Q.2 - Chương 257: Đom Đóm (P1)
Số từ: 1869
Nguồn: Tàng Thư Viện
Thấy Diệp Tri Thu có chút coi thường, Địch Thanh lại giải thích:
- Nguyên Hạo sáng chế ra tám bộ phận, hai bộ Thiên Long chính là lực lượng của Thần, Long, còn lại sáu bộ phận, chính là lực lượng của Niệm giúp y làm ác.
Đối với việc Nguyên Hạo, Diệp Tri Thu không phục, nhưng nghe đến đó, sắc mặt cũng thay đổi. Y cảm thấy lời nói của Địch Thanh, không giống như lời nói vô căn cứ.
Nguyên Hạo sáng tạo ra tám bộ phận, hóa ra cũng có thâm ý sâu sắc!
Địch Thanh lại nói:
- Cách Tát Nhĩ Vương đánh bại kẻ thù xâm lấn, lại không ngừng nam chinh bắc chiến, đánh đông dẹp bắc. Tổ tông Nguyên Hạo từ Tây Bắc cứng rắn đoạt một mảnh đất, mấy năm nay, Nguyên Hạo đánh dân tộc Hồi Hột, Cao Xương, chiến Thổ Phiên, chống đỡ với Đại Tống của chúng ta…
Diệp Tri Thu cắt ngang nói:
- Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi muốn nói những việc làm của Nguyên Hạo có phần giống với Cách Tát Nhĩ Vương. Nhưng ngươi đã sai ở điểm quan trọng nhất, Nguyên Hạo chính là mối họa của dân chúng, còn Cách Tát Nhĩ Vương thì công đức viên mãn, và mẫu thân, Vương phi trở về Thiên đình. Nói sau này y tự xưng là Đế Thích Thiên, xây dựng tám bộ phận, chỉ là ra vẻ thần bí, mê hoặc dân chúng.
Địch Thanh thầm nghĩ:
- Ngươi cho là như vậy nhưng Nguyên Hạo không cần thiết phải nghĩ như vậy.
Không muốn cãi cọ với Diệp Tri Thu, Địch Thanh nói:
- Hương Ba Lạp và Điệt Mã có liên quan, Điệt Mã lại có liên quan tới Cách Tát Nhĩ Vương, vậy Hương Ba Lạp và Cách Tát Nhĩ Vương có liên quan hay không đây?
Diệp Tri Thu cũng lâm vào trầm tư suy nghĩ, Địch Thanh càng cảm thấy tất cả hỗn loạn, nhưng hắn cảm giác được hình như hắn càng ngày càng đến gần Hương Ba Lạp.
Ít nhất cũng có thể xác định được, Hương Ba Lạp không phải là ảo tưởng.
Nghĩ đến đây, Địch Thanh phấn chấn nói:
- Lúc này ít nhất cũng có thể xác định được vài điểm, Hương Ba Lạp và ngũ sắc, còn có hai màu đen trắng có liên quan, Hương Ba Lạp không phải là ảo tưởng. Hương Ba Lạp trong suy nghĩ của Nguyên Hạo và Chân Tông tương tự nhau, nhưng hiển nhiên là so với Chân Tông, những điều Nguyên Hạo biết còn nhiều hơn. Thoạt nhìn, ít nhất là Nguyên Hạo cũng biết Hương Ba Lạp ở đâu. Chúng ta muốn tìm Hương Ba Lạp, đã có hai con đường. Một là đi tìm Phục Tạng, con đường còn lại, chính là tìm Nguyên Hạo.
Diệp Tri Thu gật đầu, thấy Địch Thanh nóng lòng muốn thử, thở dài nói:
- Nhưng hiện tại ngươi phải đi con đường thứ ba, mau trở về Duyên Châu!
Y không nói gì thêm. Địch Thanh sớm hiểu được, do dự một chút, chậm rãi nói:
- Ngươi nói rất đúng.
Tinh thần Diệp Tri Thu chấn động, cười nói:
- Ngươi hiểu được là tốt rồi. Một khi đã như vậy, ngươi về Duyên Châu, còn ta đi hai con đường kia. Địch Thanh, chúng ta từ biệt tại đây.
Địch Thanh biết hơn phân nửa là Diệp Tri Thu sẽ đích thân nhúng tay vào việc của Nguyên Hạo, vừa nghĩ tới võ công của Nguyên Hạo, Địch Thanh lo lắng nói:
- Vậy… Ngươi cẩn thận.
