Q.2 - Chương 314: Thống Kích (2)
Số từ: 1590
Nguồn: Tàng Thư Viện
- Địch tướng quân?
Tất cả binh sĩ kinh ngạc hô lên.
Cố Tây Sơn vui vẻ nói:
- Địch tướng quân, người đã khỏe lại rồi à?
Khi vừa thấy vẻ nghiêm nghị của Địch Thanh thì trong lòng Cố Tây Sơn lại trầm xuống. Trong suy nghĩ của mọi người, Địch Thanh là chiến thần bất tử của quân Tống, là ý chí chiến đấu sôi sục của quân Tống, là tướng quân không bao giờ đầu hàng. Mọi người truyền tụng cái tên Địch Thanh. Cái tên tượng trưng cho hy vọng của Tây Bắc.
Nhưng xem ra lúc này Địch Thanh đã bị hy vọng đè sập.
Có phi kỵ phóngtới dừng trước binh trại nói:
- Địch tướng quân… Phong trại chủ…
Rồi đột nhiên thấy tình hình như thế, hắn lại nói quanh co úp mở.
Phong Lôi ở bên cạnh Địch Thanh thấy thế thì cả giận nói:
- Có chuyện gì? Lưỡi ngươi bị cắt ròi à?
Tên lính kia cắn răng nói:
- Tướng quân Ngôi Danh Hư của quân Hạ ở trước trại muốn nghênh chiến với Địch Tướng quân một trận. Hắn nói rằng đã ngưỡng mộ đại danh của Địch tướng quân từ lâu, muốn được mở rộng tầm mắt.
Phong Lôi cả giận nói:
- Tên Ngôi Danh Hư này là cái gì chứ? Hắn muốn đánh là đánh ngay sao? Thật khiến chúng ta không còn mặt mũi!
Trong lòng mọi người nặng trĩu, hiểu rõ rằng khi Phong Lôi nói như vậy chính là cho rằng Địch Thanh đã không còn có khả năng chiến đấu nữa.
Địch Thanh bị tổn thương không ít.
Binh trại kia lắp bắp nói:
- Vậy… chúng ta không thèm để ý tới?
Phong Lôi quát:
- Đương nhiên không nên để ý tới. Đám người này mưu ma chước quỷ. Lần trước nói đơn đả độc đấu nhưng lại ám toán Địch tướng quân. Nói chuyện với bọn chúng thì có gì tốt chứ?
Binh trại xoay người bỏ đi, thần sắc uể oải.
Địch Thanh đột nhiên ngăn binh trại lại:
- Đợi một chút. Ngươi đi nói với Ngôi Danh Hư, lát nữa ta sẽ cùng hắn quyết một trận tử chiến!
Mọi người kinh hãi. Phong Lôi cũng lộ ra vẻ lo lắng, nói:
- Địch tướng quân, vết thương của người rất nặng, làm sao mà xuất chiến được?
Địch Thanh nhìn lại mọi người, chỉ nói một câu:
- Địch Thanh có thể chết nhưng không thể không đánh!
Tất cả binh sĩ có mặt đều nước mắt lưng tròng nhìn Địch Thanh. Bọn họ không khỏi nhớ lại Vũ Anh, nhớ tới Vương Khuê, nhớ tới Cảnh Phó, nhớ tới rất nhiều nam nhi nhiệt huyết nơi biên thùy khác.
Cũng vì những nam nhi nơi biên thùy này mà mới càng có thêm nhiều hảo hán nữa.
Thì ra Địch Thanh vẫn là Địch Thanh!
Một lúc nữa, Địch tướng quân sẽ cùng quyết một trận với tướng Ngôi Danh Hư của quân Hạ!
Tin tức truyền ra khiến cho trại An Viễn sôi sục từ trong ra ngoài, xen lẫn vẻ bi tráng khôn tả cùng với nỗi lo lắng vô biên.
Ai cũng biết, lần này Địch tướng quân không thể thua nữa. Bản thân Địch Thanh bị trọng thương, nếu như thua thì sẽ mất mạng! Quân Hạ mưu ma chước quỷ, lần này lại giở trò đánh lén giống như lần trước nữa không?
Ngôi Danh Hư là ai? Rất nhiều người không biết. Nhưng Địch Thanh lại biết.
Ngôi Danh Hư là một trong tám người dưới trướng Nguyên Hạo, là cao thủ thần bí nhất trong bộ Dạ Xoa. Ngay cả Địch Thanh cũng chỉ nghe qua họ tên của hắn. Người này là thủ lĩnh của Hư Không Dạ Xoa.
Chuyện cũ trôi qua nhanh chóng. Hảo hán của quân Tống như tre già măng mọc. Tuy nhiên trong tám bộ của Nguyên Hạo cũng bị tổn thất rất nhiều người tài.
Trận chiến hôm nay, tổn thất sẽ là hảo hán quân Tống hay là cao thủ người Hạ?
Một canh giờ thoáng chốc trôi qua, Địch Thanh ra khỏi trướng chủ soái, thậm chí không mặc áo giáp. Chẳng lẽ nói là hắn không còn sức mặc nổi áo giáp?
Thần sắc Phong Lôi nghiêm nghị, nhưng không hề khuyên nhủ gì thêm, chỉ điểm kỵ binh tinh nhuệ nhất trong trại. Tiếng pháo vừa vang lên thì cửa trại mở ra. Kỵ binh chia làm hai cánh, thuẫn bài binh, đao phủ thủ xếp phương trận đi ra ngoài.
