Chương 10
-
Ruồi Trâu
- Ethel Lilian Voynich
- 8545 chữ
- 2020-05-09 02:35:00
Số từ: 8540
Dịch giả: Hà Ngọc
NXB Văn Học
Vào khoảng giữa tháng 2 , Ruồi trâu đi Livoocnô. Tại đây Giêma giơi thiệu Ruồi trâu với một thanh niên người Anh có xu hướng tự do, làm đại lý hãng tầu, mà trước đây hồi ở Anh hai vợ chồng chị có quen biết. Người này đã nhiều lần giúp đỡ các đang r viên cấp tiến ở Phơlôrăngxơ trong những việc cụ thể, như cho vay tiền trong những lúc cấp bách, cho mượn địa chỉ kinh doanh để sử dụng và việc thông tin nội bộ của đảng , v.v ...Tất cả những việc đó đều qua tay Giêma và với tính chất là một người bạn thân của chị. Vì vậy, theo thới quen trong đảng chị có thể tuỳ ý sử dụng sự quen biết ấy mà laà những việc mà chị cho là có lợi cho đảng. Thế nhưng nay làm như thế có kết quả gì không thì đó lại là vấn đề khác hẳn. Trước đây vấn đề hcỉ là yêu cầu người Anh có cảm tình này cho mượn địa chỉ nhận thư từ Xixilơ tới hoặc giấu nhờ một ít tại liêu j trong tủ sắt phồng kết toản của ông ta. Nay đến để nhờ ông ta chở lậu súng ống cho một cuộc nổi dậy khởi nghĩa, thì lại là vấn đề rất khác, Giêma thấy rất ít hi vọng là ông ta sẽ nhận lơi.
Chị nói với Ruồi trâu:
- Tất nhiên ta cứ thử hỏi xem sao, nhưng tôi chưa chắc có ăn thua gì không. Nếu ông mang theo thư giới thiệu để xin ông ta năm trăm xcuđô thì tôi dám chắc ông ta lập tức biếu ngay, vì ông ta hết sức hào phóng. Và có lẽ khi cấp bách ông ta có thể cho ông mượnc cả hộ chiếu của ông ta hoặc giấu ngươờ laánhnạn trong hầm kho nhà ông ta cũng được . Nhưng nếu ông nêu ra chuyện chở súng ống thì ông ta tròn xoa mắt và cho cả hai chúng ta là điên rồ ngay tức khắc.
Ruồi trâu đáp:
- Nhưng rất có thể ông ta cho một vài gợi ý gì hoặc giới thiệu tôi với một hai ngươời thuỷ thủ thân thiện nào đó. Dù sao , việc cũng đáng để chúng ta thử xem.
Một ngày vào khoảng cuối tháng, Ruồi trâu tới, Anh ăn mặc giản dị hơn mọi ngay và thoáng trông nét mặt anh, chị biết ngay là anh đã có tin vui.
- À, chờ ông mãi. Tôi đã sợ xảy ra chuyện gì không may cho ông.
- Tôi thấy gửi thư thì không an toàn và tôi cũng muốn về sớm mà không được.
- ông vừa về đến thành phố đấy ư?
- Vâng , tôi vừa xuống xe ngựa trạm thì vào đây ngay. Tôi tạt qua để báo cho bà biết rằng mọi việc đã xong xuôi.
- ông muốn nói rằng Bâyli đã chịu nhận giúp ư ?
- Hơn cả giúp nữa là đằng khác. Ông ta đảm đương tất cả, gói ghém , chuyên chở , việc gì cũng nhận hết. Súng ống sẽ giấu trong các kiện hàng và chở thẳng từ Anh sang. Đồng nghiệp và bạn chí thiết của ông ta là Uyliamxơ đồng ý thân hành coi sóc việc bốc hàng lên tàu ở Xaodêmtơn, còn Bâyli thì tìm cách lọt lưới hải quan vào Livoocno. Uyliamxơ vừa khởi hành đi Xaodêmtơn, tôi phải đi tiễn ông ta đến tận Giênôva cho nên mới lâu như vậy.
- Đi tiễn để dọc đường bạn them về chi tiết phải không ông ?
- Phải . Nói chuyện cho tới lúc tôi quá say sóng mới thôi.
Sực nhớ có lần ba chị dẫn chị và Áctơ đi chơi thuyền trên biển, Áctơ bị say sóng lảo đảo, Giêma liền hỏi:
- ông có tật say sóng ư ?
- Mặc dù đã đi biển nhiều lần mà tôi vẫn là anh thủy thủ rất tồi...Nhưng khi tàu bốc xong hàng ở Giênôva thì cũgn đã kịp nói xong chuyện rồi. Chắc bà biết Uyliamxơ chứ ? Quả là một anh chàng cực tốt, rất đáng tin cậy và rất tế nhị. Về mặt ấy, Bâyli cũng chẳng kém, và cả hai người đều biết giữ môm giữ miệng. cả
- Dù sao Bâyli chịu nhận làm như thế cũgn đã là mạo hiểm lắm rồi đấy.
- Tôi cũng bảo ông ấy như vậy, nhưn gông ta chỉ sa sầm mà trả lời : "Thế còn việc của các ông thì sao ? " Điều chúng ta mong ông trả lời cũng chỉ thế là cùng. Nếu tôi gặp ông ta ở một nơi nào đó tại Timbuctu thì lập tức tôi sẽ tiến lại nói ngay :"Chào ông, người nc Anh".
- Tuy vậy tôi vẫn không hiểu ông làm thế nào mà họ lại nhận lời được. Nhất là Uyliamxơ thì thật tôi càng không ngờ tới được.
- Phải , lúc đầu ông ta cũng chối thẳng thừng. không phải ông ta sợ đâu, mà vị ông ta cho toàn bộ chuyện này "không có tính chất kinh doanh gì cả". Nhưng tôi tìm cách thuyết phục mãi mới tranh thủ được ông ta...Bây giờ bàn chi tiết đi.
Khi Ruồi trâu ra về thì mặt trời đã lặn . Trên tường bao quanh vườn, những đoá hoa đường lê đã in hình thành những đốm sẫm trong bóng chiều dần tối . Ruồi trâu ngắt mấy cành hoa , đem vào nhà . Mở cửa ra , anh đã thấy Dita ngồi trong góc phòng làm việc của anh . Nàng bước lại gần, đon đả nói :
-Phê-li-trê , em tưởng anh không về nữa ?
Ruồi trâu định vặn hỏi ngay xem nàng vào phòng làm việc của anh làm gì, nhưng chợt nhớ rằng mình vắng mặt đã ba tuần, nên anh đành lạnh nhạt chìa tay và nói :
-Chào Dita ! Sao , cô có khoẻ không ?
