Q.1 - Chương 45: Ninh Minh (P1)
Số từ: 1754
Nguồn: Tàng Thư Viện
Khi quay trở về phòng giam, Địch Thanh vẫn còn cảm thấy không thể tin được. Chuyện khiến Địch Thanh bất ngờ quá nhiều. Bàng Tịch không ngờ lại nói giúp cho hắn. Tên đại thái giám La Sùng Huân kia rốt cuộc không làm gì được một tên tiểu cấm quân như hắn. Đại lão gia của phủ Khai Phong cũng đau đầu vì hắn.
Mà chuyện khiến Địch Thanh bất ngờ nhất là hắn vì phẫn nộ mà quay lại đán mã Trung Lập cứu người, nhưng không ngờ người điên được cứu lại là Bát Vương gia! Hắn cũng không biết điều này là phúc hay họa nữa, nhưng hắn ít nhiều cũng biết được một điều. Bát Vương gia khá tốt với hắn, ít nhất có thể làm chứng cho hắn.
Một lời nói của Bát Vương gia có tác dụng hơn vạn lời chứng của Chu Đại Thường. Có Bát Vương gia làm chứng thì e rằng ngay cả Mã Quý Lương cũng không dám làm càn. Nhưng vì sao Bát Vương gia lại đứng ra làm chứng cho tên cấm quân quèn là hắn? Ông ta không sợ đắc tội với Thái Hậu sao? Rốt cuộc Bát Vương gia có đúng bị điên không? Địch Thanh cũng không chắc chắn.
Càng khiến cho Địch Thanh khó hiểu chính là: Trình Lâm chỉ tạm giữ hắn để chờ xử lý, vậy mà lại giam hắn hơn nửa năm.
Trong nửa năm này, phủ Khai Phong vẫn chưa đưa ra kết luận gì về án của Địch Thanh, hắn cũng chỉ có thể ở trong lao mà chờ đợi. Hạ đi thu đến, thu đi đông đến, trong lao ngày nào cũng như ngày nào, may mà Địch Thanh còn có huynh đệ, Trương Ngọc mỗi lần đến đây đều liên tục oán giận, giống như người ngồi tù là gã vậy. Phủ Khai Phong cứ rề rà kéo dài mãi, Trương Ngọc đâu thể có biện pháp gì? Trái lại, Địch Thanh phải an ủi Trương Ngọc, khuyên bảo huynh đệ hãy thoải mái. Rồi một ngày, Quách Quỳ mang quần áo mùa đông đến. Tuy ngoài miệng không nói gì nhưng Địch Thanh cũng hiểu được rằng: mùa đông này, hắn phải tiếp tục sống trong lao ngục rồi.
Khi nào được ra tù, Địch Thanh đã không còn mong mỏi quá mức. Trong lao ngục, lòng hắn tạm thời có sự tĩnh lặng. Cũng may là hắn còn có viên Ngũ Long, trong Ngũ Long này dường như có ẩn chứa một bí mật cực lớn, Địch Thanh xem xét rất nhiều lần mà mãi vẫn chưa tìm ra manh mối. Rồng đỏ cũng không thấy xuất hiện nữa. Dù vậy, Địch Thanh biết đó không phải là ảo giác, nhưng bí mật rốt cuộc ở nơi nào?
Đến một ngày, khi mà Địch Thanh mong mỏi đến tuyệt vọng. Cửa lao chợt vang động, có ngục tốt đi vào nói:
- Địch Thanh, đến phủ nha thôi, định án rồi.
Địch Thanh rất đỗi kinh ngạc. Hắn đi theo ngục tốt đến nha môn phủ Khai Phong. Dọc đường đi, hắn mới phát hiện tuyết đã phủ khắp kinh thành, bông tuyết tung bay, phủ Khai Phong có phần lạnh lẽo.
Tuyết rơi lả tả ngoài nha môn phủ Khai Phong, cảnh tượng quạnh quẽ thê lương vô cùng, không có dân chúng tụ tập như trước đây. Hiển nhiên, bọn họ cũng giống như Địch Thanh, không biết án này được kết vào lúc nào.
