Chương 474: Ba Cái Quang Giáp
-
Sư Sĩ Truyền Thuyết
- Phương Tưởng
- 2576 chữ
- 2020-05-09 04:55:18
Số từ: 2571
Tàng Thư Viện
Quả nhiên là Xích vĩ thú!
Mười hai cái quang giáp ngoại hình khác nhau và năm con Xích vĩ thú đang kịch chiến. Binh binh binh, tiếng va chạm to lớn vang bên tai không ngớt, mà chúng ngẫu nhiên rơi trên mặt đất, tiếng ầm oàng vang lớn càng làm mặt đất rung chuyển.
Thể hình của Xích vĩ thú và quang giáp không cách nhau bao nhiêu, nhưng linh hoạt hơn, cho nên chúng tuy yếu thế về mặt số lượng, nhưng từ hiện trường mà xét, lại không hề rơi vào thế hạ phong. Năm con Xích vĩ thú len lỏi qua lại giữa những kiến trúc dày đặc xung quanh, trơn tuột dị thường. Mười hai cái quang giáp căn bản không sao hình thành hợp vây, có chút đuối sức.
Oành oành oành, khu vực này đột nhiên bụi bặm bay đầy, vô luận là Xích vĩ thú hay là mười hai cái quang giáp đó, hoàn toàn không có chút ý kiêng kỵ mấy kiến trúc xung quanh. Sự cường hãn của Xích vĩ thú tự nhiên không cần nói, mười hai cái quang giáp này cũng có thực lực mạnh mẽ, chỉ thấy bọn họ ngươi đuổi ta chạy, hủy tường phá nhà, chẳng mấy chốc, nơi này gần như sắp thành một đống đổ nát.
Tưng! Một tiếng trầm muộn, tiếp đó một luồng sóng khí bức người kèm theo bụi bặm đánh lên mặt Diệp Trùng, Diệp Trùng theo bản năng nhắm mắt lại, trong lòng lại thầm kêu tệ hại. Tiếng vang lớn vừa rồi cách vị trí hiện giờ của mình cực gần, chắc không phải là…
Đợi khi trước mắt Diệp Trùng khôi phục bình thường, trong lòng lại lạnh toát.
Phòng thí nghiệm quang giáp trước mắt đã trở thành một đống hoang tàn, khói bụi mịt mù đang lan ra xung quanh. Một con Xích vĩ thú từ trong đống hoang tàn và bụi bặm này nhảy vọt ra, lao về phía một cái quang giáp ở trên không!
- Đáng chết!
Diệp Trùng và Thương gần như đồng thời chửi toáng lên!
Không chần chừ thêm, Diệp Trùng nhấc nắp đường lên, đột nhiên từ bên trong chui ra, cong eo, mượn sự yểm hộ của khói bụi, mau chóng tiến vào phòng thí nghiệm quang giáp vừa mới trở thành đống hoang tàn.
Nhìn một đoạn tàn dư của máy sửa chữa vi trung tử (nơ tron!!! Không phải là lượng tử?) dưới chân, Diệp Trùng đã biết, mục tiêu dự định tiêu tùng rồi.
Quan sát tỉnh táo một cái tình huống xung quanh, chiến đấu của hai bên đang tiến vào giai đoạn căng thẳng tột độ. Thực lực mười hai cái quang giáp này cực kỳ mạnh mẽ, không biết là tinh nhuệ trong đội ngũ nào, về căn bản, mỗi người đều có thực lực tương đương mấy con Xích vĩ thú này.
Đột nhiên liếc thấy một cái quang giáp kiếm khiên màu đen đỏ đang từ từ áp chế một con Xích vĩ thú. Cẩn thận nhìn, Diệp Trùng liền biết người ngồi trong cái quang giáp này là ai rồi: quan khảo hạch sử dụng quang giáp kiếm khiên bình thường mà mình nhìn thấy ban ngày đó. Tuy quang giáp của hai người không hề giống nhau, cái quang giáp kiếm khiên này so với cái Diệp Trùng từng thấy qua đó thì cao cấp hơn nhiều. Kiếm hợp kim màu đỏ sẫm giống như hút no máu người, phối hợp một cái khiên lớn đen thui như đêm, giống như sát thần đi ra từ địa ngục.
