Chương 2: Chuyên gia đến từ bệnh viện tâm thần.
-
Sát Lục Mĩ Học
- Tội Ác Khuynh Thành
- 1842 chữ
- 2019-08-20 09:21:04
Lúc La Xuyên vừa kiểm tra thi thể xong, thì đã nhìn thấy cảnh sát viên vẫy tay hai lần với mình. Cho nên ông đành để Điền Chân và Kha Tuyết kiểm tra thi thể trước, tự mình đi đến nhà vệ sinh xem xem cảnh viên kia có phát hiện gì mới.
Vừa nhìn thấy La Xuyên cảnh viên đứng cạnh cửa nhà vệ sinh có chút kích động, nói:
Sếp mau vào đây xem xem, thằng cha này thật là to gan làm bậy mà. Tôi công tác mười mấy năm, từ trước tới nay chưa bao gặp qua loại tội phạm giết người như thế này. Hắn ta mặc áo mưa, đeo gang tay, không biết đi giày gì lúc gây án, không có dấu vân tay, không có dấu chân, không để lại bất kì vết tích. Cái nhà vệ sinh này như có ma vậy, sau khi gây án, hắn không những ở trong phòng vệ sinh rửa sạch hung khí gây án, rửa xong hắn còn để lại cho chúng ta. Đây là thách thức tuyệt đối mà.
Nhân viên kiểm nghiệm vô cùng kích động báo cáo với La Xuyên kết quả điều tra.
La Xuyên dè dặt cẩn thận bước từng bước tiến vào nhà vệ sinh, xem xét chiếc áo mưa trong bồn tắm lớn, gang tay trên bệ rửa tay, còn cả nước ngấm máu trong bồn tắm. Màu máu đỏ sẫm hết sức đáng sợ, nhưng phòng vệ sinh này lại không hề có vết tích lộn xộn. Điều này chứng minh, lúc hung thủ bước vào để rửa sạch sẽ hung khí, vẫn đâu vào đấy, mà không phải tâm hoang ý loạn mà xử lí vết tích, nếu như không xảy ra sơ xuất, thì kiểm tra DNA thì cũng chỉ là của kẻ chết.
La Xuyên đứng tại vị trí mà hung thủ đã đứng trước đó, nhìn gương. Trong lòng thầm nghĩ:
Cứ cho rằng tố chất tâm lí hung thủ dị thường như thế. Có phải mấy tiếng đồng hồ trước cũng từng đứng ở đây, bản thân đứng trước gương dương dương tự đắc không? Hắn ta lặp đi lặp lại khúc dương cầm nhiều lần, có hàm ý đặc thù gì đó sao? Giết xong ba người, thần không biết quỷ không hay, không hề để lại bất kì dấu tích nào. Nếu như không phải thủ pháp giết người quá khoa trương, những điều này hầu như khiến người khác hoài nghi. Rốt cuộc căn nhà nhà đã có hay chưa người lạ vào, hơn nữa hắn ta mang nhiều hung khí gây án như thế, hắn làm sao có thể khiến người bị hại cho hắn vào. Thực sự là người lạ sao...sát hại thành công hai nữ một nam. Trong nhà lại không có bất kì dấu vết đánh đầu, phương diện này xem ra có thể khiến người ta hoài nghi đây là người quen, thậm chí là gây án tập thể.
Có điều La Xuyên trong lòng rất rõ, kẻ tội phạm giảo quyệt này rất ác. Đặc thù thủ pháp gây án, giọng điệu tự phụ. Cho nên hiện tại vẫn chưa thể xác định có phải người quen gây án hay không.
Còn tính khả thi của gây án tập thể, La Xuyên căn bản cũng có thể loại trừ. Bởi vì hẹn ngầm của tập thể hợp tác có thể đạt đến trình độ hoàn toàn không để sảy ra sơ suất hầu như là điều bất khả thi. Tố chất tâm lí của mỗi người không giống nhau, thói quen hành động không giống nhau, cho dù đều là cao thủ tội phạm, cũng sẽ phát sinh những sai lầm nhỏ nhặt do thoi quen mà tạo thành. Hiện trường giết người này không giống.
