Phần 3: Chương 5
-
Socrates In Love - Tiếng Gọi Tình Yêu Giữa Lòng Thế Giới
- Katayama Kyoichi
- 2635 chữ
- 2020-05-09 02:24:09
Số từ: 2695
Người dịch: Uyên Thiểm, Minh Châu
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Aki ngày càng yếu hơn. Tóc em gần như đã rụng hết. Những nốt xuất huyết màu tía xuất hiện trên khắp cơ thể. Tay và chân em bắt đầu phù thũng. Không còn thời gian để chần chừ nữa rồi . Tôi bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túcvề việc đi Úc. Tôi tiến hành thu thập thông tin và nghiên cứu phương án di chuyển. May mắn thay , hộ chiếu và vi sa chúng tôi có được từlần đi du l ịch cùng lớp vẫn còn hiệu lực. Đầu tiên tôi nghĩ tốt nhất là chọn một chuyến du l ịch trọn gói có hướng dẫn viên đi kèm. Cách đó có vẻ an toàn và chắc chắn nhất. Nhưng thủ tục đăng ký quá rắc rối và chúng tôi sẽ không thể đi được ngay . Hơn nữa, trong cuốn hướng dẫn còn nói rằng những du khách dưới hai mươi tuổi sẽ cần thư đồng ý của người giám hộ.
Mua vé máy bay quả là vô cùng đau đầu. Aki ốm như vậy nên đi vé giảm giá sẽ rất nguy hiểm. Nhưng vé trọn gói thì lên đến bốn trăm ngàn yên một người . Việc chọn ngày khởi hành cũng nan giải . Lẽ dĩ nhiên là tôi không thể hỏi bác sĩ của Aki . Tôi cũng khôngthể đoán được tình hình sức khỏe của em sẽ như thế nào trong vòng một hoặc hai tuần tới ."Mình muốnđi càng sớm càng tốt," Aki nói ,"Chứng buồn nôn sẽ hết khi mình không điều trị thuốc nữa, nhưng mình sẽ yếu đi nếu cứ phải đợi lâu.Mình muốn đi khi vẫn còn chút sức lực."
Sau khi tìm hiểu kỹ lưỡng, tôi cho rằng mua vé Zone Pex [11] của một hãng hàng không Úc là khả thi nhất. Với phương án này , chúng tôi chỉ phải mất một trăm tám
mươi ngàn yên cho mỗi người . Vàchỉ phải trả một khoản phí nhỏ nếu hủy chuyến bay vào phút cuối. Rất khó xác định ngày khởi hành vì còn phải xem xét tình trạng của Aki . Nếu trong trường hợp đến ngày đó mà Aki không đi được, haiđứa sẽ được hoàn trả lại tiền và đợi đến dịp khác. Vả lại , việc đặt chỗ cũng rất nhanh chóng vì có thể xác nhận ghế trống qua hệ thống máy vi tính.
Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất là tiền. Tôi sẽ phải trả tiền vé khi đặt chỗ, nhưng tất cả tiền tiết kiệm của tôi chỉ có một trăm ngàn yên, còn lâu mới đủ. Làm thế nào để kiếm được số tiền còn lại? Mà phảingay lập tức? Tôi chỉ nghĩ ra được một giải pháp.
"Năm trăm ngàn yên?" Ông tôi mở tròn mắt khi nghe đến số tiền.
"Cháu xin ông đấy . Cháu sẽ làm việc thật chăm chỉ để trả lại cho ông."
"Cháu cần nhiều tiền như vậy để làm gì?"
"Ông đừng hỏi lý do, ông cứ cho cháu vay tiền đi ."
"Làm thế sao được."
Ông nội rót Bordeaux đổ vào hai cốc và đưa cho tôi một cốc. Ông thân mật nói , "Này Sakutaro, cháu đã biết bí mật của ông. Ông đã tin tưởng cháu. Ông đã giao phó cho cháu ý nguyện cuối cùng của mình. Vậy mà cháu không thể chia sẻ bí mật của cháu với ông sao?"
"Cháu xin lỗi , nhưng cháu không thể."
"Tại sao?"
"Người phụ nữ mà ông yêu đã chết, phải không? Nói về một người đã chết thì được. Nhưng cháu không thể nói về một người vẫn còn sống."
"Vậy thì là chuyện trăng hoa phải không nào?"
"Không phải như vậy!"
Sau khi thốt ra câu đó, những gì tôi kìm nén trong lòng bắt đầu tuôn ra như thác lũ. Đột nhiên, tôi bắt đầu khóc rất to. Ông bối rối nhìn tôi . Tôi khóc khá lâu. Và khi ngừng lại , tôi nhấp một ngụm rượu. Ông không hỏi gì tôi nữa. Hai chúng tôi tiếp tục uống trong im lặng.