Diệp Tri Thủ hiểu lo lắng của Địch Thanh, khẽ mỉm cười:
- Trên đời này, không phải dùng võ công là có thể giải quyết được tất cả mọi việc. Ngươi cũng bảo trọng.
Dứt lời, y quay đầu ngựa, quay về hướng phủ Hưng Khánh chạy đi.
Tiếng chân đi xa, bão cát lại lên.
Địch Thanh nhìn bóng lưng Diệp Tri Thu, lẩm bẩm nói:
- Diệp Bộ đầu, đa tạ ngươi.
Hôm nay, sau khi biết sự việc về Hương Ba Lạp, thật sự là hắn muốn cấp tốc đi tìm. Nhưng Quách Tuân, Diệp Tri Thu, Chủng Thế Hành đều vì hắn mà không oán không hối, vì hắn mà bôn ba mệt nhọc, hắn đã gánh trên vai rất nhiều ân oán.
Việc tốt nhất mà hắn có thể làm vì ba người này chính là chinh chiến trên chiến trường, đánh bại Nguyên Hạo, không phụ kỳ vọng của mọi người.
Đột nhiên nhớ lại Diệp Tri Thu đã từng nói qua, Quách Tuân vì hắn mà ba lần cầu người, nhưng Diệp Tri Thu không nói lần thứ ba là gì.
Là Diệp Tri Thu quên, hay cố tình không nói đến?
Địch Thanh không nghĩ nhiều, hắn chỉ biết là Quách Tuân vì hắn làm rất nhiều việc, đã không đếm nổi nữa rồi! Hắn cũng quên không nói cho Diệp Tri Thu biết về sự việc của Phi Tuyết. Vừa nghĩ đến đây, Địch Thanh muốn đuổi theo, cuối cùng lại từ bỏ.
Cô gái kia giống như tuyết bay, không ngừng lay động, vô cùng thần bí. Muốn tìm Phi Tuyết, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì!
Địch Thanh thúc ngựa, lao về hướng đông.
Ngựa hí núi xa, cát bụi thúc giục.
Qua khỏi Hoành Sơn, Địch Thanh nhìn thấy trời rộng núi cao, trong lòng thầm nói:
- Quách Đại ca, huynh yên tâm, sẽ có một ngày, đệ sẽ dẫn binh đánh qua Hoành Sơn, sẽ không phụ sự khổ tâm của huynh.
Gió rét nổi lên, thổi cho mặt đất ngổn ngang, lá khô tung bay, giống như hình ảnh của gió. Một cái lá cây bay thẳng đến, mang theo một màu xanh biếc, nhưng trong mắt Địch Thanh, lá cây khô vàng kia có màu trắng, dường như cũng chính là mình, trên đầu đã có tóc bạc, không kìm nổi giơ tay lên bắt lấy.
Cảm giác mát mẻ. Hóa ra không phải là đầu bạc, mà là sương đông đọng lại.
Lúc này Địch Thanh mới phát hiện, cuộc đời này giống như chiếc lá, hoảng hốt mơ màng, cảm thấy sương lạnh. Dù con người chưa già, nhưng năm tháng đã khắc sâu.
Núi sông vắng vẻ, thổn thức buồn đau, vui mừng. Không biết nơi nào, Khương địch từ từ thổi bay, tạo ra luồng gió độc, như đầu bạc quấn quýt si mê, như nước năm xưa…
Địch Thanh đợi đám người xuyên Thanh Cương Hạp qua Hoành Sơn.
Qua Thanh Cương Hạp mọi người lại lên ngựa chạy nhanh một ngày đã vào Khánh Châu, gần trại Nhu Viễn.
Trại Nhu Viễn là trại quan trọng ở Khánh Châu của người Đảng Hạng, người giữ trại vẫn là Võ Anh. Địch Thanh nghĩ tới Võ Anh trong lòng có chút lo lắng, khi đang suy nghĩ là có nên vào trại Nhu Viễn gặp Võ Anh trước không, thì có một con ngựa từ xa chạy tới.
Hàn Tiếu nghênh đón, nói hai câu thì đi vòng vòng:
- Địch tướng quân, Chủng lão trượng ở trại Nhu Viễn chờ ngài. Ông ấy mời ngài tới trại Nhu Viễn một chuyến.
