Chương 527: Một Đấu Ba
-
Sư Sĩ Truyền Thuyết
- Phương Tưởng
- 4062 chữ
- 2020-05-09 04:55:37
Số từ: 4057
Tàng Thư Viện
Thù Mạc Nhi rời giường thì đã sắp tới giữa trưa, tối hôm qua nàng ngủ mà tức anh ách. Tập hợp lại, nàng liền phát hiện sắc mặt mọi người dường như có chút ngưng trọng.
Nàng chạy tới bên cạnh Bằng A Sát, hỏi:
Bằng Bằng, mọi người sao vậy?
Bằng A Sát trầm giọng nói:
Tên tiểu tử Ngụy Chính đó tối qua ra ngoài, tới giờ vẫn chưa trở lại, mọi người đều có chút lo lắng.
- A. Thù Mạc Nhi kinh sợ:
Hắn không phải có chuyện gì chứ?
- Ừm, mấy người Nạp Duy Nhĩ và Đa Già đã đi tìm rồi, phỏng chừng rất mau sẽ trở lại. Bằng A Sát có chút lo lắng.
Không biết tại sao, trong đầu Thù Mạc Nhi đột nhiên hiện ra gương mặt đầu đá làm nàng tức cả đêm tối qua đó. Chẳng lẽ… trong lòng nàng dâng lên vài phần cảm giác không hay.
Lúc này, mấy người Nạp Duy Nhĩ và Đa Già ra ngoài tìm kiếm đã trở về, mọi người đều mặt trầm như nước. Bằng A Sát tiến tới hỏi han, Nạp Duy Nhĩ lắc đầu, ra dấu không có thu hoạch.
- Thực lực Ngụy Chính không yếu, chúng ta cũng không cần quá lo lắng, có lẽ hắn qua một khoảng thời gian nữa sẽ tự mình trở về thôi. Tông Văn an ủi mọi người.
Mọi người nghĩ thấy cũng đúng, Ngụy Chính là xạ thủ cấp sáu, ở một địa phương nhỏ thế này, lại xảy ra việc gì chứ?
Tâm tình mọi người lập tức tốt lên đôi chút.
Thù Mạc Nhi len lén kéo Bằng Á Sát sang một bên, lén lút nói:
Bằng Bằng, đợi lát anh cùng em tới một chỗ đi.
Tóc quạ trên đầu Bằng A Sát lắc loạn xạ:
Chỗ nào? Lúc này không nên chạy bậy lung tung, hiểu chưa, lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao?
- Người ta có việc mà, anh đi cùng em đi, còn nữa, có anh đi cùng em, làm sao lại có chuyện chứ? Cùng lắm, chúng ta cũng kêu lông mày đen đi chung. Nạp Duy Nhĩ vì lông mày vừa đen vừa dày, cho nên thường bị mọi người gọi là lông mày đen.
Bằng A Sát suy nghĩ một lát, chỉ đành sờ cái mũi đỏ đồng ý, hậm hực nói:
Được rồi, được rồi, ài, tiểu cô nương nhà nào cũng thật là phiền phức quá đi.
Nạp Duy Nhĩ đối với tiểu cô nương này cũng không hề phát cáu, chỉ đành đồng ý.
- Tiểu Mạc Nhi, chúng ta đây là đi đâu? Đi trên đường, Bằng A Sát liếc trái liếc phải, không ngừng hỏi Thù Mạc Nhi.
Thù Mạc Nhi đối với tinh lực dồi dào của Bằng A Sát cũng thường cảm thấy bó tay:
Tới nơi thì biết.
- Có phải là có liên quan với Ngụy Chính? Nạp Duy Nhĩ một mực không lên tiếng đột nhiên mở miệng hỏi.
Thù Mạc Nhi do dự một lát, gật đầu:
Ừm.
Bằng A Sát cả kinh:
A, tiểu Mạc Nhi, em tại sao không nói sớm? Chúng ta có nên kéo thêm vài người nữa đi?
Thù Mạc Nhi lắc đầu:
Em cũng không xác định. Chỉ là cảm giác có khả năng mà thôi, trước khi chưa có chứng cứ mà làm kinh động mọi người cũng không tốt.
Ba người lập tức tăng tốc.
- Chính là chỗ này. Thù Mạc Nhi chỉ một căn nhà lớn ở trước mặt nói.
Khi ba người tiến vào phạm vi quét hình của hệ thống phòng ngự thì Diệp Trùng đã phát giác ra, thầm nói trong lòng: Nên tới quả nhiên vẫn phải tới.