La Xuyên bước ra khỏi nhà vệ sinh, nói với cảnh viên bên cạnh:
Tối hôm nay, mọi người ai cũng đừng nghĩ tới việc nghỉ ngơi. Tỉ mỉ điều tra hiện trường, tranh thủ có thể tìm ra chút ít manh mối.
Cảnh viên có chút đau đầu hỏi:
Đội trưởng, loại tội phạm này không bình thường a! Sếp nói hắn đem thi thể xếp thành hình như thế, có phải tâm lí biến thái không, hoặc là...bệnh tâm thần?
La Xuyên cười:
Có phải bệnh tâm thần hay không vẫn phải để chuyên gia phán, sớm mai, tôi sẽ đi thăm hỏi một người bạn già, loại án giết người tâm lí biến thái này, không ai hiểu rõ hơn ông ta đâu.
Các cảnh viên làm việc suốt đêm, La Xuyên cũng không dám thờ ơ một khắc tỉ mỉ phân tích manh mối hiện trường phạm tội. Cho đến khi trời bắt đầu lờ mờ sáng, ông mới bước ra ngoài biệt thự, đứng trong vườn hoa nhỏ của biệt thự, châm một điếu thuốc.
Lại là một năm tiết xuân ấm áp hoa khai đua nở, hạt sương đậu trên cánh hoa lung lay trực rơi. Hương cỏ lẫn lộn cùng đất có thể khiến người ta ngắn ngủi quên đi mùi máu tanh trong biệt thự kia. Hơi xuân táp vào mặt, khiến cho La Xuyên cả đêm chưa được nghỉ ngơi cũng dễ chịu chút ít.
Hơn nữa lúc này bên ngoài thành phố, cánh cửa tầng ngoài phòng bệnh cách ly đặc biệt của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đang nặng nề mở ra. Vài vị bác sĩ đi cùng một người đàn ông gọn gàng, sạch sẽ, khí chất bất phàm tuấn dật bước đến trước phòng bệnh.
Các bác sĩ lộ nỗi ưu phiền nói với người đàn ông:
Quan tiên sinh, đại danh của ông chúng tôi đây thực sự là như sấm rền bên tai, có điều...ông sắp phải gặp vài kẻ bệnh thái cực đoan, những tội ác mà bọn chúng đã làm cũng như sấm rền bên tai vậy. Trong số bọn chúng sẽ có những kẻ dùng chính cơ thể của mình mà tấn công người, mà không hề có chút cảm giác đau đớn! Bọn họ một khi phát bệnh sẽ rất khó khống chế, ông chắc chắn trực tiếp gặp loại người này mà không có phòng hộ sao?
Quan Sơn thuận tay nhẹ nhẹ lật hai lần hồ sơ trong tay, điềm đạm trả lời:
Bệnh nhân số 37, hắn nói hắn không có cảm giác đau đớn, là thật hay giả ngày trước còn chưa biết, mọi người kêu tôi tới đây, không phải là để kiểm chứng hắn ta một chút có phải là kẻ mắc bệnh thần kinh hay không, có hay không ý thức tỉnh táo và và hành vi năng lực hay sao? Tất cả bằng chứng chứng minh hắn ta hạ độc giết năm người một nhà hàng xóm, nhưng hắn ta lại không thừa nhận hành vi phạm tội của mình. Trên tài liệu viết, hắn ta cho rằng bản thân là một chiếc...bánh bao có độc.
Đọc đến đây, Quan Sơn lắc lắc đầu rồi cười:
Một cái bánh bao thì có khả năng sát thương là bao nhiêu? Mọi người không cần phải lo lắng, trực tiếp đem hắn ta đến phòng khám bệnh đối diện, mình tôi đơn độc nói chuyện với hắn là được rồi.
