Q.2 - Chương 227: Tin Dữ. (5)
Số từ: 2193
Nguồn: Tàng Thư Viện
Giầy đương nhiên không thể tự nhiên xuất hiện. Đan Đan thầm nghĩ:" Chắc chắn không phải cái loại người như Thạch Đà làm. Trong sa mạc chỉ có ba người, không phải mình làm vậy thì chỉ có cái tên đầu gỗ kia làm. Thực sự không ngờ hắn còn khéo tay đến vậy. "
Đan Đan vẫn chưa biết tên của Địch Thanh chỉ gọi bừa. Có thêm cái giầy khiến cho sự can đảm của nàng tăng lên, bước nhanh theo Địch Thanh.
Hoang mạc càng lúc càng nắng gắt. Ba người lặng lẽ từ từ bước đi. Vốn Địch Thanh cũng không khẳng định được đi theo hướng này có ra được khỏi sa mạc hay không nhưng thấy Thạch Đà không nói gì thì biết mình đi đúng hướng.
Cho dù Thạch Đà có tàn nhẫn đền mấy thì cũng sẽ không mang tính mạng của y ra để đùa.
Khi tới gần trưa, Địch Thanh lại làm trò cũ, giả chết chờ kền kền tới ăn thịt rồi phóng đao giết chết. Thạch Đà thấy vậy thì biến sắc.
Lúc trước, Thạch Đà và Địch Thanh giao thủ bị hắn cắt gẫy xương sườn, nhưng cũng chưa phục. Có điều thấy gió bão nổi lên đành phải lui bước. Trong lòng Thạch Đà nếu thật sự liều mạng y không nghĩ thua Địch Thanh. Tuy nhiên khi thấy phi đao của Địch Thanh sắc bén như vậy, Thạch Đà mới thực sự run sợ, thầm nghĩ tâm cơ của Địch Thanh rất sâu, còn che giấu thực lực.
Thạch Đà không biết Địch Thanh mới chỉ hồi phục thương thế, nhưng nghĩ Địch Thanh lạnh lùng như vậy nên lại càng thầm đề phòng. Y cảm thấy ảo não trong mấy ngày qua thật sự đen đủi. Y và Địch Thanh giao thủ cho dù có gió bão nhưng vẫn có thể tự tin trốn được. Có điều không ngờ trên đường y lại gặp phải kình địch. Hơn mười tên thủ hạ của y bị đối phương giết chết, bản thân bị trọng thương. Y liều mạng bỏ chạy mất đi con ngựa, lạc hướng. Qua mấy ngày, nếu không có Địch Thanh xuất hiện thì một tên ác ma lững lẫy trong sa mạc có thể đã chết.
Tuy nhiên cho dù có trở về thì trong nhà vẫn còn một tên Diêm Vương, y nên về đâu? Thạch Đà nghĩ tới đây thì liếc trộm Đan Đan mà nở nụ cười lạnh.
Cả ba người dựa vào con chim mà chống được một ngày. Đan Đan đói tới mức không chịu nổi. Khi tới buổi trưa ngày hôm sau, không để cho Địch Thanh ra hiệu đã nằm xuống.
Điều lạ lùng đó là Địch Thanh lại không nằm xuống. Đan Đan thấy vậy cảm thấy khó hiểu liền hỏi:
- Này...hôm nay ngươi không giả bộ chết hay sao?
Địch Thanh đứng trên cồn cát nhìn về phía cuối hoang mạc mà nét mặt có phần mừng rỡ. Thạch Đà thì lạnh lùng nói với Đan Đan:
- Ngươi không biết nhìn hay sao? Ngươi đúng là đồ con gái từ thanh lâu ra không có việc gì là chỉ biết nằm xuống.
Đan Đan đỏ mặt lên, giận quá nói:
- Thạch Đà! Rồi sẽ có một ngày ta sẽ bắt ngươi phải trả giá vì những gì hôm nay.
Thạch Đà đảo mắt một cái rồi mỉm cười:
- Ngươi có thể đợi tới được cái ngày đó không?
Trong lúc cả hai đang đấu khẩu thì Địch Thanh đột nhiên lên tiếng:
- Thạch Đà! Đã tới sào huyệt của ngươi?
Thạch Đà giật mình, nói một cách chậm rãi:
- Còn xa...
Địch Thanh vung đao một chút rồi nói:
- Ta cảm giác được trong gió có hơi nước. Phía kia có màu xanh đậm cứ tưởng là hoa mắt. Nhưng thấy ngươi có chút lo lắng thì chắc là cảm giác được gần về tới nhà rồi đúng không?
Thạch Đà không tin nổi cảm giác của Địch Thanh lại nhạy bén tới vậy. Tuy nhiên thấy hắn nói ra tâm sự của mình thì ánh mắt trở nên dữ tợn. Tuy nhiên nhìn thanh đao trong tay Địch Thanh cuối cùng y đành onis:
- Đúng không xa... Tới đó rồi, ta nhất định sẽ chiêu đãi ngươi.