Với ánh mắt của Diệp Trùng, tự nhiên không khó nhìn ra thứ hai cái quang giáp ở phương diện kỹ xảo sử dụng giống như khuôn đúc.
Nhưng hắn vốn dĩ thiếu lòng tò mò, hơn nữa cục diện hỗn chiến trước mắt thế này, đối với một người không có quang giáp bảo vệ giống hắn thế này mà nói, vô nghi là cực kỳ nguy hiểm. Máy sửa chữa vi trung tử đã bị hư hỏng, mình hay là sớm rời khỏi chỗ này chút thì hay hơn.
Diệp Trùng đang chuẩn bị im hơi lặng tiếng rời khỏi chỗ nguy hiểm này, bỗng nhiên Thương nói:
Diệp tử, cẩn thận. Có quang giáp tới gần bên này!
Diệp Trùng vội vàng giấu mình trong đống đổ nát, hoàn cảnh phức tạp, hỗn loạn thế này, cho dù đối phương sử dụng hệ thống quét hình cũng rất khó phát hiện sự tồn tại của hắn.
Gần như lời Thương vừa dứt, ba điểm đen nhỏ xuất hiện ở trên không. Ba điểm đen nhỏ này tới cực nhanh, mau chóng phóng lớn trong mắt Diệp Trùng, thì ra là ba cái quang giáp màu vàng kim. Tốc độ thật nhanh! Diệp Trùng run rẩy trong lòng, nhưng đợi khi ba cái quang giáp màu vàng kim này bay tới trước mắt, hắn đột nhiên cảm thấy hình như có chút quen mắt.
Từng thấy qua chúng ở đâu?
Diệp Trùng bỗng nhiên nghĩ tới lúc trước khi tiến vào Minh Âm thành, mười cái quang giáp màu vàng kim lao vọt qua mà mình nhìn thấy trong công xưởng đổ nát đó. Chẳng trách mình nhìn có vài phần quen mắt, thì ra là đã thấy qua. Tốc độ của mấy cái quang giáp màu vàng kim này để lại ấn tượng khá sâu cho Diệp Trùng, có thể ở trong tầng khí quyển bay với tốc độ mười sáu, mười bảy Hz, tính năng của mấy cái quang giáp này ở phương diện tốc độ làm người ta tán thán!
Nếu như không phải chiếm tiện nghi của vật liệu xương, nếu sử dụng vật liệu khác, Diệp Trùng cũng không thể xác định mình thiết kế ra một cái quang giáp tốc độ có tính năng giống vậy.
Ba cái quang giáp màu vàng kim này không nói hai lời liền tiến vào trong chiến đấu.
Ngoại hình ba cái quang giáp màu vàng kim không hề giống nhau, một cái trong đó là tổ hợp kiếm khiên thông thường, một cái là song đao. Cái còn lại lại là đi con đường chiến đấu quấn sát rịt cận thân, thứ sử dụng là vũ khí xinh xắn giống như dùi cận chiến.
Trên khiên lớn màu vàng kim giăng đầy hoa văn hoa tường vi màu đỏ sẫm, cả thân kiếm cây kiếm lớn màu vàng kim trên tay phải trơn bóng như gương, mà kết cấu chủ thể quang giáp phân bố hợp lý, tầm thường, mạnh mẽ.
Đồng dạng là tổ hợp kiếm khiên, phong cách chiến đấu của cái quang giáp màu vàng kim này cũng có mùi vị khác. Mạnh mẽ, uy nghi, mỗi một động tác đều giống như gió rung sấm giật, động tác đơn giản, không có sặc sỡ hoa hòe, hơn nữa phối hợp giữa kiếm khiên cũng xảo diệu dị thường, kỹ xảo khác thường giống như kiếm thủ, khiên công ở trên tay hắn cũng cực kỳ tự nhiên, lưu loát.
