Q.3 - Chương 426: Đằng Hài (5)
Số từ: 1947
Nguồn: Tàng Thư Viện
Chính là trong mật thất đen kịt đó, thân thể Phi Tuyết lay động chăm chú nhìn hắn, tròng mắt đen trắng phân minh làm cho người ta nhìn không thấy chút gợn sóng:
-Huynh tại Thừa Thiên Tế cứu ta, ta muốn cứu huynh một lần, như vậy, chúng ta không ai nợ ai.
-Tại vùng biên giới Tây Tạng, có một truyền thuyết…nói rằng hai người không còn thiếu nợ nhau…kiếp sau…sẽ không gặp lại!
Hắn lúc đó cho rằng, Phi Tuyết không muốn lại bị hắn liên luỵ, do đó kiếp sau cũng không muốn gặp hắn, không ngờ Phi Tuyết là gạt hắn.
Thì ra hai người không thiếu nợ lẫn nhau, kiếp sau sẽ thật lòng yêu nhau, sẽ không còn ân oán vướng mắc.
Tại sao Phi Tuyết muốn gạt hắn?
Vẫn còn nhớ đó là ánh mắt thất vọng, trong đó, tràn đầy sự cầu khẩn:
-Địch Thanh, ngươi hứa với ta, từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai, được chứ?
Hắn đến nay mới hiểu rõ tất cả, nhưng không phải quá muộn rồi sao?
Vậy hắn và Vũ Thường thì sao, kiếp nay còn nhiều vướng víu như vậy, vậy kiếp sau sẽ lại còn gặp nhau không? Lúc này có vầng trăng sáng, vầng trăng như hình cái móc câu, gấp khúc như đôi mày đầy suy tư! Địch Thanh nhìn ánh trăng lạnh lùng ấy tĩnh mịch xuyên qua cửa sổ rơi trên hành lang vắng lặng của nhà lao, hiện ra tia sáng ảm đạm, trở nên ngây dại…
Nguyên Hạo chau mày, nhìn vầng trăng gấp khúc, sau mợt lúc lâu mới nói:
-Diệu Ca, đa tạ ngươi đã ở cùng với ta lâu như vậy. Ngươi về đi.
Trương Diệu Ca nhìn Nguyên Hạo, trong lòng nói:
-Kỳ thật, ta ở cùng với ngươi một đời một kiếp cũng không sao cả, nhưng trong lòng ngươi chỉ có đại nghiệp, có từng chia sẻ vị trí nào cho ta. Ngươi luôn nói, ta là hồng nhan tri kỷ của ngươi, ta lúc nào cũng làm tri kỉ của ngươi, nhưng ta không muốn tiếp tục làm tri kỉ của ngươi nữa.
Yên lặng như tờ, tràn đầy sự vắng vẻ, tịch mịch.
Tất cả mọi lời nói chỉ lẩn quẩn trong lòng, cuối cùng mở miệng, Trương Diệu Ca nói:
-Ngột Tốt, Cốc Tư La phái Thiện Vô Uý đến trước mấy ngày rồi, Gia Luật Hỷ Tôn cũng vì chuyện của Hưng Bình công chúa đến Khánh Hưng phủ rồi, bọn họ lại cùng nhau hẹn mà đến, muốn tạo áp lực với Ngột Tốt ngươi, chỉ sợ…sớm có ước định.
Nguyên Hạo cười lạnh đáp:
-Bọn chúng liên thủ, cho rằng ta sợ?
Y ưỡn ngực ngẩng đầu, vẫn nhìn vầng trăng khuyết trên trời, nhưng không hề liếc mắt về phía nữ tử bên cạnh.
Trương Diệu Ca thầm than một tiếng, nói:
-Ta biết Ngột Tốt không sợ, nhưng ngươi cùng lúc đối phó ba nước Tống quốc, Thổ Phiên và Khiết Đan, lại quyết định ngày mai kết thúc tất cả tại Thiên Đô điện, nếu bọn họ thật làm khó, chỉ sợ bất lợi đối vớiNgột Tốt.
