Chương 17


Số từ: 5649
Nguồn: gacsach.com
Cảm ơn, Cảnh sát!
Cô y tá có cảm giác căng thẳng khi chăm sóc bệnh nhân này, động tác thay băng vừa rồi hơi mạnh tay một chút, nếu là bệnh nhân khác, đã sớm la toáng lên rồi, nhưng anh ta vẫn như vậy không hề nhúc nhích, dường như đang suy nghĩ một vấn đề gì đó, mắt cứ nhìn chòng chọc phía trước mặt.
Kể từ đêm hôm đó, khi anh ta được một chiếc xe khách qua đường đưa tới, vẫn cứ giữ bộ dạng này. Lúc đó trên người anh ta chỉ mặc quần áo lót, da đầu nhiều chỗ bị thương, phần mềm trên cơ thể nhiều nơi bầm tím, dưới chân cũng có một vết thương rách toạc ra. Lúc giúp anh ta khâu lại vết thương, anh ta tựa hồ như không có cảm giác đau đớn, chỉ nhìn chằm chặp xuống đất. Bệnh viện vốn tưởng rằng anh ta là một bệnh nhân tâm thần bị lạc đường định đưa tới trạm cứu trợ, ai ngờ anh ta đột nhiên yêu cầu muốn gọi điện thoại, sau đó thì cứ nằm trên giường bệnh, không ăn, không uống, không ngủ.
Cô y tá xoay người bước ra cửa, vừa mới kéo cửa ra, thì một người thanh niên vội vàng xông tới, thiếu chút nữa đâm sầm vào người cô.
Thực xin lỗi.
Người thanh niên liền vội vàng xin lỗi, nhưng ánh mắt lại rơi trên người đàn ông ở trên chiếc giường bệnh kia.
Anh ta chỉ nhìn thoáng qua, lông mày liền nhíu chặt lại:
Phương Mộc, sao bộ dạng cậu lại trở nên như vậy chứ?

Người bệnh nhân vẫn yên lặng bỗng mỉm cười:
Tiêu Vọng đó à, có mang quần áo đến cho tôi không?

Trên đường trở lại thành phố C, Phương Mộc lại thấy Tiêu Vọng lén nhìn mình qua kính chiếu hậu. Cậu khẽ cười, lập tức cảm thấy một cơn đau nhức từ mấy vết khâu ở trên da đầu truyền tới.

Ai làm cậu thành ra như vậy thế?

Phương Mộc lúc lắc đầu, không trả lời câu hỏi của Tiêu Vọng.

Cậu gặp rắc rối như vậy, sao không đến cục công an tìm người giúp?
Tiêu Vọng quăng điếu thuốc qua:
Nơi đó là địa bàn của chúng ta mà.
Phương Mộc châm thuốc, hít một hơi, từ từ nhả khói:
Tôi không muốn làm phiền mọi người.

