Chương 297: Tố Chất Tổng Hợp
-
Sư Sĩ Truyền Thuyết
- Phương Tưởng
- 2630 chữ
- 2020-05-09 04:54:13
Số từ: 2625
Tàng Thư Viện
Diệp Trùng không khỏi nhíu mày, con đường vốn dĩ không rộng, một nửa bị mấy quầy hàng nhô ra chiếm lấy, toàn bộ con đường còn lại hiện giờ bị mấy người vây xem này bịt kín. Đối với bên trong đang xảy ra chuyện gì, Diệp Trùng không hứng thú chút nào, thứ hắn muốn làm duy nhất hiện giờ chính là dùng tốc độ nhanh nhất trở về khách sạn, sau đó nghiên cứu thật tốt cái mô hình vừa mới mua được đó.
Nhìn tình thế trước mắt, khó lòng bước đi, xác suất muốn lách qua được hoàn toàn bằng không. Diệp Trùng hỏi Cốc Tùng: "Còn đường nào khác có thể đi không?"
Cốc Tùng quay đầu lại: "Đường có mấy cái, nhưng đều rất xa, chúng ta còn phải quay lại mới đi được."
Hơi trầm ngâm, Diệp Trùng buông một câu: "Theo ta." Tiếp đó thân hình giống như một con chim lớn, đạp lên không khí nhảy lên. Mọi người nhìn thấy, lập tức hiểu ý của Diệp Trùng, nhao nhao theo sát phía sau. Tang Lăng nhấc lấy Cốc Tùng, Hải Liên và Quả lão đại cũng bị nhấc lên.
Mũi chân điểm lên vai một người, Diệp Trùng lại lướt đi trên không, mau chóng tiến tới trước. Người khác nhao nhao làm theo.
- Mẹ nó, tên nhãi nào dám nhảy loạn trên vai đại gia?
- Năm nay thật quái, hắc, còn có người dám động thổ trên đầu thái tuế!
- Thật là không muốn sống rồi!
Người bên dưới ai nấy đều chửi toáng lên, dám lăn lộn ở chỗ này, ai không có tài năng? Đã thấy qua khoa trương, nhưng chưa thấy khoa trương thế này! Trong nháy mắt, quần chúng sôi sục căm phẫn, người ở dưới nhao nhao lao tới như điện.
Tang Lăng lạnh lùng cười, kẹp Cốc Tùng dưới cánh tay, miệng huýt một tiếng.
Chỉ thấy thân hình mấy người Tang tộc đang ở trên không chuyển đổi, bóng chân lay động. Giọng nói Diệp Trùng không lớn, nhưng mỗi người Tang tộc đều nghe rõ ràng: "Tốc chiến tốc quyết."
- Vâng! Tiếng quát lớn chỉnh tề giống như một tiếng sấm vang lên giữa trời, trái tim, thân thể mọi người phía dưới run rẩy. Tuy người ở giữa trời, nhưng mấy người Tang tộc này ai nấy đều vẫn còn dư lực. Lúc ở Thiên vực trì, trèo đèo vượt núi là chuyện cơm bữa trong nhà, cũng thường xảy ra chuyện chạy đua với dã thú, lực chân tôi luyện ra dưới hoàn cảnh như vậy, nào phải mấy người này có thể so sánh được.
Bịch bịch bịch, một loạt tiếng thịt vang lên. Mấy người vừa nhảy lên này giống như diều đứt dây, rơi xuống tới tấp. Thất bại làm cho người phía dưới chửi rủa không ngớt.
- Mẹ nó, không có bản lĩnh còn muốn học người ta nhảy tới nhảy lui, thật là mất mặt quá!
Mấy người vốn dĩ té đến tối đầu tối đất này càng xấu hổ tới mức ngẩng đầu không lên.
Nhưng hành vi của mấy người Diệp Trùng vô nghi là quá khoa trương, nơi này ai không có cơ sở võ thuật? Đối diện sự khiêu chiến trần trụi này, mấy hán tử nhiệt huyết phía dưới nào vẫn đè nén được. Mặc dù sự đánh chặn của người đi trước ai nấy đều không ngoại lệ, lấy thất bại để tuyên bố kết thúc, nhưng vẫn không ngừng có người gia nhập vào trong đội ngũ đánh chặn.
