Chương 286: Làm Cả Đôi


Số từ: 1985
Nguồn: hoanguyettaodan.org, vipvandan.vn
Thu Vũ Yến tự mình đến khách sạn, tìm đến phòng Dương Phàm, gõ cửa rồi vào. Thấy ba người phụ nữ hại dân hại nước, Thu Vũ Yến không khỏi ngẩn ra. Những cô gái có khí chất và sắc đẹp như thế này, nói khó gặp cũng không hề quá đáng. Làm người ta bực mình đó là trong phòng lại có ba người.
Chu Dĩnh mở cửa mang theo tâm trạng đề phòng quan sát Thu Vũ Yến. Thực ra Thu Vũ Yến là cô bé trong gia đình giàu có, khí chất của bản thân cũng không kém gì mấy. Sau khi đấu Dương Phàm, trên người Thu Vũ Yến không còn sự kiêu căng kia nữa, mà thêm vào phần thành thục.
Thu Vũ Yến mỉm cười vào phòng, 4 cô gái làm cả căn phòng sáng rực lên.
- Tôi tên Thu Vũ Yến, Phó bí thư Dương gọi điện bảo tôi đến đây.Thu Vũ Yến cố nén kinh ngạc trong lòng, bình tĩnh giới thiệu. Ba người phụ nữ cười hì hì đi lên bắt tay, chào hỏi một phen, mọi người coi như biết nhau.
Không thấy Dương Phàm, Thu Vũ Yến có chút ngạc nhiên:- Phó bí thư Dương không ở đây sao?Nếu như là người cẩn thận, sẽ thấy một tia mất mát trong mắt Thu Vũ Yến. Nhất là khi Thu Vũ Yến gặp Trương Tư Tề, vẻ mất mát này càng thêm rõ ràng. Thu Vũ Yến không thể không thừa nhận, Trương Tư Tề xinh không kém mình, về khí chất lại hơn một chút. Thực ra Trương Tư Tề sống trong gia đình như vậy, khí chất chẳng bao giờ cần lộ ra ngoài. Bởi vì đối với Trương Tư Tề mà nói, khí chất này đã có từ khi mới sinh ra.
Mặc dù nói con người sinh ra đều bình đẳng, nhưng phải thừa nhận trên thế giới này có một nhóm người khởi đầu tốt hơn người khác nhiều. Quan trường như một Kim Tự Tháp vậy, càng lên cao càng nhỏ. Người ở tít trên cao, con cái bọn họ trời sinh đã có chỗ đứng khác hẳn con nhà khác. Cho nên mọi người là bình đẳng chỉ là trên pháp luật, trên giấy tờ mà thôi.
Lúc này khi Thu Vũ Yến đối mặt với ba người phụ nữ, cũng có cảm nhận này. Thu gia có tiền, nhưng con nhà có tiền & con nhà có quyền khác hẳn nhau về khí chất.
Bề ngoài thì ba cô gái này thể hiện rất tùy ý, còn cười khách khí. Nhưng trên thực tế sau lưng ba người phụ nữ này có một bức tường vô hình.
Thu Vũ Yến lúc này không khỏi thở dài một tiếng, có lẽ chỉ có cô gái như Trương Tư Tề mới xứng với Dương Phàm. Đây đúng là một con nhà gia giáo, quyền lực, có khí chất trời sinh.
Hẹn ngày mai đi xem phòng, Thu Vũ Yến biết ý đứng dậy rời đi, không tiếp tục hỏi Dương Phàm đi đâu. Mấy người Trương Tư Tề đã không muốn trả lời, vậy Thu Vũ Yến cũng né đề tài này.
Trên thực tế Dương Phàm lúc này đang trong bãi đỗ xe thị ủy, vừa đi vừa nghe điện. Chiều về xử lý chút việc. Lúc sắp hết giờ, Liễu Chính Dương vội vàng đi lên hỏi mấy người Trương Tư Tề là sao. Dương Phàm nói ra câu tôi sắp kết hôn, sau đó tin tức truyền ra. Thực ra không cần Dương Phàm nói, tin tức này cũng truyền ra rất nhanh. Dương Phàm làm thủ tục đăng ký kết hôn ở cục Dân chính, người phụ nữ ở phòng đó chính là tuyên truyền viên tốt nhất. Đầu tiên là cả cục Dân chính đều biết, sau đó người này gọi, người kia gọi. Chỉ vài tiếng sau, khắp Uyển Lăng đều biết.