Nàng chìa má để Ruồi trâu hôn , nhưng anh làm ra vẻ không hay biết , lướt tới cầm lấy lọ hoa trên bàn . Vừa lúc đó , cánh cửa đằng sau bật tung ra , con chó Saitan nhảy xổ vào buồng, quay cuồmh quanh chủ , vừa sủa , vửa rít ầm ĩ , tỏ vẻ vui mừng . Ruồi trâu bỏ hoa , cúi xuống vỗ về nó :
-Chào bố già Saitan nhé ! Ừ , ừ , tao đây ! Nào, đưa chân đây nào !
Mặt Dita lộ rõ vẻ u ám , khó chịu .
Nàng lạnh lùng hỏi :
-Chúng ta đi ăn cơm chứ ? Tôi đã bảo dọn cơm đằng nhà rồi . Vì anh biên thư nói chiều nay anh về.
Ruồi trâu nhanh nhẹn quay lại :
-Ồ , rất ... rất xin lỗi cô ! Chờ tôi làm gì ! Tôi rửa ráy một lát rồi sẽ quay lại ngay. Lấy hộ nước vào bình hoa nhé !
Khi Ruồi trâu bước vào phòng ăn của Dita thì thấy nàng đang đứng trước gương cắm một cành hoa vào ngực . Có lẽ đã đổi giận làm lành , nên nàng tiến lại gần đưa cho Ruồi trâu một cành hoa xinh xắn và đỏ thắm :
-Cành hoa này để anh đeo vào ve áo . Anh để em cài cho.
Suốt bữa ăn Ruồi trâu cố làm ra vẻ nhã nhặn , nói nhiều chuyện vui . Dita trả lời bằng những nụ cười tươi tắn . Nỗi mừng rõ rệt của nàng làm cho Ruồi trâu có phần lúng túng. Anh đã quen với ý nghĩ cho rằng Dita có cuộc sống của mình , có bạn bè và người thân kẻ thuộc của mình, cho nên anh chưa lúc nào nghĩ rằng nàng có thể nhớ tới anh . Gặp anh nàng đã xúc động đến thế, thì lúc xa vắng chắc nàng còn buồn đến đâu.
Dita rủ anh :
-Ta ra sân uống cà phê anh nhé ! Tối nay trời ấm quá !
-Được lắm ! Mang cả đàn guitar nhé ! Cô sẽ hát cho tôi nghe một vài bài được chứ !
Dita tươi vui hẳn lên. Ruồi trâu không khi bảo nàng hát , bởi anh vốn là một nhà phê bình âm nhạc khe khắt.
Dọc dãy tường bao quanh sân kê một chiếc ghế rộng . Ruồi trâu ngồi vào một góc để có thể nhìn ra cảnh núi đồi hùng vĩ . Dita thì ngồi lên bậc tường hoa ,tựa lưng vào cột nhà và buông chân trên ghế. Nàng thích ngắm nhìn Ruồi trâu hơn là chú ý đến cảnh thiên nhiên mỹ lệ.
Nàng nói :
-Anh cho em xin một điếu thuốc lá . Từ hôm anh đi đến nay em chẳng hút điếu nào cả .
-Ý nghĩ hay đấy ! Phải có thuốc lá nữa thì mới thật hoàn toàn đầy ...đầy đủ !
Dita cúi xuống chăm chú nhìn anh :
-Có thật giờ đây anh thấy vui vẻ trong lòng không?
Ruồi trâu giương cao đôi mày :
-Còn phải nói nữa ? Ăn no rồi ngắm cảnh đẹp , một cảnh đẹp nhất châu Âu , bây giờ lại được uống cà phê , nghe dân ca Hungary. Tâm hồn thư thái ,tiêu hoá lại bình thường.Người ta còn ước mong gì hơn nữa ?
-Em biết còn thiếu một thứ !
-Thứ gì ?
-Thiếu cái này , anh bắt lấy ?
Nàng ném vào lòng anh một chiếc hộp giấy xinh xắn .
-À ! Hạnh ... hạnh nhân rán ! Sao cô không nói trước khi tôi hút thuốc ? - anh trách vậy.
-Anh trẻ con quá ! Hút thuốc xong ăn cũng ngon chứ sao ? Cà phê đây rồi !
Ruồi trâu ngon lanhg nhai hạnh nhân và nhấm nháp từng ngụm cà phê, với một khoái cảm chăm chú của một con mèo liếm sữa.
Anh xuýt xoa nói :
-Về nhà uống cà phê ngon tuyệt ! Cà phê này mới thật là cà phê, chứ như ở Livorno thì tồi quá .
-Thế thì anh càng nên ở nhà thôi. đừng đi nữa.
-Không ở lâu được đâu. Mai tôi lại đi rồi.
Nụ cười vụt tắt trên môi Dita :
-Mai à ? ... Đi làm gì ?Anh đi đâu ?
-Ồ ... đi hai , ba nơi . Đi có việc .
Anh và Giêma đã cùng nhau quyết định là anh phải đích thân đến vùng núi Apenanh để thương lượn với những người buôn lậu về vấn đề chuyên chở vũ khí . Vượt qua biên giới lãnh địa Giáo Hoàng thì tính mạng anh coi như ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng chuyến đi này của Ruồi trâu lại quyết định sự thành bại của toàn bộ công tác.
-Lúc nào cũng công việc !
Dita khẽ thở dài , rồi cất cao giọng hỏi :
-Đi có lâu không anh ?
-Không lâu , có lẽ độ hai , ba tuần thôi.
Nàng lại hỏi giật :
-Cũng lại những việc ấy à ?
-"Những việc ấy " là những việc gì ?
-Những việc đã có lúc làm anh suýt bỏ mạng chớ còn những việc gì nữa . Suốt đời chỉ chính trị .
-Phải , việc có liên quan ít nhiều tới chính ... chính trị.
Dita quẳng điếu thuốc ra vườn , và dằn giọng :
-Anh còn giấu em . Chuyến đi này nguy hiểm lắm , em biết.
Ruồi trâu uể oải kéo dài giọng nói :
-Phải, tôi sẽ đi thẳng vào . .. vào vùng âm ty địa ngục. Cô có cần gửi một cành hoa thiên lý tặng bạn bè nào dưới đó không ? Miẽn sao đừng vặt hết hoa ở đây là được .
Dita đã bực tức ngắt một nắm hoa thiên lý ở cột , giận dỗi ném xuống đất.
Nàng lại nói :
-Chuyến đi này rất nguy hiểm mà anh vẫn không muốn nói thật cho em biết. anh cho em là kẻ chỉ đáng để lừa dối và bông đùa thôi hay sao ? Một ngày nào đó anh có thể bị treo cổ mà anh vẫn không nói với em được một câu nhiều hơn là câu tạm biệt ! Lúc nào cũng chính trị với chính trị ... Em nhức đầu vì chính trị lắm rồi .
Ruồi trâu vừa uể oải ngáp vừa nói :
-Tôi ... tôi cũng thế. Vì vậy ta nói chuyện khác đi thôi. Hay là Dita hát một bài nhé ?
