Chương 411: Không Đi Con Đường Tầm Thường
-
Sư Sĩ Truyền Thuyết
- Phương Tưởng
- 2461 chữ
- 2020-05-09 04:55:00
Số từ: 2455
Tàng Thư Viện
Đá cửa là một công việc kỹ thuật, đương nhiên, cũng là một công việc có tính nguy hiểm cao. Nếu như không có vài phần thực lực, ai lại có gan đi đá cửa nhà người khác? Cho nên hầu hết người dám tới đá cửa đều có chút dựa dẫm.
Quản Chính Nguyên nhìn người đông dày đặc trước mắt, không khỏi hít một hơi khí lạnh. Lần này Thi gia đã bỏ vốn gốc ra rồi, ba mươi lăm cao thủ, gần như tương đương với một phần ba lực lượng của cả Thi gia. Trình độ điều bồi của Quản Chính Nguyên tuy không ra gì, nhưng tốt xấu gì cũng là gia chủ Quản gia, nhãn lực ngược lại cũng có. Ba mươi lăm cao thủ này vừa nhìn liền biết là hạng cay độc. Là người quản lý của Quản gia, trong lòng Quản Chính Nguyên sáng như tuyết, Quản gia mấy năm trở lại đây thật sự là ngoài mạnh trong khô, chỉ ba mươi lăm cao thủ này, không phải là thứ Quản gia có thể ứng phó được.
Nên tới quả nhiên là phải tới! Thần tình trên mặt như thường, trong lòng Quản Chính Nguyên lại không khỏi than thở một tiếng. Tất cả hy vọng lần này của hắn đều chỉ có gửi gắm trên người học trò của A Linh.
Nếu như lần này thắng, Quản gia tự nhiên có thể thay đổi xu thế suy tàn. Nếu như thua, vậy sự yếu đuối của Quản gia cũng sẽ bị mấy thế lực mới nổi không có ý tốt này nhìn chòng chọc vào, vậy hậu quả thảm không tưởng nổi.
Hơn nữa, điều làm Quản Chính Nguyên lo lắng là thứ điều bồi của Thi gia nhấn mạnh chính là lực sát thương. Loại cách làm chỉ vì lợi trước mắt này nói thật không hề có lợi cho sự phát triển trường kỳ của cả gia tộc, nhưng trong giờ phút này lại có thể phát huy tác dụng có tính quyết định.
Chính trong lúc này, sau lưng truyền tới một mảng xôn xao.
Trong khoảnh khắc Diệp Trùng đi ra cửa chính đó, vô số cặp mắt đồng thời tập trung trên người hắn.
Trong mấy ánh mắt này có sự sùng bái và tôn kính, có kính sợ, có đố kỵ, có nghi ngờ…
Đây chính là điều bồi sư yên bình xuyên qua con đường nhỏ vào Lĩnh trở về trong lời đồn! Đám đông lập tức có chút rối loạn, hầu hết bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy điều bồi sư trẻ tuổi này.
Sự xuất hiện của Diệp Trùng trực tiếp làm cho nhiệt độ của không khí xung quanh tăng cao, có vài người thậm chí lòng bàn tay cũng không khỏi toát mồ hôi. Ngược lại nhân vật tiêu điểm là Diệp Trùng lại thần sắc thản nhiên. Một đám lớn con cháu trẻ tuổi họ Quản theo sau lưng hắn, trên mặt bọn họ không có chút sợ hãi, không ít người có vẻ tung tăng, đương nhiên, thứ càng nhiều hơn là sự mong chờ. Bọn họ vô cùng khao khát muốn nhìn thấy Trúc Phong tiên sinh hiển lộ phong thái. Mấy ngày nay ở trước Trúc Phong tiên sinh lắng nghe dạy bảo, bọn họ đối với Trúc Phong tiên sinh đã có một loại niềm tin mù quáng. Đá cửa? Hừ, đó không phải là tìm chết sao?
