Chương 366: Nỗi Đau Thầm Kín


Số từ: 3044
Tàng Thư Viện
Hoàng Bạch Y là một người khá là không tệ, ở cùng với lão vài ngày, Diệp Trùng rất mau liền có được kết luận. Vô luận là học thức hay là hàm dưỡng, đều cực tốt, thêm vào am hiểu nhân tình thế thái, ngay cả loại người lạnh lùng như Diệp Trùng cũng rất mau quen thuộc với lão.
- Có phát hiện gì không? Hoàng Bạch Y hỏi.
Diệp Trùng mỗi ngày đều phải ra ngoài thăm dò địa hình xung quanh, xem có thể tìm thấy phương pháp rời khỏi chỗ này hay không. Công việc thế này, Hoàng Bạch Y lúc trước đã từng làm qua, tuy không ôm ấp hy vọng gì, nhưng lão vẫn khá quan tâm hỏi han.
Diệp Trùng lắc đầu:
Không có.
Hắn đích xác không tìm thấy phương pháp nào rời khỏi chỗ này. Nơi này chỉ có hai phương hướng, một hướng là khu rừng rậm, hướng còn lại là hướng lên trên, lên tới đỉnh, phía dưới chính là vách núi vạn trượng. Nếu như trên tay mình có một cái quang giáp, cho dù là Hắc điểu thô sơ nhất, rời khỏi chỗ này đều là việc dễ dàng vô cùng. Đáng tiếc, trên tay hắn cái gì cũng không có, cái túi trước giờ không rời khỏi người hắn đã móc lên người Nhuế Băng trong lúc khẩn cấp, mọi thứ của hắn đều ở bên trong.
Khoa học kỹ thuật chính là sức mạnh a! Hiện giờ hắn có thể hội sâu sắc với điểm này.
- Cứ từ từ, dù sao cậu cũng sẽ phát hiện, thứ chúng ta không thiếu nhất chính là thời gian. Hoàng Bạch Y an ủi nói. Lão đã sống ở trong này mười năm, sớm quen với sự tịch mịch, ý nghĩ rời khỏi vào mấy năm trước đã triệt để chết rồi, bây giờ có thêm một người làm bạn với lão, lão đã vừa ý vô cùng.
- Ừm. Diệp Trùng đáp lời. Vừa nướng cá vừa suy nghĩ, nếu như thật sự không có đường ra khác, vậy mình chỉ đành lại xông vào Hắc sâm lâm một lần nữa. Nơi này có một đầm nước sâu, trong đầm có cá, to cỡ bàn tay, vị cực mềm. Đối với Diệp Trùng mà nói, phải ở trong Hắc sâm lâm thu thập một vài gia vị lại là việc đơn giản vô cùng. Điều duy nhất làm hắn khá kiêng kỵ chính là đi qua khe núi, nhưng may mà hắn cũng không còn gặp lại hai loại sinh vật khủng bố đó. Bữa ăn của hắn rất mau liền trở nên phong phú.
Hoàng Bạch Y không thích thịt, bình thường ăn chút trái cây. Diệp Trùng rất kỳ quái, lão như vậy mà vẫn không tạo thành tình trạng thiếu dinh dưỡng, thật là một kỳ tích.
Nhưng Diệp Trùng mỗi lần đều mang tới cho lão vài trái cây, chủng loại trái cây trong Hắc sâm lâm so với trên này thì nhiều hơn nhiều. Thân thể Hoàng Bạch Y yếu ớt, đi một chuyến thế này thì sẽ mệt phờ râu. Diệp Trùng thật sự nghĩ không thông, lão năm đó làm sao bò lên chỗ cao thế này.
- Cậu thật sự không hứng thú học vài thứ thuộc về phương diện thuật thừa sư? Ăn hết trái cây, Hoàng Bạch Y nhắc lại chuyện cũ.
- Không có. Diệp Trùng trả lời rất dứt khoát.
- Hic, vậy chúng ta tìm gì đó giết thời gian đi. Cậu biết đánh cờ không? Hoàng Bạch Y vẻ mặt mong chờ hỏi.
Diệp Trùng lắc đầu:
Không biết.
Mục trước giờ chưa từng dạy hắn đánh cờ. Nhưng hình như Mục rất thích chơi loại trò chơi này với tiểu Thạch đầu.
- Vậy ta dạy cậu. Hứng thú của Hoàng Bạch Y không hề giảm đi chút nào.
- Không học. Diệp Trùng từ chối cực kỳ dứt khoát.
- Tại sao? Hoàng Bạch Y vẻ mặt ngạc nhiên.
Diệp Trùng rất kỳ lạ nhìn Hoàng Bạch Y:
Học thứ này có tác dụng gì?