Tiêu Vọng nhìn thấy vẻ khó xử của Phương Mộc, không tiếp tục hỏi nữa, nhấn ga hết cỡ.
Trở lại thành phố C đã là giữa trưa, Phương Mộc bảo Tiêu Vọng đưa cậu về thẳng nhà mình.
Trở về nhà, Phương Mộc lao đầu ngã lăn xuống giường, trong nháy mắt liền chìm vào giấc ngủ say.
Lúc cơn đau làm cậu tỉnh giấc, thì khắp nơi đã lên đèn.
Phương Mộc lẳng lặng nằm một hồi, rồi mới đứng dậy lấy hai quả trứng gà trong tủ lạnh ra nấu ăn. Sau khi ăn xong, lục lọi trong phòng hồi lâu, mới tìm thấy nửa bao thuốc lá hơi bị ẩm.
Không bật điện, cậu châm một điếu thuốc, ngồi trong phòng khách cảm nhận rõ ràng từng cơn đau nhức từ vết thương truyền đến.
Ngày mai là phải tới sở rồi, thế nhưng cậu không muốn gặp bất kỳ ai. Nếu như có thể, cậu thà rằng cứ ngồi mãi ở trong bóng tối như thế này.
Trước mắt sống hay chết dường như đối với Phương Mộc đã không còn là chuyện gì mới mẻ, có điều cậu chưa bao giờ lùi bước trước mặt kẻ thù, cho dù là kẻ đó rất hung tàn, cũng quyết cùng hắn ta sống chết. Thế nhưng ở trước từ đường của Lục gia thôn, cậu đã lùi bước.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đám người đó có thể ngang nhiên cướp đi tính mạng của một con người như vậy, không nghĩ nổi ham muốn hưởng thụ vật chất có thể khiến cho một tập thể người biến thành dã thú; càng không thể tưởng tượng nổi tình thân trong nháy mắt lại biến thành động cơ giết người; cũng như cậu chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể chứng kiến một tội ác trắng trợn đến như vậy.
Gần như Phương Mộc đã bị sự thật khó tin này làm cho kinh hoảng, cho tới khi Lục Đại Xuân lột áo ngoài của cậu ra, đấm đá túi bụi, cuối cùng lúc cậu bị đẩy từ trên chiếc xe tải đang lao vù vù xuống đường nhựa, ngay cả một chút ý thức phản kháng của cậu cũng không có. Cậu thậm chí còn tin rằng, đây mới chính là xã hội loài người, cá lớn nuốt cá bé, chính là quy tắc, có tiền thì mua tiên cũng được.
Liền đó cái thế giới trong mơ của cậu trong nháy mắt đã bị sụp đổ, từ nay trở đi đen trắng lẫn lộn, ma quỷ hoành hành tác quái khắp nơi.
Nếu đúng là như vậy, cứu giúp Hình cục phó cũng có tác dụng gì đâu? Nếu đúng như vậy, Đinh Thụ Thành hi sinh cũng đâu có giá trị gì? Nếu đúng như vậy, hai chữ cảnh sát này quả thực là không còn ý nghĩa nữa rồi. Khi đối mặt với sự khiêu khích của Lục Thiên Trường, Phương Mộc lại tham sống sợ chết. Mấy phút trước khi cậu đưa ra lựa chọn này, Lục Hải Đào đã bị người ta giết chết ngay trước mặt một người cảnh sát như cậu.
Một chút tâm lương thiện còn lại cùng toàn bộ hy vọng sống đều gửi gắm vào người thanh niên bên cạnh, nhưng rồi cậu ta cũng đành tuyệt vọng, bất lực mà chết đi.
Nước mắt, rốt cục tràn mi, nửa bao thuốc rất nhanh cũng chỉ còn lại một đống đầu lọc bừa bộn. Phương Mộc đột nhiên muốn uống rượu, cân nhắc một hồi, Phương Mộc quyết định đến tiệm tạp hóa mua rượu. Lúc đi trong hành lang tối đen, Phương Mộc đột nhiên ý thức rằng, bản thân mình thật hèn nhát đến nỗi ngay cả cửa cũng không dám bước ra.
Xách hai chai rượu trong tay, Phương Mộc không muốn nhìn bất kỳ ai cả, cậu cứ cúi đầu nhanh chóng rời đi, lúc sắp ra khỏi cửa tiệm, khóe mắt lại liếc chiếc điện thoại ở trên quầy hàng. Cậu nghĩ ngợi, rồi cầm lấy ống nghe, bấm một số điện thoại.

A lô?
Giọng nói mệt mỏi của chị cả Triệu từ trong ống nghe truyền tới, dường như còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Xoang mũi Phương Mộc trong phút chốc bị nước mắt chặn lại, một chút thanh âm cũng không phát ra được.

Ai thế?

Mười phút sau, Phương Mộc mới khó nhọc đáp:
Chị Triệu, là tôi đây.


Là cậu à, về rồi sao?
Tiếng của chị cả Triệu vui vẻ hẳn lên:
Cậu đang ở chỗ nào thế? Sao không dùng điện thoại di động của cậu mà gọi?


Chị Triệu, cô bé đó như thế nào rồi?
Phương Mộc cố sức không để cho chị cả Triệu nghe thấy mình đang nghẹn ngào.

Rất tốt, sao, để ở chỗ chị Triệu này mà còn không yên tâm à?


Yên tâm, yên tâm.
Phương Mộc lau nước mắt:
Chị hãy hết sức để tâm, ngàn vạn lần đừng để người khác thấy nó.


Ừ, tôi nhớ rồi.
Chị cả Triệu ngừng lại, giọng nói càng thêm nhu hòa:
Phương Mộc nè, cậu đang làm chuyện gì, chị không biết, cậu không muốn nói, chị cũng không hỏi, chỉ cần chị có thể giúp đỡ, cậu cứ nói ra. Có điều, bất luận cậu đang làm chuyện gì, thì cũng nên cẩn thận một chút, biết không?


Dạ.
Phương Mộc liên tục gật đầu, mặc cho nước mắt rớt xuống mặt quầy.

Vậy thì tốt, cậu đợi một lát nha, Lục Lộ sắp tới rồi….
Tiếng của chị cả Triệu trở nên xa xôi:
Là chú Phương của con đó, con nói mấy câu với chú ấy đi.

Sau một hồi tạp âm sột soạt, trong ống nghe truyền tới một tiếng thở dồn dập nho nhỏ. Phương Mộc nín thở tập trung tư tưởng, chăm chú lắng nghe động tĩnh đầu dây bên kia.

Con bé này, sao lại không nói gì chứ?
Chị cả Triệu tựa hồ đang thúc giục nó.

