Chương 117: Chấn Nhiếp
-
Sỹ Đồ Phong Lưu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 2066 chữ
- 2020-05-09 01:11:41
Số từ: 2060
Nguồn: hoanguyettaodan.org, vipvandan.vn
Bí thư đảng ủy xã Liên Hoa Khổng Thắng Đông, ấn tượng đầu tiên khi người ta nhìn thấy chính là giống hiệu trưởng trường học. Điểm này khác hẳn với Biện Vĩ Cường xã Hắc Câu. Khổng Thắng Đông đeo một cặp kính mắt, mặt mũi trắng trẻo. Biện Vĩ Cường như một tên đồ tể chọc tiết lớn, Khổng Thắng Đông lại giống người đọc sách.
Cùng bắt tay, Khổng Thắng Đông trông rất đơn giản, nói một câu:- Chào mừng Phó chủ tịch Dương đến chỉ đạo công tác.Tiếp theo giới thiệu mấy người phó bên dưới, có một điểm khác với Biện Vĩ Cường, cầm tay Dương Phàm một lúc không bỏ.
Sau một phen khách sáo, khí tức cung kính mời Dương Phàm xuống chính quyền xã khảo sát. Dương Phàm khoát tay từ chối:- Chính quyền có gì mà khảo sát? Từ năng lực của lãnh đạo địa phương là nhìn ra được chính quyền xã đó.
Khổng Thắng Đông ngẩn ra không biết nói gì. Vương Vĩ Tân lại nói:- Phó chủ tịch Dương sao có thể từ điểm này mà nhìn ra? Nói ra cho mọi người học tập một chút.Nịnh nọt này rất kịp thời, Dương Phàm không khỏi đắc ý trong lòng.
- Cổ nhân có câu, làm quan trên là tạo phúc cho một phương. Tại sao lại tạo phúc cho một phương? Đường, cầu, trường học, dân cư, mấy vấn đề đó là có thể nhìn ra tình hình một địa phương. Dân chúng sống tốt hay xấu cũng có thể từ mấy chi tiết này mà nhìn ra. Bí thư Khổng cảm thấy có lý không?
Khổng Thắng Đông nghe xong có chút giật mình, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:- Phó chủ tịch Dương đánh giá tình hình xã Liên Hoa chúng tôi như thế nào?
Dương Phàm phát hiện Khổng Thắng Đông có chút khẩn trương. Chi tiết này làm Dương Phàm cảm thấy người này hình như rất quan tâm đến ấn tượng của mình dành cho hắn. Khác với Biện Vĩ Cường, người mặc dù thô lỗ một chút, nhưng trong đầu luôn suy nghĩ đến biện pháp thay đổi tình hình kinh tế.
Dương Phàm để tâm lưu ý, đánh giá Khổng Thắng Đông một chút, cười nói:- Tôi mới đến, mới chỉ đi đến xã Hắc Câu, nên chỉ có thể so sánh giữa hai xã mà thôi. Trên đường đến Hắc Câu, nhà cửa của dân chúng bên đường hầu hết chỉ có một tầng, trong đó còn có không ít nhà tranh vách đất đã cũ rách. Trên đường xuống Liên Hoa, tôi thấy hai bên đường có không ít nhà gác, có thể thấy Liên Hoa đã hơn một bậc. Về các vấn đề khác tôi cũng không hiểu lắm nên không có quyền lên tiếng. Hơn nữa lần này xuống là vì việc kiến thiết cơ sở trồng dược liệu, chúng ta sẽ không trao đổi gì ngoài vấn đề này. Tận dụng thời gian xuống xã, đi thực địa sẽ hiểu rõ hơn về tình hình. Chờ sau khi tôi đi hết mấy xã cần đi, sẽ dành thời gian mời cán bộ xã lên huyện họp. Mọi người sẽ cùng nhau trao đổi nên làm như thế nào.
Hơn Biện Vĩ Cường một chút, Khổng Thắng Đông không kích động như vậy, phản ứng có chút lạnh nhạt, hình như không quá hăng hái:- Chuyện này nếu không đủ tài chính làm vốn ban đầu, khởi động và phát triển sẽ rất khó. Trước kia trong huyện đã từng làm qua mấy công trình như thế này, ban đầu nói rất dễ nghe nhưng làm thực tế thì các xã chẳng có chỗ tốt gì. Tính tức cực và nguồn thu của người dân giảm mạnh.
Câu nói này làm trong lòng Dương Phàm hơi giật mình. Giọng điệu có chút không đúng, hình như đang phát tiết bất mãn vậy.
