Chương 234: Liên Nguyệt
-
Sư Sĩ Truyền Thuyết
- Phương Tưởng
- 2291 chữ
- 2020-05-09 04:53:43
Số từ: 2286
Tàng Thư Viện
Hải tặc bị trộm, đây thật sự là, con mẹ nó, 1 việc khôi hài, nhưng hắn lại không dám la lên, nếu như bị mấy tên cùng đi khác biết được, vậy mình không phải bị cười chết sao.
Chính đang lúc hắn chuẩn bị đi tìm chiếc tàu cứu mạng mình yêu thích này, lại vừa may nhìn thấy chiếc tàu cứu mạng đó bay qua trước mặt đám người mình. Nhưng Hyde lúc này lại không dám động đậy chút nào, không những không dám động đậy, hơn nữa còn sợ đến thở cũng không dám.
Bởi vì phía sau chiếc tàu cứu mạng bị trộm đó của mình có mấy mươi cái quang giáp theo sát. Trời ạ, đây không phải là quang giáp của Tông sở sao? Hải tặc của thiên hà Lam Quang nếu như ngay cả Tông sở cũng không biết, vậy hắn hoàn toàn có thể treo cổ rồi. Tông sở mới là chủ nhân thật sự của thiên hà Lam Quang lúc này.
Tên này, chắc không phải là tội phạm truy nã của Tông sở chứ? Trong lòng Hyde cẩn thận suy nghĩ trong lòng, trong lòng chỉ cầu mong Tông sở ngàn vạn lần đừng bởi vì chiếc tàu vũ trụ này mà trút giận lên người mình a.
Trên tay hắn có bao nhiêu thực lực, hắn vẫn tự mình biết rõ.
Việc này quấy nhiễu hắn mấy ngày trời. Mấy ngày này hắn vẫn luôn ở trong trạng thái mất ngủ, mỗi ngày mở mắt trừng trừng như cái bóng đèn. Tâm tình lão đại không tốt, thủ hạ em út tự nhiên cũng không dám càn rỡ, mấy ngày này, đám hải tặc cũng cực kỳ cẩn thận, không dám đụng vào chỗ ngứa của lão đại.
Nhưng điều đáng mừng là, hình như hiện giờ Tông sở vẫn không có bất cứ hành động nào. Vì vậy, tâm tình thoải mái, Hyde cuối cùng cũng phê chuẩn, có thể ra ngoài "săn mồi" rồi, mà mấy hôm nay vẫn nằm lỳ trong ổ, Hyde cũng cảm thấy hơi buồn chán, liền dự định tự mình dẫn quân.
Dường như vận rủi khoảng thời gian trước thật sự đã qua rồi, hôm nay lại thuận lợi đến không ngờ, thu hoạch cực kỳ phong phú, tất cả tài sản của 1 đội buôn cỡ trung không chỉ có thể làm phong phú kho chứa của bọn họ rất nhiều mà còn có thể bù được kha khá quang giáp, có thể tăng mạnh thực lực của bọn họ.
Quả nhiên là đại nạn không chết, ắt có hậu phúc a. Trong lòng Hyde không khỏi cảm khái.
Nhưng vẫn không đợi hắn cảm khái xong, hắn liền biết cái gì gọi là lạc cực sinh bi (vui sướng quá độ sẽ tạo ra đau khổ).
Một chiến hạm tàn tạ xuất hiện trước mặt tất cả hải tặc. Trời ơi, chiến hạm. Hiện giờ, ngoại trừ thế lực lớn giống như Tông sở, vẫn chưa từng nghe nói ai có chiến hạm. Ngay cả hải tặc đoàn lớn nhất cũng vẫn chỉ là dừng ở thời đại tàu vũ trụ, cho dù có, cũng không dám lấy ra a, thời đại hiện giờ, ai khoa trương thì người đó chết nhanh nhất.
Thật ra, trong lòng Hyde rất coi thường chiến hạm này. Nhìn tốc độ này, chậm cứ như rùa bò vậy, hơn nữa còn tàn tạ. Nhưng người ta dù gì cũng là chiến hạm. Họng pháo đen ngòm trên đó lúc nào cùng nhắc nhở Hyde, đối phương không phải là kẻ dễ trêu chọc gì.
Tông sở? Hắc giác? Hiệp hội sư sĩ? Liên minh tự do? Chiến hạm của mấy thế lực lớn lướt qua trong đầu hắn 1 lượt, nhưng thế nào cũng không phù hợp với chiến hạm này. Bất quá, hắn lại không dám có chút sơ ý nào.
- Nhường đường, nhường đường, không nhìn thấy người ta là chiến hạm sao? Chiến hạm dám ở trong địa bàn của Tông sở lượn qua lượn lại nào phải thứ bên mình trêu vào được? Hyde nổi giận đùng đùng quát thủ hạ. Mấy cái tàu hải tặc đó vẫn ngây ngốc chiếm lấy tuyến đường.
Chiến hạm không hề rời khỏi, mà bay thẳng tới đám hải tặc.
Lộp bộp, Hyde lập tức cảm thấy không hay, bọn họ sẽ không muốn cướp bóc chứ? Đen ăn đen?