Tiếng gõ cửa vang lên, tiếp đó truyền tới âm thanh kinh ngạc của Christine:
Em gái Mạc nhi!
Diệp Trùng đi ra khỏi phòng, đoàn người Thù Mạc Nhi đã tiến vào sân.
Thù Mạc Nhi hành lễ với Diệp Trùng:
Diệp tiên sinh.
- Tiểu thư Thù Mạc Nhi. Diệp Trùng gật đầu ra dấu.
Đối phương thần sắc bình tĩnh, nhìn không ra chút đầu mối, suy đoán vốn dĩ không chắc chắn của Thù Mạc Nhi lúc này càng thêm dao động. Nhưng nàng do dự một lát, vẫn mở miệng nói:
Diệp tiên sinh, không biết ngài có thấy người bạn đi cùng tôi hôm qua đó không, chúng tôi vẫn đang tìm y.
- Người bạn hôm qua? Ngụy Chính tiên sinh phải không? Diệp Trùng lắc đầu:
Hắn hôm qua không phải cùng rời đi với cô rồi sao?
Nếu như Thương ở chỗ này, nhất định sẽ vô cùng tán thưởng sự trấn định mà Diệp Trùng biểu hiện ra lúc này.
Trả lời của Diệp Trùng làm Thù Mạc Nhi cảm thấy chút thất vọng, ánh mắt hắn cực kỳ trong sáng, không chút lập lòe. Lời Diệp Trùng, nàng đã tin tám phần.
Ánh mắt nàng dời sang Christine, Christine kinh ngạc hỏi:
Thế nào? Em gái Mạc Nhi, chẳng lẽ chàng đẹp trai xảy ra việc gì sao?
Biểu tình của nàng nhìn không ra chút ngụy trang nào, việc xảy ra tối qua, Christine không biết chút nào, biểu hiện này của Christine rơi vào trong mắt Thù Mạc Nhi, cũng càng thêm chứng thực lời của Diệp Trùng.
Thù Mạc Nhi cười rạng rỡ:
Không có gì. Chỉ là y tối qua một mực không trở lại, chúng tôi có chút lo cho hắn.
Bằng A Sát sau khi tiến vào cửa liền nhìn trái ngó phải, tò mò đánh giá cái sân trống trải này. Nạp Duy Nhĩ không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Trùng.
Nhìn cửa phòng đóng chặt sau lưng Diệp Trùng, Thù Mạc Nhi máy động trong lòng, cười hỏi:
Diệp tiên sinh, hôm nay chúng tôi không biết là có vinh hạnh có thể tham quan phòng chế tạo vũ khí của ngài một lát không?
Trong phòng, đã là một mảng trống không, tất cả máy móc đều đã được Diệp Trùng thu vào trong cái nhẫn của Thần. Diệp Trùng bỗng phát hiện mình đã phạm một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Có kỹ sư chế tạo vũ khí nào trong phòng lại trống không chứ? Bản thân loại trống không này chính là một loại hiện tượng cực kỳ không bình thường.
- Rất xin lỗi, hôm nay vẫn không tiện. Diệp Trùng giống y hôm qua, cự tuyệt cực kỳ trực tiếp.
Nạp Duy Nhĩ và Bằng A Sát nhìn nhau, hai người mau chóng chia ra, hai người đồng thời bước một bước ra bên cạnh, cùng với Thù Mạc Nhi hình thành hình tam giác ngược.
- Tôi nghĩ là, Diệp tiên sinh, chúng tôi vẫn luôn ngưỡng mộ đại danh của ngài, tại sao không cho chúng tôi tham quan phòng chế tạo của ngài một lát chứ? Nạp Duy Nhĩ nhìn chằm chằm cặp mắt Diệp Trùng. Nạp Duy Nhĩ thường cảm thấy người trước mắt này có chút quen mắt, nhưng nhất thời hắn lại nghĩ không ra rốt cuộc là đã từng thấy ở đâu. Nhưng một loại mùi vị rất nguy hiểm tỏa ra trên người đối phương, làm cho hắn chú ý.
Diệp Trùng đối với hành vi của hai người dường như nhìn quen như không thấy, lạnh nhạt trả lời:
Không quen.
Hô hấp của hắn đã lặng lẽ bắt đầu chậm lại, dưới lớp quần áo, cơ nhục toàn thân thả lỏng từng chút một, thế này có thể bảo đảm lực bạo phát khi hắn đột nhiên phát lực.
