CHƯƠNG 73
-
Sự Trả Thù Hoàn Hảo
- Tử Kim Trần
- 2331 chữ
- 2020-05-09 04:19:37
Số từ: 2315
Người dịch: Vũ Thị Hà
Cổ Nguyệt Books phát hành
Nhà xuất bản Văn Học
Ngày mồng 4 tháng 1, ngày làm việc đầu tiên sau khi kết thúc đợt nghỉ tết dương lịch, Từ Tăng đã nhận được điện thoại của Lâm Kiệt, Giám đốc Vương mời anh đến Sở Công an huyện nói chuyện.
Sau khi ngắt điện thoại, Từ Tăng bồn chồn không yên, có một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng anh, vụ án đã bẵng đi một thời gian rất dài, bây giờ bỗng nhiên lại gọi anh đến công an huyện, không lẽ đã xác định được mục tiêu là Trần Tiến? Thậm chí đã bắt được Trần Tiến? Mình cũng bị dính vào?
Nhưng anh lại nghĩ, bây giờ không thể nào đã bắt được Trần Tiến, nếu không, một thông tin quan trọng như vậy chắc chắn đã lan truyền trong nội bộ Viện Kiểm sát và tòa án.
Lần trước Vương Các Đông gặp mình để tìm hiểu về các mối quan hệ xã hội của Cam Giai Ninh, những điều cần nói mình đều đã nói rồi, tìm gặp mình lần nữa, thì chỉ có một khả năng, Trần Tiến đã bị họ nghi ngờ.
Nên ứng phó thế nào đây?
Anh nhớ lại lời của Trần Tiến, lại còn cuốn sổ mà Trần Tiến cho anh xem và hộp thuốc xì gà đó.
Thận trọng suy nghĩ hồi lâu, Trần Tiến không thể lừa mình, sự việc đến nước này, cho dù Trần Tiến có bị bắt hay không, mình cũng phải nghiến răng phủ nhận mọi thứ, nếu không, một vụ án lớn như thế này, Trần Tiến chắc chắn bị bắt là lĩnh án tử hình, còn mình thì cả cuộc đời này coi như cũng hỏng theo.
Nhất định phải nói chuyện thật kín kẽ, sắp xếp lại tất cả mọi việc một lần cho logic, không thể mắc bẫy cảnh sát, nói ra điều gì đó mâu thuẫn.
Suy nghĩ dứt khoát, Từ Tăng lau hai bàn tay vào ống quần, lên xe đi đến trụ sở công an huyện.
Sau khi đến trụ sở công an huyện, Từ Tăng được dẫn đến một phòng họp nhỏ, Vương Các Đông đang ngồi một mình trong đó, anh bảo Lâm Kiệt đi ra ngoài, đóng cửa lại, ngồi xuống chào hỏi khách sáo đôi câu rồi nói: "Trưởng phòng Từ, hôm nay mời anh đến cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là muốn tìm hiểu tình hình người bạn nối khố từ thuở nhỏ của anh tên là Trần Tiến."
"Cậu ấy? Cậu ấy làm sao?" Từ Tăng tỏ ra lo lắng.
Vương Các Đông ho một tiếng, lấy tấm ảnh trên đường cao tốc trong túi hồ sơ trên bàn ra: "Anh xem, người này có phải là Trần Tiến không?"
Từ Tăng cầm tấm ảnh lên, vừa nhìn đã nhận ra ngay người này tất nhiên là Trần Tiến, trong lòng thất kinh, không phải là Trần Tiến mới bị cảnh sát nghi ngờ, mà đã bị cảnh sát xác định là mục tiêu.
Từ Tăng cố gắng kiềm chế nỗi lo sợ trong lòng, vì anh biết, ngay trước mặt anh, đôi mắt sắc bén của một cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm đang chăm chú nhìn mình, anh cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc rèn luyện được sau nhiều năm chinh chiến nơi quan trường, mọi chi tiết trên toàn bộ cơ thể đều không dám lơ đãng một chút nào, tuyệt đối không được để lộ ra một động tác tiềm thức không tự nhiên nào. Vội suy nghĩ thật nhanh trong đầu, kiềm chế không run, hai tay cầm chắc tấm ảnh đưa trả cho Vương Các Đông, nói: "Trông khá giống cậu ấy, tôi và cậu ấy mười năm nay không gặp, không thể khẳng định một trăm phần trăm được."
"Anh cũng không thấy ảnh của anh ta mấy năm gần đây à?" Vương Các Đông tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Từ Tăng.
Từ Tăng trả lời đúng theo sự thật: "Mấy năm trước có thấy một vài tấm, cậu ấy rất ít khi chụp ảnh."
"Thời đi học, anh ta rất gầy, Trần Tiến bây giờ béo như thế à?"
"Có khả năng là vậy, cậu ấy đúng là có béo lên." Từ Tăng cố gắng kiềm chế bản thân, không để cho bộ não của mình dừng lại một giây, cố gắng đưa mắt bình tĩnh đón nhận ánh mắt sắc bén đang trực diện chiếu thẳng vào mình, lại hỏi: "Giám đốc Vương, tấm ảnh này các anh lấy ở đâu ra, sao lại hỏi đến cậu ấy?"