Nguyên Hạo thản nhiên nói:
-Địch Thanh bị giam, Đại Tống còn có dũng khí để khai chiến với ta sao? Mười vạn binh mã của ta tuy có kết cục thảm bại, nhưng có thể bắt được một tên Địch Thanh, đã có thể đánh bại trăm vạn binh mã của Đại Tống. Trong lòngCốc Tư La không có đại chí nhất thống thiên hạ, chỉ mong muốn hiện trạng bình an, chỉ cần đi Hương Ba Lạp, cho hắn một cái gật đầu giữ yên bình, hắn giả vờ làm ra bộ mặt từ bi, sẽ không dễ dàng lấy tính mạng của bá tánh vùng biên giới Tây Tạng ra đùa giỡn. Còn về Gia Luật Hỉ Tôn, càng tức cười hơn, Khiết Đan bọn họ thu được lợi của Đại Tống, nên đi làm người giảng hoà, để ta không dám lại dụng binh với Đại Tống. Bọn chúng vừa được danh vừa được lợi, chẳng lẽ chưa từng nghĩ ta được những gì? Người Khiết Đan vốn hung hãn, cho dù là kình địch của ta, nhưng từ sau liên minh Thiền Uyên, hơn mười năm đã không khai chiến, chỉ sợ binh giáp cũng đã mốc lên rồi, quốc gia như vậy, ta có gì phải sợ?
-Nhưng….những năm gần đây, chiết chóc quá nhiều, chỉ sợ thuộc hạ không phục.
Trương Diệu Ca nhìn vầng trán hiên ngang của Nguyên Hạo, trong lòng lại cảm thấy bất an.
Nguyên Hạo điềm nhiên cười:
-Ta chính là muốn nhìn xem, có ai không phục! Ta hy vọng thuộc hạ của ta, mỗi người đều như sói, một con sói, nếu không biết khát máu, không biết làm phản, vậy có gì khác biệt với dê!
Ánh trăng như bạc chiếu đến, rơi trên thân thể to lớn, ánh lên ánh sáng nhàn nhạt.
Vào lúc đó, trong mắt y tràn đầy chí lớn, hai quyền nắm chặt, nhưng không để ý đến người đứng bên mình, cô độc đứng trong thân ảnh của y, lông mày chau chặt, đầy sự bi thương, ưu sầu…
Trăng sáng, trăng mờ, cuối cùng không thắng nổi tia nắng ban mai, ẩn vào chân trời.
Trời đã sáng.
Địch Thanh ngồi trong nhà giam, cả đêm không ngủ. A Lý và Vệ Mộ Sơn Thanh tuy lòng đầy sợ hãi, nhưng cuối cùng không chống chọi nổi mệt mỏi rã rời, dựa vào tường ngủ.
Trong hai tròng mắt của Địch Thanh đã có chút tia máu, cả đêm đó, đã dài dằng dặc như cả cuộc đời. Tóc hắn đã có chút hoa râm, thêm mấy sợi sáng bạc. Hắn không sợ chết, chỉ là rất nhiều chuyện không hiểu.
Tiếng
lạch cạch
vang lên, cửa nhà lao mở rộng, Mã Chinh dẫn thị vệ trong cung vào, thần sắc nghiêm nghị. Vệ Mộ Sơn Thanh và A Lý bị giật mình tỉnh giấc, thần sắc Vệ Mộ Sơn Thanh có chút hoảng loạn, nhưng A Lý vẫn trấn tĩnh như thường.
Chỉ có Địch Thanh, vẫn ngồi đờ đẫn trên cỏ khô, đầu cũng không ngẩng lên.
Mã Chinh cảnh giác tới trước tường rào chắn, tay vịn tường rào, quát:
- Địch Thanh... Ngột Tốt mời ngươi tới điện Thiên Hòa gặp mặt.
Gã tuy dùng từ mời, nhưng thần sắc mọi người vẫn như lâm đại địch.
Tuy biết Địch Thanh đã trúng anh hùng túy, vô lực phát huy, nhưng lúc này đối với Địch Thanh mà nói, dù sao cũng là sống chết trước mắt. Quân Hạ nghe đại danh của Địch Thanh, chỉ sợ Địch Thanh sắp chết làm loạn, không thể không đề phòng!
Địch Thành cuối đầu nhìn năm ngón tay, năm ngón tay co duỗi không còn lực hùng hồn như trước.
Mỹ nữ tuổi xế chiều, anh hùng mạt lộ.
Địch Thanh hắn dù có muôn vàn quyết tâm dũng khí, lúc này cũng đã tới bước đường cùng! Không nhận lời yêu cầu của Nguyên Hạo, hắn không có lý do tiếp tục sống tiếp. Nhưng hắn dù có muôn vàn lý do, làm sao có thể nhận lời Nguyên Hạo?
Một hồi lâu, Địch Thanh mới khó khăn đứng lên, quay lại liếc nhìn A Lý. A Lý vẫn đang chờ Địch Thanh nhìn qua, thấy rồi cười lớn nói:
- A Lý có thể cùng chết với ngài, thật sự không có hối tiếc.
Y tuy trẻ tuổi, nhưng có vô số đàn ông khó có thể bì được.
