Phần 4: Chương 4


Số từ: 2078
Người dịch: Uyên Thiểm, Minh Châu
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Khi tôi từ Úc trở về, trời đã bắt đầusang xuân. Khi kỳ thi cuối khóa kếtthúc, lớp học chỉ còn như những trận bóng chày biết trước nhà vô địch. Tôi bắt đầu có thói quen nhìn lên trời nhiều lần lúc đang trên đường đến trường hay về nhà và giữa các tiết học tẻ nhạt.Đôi khi tôi nhìn lên đó rất lâu, bần thần tự hỏi l iệu em có ở nơi ấy .
Trong tất cả những tia nắng còn sót lại của mùa đông giá lạnh và những tia nắng mềm mại của mùa xuân, trong mọi thứ tới từ bầu trời, tôi đều cảm thấy sự hiện diện của Aki . Thỉnh thoảng, giữa lúc nhìn ngắm bầu trời , có những đám mây không biết từ đâu trôi ngang qua đầu tôi . Mỗi lần mây bay qua, tôi lại thấy tiết trời như khác đi một chút.
Vào một ngày Chủ nhật ấm áp giữa tháng Ba, tôi nhờ Oki đưa ra đảo. Khi tôi giải thích lý do mình muốn đi , Oki nhiệt tình đồng ý. Sau khi buộc dây vào cầu tàu, tôi đi dọc bãi biển một mình. Oki bảo đợi tôi trên cầu tàu. Bờ biển tháng ba, nước trong và mát lạnh. Ánh nắng dịu dàng làm ánh lên những ngọn sóng đang gột sạch đám đá cuộ bên bờ. Một con cua màu đá bò dọc chỗ nước cạn rồi lẩn xuống biển. Đám cỏ chân ngỗng tỏa những chiếc tua rực rỡ giữa những tảng đá, và lũ ốc xà cừ trắng phau bám chặt vào những hòn sỏi lớn hơn. Chẳng hiểu sao có vẻ nhưtôi chỉ để ý những thứ nhỏ nhặt.
Xa trên bãi cát, nơi sóng không chạm đến, hoa muống biển nở rộ. Ở phía trên, một chú bướm trắng đang bay lượn. Tôi vẫn nhớ đôi bướm phượng sau khách sạn dạo chúng tôi tới đây mùa hè trước. Những gì xảy ra đêm ấy lướt qua đầu tôi như những đốm sáng chói lòa. Mỗi kỷ niệm, dù là nhỏ nhất, đều thân thương và rực sáng, tựa như chưa bao giờ xảy ra.
Phía trên bờ biển một chút là con đê trải dài tới tận vách đá phía sau. Trên đó có một vị Địa Tạng Bồtát bằng đá. Tôi tự hỏi l iệu ai đã đặt ở đó và với mục đích gì .
Phải chăng xưa kia đã có ai đó gặpnạn trên biển? Không có am miếu, bức tượng phơi mình giữa nắng gió. Tất nhiên ở đó không có đồ cúng lễ như hoa hay tiền xu. Gió mang hơi muối từ biển đã bào mòn mắt và miệng của Địa Tạng. Tất cả những gì còn sót lại là phần sống mũi nhô lên lờ mờ giữa khuôn mặt. Những đường nét đã mờ đi
của mắt mũi trên khuôn mặt, ngược lại , khiến cho bức tượng trông có vẻ đôn hậu.
Tôi ngồi xuống nền sỏi khô ráo cạnh bức tượng và nhìn ra mặt biển hiền hòa. Trên cái dải màu xanh giống như một vệt bút lông đưa ngang, muôn vàn tia sáng đang nhảy nhót. Màu xanh trên mũi đất nhô ra biển từ bên trái đang tắm mình trong nắng, tới độ tôi dườngnhư có thể nhìn rõ từng cành thông dưới đó. Quá đẹp để ngắm nhìn một mình. Tôi ước gì Aki đang ở đây với tôi . Tôi có cảm giác như mình đang sống với những mong ước không bao giờ thành hiện thực.
Tôi khẽ gọi tên em. Hơn bất kỳ ai trong cái thế giới rộng lớn này , đôi môi của tôi được sinh ra chỉ đểdành gọi tên em. Nhưng phải mất một lúc tôi mới hình dung ra khuôn mặt em. Và hình như khoảng thời gian ấy cứ ngày càng dài hơn. Rất có thể sẽ tới lúc nhớ lại khuôn mặt em cũng sẽ chẳng khác nào tìm một bức ảnh trong quyển album cũ. Tôi cảm thấy một nỗi bấtan. Liệu ký ức về Aki có bị xói mòn trong tâm trí tôi giống như bức tượng Địa Tạng bên biển kia? Và l iệu thứ còn lại sau cùng chỉ là tên em? Cái tên tôi luôn nhầm tưởng là mùa thu?
