Chương 212: Kết Minh
-
Sư Sĩ Truyền Thuyết
- Phương Tưởng
- 3052 chữ
- 2020-05-09 04:53:36
Số từ: 3047
Tàng Thư Viện
Học viện Trung Minh là 1 học phủ cấp cao cực kỳ có uy danh trong 5 thiên hà lớn, người bình thường nghe thấy, không ai không cung kính khâm phục, lão sư trong học viện Trung Minh càng nhận được sự tôn kính của người khác.
Thiếu niên trước mắt vẫn với dáng vẻ không chú ý đó, sự trầm tĩnh thế này xuất hiện ở trên người 1 thanh niên chỉ có 20 tuổi, Tần Tá càng lúc càng cảm thấy thiếu niên này đáng sợ.
Ánh mắt lãnh đạm của thiếu niên giống như có sức mạnh đánh thẳng vào lòng người, gần như tất cả lời nói dối trước mắt hắn đều không chỗ giấu thân.
Gần như mọi người đều hoài nghi thiếu niên có ánh mắt trước sau lạnh nhạt như vậy này và thiếu niên mày dày vô sỉ vừa rồi đó có phải là 1 người.
Thật ra là bọn họ đánh giá sai Diệp Trùng, Diệp Trùng hiện giờ chẳng qua chỉ mô phỏng giọng điệu khi nói chuyện của Thương. Trong đầu của Diệp Trùng, hoàn toàn không có cái gọi là vô sĩ, chính nghĩa, với hắn, mình thuộc về phe mạnh, cho dù cướp đoạt tất cả của đối phương cũng không có gì không được. Trói buộc của pháp luật của 5 thiên hà lớn đối với hắn gần như không.
Dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Trùng, Mông Phi Nhi nói rõ ràng mọi việc ra hết.
Một học sinh của Vicente là 1 nhà thám hiểm, trên thực tế, mấy năm nay, số lượng nhà thám hiểm vẫn luôn tăng lên. Trong thời đại hòa bình này, mọi người cần anh hùng. Trong thời đại anh hùng thiếu hụt này, mấy nhà thám hiểm này bị mấy phương tiện truyền thông đó nặn thành anh hùng trong lòng mọi người. Lợi ích to lớn bao hàm trong đó càng làm người ta đổ xô chạy đi. Một khi ai đó phát hiện 1 hành tinh nguyên sinh, vậy thì theo pháp luật, hắn có thể có 10% tổng tài nguyên của hành tinh này. Tuy người ta không hề thiếu ăn thiếu mặt, nhưng sự theo đuổi quyền lực và tiền tài vĩnh viễn sẽ không ngừng nghỉ.
Khi học sinh này giao phát hiện của mình cho Vicente, Vicente đã bị sốc. Hắn là 1 nhà lý học, nhưng trong hình ảnh học sinh của hắn giao cho hắn, hắn phát hiện hình dạng bề mặt vài nơi hắn trước giờ chưa từng nhìn thấy qua. Vì vậy, hắn tổ chức hoạt động lần này.
Diệp Trùng lại có chút kinh ngạc, không ngờ hoạt động lần này của bọn họ lại là do ông lão không nói tiếng nào này phát động. Paarl là 1 chuyên gia khoáng vật học và kim thuộc học. Mông Phi Nhi tuy không nổi tiếng lắm, nhưng xuất từ danh sư, nàng có thành tựu rất sâu ở phương diện thực vật học, thêm vào đó, nàng còn tinh thông y hộ, vì vậy nàng liền trở thành 1 thành viên trong đó. Tần Tá và Hán Bôn là 1 cặp đối tác, bọn họ phối hợp ăn ý, với lại 2 người có kinh nghiệm thám hiểm phong phú, tự nhiên thành người dẫn đường và người bảo hộ cho tổ đội nhỏ này.
Từ kết cấu của đội thám hiểm này mà xem, không cần phải nghi ngờ, khá hợp lý. Hơn nữa nghĩ tới trên hành tinh nguyên sinh chủ yếu là dã thú. Hai người Tần Tá và Hán Bân đủ để bảo đảm sự an toàn của họ.
Tất cả đều tiến hành bí mật. Học sinh của Vicente về sau một mực không liên lạc với hắn. Nhưng đắn đo 1 khi bí mật bị tiết lộ, mọi thứ của học sinh này của Vicent liền biến thành bọt nước, mọi người đều thề bảo vệ bí mật 1 cách nghiêm ngặt.
Kế hoạch chu đáo làm cho mọi thứ tiến hành vô cùng thuận lợi. Độ lớn của hành tinh nguyên sinh này vượt xa tưởng tượng của bọn họ, trình độ tiến hóa cũng khá cao. Vì an toàn, đoàn người cũng chỉ tìm hiểu sơ rồi ngưng, không hề đi sâu vào. Nhưng cho dù là vậy, bọn họ vẫn gặp phải rất nhiều khoáng thạch, giống cây chưa từng thấy qua. Trừ Tần Tá và Hán Bôn, thu hoạch của đoàn người đều cực kỳ phong phú. Bọn họ hy vọng có thể mau chóng trở về học viện, ở đó, bọn họ có phòng thí nghiệm của mình, bọn họ cần tiêu hóa những thành quả này.
Mọi thứ đều thuận lợi như thế, ngay khi mọi người đều cho rằng cả lần hành động đều hoàn mỹ vô khuyết, bọn họ lại gặp phải hải tặc.
Rồi sau đó thì được Diệp Trùng cứu.
Mông Phi Nhi sau khi nói xong mọi thứ, yên lặng nhìn Diệp Trùng, trên thực tế, ánh mắt 1 đoàn 5 người này trước giờ chưa từng rời khỏi người Diệp Trùng. Thiếu niên trước mặt này có quan hệ tới vận mệnh của họ, bọn họ có thể không nhìn tới tiền tài, không nhìn tới danh vọng, nhưng đối với tính mạng lại không có ai lựu chọn bỏ qua.
Diệp Trùng không nói lời nào, rõ ràng đang tiêu hóa thông tin có được từ Mông Phi Nhi.
Bọn họ quả nhiên đã phát hiện được 1 hành tinh nguyên sinh, điều này khá phù hợp với suy đoán của Mục. Tất cả mọi thứ đều vô cùng hợp lý, Diệp Trùng tìm không thấy có chỗ nào đặc biệt, hơn nữa Mục vừa rồi cũng nói nhịp tim của Mông Phi Nhi không hề có bất cứ dị thường gì. Diệp Trùng hoàn toàn có thể xác định, Mông Phi Nhi không nói láo.
Không biết là muốn bồi dưỡng tính độc lập của Diệp Trùng hay là sao, Mục lần này không hề hỗ trợ quá nhiều cho Diệp Trùng.
Hiện giờ đặt trước mặt Diệp Trùng 2 con đường, 1 là đi điều tra việc của Cao Thế Xương liên quan tới tập đoàn Prime trước, còn con đường khác lại là giải quyết vấn đề Lệ thạch trước. Đây là 1 vấn đề vô cùng làm khó người ta, về mặt chủ quan, Diệp Trùng vẫn muốn giải quyết việc của cha trước hơn.
Diệp Trùng đột nhiên hỏi Vicente: "Ngài nói học sinh của ngài sau đó vẫn 1 mực không liên hệ với ngài?"
Vicente ngẩn người, gật đầu: "Ừ, đúng vậy. Ta vẫn luôn đợi tin của hắn, nhưng hắn không biết tại sao không có tin tức."
- Ừ. Diệp Trùng gật đầu, trong lòng liền có quyết định.
Vicente lập tức như nghĩ thông gì đó, sắc mặt thay đổi: "Ý của ngươi là..."
Diệp Trùng chỉ gật gật đầu: "Đây chỉ là suy đoán của ta." Diệp Trùng hoài nghi học sinh của Vicente chắc là bị người ta nhìn trúng rồi. Nếu như là vậy, vậy lần hành động này phải tăng tốc rồi. Bị người ta cướp trước mặt không phải là chuyện tốt, thấy Mục xem trọng Lệ thạch này như vậy, Diệp Trùng cũng không dám có chút coi nhẹ nó. Ngược lại chuyện của cha, không hề gấp gáp nhất thời. Gần như trong chớp mắt, Diệp Trùng liền có lựa chọn, ảnh hưởng của lý trí Mục đối với Diệp Trùng lúc này hoàn toàn thể hiện ra, cho dù quan hệ tới cha thân yêu nhất của hắn, Diệp Trùng vẫn có thể đưa ra phân tích chính xác khách quan.
Người khác vẫn chưa có phản ứng, vẻ mặt Vicente lại không có chút huyết sắc nào. Đột nhiên, vài giọt nước mắt đục ngầu của Vicente yên lặng chảy qua gò má, phảng phất như trong khoảnh khắc, Vicente dường như già thêm mấy mươi tuổi vậy.
Mấy người khác cả kinh, nhao nhao vây lấy Vicente, liên tục hỏi chuyện gì.
Tần Tá là người thứ 2 trong số 5 người ngoài Vicente nghĩ thông. Vẻ mặt Tần Tá đầy vẻ khó tin, nhìn thiếu niên trước sau lạnh lùng trước mắt, hỏi: "Ý của ngươi là hắn bị hại rồi?"
Lời vừa thốt ra, mọi người mới hiểu 2 người vừa nói là có ý gì, ai nấy đều chấn kinh.
Diệp Trùng lắc đầu: "Đây chỉ là 1 loại suy đoán, trước mắt không cách nào kiểm tra sự chính xác của nó, xác suất bị hại cũng không hề lớn, vô luận là kẻ bắt hắn là ai, 1 người sống so với 1 người chết càng có giá trị hơn. Đương nhiên, tiền đề là hắn đủ thông minh. Xác suất còn sống chắc là trên 60%." Diệp Trùng lúc này cực giống Mục.
Vicente hơi hơi rung động. Ánh mắt lại phát ra vài phần biểu cảm. Paarl lại lớn tiếng la lên: "Chúng ta đi cứu hắn, chúng ta đi cứu hắn."
Mông Phi Nhi vội vàng kéo Paarl, lắc đầu, ra dấu ông ta không nên nói.
Tần Tá hiện giờ đau cả đầu, trước mắt đám người minh sống chết chưa rõ, giờ lại còn lo lắng cho sống chết của người khác. Trong lòng cười châm biếm, nhưng tính cách hắn lại là càng đè nén càng mạnh, phen biến cố này ngược lại khơi dậy tính tình của hắn. Nhưng nghĩ tới cứu người, đó vô nghi là chuyện ngàn lẻ một đêm. Mấy người mình ngay cả đối phương là ai cũng không biết, hơn nữa trong 5 người, có sức chiến đấu chính là hắn và Hán Bôn. Còn đối phương, không cần nghĩ, chắc hẳn là 1 tổ chức, chỉ dựa 2 người bọn họ mà muốn cứu người, càng nghĩ Tần Tá càng buồn bực.
- Bọn họ nhất định sẽ mang hắn tới hành tinh nguyên sinh đó, nếu may mắn, có khả năng gặp được. Diệp Trùng lạnh nhạt nói.
Gần như ánh mắt mọi người đều hướng về Tần Tá, trước giờ, Tần Tá đều là người ra quyết sách của đoàn người này. Vicente lại không vì là học sinh của mình mà nói gì quấy nhiễu suy nghĩ của Tần Tá, ông ta biết, mấy người này chỉ là bạn của ông ta, không cần thiết vì việc này mà đưa bản thân mình vào.
Tần Tá kêu khổ trong lòng, thật ra bọn họ còn có lựa chọn sao? Hắn hiểu đối phương đã dẫn suy nghĩ của bọn họ tới phương diện này, chỉ e ý đồ thật sự chẳng qua cũng chỉ là hành tinh nguyên sinh đó mà thôi. Thiếu niên trước mắt này chưa chắc thiện lương hơn mấy người bắt học sinh của Vicente.