- Chẳng lẽ không thể phá lệ một lần sao? Tay Nạp Duy Nhĩ đã sờ tới cây súng quang ở eo, giọng nói của hắn không lớn, nhưng lại lộ ra một sự chất vấn và uy hiếp mạnh mẽ.
Tuy không biết Nạp Duy Nhĩ tại sao lại kiên trì như vậy, nhưng sự ăn ý giữa Bằng A Sát và Thù Mạc Nhi với hắn làm bọn họ đều bảo trì trạng thái giới bị. Với lại, Nạp Duy Nhĩ tuy bình thường hơi kiệm lời nhưng nhìn việc cực chuẩn, mọi người đối với hắn đều cực kỳ tin phục.
- Thứ không tiếp nhận. Diệp Trùng nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ.
Nạp Duy Nhĩ cuối cùng đã biến sắc, không chỉ là sự kiên quyết Diệp Trùng biểu hiện ra, mà còn vì hắn đã nhớ ra người đàn ông trông khá quen thuộc ở trước mắt rốt cuộc là ai.
Bóng lưng đó! Hắn là người đàn ông đáng sợ chỉ để lại bóng lưng mà mình gặp được ở trong con hẻm hôm đó!
Đồng tử Nạp Duy Nhĩ bỗng co rút, tay phải của hắn vô thức sờ lên súng quang, sự lãnh khốc của Diệp Trùng hôm đó để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Đây là bản năng của một xạ thủ. Dưới tình huống gặp phải thứ có khả năng uy hiếp tới mình, bọn họ thường sẽ theo bản năng, sờ vũ khí của mình.
Nạp Duy Nhĩ không ngờ, cử động này của hắn ở trong lúc bầu không khí cực kỳ vi diệu này, là một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng mà lại trí mạng.
Sắc mặt Bằng A Sát và Thù Mạc Nhi biến đổi, bởi vì bọn họ giờ phút nào cũng đều chú ý biểu tình của Nạp Duy Nhĩ. Biểu tình và động tác của Nạp Duy Nhĩ truyền cho họ một tín hiệu, một tín hiệu chiến đấu!
Còn trong mắt Diệp Trùng, đây cũng là một tín hiệu! Tín hiệu trước khi đối phương ra tay!
Hai bên gần như đồng thời phát động. Vô luận là Diệp Trùng hay là Bằng A Sát đều không chút do dự. Kinh nghiệm chiến đấu của hai bên đều cực kỳ phong phú, đều tin phán đoán của mình.
Cơ nhục Diệp Trùng cố ý thả lỏng bỗng nhiên phát lực, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên. Đã mất đi bóng dáng của Diệp Trùng.
Thần niệm!
Diệp Trùng bỗng hoảng sợ, thân hình đánh về phía Nạp Duy Nhĩ ngừng gấp, mũi chân điểm một cái, cả người liền bắn vọt ra sau. Một chùm sáng màu đỏ sượt qua trước ngực Diệp Trùng, chui vào trong đất.
Là Bằng A Sát, giờ phút nguy cấp, hắn đã cứu Nạp Duy Nhĩ một mạng.
Nạp Duy Nhĩ lập tức phản ứng lại, hắn thầm mắng mình ngu ngốc. Lúc này lại phân tâm. Hắn không hề lập tức tấn công Diệp Trùng, mà lại dùng tốc độ nhanh nhất rút súng quang ra, bắn lên trời một phát.
Bụp. Một quả pháo tín hiệu màu mang theo ánh sáng chói mắt nở rộ trên không. Đây là tín hiệu kêu cứu khẩn cấp trong đội ngũ bọn họ, tất cả đồng bạn nhận được tín hiệu lập tức tới ngay. Nạp Duy Nhĩ sau khi nhận ra Diệp Trùng là ai thì đã nâng độ nguy hiểm của cả sự kiện lên thêm mấy cấp.
Diệp Trùng nào không biết đối phương đang kêu gọi đồng bạn? Nhưng hắn hiện giờ đang bận ứng phó công kích của Bằng A Sát, Bằng A Sát tuổi tác cao nhất trong tất cả mọi người, kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng phong phú nhất. Thần niệm của hắn giống như dòi bám vào xương, âm hồn bất tán. Mấy lần Diệp Trùng thoát ra, rồi lại rất mau bị quấn lấy.
