Chương 11 : Không Gian Hồ Lô
-
Sử Kí Hoá Rồng
- temdansieucap
- 1932 chữ
- 2019-08-19 08:31:45
Không biết trải qua bao lâu, Sùng Lãm yếu ớt mở hé đôi mắt, nhưng kì lạ là lúc này trên người hắn hoàn toàn lành lặn không chút vết thương hay đau đớn nào cả. Hắn cảm giác toàn thân nhẹ nhàng như đang trôi nỗi giữa không trung, đôi mắt kinh ngạc mở bừng ra, trước mắt Sùng Lãm hiện ra một không gian toàn màu vàng, thân thể hắn cũng đang trần trụi trôi nổi lơ lửng giữa vùng không gian rộng lớn lạ lẫm này.
Đảo mắt nhìn quanh một vòng, hắn không biết hiện tại mình đang ở nơi nào, vùng không gian này vô cùng rộng lớn, phóng mắt nhìn xa không thấy điểm cuối. Cho đến khi ánh mắt của Sùng Lãm dừng lại ở một điểm đen xa xa, hắn nhích người bay vật vờ như u linh hướng điểm đen kia mà bay đi, khi đến gần nhìn thấy những vật kia hắn càng nhìn càng cảm thấy có điều gì đó không đúng
Quái lạ, ở đây lại có mấy chiếc rương… Nhưng mà tại sao ta nhìn những chiếc rương này quen thế nhỉ
hắn trầm tư một hồi rồi lại đột nhiên kinh ngạc kêu lên
Của ta, đây là rương đồ mẹ đã ném vào Càn Khôn Hồ Lô cho ta… Mà đợi đã, Càn Khôn Hồ Lô, Rương đồ… Đây… Đây không lẽ ta đang ở bên trong Hồ Lô sao..
Sùng Lãm lấy ra một bộ quần Áo từ trong rương mặt lên người, nhưng điều kì lạ là quần Áo thì có thể cầm lên, nhưng mặt vào thì lại xuyên qua thân thể. Hắn không sao hiểu nỗi rốt cuộc đây là chuyện gì, tại sao lại mặc quần Áo không được, vì sao mình lại xuất hiện bên trong không gian Hồ Lô
đây rốt cuộc là chuyện gì, không lẽ mình đã chết rồi sao
Hắn buồn bực trăm ngàn mối nhưng không có lời giải đáp, trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý niệm đó là muốn ra khỏi nơi này, và mọi chuyện đều đúng như ý. Ý niệm của hắn vừa động liền không gian trước mặt lập tức biến đổi thành một không gian khác, trong không gian này bao phủ là một màu trắng tinh khôi sáng sủa
mẹ nó, như vậy cũng được sao? Vậy để ta thử triệu hoán chiếc rìu kia đến xem sao
lần này cũng như ý nguyện vừa khởi lên ý niệm chiếc rìu bạc cũng lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, nhưng nó không dừng lại được bao lâu liền tiếp tục nhắm một phương hướng bay vút đi.
Sùng Lãm kinh ngạc không biết đây lại là chuyện gì, thân thể lại lay động bay theo hướng chiếc rìu phóng đi. Qua một lúc lâu cả Sùng Lãm và chiếc rìu đều dừng lại, phía trước bao quát trong tầm mắt là một không gian như một giải ngân hà nhỏ, trong không trung bay múa đủ màu sắc. Sùng Lãm mở to mắt kinh ngạc khi hắn nhìn thấy những ánh quang bảy màu này, hắn không hề xa lạ gì với những giải màu sắc này, bởi vì đây là bảy màu tượng trưng cho bảy thuộc tính mà hắn đã mượn nhờ từ Linh Chi
Tại sao những thứ này vẫn còn tồn tại ở chỗ này, theo lý mà nói thì chúng đã tiêu tán hết rồi chứ
Sùng Lãm lại một lần nữa không hiểu nỗi, nhưng rồi chuyện kinh ngạc tiếp theo lại gần như khiến hắn không giữ nổi bình tĩnh, chỉ thấy giữa vùng trung tâm bảy màu đó đang treo lơ lửng một vật nhỏ cỡ đầu ngón tay, hình dáng uốn lượn như một con mắt, vật này toàn thân màu trắng toả ra hào quang tinh khiết. Hiện tại nó đang xoay tròn đem những màu sắc xung quanh hút hết vào bên trong, nhưng đây không phải là lí do mà Sùng Lãm kinh ngạc, cái khiến hắn kinh ngạc là phía trên vật đang xoay tròn kia còn có một thứ, chính là cây Linh Chi bảy màu đang không ngừng phát ra quang mang quán nhập vào vật nhỏ kia.
