Nguyên Tắc 8
-
Sao Mãi Còn Độc Thân - How to be single?
- Liz Tuccillo
- 9412 chữ
- 2020-05-09 02:16:55
Số từ: 9401
Dịch giả: Đức Cường, Thiên Tứ
ChiBooks phát hành
NXB Thời Đại
Quá Hiếm Người Có Tất Cả Vậy Nên Hãy Cố Gắng Đừng Lấy Làm Buồn Bực Vì Đố Kỵ
Trên chuyến bay từ Singapore tới Bắc Kinh, có cảm giác như Thomas và tôi đang chạy trốn. Mỗi phút chúng tôi dành cho nhau giờ đều cảm thấy thật tội lỗi; nó là hành động chống lại thỏa ước giữa anh với vợ trong cuộc hôn nhân của họ. Họ đã đồng ý để nhau tự do tối đa hai tuần. Giờ thì anh muốn nhiều hơn. Chuyện đó giống như quyết định trốn khỏi một khu nghỉ dưỡng Club Med vậy.
Khi anh gọi cho vợ từ phòng khách sạn của chúng tôi ở Bali để nói anh sẽ vắng nhà thêm một thời gian nữa, tôi đã rời khỏi phòng. Toàn bộ chuyện này thực sự không hề tốt đẹp hay ho gì. Dù tôi có cố gắng đưa ra lời giải thích hợp lý đến đâu chăng nữa thì tôi cũng đang dấn thân vào một câu chuyện chắc chắn là nguyên nhân khiến ai đó đau khổ. Tôi không dám chắc điều này vì như tôi đã nói rồi đấy, tôi đã rời khỏi phòng. Khi tôi quay lại, tôi không thể kìm được, hỏi anh xem chuyện thế nào rồi.
Thomas trông có vẻ nghiêm trọng, chỉ trả lời
Cô ấy không vui lắm.
Tôi không hỏi thêm bất cứ điều gì nữa.
Và giờ đây, trên đường tới Bắc Kinh, tôi có cảm giác hơi chút xấu hổ, không đàng hoàng và bất an. Tất nhiên cảm giác sợ hãi lại xuất hiện. Ngay trước khi lên máy bay, tôi đã uống một liều Lexomil. Nhưng dù có làm thế thì khi bước vào máy bay, tôi vẫn bắt đầu thấy tức ngực. Tôi không chắc liệu có phải Thomas đang cố gắng làm tôi phân tâm khỏi cơn lo sợ hay anh đang cố làm phân tâm chính mình khỏi mối lo lắng về gia đình anh – nhưng anh đã quyết định đóng vai trò trợ lý nghiên cứu của tôi trong chuyến đi này. Anh đã nghe được cuộc điện thoại Candace gọi cho tôi, vậy nên tôi nghĩ anh cũng hơi lo tôi sẽ không hoàn thành kịp tiến độ công việc. Anh bắt đầu giúp cung cấp cho tôi những điều anh tìm hiểu được.
Anh nghĩ chuyện này thật thú vị, tìm hiểu về nạn khan hiếm phụ nữ ở đây. Anh nghĩ chúng ta phải tìm ra gốc rễ vấn đề này.
Anh liếc nhìn tôi, tỏ vẻ hơi lo lắng.
Lexomil sẽ bắt đầu có hiệu lực ngay thôi.
Có một nhóm mười lăm người đang trò chuyện sôi nổi ở vài dãy ghế phía trước chúng tôi. Có vẻ như có bốn đôi và bảy phụ nữ đi du lịch một mình, đều là người Mỹ cả. Họ trao đổi những bức ảnh, chia sẻ những câu chuyện. Hai người khác có vẻ là hướng dẫn viên. Trong lúc cố gắng điều hòa hơi thở và tĩnh tâm, tôi nghe lỏm câu chuyện giữa họ.
Tôi nhìn Thomas, thì thầm.
Họ đang tới Trung Quốc để nhận con nuôi.
Tôi khẽ hất hàm, liếc về phía nhóm người đó. Thomas ngước lên nhìn họ. Tôi không rời mắt khỏi những người phụ nữ không có chồng đi cùng. Bọn họ đều có vẻ rất phấn khích, như thể vừa trúng xổ số và sắp đi lĩnh tiền thưởng vậy.
Thật thú vị phải không? Họ quyết định trở thành những bà mẹ đơn thân. Em nghĩ họ quả thực rất dũng cảm.
Tôi nhận xét, trong khi cảm thấy bớt căng thẳng hơn.
Thomas nhìn những người phụ nữ đó rồi quay lại nhìn tôi.
Em có muốn có con không Julie?
Tôi lại thấy căng thẳng.
Ôi, em cũng không biết nữa. Em nghĩ nếu em gặp đúng người thì em sẽ muốn thế. Em không biết liệu em có thể làm được việc ấy một mình hay không nữa.
Sự thật là kể từ khi gặp Thomas, tôi đã nghĩ về những đứa con. Nghe thì có vẻ sáo rỗng, nhưng là sự thật đấy. Tôi đã gặp một người tôi yêu và bất chợt hình dung mình có con với anh. Tôi bối rối vì sao mình lại trở nên quá dễ đoán đến thế. Dĩ nhiên, giấc mơ đó không kéo dài lâu, vì tôi mau chóng nhắc nhở bản thân rằng người tôi yêu đã có vợ. Nhưng nó đã làm xuất hiện trong tôi những hình ảnh mới mẻ rất đáng kinh ngạc: Thomas và tôi trong ngày tôi sinh con. Chúng tôi đang nằm bên nhau trên chiếc giường, cùng với một em bé, hay đang vỗ tay lúc con chập chững những bước đầu đời. Ý tưởng về một người đàn ông và một người đàn bà đang yêu, cùng nhau nuôi nấng một đứa con ngay lúc này đây quả thực quá đỗi tuyệt vời.
Thomas gật đầu.
Em sẽ là một người mẹ tuyệt vời đấy.
Anh khẽ vuốt má tôi. Anh để tay ở đó một lúc lâu, nhìn tôi đắm đuối. Tôi muốn hỏi anh liệu anh có muốn có con hay không. Kế hoạch cho tương lai, cho gia đình của anh là gì. Anh sẽ là một ông bố tuyệt vời. Nhưng tôi tự nhủ với lòng rằng sẽ chẳng có vị trí nào cho mình trong những kế hoạch ấy. Tôi ngồi dịch ra, nhắm mắt lại. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ.
Thomas quyết định kết thúc màn điều tra trước khi mọi người bắt đầu ngủ hoặc xem phim. Có một người phụ nữ, tôi đoán khoảng ba mươi tuổi, đang ngồi ở dãy ghế bên kia. Cô ta là người Trung Quốc, không đeo nhẫn cưới. Thomas vươn người về phía cô ta, mỉm cười.
Xin lỗi, cô có nói được tiếng Anh không?
Người phụ nữ rời mắt khỏi cuốn sách đang đọc, ngước lên nhìn.
Thứ lỗi cho tôi vì hỏi như thế, nhưng bạn tôi đây đang du lịch vòng quanh thế giới, trò chuyện với phụ nữ về việc sống độc thân trong nền văn hóa của họ. Cô ấy đang tới Bắc Kinh để gặp gỡ phụ nữ Trung Quốc. Tôi tự hỏi không rõ cô có biết nhiều về chuyện này không nhỉ.
Người phụ nữ đó liếc nhìn tôi. Tôi cố gắng làm bộ mặt tỏ vẻ đáng tin cậy nhất có thể, cho dù tôi có đang chuếnh choáng thế nào đi chăng nữa. Cô ta khá xinh xắn, trông dịu dàng; có lẽ hơi chút nhút nhát. Tôi nghĩ thầm không biết cô ta có thấy phiền hà với câu hỏi trơ trẽn này hay không.
Có. Tôi đang độc thân, sống ở Bắc Kinh đây.
Thomas quay về phía tôi, như thể khích lệ.
Chào cô, tôi là Julie.
Tôi vươn người qua Thomas, đưa tay bắt tay cô ta. Cô ta bắt tay tôi.
Tôi là Tammy. Rất vui được gặp cô. Cô muốn biết gì về chuyện đó?
À, có những bài báo nói rằng vì chính sách một con từ những năm 80 và tất cả con gái đều được đem cho làm con nuôi nên giờ đang có nạn khan hiếm phụ nữ ở Trung Quốc. Đàn ông đang gặp rất nhiều khó khăn trong chuyện hẹn hò.
Tammy cười, lắc đầu.
Có thể chuyện đó đúng ở nông thôn đấy, nhưng ở thành phố thì không hẳn vậy đâu.
Vậy sao?
Thomas hỏi.
Đúng vậy. Đàn ông Bắc Kinh vẫn hẹn hò thoải mái lắm. Họ có thể hẹn hò bao nhiêu tùy thích, rồi khi yên bề gia thất, họ vẫn thường có thêm nhân tình. Chí ít là với những người giàu có.
Dù đã uống Lexomil, tôi vẫn bắt đầu thấy chán nản.
Không đùa đấy chứ?
Tammy chỉ gật đầu, vui vẻ đáp.
Rất tiếc đúng là như vậy đấy. Học thuyết của cô nghe có vẻ không được đúng cho lắm.
Tôi ngả lưng vào ghế. Đây không phải những gì tôi muốn nghe. Tôi thì thầm với Thomas.
Vậy chúng ta đang trên đường tới Trung Quốc để khám phá ra rằng đàn ông nơi đây chỉ gặp khó khăn trong chuyện cam kết và thích lừa dối ư?
Thomas bật cười.
Đây không phải một tin tốt lành rồi – hoặc là cho chúng ta, hoặc là cho phụ nữ Trung Quốc.
Tôi vươn người qua Thomas lần nữa để nói chuyện tiếp với Tammy. Đây sẽ là nỗ lực cuối cùng trước khi tôi bất tỉnh.
Vậy các cô phản ứng thế nào với chuyện này?
Tammy nhún vai.
Không bao giờ tôi hẹn hò với đàn ông Trung Quốc. Tôi nghĩ họ thật đáng sợ.
Không bao giờ ư?
Tôi chưa từng có một bạn trai người Trung Quốc nào từ hồi còn là thiếu nữ. Tôi chỉ hẹn hò với người nước ngoài. Úc, Đức, Mỹ. Nhưng không bao giờ với Trung Quốc. Không bao giờ.
Thomas cũng thấy thích thú.
Vậy nói tôi nghe đi, cô gặp những người này ở đâu?
Tôi làm việc cho một công ty Mỹ, nên bạn trai gần đây nhất tôi gặp là ở văn phòng. Nhưng cũng có một quán bar tôi rất thích đến, quán Brown’s, nơi có rất nhiều người nước ngoài.
Quán Brown’s á?
Thomas nhắc lại.
Đọc như màu nâu1 đó hả?
Cô ta gật đầu.
Vâng, nó nằm ở quận Triều Dương. Quán đó vui lắm.
Thomas nhìn tôi.
Vậy tối nay tới quán Brown’s em nhé? Được chứ hả?
Vâng,
tôi lẩm nhẩm, rồi ngủ thiếp đi.
Khi chúng tôi ra khỏi taxi trước cửa khách sạn ở Bắc Kinh, khung cảnh hơi hỗn độn. Chúng tôi đang đứng ở một trong những nơi khá đẹp trong trung tâm thành phố. Trước mặt chúng tôi, một phụ nữ rất đẹp bước ra khỏi chiếc xe lớn màu đen, có tới hai mươi, ba mươi tay thợ ảnh bấm máy tanh tách không ngừng khi cô ta bước vào sảnh. Chúng tôi vào trong, theo ngay sau cô ta, nơi có khoảng chục người trông có vẻ quan trọng đang đứng đợi để trịnh trọng chào đón cô ta. Họ vội vàng đưa cô ta vào trong thang máy. Tôi đoán chắc hẳn phải có một cuộc họp báo đây. Cuối cùng chúng tôi cũng được đến gần quầy lễ tân. Tôi hỏi người phụ nữ đó là ai.
Phó tổng thống Tây Ban Nha đấy.
Xem ra đây có vẻ là lời giới thiệu hoàn hảo về Trung Quốc. Những chuyện đang diễn ra nơi đây, từ những tòa nhà cao tầng đang xây dựng ở khắp nơi, làn sóng các doanh nghiệp ra sức giành cơ hội ở nền kinh tế đang tăng trưởng vượt bậc, tới việc phó tổng thống Tây Ban Nha dừng chân ghé chơi. Đây thực sự là một Trung Quốc mới mẻ. Và Thomas cùng tôi có một công việc rất quan trọng cần làm. Tôi phải tới một quán bar đêm nay, trò chuyện với những phụ nữ nơi đây về chuyện hẹn hò.
Cũng hơi buồn một chút. Tối đầu tiên ở Bắc Kinh, chúng tôi uống bia ở một quán bar của Anh, ăn cánh gà chiên. DJ đang chơi bài
Get Right With Me
của Jennifer Lopez và chỗ này chật ních khách nước ngoài, hỗn độn đủ kiểu người. Tôi nghe thấy tiếng Đức, tiếng Anh Anh, tiếng Anh Mỹ, Anh Úc. Có vài người Ý ngồi tụm lại với nhau và một đôi nam nữ người Pháp. Tất nhiên, cũng có vài người Trung Quốc. Đám đông chủ yếu độ ba mươi tuổi. Ai cũng đang thoải mái khiêu vũ, chuyện trò, và tán tỉnh.
Thomas vẫn nghiêm túc làm nhiệm vụ của một trợ lý quan sát văn hóa. Anh bắt chuyện ngay với mấy người đàn ông Đức trong quán bar. Tôi để anh tự đi một mình. Có lẽ anh sẽ khai thác được nhiều thông tin từ họ hơn tôi.
Một cô gái trẻ, khoảng chừng hai mươi lăm, tiến lại gần đưa tôi danh thiếp cô ta. Tên cô ta là Wei. Tấm danh thiếp cho biết cô ta là một
tư vấn viên du lịch
.
Chào chị. Tôi là Wei. Chị từ đâu tới?
New York,
tôi nói to, cố át tiếng nhạc.
Tôi yêu New York.
Wei đáp lại, cười lớn.
Tôi yêu New York lắm!
Cô ta còn cười to hơn nữa. Cô ta có mái tóc đen dài ngang lưng, mặc váy ngắn màu đen, đi đôi bốt da lộn cũng màu đen. Trông cô ta thật quá đỗi xinh xắn.
Chị có biết phim Sex and the City
không? Tôi thích nó lắm!
Lại lần nữa, cô ta cười phá lên.
Tôi ư? Tôi là Samantha. Tôi chính là cô ấy đấy!
Tôi nhướn mày, hiểu chính xác thế nghĩa là gì, nhưng không biết chính xác nên đáp lại thế nào.
Ôi chà. Tuyệt thật. Vậy hẳn là cô đang rất vui vì sống độc thân.
Cô ta lại cười phá lên.
Đúng thế. Tôi yêu cuộc sống độc thân. Tôi yêu nó. Tôi rất hạnh phúc vì không phải lấy chồng và có con. Tôi yêu sự tự do đang có!
Cô ta lại cười rồi chỉ chỉ vào tấm danh thiếp tôi đang cầm trên tay.
Nếu chị cần bất cứ sự giúp đỡ nào khi đến Bắc Kinh, bất cứ chuyện gì, hãy nói cho tôi biết nhé. Tôi làm việc cho đại lý du lịch. Chúng tôi giúp mọi người tất cả mọi thứ họ cần.
