Phần 3: Chương 1


Số từ: 1440
Người dịch: Uyên Thiểm, Minh Châu
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Khi chúng tôi trở về sau chuyến dul ịch cuối cấp, bệnh của Aki đã được xác định, người ta gọi đó là bệnh aplastic anemia. Bác sĩ giải thích rằng nguyên nhân là do tủy xương bị thoái hóa. Dường như em tin vào lời giải thích ấy . Tất nhiên tôi cũng chẳng có lý do gì để nghi ngờ.
Để chống nhiễm trùng, một y tá hướng dẫn tôi thực hiện kỹ thuật đề phòng. Trước tiên là mặc áo choàng và đeo khẩu trang lấy trong tủ đựng đồ đặt ngoài hành
lang, sau đó phải cởi giày và đi một đôi dép lê chuyên dụng, rồi tẩy trùng tiêu độc bên ngoài , xong rồi mới được vào trong gặp em.
Mỗi lần nhìn thấy tôi lù lù trong bộ áo choàng và khẩu trang, em đều lăn ra giường phá lên cười .
"Trông chẳng hợp tí nào!"
"Biết làm sao được?" tôi rầu rĩ nói ," chỉ tại cái tủy xương của Aki lười biếng không thèm tạo ra bạch cầu,nên mình phải làm một bộ thế này đấy ."
"Ở trường thế nào rồi?" em cố ý chuyển chủ đề câu chuyện.
"Vẫn thế thôi ." Tôi chán nản.
"Không phải sắp thi giữa kỳ rồi sao?"
"Có lẽ vậy ."
"Bạn có học hành gì không đấy?"
"Có chứ."
"Muốn đi học lại quá," Aki nhìn đăm đăm lẩm bẩm tự nói .
Một cô y tá ló mặt vào cửa phòng bệnh hỏi Aki có ổn không, rồi cũng mỉm cười chào tôi . Vì ngày nào cũng đến nên hầu như tất cả các cô y tá đều nhận ra tôi . Xét
nghiệm kiểm tra gì đó đều làm xong cả trong buổi sáng, vì vậy trước giờ ăn tối khá yên ắng.
"Theo dõi đấy , xem chúng mình có hôn nhau không ấy mà," đợi cô y tá đi khuất, Aki mới thì thầm."Hôm nọ y tá trưởng đã nhắc nhở rồi , bảo không được hôn cậu bạn trai hôm nào cũng đến thăm, lây bệnh thì chết."
Trong khoảnh khắc, tôi tưởng tượng ra hình ảnh vi trùng nhung nhúc bò qua bò lại trong miệng mình.
"Aki nói nghe ghê quá!"
"Muốn không?"
"Cũng không muốn lắm."
"Hôn cũng chẳng sao đâu mà."
"Truyền nhiễm thì sao?"
"Bồn rửa mặt có thuốc súc miệng sát trùng của mình. Dùng cái đó đi."
Tôi kéo khẩu trang xuống dưới cằm, súc miệng bằng nước thuốc ngừa truyền nhiễm. Xong xuôi , tôingồi xuống mép giường đối diện với em. Tôi nhớ lại nụ hôn đầu tiên, thấy hôn nhau trong trạng thái vô trùng xem ra còn căng thẳng hơn cả cái hôn đầu tiên nữa. Đôi môi của chúng tôi khẽ chạm vào nhau.
"Toàn mùi thuốc."
"Đêm nay mà sốt thì đừng trách mình đấy nhé."
"Nhưng mà thích lắm."
"Nữa nhé?"
Môi chúng tôi chạm nhau lần nữa. Hôn nhau khi khoác lên người chiếc áo vô trùng màu xanh nhạt của bác sĩ phẫu thuật, rồi lại súc miệng sạch sẽ, cảm giác như
một nghi thức vô cùng trang nghiêm vậy .
"Mùa mưa sang năm chúng mình lên núi Shi royama ngắm tú cầu nhé," tôi nói .
"Ước hẹn hồi cấp hai ," Aki nói , nheo mắt như thể đang nhìn về một nơi xa xăm. "Mới ba năm mà mình đã thấy như là rất lâu rồi ấy ."
"Vì có quá nhiều chuyện đã xảy ra mà."
"Ừ, đúng vậy ." Aki như thể đang đắm chìm trong suy tư, thì thầm,"Vẫn còn hơn nửa năm nữa.""Từ giờ đến khi đó từ từ chữa bệnh cho khỏe đi ."
"Ừm." Em khẽ gật đầu. "Lâu quá nhỉ . Biết thế xem từ lúc còn khỏe có phải hơn không."
"Xem Aki nói kìa, cứ như không khỏe lại được ấy ."
Thay vì trả lời , Aki chỉ mỉm cười chua xót.