Vương Các Đông rất hiểu, nếu Từ Tăng đúng là tên hung thủ còn lại, có giấu việc họ đã xác định mục tiêu là Trần Tiến cũng vô ích, cứ nói cho anh ta biết mới có thể cài bẫy, khiến anh ta nói ra, liền đáp: "Người trên xe là hung thủ mà cảnh sát chúng tôi đang vất vả truy tìm, còn hắn có phải là Trần Tiến hay không, bây giờ còn chưa thể đưa ra kết luận chính xác một trăm phần trăm được."
Từ Tăng cố làm ra vẻ ngạc nhiên: "Cậu ấy? Là Trần Tiến? Không thể nào, mười năm nay cậu ấy đều ở Mỹ mà."
Vương Các Đông cười nhạt: "Chúng tôi đã lấy được thông tin xuất nhập cảnh từ cục Hàng không dân dụng, sẽ sớm có kết quả."
Từ Tăng hoang mang trong lòng, chỉ cần điều tra ra là Trần Tiến đã về nước sau khi Cam Giai Ninh chết không lâu, thì chứng cứ sẽ rõ rành rành.
Vương Các Đông nhìn gương mặt tái nhợt của Từ Tăng, nói: "Anh làm sao thế, có vẻ tâm trạng không vui?"
"Tôi... tôi không ngờ được... Việc này không thể nào, cậu ấy làm sao có thể gây ra chuyện này được?" Từ Tăng đành giải thích như vậy về sắc mặt của mình.
Vương Các Đông đáp: "Chúng tôi không quan tâm đến chuyện tại sao anh ta lại làm như vậy, chúng tôi chỉ quan tâm đến chuyện ai làm. Trưởng phòng Từ, lần gần đây nhất anh liên lạc với Trần Tiến là khi nào?"
Từ Tăng hiểu rất rõ về các biện pháp điều tra hình sự của cảnh sát, nếu trả lời là mấy năm trước, cảnh sát chỉ cần lên mạng kiểm tra thông tin lưu trữ về nội dung chuyện trò trên mạng và các cuộc điện thoại là lập tức sẽ lôi anh vào, đành làm ra vẻ như đang suy nghĩ nhớ lại, một lúc sau đáp: "Khoảng... khoảng ba tháng trước."
"Ba tháng trước? Là lúc nhà họ Hà vừa xảy ra chuyện đúng không?"
Từ Tăng lúng túng đáp: "Vâng... đúng thế."
"Lúc đó các anh đã liên lạc như thế nào, lên mạng? Hay là gọi điện thoại?"
"Gọi điện thoại."
"Liên lạc vì chuyện nhà họ Hà phải không? Các anh đã nói gì trong điện thoại?"
"Lúc đó... lúc đó hình như là Hà Kiến Sinh vừa chết, cậu ấy gọi cho tôi, hỏi về chuyện nhà họ Hà."
"Tại sao anh ta muốn hỏi anh về chuyện nhà họ Hà?"
"Cậu ấy nói thấy trên mạng các bạn học khác nói đến việc nhà Cam Giai Ninh có chuyện, tôi ở huyện Kim, nên cậu ấy gọi điện thoại hỏi tình hình."
"Tại sao anh ta lại quan tâm đến chuyện của nhà họ Hà như vậy, anh ta có quan hệ gì với Cam Giai Ninh?"
Từ Tăng lắc đầu: "Tôi chưa bao giờ nghe cậu ấy nói có quan hệ gì với Cam Giai Ninh, tôi nghĩ cậu ấy gọi điện thoại chắc là vì tình cảm quan tâm giữa bạn học cũ với nhau."
"Thế lúc đó anh nói thế nào?"
"Tôi nói là Hà Kiến Sinh đã mất, nghe đồn là bị người của công an thị trấn đánh chết, tình hình cụ thể thế nào, tôi không rõ lắm, đợi một thời gian nữa, khi sự việc được làm rõ, tôi sẽ nói cho cậu ấy biết."
"Thế anh ta nói gì?"
"Hình như không nói gì, chỉ bảo là có kết quả thì báo cho cậu ấy ngay."
"Anh có thấy lạ không, tại sao anh ta lại quan tâm đến việc của nhà họ Hà như vậy?"
Từ Tăng lắc đầu: "Tôi không thấy lạ, dù sao cũng là gia đình bạn học cũ đã xảy ra một việc nghiêm trọng như vậy, quan tâm cũng là chuyện bình thường, nếu là bạn học của tôi xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ rất quan tâm."
"Sau đó các anh có liên lạc nữa không?"
Từ Tăng nghĩ một lát rồi đáp: "Tôi nhớ ra rồi, sau đó không lâu, hôm mà Cam Giai Ninh chết, tôi có gọi điện thoại báo cho cậu ấy."
"Tại sao anh lại gọi điện thoại cho anh ta?"
"Vì lần trước, cậu ấy có bảo tôi khi có kết quả nhớ báo ngay cho cậu ấy."
