Chương 225: Yêu Cầu Bình Đẳng
-
Sỹ Đồ Phong Lưu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 1934 chữ
- 2020-05-09 01:12:13
Số từ: 1928
Nguồn: hoanguyettaodan.org, vipvandan.vn
Phạm Huyên lúc mới vào trông rất khiêm tốn, bây giờ xem ra chính là để mê hoặc đối thủ. Từ khi bắt đầu tiếp xúc, người phụ nữ này luôn cố gắng giữ quyền chủ động. Vì đạt được mục đích còn cố ý cho cấp dưới gây sự. Đáng tiếc Dương Phàm lại là kẻ mềm, cứng không chịu.
Thu hồi vẻ tươi cười, ánh mắt Dương Phàm lập tức trở nên lạnh lùng, nhìn Phạm Huyên rồi nói:- Xem ra tôi cần phải đánh giá lại về cuộc đàm phán này.
Phạm Huyên cười cười với hắn:- Giống nhau.
Dương Phàm nói:- Bất cứ cuộc hợp tác nào trên thế giới này đều chỉ có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau khi hai bên có thành ý. Như vậy cuộc đàm phán nhất định sẽ tốt. Đương nhiên trong đó có một điều kiện kiên quyết là bình đẳng. Nếu cô Phạm hy vọng có thể lấy thái độ cao cao tại thượng, như vậy tôi nghĩ cuộc đàm phán lần này không cần tiếp tục nữa.
Theo những gì mà Phạm Huyên biết về hoạt động thời gian qua của những người Vĩ Huyền, có thể thấy Dương Phàm đang chạm khắp nơi. Cuộc gặp không chính thức giữa Dương Phàm và Trần Chí Quốc, nội dung sơ lược Phạm Huyên cũng biết. Phạm Huyên gần như lập tức có phán đoán Dương Phàm đang rất gấp. Cho nên Phạm Huyên đoán biểu hiện bây giờ của Dương Phàm là giả vờ.
- Anh cho rằng trên thế giới này có bình đẳng đúng nghĩa sao?Phạm Huyên cười lạnh nói, trong mắt hiện ra vẻ khinh thường.
Dương Phàm bây giờ đã luyện được đến độ vui, giận không lộ ra mặt. Phạm Huyên khiêu khích như vậy, Dương Phàm có thể cảm nhận được người phụ nữ này vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn.
Càng là người như vậy, Dương Phàm càng thêm mạnh mẽ. Dương Phàm rất không thích loại người này. Nhưng đây là đàm phán, nên Dương Phàm vẫn bình tĩnh nói:- Cô đàm phán với ai khác có bình đẳng hay không, tôi không quan tâm. Nhưng nếu cô muốn đàm phán với tôi, nhất định phải có thái độ đúng mực. Có thể rất nhiều người cố gắng kêu gào tập đoàn các người xuống đầu tư. Chẳng qua tôi nói rõ cho cô biết, ở chỗ tôi, cô tốt nhất thu lại cái tâm trạng mình là bề trên đi. Vĩ Huyền đúng là nghèo và lạc hậu. Nhưng tôi không bao giờ xin đầu tư của cô. Điều tôi có thể làm đó chính là bất cứ nhà đầu tư nào xuống Vĩ Huyền, tôi sẽ toàn lực bảo vệ quyền lợi hợp pháp của các nhà đầu tư.
Dương Phàm nói xong liền đứng dậy, quay đầu lại cười nói với Bộ Yên:- Thu xếp một chút, chúng ta đi.Sau đó Dương Phàm quay đầu lại cười nói với Phạm Huyên:- Xin lỗi tôi thấy cuộc đàm phán hôm nay nên kết thúc sớm.
Phạm Huyên cười cười đứng lên, hơi khom người chào Dương Phàm, nói:- Xin lỗi phó bí thư Dương, tôi xin lỗi vì những lời nói vừa rồi. Anh cho tôi thấy khả năng thành công của cuộc đàm phán hôm nay. Bây giờ tôi thành tâm xin anh tiếp tục cuộc đàm phán.
Một cuộc đàm phán có khả năng xung đột, bởi vì Phạm Huyên thay đổi thái độ nên đã biến mất. Bộ Yên và Hứa Phi đều lộ ra vẻ hưng phấn, cùng nhìn Dương Phàm. Trên mặt Dương Phàm lúc này không có bất cứ thay đổi gì. Hắn ngồi xuống nói:- Như vậy còn chờ gì nữa, tiếp tục đi.
