Chương 336: Rút Củi Đáy Nồi


Số từ: 4972
Nguồn: hoanguyettaodan.org, vipvandan.vn
Cho nên sau khi Tào Dĩnh Nguyên lên nhận chức, trong vòng một tháng Tào Dĩnh Nguyên đã đi lại quanh các cơ qua, liên tục tổ chức các hội nghị học tập. Có lời đồn làm cho người ta hoảng sợ cũng không oan uổng gì cho Tào Dĩnh Nguyên.
Nguyên nhân mà Tào Dĩnh Nguyên làm như vậy là do lần này thành phố Hải Tân bổ nhiệm tám cán bộ cấp cục trưởng thì có bảy người là cấp dưới của Tào Dĩnh Nguyên mang từ thành phố Giang Hoài đến. Chuyện này không thể nghi ngờ là ý đồ sâu xa của Hác Nam. Những người này đi theo Tào Dĩnh Nguyên đến thành phố Hải Tân, thoáng cái đã chiếm bảy chức cục trưởng. Theo lý thuyết mà nói Tào Dĩnh Nguyên phải triển khai công việc tốt mới đúng.
Nhưng vấn đề rất nhanh đã xuất hiện, hầu hết cán bộ bên trong các cục ở thành phố Hải Tân là người địa phương. Người từ bên ngoài đến trong lúc nhất thời khó khống chế được tình hình. Điều này làm cho Tào Dĩnh Nguyên rất căm tức. Vì thế Tào Dĩnh Nguyên liền lợi dụng dư chấn của cuộc động đất chính trị lần trước để tiếp tục dọa quan chức bản địa. Hơn nữa còn có thể tiến hành tuyên truyền chỉ thị tinh thần của tỉnh ủy, tại sao lại không làm chứ?
Ý tưởng của Tào Dĩnh Nguyên không sai nhưng thủ đoạn lại hơi cực đoan. Điều này làm cho rất người người bất mãn sau lưng Tào Dĩnh Nguyên. Nhưng Tào Dĩnh Nguyên cũng không có biện pháp gì. Sau khi Dương Phàm đến nhận chức sẽ có thái độ gì, lão cũng không biết rõ. Chẳng may Dương Phàm là kẻ thù dai muốn tính toán chuyện trước đây, như vậy mình có thể sống thoải mái được sao? Bí thư thị ủy nắm quyền to về nhân sự nếu lợi dụng người địa phương để lấy quyền lực của Tào Dĩnh Nguyên cũng chẳng khó gì mà.
- XXX Đại Lục Tử.Lữ Ngọc Phương nhỏ giọng chửi một câu rồi từ từ đi lên lầu. Đã đến thời gian buổi làm việc. Hôm nay hai ban bệ thị ủy và ủy ban phải đi tiếp bí thư thị ủy sắp tới. Nghe trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Lý Hiếu Nghĩa nói, bí thư thị ủy trẻ tuổi này rất lớn. Lần này đến đây lại không lấy được chức thường vụ tỉnh ủy nên trong lòng nhất định sẽ rất tức giận, như vậy bí thư thị ủy sẽ phát tiết vào ai? Đương nhiên là cấp dưới. Trưởng ban Lý Hiếu Nghĩa cũng không muốn chọc giận vào bí thư thị ủy nên tìm cớ chạy đến Bắc Kinh.
Nghĩ đến cuộc sống gần đây cũng không tốt đẹp gì, tâm trạng của Lữ Ngọc Phương đang khá khó chịu.
Tâm trạng Lữ Ngọc Phương không tốt, Tào Dĩnh Nguyên cũng không tốt hơn là bao.
Xe vừa mới đến trụ sở ủy ban, Tào Dĩnh Nguyên liền nhận được điện thoại của phó bí thư thị ủy Ngô Địa Kim gọi tới, nói sẽ lập tức bố trí chuyện đi đón Bí thư Dương. Ngô Địa Kim hỏi Tào Dĩnh Nguyên có gì cần dặn dò không. Ngô Địa Kim cũng là người sống sót trong cơn động đất chính trị ở thành phố Hải Tân. Nguyên nhân là do Ngô Địa Kim mới tới. Theo suy nghĩ của Tào Dĩnh Nguyên, thằng ranh này vẫn chưa kịp hòa hợp với đám người cũ. Ngô Địa Kim trước đây là người ở văn phòng ủy ban tỉnh, người sau lưng hắn cũng không khó để đoán ra.
- Chờ điện thoại của ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy sau đó sẽ tiến hành.Tào Dĩnh Nguyên nói lại một câu. Lúc xuống xe Tào Dĩnh Nguyên cảm thấy rất nóng bức, đây là thành phố tận cùng phương nam nên mới sáng sớm đã rất nóng.
Tào Dĩnh Nguyên vội vàng chạy vào phòng làm việc hưởng thụ không khí mát mẻ mà điều hòa mang tới. Tào Dĩnh Nguyên nhìn chiếc bụng bự của mình không khỏi cảm thấy khó chịu. Đời này đừng mong tiến thêm một bước nữa, cứ chuẩn bị dừng ở vị trí này đi.
Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đi dạo phố sau đó một một loạt quyển sách và tạp chí liên quan đến bà mẹ và trẻ em. Ăn tối rồi đi ngủ sớm, lúc tỉnh dậy liền thu dọn một chút đồ đạc, Dương Phàm đang chuẩn bị đến ủy ban tỉnh chào chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên. Kết quả mới sáng sớm Nguyễn Tú Tú đã đến, còn mang theo người giúp Dương Phàm chuyển đồ đạc.
Dương Phàm gọi Nguyễn Tú Tú sang bên rồi cười nói:- Phó trưởng ban Nguyễn, tôi đang định đến chào chủ tịch tỉnh Hà một chút, sau đó xuống cũng không muộn.
Nguyễn Tú Tú liền cười nói:- Chào chắc không được rồi. Chủ tịch tỉnh Hà dẫn đoàn khảo sát đến Đông Nam Á rồi.
Không ngờ còn có chuyện này. Dương Phàm thực ra không rõ tại sao Hầu Tiếu Thiên còn phải tự mình dẫn đội đi nước ngoài. Dương Phàm cũng hiểu đôi chút về tình huống của Hầu Tiếu Thiên. Ông của Hầu Tiếu Thiên trước đây là một vị tướng ở phía Nam, sau đó chuyển đến tỉnh Nam Việc lăn lộn cũng được. Nhưng điểm khác Dương Phàm không hiểu. Chẳng qua Hầu Tiếu Thiên có thể ngồi ở vị trí chủ tịch tỉnh đã nói rõ rất nhiều điều.
Đương nhiên Dương Phàm là người của tỉnh Giang Nam. Triệu Việt lại rất ưu ái cán bộ tỉnh Giang Nam, trong mắt những người khác thì bây giờ trên trán Dương Phàm đã viết chữ
Triệu
Dương Phàm là người trong cuộc hiểu rất rõ, trước khi trở thành thường vụ tỉnh ủy, hắn tuyệt đối không xen vào chuyện trên tỉnh. Dù có trở thành thường vụ tỉnh ủy cũng phải im hơi lặng tiếng. Đương nhiên nếu có người không biết thời vụ, Dương Phàm cũng không hề nương tay để mặc.
Ba người Dương Phàm cũng không có nhiều hành lý cho lắm, một người một chiếc vali to và hai máy tính xách tay. Nguyễn Tú Tú mang theo ba người đến giúp nên bọn Dương Phàm căn bản không cần động tay, hành lý đã được mang lên xe. Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Lý Hiếu Nghĩa không có ở trong tỉnh. Vì thế tối qua Nguyễn Tú Tú đã đến xin chỉ thị của lãnh đạo về việc đưa Dương Phàm xuống. Lúc đó bí thư tỉnh ủy Triệu Việt và phó bí thư Giang Thượng Vân đang ngồi nói chuyện với nhau. Ý của phó bí thư Giang Thượng Vân chính là để Nguyễn Tú Tú tự mình đưa xuống. Bí thư tỉnh ủy Triệu Việt không cho ý kiến, không khác gì đồng ý.
Hiện tượng này cũng không hề kỳ quái. Dương Phàm là một cán bộ tương đương giám đốc sở, để một phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy đưa xuống đã nói rõ rất nhiều điều. Tình huống bình thường đều là do thường vụ tỉnh ủy đưa xuống. Chẳng qua bên phía tỉnh ủy không có trưởng ban Tổ chức cán bộ ở đây, trưởng ban thư ký tỉnh ủy đi thành phố Tây Hải, cho nên Nguyễn Tú Tú phải dẫn đội.
Trên đường đi Dương Phàm không tỏ vẻ gì nhiều, chẳng qua hắn thi thoảng nói chuyện với Trương Tư Tề, đề tài tự nhiên không nằm ngoài đứa bé trong bụng. Chu Dĩnh và Nguyễn Tú Tú ngồi chung một xe. Chu Dĩnh cầm máy PSP chơi đùa. Nguyễn Tú Tú muốn nói chuyện nhưng lại sợ làm Chu Dĩnh mất hứng.
Phía sau hai xe Audi còn có một chiếc xe công vụ, bên trên là mấy người của ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy.
- Bố trí công việc của Chu Dĩnh như thế nào vậy?Dương Phàm hỏi Trương Tư Tề.
Trương Tư Tề nghe xong không khỏi kinh ngạc nói:- Anh còn không biết à. Cô bé đó thực ra đang định xin nghỉ việc để đi chơi. Nghe Chu Dĩnh nói chơi đùa một năm, một năm rưỡi rồi mới đi làm lại. Cũng tốt, em đang định xin nghỉ một năm, yên tâm sinh con.
Thực ra Trương Tư Tề chuyển đến cơ quan nhà nước nào vẫn chưa được xác định. Nên dù có đi làm thì nàng ở nhà không hưởng lương cũng có ai dám nói không đâu.