Cảm ơn cô, cô tốt quá.
Nhưng không muốn cô ta bỏ đi ngay, tôi nói thêm,
Thế tối nay cô đến đây vì công việc hay chỉ để gặp một anh chàng ngoại quốc đẹp trai nào đó?
Wei lại cười rõ to.
Cả hai! Chị thật tinh ý quá đi!
Tôi cười với cô ta, cố tỏ vẻ lịch sự, hỏi tiếp,
Cô không có hứng thú với đàn ông Trung Quốc sao?
Giờ thì Wei không cười nữa. Cô ta cau mày, bĩu môi.
Đàn ông Trung Quốc thật tẻ nhạt. Tất cả bọn họ chỉ quan tâm đến tiền. Họ không biết phải giao tiếp thế nào. Họ không biết lãng mạn là thế nào.
Cô ta lắc đầu, tỏ vẻ ngán ngẩm.
Không, chỉ có đàn ông phương Tây thôi. Họ vui hơn nhiều.
Wei nhìn quanh, trông thấy một người đàn ông tóc vàng cô ta có quen. Cô ta vẫy tay, gọi ầm lên, hớn hở.
Ben! Ben!
Cô ta quay sang tôi.
Chị làm nghề gì ở New York thế?
À, tôi làm quảng bá sách, nhưng giờ làm...
Thật thế á? Tôi đang viết một cuốn sách về cuộc sống điên rồ của tôi ở Bắc Kinh đấy. Y như New York!
Ôi, tuyệt đấy,
tôi phấn khởi.
Tôi phải đi chút, nhưng sẽ quay lại ngay, được không?
Được chứ, tất nhiên rồi.
Wei chạy tới chỗ chàng trai tên Ben, ôm anh ta thật chặt kèm theo tiếng cười hỉ hả.
Ngay lúc đó, Thomas quay về.
Julie này, anh vừa tập trung làm việc cho em đấy. Ta có nhiều thứ cần thảo luận lắm đây.
Anh kéo hai chiếc ghế còn trống bên quầy bar cho chúng tôi ngồi.
Anh đã nói chuyện với hai người đàn ông Đức. Họ nói họ tới đây để gặp gỡ phụ nữ Trung Quốc.
Tôi mỉm cười, thích thú với vẻ hào hứng của anh về chuyện này.
Thật vậy ạ? Còn gì nữa không anh?
Họ nói họ thích phụ nữ Trung Quốc vì phụ nữ Trung Quốc dâng hiến nhiều hơn phụ nữ phương Tây. Theo họ nói thì phụ nữ Đức đòi hỏi quá nhiều quyền lực và thỏa hiệp. Nhưng với phụ nữ Trung Quốc, họ để cho đàn ông là đàn ông, họ không cố gắng thay đổi đàn ông.
Tôi lại nhướn mày. Thomas nhún vai.
Anh chỉ đang thuật lại những gì họ đã nói với anh thôi mà.
Vâng, chuyện này đúng là hay ho đấy. Đàn ông phương Tây ở đây để gặp gỡ phụ nữ Trung Quốc, còn phụ nữ Trung Quốc cũng đến đây để gặp đàn ông phương Tây.
Ừ.
Thomas cau mày.
Thật tiếc là anh lại không nghĩ đến ý này. Tiền từ đây mà ra không ít đâu.
Ngay khi đó, Wei quay lại.
Tất cả chúng ta sẽ tới Suzie Wong’s. Ở đó vui lắm đấy. Anh chị phải đến đấy mới được.
Cô ta cười phá lên.
Người ta nói rằng, để hiểu được người Trung Quốc, bạn cần phải hiểu ngôn ngữ của họ. Thế nên tại Suzie Wong’s, khi tôi và Thomas nhấm nháp ly trà ướp lạnh Long Island trong căn phòng nhỏ của chúng tôi ở chung với hai doanh nhân Trung Quốc, Jin và Dong, chúng tôi đã được dạy một bài học về tiếng Quan Thoại.
Jin giảng giải cho chúng tôi nghe. Trước hết, có bốn thanh điệu khác nhau trong tiếng Quan Thoại. Vậy nên với mỗi từ, có thể có bốn nghĩa khác nhau dựa trên cách bạn phát âm nó, đôi khi còn nhiều nghĩa hơn nữa. Ví dụ như từ ma, nếu phát âm dứt khoát, liền mạch thì có nghĩa là
mẹ
. Nhưng hơi nhấn giọng rồi khẽ vút lên thì lại thành nghĩa
phiền phức
. Khi bạn phát âm trầm hơn, gần như kiểu không tán thành điều gì đó, thì nó lại có nghĩa là
con ngựa
. Còn khi bạn nói giọng gay gắt, từ đó lại mang nghĩa
chửi rủa
. Thêm vào đó, bạn có hai cách khác nhau để học tiếng, hoặc là với phiên âm chữ Hán được viết bằng các chữ cái Roman, hoặc bằng chữ Hoa gốc. Cả thảy bốn mươi nghìn chữ. Hai người nói với chúng tôi rằng ở trong trường học, những người Trung Quốc – vâng, những người nói tiếng Trung Quốc – mất từ bốn tới sáu năm mới thực sự học được ngôn ngữ của chính họ.
Vậy đấy. Lần sau nếu bạn có muốn chế nhạo người Trung Quốc về khả năng nói tiếng Anh của họ thì hãy nhớ cho rằng người đó, cho dù anh ta hay cô ta chỉ là một đầu bếp nấu món ăn nhanh trong nhà hàng Trung Quốc ở khu bạn, có thể đánh bại bạn trong việc học một trong những ngôn ngữ khó học nhất hành tinh này. Và hãy nghĩ xem: khi tốn rất nhiều công sức rèn luyện, quyết tâm chỉ để nói thứ tiếng mẹ đẻ, bạn có thể dễ dàng đạt được một nguyên tắc làm việc có thể giúp bạn kiểm soát thế giới. Đấy là tôi nói vậy thôi.
Sau hai tuần trà ướp lạnh Long Island, tôi đã có thể đề nghị họ chuyển từ tiếng Quan Thoại sang chuyện tình yêu.
Nói tôi biết đi, có phải là do lịch sử gần đây của Trung Quốc nên giờ không có đủ phụ nữ cho đàn ông không?
Hai người cười phá lên. Jin nói,
Không, cô nghe ở đâu chuyện đó thế?
Tôi ngập ngừng.
Tôi nhớ hình như là tờ Thời Báo New York
. Cũng có khi là tờ 60 Phút
chăng?
Dong lắc đầu.
Có thể là chuyện ở nông thôn, nhưng ở đây ư? Không hẳn vậy đâu. Đây là thời điểm rất tốt để là một gã đàn ông độc thân sống ở Bắc Kinh. Một thời điểm thật tuyệt vời.
Jin gật gù đồng tình.
Kiếm một cô để hẹn hò thực chẳng khó khăn gì cho lắm. Nhưng thành thật mà nói thì tôi thích phụ nữ phương Tây hơn.
Tôi ngạc nhiên.
Thật thế sao? Sao lại thế?
Phụ nữ Trung Quốc nặng về vật chất quá. Tất cả bọn họ chỉ quan tâm xem đàn ông kiếm được bao nhiêu tiền thôi.
Tôi quay sang nhìn Dong.
Anh có nghĩ thế không?
Dong gật đầu.
Tôi từng có một cô bạn gái. Chúng tôi chia tay sau khi qua lại hai năm. Cô ta còn đòi tôi phải trả cô ta bảy mươi nghìn tệ.
Vì cái gì chứ?
Tôi bối rối.
Dong nhún vai.
Tôi không biết nữa. Cho thời gian của cô ta chăng?
Anh là người chủ động chia tay trước hả?
Thomas xen vào.
Cô ta có tức giận không?