Diệp Trùng không dám dừng lại một giây, hắn biết, đối với mấy xạ thủ này mà nói, một khi bị thần niệm đối phương khóa chặt, vậy thì công kích tới tiếp đó của đối phương sẽ tránh cũng không khỏi, điều mình phải làm chính là không bị thần niệm của đối phương khóa chặt.
Thân hình của hắn cực kỳ phiêu hốt, do tốc độ quá nhanh, thêm vào ảnh hưởng của không khí, Diệp Trùng hiện giờ xem ra giống như một đám bóng ma. Nguyên lý né tránh thần niệm của Diệp Trùng rất đơn giản. Thần niệm giống như sóng nước vậy, lấy người phát ra làm trung tâm, tỏa ra xung quanh.
Diệp Trùng lợi dụng tốc độ của mình mà rung động, giống như lò xo chấn động tần suất cao, làm cho thần niệm đối phương phân bố ở xung quanh mình mau chóng trở nên phức tạp vô bì, từ đó làm đối phương mất đi cảm ứng của mình.
Cũng tức là nói, nếu như hắn muốn thoát khỏi thần niệm của đối phương thì phải một mực bảo trì chấn động tốc độ cao của thân thể. Điều này đối với hắn mà nói, không hề là việc cực kỳ khó khăn. Cơ nhục toàn thân hắn đã khống chế tùy tâm, mà hắn ở phương diện khống chế lực lượng, thiên hạ không ai có thể vượt qua hắn.
Bằng A Sát kinh nghiệm phong phú, sau khi phát giác đối phương có thể thoát khỏi thần niệm của mình, trong lòng tuy kinh hãi nhưng không hề hoảng loạn. Hắn mau chóng chọn biện pháp chính xác, gia tăng cường độ thần niệm.
Từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, dao động tinh thần giống như làn sóng vậy, Bằng A Sát gia tăng cường độ tinh thần thì giống như làm cho nước càng trở nên đặc sệt, ảnh hưởng do chấn động thân thể Diệp Trùng tạo ra liền giảm đi với mức độ lớn.
Đánh giá đối với đối thủ trong lòng Diệp Trùng lập tức tăng lên một bậc.
Bất đắc dĩ, Diệp Trùng cũng đề cao tần suất dao động thân thể mình. Bước chân di động càng nhanh hơn, hắn giống như một làn khói nhẹ, chân không dính đất di chuyển với vận tốc cao ở xung quanh.
Bằng A Sát lão luyện dị thường, tuy thần niệm của mình không tài nào nắm bắt chuẩn xác được vị trí của đối phương, nhưng hắn vẫn dựa vào kinh nghiệm nổ súng. Phiền phức mấy chùm sáng này mang lại cho Diệp Trùng lớn hơn nhiều thần niệm tăng lên của Bằng A Sát, mấy lần mấy chùm sáng này đều suýt nữa bắn trúng mình.
Thù Mạc Nhi gấp giọng nói:
Diệp tiên sinh, chúng tôi chỉ là muốn vào tham quan một chút, không có ý khác. Ngài sao không châm chước một chút, chúng ta cũng có thể không tổn thương hòa khí.
Christine thấy nguy cơ cực nhanh, đã sớm tránh vào trong phòng mình, xạ thủ cấp sáu không phải là thứ nàng có thể ứng phó được. Điều làm nàng cảm thấy không thể tin được nhất lại là Diệp Trùng, dưới sự vây công của ba xạ thủ cấp sáu mà không rơi vào thế hạ phong. Đây là thực lực cấp độ nào!
Xem ra lần này trúng thưởng lớn rồi! Hai mắt nàng phát sáng, lầm bầm một mình.
Cứ tiếp tục thế này, mình chỉ đành lâm vào bị động từng chút một.
Ánh mắt Diệp Trùng lấp lánh, phán đoán của hắn đối với tình thế vẫn luôn cực kỳ sáng suốt. Lập tức không do dự thêm, bỗng nhiên phát lực.
Thân hình vươn ra phía trước, mũi chân hơi gập điểm lên mặt đất một cái, toàn thân Diệp Trùng dán sát mặt đất, giống tấm trượt tốc độ cao, phương hướng chính là Nạp Duy Nhĩ.
Từng chùm sáng đuổi sát sau lưng Diệp Trùng, để lại sau lưng hắn một hàng lỗ hổng chỉnh tề.
Trên tròng đen, bóng sáng do từng chùm sáng rực rỡ giao thoa trút xuống, nhưng sự kiên định trong mắt Diệp Trùng giống như núi cao muôn đời, không thấy chút dao động nào. Trước cặp mắt híp lại, xuất hiện một đường rồi lại một đường thẳng hoặc đậm hoặc nhạt, còn có từng điểm sáng hoặc sáng hoặc mờ.