- Giết thời gian a. Hoàng Bạch Y trả lời cứ như là đúng rồi.
- Thời gian rất quý báu. Diệp Trùng đối với cách nói này của Hoàng Bạch Y rất không cho là đúng.
Ánh mắt giống như nhìn quái vật của Hoàng Bạch Y nhìn Diệp Trùng:
Cậu bình thường làm những gì?

- Học tập, luyện tập. Diệp Trùng trả lời vô cùng ngắn gọn, nhưng hắn lập tức bổ sung một câu:
Còn có suy nghĩ.

- Thời gian khác thì sao? Hoàng Bạch Y vẻ mặt tò mò.
- Thời gian khác? Diệp Trùng rất kỳ quái đối với cách hỏi này:
Còn có thời gian khác sao?

Mặc dù tu dưỡng tinh thần của Hoàng Bạch Y đã tới mức cường hãn vô bì, nhưng lão vẫn bị câu nói này đánh bại:
Cậu mỗi ngày chính là làm ba việc này?
Lão đã cảm thấy mồ hôi toát ra rồi.
- Cách nói này không hoàn toàn chính xác. Ngừng một chút. Diệp Trùng chỉnh lời:
Trừ hoạt động sinh lý bình thường như ăn cơm, ngủ, 90% thời gian khác làm ba việc này, 10% còn lại giá trị bỏ phí.

- Ha ha. Hoàng Bạch Y cảm thấy cơ nhục trên mặt cứng ngắc, cười khan vài tiếng:
Cuộc sống như vậy có niềm vui sao?

- Niềm vui? Diệp Trùng nghiêng đầu nghĩ một hồi rồi mới nói:
Thực lực tăng cường không phải là niềm vui sao? Trong lòng hắn, có lẽ sự tăng cường thực lực mới là niềm vui lớn nhất.
- Ra là thế, ra là thế. Nhất thời, Hoàng Bạch Y đột nhiên phát hện ngôn từ của mình nghèo nàn, không biết nên nói cái gì.
Trầm mặc hồi lâu, Hoàng Bạch Y đột nhiên hỏi:
Cậu có mục tiêu cuộc sống không?

- Mục tiêu cuộc sống? Diệp Trùng đột nhiên ngây ra, không khỏi lập lại từ này, đột nhiên, Mục Thương và Nhuế Băng thoáng qua trong đầu hắn, hắn không kìm chế được nói:
Tìm thấy bạn bè.

- Một mục tiêu không tồi. Thần sắc Hoàng Bạch Y lại khôi phục sự hờ hững lúc đầu. Cười nhẹ một tiếng:
So với ta hồi trẻ thì tốt hơn nhiều.

