Chương 1654: Nhóc con chưa có tên


Mười một giờ đêm, toàn bộ du thuyền cập bờ.

Du thuyền Tiêu Diệp Huy mang đến cũng bị đám người Tả Hiên dồn ép đến 8bờ sông.
Xe cứu thương đó vốn chuẩn bị cho bà Doãn Mạt.
Thương Úc đưa Lê Tiếu về phía xe cứu thương. Hạ Sâm quay đầu nhìn, chậm rãi nheo mắt.
Tiếng gõ cửa vang lên, kinh động đến bầu không khí mập mờ trong xe.
Thương Úc nhặt áo vest bao Lê Tiếu lại, sau đó mới mở cửa kính phía sau, thấp giọng nói:
Đi lái xe đến.

Khí áp thấp quanh người anh, đôi mắt sâu như biển, không hề thỏa hiệp.
Lê Tiếu liếm khóe miệng, nhóm người về phía trước hôn lên môi anh:
Đồ huấn luyện hơi bó, anh cởi giúp em.

Mà đám Hạ Tự Dư ngồi phịch xuống đất như sống sót sau tai nạn, ai nấy cũng cầm điếu thuốc hút không ngừng để ổn định tâm trạng.
Thật khó lòng tưởng tượng, nếu tôi nay Lê Tiếu thật sự xảy ra chuyện thì họ phải làm gì.
Đúng là phụ nữ mang thai không phù hợp vận động mạnh, nhưng giữa cô và Tiêu Diệp Huy cần một kết thúc.
Tối nay xem như tác thành cho nhau.
Ngoại trừ Tiêu Diệp Huy trọng thương hôn mê, toàn bộ kỵ sĩ hoàng gia bị thương còn lại giao nộp vũ khí, 3ngồi như chó nhà có tang ở ven sông chờ xét xử, vì họ đều nhận ra Thương Úc. 12
Tổng giám mục Thượng nghị viện A9nh. Bên sông, một chiếc xe cứu thương đã đỗ chờ từ lâu.
Cô vừa nói vừa đưa tay ra, ngón tay mềm mại dò xét vào cổ áo rộng mở của anh.
Khi ấy, Lê Tiếu cố ý lấy mấy bộ áo chống đạn mỏng theo nghiên cứu mới nhất từ công xưởng, dự định để mọi người mặc đến hiện trường.
Kiểm tra an ninh của phủ Nội các có nghiêm túc cách mấy cũng khó đảm bảo không xảy ra sơ sót.
Huống hồ, dựa vào tính nết của cha con nhà họ Tiêu, cô không thể không đề phòng.
Hạ Sâm thôi nhìn, thấy họ khoác khăn tắm bèn nhíu mày:
Nhảy sông sao?


Nói ra thì dài lắm.
Tông Trạm kéo khăn tằm trên đầu vai, hất tóc:
Cho điếu thuốc đi.

Hạ Sâm tựa đầu xe, lạnh lùng hút thuốc. Doãn Mạt ngồi ghế6 phó lái, không ngừng nhìn quanh qua cửa kính xe đã kéo lên phân nửa. Không lâu sau, Hạ Sâm nhích người, ném tàn thuốc, d5ùng gót giày nghiền qua rồi đi đến ven sông.
Doãn Mạt sốt ruột, muốn xuống xe nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lê Tiếu thản nhiên thăm dò cổ áo của Thương Úc, xúc cảm rất ấm áp, nhưng không sẽ được áo chống đạn.
Cô nhướng mày liếc anh, ngón tay thử khều, nhanh chóng mở hết cúc áo sơ mi của anh ra. Khuôn ngực màu mật trước mặt còn ẩm hơi nước, bắp thịt sung mãn tản ra hormone mê người. Đôi mắt Lê Tiếu lóe lên, còn chưa kịp nói gì, Thương Úc đã nắm lấy tay cô, kéo người vào lòng.
Môi Thương Úc lưu luyến bên cổ cô, ngón tay cũng thò vào vạt áo cô, động tác càng lúc càng khó kiềm chế.

Cốc cốc cốc.

Cùng lúc đó, đám người Tả Hiện vẫn đang ở men bờ sông làm xong công việc.
Bà Doãn được bí mật đưa đến xe cứu thương tiến hành cấp cứu lần hai.
Bên sông, Lê Tiếu khoác áo vest của Thương Úc, được anh ôm vào lòng bước xuống du thuyền. Trên người họ đều là hơi nước ẩm ước, đặc biệt là bầu không khí lạnh lùng mạnh mẽ đang bao phủ lấy Thương Úc. Hạ Sâm từ từ đứng lại, nhìn lướt qua Lê Tiếu rồi ngừng lại trên gương mặt Thương Úc:
Xảy ra chuyện sao?