-Vâng đưa đàn guitar cho em. Hát anh nghe bài gì nào ?
-Bài ca Nhớ ngựa . Bài ấy rất hợp với giọng của cô.
Dita cất giọng hát bài dân ca xưa cũ của Hungary. Bài hát tả một người , đầu tiên mất ngựa , rồi mất đến mái nhà trên đầu mình, sau cùng mất cả người yêu . Nhưng anh ta tự an ủi rằng " chưa đau khổ bằng trận thất bại Mô-hát (1)" . Ruồi trâu rất thích bài hát đó. Điệu nhạc mạnh mẽ , lời ca bi tráng và tính chất khắc khổ chua xót của đoạn điệp khúc , đã rung động lòng anh hơn bất cứ loại nhạc êm dịu nào.
Hôm ấy giọng của Dita rất tốt. Tiếng hát của nàng mạnh mà trong , rạt rào lòng khát khao cuộc sống. Rõ ràng là những bài dân ca Hungary nàng hát hay hơn những bài dân ca Ý và Xlavơ , nhất là dân ca Đức thì nàng hát càng kém.
Ruồi trâu há mồm, trố mắt lắng nghe. Anh chưa bao giờ nghe Dita hát hay đến thế. Và tới câu cuối cùng " Nhưng có hề chi ! Chưa đau khổ bằng trận thất bại Mô-hát ", thì giọng nàng bỗng dưng run lên rồi đứt đoạn nửa chừng.
Nàng thổn thức , gục đầu vào giàn hoa thiên lý.
Ruồi Trâu đứng dậy, đỡ lấy cây đàn.
- Di-ta, cô làm sao thế ?
Nhưng nàng chỉ bưng mặt khóc nức nở hơn.
Anh đặt tay lên vai Di-ta, giọng dỗ dành :
- Sao, làm sao thế ? Cô nói đi !
Nàng đẩy tay ra nói trong nước mắt :
- Bỏ tôi ra ! Anh bỏ tôi ra !
Ruồi trâu liền trở về chỗ cũ, kiên nhẫn đợi cho những tiếng nức nở tắt dần. Bỗng dưng Di-ta ôm chặt lấy cổ anh quỳ sụp bên anh :
- Phi-lê-trê ! Anh đừng đi nữa ! Đừng đi nữa anh ơi !
Ruồi trâu nhẹ nhàng gỡ tay nàng ta .
- Chuyện ấy rồi ta sẽ nói sau. Giờ đây tôi muốn biết vì sao cô khổ tâm, cô đang sợ hãi điều gì ?
Di-ta lặng lẽ lắc đầu .
- Tôi có gì làm cô không vừa lòng chăng ?
- Không.
Nàng đưa tay lên chặn lấy cổ anh.
- Thế thì tại sao ?
Cuối cùng nàng khẽ nói :
- Người ta sẽ giết anh. Anh sẽ bị nguy mất... hôm nọ có người đến đây nói với em như thế... Vậy mà lúc nãy em hỏi anh lại cười em !
Ruồi trâu sững sờ trong giây lát , rồi nói :
- Di-ta quý mến ! Sao cô tưởng tượng quá mức thế ! Rất có thể một ngày kia người ta sẽ giết tôi, đối với những người cách mạng thì đó là lẽ thường tình. Nhưng tại sao, tại sao lần này tôi có thể bị giết được ? Biết bao người còn xông pha mạo hiểm hơn tôi ?
- Biết bao người ! Biết bao người đó có quan hệ gì tới em đâu ! Nếu anh yêu em thì anh đã không bỏ đi như thế, để bao đêm ròng em trằn trọc không ngủ được, lúc nào em cũng nghĩ không biết anh đã bị bắt hay chưa ? Mỗi khi thiếp đi thì em lại mơ thấy hình như người ta đã giết mất anh. Anh quan tâm đến con chó kia còn hơn cả em !
Ruồi trâu đứng dậy, chậm rãi đi về phía cuối sân. Cảnh tượng này đến với anh một cách bất ngờ và anh chưa sẵn sàng trả lời câu hỏi đó nên không biết nói gì hơn với Di-ta. Phải, Giê-ma nói rất đúng. Đời anh đã rơi vào tình thế rồi ren, phải khổ công lắm mới hòng gỡ ra nổi.
Sau giây lát, anh quay lại nói với Di-ta :
- Chúng ta hãy ngồi nói chuyện cho bình tĩnh. Có lẽ chúng ta chưa hiểu được nhau. Nếu tôi biết thật là cô có điều gì đó lo lấng thì tôi chẳng nói đùa. Cô cứ nói rõ tại sao cô lo lắng thì mọi chuyện sẽ rõ ngay.
- Có gì mà rõ với không rõ. Thế cũng đủ thấy anh không để tâm đến em một mảy may nào rồi.
- Di-ta thân mến, ta cứ nói thẳng với nhau đi. Tôi bao giờ cũng hết sức thật thà với cô, và theo chỗ tôi hiểu thì chưa lần nào tôi lừa dối Di-ta trong...
- Ồ, phải ! Anh thật thà hết sức, không bao giờ anh che giấu ý nghĩ cho em chỉ là một gái giang hồ, từng qua tay nhiều người...
- Im đi Di-ta ! Tôi không bao giờ có ý nghĩ như vậy đối với bất kỳ ai ! Nàng cay đắng nhắc lại :
- Anh không hề bao giờ yêu em cả.
- Phải, tôi không hề bao giờ yêu Di-ta cả. Nhưng cô hãy lắng nghe và hãy cố tránh nghĩ xấu về tôi.
- Ai bảo anh là em nghĩ xấu về anh, em chỉ...
- Khoan đã. Điều mà tôi muốn nói với Di-ta là : tôi không bao giờ tin và cũng chẳng bao giờ coi trọng khuôn sáo luân lý cổ truyền. Tôi cho rằng mối quan hệ đàn ông và đàn bà chẳng qua là vấn đề sở thích cá nhân mà thôi...
DI-ta cười mát, cướp lời :
- Và là vấn đề tiền tài nữa.
Ruồi trâu cau mày tỏ vẻ khó chịu và ngần ngại trong giây lát.
- Dĩ nhiên đó là mặt xấu của vấn đề. Nhưng tôi quả quyết với Di-ta rằng nếu tôi nghĩ là Di-ta không thích tôi và chán ghét mối quan hệ đó thì không bao giờ tôi gợi ý hoặc lợi dụng hoàn cảnh của Di-ta để quyến rũ Di-ta. Trong đời tôi tôi không bao giờ đối với phụ nữ như thế, và không bao giờ tôi lừa dối tình cảm của họ. Tôi nói thật, mong Di-ta hãy tin lời tôi...
Anh ngừng trong giây lát nhưng Di-ta không trả lời.
Ruồi trâu lại nói :
- Tôi nghĩ nếu một người đàn ông sống cô đơn trên đời này và cảm thấy cần có một người đàn bà bên cạnh mình và nếu anh ta ưa thích một người đàn bà và nếu người ấy cũng không ghét anh ta, thì anh ta có quyền nhận lấy mọi niềm vui mà người đàn bà ấy có thể cho anh ta với một tâm tình biết ơn và thân ái, mà không cần phải bước vào mối quan hệ mật thiết hơn. Tôi thấy quan hệ như thế chẳng có gì xấu cả, miễn là lương thiện thật thà và không mất lòng nhau. Còn như trước đây cô liên hệ với những người đàn ông khác như thế nào điều đó tôi không hề nghĩ tới. Tôi tưởng mối quan hệ như thế sẽ là tươi vui và vô hại cho cả hai bên và mỗi bên đều có thể tự do cắt đứt khi nào nó đã trở nên quá nặng nề. Nếu tôi đã làm... nếu bây giờ Di-ta có gì khác, thì...
Ruồi trâu lại ngừng lời.
Di-ta không nhìn anh, khẽ nói :
- Thì sao hở anh ?
- Thì có lẽ tôi đã có phần nào không tốt đối với Di-ta và tôi rất lấy làm tiếc. Nhưng điều đó không phải tự tôi muốn.
- Anh "rất lấy làm tiếc, điều đó không phải tự anh muốn" có phải không? Phi-lê-trê ! Trái tim anh là trái tim đá hay sao ? Có lẽ nào trong đời anh chưa từng yêu người đàn bà nào và do đó anh không nhận ra em đã yêu anh hay sao ?
Ruồi trâu thốt nhiên rùng mình trước những câu hỏi ấy.
Lâu nay anh chưa hề nghe ai nói "em yêu anh". Nhưng Di-ta đã vùng dậy ôm chầm lấy anh, nhắc lại :
- Phi-lê-trê ! Chúng mình hãy đi đi thôi ! Hãy rời bỏ đất nước đáng sợ này, rời bỏ những con người lúc nào cũng vùi đầu vào chính trị ! Ta cần gì họ ? Ta hãy đi sang Nam Mỹ nơi anh đã quen sống hồi xưa. Ở đó chúng mình sẽ sống trong hạnh phúc !
Những kỷ niệm hãi hùng do mấy lời nói đó gợi lại đã làm cho Ruồi trâu bừng tỉnh. Anh gỡ tay Di-ta và nắm chặt lấy đôi tay nàng :
- Di-ta ! Hãy cố tìm hiểu lời tôi nói. Tôi không yêu cô. Và dù có yêu tôi cũng không thể rời bỏ chốn này được. Tôi có công việc phải làm ở nước Ý này, cùng với các đồng chí của tôi...
Di-ta kêu lên một cách dữ tợn :
- Và cũng với một người mà anh yêu hơn ai hết nữa ! Tôi muốn giết anh ! ...Chẳng có đồng chí nào giữ anh cả ! Tôi biết ai đã giưa anh ở lại đây rồi.
Ruồi trâu bình tĩnh nói :
- Di-ta im đi ! Cô quá xúc động và đã tưởng tượng quá nhiều.
- Anh tưởng tôi nói bà Bô-la có phải không ? Không, tôi không dễ bị lừa như anh tưởng đâu ! Với chị ấy, anh chỉ có nói chính trị mà thôi. Đối với anh chị ấy cũng chẳng hơn gì tôi...Kẻ giữ anh ở lại đây chính là Hồng y giáo chủ !
Ruồi trâu bàng hoàng như bị trúng đạn. Anh nhắc lại như một cái máy :
- Hồng y giáo chủ ?
- Phải, chính Hồng y giáo chủ Mông-ta-ne-li, người đã giảng dạy ở đây mùa thu vừa rồi. Làm như tôi không nhận thấy anh nhìn theo xe của ông ta như thế nào hay sao ? Lúc đó mặt anh tái đi chẳng khác gì chiếc khăn tay này. Cả đến bây giờ nghe nhắc đến tên ông ta anh cũng đang run rẩy như một chiếc lá cơ mà !
Ruồi trâu đứng dậy. Ạnh nói rất chậm và nhỏ nhẹ :
- Cô không hiểu những lời cô nói. Tôi...tôi căm thù Hồng y giáo chủ. Hồng y giáo chủ là kẻ thù không đội trời chung của tôi.
- Kẻ thù hay không tôi không biết, nhưng anh yêu ông ta hơn ai hết trên thế gian này. Anh thử nhìn thẳng vào mắt tôi và nói với tôi rằng anh đã nói không đúng sự thật đi !
Ruồi trâu ngoảnh mặt đi, nhìn ra phía vườn. Di-ta lấm lét nhìn anh, hoảng sợ về việc mình vừa làm. Trong thái độ trầm lặng của anh có một cái gì đáng khủng khiếp. Cuối cùng, không thể chịu được nữa, nàng len lén tới sát bên anh như một đứa trẻ con sợ hãi, và bẽn lẽn kéo tay áo anh. Ruồi trâu quay lại nói. Anh nói :
- Phải, đúng thế.
...............
Chú thích:
1.Mô-hát ----một địa phương ở Hungary. Tại đây năm 1526 quân Hungary thua quân Thổ Nhĩ Kì.
__________________________________________________
........................................................................................
Vào khoảng giữa tháng hai, Ruồi trâu đi Leghorn. Gemma đã giới thiệu anh đến đó để gặp một người Anh có quan điểm tự do, làm đại lý hãng tàu, mà trước đây hồi ở Anh hai vợ chồng chị có quen biết. Người này đã nhiều lần giúp đỡ cho các đảng viên cấp tiến ở Florence bằng cách thực hiện những việc nho nhỏ, như cho vay tiền trong những lúc bất ưng bị quẫn bách, cho mượn địa chỉ kinh doanh để làm chỗ liên lạc thư từ của đảng, vân vân..., nhưng bao giờ cũng đều qua tay Gemma và với tính chất bạn bè quen biết riêng của chị. Do vậy, dựa vào ước lệ trong đảng, chị có thể tùy ý sử dụng sự quen biết này theo cách gì chị thấy có thể là có lợi. Thế nhưng yêu cầu một người có cảm tình thân thiện cho mượn địa chỉ để nhận thư từ Sicily[1] gửi đến hoặc giấu nhờ một ít tài liệu vào góc tủ sắt văn phòng kế toán của ông ta là một chuyện, còn nay đến để yêu cầu ông ta chở lậu nhằm vận chuyển súng ống cho một cuộc khởi nghĩa, thì lại là chuyện khác, và chị thấy rất ít hy vọng là ông ta sẽ nhận lời.