Mấy người Diệp Trùng giống như một khối mật hoa, mà mấy người đánh chặn này giống như bươm bướm ngửi thấy hương thơm mà lao tới.
Thay đổi vị trí trên không của đám người Diệp Trùng mau chóng như điện, tàn ảnh nối liền liên tục. Mấy người đánh chặn này giống như hạt mưa, rơi vào trong đám người.
Nhìn thấy mấy tên này lao tới không ngừng, ai nấy mặt mày hưng phấn, Diệp Trùng không khỏi đau cả đầu. Hắn nào biết ở Khuê La thành nào có ai dám khoa trương giống hắn thế này, người là một loại động vật có tính bầy đàn, sau khi có người dẫn đầu, sẽ càng có nhiều người gia nhập.
Thân thủ cao siêu của đám người đeo mặt nạ này làm mọi người ai nấy đều thầm hoảng sợ. Rất nhiều người không tự chủ được mang bọn họ liên hệ với tám giới giả xuất hiện ở Cơ Nguyên thành đó. Nhưng số lượng trước mắt lại vượt xa không chỉ là tám người.
Hai mươi giới giả! Con số này cho người ta một loại cảm giác không chân thật mãnh liệt. Thế là một vài người có lòng phía dưới liền có ý thăm dò, dưới sự dẫn dắt của mấy người này, hiện trường trở nên càng lúc càng hỗn loạn.
Diệp Trùng có lẽ không sao ngờ được mình chẳng qua chỉ muốn mau chóng trở về khách sạn lại gây ra động tĩnh lớn thế này. Nhìn thấy hiện trường càng lúc càng hỗn loạn, Diệp Trùng biết nếu như còn không ngăn cản, hiện trường sẽ trở nên không thể thu thập được. Song quyền khó địch tứ thủ, mấy người mình có lợi hại hơn nữa cũng chống không nổi nhiều người như vậy luân phiên tấn công.
Hai tay Diệp Trùng lay động một cái, cơ nhục dưới cổ nhanh chóng dao động, thở ra quát lớn. Hống! Âm thanh ầm ầm như sấm, lan truyền ra xa. Nhất thời, sắc mặt mọi người ở dưới không khỏi biến đổi. Trong truyền thuyết, sau khi thực lực của võ thuật gia đạt tới giới giả, các phương diện của thân thể sẽ xảy ra rất nhiều thay đổi kỳ diệu, cái này hoàn toàn khác với âm thanh kêu gào bình thường, chẳng lẽ chính là...
Bị cảm nhiễm, mấy người Tang Phàm không kiềm chế được đồng thời gầm lên, người có nhãn lực cao minh thậm chí có thể nhìn thấy không khí xung quanh mấy người này sinh ra sóng không khí dao động kịch liệt. Trái tim mọi người bỗng tắc nghẽn, người vốn dĩ đang nhảy lên không, hô hấp vừa loạn liền rơi xuống mặt đất. Mà người vẫn ở trên không lác đác vài người, nhưng bọn họ không có ngoại lệ, sắc mặt trắng bệch.
Hai mươi giới giả! Những người vừa rồi vẫn còn chút hoài nghi thân phận giới giả của bọn họ lúc này hoàn toàn đã được chứng thực.
Uy lực hai mươi giới giả cùng quát, lại đạt tới mức này!
Mũi chân của Diệp Trùng điểm lên người một người Tang tộc ở bên cạnh, cả người như một mũi tên rời cung, lướt tới một cái quang giáp ở bên đường, cái quang giáp này là do cửa tiệm này đặt ở bên ngoài dùng để quảng cáo.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Diệp Trùng, bọn họ ai cũng không biết gã đeo mặt nạ này rốt cuộc là muốn làm gì.
Thân hình Diệp Trùng lộn một cái, nhẹ nhàng rơi trên vai cái quang giáp này. Người biết nhìn hàng phía dưới ai nấy đều đồng loạt khen hay, Diệp Trùng không có chỗ mượn lực ở trên không mà vẫn có thể thay đổi thân hình, kỹ xảo cỡ này có thể nói là khó bề tưởng tượng.