Sùng Lãm gần như muốn phát điên lên
đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy chứ, ảo cảnh sao… Mẹ kiếp muốn chơi ta sao? Rỏ ràng ta đã ăn nó rồi mà
hắn không cách nào lý giải nổi, nhưng rồi chợt nghĩ tới điều gì đó, tâm niệm lại động từ bên cây Thất Sắc Linh Chi kia tách ra bảy luồng ánh sáng bay đến trên tay của Sùng Lãm rồi tụ lại thành một cây Linh Chi khác giống hệt cây kia, hắn trợn to hai mắt miệng mồm lắp bắp như không thể tin được
Đây, đây là phân tách năng lượng… Nói như vậy cây Linh Chi trước đó mình dùng cũng chỉ là được tách ra một phần từ cây đó thôi sao… Thật đáng sợ
Sùng Lãm thêm một lần nữa được kiến thức về những gì mình đã đọc được trong sách, chuyện đang xảy ra lúc này đã hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn về Linh Chi thuộc tính đã học ở trong gia tộc rồi. Trước đó hắn đã liều mạng ăn cây Thất Sắc Linh Chi kia, cứ ngỡ là vẫn có tỉ lệ sống sót nếu chỉ cần cố gắng kiên trì chịu đựng một chút, nhưng nào ngờ cây Linh Chi đó lại chỉ là một phần nhỏ năng lượng được phân tách ra từ cây gốc ở trong này. Chỉ một phần nhỏ mà đã cung cấp cho một kẻ bình thường như hắn sức mạnh đáng sợ như vậy rồi, nếu dùng hết nguyên một cây thì sẽ khủng khiếp đến mức nào chứ và đương nhiên đó cũng chỉ là suy nghĩ, ngược lại hắn lại cảm thấy may mắn
nếu mình thật sự ăn hết nguyên bản cây Linh Chi này, chỉ sợ sẽ chết rất thê thảm, không cần đợi đến lúc phản phệ, chỉ riêng việt sức mạnh khổng lồ ập đến cũng đủ khiến mình bạo thể chết mà không kịp ngáp rồi
Vật kia là thứ gì nhỉ, giường như nó đang hấp thu năng lượng thuộc tính của Linh Chi để tu bổ
dưới sự quan sát của Sùng Lãm, hắn cũng không biết mình đã ở đây bao lâu, chỉ thấy vật nhỏ màu trắng kia mỗi lúc hấp thu năng lượng thuộc tính, càng lúc càng căng phồng lên như kiểu ở bên trong nó có một nguồn Sinh mệnh nào đó sắp phá vỏ chui ra ngoài.
Thời gian trôi qua thật lâu, lúc này trên đỉnh nhọn của vật nhỏ kia đã bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt, bên trong len lói một luồng sáng chói loá phóng ra, tầm mắt của Sùng Lãm cũng bị ánh sáng kia bao phủ hắn cố giương mắt nhìn cho rõ vật kia là gì, nhưng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó lú ra từ vật kia như một mầm chồi non. Cuối cùng cũng đành phải nhắm mắt lại vì không thể chịu nổi sự chiếu rọi của nguồn sáng kia.
Lần thứ hai mở mắt ra trước mắt Sùng Lãm là một vùng cây xanh vươn thẳng lên trời, toàn thân hắn vẫn trần trụi như vậy, nhưng lần này là không còn bay trong không gian nữa mà là nằm bẹp dí dưới mặt đất. Toàn thân từ trong ra ngoài đều đang đau nhức không chịu nổi, phản phệ đã đi qua và lúc này chính là những thương tích còn dư âm lại, nhìn hắn lúc này có thể nói là tan nát đến không thể nát hơn được nữa, bên trong nội tạng thì vì một số nguyên nhân đặc thù nên còn lành lặn chống đỡ được mặt dù có hơi đau nhưng không đáng kể, còn bên ngoài thì đã hoàn toàn biến dạng, khắp người chỗ thì bị cắt sẽ, chỗ thì bị tróc ra từng mảng thịt lòi cả xương trắng, kể cả khuôn mặt cũng không ngoại lệ.
Xương cốt thì đau nhức không tả nỗi, cũng may là thể chất hắn đặc thù hơn người bình thường, chứ nếu không một người bình thường mà bị thương đến tình trạng này thì đã sớm chết lâu rồi. Sùng Lãm yếu ớt chống mình ngồi dậy, lúc này trong thân thể hắn từng hạt nhỏ li ti màu vàng như đang làm công việt trị liệu. Chúng phân tán đi khắp nơi trên thân thể hắn, chui tận vào trong xương cốt đem từng mảnh xương rạn nứt quán nhập vào rồi từ từ liền khôi phục lại, máu trên các vết thương cũng bắt đầu ngừng rỉ ra ngoài. Sùng Lãm cảm nhận sự biến đổi này qua thân thể, hắn kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra.
Cứ như vậy ba canh giờ trôi qua ( 6 tiếng) lúc này trời đã chạng vạng tối, trên Sùng Lãm bất động ngồi đó không hề nhúc nhích, trên thân thể hắn lúc này từ đầu đến chân vẫn phủ kín vết thương, nhưng cảm giác đau đớn thống khổ như trước đó đã không còn nữa, điều này làm hắn rất hiếu kì. Vì trước đó rõ ràng hắn đã cảm nhận được có thứ gì đó đang chạy dọc trong thân thể mình, thứ đó chạy đến đâu cảm giác thư thái nhẹ nhàng đến đó, đau nhức trên người cũng giảm xuống.
Không biết là thứ gì nhỉ, liệu có liên quan đến nguồn sức mạnh lúc ở Trấn Côn Điền không
băn khoăn cũng không có ai giải đáp cho hắn, tạm gác chuyện này sang một bên Sùng Lãm xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy lảo đảo bước đi, quay trở ngược về thác nước mà lúc trước hắn đã từng chạy vội lướt qua. Bây giờ hắn cần trở lại đó để tẩy rửa thân thể, nhưng hắn đã sơ ý vì trên người hắn vết thương vẫn còn, mùi máu tãn ra đã vô tình thu hút không ít thú rừng chú ý, đang lăm le tìm đến.
Sau một lúc tẩy rửa toàn bộ máu huyết và và dơ bẩn trên người đều được tẩy sạch, lúc này Sùng Lãm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình dưới mặt nước, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng
Dù sao vẫn còn tốt hơn là mất mạng, sức tàn phá của Thất Sắc Linh Chi quả thật đáng sợ… Cây Linh chi đó có lẽ đã trên vạn năm rồi
Sùng Lãm ngồi trên một tảng đá lớn dưới thác nước, lấy từ trong Càn Khôn Hồ Lô ra một đống vải băng màu trắng, đem thân thể mình từ đầu đến chân quấn lại như một cái xác ướp, chỉ trừa lại mỗi đôi mắt đen linh mẫn. Xong xuôi tất cả hắn lại lấy ra một bộ y phục mặc lên người, bắt đầu tính toán phương hướng đi tiếp theo. Ngay lúc này bên kia bờ thác, trong bóng tối om mờ mịt từng đôi mắt xanh thẳm và vàng rực loé lên, tất cả đều yên lặng nhìn về phía một mục tiêu duy nhất đó là Sùng Lãm.