Phần 3: Chương 6


Số từ: 2272
Người dịch: Uyên Thiểm, Minh Châu
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Giờ cơm tối ở bệnh viện bắt đầu sau sáu giờ, ngoài người thân trong gia đình ra, những khách đến thăm còn lại đều phải ra về. Trước sáu giờ một chút, những chiếc xe đẩy chở đồ ăn xếp thành hàng ngoài hành lang của nhà điều trị . Bệnh nhân tự lấy suất ăn của mình rồi đem về ăn trong phòng. Vài người trong số họ sẽ dừng lại để đổ đầy trà từ chiếc siêu lớn đặt ở buồng đợi vào tách và bình giữ nhiệt. Aki sẽ nhân cơ hội lộn xộn ấy mà trốn ra khỏi bệnh viện.
Sau khi đến thăm như thường lệ, tôi sang bên đường đợi trên tầng hai của tiệm cà phê.
Một lúc sau, Aki trà trộn vào trong đám khách khứa đang ra về và rời khỏi sảnh chính. Em khoác áo len ra ngoài bộ pyjama và đội chiếc mũ len yêu thích giống như mọi khi . Tôi rời quán cà phê và đón đường một chiếc taxi . Đúng lúc đó thì em đi tới . Bước vào xe, tôi thông báo đích đến cho người tài xế đang tỏ ra khá nghi hoặc.
"Có vấn đề gì không?"
"Mình giả vờ đi gọi điện thoại , rồi cứ thế đi luôn."
"Trong người thế nào?"
"Không phải lúc sung sức nhất, nhưng không sao."
Tôi đã giấu sẵn hành lý đem theo trong tủ giữ đồ ở sân ga. Một túi đồ lớn, hai cía túi nhỏ hơn để đem vào khoang hành khách và một cái túi giấy có tất cả số quầnáo cần thiết của Aki mà tôi đã chuẩn bị . Một ngăn tủ không đủ đựng hết nên tôi san thành hai ngăn. Tôi lôi tất cả ra, hẳn là một đống hành lý kha khá.
"Aki phải thay bộ đồ đó đi đã," tôi nói , nhìn em trong bộ đồ pyjama."Có đủ quần áo cho Aki thay ở trong này ."
"Tất cả là do Saku-chan chuẩn bị à?"
"Mình lấy trộm áo sơ mi và áo phông từ phòng của Aki . Nhưng quần jean và áo khoác thì là của mình. Có thể hơi rộng một chút so với Aki ."
Sau vài phút thay đồ, Aki quay trở ra từ nhà vệ sinh.
"Không đến nỗi nào," tôi nói .
"Cái này có mùi của Saku-chan," Aki nói khi đưa tay áo khoác lên mũi .
"Có lẽ sẽ hơi lạnh một chút, nhưng chỉ tới khi lên tàu thôi . Ở Úc giờ đang vào hè."
Tôi đã mua sẵn vé cho hai đứa. Qua khỏi cửa soát vé và đứng trên sân ga rồi mà tôi vẫn không khỏi bồn chồn. Tôi có cảm giác như chamẹ của Aki sắp sửa chạy xộc vào sân ga. Khi rốt cuộc cũng lên tàu và tìm được chỗ ngồi , tôi mới nghĩ mình vừa làm được một việc lớn.
"Cứ như đang mơ ấy ."
"Đâu phải mơ."
Tôi lấy từ trong hộp ra chiếc bánh ngọt tôi tranh thủ mua lúc chờ Aki. Chiếc bánh hơi nhỏ, nhưng được trang trí rất công phu.
"Cho mình à?"
"Mình mang cả nến nữa đây . Người ta bảo một cây nến to tương đương với mười tuổi ."
Tôi đặt bánh lên đùi Aki và cắm câynến to vào chính giữa. Tôi cắm bảycây nến nhỏ thành một vòng tròn xung quanh.
"Giờ thì cái bánh toàn lỗ mất rồi ," tôi nói .
Aki mỉm cười không nói gì . Tôi châm lửa bằng chiếc bật lửa dùng một lần. Mùi nến khiến các hành khách khác quay lại nhìn chúng tôiđầy cảnh giác.
"Chúc mừng sinh nhật."
"Cảm ơn bạn."
Ánh nến phản chiếu trên cửa sổ tối đen của tàu điện.
"Nào, thổi nến đi ."
Aki nâng bánh lên ngang mặt, chụm môi thổi . Một lần thổi khôngđủ, em phải thổi tới lần thứ hai , thứ ba mới tắt hết cả tám cây . Trông Aki có vẻ mệt sau chừng ấy cố gắng.
"Cứ thế mà ăn thôi , bọn mình không có dao."
Tôi đưa em một cái thìa bằng nhựa trong suốt. Loại thìa mà hai đứa hay dùng để ăn bánh pút đinh. Tôi ăn những một nửa chiếc bánh trong khi Aki chỉ nếm một chút và chẳng đụng gì tới phần còn lại .
"Nhưng mà lạ nhỉ?"
"Cái gì cơ?"