Đứng trên vai quang giáp, Diệp Trùng lạnh lùng nhìn đám người nhộn nhạo bên dưới. Con đường rộng lớn lúc này không một tiếng động, mấy người Tang Lăng nhao nhao nhảy lên nóc nhà của cửa tiệm bên đường.
Chẳng lẽ hắn muốn nói gì? Người phía dưới ai nấy đều thầm đoán trong lòng.
Dưới cái nhìn của mấy ngàn người, Diệp Trùng làm một việc làm mọi người vui vẻ huyên thuyên không ngừng.
Diệp Trùng hít sâu một hơi, hơi hơi nhấc chân, một cước đột ngột đạp về phía tấm che mặt của cái quang giáp này.
Người này điên rồi sao? Trong đám người vang lên một loạt tiếng kêu kinh ngạc.
Đó chính là quang giáp a! Cơ thể con người có cường hãn, cũng vĩnh viễn không sao so được với kim loại, càng huống chi đây còn là hợp kim kim loại chế tạo quang giáp?
Bộp, một tiếng trầm đục vang lên, giống như một tiếng sấm vang lên trong đầu mọi người.
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, tấm che mặt bóng loáng của quang giáp xuất hiện một vết nứt như lưới nhện, giăng đầy cả mặt bên trái của nó.
Lộp bộp.
Một mảnh vỡ hợp kim không theo quy tắc nào từ trên lưới nhện này rơi xuống, rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng trong trẻo. Tiếp theo, rào rào, cả tấm lưới nhện trong nháy mắt tan rã, vô số mảnh vỡ hợp kim giống như châu rơi mâm ngọc, loạn xạ như mưa rơi.
Lớp hợp kim trên mặt trái quang giáp hoàn toàn bị phá hủy, lộ ra mạch quang phức tạp, tinh tế bên trong.
Cả con đường yên tĩnh tới mức ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Sự yên lặng như chết vậy. Mọi người đều ngơ ngác như vịt gỗ, ngơ ngẩn nhìn miếng che mặt hư hỏng của quang giáp.
Mãi tới nửa phút sau.
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương kêu tỉnh mọi người: "Trời ơi! Quang giáp của ta! Cái Sát Thiên Đao này!" Người hoàn hồn lại vội vàng nhìn về phía cái quang giáp đó, chỉ là trên vai quang giáp lúc này đã không còn ai, tên vừa rồi đó đã sớm không thấy bóng dáng.
Oành, hầu hết mọi người đều hoàn hồn lại, cả con đường lập tức nhốn nháo lên.
Cao thủ siêu cấp thần bí hoành không xuất thế, tay không đánh tan vỏ ngoài của quang giáp. Tiếng gầm giận dữ như sấm. Không ai dám đụng tới hắn. Hai mươi giới giả đeo mặt nạ theo sát sau hắn, huống đi không rõ. Ngàn người ngăn cản, không ai thành công. Không trung không chỗ tựa đổi vị trí, kỹ xảo kinh người lần đầu tiên xuất thế, vân vân. Tin tức giống như vậy lập tức như cuồng phong quét ngang cả Khuê La thành.
Ở thời đại con người tôn sùng thực lực này, cường giả chính là thần tượng mọi người tôn sùng. Cao thủ thông thường, ai nấy đều ở trong nhà ít ra ngoài, khó thấy trộm một lần, càng đừng nói cao thủ siêu cấp như thế này. Ở thiên hà Hà Việt, vô luận nam nữ, chỉ cần thể chất không tệ tới cực điểm, từ nhỏ đều phải học võ thuật, võ thuật cũng vì vậy mà có cơ sở quần chúng cực kỳ sâu dày ở cả thiên hà.
Vốn dĩ các thế lực phân bố cực kỳ phức tạp, Khuê La thành sóng ngầm sục sôi, trở nên khó đoán trước giờ chưa từng có.
Hình tượng của Diệp Trùng hiện giờ tệ hại vô cùng, đầu gối chân trái trở xuống của hắn hoàn toàn lộ ra không khí. Sức mạnh một cước đó của hắn vừa rồi quá lớn, giày hoàn toàn không sao chịu nổi sức mạnh lớn như vậy, lúc đó liền hóa thành vô số mảnh vụn bắn mạnh ra xung quanh. Ngay cả ống quần chân trái của hắn cũng bị nghiến nát vụn dưới dao động của sức mạnh này. Diệp Trùng chỉ đành đi đường bằng chân trần.