Chính ngay lúc này, thủ hạ quýnh quáng báo: "Lão đại, không xong rồi... không xong rồi, bọn họ muốn lão đại tự mình tới nói chuyện."
Chính ngay lúc này, oành, 1 tàu hải tặc bị 1 chùm sáng màu lam thô to bắn tan nát. Tất cả hải tặc đều lập tức đứng im bất động, sợ mình có động tác nào thì sẽ bị thành mục tiêu tiếp theo.
Ánh lửa vụ nổ soi rõ vẻ mặt đã trắng bệch của Hyde.
Diệp Trùng lười để ý tới, việc này đã hoàn toàn giao cho Thương. Đối với loại việc lấy mạnh bắt nạt yếu này, trước giờ đều là thứ Thương thích nhất, hơn nữa, Diệp Trùng không tin còn có người có thể nằm trong tay Thương mà không nói thật.
Với Diệp Trùng mà nói, lãng phí thời gian với họ ở chỗ này, chi bằng bỏ thời gian vào huấn luyện. Trúc Linh cũng không hỏi chuyện bên ngoài, mỗi ngày khổ luyện tới mức điên cuồng. So với Diệp Trùng, nàng có cơ sở lý luận hệ thống hơn. Với lại, nàng đã bắt đầu dần dần tìm thấy phương pháp sử dụng Qua Dực, điều này cũng làm nàng càng thêm tập trung tập luyện. Là người đứng đầu tổ tinh anh, nàng tự nhiên có thực lực không được phép xem thường, bây giờ thêm vào Qua Dực, thật sự là như hổ thêm cánh.
Diệp Trùng có lúc cũng tới xem thử, đôi cánh ở trên tay mình chẳng khác nào vật chết đó khi ở trên tay Trúc Linh lại giống như vật sống, liên tục làm ra 1 số động tác không thể nghĩ ra. Mà hệ thống động lực của Qua Dực mới thật sự làm Diệp Trùng kinh ngạc, tốc độ nhanh, ngay cả Hàm gia cũng không so được. Nghĩ tới việc không dễ dàng gì có được 1 cái quang giáp cường hãn như vậy, nhưng lại không phải thứ mình có thể sử dụng, không cần nghi ngờ, là 1 việc vô cùng buồn bực.
Nhưng Diệp Trùng rất nhanh liền quẳng loại tâm tình không có ích chút nào này đi, lợi dụng trọn vẹn nguồn lực có trong tay mình, đạt được trình độ lớn nhất có thể đạt được hiện giờ mới là 1 loại suy nghĩ càng chính xác, hợp lý hơn.
Không biết Thương làm thế nào chà đạp vị thủ lĩnh hải tặc đáng thương đó, nhưng tiếng kêu thảm vang lên đâu đó so với tiếng kêu thảm của vị Âm tiên sinh lần trước thì thảm thiết hơn nhiều.
Điều Diệp Trùng phải làm bây giờ chính là mang những thu hoạch trong mấy ngày này xem xét 1 phen, rồi trải qua huấn luyện không ngừng, làm nó thành 1 loại bản năng của thân thể.
Huấn luyện của Diệp Trùng cuối cùng bị cắt ngang, hắn cũng biết khẳng định là Thương có kết quả.
Khi Thương xách 1 ngưởi trẻ tuổi trở về Hoa hoa công tử, Diệp Trùng lạnh nhạt nói: "Chính là tên đó?"
Thương cười hì hì: "Chắc là không sai, thật không ngờ a, lại là 1 tên đẹp trai thế này, hì hì hì, Diệp tử, yên tâm, ta đã kiểm tra rõ thân phận rồi..."
Binh, Thương buông tay, thiếu niên đó liền rớt xuống, mạnh mẽ tiếp xúc thân mật với mặt đất. Bất quá, rất mau hắn liền đứng lên, việc đầu tiên khi hắn đứng lên chính là cẩn thận xem xét trên người có bị dơ hay không, chỉnh lại quần áo, tiếp tục đưa ra bộ dạng vênh vênh váo váo.
Tố chất thân thể của tên này không tồi a, từ chỗ cao như thế rớt xuống mà lại không có chuyện gì.
Không thể không nói, tướng mạo tên này cực kỳ chướng mắt, nếu như không phải phần ngực hắn bằng phẳng, Diệp Trùng hoàn toàn có lý do hoài nghi hắn thật ra là 1 phụ nữ. Mắt đào hoa lộ ra vẻ quái quái, ừm, dùng lời của Thương mà nói thì gọi là mỵ ý. Làn da nhẵn bóng trơn láng như là của phụ nữ vậy, ngũ quan thanh tú, nếu như hắn mặc đồ nữ, tuyệt đối không có ai có thể nhận ra hắn là 1 người đàn ông.
Hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc màu vàng kim, may mà khả năng chịu đựng của Diệp Trùng hơn người, không bị động tác này của hắn đánh bại.
