Đại lộ Nevski Sài Gòn
-
Sài Gòn Tản Văn – Hẻm Phố Thông Ra Thế Giới
- Nhiều Tác Giả
- 1478 chữ
- 2020-05-09 05:46:23
Số từ: 1458
Tác giả: Nhiều tác giả - Tạp chí Sai Gon CityLife
Phương Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn
Thái A
Khởi đầu từ Tòa Thị chính cũ
, nay là UBNDTP và kết thúc tại tường rào bến Bạch Đằng, đại lộ Nguyễn Huệ hẳn không làm hài lòng Gogol như đại lộ Nevski ở St. Petersburg chính bởi một lẽ đơn giản, thời tiết của miền nhiệt đới không làm phong phú bộ sưu tập những khuôn mặt và trang phục của các thị dân quần tụ quanh con đường. Song biết sao được, dù các quý ông ngày nay không rắc phấn lên tóc giả và các quý bà không lùng thùng váy khung xương cá voi như thế kỷ XVI, đa dạng cuộc sống vẫn kết tinh và rắc muối mặn chát lên đại lộ. Một chất muối của vô vàn niềm hoan lạc, nỗi khổ đau, của ước vọng, thành công và thua thiệt. Đời sống của đại lộ có hơi thở riêng của nó, phập phồng hay bức bối, êm dịu và nghiệt ngã... biến thiên theo mỗi giờ, mỗi khoảnh khắc để hình thành nên đời sống đa dạng theo đúng thành ngữ
Sài Gòn muôn mặt
vẫn được nhắc đi nhắc lại đến phát nhàm.
https://i.imgur.com/YSNetON.jpg
Cuộc sống của đại lộ khởi đầu khi nào? 0 giờ? Không đúng, bởi lúc đó những cuộc chơi chưa tàn, người ăn đêm dồn quần trên góc nối tới Hải Triều không có dáng cò vạc lầm lùi như xưa kia lớp dân chơi đàn anh đàn chị vẫn chỉ biết mỗi đêm lẩn quẩn quanh ga xe lửa. Lớp lớp xe hơi nối nhau, điểm xuyết những chiếc xe thể thao lạ hoắc mui trần, một cánh vụt tới vụt đi, đôi lúc nhả ra những đàn mỹ nữ không thể đoán định nổi gốc gác, chỉ biết rằng rất... chơi. Xuyên qua cuộc party của những lưng trần, áo hai dây là đám hàng rong khốn khổ chẳng biết thức khi nào, ngủ khi nào và từ đâu đến. Hệt như lời thơ của Quách tiên sinh người Ba Tư vẫn ám ảnh trong Ỷ thiên đồ long ký:
Không biết đến tự nơi nào. Ra đi về đâu không rõ
. Cuộc chơi ăn đêm Hải Triều tất nhiên dẫn về muôn nẻo đường khuya khoắt xuyên đêm.
Đại lộ nửa đêm về sáng trầm lặng, vắng vẻ hơn. Ánh đèn khách sạn Duxton chỉ níu giữ quanh nó lẻ loi vài taxi ngái ngủ như đàn thiêu thân quanh ngọn đèn dầu hiu hắt. Lặng lẽ vòng bánh xe đạp - thứ phương tiện không mấy khi hiện diện dưới ánh mặt trời trên đại lộ. Sâu trong hẻm Bà Cả Đọi, khuất sau bờ tường bóng lộn phía Mạc Thị Bưởi và nấp sau cột điện cũ rích phía Ngô Đức Kế thấp thoáng khuôn mặt lờ vờ như ngủ gật nhưng cũng tinh như cáo của người bán thuốc lá kiêm đủ thứ thuộc về bóng đêm. Nén nhang cắm dưới chân bờ tường của đám bán lẻ phả nhẹ hương thành kính vào trời đêm.