- Ông lúc còn trẻ? Diệp Trùng lúc này mới nhớ là gã đàn ông trước mặt này đã sáu mươi sáu tuổi.
- Đúng vậy. Hoàng Bạch Y nhẹ nhàng cảm khái nói:
Ta lúc còn trẻ, trong lòng chỉ nhớ báo thù. Mãi tới mười năm trước, ta vẫn nhớ báo thù.
Trong lời nói tràn đầy đau khổ, còn có vài phần cảm khái đối với thời gian.
- Báo thù? Diệp Trùng nhướng mày. Từ này đối với hắn không hề xa lạ. Lúc trước hắn cũng từng có suy nghĩ này. Ân oán của cha, hắn cũng từng nghĩ báo thù, nhưng cuối cùng cũng bỏ qua một bên, hắn hiện giờ đối với mọi thứ đều rất coi nhẹ. Cho dù mình mang những kẻ từng hại cha đó giết hết, cha cũng không sống lại được. Quá chấp nhất không hề là lựa chọn tối ưu. Chính ngay cả thân thế của mình, hắn cũng xem nhẹ vô cùng. Diệp gia, có khả năng có dây mơ rễ má gì với mình, nhưng như thế thì sao? Mình đối với bọn họ không có bất cứ bản sắc chung nào, hắn trước giờ không cảm thấy giữa mình và bọn họ có bất cứ liên hệ gì.
Mình có Mục Thương, ừm, còn có Nhuế Băng, tuy quan hệ với nàng ta có chút phức tạp, mình vẫn chưa làm rõ, nhưng mấy người này mới thật sự là người có quan hệ với hắn.
Người và việc khác, có quan hệ gì với mình chứ? Chiến đấu, phiêu bạt mấy năm nay, Diệp Trùng đã sớm hiểu rõ thứ mình quan tam là cái gì. Đợi tìm thấy Mục Thương và Nhuế Băng, mọi người tìm một chỗ ổn định, yên tĩnh sinh sống.
Đây là nguyện vọng lớn nhất của hắn hiện giờ, cũng là nguyện vọng duy nhất.
Giọng nói tràn đầy hồi ức của Hoàng Bạch Y cắt ngang suy nghĩ của Diệp Trùng:
Đúng, là báo thù. Bây giờ tuy cảm thấy mấy việc này đã không có ý nghĩa gì, nhưng lúc đó thật sự chỉ nghĩ tới báo thù.

- Tại sao?
- Tộc chúng ta là một tộc lớn. Trong giọng nói lạnh nhạt của Hoàng Bạch Y mang theo chút tự hào, cũng mang theo chút tưởng nhớ:
Lúc trước rất huy hoàng. Đương nhiên, ta chưa từng trải qua. Khi ta ra đời, trong tộc chỉ còn lại mười ba người. Đời này của ta chỉ có một mình ta.

Diệp Trùng không khỏi rét run. Hắn từng học lịch sử một khoảng thời gian, tuy thời gian rất ngắn nhưng cũng biết một số thường thức cơ bản nhất. Một bộ tộc tới mức độ này, vậy nó chẳng khác nào có thể nói là đã diệt vong. Sự sinh sôi cơ bản nhất cũng không làm được.
- Huyết mạch của tộc chúng ta khá đặc biệt, chỉ có trẻ sơ sinh do nam nữ cùng tộc thành hôn sinh ra mới có một vài đặc tính của chủng tộc. Bộ tộc này tới ta đây thì có thể nói là đã diệt tuyệt rồi. Trong mắt lóe lên nỗi đau khổ sâu sắc, Hoàng Bạch Y tiếp tục nói:
Sau khi ta trưởng thành mới biết, lúc trước tộc chúng ta không phải thế này. Bộ tộc chúng ta là dân bản địa của tinh khu tự do, dân bản địa thật sự. Có một ngày, tinh khu tự do đột nhiên tràn vào rất nhiều người, trình độ khoa học kỹ thuật của bọn họ cao hơn chúng ta rất nhiều, nhưng bọn họ hình như cũng không cảm thấy hứng thú với khoa học kỹ thuật. Bọn họ không hề khó chung sống, thậm chí còn mời bộ tộc quan trọng nhất trong dân bản địa tới chỗ bọn họ làm khách. Bộ tộc chúng ta là bộ tộc nổi tiếng nhất trong dân bản địa lúc đó, đương nhiên nằm trong số được mời. Nhưng cũng chính lần đó, sau khi thấy được khoa học kỹ thuật cao siêu của người tới từ bên ngoài, trong tộc xảy ra sự chia rẽ nghiêm trọng. Một bộ phận người cho rằng nếu như ra khỏi tinh khu tự do thì có thể thu được sự phát triển tốt nhất, một bộ phận người khác lại kiên trì truyền thống cổ xưa. Cuối cùng, bộ tộc đã phân liệt. Một bộ phận rời khỏi tinh khu tự do, nhưng sau đó, bộ tộc bị suy sụp từng chút một. Cuối cùng tới mức độ này.