Tôi nằm xuống nền sỏi và nhắm mắt lại . Mí mắt tôi ửng đỏ như lúc chúng tôi đi bơi mùa hè trước. Thật lạ khi nghĩ rằng dòng máu lúcấy vẫn đang chảy trong tôi lúc này .
Hình như tôi đã ngủ quên. Điều tiếp theo tôi biết là có người gọi tôi . Mở mắt ra, tôi thấy Oki đang cúi sát xuống nhìn mình với vẻ ngạc nhiên.
"Chuyện gì vậy?" tôi ngồi dậy hỏi .
"Tớ mới là người phải hỏi câu đấy," cậu ta nói . "Chờ mãi chẳng thấy cậu quay lại , tớ lo lắng quá nên đi tìm."
Oki ngồi xuống cạnh tôi . Chúng tôi lặng lẽ nhìn ra biển. Gió từ ngoài khơi thổi vào nồng mùi muối . Nhìn lên không trung, tôi thấy mặt trời đã vòng qua mũi đất bên trái và gần như ở ngay trên mặt biển phía trước.
"Tớ luôn cảm thấy cô ấy ở bên," tôinói . "Ở đây , ở kia…, ở khắp mọi nơi tớ đến. Cậu có nghĩ đấy là ảo giác?"
"Ừm… Biết nói thế nào nhỉ?" Oki nói lúng bùng trong miệng.
"Chắc chắn người ngoài sẽ cho đó là ảo giác."
Chúng tôi im lặng, tiếp tục nhìn ra biển. Oki nhặt một hòn sỏi lên, ném về phía biển. Cậu ta làm thế vài lần.
"Cậu đã bao giờ mơ thấy mình đang bay chưa?" tôi hỏi ."Cậu đã bao giờ mơ thấy mình đang bay chưa?" tôi hỏi .
Cậu ta quay sang tôi với vẻ mặt như không hiểu tôi đang nói gì ."Ý cậu là bay bằng máy bay hay cáigì tương tự?"
"Không, cậu tự bay cơ, giống như siêu nhân ấy ."
"Chừng nào là mơ," cậu ta cười , " cậu mơ gì cũng được. Đấy là việc của cậu."
"Ừ, nhưng cậu chưa bao giờ mơ thế à? Những giấc mơ không thể thành hiện thực ấy?"
"Tớ thì không."
Cậu ta lại nhặt một hòn sỏi khác, ném về phía biển. Viên sỏi gây ra một âm thanh đanh gọn rồi nảy trên mép nước trước khi chìm xuống.
"Thế cậu muốn nói gì về việc mơ thấy mình đang bay?" Cuối cùng thì cậu ta cũng tỏ vẻ sốt ruột muốn nghe.
"Cậu không thể làm thế trong đời thực, đúng không?" Tôi tiếp tục câu chuyện đang bỏ dở. "Về mặt logic mà nói , nó không thể xảy ra, đúng không?"
"Đúng." Cậu ta cảnh giác gật đầu.
"Cậu có thể bay trong mơ. Đó là điều không xảy ra ngoài hiện thực.Mặc dầu vậy khi mơ, cậu không nhận ra sự phi lý. Cậu không vừa bay vừa nghĩ , ồ, nó thật trái logic. Mà giả sử cậu có nhận ra thì cậu vẫn cứ bay . Cậu nhìn xuống thị trấn và thực sự cảm thấy mình đang bay . Vì thế nó không phải là ảo giác."
"Ừ, nhưng đó là mơ," Oki cắt ngang lời tôi .
"Đúng, là mơ," tôi thản nhiên thừa nhận.
"Ý cậu là gì?"
"Aki chết rồi . Cơ thể cô ấy bị thiêu thành tro bụi . Tớ đã rắc tro ấy trên sa mạc, bằng chính đôi tay mình. Nhưng cô ấy vẫn ở đây . Tớ chẳng thể nào nghĩ khác được rằng cô ấy vẫn ở đây . Đấy không phải là ảo giác. Không thể nào là ảo giác. Tớ không thể phủ nhận việc cô ấy đang ở đây cũng giống như không thể phủ nhận rằng tớ đang bay trong mơ. Ngay cả khi tớkhông thể chứng minh thì cảm giác cô ấy đang ở quanh đây vẫn là một sự thật."
Khi tôi ngừng lời , Oki nhìn tôi thương hại .
"Tớ đang mơ sao?"
"Tớ đang mơ sao?"
