh nhà hàng để chắc chắn không ai nghe thấy họ.
Vào giây phút đó, Susan Arrow nhìn thấy họ và nhoài người qua một bên bàn.

Xin chào các cô gái,
bà kêu lên như một con quạ già.
Đột nhiên Nico lại trở nên chuyên nghiệp.
Cưng ơi, chúng ta có thể nói chuyện về khách hàng của bà, Tanner Cole được không?
cô hỏi. Tanner Cole, ngôi sao điện ảnh, là người chụp bìa tháng Mười một cho tạp chí Bonfire, và đòi được chụp thêm ảnh. Để làm vừa lòng anh ta thì buộc phải chụp thêm ba lần nữa. Và rồi anh ta rõ ràng đã làm một trong các trợ lý sợ phát khiếp khi đề nghị cô ấy thổi kèn cho anh ta trong phòng vệ sinh.

Tình yêu ơi, anh ta lớn lên từ một cái kho thóc. Nghĩa đen đấy. Anh ta không biết cư xử gì đâu,
Susan nói.

Ai cơ?
Carla Andrews nghi ngờ hỏi, đặt tay lên tai. Carla đang ngồi ở phía bàn bên kia, và ghét bị bỏ ra ngoài bất cứ chuyện gì - một trong những lý do vì sao, nhiều người nghi ngờ, bà có thể có thể tại chức được lâu như thế trong khi những phụ nữ trẻ hơn đã bị cho nghỉ.

Tanner Cole. Ngôi sao điện ảnh,
Muffie Williams lạnh nhạt nói. Mặc cho mối quan hệ khăng khít giữa ngành thời trang và Hollywood, Muffie vẫn bướng bỉnh khăng khăng vin vào quan điểm kiểu cũ về các diễn viên. Rằng họ là những đứa trẻ được nuông chiều quá mức, được trả quá cao và nên bị nhìn nhận như vậy.

Tôi biết anh ta là sao điện ảnh,
Carla nói, nhìn Muffie vẻ khinh thường.
Tôi đã phỏng vấn anh ta chín lần. Tôi phỏng vấn anh ta khi anh ta còn là một thằng nhóc.


Chị có chắc là muốn chia sẻ thông tin đó không đấy?
Muffie hỏi, dùng khăn chấm môi.

Tôi không cần biết ai biết cái gì. Tôi chả sợ gì cả,
Carla vặn lại.

Victory,
Susan hỏi, lờ Carla và Muffie đi,
Lyne Bennett liên lạc được với cô chưa?

Hóa ra ông ta có được số của mình bằng cách đó, Victory nghĩ. Cô gật đầu.
Ông ấy đã gọi cho tôi sáng nay rồi.


Tôi hy vọng cô không thấy phiền,
Susan nói.
Tôi chưa bao giờ cho ai số điện thoại, nhưng suốt ba tuần qua Lyne cứ làm phiền tôi. Kể từ lúc ông ta đến show diễn của cô. Tôi cứ bảo ông ta là tôi phải hỏi cô trước đã. Lyne là thế đó - ông ta bị ám ảnh quá mức. Ông ta gọi tôi năm lần, nài nỉ muốn gặp cô bằng được.

Trời ơi, Victory nghĩ - giờ cả nhà hàng Michael sẽ biết rằng Lyne muốn hẹn hò với cô. Nhưng chuyện đó cũng không thực sự quan trọng lắm. Giây phút cô bị bắt gặp nhìn thấy đi cùng ông ta giữa chốn đông người, mọi người sẽ biết ngay.
Tôi đã gặp ông ta rồi,
Victory nói, không hiểu hành động của Lyne.
Ít nhất là mười lần.


Có khi cô gặp ông ta hàng trăm lần rồi,
Susan cười hô hố.
Nhưng Lyne không nhớ gì cả. Não ông ta như cái sàng ấy. Ông ta gặp đối tác kinh doanh đầu tiên vài năm trước, và ông ta không nhận ra ông ấy.