"Thì cái tên Aki [13] ấy , nếu sinh ngày mười bảy tháng Mười hai , quá muộn để tính là mùa thu."
Em nhìn tôi với vẻ mặt như không hiểu tôi đang nói gì .
"Nếu tính theo ngày sinh thì nên đặt là Fuyuko [14] hay Fuyumi chứ nhỉ?"
"Saku-chan à, bạn luôn nghĩ tên mình là mùa thu à?"
Hai chúng tôi bất giác quay sang nhau.
"Chán thật," em nói , vẻ vô cùng ngạc nhiên. "Hóa ra Saku-chan vẫnhiểu sai tên mình."
"Hiểu sai?"
"Aki tên mình nghĩa là Hakuaki , Kỷ Phấn Trắng." Em giải thích. "Kỷ Phấn Trắng là một kỷ địa chất, thờikỳ mà các loài động vật và thực vậtmới xuất hiện ồ ạt.Như là loài khủng long hay dương xỉ . Cha mẹ đặt tên mình như vậy là vì muốn mình cũng phát triển mạnh mẽ như những loài sinh vật ấy ."
"Phát triển như khủng long ấy hả?"
"Bạn không biết thật à?"
"Mình thì chỉ luôn cho rằng Aki nghĩa là mùa thu thôi ."
"Nhưng bạn phải thấy tên mình trong sổ điểm của lớp rồi chứ."
"Hồi mới gặp, mình cứ nghĩ , ồ, mùa thu là mùa nhanh đói ."
"Thật khéo tưởng tượng chưa…" em cười nói . "Nhưng không sao, nếu bạn nghĩ về mình như thế. Cứ coi đấy là cái tên riêng giữa hai chúng mình nhé. Tuy có vẻ không giống mình lắm."
Sau một vài lần dừng lại ở các ga dọc đường, con tàu tiếp tục chạy về phía thành phố có sân bay quốctế. Kể từ dạo đi chơi vườn bách thú hồi tháng Năm, đây là lần đầu tiên chúng tôi lại ngồi bên nhau trên chuyến tàu này . Lần ấy là một chuyến đi có mục đích. Lần này cũng không phải là không có đích đến. Nhưng giờ đây tôi
không còn dám chắc là l iệu nơi ấycó tồn tại trên thế giới này không.
"Mình vừa nhận ra một điều hệ trọng."
"Lần này là điều gì nữa đây?" Aki dứt ánh nhìn khỏi cửa sổ, quay lại hỏi .
"Ngày sinh của Aki là mười bảy tháng Mười hai phải không nào?"
"Ừ, và ngày sinh của Saku là hai tư tháng Mười hai ."
"Có nghĩa là từ khi mình sinh ra, không có giây nào là không có Aki trên đời này ."
"Liệu có phải vậy không?"
"Thế giới mình được sinh ra là thế giới luôn có Aki ."
Em nhíu mày bối rối .
"Mình chưa từng biết tới cái thế giới không có Aki . Thậm chí còn không biết là nó có tồn tại hay không nữa."
"Đừng lo. Dù cho mình không còn ở đây , thế giới này vẫn luôn tồn tại mà."
"Làm sao mình biết được chứ?"
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Chẳng thấy gì ngoài một màu tối đen. Chiếc bánh được đặt trên chiếc bàn nhỏ chỗ ghế ngồi soi bóng trên ô kính tối đen.
"Saku-chan ơi?"
"Chỉ tại cái bưu thiếp ấy ," tôi nói như để cố gạt đi giọng nói của em."Tại mình đã viết ra điều đó. Mình đã gây ra bất hạnh cho Aki ."
"Bạn nói thế làm mình buồn đấy ."
"Mình cũng buồn chứ."
Tôi lại đưa mắt ra ngoài khung cửa tối đen. Chẳng thấy gì . Cả quá khứ lẫn tương lai… Chỉ có chiếc bánh đang ăn dở giống như một giấc mơ bất thành.
"Mình đã đợi mãi cái giây phút Saku-chan chào đời đấy ." Một lúc sau, Aki nói với giọng điềm tĩnh."Mình đã đợi một mình trong một thế giới không có Saku."
"Chỉ chừng một tuần thôi mà. Aki thử nghĩ xem mình sẽ phải sống thêm bao lâu nữa trong cái thế giới không có Aki?"
"Cái bao lâu đó quan trọng đến thếsao?" em hỏi lại bằng giọng điệu như của người lớn. "Khoảng thời gian mình ở bên Saku-chan thật ngắn, nhưng vô cùng hạnh phúc. Đến mức mình không thể tưởng tượng nổi còn có gì hạnh phúc hơn thế. Mình nghĩ mình hạnh phúc hơn bất kỳ ai trên thế giới này . Kể cả giây phút này… Như thế là đủ. Saku còn nhớ lần hai đứa mình nói chuyện với nhau không, rằng mọi thứ trước mắt chúng ta lúc này sẽ còn mãi ngay cả khi mình chết đi?"
Tôi thở dài rõ to và nói , "Aki chẳng có chút tham lam nào."