Cũng may Dương Phàm đã chuẩn bị trước tâm lý, nhẫn nại nói:- Chuyện này bắt buộc phải làm. Vấn đề tài chính trên huyện sẽ giải quyết. Lợi ích của người dân, khu sẽ thành lập một tổ công tác lo lắng chuyện này. Đảm bảo sau khi các hộ dân ký hợp động, trồng trọt sẽ được cung cấp tiền khởi động. Nói thẳng ra, tôi không lo lắng vấn đề tài chính, mà là xã có thể phối hợp tốt hay không, đảm bảo tài chính chỉ sử dụng trong việc xây dựng cơ sở trồng dược liệu.Giọng Dương Phàm càng lúc càng nặng, câu cuối cùng càng thêm sắc bén.
Khuôn mặt nhã nhặn của Khổng Thắng Đông khẽ nhăn nhó. Câu nói sau của Dương Phàm đó là nghi ngờ năng lực của đảng ủy và chính quyền xã, đây là vấn đề mà Khổng Thắng Đông lo lắng. Quan cao một bậc đè chết người. Dương Phàm còn là phó chủ tịch thường vụ.
Không đợi Khổng Thắng Đông nói gì, Dương Phàm đã khoát tay ngăn lại:- Đi thôi, chúng ta xuống mấy thôn xem sao.
Cả buổi sáng, mặt Dương Phàm luôn âm trầm. Đến giờ cơm trưa Dương Phàm liền sai Tiểu Vương lấy đồ hộp và lương khô đã chuẩn bị từ trước. Mặt Khổng Thắng Đông hoàn toàn thay đổi, không ngừng dùng mắt nháy nháy Vương Vĩ Tân. Vương Vĩ Tân giả vờ không nhìn thấy. Có lẽ quan hệ giữa hai người này không tốt lắm.
- Phó chủ tịch Dương, anh đây là?Khổng Thắng Đông vẫn bắt mình tiến lên hỏi. Dương Phàm nở nụ cười nói:- Không có gì, bây giờ tài chính trong huyện rất khó khăn, khắp nơi đều thiếu tiền. Tôi sẽ không làm xã thêm phiền toái.
Lúc này xe Dương Phàm đang dừng trước cổng thôn Bảo Sơn, cầm đồ hộp ngồi dưới một gốc cây mà ăn. Một ít người dân tò mò đi tới, Khổng Thắng Đông có chút khó xử, nhìn phía sau xe mình cũng không có đồ hộp, bánh gì cả, liền cắn răng xoay người bảo một cán bộ trong thôn đến gần đó mua ít bánh và nước, mọi người tụm lại thành một vòng.
Ăn xong, Dương Phàm vỗ vỗ tay nói:- Tiếp tục lên đường.
Đi được vài điểm thì trời đã bắt đầu tối. Dương Phàm cười nói với Khổng Thắng Đông:- Tối nay tôi còn chuyện phải làm, bây giờ cũng nên về.
Cứ như vậy, Khổng Thắng Đông và mấy người phó đứng ở ven đường nhìn Dương Phàm rời đi, xe biến mất một lúc lâu mà vẫn không đi.
Một lúc sau chủ tịch xã Lý Chánh đi lên nói với Khổng Thắng Đông:- Phó chủ tịch Dương có phải là ra vẻ hay không? Anh bảo mọi người chuẩn bị quà, có phải là định tối sẽ mời cơm rồi đưa?
Khổng Thắng Đông lắc đầu nói:- Khó có thể nói, chẳng qua người này có vẻ nghiêm chỉnh, chú trọng công việc. Chờ mấy hôm nữa khi huyện tổ chức hội nghị, chúng ta lại xem một chút.
Lý Chánh cười cười, nhỏ giọng nói:- Sao không gọi điện hỏi chánh văn phòng Vương?
Khổng Thắng Đông nói:- Lão già đó, hừ hừ. Bỏ đi, tôi thấy tốt nhất là hỏi Biện Vĩ Cường. Anh về mang quà đến đây cho tôi, tối tôi lên huyện gặp chủ tịch Hồng.
Trên đường về, Dương Phàm không nói gì, Vương Vĩ Tân cũng không tiện chủ động mở miệng. So sánh với thái độ khi xuống xã Hắc Câu, lần này Vương Vĩ Tân làm Dương Phàm cảm thấy có chút khác thường.
Kiên nhẫn đợi khá lâu, sắp về đến huyện, Vương Vĩ Tân mới nói:- Phó chủ tịch Dương, tối bố trí như thế nào?
Dương Phàm thấy người này vẫn không chủ động mở miệng, rất không hài lòng hừ một tiếng:- Tìm chỗ nào đó ăn, tôi mời khách.