Trong lúc quay lại cầu tàu, tôi nhìn thấy một viên sỏi lấp lánh ở mép nước. Tôi nhặt lên, hóa ra đó không phải một viên sỏi mà là mộtmảnh thủy tinh bị sóng mài mòn đến độ nhẵn thín. Trong làn nước, mảnh thủy tinh trông như một viên ngọc xanh. Tôi đút nó vào túi áo choàng.
"Cậu không muốn đến khách sạn đó à?" Oki hỏi khi gần đến cầu tàu."Nó làm cậu nhớ, đúng không?"
Trong một giây , ngực tôi như đông cứng lại . Thay vì trả lời , tôi hắt ra một tiếng thở dài . Oki không nói gì nữa.
Tôi lấy chiếc lọ thủy tinh trong suốt từ túi áo ra. Bên trong đó là một thứ trắng mịn như cát.
"Tro của Aki đấy ."
"Cậu định rắc ở đây?" Oki lo lắng hỏi .
"Tớ chưa biết."
Tôi định rắc tro của Aki xuống biển trước khi vào tới đảo. Đấy chính là lý do tôi nhờ Oki đưa đến đây .
"Tớ thấy hơi tiếc. Mặc dù mang theo mãi bên mình cũng chẳng ích gì ."
"Cứ giữ lấy nếu cậu không chắc," Oki nói với vẻ tốt bụng. "Lỡ cậu cảm thấy hối hận sau khi rắc nó thì sao? Chừng nào biết chắc cảm giác của mình rồi thì hẵng làm. Tớ sẽ đưa cậu đến đây bất cứ khi nào cậu muốn."
Thủy triều đang rút. Con thuyền hạxuống thấp hơn cả rầm tàu. Biển lặng và xanh thẫm đến nao lòng.
"Cậu đã nghe Hi rose hát chưa?" Một lát sau Oki đột nhiên hỏi . "Cậucòn nhớ hồi cấp hai chúng mình thường có bài kiểm tra trong giờ học nhạc không? Họ bắt chúng mình hát toàn những bài chết tiệt. Có lần Hi rose phải hát, giọng cô ấy nhỏ đến mức cậu không nghe thấy được gì . Tớ ở ngay hàng đầu mà còn không đoán được
đấy là bài gì ."
"Một lần, đang giữa chừng thì có người hét lên, 'Tớ không nghe thấy gì !', đúng không?"
"Đúng, đúng. Thế rồi giọng cô ấy càng nhỏ hơn và mặt cô ấy đỏ dừ đến mức đáng thương. Suốt đoạn còn lại cô ấy chỉ nhìn xuống đất."
"Cậu nhớ ghê nhỉ?"
"Hả? Không, không, không phải như thế." Oki bối rối . "Tớ không thích cô ấy . À mà thích thì có thích, nhưng không giống kiểu của cậu."Tôi cũng đang nghĩ đến giọng hát của Aki . Không phải trong giờ học nhạc mà trong cái đêm ở lại khách sạn. Khi ấy , hai chúng tôi đang sửa soạn bữa tối thì đột nhiên phát hiện ra thiếu một thứ. Tôi đi xuống tầng ba để lấy rồi quay lên thì thấy Aki đang khe khẽ hát trong lúc thái rau. Tôi dừng lại ở cửa bếp và lắng nghe. Giọng em nhỏ đến mức tôi không nghe ra giai điệu gì chứ đừng nói đến lời bài hát, nhưng Aki xem chừng rất vui khi hát. Nó làm tôi nghĩ rằng khi ở nhà, lúc nấu cơm, em cũng hát như thế này . Nếu tôi lên tiếng, em sẽ dừng lại . Thế nên tôi chỉ dừng ở cửa và tiếp tục lắng nghe.
"Thôi , tớ sẽ giữ lại ."
Tôi đút cái lọ vào túi và đứng lên.
"Thế à?" Oki gật đầu nói , trông nhẹ nhõm hẳn đi .
Tôi chạm phải vật gì lành lạnh trong túi . Hóa ra là mảnh thủy tinh tôi vừa nhặt được lúc nãy . Bề mặt nó đã chuyển màu trắng đục, có lẽ tại tiếp xúc với không khí .
Trong nước thì đẹp và long lanh như ngọc bội thế mà giờ đây chỉ còn là mảnh thủy tinh không hơn không kém. Tôi ném mảnh vỡ về phía biển, thật dứt khoát. Nó vẽ lên nền trời một đường vòng cung tuyệt đẹp rồi rơi tõm xuống nước.
"Về thôi chứ, chàng trai phong tình?" Oki cất tiếng từ phía sau.
Chàng trai phong tình quay lại .
"Xin vâng lệnh ngài , thưa thuyền trưởng."
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Socrates In Love - Tiếng Gọi Tình Yêu Giữa Lòng Thế Giới.