[1] Sicily (tiếng Anh, tiếng Ý là Sicilia): Đảo lớn ở cực Nam nước Ý, xưa kia cùng với phần phía nam nước Ý họp thành một cương quốc độc lập, 1442 và 1734 cùng với vương quốc Napoli lập thành Vương quốc hai Sicilia, đến 1860 mới gia nhập nước Ý thống nhất.
Chị đã từng bảo Ruồi trâu:
- Ông cứ thử hỏi xem sao, nhưng tôi chưa chắc có ăn thua gì không. Nếu ông đến mang theo thư giới thiệu để xin ông ta năm trăm scudi[2] thì tôi dám chắc ông ta lập tức biếu ngay, vì ông ta cực kỳ hào phóng, và có thể là lúc khẩn cấp ông ta sẽ cho ông mượn cả hộ chiếu của mình hoặc giấu người lánh nạn xuống dưới hầm kho nhà ông ta cũng được. Nhưng nếu ông đụng đến từ súng ống thì ông ta sẽ tròn xoe mắt nhìn ông, và cho cả hai chúng ta đều loạn mắt cả rồi!
[2] Scudi (tiếng Ý, số nhiều của Scudo): Đồng tiền bằng bạc lưu hành ở Ý và Sicilia từ thế kỷ XVII đến thế kỷ XIX.
Ruồi trâu đáp:
- Nhưng rất có thể ông ta cho một vài gợi ý gì hoặc giới thiệu tôi với một hai người thủy thủ thân thiện nào đó. Dù sao, việc cũng đáng để ta thử xem.
Một ngày khoảng cuối tháng, anh bước vào thư phòng của chị, cách ăn mặc giản dị hơn mọi khi và thoáng trông nét mặt, chị biết ngay là anh đã có tin vui.
- A, chờ ông mãi! Tôi đang sợ đã có chuyện gì xảy ra cho ông!
- Tôi thấy tránh gửi thư thì an toàn hơn và cũng muốn về sớm đấy mà không được.
- Ông vừa về đến nơi ư?
- Vâng, tôi từ xe ngựa trạm vào thẳng đây. Tôi tạt qua để báo bà biết rằng mọi việc đã xong xuôi.
- Ông muốn nói rằng ông Bailey[3] đã chịu nhận giúp ư?
[3] Bailey (tiếng Anh).
- Hơn cả giúp nữa là đằng khác. Ông ta đảm đương tất cả: đóng gói, chuyên chở, tất tần tật. Súng ống sẽ giấu trong các kiện hàng chở thẳng từ Anh sang. Người đối tác và bạn chí thiết của ông ta là ông Williams thuận tình coi sóc việc vận tải rời khỏi cảng Southampton[4], còn ông Bailey sẽ đưa hàng lọt lưới hải quan ở Leghorn. Chính vì vậy tôi mới phải đi lâu đến thế. Ông Williams vừa mới khởi hành đi Southampton, tôi đã phải đi cùng ông ta đến tận Genoa.
[4] Southampton (tiếng Anh): Hải cảng ở vùng Hampshire, phía nam nước Anh. Trông ra biển Măngsơ (Manche).
- Để dọc đường bàn thêm về chi tiết phải không ông?
- Phải, cứ thế cho tới lúc tôi say sóng quá không nói được nữa mới thôi.
Sực nhớ có lần ba chị đưa chị cùng Arthur đi chơi thuyền trên biển, anh đã khổ sở vì say sóng, chị liền hỏi ngay:
- Ông không quen đi biển nhỉ?
- Mặc dù đã đi biển rất nhiều lần mà tôi vẫn còn là anh thủy thủ khá tồi. Nhưng khi tàu đang ăn hàng ở Genoa, chúng tôi cũng đã kịp nói xong câu chuyện rồi. Chắc bà biết ông Williams chứ? Ông ta là một người bạn cực tốt, vừa đáng tin cậy lại vừa tế nhị. Về mặt ấy, ông Bailey cũng chẳng kém, và cả hai người đều biết giữ mồm giữ miệng cả.
- Tuy vậy, tôi thấy ông Bailey dấn mình làm chuyện này cũng đã là mạo hiểm lắm rồi đấy.
- Tôi cũng bảo ông ấy thế nhưng ông ta tỏ vẻ hờn dỗi mà trả lời:
Thế còn việc của các ông thì sao?
. Điều chúng ta mong ông trả lời cũng chỉ thế là cùng. Nếu tôi gặp ông Bailey ở Timbuktu[5], nhất định tôi sẽ tiến lại mà nói:
Chào buổi sáng, ông người nước Anh
.
[5] Timbuktu (có bản viết là Timbuctoo): Trung tâm thương mại trên bờ sông Niger, trên đường ranh giới giữa sa mạc Sahara và nước Suđăng (châu Phi).
- Nhưng tôi vẫn chưa tưởng tượng nổi ông làm cách gì để họ thuận tình như vậy. Lại cả ông Williams nữa chứ! Người này thì quả thật tôi không hề ngờ tới được.
- Phải, lúc đầu ông ta phản đối mạnh mẽ đấy. Nhưng không phải vì sợ nguy hiểm đâu, mà vì ông ta cho toàn bộ chuyện này
không ăn nhằm gì
[6]. Nhưng tôi đã tìm cách thuyết phục hồi lâu và tranh thủ được ông ta. Vậy bây giờ ta bàn chi tiết đi.
[6] Nguyên văn là
so unbusiness-like
(tiếng Anh): Chẳng giống kinh doanh tẹo nào.
Khi Ruồi trâu về đến nhà mình thì mặt trời đã lặn, và cây đường lê[7] đang nở hoa lòa xòa trên bức tường quanh vườn đã sẫm đi trong ánh sáng nhạt nhòa. Ruồi trâu ngắt mấy cành hoa, đem vào nhà. Vừa mở thư phòng, anh đã thấy Zita từ chiếc ghế trong góc phòng nhổm dậy, chạy lại đón anh.
[7] Pyrus Japonica (tiếng Latinh): Cũng là hoa lê Nhật Bản.
- Ôi, Felice, em đã tưởng chẳng bao giờ anh về nữa!
Phản ứng đầu tiên của anh là định truy hỏi ngay xem anh vào phòng làm việc của anh làm cái trò gì, nhưng sực nhớ rằng mình vắng mặt đã ba tuần nay, nên anh đành chìa tay ra, chào hỏi khá lạnh nhạt:
- Chào Zita! Cô khỏe chứ?
Cô chìa má để anh hôn, song anh lướt qua như thể không trông thấy cử chỉ ấy, đoạn anh cầm lấy chiếc lọ định cắm hoa đường lê vào. Nhưng chỉ một thoáng sau, cửa phòng đã bật toang, rồi chú chó collie nhảy xổ vào buồng, biểu diễn một vũ điệu cuồng loạn chung quanh anh, vừa sủa, vừa rít lên nỗi vui sướng. Anh bèn đặt bó hoa xuống, cúi xuống vỗ về chú chó.