Ông ta đâu có ngu đến thế. Ông ta là tỷ phú, chị biết mà,
Carla phản đối.

Mà dù sao, ông ta vô hại ấy mà,
Susan nói.

Ông ta là người dễ chịu,
Carla thêm vào.
Phụ nữ luôn lợi dụng ông ta. Đặc biệt là phụ nữ thông minh.


Ông ta là một người đàn ông. Ông ta hoàn toàn không biết mình muốn gì,
Muffie thì thầm.

Tình cờ ông ta lại bạn rất tốt của tôi,
Susan nghiêm nghị nói.
Ông ta có thể không hoàn hảo, nhưng ai hoàn hảo cơ chứ? Tôi luôn tự nhắc mình rằng dù ông chồng tôi, Walter, có làm tôi điên lên cỡ nào, thì tôi có khi còn tệ hơn...


Wendy tới kìa,
Nico nói, ngước lên.

Xin chào. Tớ xin lỗi vì đến muộn,
Wendy Healy nói, đi lại bàn mình. Kính của cô bóng mờ hơi nước và cô hơi vã mồ hôi.

Tình yêu ơi, trông cô như thể vừa đi bộ đến,
Susan ré lên.
Họ không chăm sóc cô ở Splatch à?

Wendy nhăn nhó. Cô đã đi bộ từ văn phòng tới đây. Trợ lý của cô, Josh, đã thản nhiên thông báo với cô là anh ta không gọi được xe.
Tôi có trợ lý nam,
cô nói, như để giải thích.

Tớ cũng từng có trợ lý nam,
Victory nói.
Anh ta mặc áo len hồng mua ở một tiệm đồ từ thiện, và ngủ trưa. Trên sofa. Như một đứa trẻ. Tớ cứ nghĩ mình nên cho anh ta uống sữa và ăn bánh.


Toàn bộ đàn ông ở thành phố này sắp điên cả rồi ư?
Wendy hỏi.

Nói đến chuyện đó, cô có gặp Victor Matrick gần đây không?
Susan tự nhiên hỏi.

Chiều nay tôi phải gặp ông ta,
Wendy nói.

Cho tôi gửi lời hỏi thăm nhé, được không cô gái?
Susan nói.

Đương nhiên rồi,
Wendy nói.

Chúc bữa trưa ngon miệng,
Nico vừa nói vừa vẫy tay.

Tớ không biết là Susan biết Victor Matrick đấy,
Wendy thì thầm, ngồi xuống.

Từng hẹn hò với ông ta,
Victory nói.
Họ vẫn đi nghỉ với nhau ở St. Barts. Dĩ nhiên là cùng với vợ và chồng đáng kính của họ.


Tớ luôn thấy kinh ngạc khi cậu biết những chuyện như vậy,
Nico nói.

Tớ hay đi loanh quanh mà,
Victory nói.
Tớ gặp họ ở St. Barts năm ngoái.


Khi đó Victor thế nào?
Wendy hỏi.

Kỳ quặc,
Victory nói.
Ông ấy mang theo một bộ dụng cụ chơi golf. Mà ở St. Barts thì làm gì có sân golf nào.


Tớ thực sự lo cho Victor,
Wendy nói.
Sáng nay ông ta nói chuyện nghe rất điên. Nếu ông ấy điên thật thì tớ toi đời.


Sự nghiệp của mình không nên phụ thuộc vào một người nào đó,
Victory nói.
Nó chỉ nên phụ thuộc vào chính mình.


Nên thế. Nhưng cậu may mắn, vì cậu không làm cho một tập đoàn.


Chính vì thế tớ không sẽ bao giờ làm cho một tập đoàn,
Victory nói.
Nhưng Parador đang ăn nên làm ra. Và ai cũng biết là nhờ cậu.


Mọi chuyện rất đơn giản,
Wendy nhún vai nói.
Tớ chỉ cần phải giành được một giải Oscar, thế thôi. Với Ragged Pilgrims. Hoặc nếu không thì Nico sẽ phải chiếm được vị trí của Victor.