Tuy nói là đấu tướng nhưng Phong Lôi muốn đề phòng quân Hạ thừa cơ xông vào doanh trại.
Mưa lạnh rơi tí tách. Gió thốc lên trong khoảng không.
Quân Hạ ở đối diện đã sớm bày xong thế trận. Ở trước trận hai quân, trải ra một khoảng đất trống. Trước trận quân Hạ, lần này chỉ có một người thúc ngựa tiến ra.
Người nọ mặc áo giáp màu đen, cưỡi hắc mã, sắc mặt tối, cầm trong tay cây chùy. Thân chùy màu đen giống như màu của người lẫn ngựa. Người kia đứng ở trước quân, hòa vào màu xẩm tối của hoàng hôn.
Mưa rơi rả rích, trờ đất mịt mờ. Địch Thanh trông thấy người kia thì cảm thấy người kia mờ ảo mịt mù..
Địch Thanh đeo lên mặt chiếc mặt nạ bằng đồng xanh, tăng thêm vẻ lạnh lẽo. Sau chiếc mặt nạ kia, con ngươi sáng quắc nhưng đồng thời hiện ra vẻ trong trẻo lạnh lùng. Hắn cầm đao leo lên yên ngựa, thúc ngựa đến trước cách Ngôi Danh Hư chừng vài trượng thì chậm rãi dừng lại.
Ngôi Danh Hư cầm chùy nói:
- Nghe qua đại danh của Địch tướng quân, hôm nay mới được diện kiến, thật là may mắn.
Địch Thanh lãnh đạm nói:
- May mắn không phải là chuyện thường xảy ra. Có lẽ ngươi sẽ nhanh chóng biết được đây là may mắn hay là bất hạnh đây.
Ngôi Danh Hư thở hắt ra một hơi, thận trọng nói:
- Nam nhi tập võ để được nổi danh thiên hạ. Có thể chết ở dưới tay Địch tướng quân thì ta chết cũng không tiếc. Tại hạ cũng biết Địch tướng quân có thương tích trên người. Nhưng ta nghĩ dù là Bồ Đề Vương cũng không phải địch thủ của Địch tướng quân, nên tại hạ chỉ có thể thừa dịp Địch tướng quân có thương tích mà mặt dày khiêu chiến mà thôi.
- Ngươi thật đúng là thẳng thắn.
Địch Thanh thở dài nói:
- Ngươi đương nhiên biết là ta không thể không đánh.
Trong mắt Ngôi Danh Hư hiện lên sự tôn kính, trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Địch Thanh có thể chết nhưng không thể không đánh! Tại hạ dụng tâm ti tiện, cũng chỉ cầu được nổi danh thiên hạ.
- Một kẻ vì được nổi danh mà cho dù dùng thủ đoạn hèn hạ mà cũng có thể nói ra được?
Mặt nạ bằng đồng xanh lạnh lẽo hơn, ánh mắt phía sau hiện ra vẻ mỉa mai. Địch Thanh nói:
- Ngươi nói không sai. Một người chỉ cần tìm được một cái cớ để có thể an tâm làm việc. Nhưng ta rất muốn nói cho ngươi biết một câu.
Ngôi Danh Hư nghiêm nghị nói:
- Xin nghe lời dạy của Địch tướng quân.
Từ đầu đến cuối, thái độ của gã đối với Địch Thanh đều rất nho nhã lễ độ. Cho dù bên trong gã là một kẻ tiểu nhân nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra là một kẻ quân tử.
Địch Thanh nói:
- Ngươi lấy cớ là bất đắc dĩ thì ta cũng giống như ngươi thôi.
Ngôi Danh Hư ngạc nhiên, trong mắt hiện lên vẻ hồ nghi, một lúc sau mới nói:
- Thứ cho ta ngu muội không hiểu được lời nói của Địch tướng quân.
Địch Thanh nói:
- Ngươi sẽ nhanh chóng biết thôi. Mời!
Hắn không nói thêm lời nào, tay đè trường đao nhìn cử động của Ngôi Danh Hư. Tuy rằng Ngôi Danh Hư có hoang mang nhưng trong lúc nhất thời không thể suy nghĩ nhiều.
Hai người tham chiến thì giống như tên đã trên dây không thể không bắn.
Ngôi Danh Hư cầm chắc chùy trong tay, chậm rãi thở ra một hơi, nói:
- Mời!
Hai chân gã kẹp ngựa, xách chùy vọt tới hướng Địch Thanh. Thực sự là trước sau gã đều giữ sự cung kính đối với Địch Thanh. Khi khoảng cách với Địch Thanh chỉ còn có hai trượng, thấy Địch Thanh vẫn bất động, Ngôi Danh Hư đã không thể không ra tay.
Ngôi Danh Hư ra tay thì đập chùy xuống đất.
Ngàn quân im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng chiến đấu của hai người trên chiến trường. Thấy Ngôi Danh Hư ra tay, tất cả mọi người đều ngạc nhiên khó hiểu chiêu này của gã có mục đích gì?
Rất nhanh chóng, mọi người đều hiểu ra dụng ý của Ngôi Danh Hư. Thiết chùy kia đột nhiên nổ tung, thoát ra làn khói đen dày đặc. Khói thoát ra nhanh chóng, trong phút chốc đã bao phủ hết phạm vi mấy trượng trong đó.
Người Hạ lại bày ra quỷ kế. Quân Tống giận dữ.