Chương 185: Ai Cũng Không Cản Được


Số từ: 3791
Nguồn: hoanguyettaodan.org, vipvandan.vn
Nhà của Hiểu Vân ở Uyển Lăng không phải được, mà là rất được. Năm đó khi nội thành Uyển Lăng chưa mở rộng, Hiểu Vân mua một mảnh đất ở gần khu công nghiệp của tập đoàn Phi Thiên, giá khá rẻ. Đến ngày hôm nay giá mặc dù không cao lắm nhưng lại rất lớn. Tổng diện tích cả hai tầng trên năm trăm mét vuông. Bình thường Hiểu Vân không dám một mình ngủ qua đêm ở đây. Hiểu Vân đang định bán ngôi nhà này đi, nhưng vẫn chưa bán được. Bình thường đều để không, mỗi ngày đều thuê người đến quét dọn.
của con người giống như cỏ dại, khi cơn mưa xuân buông xuống, nó sẽ phát triển rất nhanh, không thể khống chế. Dương Phàm lúc này đúng là như vậy, trong nháy mắt dấy lên ý tưởng đó, dù như thế nào cũng không thể áp chế nó. Cơn xúc động giống như nước sông Trường Giang cuồn cuộn, không đến biển sẽ không ngừng.
Dương Phàm rất khó miêu tả tâm trạng mình lúc này. Có lẽ là đàn ông đều không thể chống lại được cảm xúc này. Con người khi bỏ mặt nạ xuống, bỏ đi vẻ giả tạo bên ngoài, đối diện với tấm gương trong lòng mình, đó chính là một phàm phu tục tử. Tầm thường và bất phàm, mọi người đều cho nó hoàn toàn đối lập nhau. Nhưng thực ra trừ bị thần kinh và ngu ngốc còn đâu trong đầu bất cứ người đàn ông nào đều mong được YY, chẳng qua chỉ là có năng lực thực hiện hay không mà thôi.
Trên đường về Uyển Lăng, Dương Phàm đã tìm cho mình rất nhiều lý do, hy vọng mình có thể kiềm chế, bỏ đi cái suy nghĩ song phi. Chẳng qua Dương Phàm rất nhanh phát hiện ra tất cả lý do duy trì không đến một giây.
Ông trời đáng chết không ngờ lúc này lại nắng chói chang. Lúc mặt trời vẫn còn ương bướng không chịu rời đi, Bộ Yên đứng ở ven đường phía xa xa đang kiễng chân nhìn về phía này, chờ đợi.
Trong đầu Dương Phàm đột nhiên hiện lên từ
song phi
không khỏi lại nghĩ đến YY. Tiểu Yến lúc ấy có phải cũng đang YY. Thở dài một tiếng, Dương Phàm lắc đầu vứt suy nghĩ muốn chống cự đi. Dừng xe ngay cạnh Bộ Yên. Nếu không thể chống lại sức hấp dẫn đó, không bằng thuận theo tự nhiên.
Bộ Yên nhẹ nhàng chui vào xe. Dương Phàm không thích phụ nữ trang điểm nên Bộ Yên đã rửa mặt sạch sẽ, mặc chiếc áo sơ mi trễ ngực, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn. Chiếc váy chưa đến đầu gối lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.
Lên xe, Bộ Yên rất nhanh nhìn Dương Phàm một cái, thấy vẻ mặt hắn có chút kỳ quái. Chỗ hay của Bộ Yên chính là không nói nhiều, vì vậy nàng ngồi im ở đó. Chờ Dương Phàm nói, vì sao không vào nhà mà bảo chờ ở đường.
- Đưa cô đến một nơi, làm quen một người.Dương Phàm thản nhiên nói một câu. Bộ Yên gật đầu, vẻ mặt rất ngoan ngoãn. Chỉ từ vẻ mặt này, mọi người sẽ đoán đó là một nữ sinh mới tốt nghiệp đại học. Ai có thể ngờ được dưới tay cô ta có mấy chục tên lưu manh? Cho nên có một người đàn ông đã than thở một câu:
Tuyệt đối không thể bị vẻ ngoài của người phụ nữ mê hoặc
- Vụ án đã kết thúc, ngày kia em đi.Bộ Yên nói một câu, Dương Phàm ngẩn ra, nhìn thoáng qua xe Hiểu Vân ở phía trước, liền tăng tốc đuổi theo, sau đó hắn mới nhỏ giọng nói:- Ngày kia là cuối tuần, cô ở lại thêm mấy ngày nữa, tôi về cùng cô.
