Chương 1675: Mất tích


Lúc ấy, Tịch La nói anh nghe, Lê Quảng Minh bị người ta bắt đi trong phòng vệ sinh ở công ty, Đoàn Thục Viện thì bị chụp thuố8c mê khi đang làm đẹp ở thẩm mỹ viện.

Để bắt ông bà Lê, đội chấp hành chuyên biệt bị xúi giục phái năm mươi đội viên3 mặc đồ thường lẻn vào Nam Dương. Họ không ra tay ở nhà họ Lê mà chọn hướng đi khác.

Còn về Mạc Giác, đang kỳ nghỉ n9ên cô theo Đoàn Thục Viện làm đẹp, rốt cuộc cũng bị chuốc thuốc mê dẫn đến Myanmar. Ngoài ra, Tịch La còn để lộ một thông ti6n, nếu không phải anh em nhà họ Bạc giả vờ phản bội, cũng như không có người âm thầm truyền lại cho Lê Tiếu, người nhà họ Lê5 út đã sớm gặp phải bất trặc.

Phá thai!
Tay Thẩm Thanh Dã siết thành quyền:
Lão già đó ác thật!

So với những người khác, Tống Liêu trước giờ có trực giác dã thú chỉ hỏi điểm chính:
Không phải trước đó ông ta nói muốn giữ lại một mạng này cho nhóc con sao? Lẽ nào giam em ấy lại vì phá thai?

Bất chợt, mấy cặp mắt không hẹn cùng nhìn vào Doãn Chí Hoành.
Tô Mặc Thời ngừng hút, cụp mắt nói đoán không ra.
Thế giới quá lớn, nếu đã muốn giấu, thật sự không dễ gì tìm ra.
Huống hồ, với thể lực to lớn của Thương Thiếu Diễn, trừ phi chính anh bằng lòng xuất hiện, nếu không đúng là mò kim đáy biển.
Sau trưa, Lê Tam đưa Nam Hân về biên giới trước, Ngũ tử biên giới thì ở lại khách sạn thương lượng việc an táng Tiêu Diệp Huy.
Không lâu sau, Doãn Chí Hoành bưng dĩa trái cây vào phòng khách. Ông nhìn Doãn Mạt đầu tiên rồi nhìn sang bốn người còn lại, khom lưng:
Lần này cảm ơn mọi người

Ba.
Doãn Mạt thấp giọng gọi, nhưng do dự không tiến đến ngăn lại.
Anh ta hiểu rõ bệnh tình của Thương Úc hơn bất kỳ ai. Hôm nay Thương Úc đã mang theo Lê Tiểu biến mất, e rằng không phải phát tác mà là phát điện hoàn toàn.
Không lâu sau, tiếng bước chân khe khẽ truyền đến từ sau lưng, Hạ Tư Dư đi đến cạnh anh ta, chìa tay yêu cầu thuốc lá:
Có việc này, anh nghĩ kế giúp tôi


Sao cơ?
Tô Mặc Thời đưa bao thuốc cho cô nàng, nét mặt đối bên buồn bã vô cùng.
Về tình về lý, ba cô có thể an toàn thoát thân không thể không kể công của mọi người, nhưng Lê Tiểu là người có công nhiều nhất.
Đám Tô Mặc Thời nhìn Doãn Chí Hoành, bật thốt lên hoài nghi đã quẩn quanh trong lòng bấy lâu:
Chú Doãn, Tiểu Tiểu không sao thật sao?

Doãn Chí Hoành đặt đĩa trái cây lên bàn, yên lặng một lúc mới lắc đầu:
Không sao, trước đó đúng là Tiêu Hoàng Đạo đã yêu cầu tôi chuẩn bị thuốc phá thai, nhưng tôi ném đi rồi

Cô bé mới mười mấy tuổi, không nên chứng kiến quá nhiều máu tanh.
Hạ Tử Dư và Tô Mặc Thời im lặng hút hết nửa điếu, đề tài lại quay về Lê Tiếu và Thương Úc.

Anh nói xem... họ đang ở đâu?

Hạ Tư Dự mím môi khó nói, tranh đấu một hồi mới lạnh nhạt nói:
Tôi muốn nhận nuôi em gái của Huy Tử

Đôi mắt Tô Mặc Thời chợt lóe lên:
Nghĩ kỹ chưa?


Rồi
Hạ Tự Dư nhìn lũng sông phía trước:
Cả nhà Childman đều có tội, nhưng em ấy thì không. Huy Tử dặn dò về sau con bé phải sống tốt, nhưng nếu không có người chăm, chắc con bé sẽ không sống nổi. Gia tộc Childman bị điều tra niêm phong, con bé ở lại Anh chỉ có nước chịu hết nhục nhã. Đến một người thân cũng không có, một đứa bé mới mười mấy biết sống thế nào?

Sao thế?
Hạ Tư Dự ngạc nhiên nhìn sang:
Con bé ấy.

Chắc là bác trai Thương. Tối qua trước khi rời đi, tôi nghe Vệ Ngang gọi điện cho Thương Lục. Có người sắp xếp Thương Lục đích thân sang Anh làm thủ tục nhận nuôi Tiêu Diệp Ninh. Như vậy về sau cô bé đã có chỗ dựa

Hạ Tư Dự thở phào:
Vậy thì tốt, tốt rồi

Hôm qua khi Huy Tử tự sát, là cô đã che mắt Tiêu Diệp Ninh.
Lê Tam nghe tin từ Tịch La mà sởn tóc gáy. Vì khi tìm được họ, cô ta bị thương rất nặng, chẳng những vai bị thương mà hai tay cũng bị tháo khớp.
Cả hai cổ tay của Mạc Giác cũng bị ngoại thương. Còn về ba người thầy của Lê Tiểu, Trọng Cửu Công, Giang Hàn Đức, Mộ Ngạo Hiền, vốn không phải người thật. Lê Tiếu đã đón người thật đi từ lâu, và sắp xếp những người khác ngụy trang.
Họ tự xưng là sư huynh của Lê Tiếu, đến từ khu ổ chuột. Dù cả đội đã cố gắng chống chọi với cả liên đội, nhưng đối phương đông đảo nên khó tránh khỏi bị thương.
Phòng khách yên ắng một lúc lâu, Hạ Tư Dự nghĩ đến xuất thần chợt ngẩng đầu:
Nói cách khác nếu không phải nhờ chủ, Tiểu Tiểu có thể đã..