- Sao, Shaitan, có khỏe không, anh bạn già? Ừ, đích thực là tao đây! Bắt tay nào, như một chú chó ngoan ấy!
Một vẻ khó chịu và u buồn trào lên gương mặt Zita.
Cô lạnh lùng hỏi:
- Chúng ta đi ăn tối chứ? Tôi đã đặt bữa ăn ở đằng nhà rồi, vì anh biên thư nói chiều nay anh về.
- Tôi rất... rất xin lỗi! Lẽ ra cô đừng... đừng chờ tôi làm gì! Tôi chỉ rửa ráy qua loa rồi sẽ sang ngay. Có... có lẽ cô vui lòng cắm cành hoa này vào nước cho.
Khi anh bước vào phòng ăn của Zita thì thấy cô đang đứng trước gương mà cài một cành hoa vào ngực áo. Dường như cô đã uốn nắn lại thái độ cho tươi vui lên, nên cô tiến lại đón anh với một chùm rất nhỏ những nụ hoa sẫm đỏ đang hé mở.
- Đây là để anh đeo vào ve áo. Để em cài cho.
Suốt bữa ăn tối, anh đã cố hết sức tỏ ra thân thiện, giữ cho dòng chuyện phiếm được liên tục để cô đáp lại bằng những nụ cười rực rỡ. Nỗi mừng rõ rệt của cô đón anh về đã làm anh có phần bối rối. Lâu nay anh đã quen với ý nghĩ cho rằng cô sống cuộc sống riêng của mình tách bạch với cuộc sống của anh, giữa đám bạn bè và những người cùng hội cùng thuyền hợp tính hợp nết với mình, cho nên chưa khi nào anh tưởng tượng được rằng cô lại có thể thiếu vắng anh. Chính do thiếu vắng, chắc chắn cô ta đã cảm thấy buồn rầu nên bây giờ mới phấn khích đến thế.
Cô bảo anh:
- Ta dùng cà phê trên sân thượng nhé, tối nay trời rất ấm.
- Hay lắm. Tôi mang giúp đàn ghita cho cô nhé? Có thể cô sẽ hát cho nghe chăng.
Zita mừng vui đỏ cả mặt. Anh vốn khó tính về âm nhạc nên không mấy khi bảo cô hát.
Dọc dãy tường bao quanh sân thượng là một tấm ghế gỗ dài và rộng. Ruồi trâu chọn một góc sân để ngồi mà có thể dễ nhìn ra cảnh đẹp đồi núi. Còn Zita thì ngồi bên bờ tường thấp, chân đặt lên ghế, tựa lưng vào cột mái che. Cô không quan tâm gì lắm đến phong cảnh, mà thích ngắm nhìn Ruồi trâu hơn.
Cô bảo:
- Cho em xin điếu thuốc. Em chẳng ngờ được là từ hôm anh đi đến giờ em đã chẳng hút điếu nào cả.
- Ý nghĩ hay đấy! Chính là có thêm thuốc... thuốc lá nữa, niềm hoan lạc của tôi mới thật trọn vẹn.
Cô cúi xuống nghiêm chỉnh nhìn anh:
- Anh có thật sự hạnh phúc không đấy?
Ruồi trâu nhướng cao đôi mày sinh động của mình:
- Có chứ, tại sao không? Tôi đã được một bữa ăn ngon. Tôi đang ngắm nhìn một trong những cảnh đẹp... đẹp nhất châu Âu. Bây giờ tôi lại sắp được uống cà phê và nghe một bài dân ca Hungary. Cả lương tâm lẫn tiêu hóa của tôi đều không có mắc mớ gì, vậy con người còn muốn gì hơn nữa?
- Em biết anh còn muốn một thứ nữa.
- Thứ gì?
- Thứ này!
Cô thảy nhẹ vào tay anh một hộp nhỏ làm bằng bìa cứng.
- Hạnh... hạnh nhân rang! Sao cô không cho biết trước khi tôi hút... hút thuốc! - Anh kêu lên với vẻ trách móc.
- Ôi, sao anh trẻ con thế! Hút thuốc rồi ăn cũng được chứ sao. Cà phê đến rồi đây.
Ruồi trâu nhấm nháp cà phê và ăn hạnh nhân rang với vẻ thích thú nghiêm trang và chăm chú của một chú mèo liếm kem sữa.
Anh vừa xuýt xoa vừa lè nhè nói:
- Sau khi phải uống cái... cái của nợ ở Leghorn, được trở về với cà... cà phê ngon thì thật thú vị.
- Đã vậy, nay về đến đây rồi, anh càng nên ở nhà thôi.
- Tôi chẳng ở lại lâu được đâu. Mai tôi lại đi rồi.
Nụ cười chết lịm trên gương mặt cô.
- Mai! Đi làm gì? Anh đi đâu?
- Ồ... đi hai... hai, ba nơi. Đi có việc.
Anh và Gemma đã cùng nhau quyết định là anh phải đích thân đến vùng núi Apennines dàn xếp với những dân buôn lậu nơi biên giới về vấn đề chuyên chở súng đạn. Vượt biên vào lãnh địa Giáo hoàng đối với anh là chuyện cực kỳ hiểm nghèo, nhưng anh vẫn phải đi nếu muốn cho công việc được thành công.
- Lúc nào cũng công việc!
Zita nhẹ buông một tiếng thở dài, rồi cất cao giọng, hỏi:
- Anh có phải đi lâu không?
- Không, chỉ hai, ba tuần thôi, có... có lẽ thế.
- Em đoán là lại vì ba cái chuyện ấy chứ gì? - Cô giật giọng hỏi.
-
Cái chuyện ấy
là chuyện gì?
- Là cái chuyện mà anh luôn cố chui vào cho gẫy cổ, rặt là chuyện chính trị chứ còn gì nữa.
- Có dính líu ít nhiều đến chính... chính trị đấy.
Zita quẳng điếu thuốc ra xa.
- Anh đang dối em. Anh sắp đi làm chuyện gì nguy hiểm lắm đấy. – Cô bảo.
Ruồi trâu uể oải đáp:
- Tôi đang đi thẳng vào... vào những vùng âm ty địa... địa ngục đây. Họa may cô... cô có bạn bè nào ở dưới đó và muốn gửi cái nhánh hoa thường xuân kia tặng cho họ không? Miễn là đừng... đừng kép sụp cả xuống thôi.
Cô dữ dội giật phăng được một nắm dây thường xuân leo ở cột xuống, và lúc này đã vùng vằng quẳng xuống sàn.
Cô đai lại:
- Anh sắp đi vào nơi nguy hiểm mà anh vẫn chẳng thật lòng cho em biết tí gì! Phải chăng anh cho em là kẻ chỉ đáng để lừa dối và đùa cợt mà thôi? Một ngày nào tới đây anh sẽ tự dấn thân để được treo cổ mà anh vẫn không hề làm được gì hơn một câu tạm biệt hay sao! Lúc nào cũng chính trị với chính trị, - em ngán ngẩm về chính trị lắm rồi!