Bộ Yên mừng rỡ gật đầu. Xe Hiểu Vân ở phía trước đã rẽ vào một con ngõ nhỏ. Hai bên đường đều là nhà của những người nông dân, kiến trúc nơi này khá lộn xôn.
Xe Hiểu Vân dừng trước một ngôi nhà lớn, xuống xe mở cửa sắt. Dương Phàm vẫn ngồi ở trong xe không ra. Trời đã tối, người đi đường khó có thể thấy ai ở bên trong.
Một cảm giác như kẻ trộm dâng lên trong lòng làm cho hắn rất kích thích.
Sau khi hai xe đi vào, cửa sắt lại được đóng lại. Dương Phàm từ trên xe đi xuống. Ngôi nhà này của Hiểu Vân được thiết kế khá đơn giản, có vẻ trống trải.
Hiểu Vân vẫn không nói gì, lúc này mới nhìn Bộ Yên một cái, nhỏ giọng nói:- Lên lầu đi, trên đó tốt hơn chút.Dương Phàm đi lên, Hiểu Vân gọi Bộ Yên:- Cô giúp tôi mang đồ ăn lên.
Dương Phàm không quay đầu lại, hai người phụ nữ này hẳn là biết nên ở chung với nhau như thế nào.
Trang thiết bị phòng ngủ của Hiểu Vân rất được. Dương Phàm vừa tiến vào chút nữa thì ngã xuống. Các kiến trúc trong phòng hầu hết là màu đỏ, ngay cả rèm cửa sổ cũng là màu đỏ, bên trên có một bông hoa nhỏ màu vàng. Nơi này thật sự giống như khuê phòng của thiên kim tiểu thư. Đúng là suy nghĩ của phụ nữ không thể dùng lẽ thường mà suy đoán.
Bật điều hòa lên, ngoài cửa sổ vẫn chưa tối hẳn. Đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới. Trong con ngõ nhỏ, từng người đang vội vàng đi về nhà. Nơi này rất được, Dương Phàm định mua căn nhà này của Hiểu Vân.
Trong phòng ngủ không ngờ có máy tính, inte cũng có, Dương Phàm khởi động máy. Lúc Bộ Yên mang một cốc nước đi vào, Dương Phàm đang ngồi trước máy tính, mở một thư mục.
Tò mò là bệnh chung của con người, ai bảo thư mục này được đặt tên là
Tuyệt đẹp
Sau khi mở ra, một loạt bức ảnh đập vào mắt, tất cả đều là ảnh của Hiểu Vân. Dương Phàm quay đầu lại nói với Bộ Yên:- Cùng xem chứ?
Bộ Yên có chút khẩn trương quay đầu lại nhìn ra cửa, nhỏ giọng nói:- Em lớn, hay cô ta lớn?
Dương Phàm phì một tiếng:- Cô đó, to như nhau.
Bộ Yên nói:- Em xem xem.
Ảnh chụp rất đẹp, nhất là phía sau còn có những bức ảnh trần như nhộng. Tất cả các cô gái tự tin vào cơ thể mình đều thích chụp ảnh khỏa thân, chỉ là cách biểu hiện khác nhau mà thôi.
Lúc này Hiểu Vân đã vào, thấy hai người đang hăng hái xem ảnh, không khỏi nhỏ giọng hết:- Muốn chết à, nhìn gì mà nhìn.Hiểu Vân vừa nói thế liền chạy tới, đoạt lấy con chuột, tắt đi. Sau đó nhìn Dương Phàm đầy u oán, lại nhìn Bộ Yên, rồi khẽ dùng mông đẩy đẩy Dương Phàm:- Người ta chụp cái này chỉ là muốn làm kỷ niệm, đến lúc già sẽ bỏ ra xem. Bây giờ bị người khác thấy hết rồi.
Dương Phàm nhìn Bộ Yên nói:- Muốn nhìn đâu khó gì, hai người nhìn nhau là được mà.