Trong đầu Diệp Trùng giống như đột nhiên bị sét đánh, không khỏi buột miệng thốt:
Bộ lạc Hy Phượng!
Hắn nhớ đứa trẻ từng nói bộ lạc Hy Phượng chính là phân liệt từ trong tinh khu tự do.
- Ý! Hoàng Bạch Y hơi có vẻ ngạc nhiên.
Không ngờ cậu cũng biết.
Lập tức lộ ra nụ cười khổ:
Ta còn cho rằng chỉ có lớp người già mới nhớ tới bộ tộc của chúng ta.
Trong lời nói, gần như không hề nghĩ tới mình đã sáu mươi sáu tuổi.
Diệp Trùng sau khi trải qua sự kinh ngạc lúc đầu, rất mau liền bình tĩnh lại. Bộ lạc Hy Phượng mà hắn nói và Hoàng Bạch Y nói hoàn toàn khác nhau. Hoàng Bạch Y có lẽ không sao ngờ được, thiếu niên trước mặt mình này lại là một người tới từ bên ngoài.
- Ta từ khi hiểu chuyện, vẫn luôn tồn tại một lý tưởng. Ta muốn tìm thấy những tộc nhân đã rời khỏi tinh khu tự do đó, tuy ta cũng không biết tìm thấy bọn họ có thể làm gì, nhưng ta chính là muốn tìm thấy bọn họ. Ha ha, có phải là rất buồn cười không? Nhưng về sau, ta trăm phương ngàn kế dò hỏi, lại có được một tin tức không tốt. Mấy người từ ngoài tới năm đó, sau khi tộc nhân chúng ta rời khỏi tinh khu tự do liền phá hoại lối thông đó. Tinh khu tự do liền cách ly thật sự với thế giới bên ngoài. Lần đó ta đã đột nhiên tuyệt vọng rồi.
Diệp Trùng không nói gì, hắn biết tinh khu tự do nhất định còn có đường có thể thông tới thiên hà Hà Việt. Ít nhất, con đường bọn họ từng đi đó không phải chính là một sao?
- Chẳng bao lâu, tu hành của ta cũng tới bình cảnh. Ta liền bắt đầu chu du khắp nơi, tìm kiếm phương pháp đột phá bình cảnh. Kết quả, cũng chính lần đó, ta gặp được tộc nhân của ta. Trong khoảnh khắc này, ánh mắt vẫn luôn bình hòa của Hoàng Bạch Y đột nhiên trở nên sắc bén.
Một loại áp bức mạnh mẽ lao bổ thẳng tới, Diệp Trùng thầm kinh sợ trong lòng, tu dưỡng tinh thần của Hoàng Bạch Y rốt cuộc đã tới một mức độ thế nào?
Hoàng Bạch Y rất mau liền khôi phục bình tĩnh, loại cảm giác áp bức này lập tức biến mất, lão xấu hổ cười với Diệp Trùng, tiếp tục nói:
Ta không biết hiểu biết của ngươi đối với thuậ thừa sư có bao nhiêu. Thuật thừa sư giống như võ thuật, cũng có sự khác biệt của các trường phái. Tộc chúng ta bởi vì nguyên nhân huyết mạch, phương thức tu hành cũng có sự khác biệt rất lớn với trường phái thông thường. Ta lúc đó vừa nhìn liền nhận ra bọn họ. Bọn họ chắc là huyết mạch dòng chính của tộc chúng ta. Nhưng điều rất kỳ quái là, là thuật thừa sư, tu vi của bọn họ cực kỳ thấp.