Ruồi trâu vừa lười lĩnh ngáp dài, vừa bảo:
- Tôi... tôi cũng thế. Vì vậy ta nói chuyện gì khác đi thôi, trừ phi cô hát cho nghe một bài vậy.
- Được. Đưa đàn ghita cho em. Hát bài gì nào?
-
Bài ca nhớ ngựa
[8]. Bài ấy rất hợp với giọng của cô.
[8] Nguyên văn
The ballad of the lost horse
(tiếng Anh):
Khúc balat (điệu dân ca nhịp chậm) về con ngựa bị mất
.
Cô liền cất giọng hát bài dân ca xưa của Hungary kể về một người đầu tiên mất ngựa, rồi mất đến nhà mình, sau cùng mất cả người yêu, nhưng anh ta tự an ủi bằng cách suy luận rằng
chưa mất nhiều bằng nơi sa trường Mohacz[9]
. Đây là một trong những bài hát Ruồi trâu đặc biệt ưa thích. Giai điệu mãnh liệt và bi ai, cùng với tinh thần phấn đấu quên mình[10] tha thiết trong đoạn điệp khúc, đã rung động lòng anh hơn bất cứ loại nhạc êm dịu nào.
[9] Mohacz (tiếng Hungary đọc là Mo-hat-sơ): Một địa phương ở Hungary. Tại đây năm 1526, quân Hungary bị quân Thổ Nhĩ Kỳ đánh bại.
[10] Stoicism (tiếng Anh): Tinh thần bắt nguồn từ một môn phái triết học cổ Hy Lạp, chủ trương con người ta phải sống đạm bạc, tránh dục vọng, chịu đựng gian khổ để phấn đấu tìm tri thức nhằm nhận biết thế giới.
Zita đang lúc được giọng. Những âm điệu thoát ra từ cặp môi cô đều mạnh mà trong, dạt dào lòng khát khao sôi nổi đối với cuộc sống. Rõ ràng là những bài dân ca Magyar[11] cô hát cực hay, hay hơn khi hát những bài ca Ý và Slavơ, nhất là dân ca Đức cô hát lại càng kém.
[11] Magyar (tiếng Hungary): Tộc người vùng núi Uran. Từ năm 896 đã đi đến địa phận ngày nay được gọi là nước Hungary.
Ruồi trâu lắng nghe, cặp mắt và đôi môi đều mở rộng, anh chưa bao giờ nghe cô hát hay đến thế. Nhưng giọng cô đột ngột vỡ ra khi hát đến câu cuối cùng.
Ôi, nào có hề chi! Chưa mất nhiều bằng...
Cô nghẹn giọng, thổn thức, úp mặt vào đám lá thường xuân.
Ruồi trâu đứng dậy, đỡ lấy cây đàn trong tay cô.
- Zita! Cô sao thế?
Cô chỉ rung người lên trong những cơn thổn thức và lấy hai tay che mặt. Anh đụng vào tay cô.
- Nói tôi nghe xem chuyện gì nào. - Anh dỗ dành.
Cô co người né tránh, sụt sùi:
- Mặc tôi! Mặc tôi!
Anh liền quay ngắt về chỗ cũ, ngồi chờ cho tới khi những tiếng thổn thức tắt lịm. Rồi thình lình anh thấy hai tay cô ôm lấy cổ mình, còn cô thì quỳ sụp xuống bên cạnh.
- Felice... đừng đi nhé! Đừng rời xa em!
Anh nhẹ nhàng tách mình ra khỏi những cánh tay đang níu lấy anh, mà bảo:
- Chuyện ấy ta sẽ nói sau. Trước hết hãy nói tôi nghe vì sao cô khổ tâm đến thế! Có điều gì khiến cô sợ hãi chăng?
Cô im lặng lắc đầu.
- Tôi có làm chuyện gì xúc phạm đến cô không?
- Không. - Và cô đưa một tay lên chặn lấy cổ họng anh.
- Vậy thì cái gì?
Cuối cùng, cô thì thào:
- Anh sẽ bị giết mất thôi. Hôm nọ có người trong bọn họ đến đây nói với em là anh sẽ gặp nạn đấy... Vậy mà em hỏi chuyện đó, anh còn cười em!
Ruồi trâu sững sờ trong giây lát, rồi nói:
- Cô bé quý mến! Cô đã nhét vào đầu mình những ý tưởng quá phóng đại rồi. Rất có thể một ngày nào đó tôi sẽ bị giết, đã là một người làm cách mạng chuyên nghiệp thì đó là lẽ thường tình. Nhưng, không có lý do gì để bảo rằng tôi sắp... sắp bị giết đến nơi rồi. Tôi chưa xông pha mạo hiểm bằng những người khác đâu.
- Những người khác... những người khác đối với em là cái gì cơ chứ? Nếu anh yêu em thì anh đã không bỏ đi như thế, để đêm đêm em nằm thao thức và trăn trở không biết anh có bị bắt không, hoặc mỗi khi thiếp đi, em lại mơ thấy anh đã chết mất rồi. Anh chẳng để tâm đến em bằng cái con chó kia kìa!
Ruồi trâu đứng dậy, chầm chậm bước tới phía cuối sân thượng. Anh hết sức bất ngờ trước tình cảnh như thế này, và cả trước sự bối rối không biết nên trả lời cô ra sao: Phải rồi, Gemma đã nói đúng: anh đã đưa cuộc đời mình vào một mớ bòng bong, phải khổ công lắm mới hòng gỡ ra nổi.
Một lát sau, anh quay lại và bảo:
- Chúng ta hãy ngồi xuống và bàn chuyện này cho bình tĩnh. Tôi thấy chúng ta đã hiểu lầm nhau mất rồi; nếu tôi biết là cô đặt vấn đề nghiêm chỉnh thì dĩ nhiên tôi đã chẳng cười đùa. Vậy cô cứ cố thẳng thừng cho tôi rõ cô lo lắng điều gì, để rồi nếu có hiểu lầm, ta cũng làm rõ được thôi.
- Chẳng có gì phải làm rõ cả đâu. Chỉ thế em cũng đủ thấy anh không để tâm tới em một mảy may nào rồi.
- Cô bé quý mến, ta cứ thật thẳng thắn với nhau đi. Tôi bao giờ cũng hết sức thành thật trong mối quan hệ giữa chúng ta, và theo tôi nghĩ thì chưa bao giờ tôi lừa dối cô trong...
- Ồ, không! Anh đã thành thật quá đủ, thậm chí chưa bao giờ anh giả vờ coi em không gì khác hơn là một gái giang hồ, là một thứ đồ trang sức hào nhoáng được mua đi bán lại, đã từng qua tay nhiều người đàn ông trước khi đến với anh...
- Im đi, Zita! Tôi không bao giờ có ý nghĩ như vậy đối với một sinh linh nào!