Hai thanh loan đao màu vàng kim dài chừng bốn mét, sống dày, lưỡi mỏng, thân đao không có bất cứ hoa văn dư thừa nào, chỗ cán đao có một chùy nhọn. Cái quang giáp màu vàng kim song đao không trang bị bất cứ khiên chắn nào, đi con đường tấn công cực đoan. Nó bỏ qua phòng ngự, mà hoàn toàn là lấy công làm thủ. Cái quang giáp này quả nhiên chiến đấu cực kỳ dung mãnh, gan dạ, sắc bén, nhìn kỹ, Diệp Trùng liền phát hiện đôi tay của cái quang giáp này chắc là có trang bị đặc biệt, tốc độ vung vẩy đôi tay nó so với hai cái quang giáp còn lại nhanh hơn không ít.
Mà thể hình cái quang giáp mà vàng kim còn lại rõ ràng xinh xắn, chắc nịch hơn rất nhiều, bởi vì trọng lượng nhẹ hơn hai cái quang giáp còn lại cũng làm cho đổi hướng và rẽ ngoặc của nó linh hoạt hơn nhiều. Nó có điểm giống với cái quang giáp tên hề lúc trước đó của Diệp Trùng, nhưng vô luận là vật liệu, hay là phương diện thiết kế khác, so với quang giáp tên hề thì ưu tú hơn nhiều. Sư sĩ điều khiển cái quang giáp này rõ ràng cũng không phải thứ tốt lành gì, công kích dữ dội, gian xảo, làm người ta phòng cũng không kịp.
Ba cao thủ!
Trong lòng Diệp Trùng mau chóng đưa ra phán đoán, sắc mặt trở nên có vài phần ngưng trọng.
Nếu như nói mười hai cái quang giáp vừa rồi có thể coi như là cao thủ, ba cái quang giáp màu vàng kim này, mỗi cái đều là cao thủ bậc nhất! Mà điều làm hắn cảm thấy có chút chấn kinh nhất là ba cái quang giáp này tuy phong cách khác biệt, nhưng khẳng định là xuất phát từ cùng một hệ. Loại tài liệu hợp kim màu vàng kim này có điểm giống Hắc kim màu đen, chắc là hợp kim đặc thù nào đó.
Mỗi một linh kiện của ba cái quang giáp này, thậm chí mỗi một đường cong, với ánh mắt của Diệp Trùng mà xét, không cái nào không là thứ do vô số lần thiết kế mới có thể hình thành. Tổ chức sau lưng bọn họ, vô nghi là có trình độ chế tạo quang giáp siêu cấp. Ba người này đã là cao thủ khó thấy được một, hơn nữa Diệp Trùng khẳng định, cao thủ của bọn họ còn lâu mới không chỉ ba người này, phải biết, bữa đó, hắn đã nhìn thấy mười cái quang giáp giống vậy bay lướt qua trên đầu hắn.
Không nói tới Diệp Trùng ở trong bóng tối kinh ngạc thế nào, chiến đấu ở bên ngoài vì sự gia nhập của ba cái quang giáp màu vàng kim này mà mau chóng xảy ra biến hóa.
Mười hai cái quang giáp dưới sự chỉ huy của cái quang giáp màu vàng kim giống như kiểu thích khách đó, đột nhiên quay đầu bay ra xa, hoàn toàn mặc kệ năm con Xích vĩ thú. Bay một mạch tới vòng ngoài cùng của năm con Xích vĩ thú mới quay đầu lại, bắt đầu bay vào trong từng chút một. Mười ba cái quang giáp hình thành một vòng vây, khoảng cách giữa chúng không hề lớn.
Diệp Trùng lập tức hiểu ý đồ chiến đấu của mấy cái quang giáp này.
Bọn họ muốn bao vây mấy con Xích vĩ thú này lại trước, sau đó bắt đầu từ từ thu hẹp phạm vi hoạt động của Xích vĩ thú. Cuối cùng dồn mấy con Xích vĩ thú này tới chỗ quang giáp kiếm khiên màu vàng kim và quang giáp song đao màu vàng kim ở giữa vòng vây, tiếp đó lợi dụng sức chiến đấu siêu mạnh của hai cái quang giáp này mà tiêu diệt mấy con Xích vĩ thú này.
Chiến đấu quả nhiên tiến hành theo dự liệu của Diệp Trùng.