Trong lòng Dương Phàm không hề thả lỏng vì lời xin lỗi của Phạm Huyên. Ngược lại hắn càng thêm cảnh giác với người phụ nữ này. Một người phụ nữ còn có thể trấn tĩnh như vậy, nhất định là một nhân vật lợi hại. Mình chỉ là một người mới trong các cuộc đàm phán, không biết chừng có rất nhiều cạm bẫy đang chờ mình.
Dương Phàm càng thêm cẩn thận. Hắn quyết định cuộc đàm phán hôm nay chỉ tiến hành tiếp xúc bên ngoài, cố gắng không dính dáng gì đến những việc thực chất.
- Có thể giới thiệu cho tôi về bản quy hoạch và ý tưởng khu công nghiệp tuần hoàn của huyện các anh được không?Những lời này của Phạm Huyên làm Dương Phàm cảm thấy đây là dùng đá hỏi đường. Dương Phàm không biểu hiện gì, quay sang nói với Hứa Phi:- Hứa Phi, anh giới thiệu cho cô Phạm đây.
Hứa Phi là người làm kỹ thuật, là người khá đơn thuần. Vì thế hắn đứng lên bắt đầu giới thiệu khá lộn xộn về khu công nghiệp tuần hoàn của Vĩ Huyền. Phạm Huyên bề ngoài nghe rất cẩn thận. Nhưng Dương Phàm có thể cảm giác được ánh mắt của người phụ nữ này vẫn nhằm vào mình. Trên thực tế trong lòng Phạm Huyên đã không còn coi nhẹ Dương Phàm như trước nữa. Có thể nói tất cả phán đoán về Dương Phàm trước đây đã sai.
Một lãnh đạo trẻ tuổi như vậy, lúc trước Phạm Huyên có một suy nghĩ rất đơn giản về Dương Phàm. Thanh niên đắc chí, đúng là lúc đang muốn mau chóng đạt được thành tích. Bây giờ xuất hiện một người đến đàm phán, theo Phạm Huyên nghĩ Dương Phàm đương nhiên sẽ rất mong chờ mới đúng. Dương Phàm dù sao cũng còn trẻ. Về kinh nghiệm sao có thể là đối thủ của Phạm Huyên đã 33 tuổi. Nói về năng lực, còn trẻ như vậy đã là lãnh đạo Hyện ủy, nhà không có bối cảnh rất lớn mới là lạ. Nếu dựa vào bối cảnh gia đình mà đạt được vị trí này, như vậy năng lực cũng có hạn.
Nhìn Dương Phàm luôn mỉm cười và rất bình tĩnh, một cảm giác háo thắng dâng lên trong lòng Phạm Huyên. Hình như rất nhiều năm rồi cô ta không gặp đối thủ thú vị như vậy. Phạm Huyên lúc này mới chú ý đến người đàn ông ngồi đối diện thực ra rất đẹp trai, khí chất ưu tú. Dù nói như thế nào, Phạm Huyên cũng đã coi Dương Phàm là một đối thủ đáng tôn trọng.
Sau khi Hứa Phi nói xong, Dương Phàm giơ tay lên bảo:- Thực ra dù chúng tôi nói như thế nào cũng không bằng mọi người đến Vĩ Huyền thăm quan. Cơ sở khai thác than của chúng ta sẽ lập tức khởi công. Đây coi như là bước đi đầu tiên của chúng tôi. Bước thứ hai, chúng tôi hy vọng có thể cùng tiến với mọi người. Chúng tôi có thái độ khao khát, nhưng tuyệt đối không phải cầu xin.
Phạm Huyên cười nói:- Phó bí thư Dương, có thể tiết lộ một chút quá trình đàm phán của các anh với tập đoàn thép Bảo Cương không?
Dương Phàm cười cười, thản nhiên nói:- Điều này, cô cảm thấy có thể sao?
Phạm Huyên nhún vai cười nói:- Ok, coi như tôi chưa nói gì.Vừa nói Phạm Huyên quay đầu lại nhìn nữ thư ký phía sau, nói:- Tiểu Thiên, em nói về tình hình bên phía chúng ta.