Một hôm tôi đến bệnh viện khi Aki đang ngủ, mẹ em cũng không ở đó. Tôi ngồi bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt em đang say ngủ. Thiếu máu, gương mặt em tái nhợt. Rèm cửa sổ màu kem đã được kéo lại . Aki nhắm mắt, mặt hơi nghiêng về phía đối diện với cửa sổ để tránh nắng. Những tia nắng luồn qua tấm rèm cửa chiếu vào tựa như cánh bướm bay qua bay lại trong phòng. Ánh sáng lấp lánh ấy cũng nhẹ nhàng lướt xuống khuôn mặt Aki , phủ lên mặt em chút an lành dịu nhẹ. Tôi tiếp tục đăm đăm nhìn vào Aki đang say giấc, tựa như đang ngắm nhìn một thứ vô cùng quý báu vậy . Cứ ngắm mãi , ngắm mãi , một cảm giác bất an chợt ập tới - trong giấc ngủ an lành kia, tựa hồ có mầm mống rất nhỏ đến nỗi mắt thường không nhìn thấy được của cái chết đang dập dềnh hiện lên như hạt giống của cây anh túc. Cảm giác giống như trong giờ mỹ thuật, ta nhìn chăm chú vào một tờ giấy trắng dưới ánh mặt trời , mặt giấy trắng như tuyết tưởng chừng bị phủ lên một lớp chấm đen nhỏ l i ti .
"Aki ."
Tôi gọi tên em mấy lần. Em phản ứng lại , hơi nhúc nhích người mộtchút. Sau đó, em lắc lắc đầu sang hai bên như thể đang tống thứ gì đó ra ngoài , những lớp phủ
trên gương mặt em rơi ra từng lớp một, nét mặt thấp thoáng toát lên sức sống, rồi em mở mắt, như chú chim nhỏ ríu rí t hót vang.
"Saku-chan," em ngạc nhiên thốt lên khe khẽ.
"Aki thấy thế nào?"
"Ngủ được một chút, đỡ nhiều rồi."
Em ngồi dậy , với lấy chiếc áo len vắt trên thành ghế, khoác bên ngoài bộ pyjama.
"Sáng nay tâm trạng chán lắm," ánh mắt Aki lộ ra vẻ mệt mỏi u ám,nói , "nghĩ về cái chết, tự hỏi nếu biết trước sẽ phải vĩnh viễn phân ly với Saku-chan, rốt cuộc mình sẽ thế nào?"
"Ngốc quá. Không được nghĩ những chuyện như thế."
"Ừ." Em thở dài một tiếng, "hình như mình chẳng tự tin chút nào."
"Bệnh viện vắng lặng quá à?"
"Ừ," em khẽ gật đầu.
Chúng tôi ngừng nói chuyện, bầu không khí trầm mặc ập tới .
"Mình không còn ở thế giới này nữa thì sẽ thế nào nhỉ? Mình không sao tưởng tượng nổi ."
Ngưng lại một chút, Aki tiếp tục lẩm bẩm, "Sinh mệnh có hạn… cảm giác thật lạ lùng. Mặc dù đây là lẽ dĩ nhiên, nhưng bình thường người ta có coi lẽ dĩ nhiên là lẽ dĩ nhiên đâu."
"Aki chỉ nên nghĩ về những chuyệnvui thôi , như là sau khi khỏi bệnh…"
"Nghĩ đến chuyện cưới Saku-chan nhé?" Dường như không phải em muốn tiếp nối chủ đề này , mà muốn cắt ngang câu chuyện.
"Mình đi súc miệng."
Nghe tôi nói vậy , em mới nở một nụ cười .
Mỗi lần đến thăm em, chúng tôi đều hôn trộm sau lưng các cô y tá. Đối với tôi đó dường như là một điều minh chứng mình vẫn tồn tại. Aki chưa bao giờ bị sốt hay nhiễm trùng, tôi quyết định vẫn tiếp tục nghi thức này .
"Dạo này gội đầu tóc rụng nhiều quá," em nói .
"Tác dụng phụ của thuốc à?"
Aki lặng lẽ gật đầu.
"Buồn thật."
Tôi không nén lòng được vươn tayra nắm lấy tay em. Trong những lúc thế này , thật sự tôi không biết phải nói gì . Để em vơi bớt cảm giác khó chịu, tôi gượng nói , "Aki có trọc đầu thì mình vẫn yêu."
Em tròn mắt nhìn tôi .
"Có cần phải nói minh bạch ra vậy không?""Xin lỗi ," tôi đáp nhanh, rồi giải thích tiếp, "Trong cổ văn, chữ minh bạch ấy nghĩa là đột nhiên, tạm thời , Aki còn nhớ không?"
Aki gục mặt vào ngực tôi khóc nứcnở như một đứa trẻ. Việc xảy ra quá bất ngờ. Tôi bối rối không biết phải làm sao. Đó là lần đầu tiên tôi thấy em khóc. Không biết tình trạng mất ổn định cảm xúc này là bệnh tình gây ra hay tácdụng phụ của thứ thuốc em đang dùng nữa. Chỉ là, lúc này tôi cũng đã lờ mờ cảm thấy bệnh của em
không chỉ là bệnh thông thường.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Socrates In Love - Tiếng Gọi Tình Yêu Giữa Lòng Thế Giới.