Lục Lộ à, con khỏe không?
Phương Mộc cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh để nói, dù biết rõ phía bên kia không nhìn thấy, nhưng khuôn mặt vẫn cố giữ vẻ tươi cười.
Cô bé vẫn như cũ không hề đáp lại.

Cứ nghe lời dì Triệu nha…Chú sẽ đến đón con nhanh thôi…
Phương Mộc hoàn toàn không biết nên nói với nó điều gì:
Chú sẽ cho con đến trường…mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi…


Cám ơn.

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng lại rất rõ ràng, tiếp đó, điện thoại liền cúp máy.
Cám ơn?
Phương Mộc cầm ống nghe sửng sốt.
Ra cửa, thần tình Phương Mộc vẫn hoảng loạn như trước, hoàn toàn không biết bản thân đang đi ngược với hướng trở về nhà. Cậu càng đi càng nhanh, cuối cùng, là chạy.
Cậu chạy qua ngã tư đèn đuốc sáng trưng, chạy qua ngỏ nhỏ âm u ẩm ướt, chạy qua mọi người đang đi lại trong khu phố sầm uất, chạy qua bãi đất hoang không một bóng người, chạy cho đến khi cổ họng khô khốc, sức cùng lực kiệt, phát hiện trong tay mình vẫn còn xách theo hai chai rượu đế bỗng cảm thấy buồn cười.
Phương Mộc hùng hổ mang hai chai rượu kia đập vào cột điện, liền đó trong không khí chợt bốc lên một mùi rượu nồng nặc, Phương Mộc ngẩng đầu lên, hướng về những đám mây đen dầy đặc trên bầu trời thành phố gào lên một tiếng!

A…………

Rạng sáng ngày hôm sau, Phương Mộc đã tới sở, cậu đi thẳng đến phòng làm việc của Biên Bình, hỏi thăm tiến triển vụ án của Hình cục phó.
Vụ án hầu như đã lâm vào bế tắc không có tiến triển gì. Cục công an đã chỉnh lý đóng gói hồ sơ hoàn tất, chuẩn bị sắp tới sẽ chuyển sang cho Viện kiểm sát.
Từ phòng Biên Bình đi ra, Phương Mộc liền đi bộ qua phòng hộ tịch. Quả thật, người ở Lục gia thôn hầu như đều không có tư liệu hộ tịch, Lục Thiên Trường đã nói, sẽ làm cho Lục Hải Đào và Lục Tam Cường chưa hề tồn tại, hoàn toàn không phải là lời nói vô căn cứ.
Phương Mộc bỗng nhiên muốn cười, bản thân có tồn tại hay không lại chỉ có thể dựa vào một tấm thẻ chứng minh nhân dân sao?
Nghĩ đến chứng minh thư, Phương Mộc mới nghĩ đến phải kiểm tra thiệt hại của mình một chút. Máy chụp hình cùng tài sản cá nhân mang theo đều là chuyện nhỏ, chứng minh thư nhất định phải làm lại, còn nữa, phải đi mua một cái điện thoại di động.
Chân trái bị Lục Hải Đào cào bị thương phải khâu hết ba mũi, vì chưa cắt chỉ, đi bộ còn khá khó nhọc. Phương Mộc cân nhắc một chút vẫn quyết định không lái xe. Vừa đi ra cửa Cục công an thành phố, thì bắt gặp Tiêu Vọng đang lái xe trở về. Anh ta hạ cửa kính xuống, phất tay gọi Phương Mộc:
Đi đâu vậy?


Phân cục.
(chi nhánh cục) Phương Mộc đi lại:
Chứng minh thư bị mất, cả điện thoại di động nữa.

Tiêu Vọng không nói gì, mở cửa xe:
Lên xe đi.

Từ phân cục ra, Tiêu Vọng lại hỏi:
Về cục, hay về nhà?


Đều không.
Phương Mộc lấy tiền từ trong túi áo ra, đếm:
Tôi đi mua điện thoại di động.


Điện thoại của cậu đâu?


Mất rồi.
Phương Mộc không muốn nhiều lời.

Hèn gì.
Tiêu Vọng nhấn ga một cái:
Sáng nay tôi gọi điện cho cậu, thì không liên lạc được.

Phương Mộc mua một cái sim điện thoại trước, sau đó cùng Tiêu Vọng đến trung tâm thương mại, sau khi lựa điện thoại xong, Phương Mộc đi nạp tiền, cầm giấy nạp tiền trở về, thấy Tiêu Vọng đang nghịch ngợm chiếc điện thoại mới, nhíu mày:

Sao lại mua cái điện thoại y hệt điện thoại cũ vậy?
Tiêu Vọng bĩu môi:
Phí tiền? Tôi còn một cái như thế này.


Uhm phí tiền thật, ha ha.
Phương Mộc lấy sim lắp vào điện thoại:
Tại tôi dùng quen rồi, nên không thích cái khác.