Hai nhân viên điều dưỡng đưa mắt nhìn nhau, nhưng Quan Sơn đã kiên định như vậy, bọn họ cũng đành bắt đầu chuẩn bị công tác phòng ngự an toàn, dẫn người bệnh đến phòng chuẩn bệnh đối diện.
Viện trưởng ba ngày trước đã đặc biệt giao phó, có thể mời Quan Sơn đến rất hiếm, để ông ta mọi người toàn lực phối hợp. Phải biết, hiện nay Quan Sơn trẻ tuổi nhất, cũng là chuyên gia tâm thần học đẳng cấp có năng lực nhất. Lấy từ việc tư pháp giám định tâm thần bệnh ra nói, giám định trăm nghìn kẻ tội phạm ngụy trang bệnh nhân tâm thần. Càng là chuyên gia về phương diện tâm lí học tội phạm, để có thể nói như vậy, bất kì tội phậm rơi vào tay ông ta, đều không có khả năng thông qua ngụy trang bệnh tâm thần mà thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật. Không phải kẻ tâm thần, ông ta nhất định sẽ nhìn ra. Là bệnh nhân tâm thần, ông ta cũng có chỉ dẫn nắm chắc quá trình phạm tội. Ông ta vốn dĩ lớn lên ở nước ngoài, nửa năm trước đột nhiên về nước, tại trường hình sự làm tới chức giáo sư. Nguyên nhân cụ thể chẳng có ai biết, nhưng năng lực của Quan Sơn lại biểu thị vô cùng chuyên nghiệp và uy tín.
Lần này, ông ta sở dĩ muốn lúc trời còn chưa sáng để đến
vấn chẩn
, thực ra là để cho người bệnh mất cảnh giác, đó là quy luật ngủ tự nhiên của một người bình thường, bốn năm giờ sáng đúng lúc mà người ta buồn ngủ nhất, là lúc ý thức yếu kém nhất. Tại lúc này đề xuất chất vấn người bệnh, có phải là kẻ mắc bệnh tâm thần rất dễ lộ ra sơ hở không.
Quan Sơn tiến vào phòng chẩn bệnh, tọa trên vị trí của mình. Anh nhìn thiết bị ghi âm trên bàn, sau khi khẳng định không có bất kì vấn đề gì. Lúc này mới gọi kẻ tâm thần số 37 vào.
Hai nhân viên điều dưỡng dìu một nam nhân cao to bước vào, nam nhân mặt không biểu tình, mặc bộ quần áo trói chuyên dụng của bệnh viện tâm thần. Loại quần áo này vô cùng đặc thù, nách áo liên kết với chủ thể y phục và tay áo, khống chế đôi tay người bệnh. Giữa hai chân có xà cạp, lại không ảnh hưởng đến phạm vi nhỏ đi lại bình thường của người bệnh. Vừa có thể trói buộc hành động người bệnh hiệu quả, từ đó mà tránh được người bệnh bắt người, tự sát, phát sinh tình huống va chạm ngoài ý muốn. Vải được sử dụng cũng là loại chịu được lực kéo mạnh. Đồng thời có một nút thắt được thiết kế ở giữa tay và phần bụng trên bộ quần áo. Khi người bệnh có tình huống giãy giụa, nút thắt đó càng ngọ nguậy càng chặt.
Sau khi để nam nhân ngồi xuống, Quan Sơn liền nói với hai nhân viên điều dưỡng:
Hai người ra ngoài trước đi, lát sau tôi sẽ gọi hai người.
Hai vị bác sĩ nói có chút lo lắng:
Quan tiên sinh... tên này hết sức nguy hiểm, hay là để bọn tôi ở đây với ông đi, ngộ nhỡ hắn ta lên cơn bệnh, cũng còn có chúng tôi tiếp ứng.
Quan Sơn cười cười nói:
Không sao đâu, có quần áo trói rồi, hắn cũng chẳng làm được gì. Có chuyện tôi sẽ hét to gọi mọi người.
Hai vị bác sĩ cũng đành tạm thời trước hết ra ngoài cửa chờ đợi.