Chương 22 : Luyện Trọng Lực


--- Sư phụ đây là con vô tình lấy được từ trong địa bàn của một con tiểu yêu tinh, lần đó cũng bị nó truy sát thừa sống thiếu chết mới thoát được…! Sùng Lãm nhớ lại tràn cảnh bị nhện tinh truy sát lúc trước nhịn không được rùng mình một cái.


--- Vô tình lấy được… Ha ha vận khí của ngươi quả thật không nhỏ… Thất Sắc Linh Chi mấy vạn năm nay biết bao nhiêu thế lực tìm mòn mắt mà không thấy, ngươi thì vô tình mà lại lấy được bảo vật…! Hàn Thi cười lên thành tiếng, phải công nhận là vận khí của tên đệ tử này thật sự quá tốt, bởi vì y là người biết rõ về giá trị và công dụng do Thất Sắc Linh Chi hơn Sùng Lãm rất nhiều.


--- Sư Phụ năng lượng của cây Linh Chi này quả thất rất đáng sợ… Lần trước vì tình thế bắt buộc con đã ăn sống một cây rồi mượn sức mạnh của nó giết chết một cường giả Nhất phẩm Thần Thông. Lúc phản phệ cũng bị nó hành cho mém chết, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ…! Hàn Thi còn đang vui mừng vì đệ tử của mình có được Thất Sắc Linh Chi một trong những địa bảo truyền thuyết, sau này y có thể lợi dụng năng lượng vô tận của cây Linh Chi này để hổ trợ đồ đệ của mình tu luyện một cách nhanh chóng, nhưng câu nói tiếp theo của Sùng Lãm lại xém chút nữa làm cho y ngã sấp mặt vì tức giận
Cái gì? Ngươi ngươi đã ăn hết một cây Thất Sắc Linh Chi chỉ để giết một tên Nhất phẩm Thần Thông nhỏ nhoi thôi sao? Hỏng rồi, lần này hỏng rồi… Ta đã thu nhầm một tên phá sản rồi… Tên ngốc ngươi tức chết ta mất…




Như mà đó cũng chỉ là một phần nhỏ năng lượng được tách ra từ cây Linh Chi gốc, cả cây này cũng vậy nó chỉ được tách ra từ cái cây kia… Nếu không Sư phụ người nghĩ con ăn hết nguyên một cây thì bây giờ còn sống được sao?
Sùng Lãm cười khổ lắc đầu nói, sự đáng sợ của Linh Chi đã nếm thử rồi đương nhiên hắn có thể đo lường được mức độ khủng khiếp của nó.


--- Cũng đúng uy lực của Thất Sắc Linh Chi rất khủng bố, đối với một người bình thường như ngươi có thể chịu được một phần nhỏ cũng đã là kì tích lắm rồi… Được rồi ngươi đem nó cất lại đi, đợi sau này ta sẽ giúp ngươi luyện hoá nó… Còn thuộc tính kí sinh trên người ngươi tuy không thể sử dụng được, nhưng cũng không thể để cho nó ăn ở không được… Vì vậy trước tiên ngươi hãy lợi dụng nó tôi luyện thân thể trước đã sau này khi mở Phong Ẩn Mạch có lẽ ngươi sẽ dễ chịu hơn một chút.…!


--- Vâng sư phụ, nhưng làm cách nào để lợi dụng những năng lượng này hả sư phụ…! Sùng Lãm nghe có thể lợi dụng năng lượng còn lại của Linh Chi để rèn luyện thân thể thì hai mắt sáng lên hỏi.



Là thế này
Hàn Thi nói rồi đưa tay điểm lên người Sùng Lãm mấy cái
Aaaaaaaaaaaaaaaaaa
lập tức trong động ầm vang lên một tiếng hét chói tai như heo bị chọc tiết và tiếng cười sản khoái như đang cười trên nỗi đau của người khác…



Ha ha thời gian tới ngươi cứ ở nơi này luyện tốc độ và độ dẻo dai trước đi, ta ra ngoài giúp ngươi gom một ít dược liệu để mở Phong Ẩn Mạch lần đầu tiên… Còn những lần sau ngươi hãy tự mình đi kiếm…! Hàn Thi nói dứt câu liền đi ra ngoài cửa đóng rồi biến mất.


Sùng Lãm nằm lăn lộn trên mặt đất, vừa cố chống người đứng lên định hỏi cái gì đó nhưng mà chân lại không nhấc nỗi một bước, cảm giác như trên châm mình đang đeo chì nặng ngàn cân, hai tay thì nặng trĩu rủ xuống như đang nâng tạ, hắn muốn đứng thẳng người dậy thì phải ráng sức đỡ lấy hai cánh tay của mình trước rồi mới có thể đứng thẳng được.