Cậu đúng là lập dị, điện thoại cũng phải dùng loại quen thuộc, cứ như dùng súng K54 vậy.
Tiêu Vọng cười cười:
Không chịu tiến bộ chút nào.

Từ trung tâm thương mại đi ra, trời đã chạng vạng. Phương Mộc ở trên xe nhìn chăm chú chiếc điện thoại mới, bỗng sửng sờ.
Lục Hải Đào gửi cho mình hai tấm hình tuy rằng nhìn không rõ, nhưng mà nếu như có thể mang về, nhờ bộ phận kỹ thuật xử lý một chút, có lẽ có thể biết Lục Hải Đào rốt cục là thấy cái gì, có điều, bây giờ nghĩ đến điều đó, đã không còn có ý nghĩa gì nữa rồi.
Tiêu Vọng thấy Phương Mộc sắc mặt u ám, ngẫm nghĩ, thấp giọng nói:
Đi uống rượu với tôi nha?

Phương Mộc cũng muốn thoát khỏi cảm giác buồn chán, cười:
Được.

Tiêu Vọng tìm đến một quán rượu khá nổi tiếng. Phương Mộc nhìn thấy rượu liền líu lưỡi, được cái quán không đông lắm, không gian cũng rất yên tĩnh.
Đồ ăn đồ uống liền được mang lên, Phương Mộc chán nản ăn uống, cảm giác Tiêu Vọng đang nhìn mình chăm chú. Hai người thỉnh thoảng mới tán gẫu vài câu, cho đến khi uống hết 7, 8 chai bia, mới bắt đầu nói nhiều hơn.

Cậu gần đây đang làm cái gì mà bận rộn dữ vậy?
Tiêu Vọng đưa cho Phương Mộc một điếu thuốc, cũng tự châm cho mình một điếu:
Điều tra vụ án Hình cục phó à?

Phương Mộc
ừm
một tiếng, xem như trả lời.

Cậu cũng thật là cố chấp.
Tiêu Vọng khẽ cười:
Người như cậu bây giờ có lẽ cũng hiếm lắm rồi.


Không phải đâu.
Phương Mộc cố sức nhích nhẹ đôi chân, cảm giác miệng vết thương vẫn còn đau âm ỉ:
Mọi người cũng đang điều tra vụ này kia mà?


Cậu nói Ban chuyên án hả?
Tiêu Vọng hừ một tiếng,
Chỉ là hình thức thôi.


Sao?


Xem tình hình bây giờ, ai còn dám rước họa vào thân? Bọn Trịnh Lâm tích cực như thế nào, nhưng rồi sao chứ? cũng đứt gánh mà thôi.
Tiêu Vọng rót bia vào ly, cứ thế uống hết:
Cậu điều tra vụ này, thì cũng có người khác điều tra cậu. Khốn kiếp chúng ta có mấy người có thể cam đoan là không có tật xấu chứ? cho nên, tự bảo vệ mình còn không kịp, tâm trạng nào mà điều tra nữa?

Phương Mộc không nói lời nào:
Cho nên mới nói,
Tiêu Vọng rót bia cho Phương Mộc:
Việc gì phải buông thì nên buông tay thôi, tôi biết quan hệ giữa cậu và Hình cục phó rất tốt, nhưng mà tôi có một câu muốn khuyên cậu, tai họa do trời, còn có thể sống, tự mình gây họa, không chốn dung thân, chúng ta cũng đều đã cố hết sức rồi.


Tôi có thể hiểu là,
Phương Mộc nhìn bọt khí từ trong ly bia bốc lên:
Anh cũng không chịu giúp tôi?


Tôi khuyên cậu buông tay chính là đang giúp cậu đó.
Tiêu Vọng cao giọng:
Còn nữa, cậu không chịu nói gì với tôi, bảo tôi giúp cậu bằng cách nào?

Phương Mộc thẫn thờ hồi lâu không nói gì cuối cùng giơ ly bia lên:
Uống đi.

Sau khi tính tiền, Tiêu Vọng dường như bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó nói:
Đúng rồi, có một chuyện này tôi quên chưa nói cho cậu biết, sắp tới tôi sẽ được điều đến công tác ở đây luôn.


Sao?
Phương Mộc hơi kinh ngạc:
Quyết định lâu chưa vậy?


Mấy ngày trước, còn một số thủ tục chưa làm xong.
Tiêu vọng mỉm cười,
Con người nên tìm chỗ cao mà đi, lãnh đạo cũng đánh giá năng lực làm việc của tôi khá tốt.


Chúc mừng anh.
Phương mộc cũng rất cao hứng,
Ở đây anh có thể tha hồ mà phô diễn khả năng.


Khà khà.
Tiêu Vọng vui vẻ ra mặt:
Kỳ thật tôi muốn chuyển đến đây, một phần cũng vì cậu.