Chuyện đó mất ít nhất là vài năm nữa,
Nico nói như thể chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.
Trong lúc chờ đợi, tớ thấy không cần phải lo về Victor.
Cô ra hiệu cho bồi bàn.
Victor dễ xử lý. Nếu cậu biết cách đối phó với ông ấy.


Vâng?
anh bồi ngập ngừng hỏi.

Chúng tôi muốn gọi món.


Tôi sẽ dùng thịt bò nướng. Chín vừa,
Victory ngọt ngào nói.

Cá hồi, cám ơn,
Nico nói.

Còn tôi sẽ dùng salad Nicoise cá ngừ. Không khoai tây,
Wendy nói.

Cho khoai tây bên cạnh?
bồi bàn hỏi.

Không khoai tây gì hết. Trên đĩa cũng không,
Wendy nói.
Thực ra, nếu anh có thể bỏ hết khoai tây ra khỏi cái nhà hàng này, thế sẽ tuyệt lắm.

Bồi bàn đờ đẫn nhìn cô.

Tớ phải giảm cân,
cô nói với cái bàn.
Ngực tớ trễ xuống tận rốn rồi. Thực ra sáng nay tớ nhìn nó và suýt nhảy dựng cả lên. Thảo nào Shane không tình nguyện làm tình với tớ sáu tháng rồi.


Shane khỏe không?
Nico hỏi theo thói quen.

Ồ, tớ không biết nữa,
Wendy nói.
Tớ gần như không gặp anh ấy. Nhà hàng của anh ấy sắp sửa tiêu tùng. Vì thế anh ấy dằn dỗi suốt, trừ với bọn nhỏ. Tớ thề là thỉnh thoảng tớ nghĩ sẽ tốt hơn cho Shane nếu anh ấy sinh ra là một phụ nữ. Dù sao thì bọn tớ cũng gặp nhau trên giường. Và tớ biết là nghe thế này thì có vẻ kinh khủng, nhưng tớ không quan tâm lắm. Đến lúc nào đó, tớ sẽ thôi làm việc. Và rồi bọn tớ sẽ có cả đời để mà dành từng phút giây cho nhau và chọc nhau điên lên.


Cậu may mắn đấy,
Victory nói.
Shane còn đáng yêu. Triển vọng duy nhất tớ có được là Lyne Bennett. Và tớ có thể đảm bảo với cậu rằng chúng tớ sẽ không dành trọn cả đời bên nhau.


Cậu đâu biết chắc được,
Nico nói với, Victory nghĩ, sự mơ màng khó hiểu.
Tình yêu có thể đột ngột xuất hiện.


Tớ vẫn tin vào tình yêu đích thực,
Wendy vừa nói vừa gật đầu.
Nhưng không nhất thiết phải là với người đàn ông năm mươi lăm tuổi và chưa kết hôn lần nào. Ý tớ là, sao lại thế chứ?


Tớ không biết,
Victory nói.
Dù sao, tớ không tin vào tình yêu đích thực. Tớ nghĩ nó thật vớ vẩn.


Ai cũng tin vào tình yêu đích thực,
Wendy nói.
Họ phải tin. Ý tớ là, còn gì khiến chúng ta tiếp tục sống chứ?


Công việc,
Victory nói.
Ham muốn được làm gì đó trong thế giới này. Hơn nữa, việc cần thiết phải ăn và mặc, và có một mái nhà trên đầu.


Nhưng thế lạnh lẽo quá,
Wendy phản đối.
Nếu mọi người không tin vào tình yêu đích thực, họ sẽ không đi xem phim.


Đúng ý tớ đấy,
Victory nói.
Đó là một khái niệm quảng cáo. Sinh ra để bán sản phẩm.


Đừng nghe cô ấy,
Nico nói, trìu mến nhìn Victory.
Cô ấy chỉ cố tình nói ngược lại thôi.