Tiếp ba ngày sau đó Sùng Lãm rốt cuộc rằng sức xê xích được bước chân đầu tiên, nhưng chỉ là xê xích chứ không phải là nhấc lên, cả người hắn lúc này nỗi đầy gân xanh gân đỏ… Ba ngày vừa qua hắn không hề nản chí, cứ thỉnh thoảng cảm thấy hồi lại sức là bắt đầu gồng mình giơ tay nhấc chân, hắn biết ý của Sư Phụ mình là muốn hắn ở trong trạng thái này tập luyện đến khi nào thích ứng được có thể di chuyển được như lúc bình thường thì mới coi như thành công.



Thật nặng chết mất, ba ngày của ta mới chỉ nhích chân được một chút, không biết đến khi nào mới nhấc nỗi một bước đây
Sùng Lãm lẫm bẫm tự hỏi. Cứ như vậy hắn vẫn cố gắng không hề ngừng nghĩ, bảy ngày lại trôi qua Sùng Lãm đã có thể nhấc tay cử động nhưng chỉ là động tác nhỏ lại còn cực kì chậm chạp. Một tháng… Một năm…


Ba năm sau…!


Bên trong Chích Quái Môn hiện tại đang rộn rã tiếng nghị luận, một đám đệ tử đang vây quanh một cột đá lớn cao vót nhìn lên mà ngưỡng mộ, trên đầu cột đá có ghi rõ mấy chữ to
Bảng Xếp Hạng Tân Sinh
bên dưới còn có mười dòng chữ nhỏ hơn nhưng lại thu hút hơn vì màu sắc phát sáng….
Nhìn kìa Khổng Minh Tuyết và Tôn Cực lại đột phá vào Thông Linh cảnh rồi đã đuổi sát Sử Hàn Thạch rồi
Một tên đệ tử nhìn mấy dòng chữ vừa kinh ngạc vừa hâm mộ nói.



Mấy người này tốc độ tu luyện thật đáng sợ, mới vào tông môn có ba năm mà đã liên tục đột phá hai đại cảnh giới và mười tám tiểu cảnh giới… Cứ đà này thêm một thời gian nữa chắc họ sẽ bước vào cảnh giới Thần Thông thôi
một tên thấp lùn đứng bên cạnh tên kia cũng lên tiếng than thở.



Ta nghe nói Chưởng Môn ba năm trước cũng đã thu nhận một tên đệ tử, nhưng chưa từng thấy hắn xuất hiện trong môn… Không biết thực lực của hắn thế nào nhỉ…!
một cô nàng láu lĩnh trông cũng có vẽ là hạng bà tám chen vào hùa theo nói.



Ngươi cứ đùa, Chưởng môn nhận đệ tử mà lại là hạng tầm thường được sao… Ta đoán thực lực của hắn ít nhất cũng phải vượt trên Sử Hàn Thạch a




Các ngươi nhắc ta mới nhớ, ta đã từng đọc qua danh sách đệ tử mới, trong đó có một cái tên được đánh dấu đặc biệt tên là Lạc Long Quân ta nghĩ hắn chắc là đồ đệ của Chưởng Môn




Mà thôi, người ta là người có địa vị cao, chúng ta có bàn tán cũng vô ích chi bằng để dành thời gian đi tu luyện thì hơn



OoO


Ở trong động một tên thanh niên khắp người nỗi gân xanh đang di chuyển từng bước chậm chạp đi liên tiếp vòng quanh trong động đuổi bắt một con gà. Hai năm trước Sư Phụ hắn đột ngột trở lại thây hắn có tiến bộ liền điểm cho hắn thêm mấy cái, tiện tay ném cho hắn một con gà và một đống thóc rồi bảo
Chừng nào ngươi có thể dưới trọng lực tràn này di chuyển bắt được nó thì cho phép ngươi tu luyện
. Bởi vậy trong ba năm qua Sùng Lãm như điên cuồng dùng sức không hề ngừng nghỉ, hắn hiện tại đã có thể nhấc chân nhưng vẫn còn bị trọng lực tràn hạn chế ảnh hưởng quá nhiều.



Sư phụ cũng thật biết chơi người quá
Vừa trở về liền trực tiếp đem trọng lực gia tăng lên đến gấp năm lần, hại mình phải mất thêm hai năm dùng sức.
Sùng Lãm lầu bầu lẫm bẫm, mà đây dường như cũng đã trở thành thói quen của hắn trong ba năm qua.


--- Ha ha ha thế nào, qua thêm hai năm rồi mà vẫn chưa thích ứng được sao? Đang lúc Sùng Lãm trầm tư, vừa nghĩ lấy sức thì giọng nói của Hàn Thi lại vang lên.



Sư phụ người lại trở về rồi sao? Sùng Lãm nghe tiếng liền ngẩng đầu lên vui mừng như đứa trẻ vừa đợi mẹ đi chợ về.