Xe cứu thương?
Thương Úc không đáp mà hỏi lại, giọng trầm thấp lạnh lẽo vô cùng.
Hạ Sâm mím môi, hất cằm ra sau:
Cách mười lăm mét, mọi người dùng trước đi.


Lão Thương đến lúc nào thế?

Tông Trạm và Cận Nhung choàng khăn tắm đi đến. Hai người cũng ướt nhẹp, trông khá chật vật.
Trong xe, vẻ mặt Thương Úc căng thẳng, nhanh chóng kéo hết cửa kính và mành che lên, lại bật dụng cụ kiểm tra trên xe:
Cởi đồ ra nhé?

Lê Tiếu mím môi cúi đầu, lại ngẩng đầu lên nhìn anh:
Di Doãn bị thương rồi, chi bằng chúng ta...
về biệt viện kiểm tra.
Nét mặt căng thẳng của Thương Úc thoáng dịu đi, tay xiết gáy cô, mút mạnh môi cô:
Ngoan...

Không bao lâu sau, anh đã cởi bỏ khí áp thấp quanh người mình. Có lẽ, chỉ mình Lê Tiếu mới giúp anh bình tĩnh trở lại.
Hạ Tư Dư vẫn còn thấy sợ, chia tay về phía Thẩm Thanh Dã:
Đưa tôi một điều.

Đôi khi, mùi thuốc lá rất khó ngửi, nhưng nicotin đằng chất có thể trấn an tâm trạng.
Lạc Vũ đứng ngoài cửa lập tức gật đầu đáp:
Lão đại, xe đang ở ngay đây.

Thương Úc nhanh chóng kéo Lê Tiếu xuống xe cứu thương. Hai người không nán lại mà lên xe chống đạn rời khỏi bờ sông Maine trước.
Đôi môi mím chặt của Thương Úc hiện ý cười, đầu ngón tay ma sát dọc theo lớp vải bả vai cô:
Áo chống đạn?


Vâng, đề phòng lỡ như.
Lê Tiếu thản nhiên gật đầu, sau đó nheo mắt:
Anh không mặc sao?

Lúc này, trong mắt anh chỉ có Lê Tiếu.
Doãn Mạt đẩy cửa xuống xe, lấy khẩu trang màu đen trong túi ra, đi xa ba mét rồi đứng lại.
Bên kia, Thương Úc ôm Lê Tiếu lên xe, Doãn Mạt ở hàng trước vội quay đầu:
Tiếu Tiếu, mẹ chị.


Đi ra.
Anh trầm giọng ra lệnh, hai chữ đơn giản đến lạnh lùng.
Da thịt hai người cận kề, bầu không khí bỗng nóng chảy khó nhịn.
Anh đặt Lê Tiếu lên đùi, vùi đầu vào cổ cô, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve bụng cô, khàn giọng hỏi:
Nó có sao không?

Đèn trên nóc xe cứu thương rất sáng, Lê Tiếu quan sát Thương Úc không chớp mắt. Từ gương mặt đến nhịp thở, ngoại trừ bề ngoài hơi lạnh lùng, tâm trạng anh xem như đã ổn.
Trong mấy giây ngắn ngủi, Lê Tiếu đang mơ màng bỗng cảm thấy bả vai lành lạnh. Cô lấy lại tinh thần mới phát hiện áo huấn luyện đã bị kéo xuống.
Đôi mắt Doãn Mạt chợt lóe, nhìn Lê Tiếu rồi gật đầu thức thời:
Được, tôi chờ ngoài xe, có việc cứ gọi.

Cô nghĩ, chắc là xảy ra chuyện gì, nếu không sao Diễn gia lại đột ngột trở nên lạnh lùng đến vậy.
Nó, đến cả tên đứa bé cũng không có.
Lê Tiếu vòng qua vai Thương Úc, lắc đầu:
Không, nó rất ổn.


Bà ấy bị thương liên quan gì đến chúng ta?
Lời nói này của Thương Úc cực kỳ vô tình. Dứt lời, anh lại cúi người về phía trước, ngón tay lạnh như băng kẹp cằm Lê Tiếu, nghiến từng chữ
Sống chết có số, chỉ trông vào vận may của bà ấy.

Lê Tiếu bị ánh mắt âm u của Thương Úc khóa chặt. Rõ ràng xe cứu thương rất rộng rãi, nhưng lúc này lại trở nên nhỏ hẹp đến khó thở.
Thẩm Thanh Dã nghe thế đưa cho Hạ Tư Dư một điếu:
Thuốc lá đàn ông hơi nặng đấy, hút vừa thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Siêu Cấp Cưng Chiều.