- Có lẽ cậu không sao hiểu được, tộc chúng ta đều là thuật thừa sư trời sinh, nhưng cảm giác bọn họ gây cho ta lại không hề là chuyên tu tinh thần. Bọn họ còn trộn lẫn những thứ khác.
Thuật thừa sĩ! Danh từ này thoáng qua trong đầu Diệp Trùng, dù sao, nghề nghiệp thịnh hành nhất ở bên ngoài vẫn là sư sĩ a. Ấn tượng của Diệp Trùng về sự mạnh mẽ của loại hình sư sĩ này cực kỳ sâu sắc.
- Lần đó ta thắng, lấy một địch ba. Khẩu khí của Hoàng Bạch Y cực kỳ hờ hững, giống như nói một việc thông thường vô cùng. Diệp Trùng lại không khỏi thầm líu lưỡi, mấy thuật thừa sĩ đó của Tông sở đã đủ cường hãn rồi, mà đó chẳng qua chỉ là vòng ngoài của bộ lạc Hy Phượng, dòng chính của bộ lạc Hy Phượng thật sự phải tới mức độ nào? Mà Hoàng Bạch Y có thể lấy một địch ba, thực lực của lão phải tới loại mức độ nào?
- Tuy đã thắng, ta lại không có chút cao hứng nào. Ta rất phẫn nộ, thật sự rất phẫn nộ, đó là lần đầu tiên ta thật sự phẫn nộ từ nhỏ tới lớn. Ta không ngờ, mức độ tinh thần của bọn họ lại tệ hại đến vậy, chẳng lẽ bọn họ ngay cả điểm truyền thống cuối cùng này của bộ tộc cũng quăng đi rồi sao? Mà sau đó, ta không ngừng tra xét việc này, càng lúc lại càng kinh ngạc. Bọn họ đã thay đổi, tất cả truyền thống lúc trước đều đã biến mất. Bọn họ trở nên càng có thêm tính xâm lược. Điều làm ta không thể chấp nhận nhất là, ta phát hiện Lược đồng giả lại có quan hệ không nói rõ ràng với bọn họ.
Diệp Trùng bỗng nhiên hoảng sợ, Lược đồng giả lại có quan hệ với bộ lạc Hy Phượng! Ở trong này…
- Ta bắt đầu săn giết Lược đồng giả ở khắp nơi, suy nghĩ của ta lúc đó rất đơn giản, ta phải để bọn họ hiểu được sự cường đại của Thuật thừa sư! Ta hy vọng bọn họ lại giữ lấy truyền thống này.
Diệp Trùng không khỏi lắc đầu ở trong lòng, ở trước mặt quang giáp, vô luận là thuật thừa sư hay là võ thuật gia đều rất yếu ớt. Lựa chọn của bộ lạc Hy Phượng vô nghi càng tốt hơn.
- Ta mỗi khi tới nơi nào đều sẽ tra xét tỉ mỉ. Chỉ cần ta có thể bắt được một Lược đồng giả, cứ điểm nơi đó tuyệt đối không cách nào thoát được. Hoàng Bạch Y hờ hững kể lại. Diệp Trùng biết câu nói này của lão không khoa trương chút nào, thứ Thuật thừa sư sở trường là khống chế tinh thần, ứng dụng giống như thôi miên cực nhiều, càng đừng nói tới thuật thừa sư siêu cấp giống như Hoàng Bạch Y thế này.
- Ta trải qua cuộc sống như vậy ba năm. Trong ba năm ta đột phá bình cảnh lần thứ nhất. Đáng tiếc, tàu vũ trụ của tinh khu tự do có hạn chế nghiêm ngặt, cho dù là ta, muốn lẩn vào cũng không dễ dàng. Cho nên tiến độ của ta chậm lại, nếu không, bọn họ đã gặp xui xẻo rồi. Trong giọng nói hờ hững lộ ra từng luồng hơi lạnh.
Diệp Trùng bỗng ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Hoàng Bạch Y hỏi từng chữ một:
Tinh khu tự do có tàu vũ trụ?
Hắn trước giờ chưa từng nghĩ qua tinh khu tự do lại có tàu vũ trụ, điều này làm người ta không thể nào tin được.
Nơi này làm sao có thể có tàu vũ trụ chứ?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Sư Sĩ Truyền Thuyết.