Địch Thanh hạ đao xuống:
- Thạch Đà! Ngươi và ta không thể ăn tiệc. Ta cũng hy vọng gặp gỡ rồi chia tay tốt đẹp. Nếu ngươi có thể giúp ta tìm được bằng hữu thì ta cảm tạ ngươi.
Thạch Đà ừ một tiếng rồi quay sang nhìn Đan Đan mà nói:
- Đi thôi.
Cả ba người tiếp tục đi. Đi không xa lắm thì bọn họ bắt đầu thấy có những bụi gai trên sa mạc, mặc dù rất thưa nhưng cũng mang tới hy vọng cho con người. Đi tiếp về phía trước, màu xanh càng lúc càng nhiều thêm rồi sau đó bọn họ liền gặp được một cái ốc đảo.
Không khí tươi mát ập vào mặt khiến cho Địch Thanh và Đan Đan cảm thấy dễ chịu.
Những ngày qua khiến cho cảnh tượng xung quanh đối với họ có chút xa lạ. Tuy nhiên đối với một người vượt qua được cái chết uy hiếp, khó khăn lắm mới tìm được một cái ốc đảo trong sa mạc thì thật sự là vui sướng không bút nào kể xiết.
Màu xanh đậm nổi lên giữa sa mạc khiến cho lòng người êm dịu.
Màu xanh mang tới hy vọng của sự sống cho con người.
Địch Thanh hít lấy hít để bầu không khí tươi mát. Bất chợt có tiếng vó ngựa lao tới rất nhanh. Địch Thanh nghiêm nghị ngẩng đầu lên nhìn thì thấy có hơn mười người lao tới bao vây Địch Thanh và Đan Đan.
Vó ngựa, mã đao xuất hiện khiến cho ốc đảo chợt tràn ngập một bầu không khí tử vong của sa mạc.
Tới lúc này, Địch Thanh mới nhận ra chẳng biết từ lúc nào, Thạch Đà đã tụt lại vài bước, hiện giờ đang đứng giữa đám ngựa.
Biến hóa xảy ra nhưng Địch Thanh vẫn hết sức bình tĩnh, nói:
- Thạch Đà! Hóa ra ngươi tiếp đãi ta thật tốt là thế này đây?
Hắn nở nụ cười trào phúng nhưng vẫn đảo mắt đánh giá tình hình.
Phía Tây ốc đảo có rất nhiều lều trại. Nơi này mới nhìn giống như thế ngoại đào nguyên tuy nhiên đào viên lại là của Thạch Đà. Y sẽ không cho người khác tới rồi lại đi.
Sắc mặt của Đan Đan trắng bệch, lẩm bẩm nói:
- Ta nói rồi...ngươi sẽ phải hối hận.
Địch Thanh chưa kịp trả lời, Thạch Đà đã lên tiếng:
- Ngươi nhầm rồi. Hắn sẽ không phải hối hận, chỉ cần hắn mặc kệ ngươi thì ta sẽ coi hắn là thượng khách. Sau này muốn đi hay hoàn toàn tự nhiên.
Tới giờ, Đan Đan mới hiểu được Thạch Đà đã nhận ra mình nhưng làm như không biết là vì chưa tới lúc. Đan Đan sợ hãi đứng yên bên cạnh Địch Thanh, túm chặt lấy áo của hắn. Mặc dù Đan Đan không nói gì thêm nhưng ánh mắt thể hiện rõ sự cầu khẩn.
Nàng chỉ có thể dựa vào Địch Thanh.
Địch Thanh nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói:
- Ngươi chặn đánh các thương đội trong sa mạc là để tìm Đan Đan?
Hắn nghĩ tới lúc Thạch Đà cướp các đội buôn lục lọi vật phẩm thì ra là sợ Đan Đan ẩn nấp ở bên trong.
Thạch Đà nói một cách ngắn gọn:
- Đúng vậy.
Địch Thanh cảm thấy khó hiểu nói:
- Nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện. Tại sao ngươi phải làm khó cho nàng?
Đan Đan đột nhiên đỏ mặt kêu lên:
- Ta không phải là đứa nhỏ.
Nàng nhìn Thạch Đà đầy hung dữ:
- Thạch Đà! Ta biết ngươi không có can đảm bắt ta. Nhất định có người sai khiến ngươi. Ngươi có thể nói cho ta đó là ai. Ta sẽ nói ca ca ta phái người giết chết họ... Sau này coi như chưa có gì xảy ra.
Địch Thanh giật mình không hiểu tại sao Đan Đan lại nói vậy. Chẳng lẽ Thạch Đà cũng là tay sai của người khác?
Sắc mặt của Thạch Đà vẫn thản nhiên, chỉ nói gằn từng chữ:
- Ngươi nhầm rồi. Ta có đủ cái can đảm đó.
Y lập tức chỉ vào Địch Thanh quát:
- Ngươi...mời...tránh ra.