Trên đường đi, Địch Thanh đã biết ba người Lý Đinh, Qua Binh và Hàn Tiếu mỗi người đều có khả năng. Hàn Tiếu võ nghệ không ổn, nhưng bản lĩnh thăm dò, truyền tin tức là hạng nhất. Có Hàn Tiếu đi cùng, Địch Thanh đi trên đường, ngược lại hiểu rõ rất nhiều sự tình.
Địch Thanh lấy làm kỳ lạ, thầm nghĩ Chủng Thế Hành không ở Thanh Giản, đến trại Nhu Viễn làm gì?
Thấy Địch Thanh hoang mang, Hàn Tiếu mỉm cười nói:
- Địch tướng quân...
- Đừng gọi ta Địch tướng quân gì.
Địch Thanh xua tay nói:
- Ta chỉ là một Chỉ huy sứ bình thường, không đảm đương nổi hai chữ tướng quân.
Hàn Tiếu nụ cười không giảm, nhưng trong mắt tràn đầy thành khẩn, nói:
- Địch tướng quân, có lẽ ngài chỉ là một Chỉ huy sứ, nhưng mấy năm nay tất cả những gì ngài làm không thẹn với hai chữ tướng quân. Nói thực, Lý Đinh lãnh, Qua Binh cuồng, còn ta nữa... cảm thấy Tây Bắc cũng không có mấy người đáng được tôn kính. Nhưng ba người chúng tôi trước khi đi phủ Hưng Khánh tìm ngài, đều là thật lòng thật ý muốn theo ngài. Chủng lão trượng nói qua, Địch tướng quân là người duy nhất có thể chống lại Nguyên Hạo, chỉ là vẫn hiếm có cơ hội thể hiện tài năng. Chủng lão trượng tin ngài, chúng tôi tin ông ấy, chúng tôi cũng tin ngài.
Y đang cười nói ra những điều này, trong mắt tràn đầy ý nghiêm túc.
Địch Thanh nhìn nhìn Hàn Tiếu, lại nhìn Lý Đinh lạnh lùng, Qua Binh đeo kiếm. Lý Đinh chỉ là gật gật đầu, ý chỉ Hàn Tiếu nói đúng. Qua Binh trầm giọng nói:
- Địch tướng quân, đừng nhìn nữa, sau khi chúng tôi nghe chuyện của ngài, đều khâm phục ngài. Từ lúc ngài giải oan cho Đinh Thiện Bản của Tân trại. Từ lúc ngài một mình ngăn chặn Thiết Diều Tử. Từ lúc ngài phá trại Hậu Kiều, chiến đấu với Dã Lợi Trảm Thiên, giết Bồ Đề Vương. Chúng tôi đều phục ngài. Ở Tây Bắc, nếu ngài không gánh nổi danh hiệu tướng quân, ai có thể đảm đương?
Địch Thanh thấy vẻ mặt của ba người không giống, sự thành thực như nhau, thở dài nói:
- Địch Thanh may mắn gì, thoát mạng trong cái chết, lại có thể quen biết các ngươi. Được, các ngươi tin ta, Địch Thanh ta không thể phụ sự tin tưởng của các ngươi. Sẽ có một ngày Địch Thanh để người Đảng Hạng biết, có Địch Thanh, Hồ Mã không thể tàn sát bừa bãi Trung Nguyên nữa.
Câu nói này của hắn là nói với ba người bọn Hàn Tiếu, cũng là nói với Chủng Thế Hành, Diệp Tri Thu, Quách Tuân, càng là lời hứa hẹn với Dương Vũ Thường, hứa hẹn cuộc đời này không thay đổi.
Tần thì minh nguyệt Hán thì quan,
Vạn lý trường chinh nhân vị hoàn.
Đãn sử long thành phi tương tại,
Bất giáo hồ mã độ âm sơn!
(Tần Hán đến nay, ánh trăng vẫn như thế chiếu sáng quan ải.
Xa nhà vạn dặm trường chinh, tướng sĩ đến nay vẫn chưa về.)
Chỉ cần Phi tướng trấn thủ Long thành còn đó,
thì sẽ không cho kỵ binh người Hồ vượt qua Âm Sơn.)
Địch Thanh không biết tại sao đột nhiên nghĩ tới bốn câu thơ này. Nhiệt huyết trong lòng lại dâng lên, quét sạch tinh thần suy sụp. Sống cũng vậy, chết cũng thế thôi, nếu ông trời không thu nhận Địch Thanh hắn, thế thì hắn vui vẻ đánh một trận.