Tần Tá nghĩ đi nghĩ lại, nghiêm nghị nói: "Các hạ cũng là muốn tới hành tinh nguyên sinh đó 1 chuyến phải không, ta nghĩ chắc là không có ai có giá trị dẫn đường tốt hơn chúng ta. Nếu như chúng ta gặp đối phương, ta hy vọng các hạ có thể ra tay tương trợ, hơn nữa có thể bảo đảm an toàn của chúng ta." Trong lời nói của Tần Tá chỉ rõ giá trị của đám người mình đối với Diệp Trùng, cũng là ám thị nếu như không thể bảo đảm an toàn của 5 người, Diệp Trùng cũng đừng hòng nghĩ tới bất cứ tin tức liên quan tới hành tinh nguyên sinh. Đối với thiếu hiên hắn nhìn không thấu này, nói vòng nói vo, hắn cho rằng vẫn không bằng trực tiếp lật ngửa bài.
Diệp Trùng trả lời rất dứt khoát: "Được."
Thật ra Diệp Trùng có rất nhiều phương pháp có thể từ trong miệng bọn họ lấy được tin tức mình cần, thí dụ bức cung của Thương, ngay cả thuật thừa sư cũng không sao giữ được mình im thin thít trước sự bức cung thế này, Diệp Trùng không tin bọn họ có thể kiên trì chịu được.
Nhưng Diệp Trùng đã bắt đầu hiểu được, trực tiếp không có nghĩa là đơn giản, mà vòng vèo cũng không có nghĩ là phiền phức. Ít nhất, từ hiệu quả bây giờ mà xem, hiệu quả của việc vận dụng mấy thủ đoạn này vô cùng xuất sắc. Coi trọng hiệu suất, trong mắt Diệp Trùng hiệu suất và hiệu quả quyết định mọi thứ, phương pháp chỉ là 1 loại thủ đoạn, vì để đạt được mục đích mà thôi.
Nhưng vô luận thế nào, ở vị trí kẻ mạnh, thường có thể làm cho mình ở trong trạng thái chủ động. Đối với điểm này, Diệp Trùng ghi nhớ kỹ trong lòng. Thực lực, mới là thứ cơ bản nhất.
Kết thành liên minh tạm thời, làm mọi người không khỏi thở phào, ít nhất tạm thời không cần lo lắng vấn đề an toàn. Sự lãnh khốc của quang giáp tên hề đối với 5 cái quang giáp hải tặc luôn thoáng qua trong lòng mọi người.
Nhập vào vị trí cụ thể của hành tinh nguyên sinh, Mục mau chóng đưa ra 1 tuyến đường tắt nhất.
Diệp Trùng lại bắt đầu giảng giải mấy khoáng thạch này, đương nhiên, đây chẳng qua chỉ là rập khuôn theo Mục mà thôi.
Hai người Vicente và Paarl chăm chú nghe, còn lâu lâu hỏi 1 số vấn đề, còn Mông Phi Nhi bên cạnh lại có vẻ nhẫn nại, nàng đang đợi Diệp Trùng giảng xong khoáng thạch. Nàng cảm thấy hứng thú hơn với những thực vật mà nàng thu thập này.
Tần Tá và Hán Bôn lại đang đi tới đi lui.
Khi ánh mắt 2 người Tần Tá và Hán Bôn ngẫu nhiên tiếp xúc, đều có thể nhìn thấy sự kinh hãi sâu sắc trong mắt đối phương. Bọn họ vừa mới tỉ mỉ nhìn qua phòng thuyền trưởng, trừ 6 người Diệp Trùng và bọn họ ra, bọn họ không còn phát hiện được bất cứ bóng dáng 1 người nào. Mà trong con tàu vũ trụ này xem ra không hề có gì khác biệt với với tàu vũ trụ cáp Scar khác.
Nhưng điều này mới là chỗ bọn họ kinh dị. Tàu vũ trụ và quang giáp có sự khác biệt hoàn toàn, tốc độ của quang giáp nhanh hơn tàu vũ trụ rất nhiều, nhưng năng lực đi xa lại kém hơn nhiều. Tàu vũ trụ còn có 1 chức năng quang giáp không sao có được, đó chính là bước nhảy không gian. Tàu vũ trụ thông thường đều có chức năng bước nhảy không gian, cũng chính là chức năng này, rút ngắn rất lớn thời gian du hành trong vũ trụ của con người, cũng làm du hành giữa các hành tinh trở thành có thể.
Nếu như không có bước nhảy không gian, từ 1 hành tinh tới 1 hành tinh khác, có lẽ tiêu hao thời gian 1 đời người cũng không đủ.
Tàu vũ trụ có chức năng quang giáp không sao có được, nhưng cũng giống vậy, về mặt điều khiển, nó phức tạp hơn quang giáp rất nhiều. Thí dụ tàu vũ trụ cấp Scar này, số người điều khiển ít nhất cần 20 người. Nhưng trước mắt, hắn và Hán Bôn lại không nhìn thấy bất cứ nhân viên điều khiển nào, nhưng con tàu vũ trụ này lại tự động bay.
Tàu vũ trụ có thể tự động bay, đầu óc của Tần Tá đã có chút đoản mạch rồi, thiếu niên trước mặt này rốt cuộc là ai? Hắn tại sao lại có tàu vũ trụ tiên tiến thế này? Nhân viên điều khiển tàu vũ trụ cần thực hiện kiểm tra đẳng cấp nghiêm khắc, thao tác phức tạp tuyệt đối làm đại đa số người dừng chân. Tới tận bây giờ, Tần Tá vẫn chưa từng nghe nói bất cứ báo cáo nào liên quan tới phương diện này.
Sau lưng hắn rốt cuộc là ai? Có khoa học kỹ thuật phát triển thế này? Quá đáng sợ rồi!
Bất giác, Tần Tá lại thầm lo lắng, nhiều thứ trong này, đặt ở bất cứ tổ chức nào, đều là cơ mật tuyệt đối. Mấy người mình lại đâm đầu vào, chỉ e...
Suy nghĩ theo sau làm hắn không lạnh mà run, hắn lập tức dừng suy nghĩ này lại, lập tức đánh mắt với Hán Bôn, thành thật giống 3 người đó, ngồi xung quanh thiếu niên này.
Tất cả cử động của Tần Tá và Hán Bôn, Diệp Trùng đều nhìn thấy, nhưng hắn lại không nói gì, chỉ vẫn giảng giải mấy khoáng thạch này cho mấy người Paarl. Đáp ứng việc của người khác, Diệp Trùng vẫn tận hết khả năng hoàn thành. Đương nhiên, đây là dưới tiền đề không hại tới mình, Diệp Trùng vẫn chưa có giác ngộ vì lời hứa mà không lo tới an nguy của bản thân.
- Cục màu lục này là Tinh lục thạch, chủ yếu dùng để chế tạo đồ trang sức, nó là 1 loại đá quý, nhưng ở 5 thiên hà lớn rất ít gặp, ta hoàn toàn không nhìn thấy báo cáo liên quan. Nó có yêu cầu tương đối với công nghệ cắt gọt. Diệp Trùng hoàn toàn theo lời nói của Mục.
Vốn mệt mỏi muốn ngủ, Mông Phi Nhi lập tức mở to cặp mắt, cướp lấy viên Tinh lục thạch trước mặt Diệp Trùng này. Phụ nữ trời sinh không có chút năng lực đề kháng nào với mấy loại đá quý thế này, mặc dù đây chỉ là 1 viên quặng đá quý, vẫn nhìn thấy 1 tia ánh sáng đẹp đẽ của đá quý.
Tần Tá trước mắt lóe sáng: "Năm thiên hà lớn rất hiếm gặp? Chẳng lẽ ngoài 5 thiên hà lớn còn có người?" Câu nói này làm hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ mọi người.