Hai người thật không ngờ từ miệng Dương Phàm có thể nói ra lời này, không khỏi nhìn nhau, đều trừng mắt nhìn Dương Phàm:- Không ngờ tên Dương Phàm này lại là kẻ lưu manh.
Dương Phàm nhún vai, lên mạng, cười nói:- Bây giờ biết cũng không muộn, các người còn có cơ hội lựa chọn.Vừa nói liền vào mạng đọc báo.
Hai người phụ nữ không nói gì, lẳng lặng suy nghĩ, cuối cùng đều thở dài một tiếng, ra khỏi phòng ngủ. Dương Phàm cho hai người quyền lựa chọn. Nhưng có mấy người phụ nữ khi gặp phải lựa chọn mà quyết định bỏ qua cơ chứ. Hầu hết phụ nữ đều muốn phụ thuộc vào một người đàn ông. Người đàn ông ưu tú luôn được phụ nữ muốn.
Thế nào là ưu tú, mỗi người phụ nữ đều có cách giải thích khác nhau. Chẳng qua suy nghĩ của Hiểu Vân và Bộ Yên là tương tự nhau. Thực ra hầu hết phụ nữ trên thế giới này đều có suy nghĩ tương tự về người đàn ông ưu tú.
Bữa tối Hiểu Vân và Bộ Yên cùng nhau làm. Dương Phàm không thèm giới thiệu hai người với nhau. Lúc xuống tầng ăn cơm, hai người phụ nữ đang túm tụm lại nói chuyện nhỏ to, giống như bạn cũ bao năm vậy. Trong hoàn cảnh đặc biệt, năng lực thích ứng của phụ nữ mạnh hơn đàn ông nhiều.
Bữa cơm trôi qua trong yên ả, Dương Phàm lên lầu, đứng trước cửa sổ hút thuốc. Hiểu Vân lặng lẽ đi lên, lấy một bộ áo ngủ mới đặt lên giường, sau đó nói:- Trên này có nhà tắm.
Dương Phàm đột nhiên quay đầu lại hỏi:- Có phải chị cảm thấy quá hoang đường, và cảm thấy rất ủy khuất?
Hiểu Vân gật đầu, sau đó lại vội vàng lắc đầu, nói một câu:- Đàn ông thành thật hầu hết đều là kẻ vô dụng, bất lực.
Dương Phàm cười cười:- Trên thế giới này giống như một Kim Tự Tháp, người đứng ở trên đỉnh cao nhìn xuống không có mấy người.
Hiểu Vân cười cười, nói:- Tôi muốn là một trong số ít người đó.
Lúc tắm không ngờ không bị quấy rầy. Có thể đây là vì không quen có thêm một người nữa. Nếu không Hiểu Vân hoặc Bộ Yên rất có thể lẻn vào tắm cùng Dương Phàm.
Nhưng khác với Dương Phàm, hai người phụ nữ lại cùng vào toilet, thời gian khá dài, lúc ra cũng ra cùng nhau, rất có thể là do hai người đã nói với nhau từ trước. Hai người phụ nữ sau khi tắm xong đều lặng lẽ nằm xuống hai bên Dương Phàm.
Phụ nữ sau khi tắm, trên người luôn có một mùi hương nhàn nhạt, ngửi rất thoải mái. Dương Phàm nhắm mắt lại, lặng lẽ ngửi mùi hương tràn ngập trong không khí.
Thứ tự cuối cùng là lấy đồng tiền ra để quyết định, bên thua phải lên trước. Phương pháp đánh cuộc này làm Dương Phàm hơi tức Kim Dung. Phương pháp âm độc của Kim Dung, nhà văn bình thường sao có thể so sánh được.
Có thể do nửa tháng không , cũng có thể là do tác dụng của canh thập toàn đại bổ, đồng chí Dương Phàm biểu hiện rất thần dũng. Chẳng qua thể lực con người cũng là có hạn. Đến cuối cùng hắn mệt mỏi dựa lưng vào tường hút thuốc, nhìn hai người phụ nữ trước mặt. Một người ngồi trên đùi mình, không ngừng rên rỉ. Người còn lại thì cầm lấy tay của Dương Phàm, đặt lên ngực. Dương Phàm càng ghen ghét tên Đại la kim tiên trong truyện Quan Tiên, làm suốt ngày mà không mệt.