Tôi?
Phương Mộc trợn tròn hai mắt.

Ừ.
Tiêu Vọng ngồi thẳng người dậy, giọng điệu vô cùng trịnh trọng:
Cậu là một nhân tài hiếm có, hai ta kề vai sát cánh, chắc chắn sẽ làm nên việc lớn.
Phương Mộc không khỏi bật cười:
Người anh em, anh quá tâng bốc tôi rồi đó.


Không phải tôi tâng bốc cậu.
Tiêu Vọng nghiêm túc lắc đầu:
Tôi không nhìn lầm người đâu. Cho nên tôi hi vọng cậu….không, phải là yêu cầu cậu phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, đừng lãng phí tài năng của mình.

Vừa mới đi ra đến cửa quán, liền nghe trên lầu truyền đến một loạt âm thanh ồn ào náo động. Phương Mộc ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn thấy một người lăn từ trên cầu thang xuống, nặng nề ngã bịch trên đại sảnh. Một vài người thanh niên từ trên cầu thang bước nhanh xuống, cầm đầu là một gã đàn ông cao to, tóc húi cua, trên cánh tay xăm hình một con cá. Mấy người đó vọt tới người vừa mới bị ngã xuống, vây hắn lại đấm đá túi bụi, gã thanh niên xăm mình vừa đá vừa mắng:
Chết đi cái thằng biến thái, đá chết mày…

Phương Mộc hơi nhíu mày, nhấc chân chuẩn bị tiến lên can ngăn, lại bị Tiêu Vọng ra sức giữ chặt.

Cậu xem.
Tiêu Vọng hướng người mặt mũi bị bầm dập trên đất trề môi.
Phương Mộc tập trung nhìn kỹ, trong lòng lại trào lên cảm giác sảng khoái. Kẻ đó chính là viên bảo vệ của khách sạn Thành Loan, Cảnh Húc.

Đây là loại cặn bã của xã hội, đánh chết là bớt đi một thằng.
Tiêu Vọng vô cùng thoải mái kéo một cái ghế lại ngồi xuống:
Coi như giúp cho bọn Trịnh Lâm báo thù.

Phương Mộc tuy rằng không có ý định ngăn cản, thế nhưng cũng không muốn nhìn thấy Cảnh Húc bị đánh đến bậy ra đầy đất. Cậu nghiêng đầu sang chỗ khác, nói khẽ với Tiêu Vọng:
Đi thôi.


Đợi một lát, đợi một lát đi,
Tiêu Vọng lại rất cao hứng:
Thật là hả giận mà.

Lúc này, một cô gái trẻ tuổi mặc váy ngắn cũng từ trên cầu thang chạy xuống, vung túi xách trong tay lên, đánh loạn xạ vào Cảnh Húc.

Chết đi đồ biến thái, xem ngươi còn dám trêu ghẹo lão nương không…
Đập một trận, cô gái mệt đến nổi thở không ra hơi, trong miệng vẫn liên tục rủa xả:
Chồng à, đánh hắn mạnh tay vào!
Nam tử xăm hình đáp lại một tiếng, ra tay càng thêm hung ác.
Quản lý quán cùng mấy người bảo vệ liền chạy tới rất nhanh, vất vả lắm mới giữ được mấy người thanh niên hung bạo kia. Gã đàn ông xăm hình chỉ vào mũi quản lý nói:
Không phải chuyện của ông, cút xa một chút cho tôi!

Quản lý lại rất bình tĩnh:
Anh hai, muốn đánh nhau các người ra ngoài mà đánh. Đánh chết người, cũng chẳng liên quan gì đến chúng tôi cả, nhưng lúc đó các anh có thể sẽ gặp phiền toái đó.

Gã đàn ông xăm mình nhìn Cảnh Húc gần như đã ngất xỉu, cũng có chút do dự. Cô gái hiển nhiên còn cảm thấy chưa hả giận, liền kéo hắn qua, thấp giọng thì thầm mấy câu. Gã đàn ông xăm mình đầu tiên hơi kinh ngạc, tiếp đó là dáng vẻ không nhịn được cười.

Được, tôi không đánh thằng khốn này nữa.
Hắn cười rất xấu xa, nhìn chung quanh một chút:
Có điều, mọi người có muốn nhìn thái giám là như thế nào hay không?

Mấy thanh niên trước là sửng sốt, sau đó liền lập tức cười vang lên:
Xem xem!


Lột hắn!

Thấy bọn hắn không tiếp tục đánh người nữa, quản lý quán buông gã đàn ông xăm mình ra. Cảnh Húc giờ phút này lại đột nhiên tỉnh táo lại, vừa dùng cả tay chân bò ra ngoài cửa, vừa đau khổ cầu xin:
Không….đừng….Tôi không dám….