Lúc này Dương Phàm chỉ muốn ném điện thoại di động đi, bởi vì nó không ngừng vang lên. Dương Phàm liền lái xe rời đi, về khách sạn. Sau khi ngồi xuống liền nghe điện. Lúc này Dương Phàm mới ý thức được mình đã tạo thành thế lực rất lớn sau nhiều năm kinh doanh.
Về việc tổ chức tiệc ở Uyển Lăng, thái độ Dương Phàm rất kiên quyết, bất cứ ai hỏi, Dương Phàm đều nói không nhận quà, không mở tiệc. Những người đi gần Dương Phàm đều hiểu thói quen của hắn. Những người không đến gần Dương Phàm lại nghĩ thằng này thật biết giả vờ. Bao nhiêu người đều nghĩ cách bày tiệc rượu mời khách. Vậy mà mày lại không.
Lúc Dương Phàm đi vào cửa khách sạn, vừa lúc Thu Vũ Yến lái xe đi ra. Xa xa nhìn thấy Dương Phàm đi vào, Thu Vũ Yến do dự một chút nhưng cũng không gọi. Thu Vũ Yến đột nhiên nghĩ đến hai đường chéo thẳng tắp, ở một góc nào đó sẽ gặp nhau, rồi đi về hai hướng khác nhau. (Na ná: Hai cặp đùi song song sẽ gặp nhau ở bẹn ^^!)
Thu Vũ Yến cũng không biết ở trong một căn phòng khác, Kha Nghiên nghe được tin tức Dương Phàm sắp kết hôn, trái tim cũng nghĩ như Thu Vũ Yến.
Dương Phàm đang đau hết cả đầu, vào khách sạn. Trần Tuyết Oánh đứng dậy rời đi, trước khi đi còn nói một câu:- Chị hơi mệt, về phòng nghỉ, mai còn phải đi xem nhà.
Dương Phàm không buồn đứng dậy tiễn, chỉ lười biếng nói:- Không tiễn nhé.Sau đó nhìn Chu Dĩnh để đuổi cô bé đi, ý rất rõ ràng, cô bé đi đi chứ?
Chu Dĩnh coi như không phát hiện ra, ôm Trương Tư Tề, cười hì hì nói:- Tối em ngủ cùng Trương tỷ.
Dương Phàm căm tức nói:- Cô ấy là vợ anh mà.Nhưng trong lòng hắn còn nói thêm một câu:
Còn chưa được dùng mà
.
Chu Dĩnh không thèm để ý nói:- Rất xin lỗi, hai ngày này em trưng dụng.
Giữa Dương Phàm và Trương Tư Tề, quan trọng nhất là do trước kia Trương Tư Tề rụt rè và căng thẳng nên không hoàn thành, cuối cùng đã nắm được giấy đăng ký trong tay. Dương Phàm gần đây nhịn rất nhiều, trong đầu toàn ý nghĩ đó, muốn ôm người ngọc mà ngủ, mà...
Tinh trùng xông lên não làm Dương Phàm mất lý trí, hắn cười dâm đãng đi lên, nói:- Không đi hả? Chơi luôn cả hai.
Chu Dĩnh cũng không phải là cô bé không hề cố kỵ, không hiểu biết gì. Chu gia cũng sẽ không có một người con như vậy. Nếu không vì sao trước kia chỉ cần Dương Phàm giở trò lưu manh, Chu Dĩnh liền chủ động lùi ba bước cho đôi nam nữ này thân mật, thân mật. Chẳng qua tâm trạng Chu Dĩnh hôm nay rất không ổn, có cảm giác rất ủy khuất, thiệt thòi. Năm đó Dương Phàm ở Chu gia, đối với Chu Dĩnh rất tốt, rất quan tâm. Sao bây giờ lại thành bạn trai của người khác, hôm nay còn muốn kết hôn. Ở trong lòng Chu Dĩnh cho rằng, Dương Phàm và Trương Tư Tề lấy nhau là do lợi ích.
Càng là con nhà gia giáo tốt, càng quật cường và ngang bướng. Chu Dĩnh cảm thấy ngực mình tuy không to bằng Trương Tư Tề, nhưng các chỗ khác không kém gì mà. Nếu không cường đại sao chết sống muốn đi theo đường của Trương Tư Tề, vào cũng một cơ quan chứ.
Chu Dĩnh một lòng một dạ muốn so sánh với Trương Tư Tề, lại phát hiện tất cả cố gắng của mình đã thành công cốc, trong lòng khó chịu thế nào có thể nghĩ ra.
