Chương 123: Trước Khi Phản Kích (2)
-
Sỹ Đồ Phong Lưu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 2012 chữ
- 2020-05-09 01:11:42
Số từ: 2006
Nguồn: hoanguyettaodan.org, vipvandan.vn
Trương Tư Tề tức giận thở hổn hển, ngực nhấp nhô nhiều hơn hẳn lúc trước. Có thể là vì trong phòng không bật điều hòa, buổi chiều khá nóng nên Trương Tư Tề đã cởi áo ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo mỏng dính bên trong, cổ áo không rộng, chỉ có thể thấy được một mảnh da thịt trắng nõn.
Lần đầu tiên chăm chú nhìn Trương Tư Tề như vậy. Nói về sắc đẹp thì nàng còn hơn cả Du Nhã Ny, chỉ có vẻ ngây thơ hơn, nhưng lại hơn ở tuổi trẻ. Chiếc quần jean bó sát người tạo thành đường cong quyến rũ, từ dưới nhìn lên trên, cuối cùng nhìn thấy ánh mắt hơi chút khẩn trương và bối rối của nàng.
- Sao anh lại nhìn em như vậy? Đừng làm loạn đó.Dương Phàm từng bước đi về phía trước, Trương Tư Tề hoảng sợ lui lại, nhưng kết quả vẫn bị Dương Phàm ép tới gần. Nàng phải lui lại đến tận vách tường, không thể lui tiếp mới nói lời phản đối cuối cùng.
Dương Phàm cao hơn Trương Tư Tề một cái đầu, đưa hai tay ra chẳng khác nào cho nàng tiến vào lòng mình. Dùng lời nói cũng không thể làm Dương Phàm buông tha. Trương Tư Tề nhắm mắt lại, hô hấp dồn dập đã bán đứng tâm trạng của nàng lúc này, khẩn trương mà mong đợi.
Trương Tư Tề không thấy mưa to gió lớn tập kích, chỉ cảm thấy trán mình hơi nóng lên, không có công kích nào khác. Vội vàng mở miệng ra nhìn, một đôi mắt đang từ trên cao nhìn xuống, vội vàng nhắm mắt lại. Trương Tư Tề không biết làm như thế nào, nghĩ đến một bài hát rất xưa, câu đầu tiên hình như là thế này:- Làn môi âu yếm nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt em, em như mặt trời đỏ rực....
Mặc dù lúc này Trương Tư Tề không cảm thấy được sự âu yếm của Dương Phàm giống lời bài hát, nhưng tâm trạng lại có vài phần tương tự, vẻ mặt cũng thế, đỏ mặt cúi đầu, khí phách đầy nam tích của hắn đang làm nàng nhũn đi.
Dương Phàm không hề giả vờ đứng đắn. Vốn cũng có chút ý muốn làm tới, tiếc rằng khi nhìn thấy khuôn mặt thẹn thùng của nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, hắn không có chút suy nghĩ sẽ khinh nhờn cô bé này. Trương Tư Tề lúc này trông rất trong sáng và bất lực. Dương Phàm đúng là không đành lòng.
Giờ phút này, Dương Phàm đang có suy nghĩ hoàn toàn đối lập nhau.... biết rõ mình thực ra là một kẻ rất tà ác, vậy mà tại sao....
Khẽ thở dài một tiếng, Dương Phàm vẫn không thể nhịn được, cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, sau đó lập tức xoay người muốn ra khỏi hiện trường rất có khả năng gây án này.
Một điều ngoài ý muốn xuất hiện, Trương Tư Tề vẫn bị động chống cự đột nhiên mở mắt, ôm lấy cổ Dương Phàm, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào mặt Dương Phàm.
- Không cho đi, nụ hôn đầu tiên của người ta cứ thế mà mất, nhưng còn chưa biết được hương vị của nó.
Trương Tư Tề vừa nói liền dũng cảm kiễng chân lên, chu miệng đến gần. Hai tay Dương Phàm gần như là vô thức đặt lên bờ mông tròn trịa, theo bản năng nâng lên cao, giúp Trương Tư Tề được chủ động.
Dương Phàm được mấy người phụ nữ lớn tuổi hơn dạy dỗ, hôn quá thành thạo, dễ dàng lấy được lưỡi cô bé, sau đó quấn lấy nhau. Ngạc nhiên chính là Dương Phàm thấy mình không hề động tay động chân gì thêm. Hai tay rất nghiêm chỉnh đặt trên bờ mông nàng, không hề có động tác sờ bóp người bình thường.