Địch Thanh đến đại đường phủ Khai Phong. Hắn phát hiện chỉ có hai tên nha lại uể oải đứng đấy. Phủ doãn Khai Phong - Trình Lâm ngồi sau công án, râu vẫn thưa thớt như ngày nào. Bàng Tịch đứng ở một bên, mặt vẫn đầy ưu sầu.
Địch Thanh lo sợ trong lòng, tiến đến trước công đường quỳ xuống. Trình Lâm nói:
- Địch Thanh, ngươi chẳng những mạo danh nha dịch làm việc mà còn phá hỏng xe củi của người ta, ngươi có biết tội của mình chưa?
Địch Thanh thầm nghĩ: ‘Sao lôi tới đây rồi? Vì sao không hỏi chuyện Mã Trung Lập?’ Nhưng hắn không thể không đáp:
- Tiểu nhân biết tội..
Trình Lâm trầm ngâm, nói:
- Tuy ngươi mạo danh nha dịch Khai Phong, nhưng may là không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng. Tuy nhiên, đánh nhau hung hãn thì không thể tha thứ dễ dàng. Án theo lệ, ta phạt ngươi tăng thêm năm năm Ma Khám, sau đó bồi thường tổn thất xe củi một lượng bạc cho ông lão là được ra tù, không biết ngươi có nhận tội không?"
(Ma Khám: thời gian thử thách, để có thể xét thăng quan tiến chức)
Mắt Địch Thanh giật giật, trong lúc nhất thời không biết trả lời ra sao. Phạt năm năm Ma Khám có nghĩa là trong vòng năm năm không được thăng chức, hắn không bận tâm với chuyện này. Một lượng bạc, hắn cũng có thể lấy ra để nộp. Nhưng án phạt này quả thực là "râu ông nọ cắm cằm bà kia"! Việc hắn đánh Mã Trung Lập bị thương thì tính thế nào?
Trình Lâm thấy Địch Thanh không trả lời, cau mày hỏi:
- Ngươi không phục án phạt sao?
Địch Thanh ậm ừ hỏi:
- Tiểu nhân nộp tiền phạt là có thể ra tù sao?
Bàng Tịch đứng ở bên cạnh nói:
- Đúng vậy.
Dứt lời, gã trao đổi ánh mắt với Trình Lâm, đều cùng nhìn ra sự bất đắc dĩ và mỏi mệt của đối phương.
Bọn họ vì sao bất đắc dĩ, chẳng lẽ là vì mình mà mỏi mệt? Địch Thanh không cần nghĩ nhiều, kêu to:
- Tiểu nhân bằng lòng!
Nộp tiền phạt xong, Địch Thanh nhận quần áo trước kia lại. Hắn lặng lẽ bước ra khỏi lao ngục của phủ Khai Phong.
Hắn vào một cách mơ màng, đi ra cũng mông lung không hiểu. Lúc đi vào, cây liễu lả lướt; lúc đi ra, cành trơ trọi lá, tuyết trắng bám đầy. Hơi thở thành sương, mùa đông giá lạnh!
Địch Thanh xoa xoa hai tay, dậm dậm chân, vừa mới cất bước đi thì bỗng nhiên dừng lại. Phía trước có một người đang đứng lẻ loi, râu quai nón bám sương, rõ ràng là đã đứng trong tuyết rất lâu, đang mỉm cười nhìn hắn.
Địch Thanh vui mừng vô hạn, chạy tới hỏi:
- Quách đại ca, sao huynh lại tới đây?
Quách Tuân quan sát Địch Thanh từ trên xuống dưới, nói:
- Ra được là tốt rồi.
Tiếp đó, lại vỗ vỗ bả vai Địch Thanh, nói:
- Chuyện này, đệ không làm sai.