Gã đàn ông xăm mình túm chặt hai chân hắn, giống như là đang lôi một con chó, xoay người kêu mấy thanh niên kia:
Các anh em, lột sạch hắn cho tôi!

Mấy thanh niên còn lại đồng loạt xông lên, ấn đùi, tháo dây thắt lưng, lột quần, rất nhanh, phía dưới của Cảnh Húc cũng chỉ còn lại một cái quần lót. Cảnh Húc ra sức giữ chặt cái quần lót, trước là cầu xin, sau đó vừa khóc vừa chửi, cuối cùng chỉ có thể giống như một con dã thú cao giọng gào thét.
Gã đàn ông xăm mình thấy Cảnh Húc không chịu buông tay, kiên quyết dùng sức kéo quần lót của hắn, tiếp theo đó là một tiếng
Rẹt
vang lên.
Phương Mộc rốt cuộc chịu không nổi, cậu liền bước nhanh tới trước, đạp một đạp vào phía sau lưng gã đàn ông xăm mình. Gã đàn ông xăm mình bị bất ngờ không kịp đề phòng, cắm đầu ngã quỵ trên người Cảnh Húc. Chờ lúc hắn đứng lên, xoay người định chửi, một tấm thẻ cảnh sát đã dí vào mũi hắn. Gã đàn ông xăm mình lập tức kinh hoảng, mấy người thanh niên định xông lên giúp đỡ cũng đứng ngây ngốc tại chỗ.

Hoặc là biến đi bây giờ hoặc theo tôi đến đồn công an.
Phương Mộc mặt lạnh băng nói:
Khởi tố anh tội cố ý gây thương tích…
Cậu chăm chú nhìn Cảnh Húc một cái:
Tôi tin chắc hắn cũng sẽ nguyện ý tố cáo anh tội làm nhục người khác.
Gã đàn ông xăm mình tức giận nhìn Phương Mộc vài giây, xoay người đá Cảnh Húc một cái, quát đồng bọn:
Đi thôi!

Tiêu vọng nhìn bọn hắn đi ra khỏi quán, quay đầu nhìn Phương Mộc nửa oán trách nửa là bất lực nhún vai. Quản lý quán không chút khách khí đá đá Cảnh Húc:
Này, mày cũng nhanh chóng cút đi, đừng làm cản trở việc làm ăn của chúng ta.

Cảnh Húc từ từ đứng lên, cúi đầu, lấy quần mặc vào, hoảng sợ run run bước ra cửa. Lúc đi ngang qua Phương Mộc, hắn ngẩng đầu, làn môi đã sưng vù mấp máy, dường như muốn nói gì đó.
Phương nhìn bộ mặt hắn đã hoàn toàn biến dạng, lạnh lẽo hỏi:
Anh không sao chứ?

Lời còn chưa dứt, Cảnh Húc đã ọe ra một ngụm máu tươi, cắm đầu ngã quỵ dưới chân Phương Mộc.
Trong hành lang bệnh viện nhân dân số 2, Phương Mộc ngồi trên ghế dài, nhìn Tiêu Vọng phía xa xa đang cầm mấy tờ giấy đi về phía mình.

Hắn như thế nào rồi?


Xương sườn một bị gãy, một bị nứt, phổi thì bầm tím, môi bị rách.
Tiêu Vọng lờ đờ uể oải nói:
Không sao, chưa chết được đâu.

Phương Mộc nhìn qua loa giấy chẩn đoán bệnh:
Thông báo cho người nhà hắn chưa?


Hỏi hắn, hắn nói không có người thân ở thành phố này.


Vậy phải làm thế nào đây?


Còn có thể làm sao nữa? Tống hắn về nhà thôi.
Tiêu Vọng bĩu môi,
Trên người thằng khốn này, còn chưa đến 300 tệ, ở lại bệnh viện sao được, cậu không định đóng giúp tiền viện phí cho hắn đó chứ?


Khà khà, cái đó thì không.
Phương Mộc khẽ cười:
Đi thôi.

Nhà Cảnh Húc nằm trong tòa nhà dành cho công nhân viên chức nhà máy cơ khí trước đây, đoán chừng chắc là cha mẹ hắn để lại cho hắn. Tòa nhà này không có người quản lý, xập xệ rách nát vô cùng. Tiêu Vọng dừng xe ở dưới nhà của Cảnh Húc, rồi xoay người quát hắn:
Xuống xe!
Cảnh húc lờ mờ nhìn ngó bốn phía, sau khi nhận ra là nhà mình, cố sức nhấc chân xuống xe, vừa mới bước xuống đất, toàn thân tê liệt ngã xuống. Phương mộc liền giữ chặt hắn, mới không khiến hắn ngã chổng vó.

Mau lên!
Tiêu Vọng nổi khùng quát,
Khốn kiếp, đừng có mà mè nheo.