Dong đập tay đánh rầm xuống bàn, lớn tiếng.
Chuyện này thật điên khùng. Cô ta đòi chia tay với tôi đấy chứ!
Anh ta lắc đầu, tưởng nhớ lại chuyện đã qua.
Phụ nữ phương Tây, bọn họ tốt hơn hẳn. Độc lập hơn. Xem nhẹ vật chất hơn.
Trong thuật ngữ hẹn hò và ở Trung Quốc thì chuyện này cũng kiểu như đứng núi này trông núi nọ vậy.
Sau khi thức uống của chúng tôi đã ngấm, Thomas cùng tôi bước xuống sàn nhảy. Có vài khách Tây đứng quanh đây đó, nhưng nơi đây vẫn là một chỗ cho những tay chơi địa phương tìm đến.
Wei đang ở trên sàn nhảy với vài cô bạn xinh đẹp, thanh lịch và ăn mặc rất mốt của cô ta. Cô ta nhìn thấy tôi, vẫy tay gọi.
Đây là bạn tôi, Yu và Miao. Họ muốn nói chuyện với chị về cuộc sống độc thân ở Bắc Kinh đấy.
Ôi, tuyệt quá.
Tôi nói át tiếng nhạc.
Các cô muốn nói gì với tôi nào?
Tiếng Anh của Yu không được tốt lắm, nhưng cô ta cũng nói được quan điểm của mình.
Chúng tôi thật quá đỗi may mắn, khi có thể sống tự do. Sống độc lập. Đi du lịch, và làm việc. Tôi yêu cuộc sống này lắm!
Cô bạn kia, Miao, cũng đồng tình.
Tôi có thể ngủ với bất cứ ai tôi muốn. Với tôi chuyện đó thật tuyệt!
Vừa lúc đó tôi thấy Thomas rút điện thoại anh ra. Chắc hẳn nó đang rung lên trong túi anh. Anh nhìn số gọi đến, nét mặt trở nên khá nghiêm trọng. Anh ra hiệu bảo tôi rằng anh ra ngoài nghe điện.
Tất cả chúng tôi bắt đầu nhảy theo điệu nhạc bài
Hips Don’t Lie
của Shakira. Theo một cách nào đó thì tôi đang ghen tị với những cô gái nơi đây. Họ đang tận hưởng niềm vui thú với sự độc lập mới có này. Thế giới vừa mới mở ra trước mắt họ chỉ vài năm trước đây, và giờ họ có quyền lựa chọn, từ việc mua đôi giày nào tới việc ngủ với đàn ông ra sao. Tôi ước gì mình có thể lại nhìn cuộc sống độc thân theo cách đó một lần nữa, với sự phấn khích và vui sướng như thế. Tôi ngắm nhìn một lượt tất cả những cô gái xinh xắn mặc váy ngắn cũn cỡn, trát son phấn, đang quằn quại này, cảm thấy vô cùng ghen tị. Họ trẻ trung, họ độc thân, và họ đang tận hưởng từng giây phút cuộc sống của mình.
Sau mấy bài hát, vẫn không thấy Thomas đâu cả. Tôi lịch sự xin phép ra ngoài. Thomas đang đứng dựa vào tường ở tòa nhà bên cạnh, vẫn đang nghe điện thoại, vẻ xúc động. Tim tôi như thắt lại. Một lần nữa, vốn tiếng Pháp của tôi lại tỏ ra hạn chế, nhưng tôi cũng đủ hiểu rằng đang có một cuộc thương lượng diễn ra. Có tranh cãi, giải thích và dỗ dành.
Tôi biết cô ấy đang gọi cho anh, đang bắt anh phải về nhà. Tôi biết cô ấy hiểu rốt cuộc thì anh cũng sẽ nghe theo thôi – vì anh là của cô ấy. Tôi chỉ đang mượn tạm anh. Ai ai cũng biết điều đó.
Ừ. Anh hiểu mà. Ừ.
Rồi anh gác máy.
Tôi quyết định thu hết can đảm, nói trước.
Ngày mai anh có thể về nếu thấy cần. Em không muốn giữ anh đâu...
Thomas ôm lấy tôi.
Nhưng anh không muốn rời xa em; vấn đề là thế.
Anh hôn lên trán tôi, dịu dàng,
Cô ấy dọa sẽ tới đây lôi anh về.
Tôi thoáng nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt anh, vì anh còn nói thêm,
Anh chưa bao giờ làm thế này. Cô ấy biết lần này có sự khác biệt.
Tôi mau miệng,
Được rồi, giờ thì anh phải về nhà. Đúng thế.
Cảm giác xúc động trào dâng trong tôi, nhưng tôi cố nén lại, tiếp tục nói,
Chuyện này rất tuyệt, nhưng anh đã có vợ rồi. Anh đã có vợ rồi.
Tôi hít một hơi, gắng giữ tự chủ. Có tác dụng. Tôi ngước nhìn anh, bình tĩnh.
Chúng mình đều biết chuyện này phải có lúc kết thúc. Vậy đấy. Đây chính là kết thúc. Sẽ ổn thôi. Chuyện chúng mình đã từng rất tuyệt vời. Nó sẽ là một kỷ niệm đẹp.
Rồi tôi nhìn xuống vỉa hè, hít một hơi thật sâu nữa. Tôi thấy tự hào, mình đã không gục ngã. Thomas gật đầu.
Thomas lại ôm lấy tôi.
Ba ngày nữa anh phải về Pháp rồi.
Giờ thì đó là tin chính thức. Đã có một hạn chót ấn định.
Thỏa thuận của anh với vợ vốn đã có hiệu lực rất tốt tới tận bây giờ. Rất tốt.
Tôi rúc đầu vào ngực anh.
Em là một cô gái rất hấp dẫn, Julie à. Vui vẻ và tràn trề sức sống. Anh không biết chuyện này sẽ thế nào nữa.
Anh hôn lên trán tôi.
Nhưng đó là cuộc sống, anh nghĩ vậy. Đây là điều xảy ra khi ta mở lòng mình.
Anh ghì chặt lấy tôi.
Anh rất xin lỗi vì tất cả chuyện này.
Chúng tôi cứ đứng đó vì một điều tưởng như là mãi mãi. Anh sẽ quay về với cô ấy. Sẽ là một câu chuyện khác trong cuộc sống điên rồ của họ. Cô ấy sẽ thắng. Dĩ nhiên cô ấy sẽ giành phần thắng; cô ấy nên thắng, cô ấy là vợ anh, là lịch sử của anh, là lời thề ước của anh với thế giới này.
Anh yêu em nhiều lắm, Julie à. Anh mong em hiểu điều đó.
Câu nói ấy chỉ là lời động viên khích lệ cho người thua cuộc mà thôi. Nhưng dù sao nghe cũng hay. Chúng tôi quay lại khách sạn, cùng nằm trên giường. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau tới khi ngủ thiếp đi. Tâm trạng thật buồn để có thể làm những chuyện khác.
Ở Mỹ
Trong thâm tâm – có thể cũng không hẳn là trong thâm tâm – Serena lúc nào cũng bực họ. Để tôi giải thích rõ ràng hơn nhé. Không hẳn là oán giận; từ đó nặng nề quá. Nó hơi hơi giống sự đố kỵ. Đó là mối nguy hiểm đối với bất kỳ công việc nào khi một người được trả công cho việc chăm sóc ai đó đủ giàu để thuê người chăm sóc họ. Đầu tiên Serena đổ tại vì việc sống quá gần gũi với sự giàu sang. Không phải sự giàu có ghê tởm, phô trương, lãng phí. Sự giàu có của họ là cái gì đó còn hơn, hơn cả sự ghen tị. Ba năm Serena làm đầu bếp cho một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, cô vợ cựu người mẫu đáng yêu của anh cùng đứa con trai nhỏ của họ, cô đã được tận mắt chứng kiến tiền thực sự có thể mua được hạnh phúc. Đừng để ai đó nói với bạn khác đi, vì bài toán thật quá sức đơn giản: Tiền mua cho bạn sự tự do để làm nhiều hơn những việc bạn muốn, và bớt đi những việc bạn không muốn làm. Như thế, bạn sẽ tận hưởng nhiều hơn những giây phút hạnh phúc và bớt đi những lúc bất hạnh. Vậy đấy, tiền mua được hạnh phúc.