Nói thật, hôm nay xuất hiện cảnh tượng thế này tuyệt đối là thứ Diệp Trùng không ngờ tới, suy nghĩ của hắn rất đơn thuần, chỉ muốn mau chóng trở về khách sạn. Nào biết sự tình phát triển vượt xa ý liệu của hắn, khúc sau suýt nữa làm thành cục diện khó thể thoát thân. May mà hắn nghĩ tới Thương lúc trước từng dạy hắn chấn nhiếp. Thương từng nói, con người thường có ý thức tự bảo vệ mình, khi đối mặt sức mạnh vượt xa mình, hầu hết mọi người đều sinh ra hoảng sợ. Đương nhiên, nếu như sử dụng kỹ xảo này, bắt buộc phải thể hiện ra thực lực mạnh mẽ.
Cho nên Diệp Trùng mới dùng loại phương thức này để thoát thân. Chỉ là không ngờ mấy người Tang Phàm lại phối hợp như vậy, xem ra loại kỹ xảo âm thanh này cũng không phải một nhà họ Lam của Cửa Nguyệt đặc hữu. Loại "Yết ba hống" mà Diệp Trùng sử dụng này là một loại kỹ xảo khống chế cơ nhục cực kỳ cao cấp, hắn cũng vừa học được không lâu. Khống chế cơ nhục ở chỗ yết hầu, gây ra rung động kịch liệt mà có quy tắc, sau đó đột nhiên phun một hơi khí trong lồng ngực ra thì sẽ tạo thành hiệu quả kinh người thế này. Nhưng cơ nhục chỗ yết hầu cực khó khống chế, càng đừng nói còn phải làm tới mức rung động kịch liệt có quy tắc, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao nó thuộc về kỹ xảo có độ khó cao.
Chỉ là không ngờ Tang tộc lại cũng có kỹ xảo giống như vậy, quả thật làm hắn có chút kinh ngạc, xem ra căn cơ thế gia sâu dày quả nhiên khó mò tới đáy a.
Cặp mắt to đen láy của Cốc Tùng, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trùng tràn đầy sự sùng bái. Giống như nó còn có Quả lão đại và Hải Liên, đối với mấy người Tang Phàm, ngược lại không có cảm giác gì. Khi còn ở Tang gia thôn, số lần tiên sinh và bọn họ cọ xát nhiều hơn nhiều, bọn họ đối với thực lực của tiên sinh nắm bắt được đại khái. Hơn nữa, đánh hư hợp kim quang giáp trong mắt bọn họ không hề là một việc quá lớn gì, ở Thiên vực trì, da lông của mấy con dã thú đó còn bền chắc hơn mấy hợp kim này. Dưới sự tôi luyện của trọng lực vực ở Thiên vực trì, thân thể bọn họ cũng không hề thua kém Diệp Trùng, cũng có thể làm được điểm này. Ở Tang tộc, hạng có võ lực mạnh mẽ hễ tóm là được cả đống, rất không đáng tiền. Bọn họ tôn kính tiên sinh không hề bởi vì võ lực của tiên sinh.
Nhưng vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng khổ chiến, bọn họ lại khâm phục sát đất đối với việc tiên sinh dễ dàng giải quyết cục diện này như vậy, trong lòng thầm khen, tiên sinh quả nhiên không hổ là tiên sinh!
Võ lực Diệp Trùng biểu hiện ra, trong mắt Tang tộc bình thường vô cùng, nhưng trước mặt người bình thường không có vũ lực mạnh mẽ nhưng tinh thông chuyện đời lại kinh thế hãi tục vô cùng. Phương pháp giải quyết không hề coi là cao minh mà hắn biểu hiện ra, trước mặt mấy người Tang tộc có võ lực mạnh mẽ nhưng không hề hiểu chuyện đời lại nhận được sự khâm phục từ tận đáy lòng của bọn họ.
Trên đời này, nếu muốn sống được tốt, tố chất tổng hợp rất quan trọng!