Nữ thư ký Tiểu Thiên đứng lên nói:- Mấy năm nay kinh tế trong nước liên tục phát triển với tốc độ cao, nhu cầu thép và giá thành vẫn không ngừng tăng lên.
Tiểu Kiều cố ý nhấn mạnh điều này, đó chính là tập đoàn thép Bắc Kinh chưa bao giờ phải lo lắng tìm đối tượng hợp tác. Dương Phàm chăm chú lắng nghe, chẳng qua hắn nghe thấy tập đoàn thép Bắc Kinh muốn khống chế 100% cổ phần, hắn không khỏi nhíu mày, nhưng không mở miệng cắt ngang lời đối phương.
Lúc Dương Phàm cau mày, Phạm Huyên khẽ cười một tiếng. Vẻ mặt hai người lập tức trở nên đối lập.
Rất kiên nhẫn nghe xong yêu cầu về điều kiện kiên quyết để hợp tác mà đối phương đưa ra, Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi nói:- Trao đổi tài liệu giữa hai bên, hôm nay đến đây là kết thúc.
Nói xong Dương Phàm đứng lên, cười cười với Phạm Huyên:- Không cần biết sau này có thể thành công hợp tác hay không, tôi cũng rất vui vì đã được gặp cô. Cô là một người phụ nữ xuất sắc.
Dương Phàm tiễn khách, Phạm Huyên cũng không có lý do gì để tiếp tục nữa. Lúc này trong lòng Phạm Huyên như có lửa đốt. Trong các cuộc đàm phán, một bên ra giá, một bên mặc cả, đó chính là quy củ của vòng tròn này. Nhưng người thanh niên này lại không để ý đến quy củ đó, hơi nghe thấy điểm không đúng, lập tức không muốn làm.
Trong lòng Phạm Huyên đã có chút xúc động, cô ta không khỏi thầm kinh hãi vì mình không biết từ lúc nào đã không giữ được bình tĩnh. Hôm nay chẳng qua chỉ là cuộc tiếp xúc đầu tiên, hai bên mới bắt đầu ở giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau. Về lý, phản ứng của Dương Phàm là rất bình thường. Phạm Huyên lập tức hiểu được vấn đề là ở chính mình. Bởi vì buổi tiếp xúc hôm nay khác hẳn so với khi đàm phán các đối thủ trước đây. Cô ta luôn lợi dụng sự cường đại của tập đoàn mà gây áp lực thật lớn lên đối thủ, rất dễ dàng khiến ý chí chống cự của đối thủ tan thành mây khói.
Mấy năm nay do mình quá thuận lợi
Phạm Huyên thầm nhắc nhở mình, sau đó đứng dậy, cười cười với Dương Phàm, đưa tay ra:- Hy vọng còn có thể gặp lại.
Dương Phàm cầm tay người phụ nữ này, cười nói:- Tôi cũng hy vọng như vậy. Chẳng qua cô nếu muốn gặp tôi, như vậy có thể xuống Vĩ Huyền.
Phạm Huyên ngẩn ra, lập tức có phản ứng, cười cười rụt rè, nói:- Như anh mong muốn.
Phản ứng này của Phạm Huyên làm Dương Phàm có cảm giác đánh vào không khí. Thực ra Dương Phàm hiểu về kỹ xảo đàm phán kinh doanh, mình chính là đệ tử của Phạm Huyên. Cho nên ngay từ đầu Dương Phàm đã đưa ra đối sách đó là làm cho đối phương mất tỉnh táo, như vậy dễ bại lộ nhiều thứ.
Dương Phàm vốn nghĩ mình đã thành công, nhưng câu nói cuối cùng này của Phạm Huyên làm cho hắn hiểu rõ đây mới là bắt đầu. Tiễn mấy người Phạm Huyên rời đi, Dương Phàm vừa có chút thất vọng, lại vừa âm thầm đắc ý. Chỉ cần tập đoàn thép Bắc Kinh có người xuống Vĩ Huyền khảo sát, sau này quyền đàm phán sẽ nằm trong tay mình. Trên thực tế Dương Phàm cũng không hy vọng gì nhiều, hắn chỉ mong tiến hành đàm phán công bằng. Điểm này thông qua hai công ty đã tiếp xúc, không có ai là muốn đối xử công bằng với Vĩ Huyền. Điều này làm cho Dương Phàm có chút tức giận.