Giờ hãy nói về việc nơi nào tiền bạc có thể giúp bạn sống ở New York, dành nhiều thời gian hơn để tận hưởng hạnh phúc. Bạn có thể sống trong một căn hộ rộng hơn 1500m2 ở Phố Tây cách phố Franklin một đoạn, trong khu Tribeca. Toàn bộ mặt lưng của căn hộ khổng lồ có thể có những ô cửa sổ trông ra sông Hudson. Như thế, mỗi khi bước vào nhà, bạn sẽ cảm thấy như thể mình vừa bước lên một đại du thuyền.
Tiền cũng giúp con người ta trông đẹp hơn. Cô vợ Joanna trông khỏe mạnh và tuyệt đẹp, Robert cũng khỏe mạnh và tuyệt đẹp. Còn con trai họ, Kip, thật đáng yêu, chủ yếu là do được may mắn thừa hưởng cái gien di truyền, với cả thằng bé cũng mặc những bộ đồ con trai cực kỳ dễ thương, khiến trông nó còn đáng yêu hơn cả chính DNA mang trong người.
Từ khi Serena quay lại làm việc cho họ, có đôi lần cô thấy Joanna bay ra nước ngoài tham dự mấy cuộc họp để làm công tác từ thiện, tới phòng tập, đưa con trai ra công viên chơi, hoặc chỉ ngồi bên Robert trên đi-văng đọc báo cùng anh. Serena không thể không cảm thấy sự ghen tị nhen nhóm trong lòng. DNA của Joanna giúp cô ấy xinh đẹp, thứ đã cho phép cô trở thành một người mẫu, cho phép cô ấy gặp được Robert, một người lẽ tất nhiên sẽ đem lòng yêu cô, và sau đó nó ban cho cô ấy một cuộc sống quá đỗi hạnh phúc như bây giờ.
Khi Serena có thể thôi không để ý tới tất cả những chuyện quan trọng, đáng quan tâm để ghen tị, cô có thể chuyển sang những chuyện lặt vặt bên ngoài hơn. Với Serena, thế có nghĩa là những thứ thuộc về họ. Họ có phòng bếp tiện nghi bậc nhất; bếp lò Viking, tủ lạnh Sub-Zero, một cái giá để treo nồi chảo trên trần bếp, nguyên một ngăn chỉ để cất các loại nắp vung phụ thêm. Serena có thể ra ngoài mua đủ các loại dầu ô-liu trộn trên đời: ô-liu hương thảo; ô-liu húng quế, ô-liu tỏi nướng. Rồi cả chai nước xốt dầu giấm thơm giá bốn mươi lăm đô-la. Rồi thì các dụng cụ làm bếp. Máy trộn Kitchen-Aid hảo hạng. Máy làm kem. Máy làm bánh mỳ Ý. Đây thực sự là thiên đường Disney Land cho các đầu bếp. Phần cô thích nhất ở căn bếp là một dãy dài các ngăn kéo xếp thành hàng, nơi cất giữ tất cả đĩa CD trong nhà, kèm theo một đầu CD, một chiếc iPod và dàn loa. Vì bạn nhất định phải có âm nhạc mỗi khi làm bếp hay dùng bữa. Tiền bằng hạnh phúc đó, thấy chưa?
Giờ thì phần thực sự tuyệt vời của câu chuyện này là cái gia đình hạnh phúc, giàu có, may mắn cực kỳ này tình cờ lại rất yêu mến Serena. Bởi vì trong khi tất cả mọi người có thể từng làm việc cho họ, biết được những sở thích, những thói quen hơi lập dị của họ, ở gần chứng kiến con trai họ hư hỗn và vợ chồng họ trông có vẻ không giống những phụ huynh mẫu mực thì Serena là người bạn sẽ muốn có mặt ở đó, giả vờ như vô hình.
Cô còn là một đầu bếp rất cừ. Người ta thường nói những đầu bếp riêng cần phải thay thế sau hai năm, vì với mọi đầu bếp, dù cho họ có cố gắng chăm chỉ thế nào đi chăng nữa thì với chỉ một kiểu nấu nướng, sau hai năm, tự nhiên ai cũng sẽ chán ngấy thôi. Khi Serena thôi không làm cho họ nữa, đến trung tâm yoga, cô đã vượt qua
hạn sử dụng
của mình hơn một năm rồi. Đó là vì Serena có thể nấu mọi thứ trên đời. Một trong những việc cô thích nhất là tìm ra công thức mới, lấy việc thử nghiệm nó làm niềm vui. Và một trong những điều gia đình này thích làm là thưởng thức những món ăn Serena mới nghĩ ra. Cô đã không biết họ cảm kích cô tới nhường nào. Khi Serena nói với Joanna rằng cô sẽ đi, Joanna đã rất tử tế, chúc cô may mắn, mong cô hạnh phúc. Serena không hay rằng sau khi cô rời khỏi căn nhà ấy, Robert chỉ bật cười và nói,
Vậy đấy. Chắc anh sẽ chẳng thể có nổi một bữa ăn tử tế nào trong ngôi nhà này nữa.
Khi Serena bắt đầu làm cho họ lần thứ hai, có vài điều đã khác xưa. Cô nhận ra có rất nhiều điều cô thực sự thích ở gia đình này, những điều cô chưa từng nhận ra cho tới khi chúng mất đi. Ví dụ như: Robert. Anh thực sự là một người rất thẳng thắn, cực kỳ dễ thương, có thể quanh quẩn trong bếp những lúc rỗi rãi và cười đùa với Serena.
Bọn tôi có gì ăn tối đây, See?
Anh hỏi như thế.
See
là biệt danh anh đặt cho cô. Serena thấy cái tên đó không có vẻ là vì quý mến mà phần nhiều vì anh là một ngôi sao điện ảnh. Chẳng phải tất cả các ngôi sao điện ảnh vẫn thích gọi mọi người bằng biệt danh đó sao?
Thịt gà với xốt mù tạt và cải xanh trộn.
Serena đáp. Lúc nào anh cũng nhăn mặt phản ứng,
Kinh quá. Tôi sẽ không ăn món đó đâu. Cô bị đuổi việc.
Đều đặn như một cái máy. Ba mươi lần đầu tiên thì hành động đó không vui vẻ cho lắm, nhưng từ lần thứ ba mươi lăm thì nó lại tạo nên cảm giác ấm cúng của một gia đình.
Không phải Robert không còn ở đây nữa. Anh vẫn ở đây. Nhưng dường như anh đã khác trước. Thờ ơ hơn. Joanna có vẻ hơi quẫn trí. Tất cả mọi việc Serena làm cho họ, từ việc sắp xếp phòng ăn tới việc cọ rửa nồi niêu xoong chảo sáng bóng, đều nhận được sự biết ơn ghê gớm tới nỗi khiến cô phải bối rối. Cô biết có chuyện gì đó đang xảy ra, nhưng cô không hỏi, bởi vì như tôi đã nói trước đây rồi đấy, việc chính của một người làm công trong nhà này là hãy làm ngơ hết sức có thể.
Nhưng rồi một hôm, trong khi Serena đang làm món cá hồi nướng và rau trộn cho bữa trưa, Joanna cùng Robert bước vào nhà sau khi trở về từ một buổi hẹn bên ngoài. Robert mỉm cười, vỗ bàn tay to lớn của anh lên vai Serena.