Trương Tư Tề muốn xin nghỉ, Dương Phàm sẽ theo ý nàng. Nếu Chu Dĩnh muốn xin nghỉ, Dương Phàm cũng thoải mái một ít. Dù sao về sau Chu Dĩnh muốn đi làm, Dương Phàm giải quyết cũng là chuyện nhỏ. Chứ đừng nói còn có Chu Minh Đạo.
Dương Phàm không thể không cẩn thận suy nghĩ việc bố trí này của lãnh đạo tỉnh ủy. Mặc dù nói mình tuyệt đối không xen vào chuyện trên tỉnh nhưng dù như thế nào cũng không thể để lộ được. Nguyễn Tú Tú là phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, rõ ràng nghiêng về phía Triệu Việt. Nhưng thật ra trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Hiếu Nghĩa lại không dễ điều chỉnh. Cá nhân Triệu Việt đừng nhìn thân thiện nhưng là một bí thư tỉnh ủy sẽ tuyệt đối không cho phép một trưởng ban Tổ chức cán bộ nằm ngoài tầm tay của mình.
Trương Tư Tề rất nhanh tiến vào giấc ngủ. Dương Phàm cười cười đỡ nàng cho nàng ngủ thoải mái. Hơn nữa Dương Phàm còn cẩn thận lấy áo đắp lên người nàng, sau đó mới lặng lẽ nhìn được phía trước.
Xe mới đến trạm thu phí cao tốc thì đã thấy một đội xe chờ ở ven đường. Mười mấy chiếc xe xếp thành một hàng, xem ra người lãnh đạo của các ban đã đến. Lâm Đốn – chánh văn phòng thị ủy và Trầm Ninh – cục trưởng cục Công an đã đến trước Dương Phàm hơn 20 ngày có lẽ cũng trong đội ngũ này.
Tào Dĩnh Nguyên đứng ven đường đang khá lo lắng. Là thị trưởng thành phố Hải Tân, lão lo lắng nhất chính là Dương Phàm ghi nợ cũ. Năm đó mình không cho con gái qua lại với Dương Phàm, sau này Tào Dĩnh Nguyên cũng hơi hối hận nhưng không quá mạnh. Đáng tiếc trên thế giới này luôn là như vậy. Chỉ trong vòng 8 năm, Dương Phàm lúc trước chỉ là một trưởng phòng bây giờ đã là bí thư thị ủy. Mà lão một bí thư đảng ủy công an cục bây giờ lại dưới người ta.

Đúng là người so với người
Tào Dĩnh Nguyên thở dài một tiếng nghĩ đến tối qua nói chuyện với con gái về việc Dương Phàm sẽ đến làm bí thư thị ủy thành phố Hải Tân. Lúc đó vẻ mặt Tào Ny Ny khá kỳ quái sau đó chạy vào trong phòng cả đêm không ra ngoài. Nghĩ đến Tào Ny Ny bây giờ còn chưa lấy chồng, cả đêm hôm qua chỉ nghe thấy tiếng nức nở trong phòng con gái, trong lòng Tào Dĩnh Nguyên càng thêm chua xót.
Xuống xe thì thấy Tào Dĩnh Nguyên, Dương Phàm không khỏi nở nụ cười chân thành, đi lên bắt chặt tay mà nói:- Lão lãnh đạo vẫn khỏe chứ.Tào Dĩnh Nguyên không thể không tự hỏi một vấn đề. Dương Phàm việc gì cần phải tỏ ra thân thiện như vậy chứ? Hơn nữa vừa đi tới đã ra một chiêu sát thủ. Một chiêu này khiến cho Tào Dĩnh Nguyên rất nhanh mở ra một cục diện hoàn hảo cho mình.
Tại sao? Vấn đề này nhất định phải suy nghĩ cho ra.
Thị ủy quản lý nhân sự. Về vấn đề nhân sự, bí thư thị ủy buông tay cho thị trưởng đi làm. Đây là hành động bình thường sao? Bí thư thị ủy từ trước đến nay đều nắm chặt quyền nhân sự trong tay, đây là luật.
Nhưng vấn đề này lại ở ngay trước mặt mình. Tào Dĩnh Nguyên nhìn Dương Phàm cười cười không nói, đột nhiên lão lạnh toát cả sống lưng.
Càng nghĩ Tào Dĩnh Nguyên có cảm giác như lông tóc dựng đứng lên. Bí thư thị ủy trẻ tuổi này thể hiện quyền uy quá mơ hồ. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ suy nghĩ chính trị của Dương Phàm đã đạt đến một độ cao. Trong lúc nói chuyện phiếm vẫn để lộ ra khí thế của mình. Giống như một con gà dính đầy bụi vậy, nó vẫy lông một cái là bụi cát bay sạch.
Ngoan ngoãn một chút, hợp tác một chút như vậy sẽ bình yên vô sự. Đây là tiếng hét không thành tiếng trong ngày đầu tiên Dương Phàm đến thành phố Hải Tân. Không có khí phách ngập trời nhưng lại giống cơn mưa mù thù ở Giang Nam, dày đặc phủ xuống mặt đất khiến cho thời tiết càng lúc càng lạnh, lạnh đến tận xương tủy.
Tào Dