Chương 13. : Quỷ Thiên Vực - Chích Quái Môn
-
Sử Kí Hoá Rồng
- temdansieucap
- 2453 chữ
- 2019-08-25 11:58:02
Con gà chết tiệt này ngươi đang đùa ta sao? Đau chết ta mất
Sùng Lãm nhịn không được mắn lên một câu, hắn không hiểu vì sao trong khoảnh khắc vừa rồi cái con gà điểu này không chịu giở ra năng lực hại mình phải ăn một kích đau điến.
--- Tiểu tử chết bầm này mạng cũng dai thật nhỉ… Tiếp theo ta xem ngươi đỡ như thế nào..! Người lúc nãy một lần nữa ra tay, lần này hắn thật sự không nhân nhượng nữa, trực tiếp tung ra một chưởng mạnh mẽ hơn vừa gấp không biết bao nhiêu lần.
Một chưởng vừa xuất ra còn đang từ trên cao rơi xuống, vậy mà khí thế phát ra đã tạo nên áp lực cực lớn đè ép xuống khiến cho Sùng Lãm phải biến sắc, những hắn vẫn gan lì lợm cố lấy lại bình tĩnh hít vào một hơi thật sâu nhìn chim Tích Hồng trên tay mình, trong đầu xoay chuyển suy nghỉ, cuối cùng hắn lại một lần nữa cắn răng làm ra quyết định. Chờ cho thủ chưởng kia gần sát cận kề, không còn cách nào khác chỉ đành hai tay thật thà đem chim Tích Hồng dâng lên. Khoé miệng hắn thật sâu nhích lên một nụ cười gian xảo
hè hè lần này ta xem ngươi có chịu dỡ bản lĩnh ra không… Nếu không thì chết chung đê méo nói nhiều…
( Vừa lầy vừa liều thấy mẹ luôn) đây chính là ý đồ của Sùng Lãm, hắn chính là muốn để cho con chim chết tiệt này tự mình đứng ra đỡ đòn xem nó còn cứng đầu được nữa không, nguyên do vừa nãy nó còn rong rủi như vậy chắc hẳn cũng là vì Sùng Lãm đã bảo vệ nó cho nên nó mới mặc kệ.
Còn bây giờ dưới tay của tên gian xảo này, chim Tích Hồng mở to đôi mắt luống cuống như đang nằm trên chảo dầu, nó ngàn lần không ngờ tên nhân loại này lại ghê tởm như vậy, trực tiếp đem nó làm bia đỡ đạn. Hiện nó toàn thân từ miệng đến chân đều đã bị Sùng Lãm băng lại hết, muốn kêu cũng không kêu được, muốn quẩy cũng không quẩy được. Cuối cùng khi áp lực thủ chưởng rơi xuống trong gan tất, nó chỉ kịp liếc xéo Sùng Lãm một cái rồi đôi mắt màu hồng nhạt sáng lên một luồng hồng quang tản ra đem một người một chim bao phủ lại, không gian trước mặt nháy một cái cả hai cùng biến mất.
Vừa lúc dó thủ chưởng cũng đúng lúc đánh xuống ngay vị trí Sùng Lãm vừa đứng, sức mạnh cực đại đào ra một cái hố lớn khói bụi bốc lên mù mịt
Khốn kiếp, lại để nó chạy thoát rồi… Tiểu tử kia cũng thật gian xảo biết rỏ khả năng đặc dị của Cổ thú Tích Hồng nên đã lợi dụng nó để chạy trốn… Hừ… Năng lực thì không có nhưng xem ra kiến thức cũng không nhỏ
người ra tay lúc nãy thấy hai chiêu của mình đánh xuống mà không giết được một tên thường nhân, ngược lại còn bị người tính kế hắn tức giận gầm lên một tiếng.
--- Không cần lo lắng, Thượng Cổ Tích Hồng đã bị thương sử dụng năng lực cũng sẽ có hạn chế không đi xa được đâu. Chúng ta tiếp tục tìm kiếm…! Mạc đại trường lão nhìn cái hố sâu dưới đất, Tích Hồng chạy mất lão không những không tức giận mà ngược lại còn cảm thấy rất có hứng thú đối với Sùng Lãm.
OoO
Chích Quái Môn - Cổng đăng kí tham gia thi tuyển đệ tử.
Tiếng động ồn ào huyên náo, nơi đây đầy ắp tiếng cười nói bàn luận, đâu đâu cũng thấy các thanh thiếu niên nam nữ tụm năm tụm ba đứng lại với nhau nói chuyện cười đùa. Phía trước bọn họ là một căn trực có đặt một chiếc bàn lớn, trên bàn còn có một sấp dày giấy và bút, đằng sau chiếc bàn là một nam trung niên râu ria đầy cằm đang ngồi trên ghế hai tay vòng trước ngực, hai chân duỗi thẳng gác lên bàn, lưng lười nhát tựa vào ghế đầu thì ngã ra sau mà ngáy khò khò. ( Người này là Lý Túc Trí một trong những nhân vật có tiếng nói trong Chích Quái môn nhưng không có địa vị gì cả)
--- Lý sư phụ còn chưa bắt đầu đăng kí đệ tử sao ? Một tên thanh niên đứng giữa trời nắng mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng trên mặt hắn có chút khó chịu hỏi. Từ lúc mặt trời mọc cho đến bây giờ bọn hắn đã phải đứng phơi ở đây hơn một canh giờ rồi ( 2 tiếng rưỡi ), mà nơi này ngoại trừ cái căn trực của vị Lý sư phụ kia ra có thể tránh nắng thì tất cả còn lại chỉ là một bãi sân trống chỉ có nắng và nắng mà không hiểu sao cái nắng ở nơi này lại gay gắt nóng bức khác thường như vậy, một ngọn cây râm bóng cũng không có nước uống cũng không.
Vị Lý Sư phụ kia vẫn là yên lặng bất động ngáy ngủ như không nghe thấy, lúc này những người xung quanh thấy có người dẫn đầu lên tiếng bọn hắn mới bắt đầu chú ý đến hoàn cảnh ở nơi này, cũng bắt đầu có cảm giác nóng nực lạ thường, chỉ là do vừa nãy bọn họ chỉ lo bàn luận tán gẫu cho nên không có để ý đến. Từng người từng người bắt đầu bày ra bộ mặt khó chịu miệng cứ lãi nhãi lầm bầm không ngừng.
--- Chích Quái môn này làm việt kiểu gì vậy chứ, cứ lề mề thế này ai mà chịu nỗi…! Một cô gái trong đám người cũng nhăn nhó mặt mày quệt quệt mồ hôi trên trán bực bội la lên.
--- Đúng vậy… Thế éo nào lại phái ra con lợn lề mề ngái ngủ này đi lo việt chứ…! Một thanh niên lông mày rậm cũng hùa theo la lên.
Lại nữa canh giờ trôi qua một đám thanh niên thiếu nữ đứng giữa trời nắng nóng không chịu nỗi bắt đầu phồng mang trợn má. Họng cũng càng ngày càng lớn lên thay nhau kêu gào ý ới, nhưng mà Lý Túc Trí vẫn cứ nằm ngái ngủ như vậy, từ đầu đến cuối vẫn không hề nhúc nhích, trong lúc một số người đang kêu gào than vãn thì phía sau này lại có một số ít thanh niên nam nữ vẫn đứng giữa trời nóng mà yên lặng chờ đợi, có Tổng cộng bảy người bốn nam ba nữ, nhìn thần thái và cách ăn mặt của bảy người này mỗi người đều mang một phong cách khác nhau nhưng hiện tại họ lại đang thể hiện ra một điểm chung là sự cương nghị cùng kiêu ngạo.
Nam nhân người thì khí chất tôn quý Phong trần tuấn lãng, người thì khí chất nho nhã thanh đạm chất phát, người thì Anh tuấn nhưng lại lạnh nhạt, người thì ăn mặt giản dị nhưng trên mặt luôn treo nụ cười. Nữ thì cả ba người đều là cực phẩm xinh đẹp, một người thì có vẽ nhã nhặn thùy mị, một người thì lại lạnh lùng cá tính, người còn lại thì trông có vẽ là nhỏ nhất nhưng nhìn dáng vẽ lại có vẽ rất hoạt bát hiếu động.
Cả bảy người vẫn đứng đó yên lặng không ai nói một lời nào, chỉ có tên thanh niên hay cười kia và cô nàng nhỏ nhắn là không chịu ngồi yên được, mặt dù không lên tiếng nhưng vẫn hay nhảy nhót lung tung nhìn người này, ngó người khác. Cho đến lúc này đã có người sắp không chịu nỗi nữa rồi, tên này lúc này mồ hôi trên người đã ứa ra như tắm, toàn thân quần Áo ướt nhẹp hết cả. Hai canh giờ trôi qua rồi, một thân thịt mở béo ị của hắn gần như đang bị người ta bắt bỏ lên chảo mà ép mở vậy, trên khuôn mặt béo tròn lấm tấm mồ hôi hai hàm răng nghiến lại trèo trẹo
Bà mẹ nó chứ, chúng ta lặng lội đường xa đến đây để cho các người bán hành sao
tên béo nhịn không được la lên.
--- Ta… Ta không chơi nữa cái tông môn quỷ quái này ta đ….! Hai chữ đi đây còn chưa kịp nói ra khỏi miệng tên béo thì lúc này từ trên không trung vọng lại một tiếng la lớn kéo dài
Aaaaaaaaaaaaaaaaa người bên dưới mau tránh ra nếu không ta rơi trúng ráng chịu a
nguyên một đám người nhìn lên không trung, ai nấy đều há to miệng kinh ngạc chỉ thấy trên không trung hai cục vải băng màu trắng một lớn một nhỏ đang nối đuôi nhau tự do rơi xuống
rầm rầm… Ai du đau chết ta mất, xui xẻo thật là xui xẻo… Các người cũng là thật thà quá đi, thấy người rơi từ trên cao xuống ít ra cũng nên mang thứ gì đó lót bên dưới giúp ta một chút chứ… Dã man thật là dã man…
không cần nói cũng biết người rơi xuống không phải ai xa lạ mà chính là Sùng Lãm và chim Tích Hồng khắp người cuốn đầy vãi băng.
Vì sự xuất hiện đột ngột và đặc biệt của Sùng Lãm nhất thời đã kéo lên sự tò mò của tất cả mọi người xung quanh bu lại xem, hắn vừa đáp đất thì đã tru lên một tiếng đau đớn vì cái lưng trước đó đã bị thương bây giờ lại còn rơi từ trên cao xuống va chạm không nhẹ. Vừa mới chống mình ngồi dậy hắn đã như bà bán cá ngoài chợ, ngồi phệt dưới đất không cần biết xung quanh đều là người lạ cứ như vậy mà chỏng mồm lên khiển trách, làm cho một đám người đều trợn to hai mắt ngây ra như phổng
Moá tên này bay từ trên không trung xuống đầu bị hỏng luôn rồi sao… Lúc nãy là hắn lớn mồm bảo tránh ra mà
--- Ách, nhìn cái gì mà nhìn ta là chuẩn nam nhân Anh tuấn phong độ đó nha… Không phải động vật lạ quý hiếm đâu a… Các người không cần phải nhìn ta như vậy…! Sùng Lãm thấy xung quanh một đám người bú lại săm soi mình, có người thì bàn luận có người thì cười khúc khích khiến hắn cảm thấy bực bội khó hiểu.