Cô đang làm gì thế, Đại Bàng?
anh hỏi. Cái tên đó trở thành biệt danh mới anh đặt cho Serena ngày đầu cô quay lại với cái đầu trọc không một sợi tóc. Robert đặt tay lên đầu Serena, nói cô trong như một con đại bàng vậy. Đại bàng trọc. Nhưng lần này, anh nở một nụ cười vừa đủ khi nói ra câu đó. Anh rời khỏi phòng bếp, đi xuống phòng ngủ. Joanna trông như sắp khóc, nổ tung, hoặc quỵ xuống sàn. Cô gượng cười, cố gắng giữ tác phong đĩnh đạc. Cô hắng giọng, bắt đầu nói.
Tôi biết đây là sự thay đổi khác hẳn với những gì cô vẫn thường làm, và tôi hiểu chuyện này hoàn toàn không thuộc chuyên môn của cô, nhưng tôi đang tự hỏi không biết kể từ bây giờ, liệu cô có vui lòng chuyển sang chế độ ăn raw food diet2 cho chúng tôi không nhỉ.
Serena giật mình. Thực đơn raw food diet rất phức tạp và tốn nhiều thời gian. Cô cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào về chúng.
Tôi biết chế độ ăn kiêng đó rất hà khắc, nhưng có một bác sĩ sẽ hội ý với cô hàng ngày. Chúng tôi cũng sẽ cung cấp cho cô tất cả các loại sách nấu ăn cô cần, cùng danh sách những thứ để cô mua.
Joanna hít một hơi thật sâu. Giọng cô hơi run run.
Cô có sẵn lòng thử không? Tôi biết cô có thể làm những món ngon tuyệt cho chúng tôi mà.
Cô nói thêm, cố gắng pha trò.
Serena nhận lời. Cô sẽ đi mua những thứ đó ngay và bắt đầu nấu từ ngày mai. Không cần phải nói thêm gì nữa. Trong căn hộ trông ra sông Hudson, với chiếc máy trộn KitchenAid và những chồng đĩa CD trong bếp, Serena bắt đầu hiểu ra rằng người đàn ông thẳng thắn, đẹp trai, quyến rũ ở căn nhà này đang rất buồn chán. Và chẳng ai trong căn nhà này có thể hạnh phúc được. Không một ai.
Dù kế hoạch nhờ hai anh bạn đồng tính giúp có thai không thành, Ruby vẫn khao khát làm mẹ. Cô biết mình có thể nhận con nuôi, nhưng từ trước tới giờ cô chỉ nghĩ đến việc nhờ ai đó giúp thụ thai. Thực lòng cô rất mong mỏi có một đứa con do chính mình sinh ra.
Đó là lý do tại sao chỉ một tuần sau, Alice đến và chích một mũi tiêm vào mông Ruby.
Được rồi, có lẽ tôi cần phải giải thích rõ hơn một chút. Chẳng là Ruby quyết định xem xét việc thụ tinh nhân tạo bằng tinh trùng được hiến tặng. Cô chọn cho mình một ông bố - công tác tại Ivy League3, người Do Thái, cao ráo – và bắt đầu tiến hành. Kết quả thử máu cho thấy nồng độ hooc-môn cần tăng lên một chút, nhưng với các loại thuốc thích hợp, cô có thể mang thai ngay trong lần thử đầu tiên. Tất nhiên cô cũng có thể sinh năm, nhưng Ruby chẳng buồn lo tới chuyện đó. Điều cô thực sự lo lắng lại là việc chẳng có cách nào để cô có thể tự cắm một mũi kim tiêm vào mông suốt hai tuần liền. Cô đã thử làm ở phòng khám bác sĩ và không thể làm nổi kể cả cắm một quả bưởi chùm. Cứ nghĩ tới việc cắm cây kim đâm xuyên vào da thịt là cô lại thấy phát ốm. Dù cô có muốn mang thai, muốn ôm ấp đứa con bé bỏng đang khóc ré lên như thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng đời nào cô có thể đâm một cây kim vào chính mông mình.
Đầu tiên cô nghĩ tới Serena, lúc này vẫn đang sống cùng cho tới khi cô ấy tìm được nhà riêng. Serena vẫn đang tìm một căn hộ ở khu Park Slope, Brooklyn vì cô ấy đã hiểu ra rằng việc thuê nhà ở Manhattan khó đến nhường nào. (Đừng bao giờ bỏ căn hộ của bạn ở New York, đừng bao giờ bỏ căn hộ của bạn ở New York, đừng bao giờ bỏ căn hộ của bạn ở New York.) Xem ra có vẻ cô ấy sẽ sớm nhận ra điều gì đó sớm thôi. Ruby không lo lắng nữa. Có những thời điểm họ thực sự ở bên nhau trong căn hộ và cô rất thích có Serena làm bầu bạn.
Ruby bước vào phòng khách. Serena đang ngồi đó, đọc sách. Ruby không biết chính xác phải làm gì để gợi mở vấn đề, thế nên cô chỉ nói.
Này. Cậu có biết làm thế nào mà tớ lại nghĩ mình có thể tự có con được không?
Serena đặt sách xuống bàn, gật đầu. Dường như không giống kiểu bàn luận chúng-tôi-tình-cờ-gặp-nhau-trong-bếp-tại-cùng-một-thời-điểm giữa những người bạn cùng phòng hờ hững của họ.
Thế này.
Ruby tiếp tục,
Tớ vừa quyết định đầu tiên sẽ phải tiêm hooc môn trước đã, để cải thiện tỉ lệ thành công. Tớ nghĩ có thể việc tiêm cho mình khó lắm. Cậu hiểu ý tớ không?
Serena gật đầu. Cô hi vọng chuyện này sẽ không diễn ra ở cái nơi cô đang nghĩ tới, nhưng nếu thế thật, cô nghĩ không để Ruby phải nói ra với cô thì sẽ lịch sự hơn.
Thế nên cậu muốn tớ làm giúp hả?
Ruby thở phào nhẹ nhõm. Cô thấy yêu mến Serena ngay thời khắc không khiến cô phải nói ra chuyện đó.
Ừ. Tớ biết chuyện đó có lẽ là đề nghị kỳ quặc nhất trên đời, nhưng mà đúng thế. Chuyện đó kỳ quặc thế nào?
Không kỳ quặc lắm đâu, không hẳn thế.
Serena nói dối.
Tớ rất vui lòng làm việc đó mà.
Serena lại nói dối tiếp.
Tớ biết nó là một vấn đề quá lớn để đề nghị.
Thực ra thì tớ nghĩ nếu cậu nhờ tớ mang thai giùm thì đấy mới là đề nghị lớn hơn.
Ừ đúng rồi.
Ruby hào hứng.
Chúng ta sẽ bắt đầu vào ngày mai. Có được không?
Serena ngạc nhiên. Cô không nghĩ họ lại đang nói chuyện về một việc sẽ diễn ra vào ngày mai.
Buổi sáng ấy hả?
Ừ. Trước khi cậu đi làm được không?
Ừ. Được rồi.
Tuyệt. Tốt rồi. Cảm ơn nhé.
Vậy đấy. Đây là cuộc nói chuyện kỳ cục nhất Serena từng có.
Nhưng sáng hôm sau thì chuyện còn rắc rối hơn. Ruby đứng trong nhà tắm, ôm lấy cái bồn rửa, quần lót tụt xuống mông, một bên mông để lộ ra, trắng nõn. Cô nài xin Serena cắm nó vào mông, chỉ cần làm thế thôi, chỉ cần cắm vào, chỉ cần cắm vào! Nhưng Serena không thể. Cô cứ nhìn chằm chằm vào phần da thịt trắng nõn của Ruby, sau đó lại nhìn mũi tiêm trên tay mình, và bắt đầu thấy chóng mặt. Cô nhìn hình ảnh phản chiếu của Ruby trong gương.