Thôi đi.
Phương Mộc nhìn thấy Cảnh húc rên rỉ, không nhẫn tâm:
Tôi đưa hắn lên.

Cảnh Húc ở trên tầng ba. Nói là dìu, thực ra là Phương Mộc phải vác hắn đi lên. Đỡ Cảnh Húc nằm trên ghế sofa, Phương Mộc cũng mệt lử người đầy mồ hôi, ngồi phịch xuống phía đối diện Cảnh Húc thở hổn hển.
Phương Mộc quét ánh mắt qua người Cảnh Húc đang như một con chó chết co quắp trên ghế sofa, cảm thấy chán ghét không nói nên lời.
Bỗng nhiên, Cảnh Húc cựa quạy, liền sờ soạn ở trên người. Phương Mộc hỏi:
Tìm cái gì?


Thuốc …thuốc…

Phương Mộc ngẫm nghĩ, lấy ra một hộp thuốc lá, tự châm một điếu, lại đưa cho hắn một điếu:
Anh không nên hút thuốc.
Phương Mộc bổ sung một câu:
Coi chừng ho ra máu.

Cảnh húc dương như không thể chịu được liền đốt thuốc, ra sức hút một hơi, quả thật bị ho dữ dội. Phương mộc đá một cuộn giấy ở dưới chân mình qua, ra hiệu cho hắn lau máu ở trên miệng đi.

Đừng hành hạ bản thân. Nếu như anh không muốn chết sớm.


Hắc hắc.
Cảnh Húc bỗng nhiên cười to lên, lập tức vo giấy vệ sinh thành một cục, hung hăng ném ở trên mặt đất:
Tôi bây giờ với chết có gì khác biệt sao?

Phương Mộc im lặng một hồi, hỏi:
Vì sao mấy người đó đánh anh vậy?


Ha ha.
Cảnh Húc ngửa mặt dựa vào ở ghế sofa, tựa hồ như đang ngây ngất:
Cái con đàn bà thối tha đó ra vẻ ta đây là một tiểu thư, tôi dùng ngón tay móc của nó, con gái điếm này liền tìm bạn trai nó…Anh không biết đâu,
tinh thần hắn bỗng nhiên tỉnh táo, đứng thẳng lên nhìn chằm chằm Phương Mộc, hai mắt sáng rực:
…Tôi trói nó lại mà móc, cái đó tạo hóa kêu là chua cay sướng khổ, ha ha ha…

Phương Mộc lạnh nhạt mở miệng,
Quả thật là một thằng biến thái đáng chết.


Biến thái đáng chết?
Vẻ tươi cười trên mặt Cảnh Húc dần dần biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo tuyệt vọng, bỗng nhiên hắn đứng dậy, rất nhanh cởi bỏ dây lưng quần, cởi quần ra. Dương vật của hắn đã bị cắt đứt đến tận gốc, chỉ còn lại hai quả tinh hoàn lắc lư trông rất buồn cười.

Anh cho rằng tôi muốn như vậy lắm sao?
Trong giọng nói của Cảnh Húc kèm theo tiếng nức nở:
Nếu như tôi có cái thứ này, tôi dùng tay móc bọn nó làm gì chứ?

Phương mộc dời ánh mắt, thấp giọng hỏi:
Ai làm thế?


Ông chủ.
Cảnh Húc suy sụp ngã ngồi trên ghế sofa.

Cái tên họ Kim à?


Hắn? Hắn tính là cái rắm gì?


Thế ông chủ của anh vì sao lại đối xử với anh như thế?

Cảnh Húc không lên tiếng, dường như cũng không muốn hồi tưởng lại chuyện cũ, hồi lâu, mới khó khăn mở miệng:
Có con chim non, ông chủ vốn để lại có việc, nhưng bị tôi chơi trước…

Cảnh Húc ánh mắt trống rỗng, giọng điệu cũng không hề lên xuống:
Đó là một con bé thôn nữ của thành phố S, bình thường tôi đã gai mắt rồi…Hôm đó xem phim sex, chịu không được…


Con bé kia tên là gì?
Phương Mộc cắt ngang lời nói của hắn, người đột nhiên thẳng dậy, quả đấm cũng nắm chặt.

Hình như là họ Lục.
Cảnh Húc duỗi hai ngón tay ra, làm động tác như muốn hút thuốc:
Chơi thì chơi, tôi nhớ thế nào được.

Phương Mộc đột nhiên cầm cả bao thuốc ném mạnh qua, nhưng bao thuốc chỉ rơi nhẹ trên ngực Cảnh húc. Cảnh húc lại rút ra một điếu thuốc châm lửa, không chú ý chút nào đến Phương Mộc cả người như hóa đá, cơ thịt trên mặt nổi lên cuồn cuộn, càng không biết có phải cậu đang hận vì ở trong tay mình sao lại là bao thuốc mà không phải một cục gạch hay không.
Dương Mẫn từng dặn cậu, một khi tìm được người làm hại Lục Lộ, tuyệt đối, tuyệt đối không được tha cho hắn.
Thế nhưng, bây giờ không phải là lúc báo thù. Phương Mộc ra sức nhắm mắt lại, vài giây sau, thấp giọng hỏi:
Ông chủ của anh là ai?