Xem ra người ra mặt chắc hẳn là mình rồi. Diệp Trùng ngược lại rất có giác ngộ, đối với trình độ của mấy con cháu họ Quản này, trải qua tiếp xúc nhiều ngày như vậy, hắn đã có hiểu biết khá trực quan. Bọn họ và mấy tên đối diện này hoàn toàn không thuộc cùng một đẳng cấp. Cho dù có một vài tri thức mới mình truyền thụ cho, nhưng tiêu hóa, hấp thu, tìm kiếm được phương hướng thích hợp nhất, mấy thứ này đều cần thời gian.
Bọn họ hiện giờ, khoảng cách với mấy người đối diện này vẫn còn quá lớn.
Phỏng chừng cả Quản gia, người có tính sát thương lớn nhất chắc chính là mình. Hơi mang theo chút bất lực, Diệp Trùng đi tới trước mặt Quản Chính Nguyên.
- Trúc Phong đã đến rồi a. Quản Chính Nguyên cười hì hì nói, dáng vẻ đó, giống như hiện giờ mấy cao thủ Thi gia này không tồn tại vậy.
- Ừm. Diệp Trùng gật đầu, nhưng vấn đề hắn hỏi tiếp theo lại suýt nữa làm cằm mọi người rơi xuống đất:
Đá cửa là cái gì?
Diệp Trùng hỏi vấn đề trước giờ đều phi thường trực tiếp.
- Ha ha. Tiếng cười Quản Chính Nguyên phát ra càng thêm vui vẻ, tiếng cười vừa dừng, lập tức trả lời sơ sài:
Chẳng có gì. Chẳng qua chỉ là tới cửa tìm gốc rạ mà thôi.
- Ừm. Diệp Trùng lại gật đầu lần nữa. Tới cửa tìm gốc rạ, cái này thì hắn lại biết, trong lòng hắn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, nếu như Quản phong tử ở chỗ này, đối mặt mấy tên đá cửa này thì sẽ làm thế nào? Lại suy nghĩ tính cách của Quản phong tử, Diệp Trùng rất xác định, nếu như nàng ta thật sự ở chỗ này, chỉ e sẽ giết thẳng tới Thi gia sau khi giết mấy người này.
- Trúc Phong bất tất có kiêng kỵ gì, có thủ đoạn gì cứ dùng hết ra. Đối với việc nặng nhẹ, Trúc Phong ngươi cứ tùy ý là được. Quản Chính Nguyên vẫn là ngữ khí nửa có nửa không làm người ta căm hận đó. Quản gia và Thi gia có thể nói đã triệt để rạch nát da mặt rồi. Cho nên Quản Chính Nguyên cũng nói cực kỳ trực tiếp. Ý sau lời nói rất đơn giản, mặc kệ sống chết.
- Thủ đoạn gì cũng có thể? Trên mặt Diệp Trùng gần như viết ra ba chữ:
Ngươi chắc chứ?
Liếc nhìn đám cao thủ Thi gia như lâm đại địch, Quản Chính Nguyên cười nhẹ:
Đúng, thủ đoạn gì cũng có thể.
Lời nói chưa dứt, trước mặt Quản Chính Nguyên bỗng cái mất đi bóng dáng của Diệp Trùng. Trên không rơi xuống giọng nói lạnh lùng của Diệp Trùng:
Tốt!
Tình huống thế này, thủ đoạn gì mới có thể trong thời gian ngắn nhất hoàn thành chiến đấu?
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Trùng liền lựa chọn võ thuật. Dưới tình huống thích hợp nhất, lựa chọn phương thức chiến đấu thích hợp nhất, đây là bài học xương máu sau khi hắn trải qua vô số lần chiến đấu. Cho nên hắn không chút do dự lựa chọn phương thức chiến đấu hắn cho rằng thích hợp nhất: võ thuật!
Kỹ xảo chiến đấu của họ Lam ở Cửu Nguyệt làm sự bạo phát của hắn không hề báo trước, cực kỳ có tính đột nhiên. Tuy không mang mâu gỗ làm hắn có hơi tiếc nuối, nhưng như vậy cũng làm hắn đánh lén càng có tính đột nhiên.