--- Ta vừa mới trở về… Bây giờ ngươi tạm gác việt luyện tốc độ lại đã, chuẩn bị tiến hành mở Phong Ẩn Mạch nhanh… Ta còn rất nhiều việt cần giải quyết, nên vừa về là tranh thủ đến đây sử lí chuyện của ngươi trước…! Hàn Thi thu lại vẽ mặt cười đùa trở nên nghiêm túc nói.


--- Ách, phải làm ngay bây giờ sao Sư Phụ? Mà trong Môn xảy ra chuyện gì sao, tại sao trông vẽ mặt người gấp gáp vậy…! Sùng Lãm tò mò hỏi, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ thấy Sư Phụ mình tỏ ra gấp gáp như vậy cả.



Tông Môn thì không có chuyện gì cả, nhưng nhân gian của phàm nhân thì đang xảy ra chuyện, hiện tại thập đại Ma Đầu và các Yêu Vương cấp tám đang điều động yêu ma trà trộn vào nhân gian thực hiện âm mưu gì đó, hiện tại các Tông Môn đại phái cũng đã phái ra cao thủ âm thầm điều tra.
Hàn Thi vẫn kiên nhẫn giải thích ngắn gọn cho Sùng Lãm nghe.


--- Yêu Ma lại tác quái rồi sao? Vậy việt mở Phong Ẩn Mạch tạm thời gác lại cũng được, người mau đi thu xếp chuyện đại sự trước đã…! Theo hắn nghĩ hiện tại nếu thực hiện trị liệu thì phải mất một khoản thời gian, như vậy chuyện ở Tông Môn sẽ bị trì hoãn lại một chút, đắn đo một hồi rồi hắn cũng quyết định tốt nhất vẫn nên hoãn lại đã.



--- Không được, đây mặc dù là tai hoạ ngầm, nhưng cũng đồng thời là cơ hội cho đám tiểu bối các ngươi đi rèn luyện tiếp súc dần với yêu ma, để nhận biết khả năng của chúng… Đợi trị liệu xong ta mang ngươi cùng về Chủ Môn, cùng đám trẻ kia đi vào nhân gian lịch luyện săn giết yêu ma. Đồng thời điều tra xem mục đích của chúng là gì…! Hàn Thi lập tức bác bỏ ý nghĩ của Sùng Lãm, rồi nói ra mục đích của mình, y cũng là muốn mượn cơ hội này để cho đồ đệ của mình đi tự thân rèn luyện thực tế.


--- Nhưng mà người xem con hiện tại vẫn chưa tu luyện được gì cả, làm sao săn giết Yêu Ma đây..! Sùng Lãm nghe nói thì cảm thấy rất hứng thú, nhưng rồi lại cười khổ vì hiện tại bản thân mình chẳng có một chút lực lượng nào cả.


--- Ai nói không có, ngươi tưởng ba năm qua ta kêu ngươi đi đi lại lại trong này là làm vô ích sao… Ba năm trước ta kích phát trọng lực và đồng thời cũng kích phát kim thuộc tính của ngươi, nếu không ngươi nghĩ lúc đó tại sao ngươi lại đau như vậy? Theo thời gian ngươi vận hành để thích ứng với trọng lực, các luồn năng lượng ngươi tích tụ được thông qua sát thịt kia cũng sẽ lớn mạnh cho kim thuộc tính của ngươi…. Bây giờ ngươi hãy tập trung ý niệm vào cánh tay của mình, dồn toàn bộ sức lực đánh vào tảng đá kia xem….! Hàn Thi đem toàn bộ mọi chuyện nói lại một lượt cho Sùng Lãm nghe, nếu không y sợ tên đồ đệ này lại nghĩ ác tưởng mình bắt hắn đi chịu chết nữa.


Sùng Lãm kinh ngạc, thật không ngờ thời gian qua Sư Phụ đã tính toán sẵn để cho mình đồng thời tu luyện tốc độ và lực lượng, chỉ là hắn không biết hiện tại mình đang ở cảnh giới nào… Tay phải nắm chắc thành quyền trong đầu xoay chuyển ý niệm, hắn dồn một quyền thật mạnh nện vào tảng đá bên cạnh, cứ ngỡ là tay mình lần này hỏng rồi nhưng điều kì diệu đã xảy ra. Trên đầu quyền của hắn lúc còn chưa va chạm đến tảng đá đã phát ra một tầng kim quang bao phủ lên, khi va chạm vào thì liền bộc phát chấn tảng đá kia nứt ra chi chít vết rạn mà tay thì lại không hề hấn gì cả.



Điều này, đây là sức mạnh của hành giả sao… Mình rốt cuộc đã có thể tu luyện rồi sao?
Sùng Lãm nhìn cánh tay của mình trong lòng đầy vui mừng, trải qua bao khó khăn đến cuối cùng cũng có thể bắt đầu con đường của bản thân mình rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Sử Kí Hoá Rồng.