Chương 353: Bão Táp (2)
-
Sư Sĩ Truyền Thuyết
- Phương Tưởng
- 2527 chữ
- 2020-05-09 04:54:41
Số từ: 2521
Tàng Thư Viện
- Đệ tử bất tài, hôm đó chiến bại, đệ tử diện bích suy nghĩ, thử tìm mà không thể. Mười ngày vắt óc, lại bỗng nhiên bừng tỉnh, thành tựu của đệ tử thấp không còn gì phải nghi ngờ, nhưng chỗ mà võ thuật của Vương gia tiên thiên bất túc (cơ sở kém cỏi) quá nhiều. Lại tiếp tục suy nghĩ, đệ tử vừa rồi mới ra quyết tâm. Từng lời từng chữ của Vương Tử Thạch, thốt ra rõ ràng, chỉ là sự đau đớn trong mắt lại có thể nhìn ra được, mấy ngày này hắn chịu dằn vặt cỡ nào, hắn ra quyết định này lại cần quyết tâm cỡ nào chứ.
Nhìn gương mặt tuấn lãng thường ngày của ái đồ bây giờ đã tiều tụy hốc hác vô cùng, trong lòng Vương Lộ đau đớn, nhưng nghe thấy hắn thẳng thắn nói võ thuật của Vương gia tiên thiên bất túc, lửa giận trong ngực hắn bỗng cái bốc lên.
Xung quanh im phăng phắc, sắc mặt mọi người đều tái nhợt, buồn bã, rất nhiều thôn dân đều tức giận nhìn Vương Tử Thạch, nhưng lại không có ai nói gì.
- Được, được, được! Vương Lộ nói liên tục mấy chữ tốt, nhìn chằm chằm Vương Tử Thạch đang quỳ trên đất, giọng nói của hắn kìm chế tới tột độ, giống như một sợi tơ thép tới cực hạn lớn nhất mà nó có thể chịu được, thêm một cây rơm thì đủ làm nó đứt đôi:
Không ngờ võ thuật Vương gia lại bị người nhà mình xem thường như vậy.
Nói xong, hắn không nhìn tới Vương Tử Thạch nữa, mà lại mang ánh mắt rơi trên Nhuế Băng vẫn ngồi thẳng như cũ ở trong phòng.
Hít sâu một hơi, hắn nâng cao giọng nói, giọng sang sảng nghiêm túc:
Vương gia Vương Lộ thỉnh giáo với cô nương, vẫn mong cô nương vui lòng chỉ dạy!
Nhuế Băng mở mắt, trong lòng lại hơi thở dài một tiếng.
Thời khắc mà Vương Tử Thạch yêu cầu bái sư đó, nàng đã biết trận chiến này nhất định tránh không khỏi rồi. Không có trường phái nào có thể cho phép loại việc này xảy ra, hơn nữa còn xảy ra trong trang của bọn họ. Nếu như là Diệp Trùng chỉ e vẫn không biết lợi hại ở trong này, nhưng Nhuế Băng từ nhỏ đã thuộc nằm lòng tất cả quy tắc của giới võ thuật, biết hành vi của Vương Tử Thạch sẽ dẫn tới kết quả như thế nào.
Nàng hoàn toàn không có đường lui. Đối phương căn bản cũng sẽ không cho nàng bất cứ đường lui nào. Cho dù nàng bây giờ thừa nhận võ thuật của Vương gia cao minh hơn cũng không có bất cứ tác dụng nào, kết quả này đã sớm định sẵn từ lúc bắt đầu rồi.
Mỗi một trường phái đều có vinh dự và tôn nghiêm của mình, tuyệt không cho bất cứ ai chà đạp.
Biết lúc này nói gì cũng không có tác dụng, Nhuế Băng đứng dậy. Sải bước một cái, trôi tới trong sân, lạnh nhạt nói:
Vẫn mong Vương tiên sinh thủ hạ lưu tình.
Diệp Trùng lúc này đang cùng Ngôn sư thảo luận về điều bồi. Nhưng hai bên tuy thường thảo luận một vài vấn đề nhưng đối với nội tình của nhau lại chưa từng dò hỏi. Hai người không hẹn mà cùng sử dụng ngụy trang, điều đó cũng nói rõ hai bên đều không muốn đối phương dò hỏi nội tình của mình.