Cả tối nay thực ra chỉ là hai người phụ nữ chiến đấu với một , tiến hành cuộc chiến tiêu hao thể lực địch. Quá trình rất kích thích, nhưng ký ức lưu lại cho mọi người lại không nhiều. Dương Phàm chỉ nhớ mang máng của Bộ Yên chảy rất nhiều như nước chảy. Hiểu Vân lại thích tay hắn vân vê hạt đậu của mình.
Sáng sớm thức dậy, có hai chiếc chân trắng nõn đè lên người. Đêm qua, sau nửa quá trình, Dương Phàm bảo hai nàng tự do phát huy chiến thuật để hắn giữ sức.
Đứng trước gương trong toilet, Dương Phàm phát hiện trên mặt có chút vấn đề. Mình trong gương trông khá dữ tợn, trên trán có chút sát khí, râu dưới cằm đã mọc khá dài. Được hai người phụ nữ giúp mặc quần áo, Dương Phàm đeo máy tính xách tay đi ra ngoài. Trời đã sáng tỏ, nhìn đồng hồ thì thấy mới sáu rưỡi, vẫn về kịp giờ làm.
- Buổi sáng có hai cuộc họp, buổi chiều có cuộc họp ở phòng lâm nghiệp.Lâm Đốn nói lịch hôm nay. Hôm nay là cuối tuần nên hai người phụ nữ không xuống Vĩ Huyền. Hết giờ làm Dương Phàm sẽ lên đó.
Hai cuộc họp buổi sáng rất nhàm chán, tất cả đều là mấy chuyện linh tinh. Cuộc họp buổi chiều ở phòng lâm nghiệp còn thú vị chút. Lãnh đạo huyện tham gia cuộc họp là Dương Phàm và Khổng Thắng Đông. Vấn đề chủ yếu của cuộc họp chính là mở rộng quy mô kinh tế lâm nghiệp như thế nào. Rất hiểu nhiên người bên dưới rất sốt ruột, đặc biệt là trưởng phòng Ngô. Lúc làm báo cáo, không ngừng nhấn mạnh phải đẩy nhanh tốc độ, cũng phải làm thật nhanh. Cố gắng trong năm nay sẽ tăng diện tích trồng rừng là ba mươi ngàn mẫu, sau đó sẽ tổng kết kinh nghiệm thành công.
Dương Phàm rất kỳ quái cầm bản báo cáo này. Mình đã nói với Hồng Thành Cương về vấn đề này, sao chỉ trong nháy mắt lại chuyển thành nắm chắt cơ hội, cố gắng trong năm nay mở rộng diện tích trồng rừng, phát triển kinh tế rừng?
Dương Phàm mặt không chút cảm tình nhìn Khổng Thắng Đông. Khổng Thắng Đông hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Phàm. Chi tiết này làm cho Dương Phàm lập tức hiểu ra, đây là Khổng Thắng Đông muốn làm ra điểm thành tích, cố gắng tiến vào thường ủy. Trong hội nghị thường ủy bây giờ, Dương Phàm nếu không nói thì thôi, chỉ cần nói một câu sẽ được ủng hộ nhiệt liệt. Mỗi cuộc hội nghị thường ủy, Dương Phàm không gật đầu đồng ý, Hạ Tiểu Bình và Tô Diệu Nga cũng sẽ không mở miệng nói. Hồng Thành Cương đang định thay đổi tình hình này. Dương Phàm từ chuyện này rất nhanh nghĩ đến vấn đề quặng mỏ ở xã Thỏ Lĩnh. Nghĩ đến chánh văn phòng huyện ủy Giang Tâm Hà, nghĩ đến chủ tịch Giang Sơn – xã Thỏ Lĩnh.
Dương Phàm đột nhiên phát hiện mình không thể không đối mặt với một sự thật. Đó chính là kỳ trăng mật với Hồng Thành Cương đã kết thúc. Dương Phàm suy nghĩ thật nhanh, nghĩ đến những người trong thường ủy. Bảo Thành – bí thư công an huyện và Diệp Minh Vũ - trưởng ban tổ chức là người của Lý Thụ Đường. Hồng Thành Cương rõ ràng đã nghiêng về phía Lý Thụ Đường. Đồng Phương – chủ tịch ủy ban kỷ luật là người của Vương Thần, phiếu này không khó khăn gì. Lưu Nguyên là người của Hạ Trì Dân, trước đây là phó chủ tịch huyện Nam Sơn điều đến đây, nhất định phải tranh thủ. Mễ Lan – trưởng phòng thông tin tuyên truyền, bối cảnh của người phụ nữ này khá phức tạp, trước đây vốn là cục phó cục Văn hóa, hình như không dựa vào bên nào.