Hổ vào bầy dê chính là miêu tả chân thật nhất lúc này. Đối mặt sự đánh lén của Diệp Trùng, mấy điều bồi sư của Thi gia này không có chút chuẩn bị. Thật ra bọn họ cũng hoàn toàn không làm được bất cứ động tác nào. Một khi bị võ thuật gia tới sát người, đối với điều bồi sư mà nói, hoàn toàn có nghĩa với cái chết. Thân thể yếu ớt của điều bồi sư đối mặt động tác mau lẹ như điện của võ thuật gia, chậm chạp giống như ốc sên đói bụng vậy.
Càng huống chi, người bọn họ đối mặt là một giới giả.
Ý tứ trong lời Quản Chính Nguyên vừa rồi, Diệp Trùng nghe ra, chính là ra tay tàn nhẫn! Điểm này trước giờ cũng phù hợp với quan điểm chiến đấu của hắn, cho dù Quản Chính Nguyên không nói, hắn cũng sẽ không để lại cho kẻ địch bất cứ cơ hội nào.
Thân hình Diệp Trùng như điện, chỉ thấy len lỏi trong đám điều bồi sư này. Tàn ảnh trong không khí liên tiếp, vừa chạm liền đi, hoa lệ mà choáng váng.
Tiếng lách cách liên miên bất tuyệt.
Tiếng xương cổ vỡ nát dày đặc giống như xào đậu.
Đội hình đám điều bồi sư của Thi gia này vốn dĩ cực kỳ đông đúc, mà hỗn chiến chính là chiêu sở trường của Diệp Trùng. Còn đám điều bồi sư của Thi gia thì xui xẻo rồi, sợ ngộ thương đồng bọn, điều bồi phẩm có tính sát thương khổng lồ của bọn họ hoàn toàn không dám sử dụng.
Điều này cũng làm sự đồ sát của Diệp Trùng càng thêm thoải mái.
Tiếng kêu thảm đâm làm đau màng tai mọi người.
Hai mươi hai giây!
Trên mặt đất nằm đầy thi thể, chỉ có thân hình hơi gầy yếu của Diệp Trùng thong dong đứng ở đó. Tử trạng của mỗi thi thể hoàn toàn giống nhau, đều là cổ họng lún vào. Diệp Trùng mặt vô biểu tình, vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như điều hắn làm vừa rồi là một việc bình thường vô cùng.
Tất cả những người nhìn thấy màn này mặt đều không chút sắc máu, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ sâu sắc.
Đồ sát! Đây hoàn toàn là đồ sát!
Ai cũng không ngờ thiếu niên này lại còn là một võ thuật gia, hơn nữa còn là một võ thuật gia có thân thủ khủng bố thế này! Nhưng điều làm mọi người khiếp sợ nhất là sự hờ hững trong mắt thiếu niên đó, hắn thậm chí không nhìn mấy thi thể trên mặt đất này thêm lần nào.
Ngay cả ánh mắt nhìn Diệp Trùng của đám con cháu họ Quản đều giống như nhìn thấy ma quỷ vậy, Quản Cấm mở to mắt, sắc mặt trắng bệch, không thể tin nhìn Diệp Trùng. Cô bé không sao tưởng tượng được đây chính là Trúc Phong ca ca có thần tình tập trung vô bì trong phòng điều bồi đó.
Sát thần! Trái tim Quản Chính Nguyên nhảy một cái, không tự chủ được mà vọt ra một từ này, sắc mặt biến đổi, nhưng mau chóng khôi phục như thường.
Đại chiến điều bồi trong dự tưởng của mọi người không hề xuất hiện, thiếu niên đó lại không sử dụng bất cứ thủ đoạn điều bồi nào, mà là ra ngoài ý liệu của mọi người, dùng võ thuật. Loại tình huống này ở Dạ Lĩnh vẫn là lần đầu tiên, không có tiền lệ. Dạ Lĩnh là một khu vực điều bồi thuần túy, chưa từng có võ thuật gia tiến vào.