Lúc đầu Ngôn sư đối với vấn đề này cũng không hề để ý, trừ một vài trường phái ẩn sâu cực kỳ, điều bồi sư bình thường thuộc trường phái nào, hắn căn bản rất mau liền có thể phân biệt ra được. Nhưng điều ra ngoài ý liệu của hắn là, Diệp Trùng rốt cuộc là trường phái nào hắn làm thế nào cũng không nắm bắt chính xác. Vấn đề thảo luận của hai bên rất nhiều, vốn dĩ hắn nên đã sớm có kết luận, nhưng hiện giờ hắn lại có chút mê muội.
- Như La Miên thảo là một loại thuốc trung hòa cực kỳ tốt, nhưng phương diện khống chế lượng thuốc có chút phiền phức, phải dùng tới phương pháp luân chuyển. Ngược lại có thể dùng bột phấn của Tam tinh thạch, phụ trợ dùng lạnh, nhiệt luân lưu thay thế, chỉ là hiệu quả phải giảm đi vài phần. Loại thuốc trung hòa mẫn cảm với nhiệt độ thế này có ba mươi mốt loại, có rất nhiều thứ ta cũng chưa từng thấy. Diệp Trùng có chút tiếc nuối nói.
Ngôn sư toát mồ hôi lạnh, trong đầu lại có chút mê muội. Phương pháp sử dụng Như La Miên thảo trước giờ là bí mật bất truyền của Thiên hệ, hắn vẫn là bởi vì có chút dây mơ rễ má với Thiên hệ mới biết được, không ngờ đối phương lại ngay cả phương pháp luân chuyển cũng biết. Hắn chẳng lẽ là người của Thiên hệ?
Nhưng câu phía sau đó của Diệp Trùng lại càng làm hắn suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Phương pháp dùng bột phấn của Tam tinh thạch để thay thế Như La Miên thảo, người nghiên cứu ra không hề là người khác, chính là một vị tiền bối của trường phái bọn họ.
Hắn rốt cuộc là ai? Sắc mặt Ngôn sư biến ảo bất định, nếu như không phải trên mặt hắn có ngụy trang, vậy thì biểu tình hiện giờ của hắn nhất định sẽ đặc sắc vô cùng. Bị người ta thoải mái như vậy nói ra bí mật bất truyền trong trường phái của mình, hắn vẫn có thể ngồi chỉ có thể nói rõ là tu dưỡng của hắn đã tới mức khá thâm hậu. Nhưng câu nói ba mươi mốt loại thuốc trung hòa cuối cùng đó càng làm hắn sợ hãi, hắn vắt hết óc cũng chỉ nghĩ tới mười bảy loại, vẫn còn mười bốn loại hắn hoàn toàn không biết.
Sư thừa của Diệp Trùng trong mắt Ngôn sư bỗng trở nên thần bí dị thường.
Vương Lộ ở Vương gia trang được người ta kính trọng vô cùng. Không hề bởi vì võ thuật của hắn có cao minh thế nào, mà là tính cách của hắn rộng lượng, làm người chính trực. Rất nhiều người ở hiện trường vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vương Lộ ra tay, người của Vương gia trang lúc này mới biết vị trưởng giả bình thường rộng rãi này thâm tàng bất lộ, thân thủ lại cao minh như vầy.
Võ thuật của Vương gia lấy kiếm kỹ làm sở trường, mà kiếm kỹ của Vương gia ở trên tay Vương Lộ phát huy tới mức lâm ly tột cùng. Một kiếm tiếp một kiếm, trông không nhanh không chậm, giống như nhàn nhã tản bộ, nhưng thanh trường kiếm đó giống như dệt thành một cái kén, trói Nhuế Băng vào trong.