"Saku-chan sai rồi , mình tham lắmchứ," Aki đáp. "Bởi lẽ mình đâu muốn để vuột khỏi tay niềm hạnh phúc này . Mình muốn vĩnh viễn cónó và đem nó theo đến bất cứ nơi nào."
Nhà ga nằm cách sân bay khá xa. Giờ này vẫn còn xe buýt, nhưng chúng tôi đón taxi vì không còn thời gian. Chiếc xe chạy qua những con phố tối ôm. Sân bay nằm gần biển và cách xa thị trấn. Tất thảy những kỷ niệm quý giá mà hai đứa cùng nhau gây dựng dường như đang vùn vụt trôi qua cửa sổ. Cứ như thế, chúng tôi đang lao về hướng tương lai mà chẳng thể tìm thấy một hy vọng nào ở phía trước. Thay vào đó, càng gần tới sân bay , tôi càng tuyệt vọng. Cái quá khứ vui tươi ấy đâu mất rồi?
Tại sao thực tại lại đớn đau thế này? Nỗi đau quá lớn khiến tôi quên mất nó chính là hiện thực."Saku-chan có đem theo khăngiấy không?" Aki hỏi , một tay đang ôm lấy mũi .
"Sao thế?"
"Mình bị chảy máu cam."
Tôi tìm trong túi áo và lấy ra một gói khăn giấy của một hãng cho vay cá nhân vừa được phát không trên phố.
"Aki ổn chứ?"
"Ừ, sẽ ngưng ngay thôi ."
Nhưng ngay cả khi đã xuống khỏi xe, máu vẫn không ngừng chảy . Khăn giấy đã ướt nhoét vì máu. Tôiphải lấy trong túi du l ịch ra một chiếc khăn mặt. Ấp nó lên mũi xong, Aki ngồi xuống chiếc sofa đặt ở sảnh chờ.
"Hay ta quay về?" Tôi bắt đầu lo sợ."Bọn mình vẫn có thể hủy chuyến bay mà."
"Không, đưa mình đi đi ," Aki nói , giọng em không rõ.
"Không nên cố gắng quá, mình có thể đi lại vào dịp khác mà."
"Nếu không đi bây giờ… thì chẳng còn dịp nào nữa đâu."
Mặt Aki xám ngoét. Lòng tôi nặng trĩu nỗi bất an khi nghĩ đến việc rất có thể bệnh tình sẽ xấu hơn nếu cứ để em lên máy bay trong trạng thái này .
"Không được, bọn mình về thôi ."
"Mình xin đấy ."
Aki nắm lấy tay tôi . Bàn tay ấy bị phù và lấm tấm những vết ban màu tím. Tôi nắm chặt tay em và để lại vệt ngón tay mình trên đó.
"Được rồi . Mình sẽ đi làm thủ tục lên máy bay , Aki ngồi chờ ở đây nhé."
"Cảm ơn Saku-chan."
Tôi bước về phía quầy làm thủ tục của hãng hàng không. Tôi định sẽ bỏ mặc tất cả và đi Úc cùng Aki . Giờ thì không có gì làm tôi sợ được nữa. Tôi chẳng thể vẽ vời ra tương lai nào nữa. Chỉ có hiện tại là tiếp diễn đến khôn cùng.
Ngay lúc ấy , tôi nghe thấy sau lưng mình một tiếng động. Tôi quay lưng lại , Aki đang ngã gục dưới chân ghế sofa.
"Aki !"
Khi tôi chạy tới được chỗ em nằm, mọi người đã bu kín xung quanh. Mũi và miệng của Aki đều nhuộm đỏ vì máu. Em không phản ứng gì khi tôi cố gọi tên. Quá muộn rồi , tôi nghĩ . Quá muộn chomọi việc. Cả việc kết hôn với Aki lẫnviệc sinh ra những đứa con của cả hai . Quá muộn cho giấc mơ cuối cùng mà chỉ chút nữa thôi chúng tôi đã đạt được.
"Cứu bạn ấy với ," tôi thốt lên với những người đang vây quanh.
"Làm ơn hãy cứu lấy bạn ấy ."
Nhân viên hãng hàng không xuất hiện. Hình như ai đó đã gọi xe cứuthương. Nhưng họ định đưa em điđâu với thứ đó? Chẳng thể đi đâu được cả. Vì chúng tôi đã vĩnh viễn dừng lại ở nơi này .
"Làm ơn hãy cứu lấy bạn ấy!"
Tiếng tôi mỗi lúc một nhỏ dần, chotới khi chỉ còn là một lời thì thầm hướng về phía Aki đang nằm bất động. Tôi không nói với Aki hay những người xung quanh.
Tôi đang lặp lại những lời thỉnh cầu tới một đấng vĩ đại hơn, bằng giọng nói mà chỉ mình tôi nghe được. Hãy cứu lấy Aki , hãy cứu chúng con khỏi nơi này… Nhưng lời thỉnh cầu của tôi không vang thấu.Chúng tôi không đi đâu được nữa. Chỉ có đêm đang mỗi lúc một khuya.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Socrates In Love - Tiếng Gọi Tình Yêu Giữa Lòng Thế Giới.