Cô ủ rũ, khăng khăng nhắc lại:
- Anh chưa bao giờ yêu em cả.
- Chưa, tôi chưa bao giờ yêu cô cả. Nhưng cô hãy nghe tôi, và hãy cố tránh nghĩ xấu về tôi.
- Ai bảo anh là em nghĩ gì xấu về anh. Em chỉ...
- Khoan đã. Điều tôi muốn nói với cô là: tôi không bao giờ tin và cũng chẳng bao giờ coi trọng những khuôn sáo luân lý ước lệ. Đối với tôi, mối quan hện giữa đàn ông và đàn bà chẳng qua chỉ là vấn đề sở thích cá nhân, vấn đề thích hay không thích từng người...
Cô cười mát, cướp lời:
- Và là vấn đề tiền tài nữa.
Anh cau mày và ngập ngừng trong giây lát.
- Cái đó, dĩ nhiên là phần xấu xa của vấn đề. Nhưng cô hãy tin rằng, nếu tôi đã nghĩ là cô không thích tôi hoặc đã có phần chán ghét mối quan hệ đó, thì sẽ chẳng bao giờ tôi khêu gợi hay lợi dụng hoàn cảnh của cô để quyến rũ cô. Trong đời tôi, chưa bao giờ tôi đối xử như thế với một người phụ nữ nào, và chưa bao giờ tôi nói dối một người phụ nữ về tình cảm của tôi đối với họ. Cô có thể tin tưởng là tôi thật lòng đấy…
Anh ngừng lời một chút, nhưng cô đã không đáp lại.
Anh nói tiếp:
- Tôi nghĩ nếu một người đàn ông sống cô đơn trên đời này và cảm thấy cần có… cần có sự hiện diện của một người đàn bà bên cạnh mình, và nếu anh ta tìm được một người đàn bà hấp dẫn đối với anh ta và nếu người ấy cũng không ghét bỏ anh ta, thì anh ta có quyền nhận lấy, với tâm tình biết ơn và thân ái, mọi niềm vui mà người đàn bà ấy thuận lòng đem lại cho anh ta, mà không cần phải bước vào một cam kết nào mật thiết hơn. Tôi thấy quan hệ như thế chẳng có gì hại cả, miễn là cả hai bên đều đừng thiếu công bằng với nhau, đừng xúc phạm và lừa dối nhau. Còn như trước khi gặp tôi cô đã có mối quan hệ ấy với những người đàn ông khác, điều đó tôi đã chẳng nghĩ đến. Tôi chỉ nghĩ rằng mối liên hệ như thế giữa tôi với cô sẽ là tươi vui và vô hại cho cả hai bên, và mỗi bên đều có quyền tự do cắt đứt mỗi khi nó đã trở nên phiền nhiễu. Nếu tôi đã sai lầm… nếu đến nay cô đã có ý kiến khác trước… thì…
Anh lại ngừng lời.
Cô không nhìn lên, khẽ nói:
- Thì sao?
- Thì tôi đã có điều không phải đối với cô, và tôi rất lấy làm tiếc. Nhưng tôi đã không chủ tâm làm điều đó đâu.
- Anh
đã không chủ tâm
và
đã chỉ nghĩ
thế đấy… Felice, con người anh làm bằng gang, bằng thép hay sao? Phải chăng trong đời anh chưa từng yêu một người đàn bà nào đến nỗi bây giờ là anh không thấy được là em yêu anh hay sao?
Toàn thân anh thốt nhiên run lên: biết bao lâu nay chưa hề có ai nói với anh câu
Em yêu anh
. Nhưng Zita đã thức thời bật dậy ôm chầm lấy anh.
- Felice! Anh hãy cùng em ra đi thôi! Hãy xa rời cái đất nước đáng sợ này, xa rời tất cả những con người ở đây cùng với những cái chính trị của họ! Việc gì ta phải cần đến họ? Ta ra đi thôi, chúng mình sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Ta hãy đi sang Nam Mỹ, nơi anh đã quen sống xưa kia.
Nỗi kinh hoàng về thể chất do một sự liên tưởng đến quá khứ đã khiến anh bừng tỉnh và tự chủ được mình. Anh gỡ tay cô ra khỏi cổ mình và nắm chặt lấy đôi tay ấy.
- Zita! Hãy cố hiểu lời tôi nói nhé. Tôi không yêu cô. Và giả dụ có yêu cô, tôi cũng không thể cùng cô rời bỏ chốn này được. Tôi có công việc phải làm ở nước Ý này, tôi còn có các dồng chí của tôi…
Cô liền gào lên dữ dội:
- Và có một người khác nữa mà ông cũng yêu hơn cả tôi nữa kia! Ôi, giá như tôi có thể giết ông! Chẳng phải các đồng chí của ông mà ông để tâm đến đâu, mà đó là… Tôi thừa biết đó là ai rồi!
Anh bình tĩnh bảo:
- Im nào! Cô quá khích động và tưởng tượng ra toàn chuyện vu vơ.
- Ông tưởng tôi nói đến signora Bolla hả? Tôi không thể bị bịp đến thế đâu! Với bà ta, ông chỉ nói chuyện chính trị thôi. Ông để tâm đến bà ấy cũng chẳng hơn gì tôi. Mà chính là cái ông Hồng y giáo chủ kia!
Ruồi trâu giật nảy mình như bị trúng đạn. Anh lập lại như một cái máy:
- Hồng y giáo chủ?
- Chính là cái ông Hồng y giáo chủ Montanelli đã đến đây giảng đạo mùa thu vừa rồi. Ông tưởng tôi không nhận thấy bộ mặt ông khi xe của ông ta đi qua như thế nào hay sao? Lúc ấy mặt ông trắng bệch chẳng khác gì chiếc khăn tay nhỏ này. Sao, cả đến bây giờ nghe tôi nhắc đến ông ta, ông cũng còn đang run rẩy như một chiếc lá cơ mà!
Anh đứng dậy. Anh nói rất chậm và rất nhỏ nhẹ:
- Cô không hiểu những điều cô đang nói. Tôi… căm thù Hồng y giáo chủ. Ông ta là kẻ thù không đội trời chung của tôi.
- Không biết có là kẻ thù hay không, nhưng ông yêu ông ta hơn ai hết trên đời này. Ông hãy nhìn thẳng vào mặt tôi và nói rằng điều đó là không đúng đi, xem có dám không nào!
Anh quay đi, nhìn ra vườn. Cô lấm lét theo dõi anh, có phần hoảng sợ về điều mình vừa làm. Trong sự im lặng của anh có một cái gì đó rất khủng khiếp. Cuối cùng như một đứa trẻ con sợ hãi, cô len lén đến sát bên anh, và bẽn lẽn kéo tay áo anh. Anh quay lại.
Rồi anh bảo:
- Điều đó đúng đấy.