Thạch Đà nói xong liền tung người rút lấy một thanh đao trên cái yên ngựa rồi hoành đao mà đứng. Vết thương của y rất nặng nhưng chỉ cần vẫn còn hơi thở sẽ không bỏ qua cho Đan Đan.
Vốn cả ốc đảo đang dào dạt sức sống nhưng lúc này lại khiến cho người ta ngửi thấy mùi tử vong. Hơn mười người cưỡi ngựa đều lạnh lùng quan sát. Bọn chúng tới đây không ai lên tiếng nhưng có thể thấy được rằng chỉ cần Thạch Đà ra lệnh thì chúng sẽ liều lĩnh xông lên.
Địch Thanh sờ sờ mũi đao mà nói:
- Nếu ta không cho thì sao?
Sắc mặt Đan Đan đang tái nhợt nhưng ánh mắt chợt lóe lên tia sáng. Nàng thật sự không ngờ được cả thiên hạ lạnh lùng tối tăm này lại có người vì nàng.
Thạch Đà chớp mắt rồi nở nụ cười lạnh lùng:
- Tốt lắm.
Y cũng biết Địch Thanh sẽ không cho phép. Địch Thanh và y là hai loại người hoàn toàn khác nhau.
Thạch Đà biết Địch Thanh lợi hại cũng không muốn ra tay. Nhưng y lại phải ra tay. Bởi vì Đan Đan có ý nghĩa quá lớn đối với y. Y giơ cây trường đao lên, chuẩn bị ra lệnh tấn công.
Địch Thanh vẫn lạnh lùng đứng đó. Đan Đan không còn sợ hãi nữa mà ngây người nhìn Địch Thanh. Nàng thầm nhủ trong lòng:" Ta cứ nghĩ trên đời này ngoại trừ ca ca ra không còn có người đàn ông thứ hai nào đối xử tốt với ta như vậy. Không ngờ được mặc dù hắn không biết thân phận của ta nhưng lại dám đối đầu với Thạch Đà vì ta.
Đan Đan đột nhiên nở nụ cười mà chỉ nhìn Địch Thanh. Trong tích tắc, nàng như quên mất sự nguy hiểm của mình.
Có lẽ đối với nàng mà nói thì sống cũng được mà chết cũng thế. Một người con gái nếu có một người đàn ông nguyện chết vì mình thì còn có gì đáng sợ nữa?
Đám mã tặc bắt đầu bao vây lấy Địch Thạch. Đúng lúc Thạch Đà chuẩn bị vung đao thì đột nhiên có một người phi ngựa tới. Thạch Đà nhìn thấy vậy vội quát to:
- Khoan đã.
Đám mã tặc thu đao, dừng lại thế tấn công. Tên kỵ sĩ đang lao tới liền kêu lên:
- Thạch Đà! Phi Ưng tìm ngươi.
Đối với một tên ác ma sa mạc như Thạch Đà vậy mà âm thanh của y không hề có lấy một chút khách khí.
Khóe miệng Thạch Đà hơi giật giật rồi nói:
- Ta đang bắt người. Chờ chút nữa mới qua được chứ?
Địch Thanh ngạc nhiên không ngờ Thạch Đà cũng có thể thương lượng.
Tên kỵ sĩ kia nói đầy kiêu căng:
- Ngươi cùng với người kia tới đó.
Địch Thanh nhìn kỵ sĩ chằm chằm. Không hiểu tại sao nhưng hắn lại có cảm giác quen thuộc. Tên kỵ sĩ đó vẫn che mặt. Gương mặt đó hoàn toàn xa lạ đối với Địch thanh nhưng vì sao hắn lại cảm giác như đã từng gặp? Địch Thanh cảm thấy ngạc nhiên đồng thời hiếu kỳ không hiểu Phi Ưng là ai mà có thể ra lệnh cho Thạch Đà.
Thạch Đà lên tiếng:
- Phi Ưng có thể ra lệnh cho ta nhưng không chắc có thể ra lệnh cho người khác.
Viên kỵ sĩ kia mỉm cười:
- Phi Ưng tính toán biết ngươi và người kia nhất định sẽ tới.
Địch Thạch liền nở nụ cười trào phúng:
- Vậy thì chưa chắc.
Ánh mắt tên kỵ sĩ trở nên nghiêm túc, nhìn Địch Thanh mà nói:
- Ngươi chính là người trở về cùng với Thạch Đà hay sao?
Địch Thanh nghe thấy vậy thì cảm thấy nghi hoặc, thầm nghĩ nếu đã gặp qua thì tại sao người đó lại không biết hắn? Nghĩ đi nghĩ lại, Địch Thanh cười thầm vì bản thân đã thay đổi diện mạo cho nên y không nhận ra mình cũng chẳng có gì là lạ.
Thấy Địch Thanh gật đầu, viên kỵ sĩ nói:
- Chuyện tới nước này, ngươi phải tới gặp Phi Ưng.