Kỹ năng của giới giả: đường thẳng và điểm đại biểu cho tử vong.
Chính là lúc này!
Diệp Trùng bỗng vọt lên từ mặt đất, giống như rắn độc vậy. Mà nắm tay của hắn, nắm hờ thành quyền, mục tiêu chính là điểm sáng nhất đó trong mắt hắn: cổ họng Nạp Duy Nhĩ.
Chỉ cần chỗ này bị đánh trúng, chết chắc không còn nghi ngờ gì.
Diệp Trùng đột nhiên phát lực ra ngoài ý liệu của mọi người, ngay cả bản thân Nạp Duy Nhĩ cũng không nghĩ tới.
Diệp Trùng bỗng nhiên xuất hiên trước mặt hắn làm hắn mất hết hồn vía.
Thế giới giống như chậm lại trong khoảnh khắc này. Nạp Duy Nhĩ cảm thấy mọi thứ trước mắt chậm chạp mà rõ ràng như vậy, hắn thậm chí có thể nhìn rõ mỗi sợi lông trên mặt Diệp Trùng, còn có sát cơ nặng nề hàm chứa trong cặp mắt đen sáng đó. Còn có sự lạnh lẽo trời sinh đó.
Loại cảm giác này rất đặc biệt, sau khi trải qua sự kinh hãi ban đầu, hắn giống như một người bàng quan vậy, nhìn mọi thứ này phát sinh, không hề có quá nhiều vui buồn, chỉ là bình tĩnh. Động tác của mình lại chậm chạp như thế, so với đối phương thì giống như động tác chậm, trong đầu hắn lóe qua một ý nghĩ.
Ủa, thì ra tốc độ của con người có thể đạt tới mức độ thế này.
Diệp Trùng ra tay cực kỳ ổn định mà lại chính xác, nắm tay mắt thấy sắp đánh trúng cổ họng Nạp Duy Nhĩ, trong lòng bỗng nảy sinh cảnh báo, lại là thần niệm! Nửa thân trên bỗng quật ra sau, thân thể biến thành một hình cong có độ cong vô cùng khoa trương.
Một chùm sáng, bay sát qua khe hở giữa Diệp Trùng và Nạp Duy Nhĩ. Người cứu vây lần này là Thù Mạc Nhi, sắc mặt nàng trắng bệch, cắn chặt môi dưới, súng quang trên tay đang chỉ hai người.
Chính ngay lúc ba người đồng thời thở phào, Diệp Trùng lại một lần nữa biểu hiện ra thực lực làm mọi người hoảng sợ.
Người ở trên không, dưới tình huống không chỗ mượn lực, phần eo Diệp Trùng gập một cách ngụy dị, cả thân thể giống như không có xương, đôi chân đột nhiên phồng to và co rút kịch liệt một cách không thể tin được. Kế tiếp, hai cái chân này trông như không có sức ấn lên phần ngực của Nạp Duy Nhĩ.
Thịch!
Tiếng vang trầm muộn giống như đập lên mặt trống phát ra, Nạp Duy Nhĩ kêu thảm một tiếng, cả người bị đạp bay đi, trực tiếp tông lên tường bao sau lưng. Phun ra một ngụm máu, bắn tung tóe lên tường, nhìn mà phát sợ.
- Lông mày đen! Thù Mạc Nhi đau đớn kêu. Nàng làm sao cũng không ngờ, một đề nghị của mình lại dẫn tới cảnh tượng trước mắt thế này.
Đôi chân Diệp Trùng hơi thu lại, vừa chạm mặt đất liền như tia chớp lướt sang một bên, lại là một chùm sáng bay sượt qua bên người hắn.
Một cái rồi lại một cái hình chữ Z sinh ra liên tục dưới chân Diệp Trùng, tiến thoái đan xen, giống như quỷ mỵ. Lại thêm thân thể hắn vốn dĩ đang không ngừng chấn động với tốc độ cao, thân hình của hắn càng trở nên không thể nắm bắt.
Sự bướng bỉnh, nóng nảy ngày thường của Bằng A Sát lúc này đã sớm không thấy, hắn hiện giờ bình tĩnh phi thường. Hắn biết, nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn hiện giờ không phải là tiêu diệt đối thủ, mà là bảo hộ tốt Nạp Duy Nhĩ đã bị thương và Thù Mạc Nhi tâm thần đại loạn trước khi mấy người Tông Văn tới.