Hào hùng.
Địch Thanh cười cười, sờ sờ đầu đầu A Lý, không nói gì nhiều, chậm rãi đi tới trước rào chắn, nhìn Mã Chinh.
Mã Chinh lui lại sau một bước, tay đặt lên cán đao, ngón tay không khỏi giựt, quát:
- Địch Thanh, ngươi không được làm bậy.
Y ngoài mạnh trong yếu, thoạt nhìn rất sợ Địch Thanh.
Kỳ thực không chỉ Mã Chinh, những thị vệ Tiền điện sau lưng y đều có chút khiếp đảm, mỗi người tay ấn lên cán đao nhìn Địch Thanh, chỉ cần Địch Thanh có dị trạng, thì sẽ rút đao.
Địch Thanh chỉ là đứng ở đó, không động đậy.
Sau một lúc lâu, Mã Chinh mới nhớ bảo thủ hạ mở cửa lao, đợi ra khỏi nhà lao, lại lệnh thủ hạ đi tháo xiềng xích cho Địch Thanh. Ngột Tốt có lệnh, đối đãi Địch Thanh như khách, mệnh lệnh của Ngột Tốt, chính là ván đã đóng thuyền, không dễ dàng thay đổi, hậu quả không tuân theo, chỉ có chết! Địch Thanh được thị vệ vừa cung nghênh vừa áp giải tới trước điện Thiên Hòa.
Trong điện Thiên Hòa đã có không ít quần thần chờ đợi, thấy Địch Thanh đến trong mắt đều có kinh ngạc.
Địch Thanh nở nụ cười, nhớ tới lúc trước cũng tới điện Thiên Hòa, chỉ là lúc đó hắn là trên xà ngang, hắn chưa từng nghĩ qua, có một ngày sẽ nghênh ngang vào lại điện Thiên Hòa.
Điện Thiên Hòa tiêu sát nghiêm nghị, trên đài cao có bàn rồng ghế rồng, trên ghế rồng trải gấm vàng đoạn thiêu rồng.
Tất cả gần như đều không có thay đổi.
Không giống là, Trung thư lệnh Trương Nguyên đã không còn, cạnh ghế rồng không xa, vẫn đặt cái ghế bành.
Quần thần đều nhìn cái ghế bành đó, không hiểu có ai đủ tư cách ngồi bên cạnh Nguyên Hạo. Trong điện Thiên Hòa, có thể ngồi, chỉ có một người, đó chính là Nguyên Hạo!
Có ai dám cùng ngồi với Nguyên Hạo?
Vấn đề sắp có đáp án rồi, vì Một Tàng Ngộ Đạo đã tới trước mặt Địch Thanh, nói:
- Địch tướng quân, cái ghế bành kia là chuẩn bị cho tướng quân. Ngột Tốt từng nói, trên đời này, cũng chỉ có Địch tướng quân có thể cùng ngồi với ông ấy..
Một lời đã nói ra, mọi người đều kinh ngạc, cho dù là Địch Thanh, cũng có phần vô cùng kinh ngạc. Nhưng cuối cùng không có nói nhiều, chỉ là chậm rãi đi tới, ngồi xuống.
Địch Thanh ngồi ở vị trí đó, nhìn thấy quần thần hoặc hiếu kỳ, hoặc căm giận, hoặc vô cùng kinh ngạc, hoặc không hiểu, trong lòng thật sự cũng có chút khó hiểu. Người dưới điện, hắn đa số không quen, nhưng có mấy người nhận ra hắn.
Dã Lợi Trảm Thiên đứng ở góc điện, không có ai nói chuyện với y, y tựa hồ cũng không thèm trò chuyện với người bên cạnh, trơ trọi gầy yếu giống như con dơi, trên mặt tựa hồ cũng có ý bất an. Già Diệp Vương ở dưới điện nhìn chằm chằm Địch Thanh, trong mắt có phần oán hận. Niêm Hoa Già Diệp, thế sự vô thường, một cánh tay của Già Diệp Vương, chính là bị Địch Thanh chặt, y bỗng dưng nhìn thấy Địch Thanh trên chỗ cao, khó tránh khỏi căm giận, thiếu chút thong dong của Già Diệp Niêm Hoa.
Bát Nhã Vương - Một Tàng Ngộ Đạo vẫn bình tĩnh như thường, khóe miệng thậm chí có phần mỉm cười... Trữ Lệnh Ca cũng trên điện, bước đi thong thả tới, trong thần sắc mơ hồ có ý vô cùng lo lắng, thỉnh thoảng liếc nhìn về hướng ngoài điện, như có tâm sự.