Tớ không làm được.
Serena nói, giọng hơi kích động.
Cậu không thể sao?
Ruby cố ngọt ngào, nhưng cũng tỏ vẻ lo lắng không kém.
Không. Tớ đã nghĩ là làm được. Nhưng giờ lại không thể. Tớ không thể đâm cậu bằng cái này được. Tớ sợ lắm.
Ruby dịu dàng.
Được rồi mà cưng. Nếu ai cũng thạo tiêm thì chúng ta đâu có thiếu y tá, phải không nào?
Serena thấy sợ thật. Cô đang ở đây, một người xa lạ, ở nhờ trong căn hộ của Ruby. Chí ít Serena có thể đâm một mũi tiêm vào mông cô ấy. Nhưng cô không thể làm nổi. Cô thấy xấu hổ. Ruby đứng đó, đang giơ cặp mông ra, lo lắng. Để không hủy kế hoạch cực kỳ quan trọng này, cô buộc phải bắt đầu việc tiêm ngay hôm nay.
Cậu không làm được thật hả? Chỉ hôm nay thôi mà?
Serena hiểu việc này quan trọng đến nhường nào.
Được rồi. Tớ sẽ thử. Tớ sẽ làm được.
Serena cầm kim tiêm lên, đặt tay lên một bên mông Ruby, hít một hơi thật sâu, và... vẫn không tài nào làm nổi.
Sao lại không gọi Alice nhỉ?
Ruby ngẩng lên.
Alice á? Thật là một ý tưởng tuyệt vời. Tớ cá với cậu là cô ấy có thể làm việc này mà không cần phải chớp mắt. Cậu có nghĩ cô ấy sẽ cho chuyện này thật kỳ cục không?
Có thể. Nhưng quan tâm làm gì. Tớ sẽ gọi cô ấy và giải thích cho.
Ruby thở phào nhẹ nhõm.
Hai giờ sau, đến lượt Serena thở phào khi Alice tiêm hooc-môn sinh sản, loại Repronex vào mông Ruby.
Ruby không biết phải nhờ vả thế nào, nhưng cô thực sự rất cần Alice giúp tiêm mỗi ngày trong hai tuần tới. Nhưng đã có Serena ở đó. Cô ấy chẳng ngại nói thẳng ra vì đấy chẳng phải việc của cô ấy, cũng không phải mông cô ấy còn Alice không hẳn là bạn.
Được rồi. Vậy mai bọn tớ lại gặp cậu nhé, cũng như lúc này, vẫn cái mông này nhé?
Serena cố tỏ vẻ bình thản.
Alice quay lại nhìn họ, ngạc nhiên.
Ơ. Các cậu...
... và trong mười hai hôm nữa nhé?
Ý cậu là sáng nào cũng thế á?
Ruby gật đầu, xấu hổ.
Ừ được rồi. Chắc chắn.
là phản ứng tức thì của Alice.
Ruby mừng rỡ, bày tỏ lòng biết ơn khôn xiết.
Cảm ơn cậu lắm Alice. Cảm ơn cậu nhiều lắm.
Alice phủi tay, xua xua,
Không có gì đâu mà.
Rồi cô bước ra cửa.
Cả tuần sau, sáng nào Alice cũng tới tiêm cho Ruby một mũi.
Sau đó Ruby cũng hiểu ra rằng chuyện gì rồi cũng có cái giá của nó.
Giờ Alice đang rất bận lo đám cưới. Giống như tất cả các cô dâu trên đời, đó là tất cả những gì cô có thể nói về chuyện đó. Mỗi ngày, trong khi đang tiêm đầy hooc-môn vào mông Ruby để Ruby có thể dùng tinh trùng một người lạ giúp cô ấy làm bà mẹ đơn thân thì Alice sẽ phải cặm cụi học cách trình bày lẵng hoa hay xem nên dùng loại vải lanh màu nào.
Mẹ Jim rất thích hoa mẫu đơn, nhưng mẹ tớ lại yêu hoa tú cầu, loại hoa không thể cho vào bó được, vì to quá. Thế nên tớ đang nghĩ đến việc bày hoa tú cầu ở bàn tiệc, còn hoa mẫu đơn làm hoa cưới cho mình.
Sắp xếp có vẻ hợp lý đấy.
Ruby nói, cúi xuống bồn rửa trong phòng tắm.
Tớ thích cả hai.
Tớ biết, nhưng dĩ nhiên người bán hoa có ý tưởng riêng của anh ta, và ý tưởng đó lại chẳng có tú cầu hay mẫu đơn gì hết.
Alice chọc kim vào mông Ruby.
Hôm nay tớ mua bánh sừng bò đấy – các cậu thích không?
Thế là mỗi ngày, Ruby sẽ đứng đó trong phòng tắm, với quần lót tụt quá mông và nghe đủ những chuyện xung quanh hôn lễ của Alice. Cô thấy hơi ghen tỵ. Ghen tỵ. Alice cũng ngang tuổi Ruby, nhưng cô ấy sắp lấy chồng, sẽ có bầu, và rồi sẽ có những đứa con chạy tung tăng vui đùa quanh sân nhà. Cô ấy sẽ có một gia đình đầy đủ mẹ cha. Còn Ruby thì không. Alice chọn được một cái váy cưới. Ngực Ruby bắt đầu căng lên vì những mũi hooc-môn. Nhưng Alice đang bận làm công việc yêu thích, nên Ruby buộc phải chịu đựng.
Alice đem bánh ngọt, bánh vòng ra mời Serena và Ruby. Họ ngồi nói chuyện mỗi sáng, trước khi Ruby và Serena phải đi làm. Alice, không quá thiếu thông cảm, cũng hỏi xem cuộc sống của họ thế nào. Ruby nhận ra Alice có vẻ rất thích những lúc ở bên họ. Những lần ghé thăm của cô kéo dài từ mười phút lên nửa tiếng, rồi thành một tiếng. Và dù Alice có đang làm phiền họ với những chuyện liên quan tới việc cưới xin thì cô vẫn rất vui vẻ lắng nghe, còn Ruby, cô ấy thực sự là một người bạn tốt.
Cuối tuần sau, Alice gặp Jim ở nhà chị gái Lisa và ông anh rể Michael của anh để dùng bữa trưa. Họ chỉ nói về chuyện lễ cưới sắp tới. Lisa và Michael phấn khởi kể chuyện kỷ niệm ngọt ngào của họ trong tuần trăng mật. Michael lấy laptop ra, cho Alice và Jim xem một loạt ảnh.
Khi họ bắt đầu thưởng thức món trứng bác và bánh mỳ vòng, Michael nhấp vào bức ảnh đầu tiên: hai người khởi hành ở Inca Trail, Peru. Trông họ đúng là một cặp vợ chồng son hạnh phúc. Tay Michael ôm lấy Lisa, chị áp đầu vào anh, gần như dựa cả vào vai anh. Lisa đã không cần phải đối đầu với cả thế giới, với đầu ngẩng cao và dáng đứng oai hùng. Chị ấy đã yêu, đã có thể mỉm cười và dựa vào một người. Họ đang đứng trên núi, với làn mây là là ngay trên đỉnh đầu.
Bọn chị trèo lên cao lắm, cứ như đang đi trên mây ấy.
Lisa mơ màng nhớ lại kỷ niệm đó.
Bọn anh đã...
Michael nói, vòng tay ôm, hôn lên môi Lisa.
Nhớ không em?
Lisa mỉm cười, hôn lại. Cô quay về phía Alice.
Chị rất mừng vì em và Jim đã tìm thấy nhau. Có thể có người nghĩ hai em tiến nhanh quá, nhưng chị nghĩ khi các em hiểu... các em hiểu mà, phải không nào?
Vâng, đúng ạ.
Alice gật đầu, tim nhói lên. Click.
Đây là lúc bọn anh tới Machu Picchu4. Tuyệt không?