Ồ, tớ biết,
Wendy nói.
Một ngày nào đó cô ấy sẽ phải lòng...

Victory thở dài.
Tớ quá già cho chuyện đó rồi. Tớ đã chấp nhận hiện thực đó cho đến cuối đời - hay ít nhất trong mười năm nữa. Cho đến khi tất cả đàn ông thôi không muốn ở bên tớ nữa. Tớ sẽ có những mối quan hệ lạnh lùng, khá lịch sự với đàn ông, mà không ai to tiếng, nhưng cũng không ai thực sự quan tâm đến nhau.

Thật thế á? Nico tự hỏi. Ta có thể già đến mức không còn muốn có tình yêu và ham muốn nữa ư? Suy nghĩ ấy khiến cô thấy khó ở, và cô muốn đổi đề tài. Cô nghĩ mình đã từ bỏ ý tưởng tình yêu lãng mạn từ rất lâu rồi.

Dù thế nào nào,
Victory tiếp tục,
tớ không thể tưởng tượng nổi tại sao Lyne Bennet lại muốn hẹn hò với tớ. Tớ hoàn toàn không phải loại ông ấy ưa.

Nico và Wendy liếc mắt nhìn nhau. Wendy thở dài.
Vic, cậu là loại tất cả mọi người đều ưa, cậu có biết điều đó không? Cậu xinh đẹp, thông minh, và vui tính...


Và tất cả những đặc điểm mà phụ nữ nói với nhau khi họ không tìm được một người đàn ông nào,
Victory nói.
Thật vớ vẩn. Kiểu gì đàn ông cuối cùng cũng khiến ta thất vọng - làm sao họ không thế được, khi mà chúng ta phủ lên người họ đủ loại kỳ vọng? Và rồi một lần nữa ta nhận ra rằng lẽ ra ta nên dành thời gian cho đàn ông vào công việc của mình. Tớ xin lỗi, nhưng không có gì khiến ta thỏa mãn bằng khi được tạo ra thứ gì đó bằng bàn tay và bộ óc của mình... Đó là thứ không ai có thể cướp đi, dù chuyện gì có xảy ra chăng nữa.
Cô đang nghĩ đến cuộc nói chuyện giữa mình và ông Ikito.

Tớ vẫn thích ôm Shane,
Wendy nói, ân hận nghĩ mình đã không làm thế một thời gian rồi.
Tớ vẫn yêu anh ấy. Anh ấy là cha của con tớ. Chúng tớ tạo ra lũ trẻ đó. Mối liên hệ này thật sâu sắc.


Cậu có cảm thấy như thế với Seymour không?
Victory hỏi Nico.
Nghe tên Seymour đột nhiên khiến Nico cảm thấy tội lỗi vì chuyện mình sắp sửa làm với anh. Cô có nên kể với họ về Kirby không nhỉ? Cô đã định kể với Victory, nhưng rồi cô nghĩ nên thôi. Cho đến lúc này thì cũng chưa thực sự có chuyện gì để mà kể. Và Victory sẽ hoảng lên. Cô ấy chắc chắn sẽ thất vọng. Victory chưa kết hôn bao giờ. Và giống hầu hết những người chưa từng có kinh nghiệm đó, cô thường có khuynh hướng lý tưởng hóa nó. Cô rất nghiêm khắc trong quan niệm về việc những người có gia đình thì phải cư xử thế nào. Không phải là cô phán xét gì Victory. Nhưng chỉ là vì nếu Victory giận cô, cô sẽ không biết phải làm gì. Biến Victory hay Wendy thành tòng phạm tội ác của mình là một việc không đúng đắn.
Cô phải đổi đề tài.
Về Victor,
cô nói.
Ông ta đủ khả năng làm mọi chuyện. Tớ nghĩ ông ấy không phải là vấn đề. Tớ nghĩ chính Mike Harness mới là vấn đề.
Và cô kể tiếp cho họ nghe chuyện ông ta đã cố tranh công cuộc gặp với Huckabees như thế nào.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Rừng Son.