Trên mặt Nhuế Băng không có chút sốt ruột nào, trầm tĩnh như nước. Bước chân phiêu hốt tựa kinh hồng, thỉnh thoảng xuất ra một chiêu, luôn có thể bức Vương Lộ tới mức cuống tay cuống chân. Nàng hiện giờ trông thì nguy hiểm, thật ra lại không hề có bao nhiêu nguy hiểm. Nếu nói tới cận chiến, trên đời này người hơn được Diệp Trùng có mấy ai. Nhuế Băng và Diệp Trùng luyện tập khá nhiều, hai bên trước giờ lại không có thói quen nương tay, đối với loại cậy thế này, Nhuế Băng tự nhiên sẽ không hoảng hốt.
Bình tĩnh như băng tuyết, kiếm kỹ của Vương gia trong mắt nàng trở nên quen thuộc từng chút một.
Diệp Trùng vẫn đang thảo luận với Ngôn sư. Ngôn sư cố gắng làm mình tập trung tinh thần để đặt trên đề tài đang thảo luận với Diệp Trùng, nhưng không biết tại sao, hắn phát hiện tư duy của mình phiêu hốt vô cùng.
Hai người tìm cách nói chuyện. Tri thức của Ngôn sư ở phương diện điều bồi cao minh hơn Diệp Trùng rất nhiều, hơn nữa kinh nghiệm của hắn, một nửa thùng nước như Diệp Trùng còn lâu mới so được. Kinh nghiệm hắn thường hay không để ý nói tới thường có thể làm cho Diệp Trùng nhận được không ít lợi ích. Còn Griffiths, hai người hiện giờ nói cái gì nàng cũng chỉ nghe hiểu đôi chút.
Rút tơ lột kén, kiếm kỹ của Vương gia trong mắt Nhuế Băng hiện ra từng chút một. Biểu tình của Vương Lộ càng lúc càng ngưng trọng, vẻ lo lắng trong mắt người xung quanh cũng càng lúc càng nặng, ai cũng nhìn ra được, thời gian càng lâu càng bất lợi đối với Vương Lộ.
Trong kiếm quang như thủy triều, một thiếu nữ đồ trắng len lỏi tự nhiên.
Vương Lộ lại nào không biết, trên tay đang chuẩn bị tăng cường, Nhuế Băng lại bỗng cử động trong lúc này. Lướt nghiêng một cái, chỉ lệch chút xíu lướt qua trường kiếm của Vương Lộ, dấn người tới trước.
Vương Lộ cả kinh, cổ tay phát lực, cán kiếm gõ về phía Nhuế Băng. Bàn tay vung ngang cản lại, quang mang trong mắt Nhuế Băng lấp lánh, bước chân lại yên hơi lặng tiếng đạp ra một bước.
Bị Nhuế Băng ép sát người, Vương Lộ tuy hoảng nhưng không loạn, tay phải bỗng thả kiếm ra, ý đồ dùng quyền đối kháng Nhuế Băng. Dựng đứng chân trái, chống đỡ Nhuế Băng, phía dưới tung ra một cước. Binh, một luồng sức mạnh truyền tới, thân hình Vương Lộ lập tức bất ổn, loạng choạng lùi ra sau. Trong lòng Vương Lộ kinh hãi vạn phần, sức mạnh thật lớn! Làm sao cũng nhìn không ra, một cô gái lại có sức mạnh lớn như vậy!
Trong mắt Nhuế Băng lóe lên một tia sáng, chân trái hơi cong bỗng nhiên dựng thẳng, cả người liền giống như một con thiên nga trắng như tuyết, dán sát mặt đất xông về phía Vương Lộ. Trong sự mỹ lệ làm người ta ngạt thở đó bao hàm sát cơ như băng tuyết. Mái tóc dài bay lên, ánh mắt Nhuế Băng ngưng luyện như đao, tay phải gập lại, nắm quyền thành chùy, tích lực chờ phát ra.
Giờ phút quyết thắng bại đã đến.
Mặt Vương Lộ xám ngoét, nhìn thân hình biến ảo bất định, càng lúc càng gần của Nhuế Băng, hắn biết mình đã bại rồi.
Có lẽ, nàng ta sẽ giết mình! Mọi thứ xung quanh đột nhiên chậm lại một chút, cảm giác trước lúc chết lại rõ ràng như vậy! Là người khiêu chiến, đối phương không có bất cứ lý do nào để giữ mạng hắn lại, càng huống chi sát cơ dưới kiếm chiêu vừa rồi của hắn, đối phương lại há không cảm giác được sao?