Michael giới thiệu. Anh nắm tay Lisa, siết chặt. Click.
Đây là đền thờ mặt trời. Họ nói nó được xây cho các nhà thiên văn học của thành phố.
Lisa giải thích. Chị nắm chặt tay Michael. Click.
Đây là nơi họ gọi là nhà tù. Họ nhốt tù nhân trong đó.
Michael nói, trong ảnh là một đôi đang hôn nhau, xung quanh là những bức tường đá. Click.
Đây là khách sạn xây trên nền Machu Picchu. Không đẹp lắm, nhưng quang cảnh thì không thể tin nổi ấy,
Lisa thốt lên.
Bọn anh ở đó hơn một ngày, thậm chí còn không buồn rời khỏi phòng,
Michael nói, lông mày khẽ nhướn lên. Lisa cười rúc rích, đánh yêu Michael.
Michael, Alice và Jim đâu cần nghe chuyện đó chứ.
Xin lỗi các em nhé!
Michael bật cười.
Chuyến du lịch tuyệt lắm. Anh nghĩ bọn em sẽ rất vui vẻ trong tuần trăng mật, cho dù có đi đâu chăng nữa.
Alice cũng hi vọng thế. Click.
Michael, đừng!
Sao? Chỉ một chút thôi mà.
Thôi mà, chúng ta đâu cần phải làm phiền Alice,
Jim cười to.
Michael không thể ngừng lại, quyết định cho Alice xem vài tấm ảnh cưới của họ. Trên màn hình là tấm ảnh họ đang đứng bên ngoài nhà thờ, hôn nhau. Michael và Lisa lặng đi. Alice thề rằng cô nghe rõ tiếng họ cùng thở dài, mơ màng nhớ lại khoảnh khắc hạnh phúc ấy.
Lisa nói một câu khiến tim Alice thắt lại, như bị dao đâm.
Đó là ngày hạnh phúc nhất đời chị đấy.
Alice đến dùng bữa trưa, nhưng cô đang được đãi một món đặc biệt, đó là bài học về tình yêu qua ảnh lưu niệm; kiểu tình yêu cô vẫn hằng ao ước, và là kiểu cô sẽ không bao giờ cảm nhận được từ Jim. Ngày cưới của cô sẽ không phải là ngày hạnh phúc nhất đời. Cô sẽ không bao giờ nhìn Jim như cái cách Lisa nhìn Michael. Dù cho cô có lý giải hợp lý thế nào đi chăng nữa, dù cô có bao biện thế nào đi chăng nữa, thì nó vẫn là sự thật. Nếu lấy Jim, cô sẽ không bao giờ có được điều đó. Cô xem những bức ảnh họ khiêu vũ trong tiệc chiêu đãi, ảnh họ cắt bánh cưới. Cô biết trong những tấm ảnh cưới của mình, cô và Jim sẽ chỉ trông có vẻ hạnh phúc như vậy. Trong lễ cưới, sẽ không ai nhận ra điều gì khác lạ. Nhưng cô thì có.
Khi Alice và Jim rời tòa nhà, cùng đi bộ dưới phố, đó là lúc duy nhất cô thực sự hiểu điều gì có nghĩa là ổn định cuộc sống. Cô thốt lên, không định đưa đưa ra một quyết định,
Anh biết không, chao ôi, thế này cũng đủ tốt lắm rồi.
Cô đang muốn nói, Đây là mức hạnh phúc em muốn dừng lại. Mãi mãi.
Hôm sau, Alice mang pho-mát Đan Mạch đến vì biết đó là món ưa thích của Ruby, tiêm cho Ruby mũi cuối cùng. Lần này, sau khi tiêm xong, lúc họ đang ngồi bên bàn bếp, không còn những mẫu vải, mẩu tạp chí hay tranh ảnh mẫu hoa nào nữa được bày ra ngắm.
Tớ rất mong cậu có bầu, Ruby à. Tớ mong lắm.
Alice nói, giọng bình thản, trong khi nhấm nháp miếng pho-mát Đan Mạch.
Cảm ơn cậu nhé. Tớ rất thích ý tưởng đó.
Ruby gật đầu e thẹn.
Thật tốt khi cậu làm xong việc này, Alice ạ. Tớ xin lỗi vì nhát quá.
Serena thêm vào.
Không có gì. Lúc cậu nhờ, tớ đã nghĩ tại sao lại không tiêm một mũi nhỉ?
Alice bật cười. Ruby và Serena cũng cười theo rồi hắng giọng cùng lúc.
Với cả tớ thấy việc cậu đang làm thật dũng cảm, Ruby ạ. Thực sự rất dũng cảm đấy. Cậu đang theo đuổi điều mình thực sự muốn làm. Rất ấn tượng.
Ruby cảm thấy không khí thật gần gũi, cô chân thành nói,
Cậu vẫn chưa cho chúng tớ biết kế hoạch tổ chức đám cưới thế nào đâu đấy!
Alice gật đầu.
Sau khi đi bộ nhiều giờ hôm qua, Alice đã đi đến một quyết định hết sức trọng đại. Cô không lờ đi sự thật mình đang phải dàn xếp. Cô cũng không thể lờ đi cái sự thật rằng vào ngày cưới ấy, có thể đó không phải ngày hạnh phúc nhất trong đời cô. Cô biết mình là một phụ nữ mạnh mẽ, thông minh, bướng bỉnh – và có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn. Buổi tối, cô đến nhà Jim. Cô nói hết với anh suy nghĩ chất chứa trong lòng, và cho dù vô cùng thất vọng, anh cũng hiểu đó là những gì Alice muốn. Cuối cùng, tất cả mọi điều anh muốn chính là hạnh phúc của Alice.
Bọn tớ quyết định trốn đi,
Alice nói. Cô cố tránh phản ứng của mọi người bằng cách lấy một miếng pho-mát thật to, đưa lên miệng.
Ruby và Serena đúng là đã phản ứng lại – đó là điều cuối cùng họ muốn nghe Alice nói.
Thế là quá đủ rồi.
Ruby và Serena chỉ gật đầu, vờ như hiểu ý Alice.
Đôi nào cũng dọa làm thế. Tớ nghĩ thật tuyệt là các cậu quyết định như vậy,
Ruby thêm vào.
Tớ thấy phấn khích lắm. Tháng sau bọn tớ sẽ đi Iceland rồi cưới ở đó. Chỉ có hai người với nhau thôi.
Alice nói. Ruby và Serena ngồi đó, bối rối không biết nói gì.
Cuối cùng Ruby cũng lên tiếng,
Iceland á?
Alice gật đầu.
Tớ tin ở đó sẽ rất đẹp. Và với tình trạng mơ hồ như bây giờ thì tớ nghĩ nơi đó thực sự rất lãng mạn.
Alice cứ thế nhai, không buồn nhìn vào mắt họ - lúc này tâm hồn cô đang thả trôi theo gió ngoài kia rồi. Cô mau chóng đổi chủ đề rồi ba người lên kế hoạch hẹn nhau đi ăn trưa. Nói xong cô đi luôn.
Ngay khi cánh cửa khép lại, Ruby quay sang Serena.
Trông cậu ấy có giống người đang điên tình và háo hức muốn kết hôn không?
Serena nhìn Ruby.
Cậu ấy sẽ đến Iceland nên có thể làm đám cưới trong tình trạng mơ hồ. Thế nên không, chắc hẳn là không rồi.
Suốt hai tuần vừa qua, Ruby luôn phát cuồng lên vì ghen tị với Alice cùng những gì cô ấy có, giờ đây lại thấy lo lắng cho Alice. Có lẽ Alice không có tất cả mọi thứ Ruby muốn. Nhưng thay cho cảm giác hả hê vì chuyện đó, nó lại khiến cô rất buồn.
Có lẽ đến lúc gọi cho Julie rồi.