Nụ hôn kéo dài thật lâu, Trương Tư Tề rốt cuộc không thở được, nhẹ nhàng đẩy Dương Phàm ra, mặt đỏ như ánh trời chiều, thở hổn hển, nhỏ giọng nói:- Em chút nữa thì không thở được nữa, chút sức lực cũng không còn.
Dương Phàm khẽ cười, nắm tay Trương Tư Tề, cùng nhau nằm trên giường. Trương Tư Tề vùi đầu vào lòng Dương Phàm, tìm tư thế nằm thích hợp nhất, trong miệng lí nhí nói:- Sao mà được chứ, mới gặp có mấy lần mà đã bị anh chiếm tiện nghi thế này rồi.
Dương Phàm hiếm khi chỉ có tình thương mà không có ý khinh nhờ, nhẹ nhàng ôm Trương Tư Tề, nhỏ giọng nói:- Em cảm thấy thế này là thiệt, vậy có thể tìm anh đòi chỗ tốt.
Trương Tư Tề ngẩng đầu trừng mắt nhìn Dương Phàm:- Anh có thể cho em chỗ tốt gì? Anh không khi dễ, bỏ rơi em là tốt lắm rồi. Mệt quá, người ta muốn đổi tư thế.Phụ nữ đều quái lạ như vậy, sau những nụ hôn nồng nhiệt, khoảng cách giữa hai người lập tức không còn tồn tại. Trương Tư Tề cũng to gan lớn mật, coi chân Dương Phàm là cái gối, một chút lo lắng cũng không có. Bộ ngực cao vút căng tròn lại lộ ra ngay trước mắt Dương Phàm.
Dương Phàm không tự giác nhắm mắt lại, dựa vào tường, trong đầu hiếm khi không suy nghĩ đến chuyện đó, cứ ngồi như vậy cảm nhận mái tóc mềm mại của nàng đang khẽ cọ xát trên đùi, ngửi mùi thơm cơ thể.
Thời gian gần như ngưng lại, hai người vẫn cứ giữ tư thế đó. Không biết bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa:- Phó chủ tịch Dương, hết giờ rồi, ăn tối thôi.
Dương Phàm mở mắt ra, phát hiện Trương Tư Tề không ngờ đã ngủ rất say. Ngủ như một đứa bé không biết gì hết.
Cảm thấy đùi hơi tê dại, Dương Phàm không khỏi khẽ phát ra tiếng kêu, muốn cử động chân lại thấy rất khó khăn. Động tác nhỏ này làm Trương Tư Tề tỉnh lại.
- Ai. Xấu hổ quá, em xoa bóp giúp anh.Trương Tư Tề bật dậy nhanh như chớp, hai tay bóp bóp, nắn nắn chân Dương Phàm. Có một vấn đề Trương Tư Tề lại bỏ qua, chính là bóp hơi cao quá, mấy lần vô tình chạm vào bảo bối Dương Phàm, tiểu tử này ngẩng đầu lên.
Vương Vĩ Tân ngoài cửa có lẽ đoán được gì đó, rất biết điều lặng lẽ rút đi.
Trương Tư Tề rốt cuộc cũng nhìn thấy chỗ đó, mặt lập tức đỏ hồng lên, nhảy dựng lên đứng dưới giường, lè lưỡi với Dương Phàm:- Anh thật lưu manh.
Dương Phàm tức giận trừng mắt nhìn nàng, không khỏi cười khổ. Điện thoại di động vang lên, Trương Tư Tề chạy đến trước, lấy máy điện thoại của Dương Phàm ra, nhìn thì đúng là cái mà mình tặng, nàng lại tươi cười.
- Anh vẫn dùng máy này à.
Dương Phàm cười nói:- Không cần tiền, sao anh lại không dùng?
- Anh đáng ghét, sớm biết như vậy không mua cho anh.Tuy là nói như vậy, nhưng Trương Tư Tề vẫn rất vui.
Dương Phàm cầm lấy điện thoại nhìn thì thấy do Hồng Thành Cương gọi tới. Nghe điện, Hồng Thành Cương trầm giọng nói:- Phó chủ tịch Dương, tối nay tôi hẹn phó bí thư Hạ, cùng ăn bữa cơm. Ngoài ra có một tin tức không tốt lắm muốn thông báo với cậu.
Dương Phàm ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng nói:- Tin tức gì?