Vương Lộ nghĩ không sai, Nhuế Băng đích xác đã động sát cơ. Vốn dĩ đối với loại khiêu chiến thế này, Nhuế Băng nào sẽ động sát cơ gì, nhưng sát cơ mãnh liệt vẫn luôn lộ ra dưới kiếm của Vương Lộ cuối cùng đã làm nàng phẫn nộ. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng ý đồ muốn giết mình của đối phương, là một võ thuật gia chân chính về mặt ý nghĩa, nàng cũng có kiêu ngạo của mình! Càng huống chi, nàng đã sớm không phải là thiếu nữ chưa từng trải việc đời lúc trước đó.
Nàng quyết định cho Vương Lộ một bài học.
Chính ngay lúc này, một cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ dâng lên trong lòng nàng.
Sắc mặt thay đổi, đột nhiên nghiêng người, một tia sáng xanh vạch qua tay áo nàng, trên tay áo bộ đồ luyện công màu trắng của nàng lập tức xuất hiện một lỗ thủng.
Vương phu nhân cầm kiếm đứng trước mặt Vương Lộ, kẻ đánh lén vừa rồi chính là nàng ta. Trong lòng nàng ta lúc này phức tạp vô cùng, theo lý mà nói, nàng ra tay đánh lén tuyệt đối là cố kỵ rất lớn, nhưng nàng cũng nhìn ra sát cơ của Nhuế Băng, nếu như cứ như vậy nhìn chồng chết trên tay người khác, nàng vô luận thế nào cũng làm không được.
Trên mặt người Vương gia trang xung quanh đều lộ ra vài phần khó chịu đựng nổi, nhưng lại không có ai nói gì. Ngay cả Vương Tử Thạch cũng có vẻ mâu thuẫn, tuy hắn biết hành vi của sư phụ và sư mẫu vi phạm quy tắc của giới võ thuật, nhưng hắn cũng không nói gì, bởi vì hắn không thể nhìn sư phụ chết trên tay người khác. Ân bồi đắp nhiều năm như vậy, sư phụ và sư mẫu giống như cha mẹ của hắn vậy.
Trong đám người vang lên vài tiếng cười chế nhạo, điều này giống như tát một cái bạt tai lên mặt tất cả người của Vương gia trang có mặt, vẻ mặt mỗi người đều khó xem tột cùng. Mọi người lúc này mới nghĩ tới trong đám người xung quanh không hề chỉ có người của Vương gia trang, vẫn có rất nhiều người xem náo nhiệt. Nhưng mấy người xem náo nhiệt này cũng biết điều, không có ai ngốc tới mức lúc này đứng ra nói lời công đạo gì đó, đây tuyệt đối không khác biệt gì với hành vi tìm chết. Vợ chồng Vương Lộ với vẻ mặt phức tạp cầm kiếm đứng dàn ngang.
Nhuế Băng mặt không chút biểu tình, ánh mắt sắc bén lại làm vợ chồng Vương Lộ chột dạ. Không nói gì, Nhuế Băng biết lúc này nói gì cũng vô dụng, tay trái gọn gàng xé phân nửa tay áo bị rạch rách của tay phải, lộ ra cánh tay trắng như tuyết.
Nàng thật sự nổi giận rồi, nàng tuyệt đối không ngờ lại có người vi phạm định luật gần như có thể nói là không cho phép vi phạm của giới võ thuật sờ sờ như vậy. Là người tuân thủ truyền thống, nàng bị chọc giận triệt để rồi. Nàng dự định toàn lực đánh một trận.
Diệp Trùng đứng dậy, chào Ngôn sư. Thảo luận của hôm này và mỗi lần thảo luận giống nhau, thu hoạch của hắn không ít. Ngôn sư lại có chút thất hồn lạc phách, thần hồn điên đảo. Diệp Trùng hơi ngạc nhiên, nhưng lại biết điều không hỏi gì, chỉ là hắn có lẽ không sao ngờ được kẻ đầu têu làm cho Ngôn sư thành ra thế này lại chính là hắn.
Dẫn theo Griffiths, Diệp Trùng đi ra ngoài.