Nhưng, chính trong khoảnh khắc tiết tấu công kích của hắn xảy ra biến hóa vi diệu, Diệp Trùng đã cảm giác được.
Đối với chiến đấu, hắn có sự mẫn cảm vượt xa người thường.
Địch lui ta tiến, mục tiêu lần này của hắn là Thù Mạc Nhi. Thiếu nữ xinh đẹp này bởi vì thương tâm mà sắc mặt trắng bệch, làm nàng trông càng thêm đáng thương động lòng người.
Đáng tiếc, nàng gặp phải Diệp Trùng, dã thú chiến đấu không hề biết thương tiếc thứ gì này.
Bước chân hơi biến hóa, thân hình Diệp Trùng nhanh tới mức làm người ta không nhìn kịp. Từ lúc chiến đấu vừa bắt đầu tới giờ, Diệp Trùng không chỉ bảo đảm thân thể một mực chấn động với tần suất cao, mà còn một mực giữ vận động với tốc độ cao, hắn không xuất hiện chút ngừng trệ nào.
Mỗi một góc trong cái sân trống trải, hắn đều tới qua, ngươi vĩnh viễn không biết bước tiếp theo của hắn là lóe về phía nào. Điều ngươi có thể nắm bắt là, vĩnh viễn chỉ là bóng lưng lóe lên rồi mất của hắn.
Thể lực đáng sợ! Tốc độ đáng sợ! Điều đáng sợ nhất lại là hắn ở trong tình huống vận tốc cao phức tạp thế này mà vẫn một mực giữ trái tim bình tĩnh như băng tuyết!
Bất cứ chút khe hở và cơ hội nào đều chạy không thoát mắt hắn, hắn giống như trời sinh ra để chiến đấu.
Diệp Trùng xông về phía Thù Mạc Nhi với vận tốc cao, thứ hắn hiện dùng là đổi hướng vận tốc cao. Chiêu này, là một kỹ xảo cao cấp của quang giáp mà hắn học được sớm nhất, nguyên bản của nó là cú nhảy hình sóng không có trật tự. Mà trong chiến đấu, lực bạo phát cường hãn và năng lực chịu đựng thân thể không phải của con người của Diệp Trùng làm một chiêu trông không hề có bao nhiêu màu mè này tràn đầy sát cơ.
Thù Mạc Nhi mờ mịt mở to mắt, nàng tới giờ vẫn không tài nào tin tưởng hiện thực Nạp Duy Nhĩ sống chết chưa rõ. Mà tất cả những kết quả này đều là một tay nàng gây ra, trong lòng nàng tràn đầy hổ thẹn.
- Mạc Nhi! Bằng A Sát đại kinh thất sắc, súng quang trên tay hắn điên cuồng bắn ra các chùm sáng, hy vọng có thể ngăn cản gã đáng sợ mà lại lãnh khốc này chút nào đó.
Bụp, vai trái Diệp Trùng bị một chùm sáng xuyên thủng, xạ kích giống thế này của đối phương có chút giống hỏa lực che phủ, ngược lại khả năng đánh trúng Diệp Trùng lớn hơn một chút. Nhưng xạ kích thế này lại làm cho xạ thủ mất đi khống chế đối với tiết tấu, thiếu đi sự bảo vệ cho bản thân, trừ phi một vài tình huống đặc biệt, các xạ thủ đều không lựa chọn phương thức bắn thế này.
Cơn đau kịch liệt trên vai không hề làm tốc độ của Diệp Trùng có chút giảm xuống, ánh mắt lấp lánh, thân hình hắn lại bỗng gập lại.
Mười ba lần mũi chân điểm liên tục, một hình cong hoàn mỹ vô khuyết, hắn đột nhiên đổi hướng làm cho toàn bộ tất cả hỏa lực của Bằng A Sát đều bị hụt, bụp bụp bụp, trên mặt đất hình thành một chuỗi lổ thủng.
Thân hình Diệp Trùng như điện, hắn tới gần chỗ chỉ cách thân thể Bằng A Sát nửa mét ở bên trái. Do hỏa lực không hề ngừng lại, Bằng A Sát đã mất đi khống chế đối với tiết tấu bắn, chỗ này cũng đã thành góc chết của xạ kích thật sự.
Bằng A Sát hiện giờ, trong mắt Diệp Trùng, giống như một pháo đài không có phòng bị.