Doãn Chí Hoành thấy nét mặt hốt hoảng của họ vội xua tay, cười gượng:
Không đâu, không đầu, trước khi đến Myanmar, Lê Tiểu đã liên lạc với chúng tôi rồi. Nếu không nhờ cô ấy, có thể hai vợ chồng tôi đã đi đời

Nhờ có Lê Tiểu sắp xếp trước, bà Doãn mới có thể rơi xuống nước giữa chừng rồi thoát thân.
Từ lời nói của Hạ Tư Dư, anh ta nhìn ra được trái tim dịu dàng của cô.
Chẳng trách cô lại nghĩ như vậy, năm xưa Hạ Tư Dự thân với Huy Tử nhất, người cũng chết rồi, cô muốn làm gì đó cho đối phương cũng hợp lẽ.
Tô Mặc Thời hút thuốc, cười khổ thấp giọng:
Tôi đồng ý cách làm này của cô, nhưng e cô không có cơ hội này

Tình hình này khiến Doãn Chí Hoành bối rối đỏ mặt, nhận ra trước đó mình không hiểu rõ bụng dạ người.
Ông giải thích không mấy rõ ràng:
Không chỉ thế, ông ta chỉ muốn tạm giữ Lê Tiếu kiềm chế ông cụ Thương. Một khi quay lại Anh, ông ta sẽ... ra tay giết người

Doãn Chí Hoành ngước mắt:
Ông ta còn chẳng màng đến con trai, sao có thể bồi dưỡng con trai người khác thành Công tước. Ông ta nói thế vì muốn Lê Tiểu thả lỏng cảnh giác, yên tâm ăn những thứ ông ta đã chuẩn bị


Nếu Lê Tiểu sẩy thai đương nhiên không thể có sức bỏ chạy, khi đó cô ấy chỉ đành bó tay chịu trói. Dù gì Tiêu Hoàng Đạo đã biết Thương Thiếu Diễn bị bệnh từ lâu, mà Lê Tiểu có thể chữa bệnh, cũng có thể phá hủy cậu ấy


Tiêu Hoằng Đạo vẫn luôn lợi dụng Lê Tiểu để hủy diệt đứa con trai xuất sắc nhất của ông cụ Thương, may mà mọi chuyện đã không xảy ra.

Doãn Chí Hoành thấp giọng thuật lại, nhìn như mọi bề đã yên, nhưng trong lòng ai nấy cũng thật nặng nề.

Vậy tin bác trai bác gái Lê bị bắt cũng là do chủ báo sao?

Doãn Chí Hoành gật đầu nặng nề:
Tình hình lúc đó quá gấp, tôi hết cách chỉ có thể thông báo cho Lê Tiểu. Nhưng sau đó, Thương Thiếu Diễn lại đến trước, không biết ai đã báo tin cho cậu ay.

Năm anh em chợt cảm thấy chua xót nặng nề. Có nhiều điều truyền miệng, họ nghe thấy cả.
Đúng là Diễn gia đã đến hiện trường trước, nhưng anh đã từ bỏ người nhà họ Lê.
Đêm đó có hai nhóm người làm loạn ở nơi trú đóng Liêu Sơn, một là lính đánh thuê do Vân Lăng dẫn đầu, hai là thể lực Myanmar.
Nửa tiếng sau, Ngũ tử quyết định xong hành trình, Tô Mặc Thời một mình đến hành lang dài hút thuốc.
Doãn Chí Hoành cũng mặc áo chống đạn thoát được một kiếp nạn.
Nếu không nhờ Lê Tiểu, chắc chắn ông bà Doãn sẽ bị bắt về Anh tiếp nhận xét xử.
Doãn Chí Hoành bỗng cảm thấy ngổn ngang trăm mối. Nếu có mặt Lê Tiểu ở đây, ông bằng lòng quỳ xuống tạ ơn cô.
Hạ Tư Dự siết nắm đấm, điếu thuốc bị bóp biến dạng:
Tiếu Tiếu sẽ nghĩ thông thôi


Sẽ
Hốc mắt Tô Mặc Thời hơi đỏ, giọng rất nghiêm túc:
Nhóc Bảy chưa từng quay đầu giữa chừng, bản thân đã chọn, khó cách mấy cũng sẽ bước tiếp


Hạ Tư Dư chậm rãi nhìn sang, hít mũi lẩm bẩm:
Đột nhiên cảm thấy chúng ta nợ em ấy quá nhiều. Mong rằng em ấy không nghe được những lời không nên nghe kia



Dù có nghe, em ấy cũng sẽ vờ như không có chuyện gì
Tô Mặc Thời nhìn sang hướng khác, giọng dần khàn đi:
Cô đừng quên, chủ Doãn nói Tiếu Tiếu cùng họ vào lối đi phòng không khu quân bị. Em ấy từng sống ở Liêu Sơn, hiểu rõ địa hình hơn chúng ta. Rất có thể trước khi vào lối đi, Tiểu Tiểu đã ở cạnh khu quân bị rồi

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Siêu Cấp Cưng Chiều.