Tôi hẳn đã thiếp đi trên ghế sofa. Khi tỉnh dậy , tôi thấy một tấm chăn đang đắp trên người mình. Lúc ấy đã gần mười một giờ.
"Mẹ cháu vừa gọi điện đấy ," ông tôi nói , dứt ra khỏi quyển sách đang đọc. "Mẹ cháu có vẻ lo lắng lắm. Tối nay có ngủ lại đây nữa không?"
"Không, cháu về nhà." Tôi vẫn còn lơ mơ. "Mai cháu phải đi học."
Ông nhìn tôi hơi nghĩ ngợi . Cuối cùng ông đứng dậy , mang ra một cuốn sổ tiết kiệm bưu điện từ phòng bên cạnh và đặt nó lên bàn.
"Mật khẩu là Đêm Giáng sinh."
"Sinh nhật cháu ạ?"
"Ông định tặng nó cho cháu sau khi đã vào đại học. Nhưng cái gì cũng có thời điểm của nó. Ông không biết cháu cần tiền này để làm gì , Sakutaro ạ. Cháu không muốn cho ông biết cũng không sao. Nhưng ông chỉ muốn chắc chắn một điều, cái việc đó, nếu không làm ngay bây giờ thì cháu sẽ hối hận, có phải không?"
Tôi im lặng gật đầu.
"Ông hiểu rồi ," ông quả quyết nói. "Vậy cháu cầm lấy đi . Trong này có khoảng một triệu Yên."
"Thật chứ ạ?"
"Nhớ phải luôn hành động cho đúng đắn nghe chưa?" ông nói ."Bởi vì không chỉ có riêng mình cháu thôi đâu, Sakutaro ạ."
Tôi tìm hiểu mọi thứ về Úc. Tôi đã đọc sách hướng dẫn du lịch, hỏi han các đại lý lữ hành, thu thập thông tin qua fax từ các trung tâmthông tin du l ịch. Aki và tôi bàn về kế hoạch bất cứ khi nào cha mẹ Aki không có măt.
"Mình đã đặt vé ngày mười bảy tháng Mười hai ," tôi nói .
"Vào đúng sinh nhật mình ư?""Ừ, mình nghĩ đó là một ngày may mắn."
Em mỉm cười và cảm ơn tôi bằng một giọng yếu ớt.
"Sẽ khởi hành vào ban đêm," tôi giải thích. "Vì vậy bọn mình phải rời khỏi đây lúc chiều tà. Đúng giờ ăn tối nên chắc là dễ trốn ra ngoài. Bọn mình ra ga bằng taxi , một khi đã lên tàu rồi thì coi như cầm chắc thành công."
Aki nhắm mắt lại như đang tưởng tượng ra viễn cảnh đó trong đầu.
"Bọn mình sẽ ngủ đêm trên máy bay và tới Cai rns vào sáng sớm. Rồi đi tìm nơi nào đó để nghỉ ngơivà lên chuyến bay nội địa tới phiếnđá A yers. Mình nghĩ có thể tìm được một biệt thự rẻ tiền trong khu resort. Nếu Aki không muốn về, bọn mình sẽ ở đó đến chừng nào cũng được."
"Mình đã bắt đầu cảm thấy hai đứamình có thể tới được nơi đó rồi ," Aki mở mắt ra và thốt lên.
"Nhất định là tới được. Chẳng phải mình đã hứa là gì?"
Tôi rút tiền từ số tiết kiệm của ôngvà mua vé máy bay tại đại lý lữ hành. Tôi mua cả bảo hiểm du l ịchnữa. Nhưng rắc rối nhất là mua đôla Úc, vì hầu hết các ngân hàng đều không giao dịch loại này. Nếu mà có ngân hàng của Úc hay New Zealand thì yên tâm, song tiếclà họ không mở chi nhánh ở chỗ chúng tôi . Tôi phải gọi điện tới tất cả các ngân hàng trong thị trấncho đến khi tìm được một cái . Sauđó, tôi nhanh chóng chuyển sang séc du l ịch.
Chỉ còn một trở ngại cuối cùng. Đólà bằng cách nào tôi lấy được hộ chiếu của Aki .
"Mình không thể bảo người nhà Aki mang nó đến đây được."
"Giá mà có anh chị em thì còn nhờ vả được." Giống như tôi , Aki cũng là con một.