Hồng Thành Cương nói:- Qua điện thoại không thể nói ra, lát nữa cậu đến Hương mãn lâu, gặp mặt rồi nói.
Dương Phàm nghe thấy giọng điệu như vậy liền biết đã xảy ra chuyện. Trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có người định bí mật phản công, bị tay chân của Hồng Thành Cương biết được?
Khả năng này không phải không có. Nhưng đám người Bộ Vân có thủ đoạn gì được chứ? Dương Phàm dù sao cũng mới vào chốn quan trường, đúng là phần tử cậy mạnh, nhưng mưu lược vẫn kém một chút. Trên thực tế trước kia Chu Minh Đạo từng nói với Dương Phàm, có vô số chiêu thức chỉnh người không cần thấy máu, cho ngươi muốn khóc cũng không được.
Một cuộc điện thoại làm Dương Phàm khẩn trường, đồng thời cũng ý thức được cái huyện Vĩ Huyền này, mình vẫn chỉ là người từ bên ngoài đến. Dương Phàm hiển nhiên sẽ nghĩ đến Bộ Yên, không phải người phụ nữ này bị niêm phong trang trại trà nên muốn trả thù mình đó chứ? Khả năng này rất cao.
Trương Tư Tề thấy mặt Dương Phàm không đúng, vội vàng hỏi:- Anh sao thế?
Dương Phàm nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy chỗ có thể nhắm vào mình bây giờ hình như không nhiều, không khỏi cười đầy tự tin:- Không có gì, đi, anh đưa em đi ăn.
Đến Hương mãn lâu, tìm được phòng mà Hồng Thành Cương nói. Lúc Hồng Thành Cương ra mở cửa thấy có thêm Trương Tư Tề, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Dương Phàm giải thích:- Đây là Trương Tư Tề bạn gái tôi. Cô ấy ở đây sẽ có chỗ tốt....
Lời giải thích mập mờ, Hồng Thành Cương một chút liền nghĩ đến cô gái này nhất định là có thế lực rất cao, là một trong những chỗ dựa của Dương Phàm.
Sau khi ba người ngồi xuống, Dương Phàm cười hỏi:- Phó bí thư Hạ đâu? Sao còn chưa tới?
Hồng Thành Cương nhăn nhó nói:- Lát nữa sẽ tới. Bây giờ vừa lúc có một chuyện muốn nói với cậu. Là như thế này, tôi vừa mới về đến Vĩ Huyền thì nhận được tin tức. Đám chết tiệt phòng giáo dục đang kích động trường học các xã đình công, bắt chính quyền phát hết tiền lương mới bằng lòng dạy trở lại. Còn có, sáng mai có thể có không ít giáo viên đến chặn trước cửa tòa nhà chính quyền, yêu cầu phát hết tiền lương.
Dương Phàm nghe thấy chuyện này liền hiểu thị có ý gì. Đây không phải là Bộ Yên làm trò quỷ, mà là có người đang lao về phía tiền. Dương Phàm đối với chuyện như thế này đúng là còn thiếu kinh nghiệm. Nhưng trên mặt lại không hề để lộ, mà là ra vẻ cẩn thận suy nghĩ.
Lúc này Trương Tư Tề ở bên cạnh cười lạnh nói:- Chút tài mọn, biện pháp là bỏ ra khoảng triệu giải quyết một vấn đề tiền lương, sau đó phái người xuống gõ hiệu trưởng mấy trường đó. Chỉ cần trường nào gần đây có công trình liền kiểm tra thật chặt cho em, không một ai là sạch sẽ.
Dương Phàm và Hồng Thành Cương không khỏi kinh ngạc nhìn nhau, lại nhìn Trương Tư Tề. Thấy cô bé này trong nháy mắt đã tìm ra biện pháp, trong lòng không khỏi thầm xấu hổ.
- Cứ làm như vậy đi. Phó bí thư Hạ có người ở phòng chống tham nhũng, lát nữa hắn tới, bảo hắn lập tức gọi điện thoại. Ngày mai trước hết đi điều tra mấy trường học có công trình xây dựng trong nửa năm nay, làm giống thật, hù chết đám chết tiệt này.Hồng Thành Cương hung hăng nói, lúc này Hạ Tiểu Bình đẩy cửa đi vào, vừa vào đã vội vàng nói:- Lại xảy ra chuyện, Lô Trò muốn về.
Dương Phàm nhíu mày, đây chẳng lẽ là điềm báo trước khi phản kích?