Mười hai cái quang giáp từng chút một thu hẹp vào trong, tiếp ứng lẫn nhau, còn cái quang giáp màu vàng kim có thể hình xinh xắn đó lại không ngừng di chuyển ở ngoài vòng vây, để chi viện quang giáp bị Xích vĩ thú tấn công.
Cả quá trình chiến đấu tiến hành cực kỳ thuận lợi, Diệp Trùng cũng chính mắt thấy sức chiến đấu mạnh mẽ của hai cái quang giáp màu vàng kim đứng ở chính giữa vòng vây!
Quang giáp kiếm khiên màu vàng kim hấp dẫn ba con Xích vĩ thú, lưỡi kiếm to rộng trên tay hắn quả thật giống như một tấm khiên lớn, còn tấm khiên lớn trên tay trái càng không lọt giọt nước. Lợi dụng hợp lý bước đi và chống đỡ của vũ khí, một mình hắn thành công hấp dẫn ba con Xích vĩ thú. Công kích của ba con Xích vĩ thú điên cuồng giống như nước thủy triều lên, nhưng hắn lại giống như đá ngầm, mỗi lần công kích che kín trời đất của ba con Xích vĩ thú tông lên phía trên đều chỉ có thể hóa thành vô số giọt nước! Hắn cứ như thế cứng cỏi ngăn cản tất cả công kích của ba con Xích vĩ thú.
Lợi hại! Diệp Trùng nhịn không được mà tán thán. Năng lực phòng thủ lợi hại thế này, hắn cũng là lần đầu tiên gặp được. Trước giờ Diệp Trùng đều nghiêng về phía tấn công, vô luận là võ thuật hay là điều khiển quang giáp chiến đấu, hắn thường đều là người tấn công. Nhưng điều này không hề có nghĩa năng lực phòng thủ của hắn bình thường, ngược lại, năng lực phòng thủ của Diệp Trùng cực kỳ xuất sắc. Nhưng điều này được lợi từ tính cách kiên cường và lý giải đối với công kích của hắn, nhưng so với cái quang giáp kiếm khiên màu vàng kim này, kỹ xảo phương diện phòng thủ, Diệp Trùng vẫn không bằng.
Đối với quang giáp song đao màu vàng kim, tuy công kích sắc bén, hung hãn nhưng trong mắt Diệp Trùng lại chỉ là bình thường. Công kích chính là sở trường của Diệp Trùng, quang giáp song đao màu vàng kim tuy cường hãn, song so với hắn, vẫn không bằng được. Diệp Trùng nếu như điều khiển Hàm gia, năm con Xích vĩ thú này, một mình hắn có thể giải quyết.
Hắn thấy rằng, năm con Xích vĩ thú này cộng lại vẫn không lợi hại bằng con Xích vĩ thú sáu ngón mà mình truy đuổi ngàn dặm đó.
Ừm, chẳng lẽ, thực lực của Xích vĩ thú sau khi tiến hóa không hề tăng thêm gấp bội, mà là tăng thêm mấy con số? Đột nhiên, một ý nghĩ giống như râu ria hiện lên trong lòng Diệp Trùng.
Nếu như là vậy, điều kiện tiến hóa của con Xích vĩ thú đó có hay không cũng tăng thêm mấy con số?
Một khoảng thời gian, chiến đấu như dầu sôi lửa bỏng ở bên ngoài từ từ đi xa, Diệp Trùng lại lâm vào trong suy tư đối với một vấn đề không hề liên quan tới việc trước mắt.
Diệp Trùng đã phán định một cách cơ bản chỉ số là tiêu chí tiến hóa của Xích vĩ thú, mà nhìn từ nghiên cứu của Griffiths, năng lượng và kim loại là điều kiện tất yếu của tiến hóa của chúng. Nếu là như vậy, thực lực sau khi tiến hóa của con Xích vĩ thú đó chắc là có một quan hệ đặc biệt với điều kiện tiến hóa của nó.
Đột nhiên nghĩ tới cánh tay nắm lấy một viên Lệ thạch trong hang động dưới đất của hành tinh nguyên sinh đó, trong lòng Diệp Trùng hình như ẩn ước nắm bắt được gì đó.
Nhưng chính ngay lúc này, Thương cắt ngang suy nghĩ của Diệp Trùng:
Diệp tử, bọn họ đã đi rồi!