Em bảo hộ chiếu để trong ngăn kéo bàn. Chắc chắn nó vẫn nằm đóvì em hiếm khi dùng đến. Tôi đã đến nhà Aki vài lần, vì vậy nếu vào được bên trong, việc mang nó đi sẽ chẳng khó khăn gì . Nhưng vấn đề là phải nghĩ ra đượcmột lý do thuyết phục để tới thăm nhà em.
"Chắc mình phải lấy trộm mất thôi," tôi nói .
"Ừ, không còn cách nào khác."
"Làm thế nào để lẻn vào bây giờ?"
"Mình sẽ vẽ sơ đồ nhà cho bạn."
Em vẽ sơ đồ vào một quyển vở và hướng dẫn tôi cách thực hiện vụ trộm.
"Aki biết không, cứ như thể mình chuyên làm mấy trò lén lút này ấy ."Tôi nhớ lại chuyến vào nghĩa trang bới trộm mộ.
"Mình xin lỗi ," em nói .
"Mình muốn sớm quay lại làm một thằng học sinh cấp ba nghiêm chỉnh, Aki ạ."
Ngày tiếp theo, sau khi vào thăm Aki , tôi ra một quán cà phê nằm đối diện với bệnh viện, đợi cha emđi làm về ghé qua. Quán cà phê nằm trên tầng hai và quay ra đường, từ chiếc bàn bên cạnh cửa sổ tôi có thể trông rõ bãi đậu xe. Tôi biết đâu là ô tô của cha Aki , vì vậy không có khả năng tôi để lỡ. Sau đúng một tiếng chờ đợi , chiếc xe đi qua cổng trước vào bãiđậu. Lúc đó là gần bảy giờ. Sau khi chắc chắn cha Aki đã xuống xe, tôil iền rời quán.
Tôi hộc tốc phóng xe đạp đến nhà Aki . Đó là một căn nhà gỗ với kiếntrúc cổ được dựng từ thời ông Aki. Qua khỏi ngưỡng cửa, đi xuống những bậc thang kẽo kẹt nằm đằng sau cánh cửa lùa là phòng Aki . Căn phòng đối diện với một cái ao. Nếu đi từ ngoài vào, phòng của Aki giống như mộttầng hầm, còn nếu nhìn từ khu vườn đằng sau, nó lại trở thành tầng trệt. Vì ngôi nhà nằm trên một condốc nên nó mới có cấu trúc phức tạp như vậy .
Theo hướng dẫn của Aki , trước tiên tôi sẽ xâm nhập vào vườn qua hàng rào, sau đó thì phácánh cửa của gian nhà kho cạnh bờ ao. Đằng sau nhà kho có một lối đi bị chặn bởi một cái tủ đã cũ. Lối đi này dẫn tới gian chứa đồ nằm trong ngôi nhà chính. Gian chứa đồ nằm sau lưng phòng của Aki .
Bản lề cánh cửa nhà kho khá lỏng lẻo nên chẳng có vấn đề gì với tôi .Rồi bằng cách nào đó, tôi cũng xê dịch được cái tủ cũ. Sau khi loại bỏnhững chướng ngại vật theo hướng dẫn của Aki và tiến lên, tôi đã tới được căn phòng đó. Tôi nhẹ nhàng mở cửa. Căn phòngtối om, mùi ẩm mốc thoang thoảng quện với những mùi quen thuộc.
Tôi bật đèn pin và tìm kiếm trong chiếc bàn của em. Ngay lập tức tôi tìm thấy quyển hộ chiếu. Khi đóng ngăn kéo, tôi để ý thấy một viên sỏi trên mặt bàn. Nắm chặt nó một lúc, tay tôi quen dần với cảm giác lạnh ngắt của viên sỏi . Tôi tự hỏi l iệu Aki có thỉnh thoảng nắm nó trong lòng bàn tay như vậy không.