Sống mũi Địch Thanh chua xót, một dòng máu nóng trào lên trong lòng. Hắn bị bọn người Mã Quý Lương vu oan, không sao cả. Hắn bị cô gái áo trắng hiểu lầm cũng không là gì, nhưng Quách đại ca thông hiểu hắn, lại làm cho hắn hổ thẹn khôn nguôi.
- Quách đại ca, đệ lúc nào cũng gây phiền phức cho huynh.
Quách Tuân thở dài, cười nói:
- Chúng ta là huynh đệ với nhau, sao phải nói những lời này? Huynh biết đệ có rất nhiều nghi vấn, vừa đi vừa nói nhé. Huynh còn muốn dẫn đệ đi gặp một người.
Địch Thanh không biết Quách Tuân muốn mình đi gặp ai, nhưng cho dù Quách Tuân bảo hắn nhảy xuống hố lửa thì hắn cũng sẽ nhảy xuống.
Quách Tuân không bảo Địch Thanh nhảy vào hố lửa, hai người chỉ sóng vai đạp tuyết mà đi. Tuyết đóng thành băng, vỡ thành mảnh nhỏ vang lên tiếng lách tách cọt kẹt, giống như tâm tình của Địch Thanh vào lúc này.
- Huynh biết đệ nhất định rất kỳ quái vì sao tự dưng được ra ngoài như vậy? Vì sao không ai đề cập đến chuyện Mã Trung Lập?
Ánh mắt của Quách Tuân sâu sắc, ngước nhìn mai vàng phía góc tường.
Địch Thanh vội vàng gật đầu đáp:
- Đúng vậy. Bọn chúng không phải loại buông tha đệ dễ dàng như vậy.
- Bọn chúng sẽ không bỏ qua cho đệ. Cho nên từ nay về sau đệ phải cẩn thận.
Quách Tuân bình thản nói tiếp:
- Nhưng chuyện này thì có điểm khác biệt. Mã Trung Lập đánh Bát Vương gia bị thương. Nếu như xử nặng đệ thì Mã Trung Lập chính là tội chết! Điểm này bọn họ hiểu rất rõ.
Địch Thanh rốt cuộc hiểu ra, nói:
- Cho nên bọn họ đành phải để phủ Khai Phong kết án qua loa, toàn bộ chuyện lớn đều hóa nhỏ?
Quách Tuân như nở nụ cười nơi khóe miệng, nói tiếp:
- Đệ nói không sai. Tội danh của đệ là đánh nhau hung hãn, lỡ tay làm người ta bị thương. Cho nên Mã Trung Lập cũng giống thế, vô tình làm Bát Vương gia bị thương. Đệ bị giam nửa năm, gã đó vẫn nằm liệt giường. Chuyện này chỉ cần Bát Vương gia không truy cứu và Thái Hậu không đề cập nữa, như vậy là được rồi.
Trong lòng thì thầm nghĩ: cách xử lý này vốn nằm trong dự liệu. Nhưng kỳ quái là Bát Vương gia vì sao lại đứng ra làm chứng cho Địch Thanh?
Địch Thanh thở dài, nói:
- Cuối cùng đệ cũng hiểu được tác dụng của quyền lực...
Hắn còn định nói tiếp cái gì đó, nhưng rồi lại không thốt ra câu nào.
- Địch Thanh, đệ sai rồi.
Quách Tuân dừng bước, xoay người nhìn Địch Thanh, ánh mắt sáng quắc, nói:
- Ở nơi này, quyền lực cũng không thể một tay che trời, cho dù là Thái Hậu cũng không thể muốn làm gì thì làm. Bởi vì, trong kinh thành còn có chí sĩ chính trực. Chuyện này đệ không có sai nên xử lý công bằng, đệ không cần bận tâm. Nhưng nếu đệ thật sự có lỗi, không ai có thể cứu đệ được.
Địch Thanh lẩm bẩm nói:
- Bốn chữ xử lý công bằng, nói thì dễ nhưng muốn làm không phải chuyện dễ dàng.
Đột nhiên hai mắt sáng ngời, hắn hỏi:
- Quách đại ca, huynh muốn dẫn đệ đi gặp chí sĩ chính trực sao?