Q.3 - Chương 430: Quyết Đấu (1)
Số từ: 986
Nguồn: Tàng Thư Viện
Ngón tay y cứng ngắc, đã cầm cung Hiên Viên.
Điện Thiên Hòa cực lạnh.
Lạnh như băng!
Không có người nào dám nghi ngờ lời nói của Nguyên Hạo, cho dù Trữ Lệnh Ca cũng không dám. Y hốt hoảng đứng lên, trong lòng vừa xấu hổ, vừa tức giận, nhưng vẫn có vài phần ý sợ hãi.
Nguyên Hạo nói:
- Cho Thái tử một cây đao!
Mệnh lệnh vừa hạ, rất nhiều người không hiểu. Một Tàng Ngộ Đạo run sợ, lập tức rút đao ném trước người của Trữ Lệnh Ca. Tiếng
leng keng
vang lên, rung động tiếng lòng mọi người.
Đây là mệnh lệnh của Nguyên Hạo, không có nghi ngờ, phải chấp hành vô điều kiện.
Trữ Lệnh Ca thấy đơn đao rớt xuống trước mặt, lóe lên hàn quang lạnh lẽo, không khỏi lui lại sau một bước, nhạ nhạ nói:
- Phụ thân.
Giây khắc đó, trong lòng y đã có ý khiếp đảm.
Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn Trữ Lệnh Ca nói:
- Được, ngươi nói ngươi thích Phi Tuyết, ta cho ngươi một cơ hội! Cầm đao lên, tùy ý giết một người trong điện. Sau khi ngươi giết người xong, ta cho rằng ngươi thích Phi Tuyết.
Lời nói vừa ra, mọi người đều nổi lên nguồn ý lạnh, thầm nghĩ Trữ Lệnh Ca thật sự xuống tay, cho dù đối thủ võ công mạnh hơn, làm sao dám phản kháng trước mặt Nguyên Hạo?
Trữ Lệnh Ca lại lùi một bước, lắc đầu nói:
- Phụ thân, đừng giết nữa, cái này không công bằng.
Y tuy là con trai của Nguyên Hạo, nhưng tính cách nhu nhược. Mấy năm nay, chưa từng giết qua một người, nghe Nguyên Hạo bảo giết người, càng thêm khiếp đảm, quay nhìn ánh mắt mọi người như tên, ở đâu có cam đảm này?
Sắc mặt Nguyên Hạo lạnh hơn, chậm rãi nói:
- Một con sói, nếu không hiểu được mạnh hiếp yếu, nếu không biết thích huyết, có gì khác con dê chứ? Không ngờ Nguyên Hạo ta tung hoành thiên hạ, lại có đứa con như dê. Ngươi nói không công bằng, thiên hạ này có từng có gì công bằng chưa? Nếu đã như vậy, ta cần đứa con như ngươi có lợi ích gì chứ?
Trữ Lệnh Ca cả người run sợ, nhìn qua cây đao, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Nguyên Hạo đột nhiên cười, nụ cười tràn đầy mỉa mai:
- Giết người thích huyết sớm muộn sẽ có. Nếu ngươi không đành lòng giết người, vậy cần phương thức khác chứng minh với ta ngươi thích Phi Tuyết.
Môi Trữ Lệnh Ca run cầm cập, run giọng hỏi:
- Làm thế nào chứng minh?
Nguyên Hạo lạnh lùng nói:
- Hoặc ngươi nhặt cây đao lên, chém ta một đao. Hoặc có thể chém đứt một cánh tay của mình. Nếu ngươi làm được, thì ta gã Phi Tuyết cho ngươi.
Trữ Lệnh Ca chấn động, sắc mặt tái nhợt, cả người run giống như lá rơi trong gió. Hai lựa chọn này, cái nào y cũng không thể làm được.
Nguyên Hạo thấy thế, từng chữ nói:
- Ngươi không thể hung hãn vơi chính mình, cũng không thể hung hãn với người khác, ngươi như thế này, cho dù bị người ta cướp nữ nhân cũng tự làm tự chịu.
Lời nói đó nhàn nhạt, nhưng băng lãnh như tên nhọn. Trữ Lệnh Ca bị lời nói đánh sụp, chán nản ngả xuống đất, đột nhiên buông tiếng khóc lớn!
Trong mắt Nguyên Hạo lộ ra ý chán ghét căm hận, không để ý đứa con, nhìn đám người trong cung, từng chữ nói:
- Bây giờ còn có ai phản đối không?
Y tuy nhìn mọi người, nhưng chỉ đang nhìn Địch Thanh. Y biết, lúc này bất luận là ai, đều sẽ không phản đối y nghênh lấy Phi Tuyết.
Ngoại trừ Địch Thanh!
Địch Thanh cười, thở nhẹ, mới định mở miệng, thì nghe được một giọng nói không khoáng tiêu sát trong đại điện truyền đến.
Ta, phản, đối!
Âm thanh đó không mang sự nịnh nọt của Dã Lợi Ngộ Khất, không mang sự xúc động phẫn nộ của Trữ Lệnh Ca, chính là nói ra bình thường như vậy. Nhưng ai nghe được ba từ đó, đều cảm nhận được ý tuyệt quyết của người phản đối
Lúc này lại còn có người phản đối, người này là ai?
Địch Thanh, Da Luật Hỉ Tôn, Thiện Vô Úy, còn có một đám quần thần, bao gồm cả Nguyên Hạo, đều không kìm được vô cùng ngạc nhiên, nhìn qua người phát ra tiếng.
Chỉ thấy một người bỏ chiên mạo xuống, lộ ra khuôn mặt gầy gò nghiêm nghị, nhìn thấy Nguyên Hạo, trong mắt người đó lóe lên phần hoa lửa, thần sắc bình tĩnh, không có chút ý sợ Nguyên Hạo, lại nhẹ giọng nói thêm một lần:
- Ta phản đối!
Trong điện người đội chiên mạo chỉ có một người.
Người đội chiên mạo bỏ chiên mạo xuống, lúc lộ ra khuôn mặt, Địch Thanh đột nhiên đứng lên, biểu cảmkhuôn mặt lúc đó có kinh ngạc có vui mừng. Giây khắc đó hắn tựa hồ quên tất cả mọi thứ, thậm chỉ cảm thấy như trong mộng.
Hắn không tin người này xuất hiện, lại càng hy vọng nhìn thấy là thật.
Người đó tuy cao to, nhưng gầy trơ xương. Người đó tuy cạo sạch rây nhưng trong mắt chiến ý càng mạnh. Người đó tuy thoạt nhìn cô linh, nhưng đầu người điện Thiên Hòa toàn chuyển động, vạn mã hí vang lừng. Lại chỉ có y dám đứng ra để phản đối.
Có người kinh hãi, có người phẫn nộ, có người vô cùng ngạc nhiên, có người vui mừng....