Kéo rèm sang một bên, tôi thấy cáiao. Những con cá chép sặc sỡ đang bơi lội tung tăng trong ánh đèn huỳnh quanh ngoài vườn. Tôi đã từng có lần đứng đây với Aki và nhìn ra cái ao đó. Chúng tôi lặng lẽ quan sát những con cá chép bơi lội thảnh thơi xung quanh. Tôi kéo rèm và nhìn quanh phòng Aki một lần nữa. Đối diện cửa sổ có một chiếc tủ quần áo. Em nói với tôi rằng sổ tiết kiệm ngân hàng nằm ở ngăn kéo trên cùng. Tiền Aki để dành cho chuyến thamquan với lớp chắc chắn vẫn còn ở trong tài khoản. Thay vì mở ngăn kéo đó ra, tôi lại mở ngăn khác. Ngăn kéo này chứa đầy áo choàngvà áo phông của Aki , tất cả đều được xếp ngay ngắn. Tôi cầm một chiếc áo lên và dụi mặt vào đó. Mùi hương nhè nhẹ của Aki lẫn với mùi bột giặt.Một khoảng thời gian khá dài đã trôi qua. Tôi biết mình phải mau ra khỏi đây , nhưng không sao cử động được. Tôi cứ muốn ở đây mãi . Tôi muốn cầm lên tay mọi thứ trong căn phòng này , dụi mặt vào mà hí t lấy hương thơm của chúng. Mùi hương thoang thoảng còn sót lại của Aki đã khuấy lên những kỷ niệm nơi tôi . Trong khoảnh khắc, tôi ngập chìm giữa một dòng xoáy sáng chói của niềm hân hoan. Đó là một niềm hân hoan đẹp đẽ, ngọt ngào tự như có thể khiến từng thớ tim nhỏ bé rung lên. Tôi sống lại trong niềm hạnh phúc củanụ hôn đầu, của cái ôm ghì mà haiđứa trao nhau. Nhưng ngay sau đó, dòng xoáy chói sáng ấy bị hút xuống một vực sâu tăm tối , không một tiếng động. Tôi đứng ngây người trong căn phòng mờ sáng, trên tay vẫn cầm chiếc áo của Aki . Ý niệm về thời gian của tôi đã trở nên lẫn lộn. Tôi có ảo giác như thể Aki đã thật sự ra đi , và tôiđang đứng trong căn phòng này để nhặt nhạnh những kỷ vật về em. Đó là một ảo giác kỳ quái và vôcùng sống động. Tựa như đang hồi tưởng về tương lai . Hoặc có thể là một thứ déjà vu
[12]
với tương lai . Rốt cuộc tôi cũng dứt được khỏi mùi hương của Aki, cái mùi hương đã ngấm vào từngtế bào
mình, để rời căn phòng.
Tôi thông báo với Aki rằng đã lấy được hộ chiếu của em.
"Bây giờ thì bọn mình chỉ việc lên đường," em nói .
"Hầu hết mọi thứ đã sẵn sàng. Mình chỉ còn phải mua một vài thứnho nhỏ và đóng đồ nữa là xong."
"Xin lỗi Saku-chan vì tất cả những chuyện này ."
"Đừng có nói vớ vẩn."
"Đôi khi mình có những suy nghĩ kỳ lạ lắm." Aki tiếp tục như đắm chìm vào ý nghĩ của riêng mình."Rằng l iệu mình có mắc bệnh thật không? Chắc chắn là mình đang bị bệnh, nhưng những khi nằm trên giường và nghĩ đến Saku-chan, mình lại có cảm giác như hai đứa mình lúc nào cũng ở cùng nhau, thành ra không còn cảm thấy bệnh tật gì nữa."
Tôi nghiến nát cảm xúc của mình giữa hai hàm răng.
"Thế mà mới rồi còn phàn nàn là chẳng ăn uống được gì ."
"Ừ nhỉ !" Em khẽ cười thành tiếng."Giờ mình cảm thấy lạ lắm. Đầu óc mình tràn ngập những suy nghĩ vềbệnh tật, nhưng mình không thể nghĩ về nó một cách rõ ràng. Mình chỉ muốn thoát ra khỏi đây , muốn đến tuyệt vọng. Giờ thậm chí mình không biết mình muốn chạy trốn khỏi cái gì nữa."
"Không phải chạy trốn, chỉ là đi du lịch thôi mà."
"Ừ." Em gật đầu và nhắm mắt lại ."Dạo này mình hay mơ về Saku-chan lắm. Bạn có bao giờ mơvề mình không?"
"Hôm nào mình cũng được nhìn thấy Aki bằng xương bằng thị t, cần gì phải mơ chứ."
Aki khẽ mở mắt. Tôi không còn nhận thấy trong đó nỗi sợ hãi hay lo lắng nữa. Chúng tràn ngập sự thanh thản, giống như một hồ nước tĩnh lặng nằm sâu trong rừng rậm. Em hỏi , vẫn giữ nguyên vẻ thanh thản ấy .
"Nếu bạn không còn được thấy mình bằng xương bằng thị t nữa thì sao?"
Tôi không trả lời . Tôi không thể trả lời . Khả năng ấy nằm ngoài tưởng tượng của tôi .
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Socrates In Love - Tiếng Gọi Tình Yêu Giữa Lòng Thế Giới.