Trưởng phòng Ngô đọc xong báo cáo có chút mệt, đưa tay lên lau mồ hôi. Hắn có chút lo lắng nhìn Dương Phàm. Dương Phàm không có biểu hiện gì, ngón tay khẽ gõ gõ trên mặt bàn, còn cầm điếu thuốc.
Trưởng phòng Ngô cố lấy dũng khí, ho khan một tiếng:- Tiếp theo mời phó bí thư Dương có chỉ thị.
Dương Phàm cười cười, nhìn mọi người trong cuộc họp. Người tham gia cuộc họp không ít, đều là các lãnh đạo xã và thị trấn phụ trách lâm nghiệp. Suy nghĩ một chút, Dương Phàm vẫn nở nụ cười nói:- Nói thật, báo cáo này tôi chưa đọc qua, vì thế không có chỉ thị gì hết. Bây giờ không còn sớm, tôi thấy nên kết thúc cuộc họp.
Đáng lẽ đến lượt Khổng Thắng Đông phát biểu, nhưng Dương Phàm nói như vậy chẳng khác gì làm Khổng Thắng Đông không thể phát biểu. Mọi người bên dưới đều ngừng thở, nhìn hai vị lãnh đạo bên trên. Khổng Thắng Đông cố nhịn, chuyện này Hồng Thành Cương đã đồng ý cho hắn làm chủ, báo cáo không đưa cho Dương Phàm xem. Bây giờ Dương Phàm làm như vậy, chẳng khác gì nói trắng ra:
Mày dựa vào cái gì dám làm như vậy sau lưng tao. Nghĩ tao không tồn tại sao?

Dương Phàm làm như vậy đúng là hơi quá đáng, nhưng vô hình trung nhắc nhở cho tất cả mọi người bên dưới biết một điều. Đó là Dương Phàm bình thường không có ý kiến gì, nhưng nếu hắn kiêu ngạo, không ai cản nổi.
Gần như không cho Khổng Thắng Đông bất cứ cơ hội gì, Dương Phàm nói xong liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng họp, lưu lại một loạt ánh mắt đang nhìn mình. Về phòng làm việc, Dương Phàm tức giận ngồi xuống, cười lạnh một tiếng.
Sự thật hiện ra trước mắt, Dương Phàm – thường ủy thứ tư đã bắt đầu đấu với bí thư huyện ủy Hồng Thành Cương. Cuộc họp chiều nay chính là pháo hiệu. Thực ra lần này chỉ là lần Hồng Thành Cương thử dò xét. Đừng thấy lần trước hắn nói với Giang Tâm Hà là phải nhịn, nhưng trên thực tế là nói trái với lương tâm. Có lãnh đạo nào cam tâm một vấn đề lớn như vậy bị người cản trở, càng không nói người phụ nữ của mình tổn thất trăm ngàn. Trên bàn cơm tối hôm trước sau khi được Diệp Minh Vũ cùng Bảo Thành ủng hộ, Hồng Thành Cương quyết định thử một lần.
Lúc Khổng Thắng Đông gọi điện cho Hồng Thành Cương, vẻ mặt hắn lập tức thay đổi, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Dương Phàm có thể biết chuyện này do mình đồng ý không? Nhất định là biết, đã biết mà còn không nể mặt Khổng Thắng Đông như vậy, nói rõ hắn không coi mình vào đâu.
Hồng Thành Cương trở nên âm trầm, nhìn ra ngoài cửa sổ, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Dương Phàm ngồi trên ghế, hút hết mấy điếu thuốc, một lúc sau hắn gọi cho Trầm Ninh. Trầm Ninh đang rất vui vẻ, cười ha hả hỏi:- Nghĩ gì mà gọi cho tao thế? Gần đây không thấy mày đâu cả.
Dương Phàm cười nói:- Tìm chỗ nói chuyện đi, đến phòng của tao trong khách sạn Vân Lĩnh.