Hôm nay, chiêu thức của tên lưu manh Dương Phàm không đạt được hôm qua. Chu Dĩnh chẳng những không có ý lùi bước, ngược lại còn đi lên một bước, ưỡn ngực vào tay Dương Phàm đang đưa ra.
Đàn ông giở trò lưu manh, từ hành động của tay chân để phân tích đều là sờ loạn, nhưng mục tiêu công kích chủ yếu chính là ngực và mông của người phụ nữ. Dương Phàm tự nhận là hiểu rõ Chu Dĩnh, cho nên đưa tay ra định sờ ngực người ta. Một tay khác thì đưa ra kéo eo Chu Dĩnh lại. Nếu trước kia làm trò này ở trước mặt Trương Tư Tề, Chu Dĩnh nhất định sẽ kêu lên một tiếng:- Lưu manh.Sau đó Chu Dĩnh sẽ dễ dàng thoát khỏi tay Dương Phàm, như con mèo chạy sang bên chải vuốt đầu tóc, quần áo.
Nhưng hôm nay Chu Dĩnh lại có tâm trạng khó chịu, quyết tâm cho Dương Phàm và Trương Tư Tề vào cảnh rối loạn. Cho nên khi tay Dương Phàm chỉ còn cách ngực Chu Dĩnh vài phân, tay kia đang ôm lấy eo Chu Dĩnh. Dương Phàm đang thầm may mắn không sợ ngực, không bị Trương Tư Tề ở bên cạnh thấy, như vậy không biết có chiến tranh không nữa.
Chu Dĩnh đảo đảo con mắt, nở nụ cười đắc ý, người thuận thế đẩy về trước, hai cánh tay mềm mại mở ra bá lấy cổ Dương Phàm. Không thể nghi ngờ, Dương Phàm không kịp thu tay lại, đặt trên bộ ngực mềm mại mà co dãn kia. Mặc dù cách quần áo và áo lót, nhưng vẫn có thể cảm thấy rõ ràng.
Lúc trước khi Dương Phàm giở trò thì người thua cuộc bỏ chạy và đỏ mặt nhất định sẽ là Chu Dĩnh. Nhưng lần này lại ngược hẳn. Dương Phàm trợn mắt há mồm ra nhìn, vô thức nhìn xem Trương Tư Tề có phản ứng gì. Kết quả phát hiện Trương Tư Tề ngồi trên sô pha, cười hì hì nhìn bên này, không hề có ý tức giận.
Dương Phàm vẫn luôn tin rằng chỉ cần là phụ nữ, nhất định sẽ ghen. Đây là một định luật, dù là ở thời cổ đại, quyền lực nằm trong tay đàn ông thì phụ nữ vẫn sẽ ghen như thường. Cái này giống như cỏ dại trong núi vậy, nó dù bị khô héo, nhưng chỉ cần có cơn mưa xuân bay tới vẫn sẽ mọc khắp núi. Nếu không trong gia đình thời xưa sao lại đấu đá không ngừng? Vợ chỉ cần hơn hai, cũng đừng mong trong nhà yên bình.
Mặc dù trong đầu truyền đến cảm giác rất thoải mái. Từ chỗ Dương Phàm đứng có thể rõ ràng nhìn thấy hơn phân nửa chiếc bánh bao trắng nõn. Mặc dù bảo bối của Dương Phàm đang ngóc đầu dậy chọc vào bụng dưới Chu Dĩnh. Nhưng Dương Phàm đâu dám mạo hiểm, nhẹ nhàng thoát khỏi tay Chu Dĩnh đang ôm lấy cổ mình. Trên thực tế Chu Dĩnh lúc này đang nóng lên, cả người mềm nhũn, cho nên võ công luyện từ nhỏ đã không cánh mà bay, đâu ra sức lực nữa.
Dương Phàm rất dễ dàng thoát khỏi Chu Dĩnh dây dưa. Trên mặt Dương Phàm hiếm khi đỏ mặt, vậy mà bây giờ lại có. Dương Phàm xoay người rời đi, không quay đầu lại mà bỏ lại một câu:- Anh sang phòng bên ngủ.
Tiếng cửa khẽ mở và bịch một tiếng, Chu Dĩnh đã lấy lại lý trí. Nàng mất mát nhìn ra ngoài cửa. Trương Tư Tề lúc này đi tới, vỗ vỗ vai Chu Dĩnh, nhỏ giọng nói:- Em nếu không sợ bố mẹ điên lên, ông nội tức giận, thì làm vợ bé cho hắn cũng được.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Sỹ Đồ Phong Lưu.