Hắn lúc này mới nhìn thấy sự tồn tại của Diệp Trùng, nhịn không được la lên: "A, anh đẹp trai, không ngờ chỗ này cũng có anh đẹp trai, ta thích." Một bước dài nhảy tới trước mặt Diệp Trùng, cặp mắt đào hoa đó lúc này nhìn Diệp Trùng đảo qua đảo lại không ngừng, đôi tay thon dài, nhỏ nhắn đó như muốn hỏi thăm trên người Diệp Trùng.
Chính trong khoảnh khắc đôi tay hắn đụng Diệp Trùng, tay phải Diệp Trùng đột nhiên cử động, tên này liền như 1 bao cát, lại 1 lần nữa trở về dưới chân Thương.
Diệp Trùng hỏi Thương: "Ngươi xác định là tên này?"
Thương lại cười hì hì: "Hắn gọi là Liên Nguyệt, là 1 tên rất thú vị."
Diệp Trùng chẳng ừ hử gì nói: "Ngươi xem làm thế nào thì làm." Nói xong liền đủng đỉnh đi về phía phòng thí nghiệm điều bồi.
Chính ngay lúc này, Liên Nguyệt té trên mặt đất ngẩng mặt lên, vẻ mặt không thể tin nói: "Ngươi, ngươi thật sự nỡ đánh ta sao?"
Chính ngay lúc này, trùng hợp Trúc Linh từ trong phòng huấn luyện quang giáp đi ra, toàn thân nàng ướt sũng, bộ đồ chiến đấu bó sát người càng phác họa ra những đường cong hoàn mỹ. Mồ hôi thuận theo hai bên mặt chảy tới cái cằm nhọn, giống như từng viên, từng viên trân châu bị đứt dây rơi trên mặt đất. Màu đỏ hồng sau khi vận động mạnh trên gương mặt càng dụ người không nói nên lời.
Trúc Linh liếc nhìn Liên Nguyệt té trên đất, đương nhiên, cũng chỉ là liếc nhìn.
- Woa, người đẹp! Nơi này là thiên đường sao? Vừa có anh đẹp trai, vừa có người đẹp. Người đẹp, người đẹp, đợi 1 lát... Liên Nguyệt lúc này hoàn toàn giống như không bị thương vậy, động tác linh hoạt nhảy lên, mau chóng chạy tới trước mặt Trúc Linh, trên mặt lộ ra dáng vẻ nịnh bợ, lôi kéo 2 tay của Trúc Linh: "Người đẹp à..."
Trúc Linh lạnh lùng nhìn tên không biết từ nơi nào chui ra trước mặt này, chân phải bỗng nhiên bắn ra, mạnh mẽ đạp trúng bụng của Liên Nguyệt. Liên Nguyệt lại 1 lần nữa dùng tốc độ càng nhanh hon trở về dưới chân Thương.
Trúc Linh nhìn cũng không nhìn hắn cái nào, xoay người đi về phòng của nàng.
Hồi lâu sau, Liên Nguyệt mới ngẩng gương mặt thanh tú tràn đầy ai oán lên, không thể tin tưởng nói: "Cô, cô cũng thật sự nỡ đánh ta sao?"
Đối với Liên Nguyệt mà nói, đây là 1 ngày đáng nhớ. Trước giờ, hắn vẫn luôn bởi vì quá đẹp trai mà bị người ta theo đuổi, mà chưa từng có ai ra tay với hắn, kết quả 1 ngày hôm nay lại liên tục chịu 2 lần đả kích. Ừ, đích xác mà nói, là bị đả kích 2 tầng cả tinh thần và thể xác.
Nhưng khi Liên Nguyệt nhìn thấy phòng thí nghiệm kim loại và phòng cải tạo, ánh sáng 2 mắt hắn phát ra giống y chang khi hắn nhìn thấy Diệp Trùng và Trúc Linh. Mà dáng vẻ hắn vuốt ve trên những máy móc đỉnh cấp đó, cho dù là loại thần kinh cường hãn như Diệp Trùng cũng chịu không nổi, không thể không hoảng hốt bỏ chạy.
Thương mỗi ngày đều cùng Liên Nguyệt ở trong phòng nghiên cứu thảo luận rôm rả, tiếng cười dâm đãng lâu lâu lại truyền tới vang vọng khắp Hoa hoa công tử, Hoa hoa công tử cũng thật sự có vài phần đúng với tên gọi.
Nhưng điều này lại làm khổ đám hải tặc Hyde, chiến hạm này trực tiếp dừng ở căn cứ bọn họ, hiện giờ có vẻ như không nỡ bỏ đi, làm tất cả hải tặc ai nấy đều khiếp đảm. Bọn họ tuy người đông, nhưng Hyde hiểu thủ hạ của mình rốt cuộc là lũ ô hợp, hiện giờ chỉ e đã sớm bị dọa nát gan rồi. Huống chi ai biết bên trong là quang cảnh thế nào, nói không chừng là 1 cả 1 đội ngũ quang giáp hoàn chỉnh, mình vẫn cẩn thận thì hơn.
Còn trí nhớ liên quan tới cái quang giáp cụt tay đó, hoàn toàn có thể dùng địa ngục để hình dung, chỉ nghĩ tới đã làm hắn hoàn toàn có xung động muốn ngất đi.