"Anh ta có phản ứng gì?"
"Không có phản ứng gì đặc biệt, hình như có vẻ nổi giận. Cũng chỉ là gọi điện thoại, thời gian lâu rồi, tôi cũng khó nói rõ được."
"Sau đó thì sao, không liên lạc lại nữa à?"
"Vâng, đúng thế."
"Kể cả lên mạng nói chuyện."
Từ Tăng nghĩ một lát rồi đáp: "Tôi rất ít khi nói chuyện trên mạng, hình như cũng rất ít gặp cậu ấy trên mạng, chắc là không liên lạc thêm lần nào nữa."
"Khi anh gọi điện thoại cho anh ta, anh có thấy giọng nói, cách nói chuyện của anh ta có gì bất thường không?"
"Chắc là không, nếu có thì tôi đã có ấn tượng."
"Mười năm rồi Trần Tiến không về nước, đúng không?"
"Vâng, sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ấy sang Mỹ học tiếp, trong thời gian học ở Mỹ thì cả nhà cậu ấy di cư sang Úc, cậu ấy có một em trai, bây giờ cũng đang định cư ở Úc với bố mẹ cậu ấy."
"Bố mẹ anh ta làm gì?"
"Bố cậu ấy là giảng viên đại học, mẹ là kỹ sư."
"Mười năm nay anh có thường xuyên liên lạc với anh ta không?"
"Rất ít, thời gian của chúng tôi hoàn toàn lệch nhau, cho nên rất ít khi liên lạc."
"Anh có hiểu nhiều về con người anh ta không?"
"Giám đốc Vương muốn nói đến phương diện nào?"
"Ví dụ như tính cách, thói quen."
"Cậu ấy là người rất hướng nội, trước đây thời còn đi học, cậu ấy cũng hay nói chuyện với tôi, rất ít khi nói chuyện với người khác. Nhưng sau khi bắt đầu học đại học, cậu ấy cũng rất ít nói chuyện với tôi, hầu như không giao tiếp với người ngoài."
Vương Các Đông gật đầu, nói: "Có nghĩa là, anh ta là một người có tính cách rất kỳ quặc?"
"Vâng, trước đây có thể nói như vậy, nhưng bây giờ đã hơn mười năm rồi, tôi cũng không rõ lắm về tình hình hiện tại của cậu ấy. Bây giờ cậu ấy phụ trách công việc nghiên cứu phát minh hóa học của một công ty gì đó ở Mỹ, cần trao đổi với rất nhiều người, tôi nghĩ tính cách cậu ấy bây giờ chắc là không còn hướng nội nhiều nữa."
"Ngoài anh ra, anh ta còn có người nào tương đối thân thiết ở trong nước nữa không?"
Từ Tăng suy nghĩ một hồi, lắc đầu: "Hình như không, chưa bao giờ nghe thấy cậu ấy nhắc đến những người bạn khác."
"Thôi được, thế còn về mặt cuộc sống, anh ta thích đi những chỗ nào?"
"Điều này thì tôi không rõ."
Đôi mắt như hồ ly của Vương Các Đông cuối cùng cũng rời khỏi gương mặt Từ Tăng, mỉm cười: "Trưởng phòng Từ, những điều hôm nay tôi muốn tìm hiểu cũng chỉ có thế, cảm ơn anh đã phối hợp. Anh cũng nắm được tiến độ điều tra vụ án của chúng tôi, chắc anh cũng biết, hung thủ của vụ án này sẽ bị xử lý nghiêm minh, tuyệt đối không thể thoát được!" Khi nói đến cụm từ "xử lý nghiêm minh", giọng Vương Các Đông nhấn mạnh đầy hàm ý, anh nhìn Từ Tăng rồi nói tiếp, "Cho nên toàn bộ những thông tin ngày hôm nay, anh phải bảo mật cho chúng tôi, chúng ta đều là người thuộc hệ thống chính pháp, tôi cũng không cần nói nhiều."
"Vâng, nhất định rồi. Có điều, có một điểm trong lòng tôi vẫn rất khó chấp nhận, tôi thực sự hy vọng, vụ án này là do một người có ngoại hình giống như cậu ấy gây ra."
Sau khi rời khỏi công an huyện, Từ Tăng mới dần dần lấy lại bình tĩnh sau nỗi căng thẳng, lo sợ vừa nãy.
Buổi nói chuyện ngày hôm nay thực sự là tra hỏi, chứ không phải là nói chuyện tìm hiểu tình hình, nhất là ánh mắt của Vương Các Đông, giọng nói của anh ta, vẫn còn rõ mồn một, Từ Tăng nghĩ lại vẫn thấy run sợ. Anh lấy chìa khóa xe ra, phát hiện thấy hai tay mình run lên bần bật, vừa nãy cố gắng hết sức kiềm chế nét mặt và các cử chỉ của mình, bây giờ thần kinh vừa được thả lỏng, liền không sao kiềm chế được nữa.
Anh không dám dừng lại ở trụ sở công an huyện, vội lái xe về Viện Kiểm sát, vừa đến cửa liền lập tức chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc tháo không sao kìm được.