Vương Vĩ Tân há mồm, do dự một lát mà không nói. Ngay khi Dương Phàm không còn kiên nhẫn nữa, Vương Vĩ Tân mới nói:- Khổng Thắng Đông trước kia từng tranh chức bí thư đảng ủy với tôi, tôi không thể tranh được. Sau đó tôi được điều lên huyện, cho nên có những lời tôi không thể nói.
Buồn bực trong lòng Dương Phàm cuối cùng cũng coi như tìm được cách phát tiết. Sau này nhiệm vụ của Vương Vĩ Tân là giúp đỡ mình, chuyện gì mà cũng giấu giấu diếm diếm, đó là điều Dương Phàm không muốn thấy nhất. Cũng may lý do này của hắn coi như cũng được, nếu không ngày mai sẽ trực tiếp đề xuất đổi người. Nếu không nói thì sao chứ? Lúc xuống Hắc Câu, ngươi cái gì cần nói đều nói, cái không cần nói cũng nói. Hôm nay đi Liên Hoa, ngươi lại ấp a ấp úng, không phải do Hồng Thành Cương ở Liên Hoa nhiều năm sao? Sáng mắng cho một trận vậy mà suốt đường đi miệng ngươi như bị khóa lại vậy.
Lửa giận trong lòng Dương Phàm không thể kiềm chế, lạnh lùng nhìn Vương Vĩ Tân, nói:- Chánh văn phòng Vương nếu cảm thấy không thích hỗ trợ công việc của tôi, anh có thể xin chủ tịch Hồng đổi người.
Vương Vĩ Tân lập tức hoảng hốt, đầu đầy mồ hôi, vội vàng xua tay nói:- Phó chủ tịch hiểu lầm, tôi không có ý đó. Chỉ là, ai, tôi không có cách nào để nói.
Mặt Dương Phàm càng lạnh lùng hơn:- Cái gì mà không thể nói? Thân là trợ thủ, tất cả tình huống cứ nói thẳng ra là được. Tôi cũng không phải kẻ vừa nghe đã tin, tôi có mắt, có đầu óc, có thể tự mình nhìn, tự mình nghĩ. Nhưng anh không thể không nói. Nếu không tôi muốn một người khác.
Câu nói thẳng này của Dương Phàm làm tim Vương Vĩ Tân đập loạn, có chút hỗn loạn:- Cái này... tôi... cái này... tôi.
- Được rồi, việc này anh suy nghĩ một chút, phải có thái độ đúng mực với nhiệm vụ của mình. Quá khứ anh mâu thuẫn với ai, tôi không quan tâm. Tôi chỉ quan tâm anh có thể tận tâm hết sức giúp tôi làm tốt công việc hay không?Vừa nói Dương Phàm nói với Tiểu Vương:- Tìm quán nào đó ăn.
Đèn đã được bật lên, đường huyện được làm khá tốt, chẳng qua đèn đường thi thoảng lại hỏng mấy cái. Cứ năm bóng lại có hai bóng hỏng.
Lái xe Tiểu Vương đúng là tìm một quán ăn ven đường, ba người vào gọi đồ ăn, Dương Phàm dẫn đầu gọi mang cơm lên.
Ăn hai bát cơm, Dương Phàm đặt bát xuống, Vương Vĩ Tân rốt cuộc cũng có dũng khí mà nói:- Phó chủ tịch, sau này xuống xã có thể không mang lương khô, đồ hộp theo không, như vậy người bên dưới rất khó xử.
Trên mặt Dương Phàm rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười, khẽ vỗ vai Vương Vĩ Tân:- Tôi không phải một người , trong lòng anh có điều gì đều có thể nói ra, đừng giấu làm gì. Việc mang theo lương khô, tôi có một suy nghĩ, anh đừng suy nghĩ quá nhiều.
Tiểu Vương đưa Dương Phàm về nhà khách, trước khi đi Dương Phàm dặn Tiểu Vương đưa Vương Vĩ Tân về nhà. Đưa mắt nhìn xe biến mất trong bóng đêm, Dương Phàm nhếch miệng nở nụ cười đắc ý. Hôm nay làm có phải là chấn nhiếp không? Từ câu nói cuối cùng của Vương Vĩ Tân có thể thấy hình như tác dụng không nhỏ.
Đi vào nhà khách, nói một câu với bảo vệ rồi đi vào bên trong. Trên lầu có một cô gái đang ngồi ở đó.
Chỗ rẽ đèn khá tốt, cô gái mặt mày tái nhợt, thậm chí còn có chút bất lực. Dương Phàm không khỏi cảm thấy quỷ dị. Bởi vì vẻ bất lực, mặt mũi tái nhợt hình như không thích hợp với Bộ Yên, nhưng sao mình lại cảm thấy như vậy.