Phải nói là công nhận là cái cách thu hút đám đông của hắn quả thật có phần bá đạo, riêng chuyện đột nhiên từ trên trời rơi xuống đã khiến không ít người kinh ngạc, vừa đáp xuống đất thì miệng đã lia chia lãi nhãi không ngừng, điều này cũng làm cho không ít người nhìn hắn vừa buồn bực vừa buồn cười cảm thấy người mới đến này thật thú vị. Rỏ ràng trên người đang quấn kính mích vải băng không nhìn ra hình dáng vậy mà lại tự tin vỗ ngực bảo mình đẹp trai, còn có cả con vật nhỏ đang nằm chỏng cẳng lên trời bên cạnh hắn nữa, điều này cứ khiến cho người ta liên tưởng hai chủ sủng nhà này có cái sở thích quái dị biến thái.
--- Hi hi Vị ca ca này thật thú vị…! Cô gái nhỏ kia láu lĩnh từ giữa đám người chen vào ngồi bên cạnh Sùng Lãm ngón tay nhỏ nhắn đụng đụng vào lớp vải băng trên tay hắn vẽ mặt thích thú nói.
--- Này này tiểu muội muội, đừng đụng lung tung ca không được khoẻ…! Sùng Lãm trơ đôi mắt ếch nhìn cô nàng khả ái xinh đẹp đang ngồi cạnh mình có chút hứng thú muốn trêu chọc nói.
--- Ca ca này huynh bị thương sao… Oa con vật nhỏ này đôi mắt to màu hồng dễ thương quá…! Cô nàng quan tâm đang muốn hỏi Sùng Lãm bị thương như thế nào thì chợt thấy chim Tích Hồng mở mắt ra, cô nàng bị thu hút tính trẻ con lại nỗi lên quên bén luôn chuyện đang muốn hỏi Sùng Lãm.
Hắn buồn bực trợn mắt hăm doạ con chim gà điểu chết tiệt này, có mĩ nhân xinh đẹp như vậy đột nhiên tìm tới quan tâm, vậy mà lại bì con gà điểu ngốc này phá đám.
--- Ha ha huynh đệ, ngươi thật đặc biệt, ngươi cũng đến đây đăng kí thi tuyển đệ tử sao? Nếu đúng vậy thì ta khuyên huynh đệ nên cùng ta xuống núi thôi, cái Chích Quái môn này làm ăn kì cục quá, chúng ta đã đợi ở đây gần nữa ngày rồi mà vẫn chưa bắt đầu tuyển… Hai Za ta đang muốn xuống núi đây…!
Giữa lúc Sùng Lãm đang còn bực bội thì đột nhiên tên béo rủng rỉnh kia nhảy vào cười ha ha hỏi.
--- Tuyển đệ tử… Chích Quái môn… Đây đang là nơi nào vậy? Sùng Lãm nghe tên béo nói thì ngơ ngác, không biết mình đang ở nơi nào lúc trước chim Tích Hồng mang hắn bay xuyên qua không gian mấy lần, hắn cũng chẳng còn định vị được phương hường nữa, cũng không biết nó đã mang mình đi bao xa.
--- Chúng ta là đang ở Tam Dao Vực địa phận của Chích Quái môn…! Tên béo thấy Sùng Lãm hỏi như vậy thì kì quái, nhưng vẫn trả lời hắn.
Tam Dao Vực, Tam Dao Vực này không lẽ là một trong ngũ đại thánh vực và Tam đại thánh sơn ở vùng tây bắc Nam Lĩnh sao. Nếu đúng là như vậy thì quá tốt rồi… Chỉ trong một đêm mà đã đưa mình đi gần ngàn dặm đường, khả năng của con gà điểu này cũng thật không tệ a
Sùng Lãm kinh ngạc không thôi, hắn không thể nào ngờ được chỉ trong thời gian ngắn ngủn mà đã đến được nơi này, mà dự định ban đầu hắn cũng không có mơ mộng gì đến những nơi xa xôi như thế này, chỉ là bây giờ cơ duyên xảo hợp đã đến được đây rồi thì nhất định phải nắm bắt cơ hội.