Đại lộ thức dậy theo bước chân của cà phê vỉa hè, bánh mì kẹp lục tục dọn ra trước rất lâu tia nắng đầu tiên chạm lên đỉnh đồng hồ cao xấu xí giữa vòng xoay. Đó là thế giới của những áo thun nhàu nát, của những bàn chân xỏ dép lê lẹt quẹt không ngượng ngùng trước đôi sư tử đá ướt sương trắng bệch. Khái niệm ngắm vuốt nhau bằng mắt không tồn tại lúc này. Chỉ tới bảy giờ, khi đám công chức đầu tiên của các tòa cao ốc vác khuôn mặt lạnh lùng thả người lên ghế giữa vỉa hè để uống cà phê và nghiến ngấu báo Tuổi Trẻ, dáng vẻ lịch lãm mới bắt đầu hồi sinh trên đại lộ. Bởi đó là lúc giày da đen bóng oai vệ chạm lên bậc thềm lát đá hoa cương, những đôi guốc nhọn như gai hồng và những tà váy mỏng như sương phấp phới trên lối vào của vô số cửa hàng, cửa hiệu, văn phòng chạy dọc hai bên. Đàn bướm đêm đã biến sạch nhường chỗ cho bầy ong chăm chỉ giữa tiếng ken két của hàng trăm cánh cửa sắt cuốn được kéo lên. Phong cách văn minh, năng động này không kéo dài tới quá chín giờ, rồi từ đó trở đi đại lộ lại ngập tràn dưới hối hả xe máy, xe hơi, xe đẩy, gánh hàng rong... những chủ nhân đích thực trong suốt quãng thời gian có ánh nắng tràn ngập không gian. Hai thế giới rõ rệt phân chia bởi những tấm kính trong. Bên ngoài nhốn nháo dừa trái, bánh flan, xí muội, sinh gum, nước rau má... được quẩy, gánh, bưng bê, tay xách nách mang... và nổi lên hùng dũng những sắc phục bảo vệ xám sẫm lượn qua lượn lại. Phía sau tấm kính, ngăn cách mỏng manh 1 cm bề dày là chất ngất hàng xa xỉ. Thế giới của hàng điện tử, sách không giảm giá, máy ảnh kỹ thuật cao, quần áo hàng hiệu và phô phang hình ảnh hệt như cuốn phim quảng cáo trước những ánh mắt hờ hững của cư dân vỉa hè. Dưới chân tòa cao ốc ngất ngưởng là lúc nhúc đĩa hình, đĩa tiếng Huỳnh Thúc Kháng lúc nào cũng nơm nớp công an và nhâng nháo hàng thập cẩm ngoài luồng. Người đi dạo là khái niệm không hiện hữu trên đại lộ, tất nhiên trừ đám du lịch ngoại quốc lúc nào cũng nhễ nhại mồ hôi và mỏi tay xua đám trẻ bán rong như đuổi ruồi. Thế giới trẻ ranh này cũng hệt như đội quân lau nhau của Paris thời Alexandre Dumas, láu lỉnh và trơ tráo như ruồi. Song không phải vì thế mà chúng không góp phần tạo nên sự đa diện của đại lộ huy hoàng.
Tất nhiên trừ thời gian ăn trưa, bởi thật thú vị khi giữa lúc ánh mặt trời chói chang nhất lại là lúc đại lộ tràn ngập sắc màu nhất. Đám nữ nhân viên áo dài tung bay tỏa ra từ những gian phòng máy lạnh để ùa ra không gian nóng bỏng bên ngoài. Những quán cơm, cà phê công sở chen chúc thực khách dường như cố ngồi càng lâu càng tốt để tiêu hết quãng thời gian trưa không ngủ. Những mối tình công sở hình như cũng hay chớm nở trong không gian chen chúc ăn trưa máy lạnh này.
Cuộc sống náo nhiệt của đại lộ dường như chỉ thoát khỏi cơn mơ màng dưới nắng khi ánh đèn đường tỏa sáng trên cao. Vầng thái dương rút ánh mắt cau có khỏi bầu trời, gió từ sông Sài Gòn thổi tung và xua sạch đám rác quần tụ dưới đường, đó là lúc những tiệm cà phê tấp nập giai nhân và từ nhà hàng Hoa Mai trên tầng thượng khách sạn Rex hắt xuống vô số ánh mắt ngưỡng mộ đường phố Sài Gòn. Đó là lúc vườn hoa trước Nhà hát lớn dần dần tấp lại từng cặp tình nhân chán trò ngồi đồng cà phê ra đây vẩn vơ ngắm nước phun và uống nước dừa bán rong. Đám thợ ảnh dạo vẫn nương nhờ danh tiếng của các tiệm hình chuyên bán phim giá đắt cho khách vãng lai từ các mái hiên túa ra đông nghẹt quanh đài phun nước. Gió lộng xua tan mệt mỏi, để theo ánh đèn càng rực rỡ dần, dòng xe bóng loáng càng tụ dần từ muôn nẻo về hướng phòng trà Tiếng Tơ Đồng. Thời điểm của xông xênh áo váy, sực nức hương son phấn và phô phang muôn ngàn vật dụng xa xỉ chằng buộc trên thân thể con người.
Gió thổi như muốn hất tung ly trên những chiếc bàn xếp kín quanh cao ốc Sun Wah, ở đó giới sành chơi ngồi ngắm nghía lẫn nhau và bình phẩm qua ánh mắt những em gái tươi tắn thả gót qua cánh cửa xe hơi. Tấp nập trong thương xá Tax những người đi dạo đa phần chỉ muốn ngắm nghía hàng và hưởng bầu không khí lạnh miễn phí. Song không phải vì thế mà hàng hóa và tiền không tuôn chảy như suối trong thời gian shopping quý giá nhất với các chủ nhân gian quầy. Đèn quảng cáo bật tối đa nhả vào không gian những lời mời gọi. Và vòng xoay shopping, lên xe xuống xe, ném ánh mắt gợi tình và lịch lãm nâng ly trong tiệm còn nối tiếp bất tận để nhịp thở đại lộ không bao giờ kết thúc.