Trầm Ninh lập tức ngửi thấy mùi khác thường, cười hắc hắc nói:- Không vấn đề gì, lập tức tới ngay.
Dương Phàm thu dọn một chút, dặn Lâm Đốn hai câu, về khách sạn. Trầm Ninh đã đợi hắn ở cửa, vẻ mặt cười cười như kẻ trộm. Dương Phàm vừa nhìn bộ mặt này liền hiểu Trầm Ninh coi như biết mình muốn làm gì. Người này không hổ là bạn học cũ, có lẽ nghe được tin tức gì, đoán một chút là biết câu trả lời.
Sau khi ngồi xuống, Trầm Ninh quả nhiên cười cười nói trước:- Sao? Bí thư Hồng cảm thấy giọng nói không đủ lớn, muốn lớn hơn hả?
Dương Phàm cười nói:- Người đều dùng cái mông quyết định cái đầu. Mày có thể cho phép một thằng không nghe lời, gây chuyện xấu cho mày không? Tao thấy công an huyện Vĩ Huyền bây giờ đều là người mày điều từ Uyển Lăng xuống, đúng không?
Trầm Ninh cười hắc hắc nói:- Đương nhiên rồi, địa bàn của tao, hiển nhiên phải nắm chắc trong tay. Nói đi, muốn tao làm gì?
Dương Phàm nói:- Điều tra chi tiết về Mộc Lan và Lưu Nguyên. Thứ hai có hội nghị thường ủy, mày biết nên làm như thế nào chứ?
Trầm Ninh nghe Dương Phàm nói, lập tức cười nói:- Tao đã làm trước chuyện này rồi. Lưu Nguyên là người của Hạ Trì Dân, bây giờ thì không có chỗ dựa. Con trai hắn là bạn học hồi cấp hai với chúng ta. Gọi là Lưu Cảm Đương, chính là thằng đầu ngu mà thích ra vẻ đó, mày nhớ không?
Dương Phàm nghe thấy thé, vỗ đầu nói:- Tao nhớ ra rồi, thằng này hồi lớp bẩy còn đánh nhau với chúng ta.
Trầm Ninh cười nói:- Chính là nó, bây giờ đang là một nhân viên tài chính ở xã Thủy Dương. Mẹ kiếp, còn không làm được lãnh đạo xã. Quan trọng nhất chính là Lưu Nguyên sắp đến tuổi về hưu, lại bị chuyện của Hạ Trì Dân ảnh hưởng, nên Lưu Cảm Đương cũng sống khó khăn.
Dương Phàm cười hắc hắc nói:- Lát nữa mày liên hệ với nó, tối cùng nhau ăn cơm. Đối phó được Lưu Cảm Đương là đối phó được Lưu Nguyên.
Trầm Ninh gật đầu nói:- Bây giờ nói đến Mễ Lan. Người phụ nữ này hình như bốn mươi tuổi, là người Vu Thành. Chồng chị ta là người Uyển Lăng, là hiệu trưởng trường Lục Trung. Người phụ nữ này điển hình là một người thuận lợi trong chốn quan trường, rất may mắn, có bằng cấp, lại còn trẻ, vì thế rất nhanh thăng chức. Chẳng qua nghe nói lần này bị điều xuống đây là do Lý Thụ Đường muốn nhét người vào cục Văn hóa. Tình huống của chồng chị ta, tao không rõ lắm.
Dương Phàm không khỏi cảm thấy đau đầu. Mễ Lan này ở trong hội nghị thường ủy thường không nói lời gì, không thể xác định. Xem ra rất khó mượn sức. Dương Phàm cảm thấy bất đắc dĩ.
- Tình hình Mễ Lan, mày điều tra thật kỹ. Phải hiểu rõ tình huống gia đình, ngay cả mẹ chị ta họ gì cũng không được bỏ qua.
Trầm Ninh gật đầu, hai người bàn bạc xong thì thấy đã đến giờ nghỉ. Hai người cùng nhau về Uyển Lăng. Dương Phàm muốn về chỗ Hiểu Vân trước. Trầm Ninh ngồi xe Dương Phàm, gọi điện cho Lưu Cảm Đương. Thấy đã đến Uyển Lăng, Trầm Ninh coi như đã liên hệ được với Lưu Cảm Đương.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Sỹ Đồ Phong Lưu.