Nghe thấy câu hỏi này, đôi mắt Cảnh Húc đang khép hờ bỗng mở to, quan sát Phương mộc từ trên xuống dưới vài lần, chợt lại ngửa đầu nhắm mắt. Phương Mộc biết hắn đang nghĩ gì, lần trước mất đi của quý, nếu như lần này nói thêm nữa, chỉ sợ sẽ mất đi cái đầu. Làm thế nào có thể cạy miệng hắn đây? Phương Mộc đang suy nghĩ biện pháp, Cảnh Húc lại đột nhiên mở miệng:
Anh vì sao lại giúp tôi?
Phương Mộc bị hỏi bất ngờ, chỉ có thể vội trả lời:
Vì tôi là cảnh sát.


Cảnh sát, ha ha.
Cảnh húc cười gượng mấy tiếng:
Cái tên họ Trịnh cũng là cảnh sát, anh so với bọn hắn tốt hơn một chút đó.


Bọn họ cũng là cảnh sát tốt.
Phương Mộc lạnh nhạt trả lời:
Đương nhiên, ngoại trừ chuyện làm giả băng ghi hình.


Chuyện đó thì bọn họ không sai.
Cảnh húc người đột nhiên nghiêng về phía trước, ánh mắt hùng hổ:
Cuốn băng ghi hình đó đích xác là có thực.

Phương Mộc nhìn chằm chằm Cảnh Húc hết nửa phút, thấp giọng hỏi:
Anh nói cái gì?


Ý của tôi là, nội dung cuốn băng ghi hình đó đích xác là như vậy.
Cảnh Húc nét mặt trở nên nghiêm túc.

Anh làm sao lại biết tình hình ngày hôm đó?
Phương Mộc hô hấp trở nên dồn dập:
Hệ thống camera ngày hôm đó không tắt đúng không?


Ông chủ bảo tôi tắt, nhưng tôi không tắt.

Cảnh húc bỗng nhiên cười:
Tôi không chỉ có băng ghi hình ngày hôm đó, mà còn có nhiều băng ghi hình khác.

Sao?
Phương Mộc càng thêm kinh ngạc:
Còn có gì nữa?


Khách sạn thành Loan có nhiều phòng hạng sang thật ra là một nơi dùng để tiếp đãi khách của ông chủ

Cảnh Húc biểu cảm dần dần lạnh lẽo:
Trong những phòng đó đều trang bị camera, chuyện những người khách đó làm đều bị thu lại, tương lai có thể trở thành con bài tốt nắm trong tay.
Hắn cười phá lên:
Tôi lén sao lại một bản….lúc cần thiết, làm con đường lui cho bản thân.

Phương Mộc nhớ đến người quản lý tầng trệt từng nhắc tới những căn phòng kia
So với khách sạn 5 sao cũng không kém.

Cậu không nói gì, lẳng lặng nhìn Cảnh húc, Cảnh Húc cũng không nói gì, nghiêng đầu nhìn Phương Mộc.

Anh vì sao lại muốn nói với tôi những điều này?


Thứ nhất, anh giúp tôi không bị làm nhục trước mọi người; thứ hai, chuyện này tôi không thể bỏ qua như thế được.
Cảnh Húc dùng tay khoa khoa đũng quần một chút:
Thứ ba, tôi cần một khoản tiền để rời khỏi nơi này.


Anh muốn bao nhiêu?


50 vạn.


Không được.


Khì khì!
Cảnh Húc cười lạnh một tiếng:
Cục công an mà thiếu tiền sao…


Đây không phải là chuyện của cục công an!
Phương Mộc đột nhiên cất cao giọng:
Mà là của riêng tôi thôi!

Cảnh Húc kinh ngạc hai mắt trợn lên nhìn Phương Mộc, vài giây sau, giọng điệu mềm xuống:
30 vạn, không thể ít hơn được nữa.


Được.
Phương Mộc đứng dậy:
Tôi sẽ lập tức đi lo tiền, mấy ngày tới anh đừng có đi đâu, chờ điện thoại của tôi.

Đi xuống dưới lầu, Tiêu Vọng sớm đã đợi đến chịu không nổi trong đầu buồn bực hỏi:
Mẹ kiếp cậu làm cái gì vậy? Cùng nói chuyện lý tưởng với hắn à?

Phương Mộc không trả lời, cậu đang nghĩ, đi nơi nào để kiếm 30 vạn tệ đây?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Sông Ngầm.