Dùng võ thuật giết chết người đá cửa, điều này tính thế nào? Ai cũng không nói gì, bởi vì Dạ Lĩnh chưa từng quy định đá cửa chỉ có thể sử dụng điều bồi, điều này cũng làm thắng lợi này của Quản gia đầy tranh cãi.
Nhưng điều không thể tranh cãi, đó chính là Quản gia hiện giờ không thể đụng được. Sau sự kiện này, mặc kệ tranh đấu giữa mấy gia tộc này trong Lĩnh nóng bỏng như thế nào, nhưng không có ai dám tới Quản gia đá cửa.
Có một tuyệt đại hung vật thế này tọa trấn, tới đạp cửa không phải là tìm chết sao? Rất nhiều người cả đời đều không sao quên được cảnh tượng thiếu niên đó hờ hững đứng giữa đám thi thể đầy đất. Hầu hết người của mấy thế gia điều bồi trong Lĩnh này đều cả đời chưa từng ra khỏi Lĩnh, bọn họ nào từng thấy qua chiến đấu thật sự?
Khi Diệp Trùng lần đầu tiên mang sự tàn khốc của chiến đấu triển hiện trước mặt bọn họ, tất cả mọi người trong Lĩnh đều bị chấn nhiếp!
Càng huống chi, một điều bồi sư tinh thông võ thuật, đây tuyệt đối là tổ hợp đáng sợ.
Thi gia lần này nguyên khí bị thương tổn nặng, ba mươi lăm điều bồi sư hạng nhất chính là một phần ba lực lượng của cả Thi gia, nhưng trong không tới một phút thì đã tan thành mây khói. Ba mươi lăm điều bồi sư này, tùy tiện một người nào, sau khi ra Lĩnh cũng tuyệt đối là nhân vật cấp đại sư. Nhưng chính một đám người thế này, ngay cả nửa phút cũng kiên trì không tới.
Đương nhiên, đối với việc này, các cách nhìn không giống nhau. Vấn đề thảo luận nhiều nhất chính là: đá cửa làm sao có thể không dùng điều bồi?
Quản gia sau việc này cũng vẫn giữ thấp giọng, cửa chính đóng chặt, hơn nữa nghiêm cấm con cháu họ Quản ra cửa.
Việc này cũng ảnh hưởng tới Lĩnh hội, trong lần phân phối vật tư này, giá trị vật phẩm Quản gia thu được là lần cao nhất trong mấy năm gần đây. Điều này làm cho Quản Chính Nguyên cao hứng vô cùng, điều này ở góc độ khác cũng biểu thị địa vị Quản gia tăng lên.
Tiếp theo đó chỉ năm ngày, Quản gia đệ trình cho Lĩnh hội báo cáo
Liên quan tới việc cải thiện Song tầng dịch thối thuật
, lại một lần nữa làm chấn kinh toàn Lĩnh. Vì điều này, Lĩnh hội thậm chí thưởng cho Quản gia một cách hiếm thấy. Song tầng dịch thối thuật là kỹ thuật phát minh năm đó của Quản Linh, được Lĩnh hội cho rằng là phát minh kiệt xuất nhất trong hai mươi năm gần đây. Mà việc cải thiện kỹ thuật này chưa từng ngừng lại, nhưng cũng chưa từng có ai thành công.
Việc đệ trình báo cáo này cũng làm tất cả những ai hoài nghi trình độ điều bồi của thiếu niên thần bí đó ngậm miệng lại. Tuy tên tác giả ghi trên báo cáo là Quản Cấm, nhưng chỉ cần là người trong Lĩnh, tự nhiên có thể nhìn ra bóng dáng một ai đó phía sau báo cáo này.
Xem ra Quản gia phục hưng có hy vọng rồi, mọi người ai nấy đều cảm khái vạn phần. Đương nhiên, bọn họ không thiếu được thầm đố kỵ, tại sao nhà mình không gặp được việc tốt thế này?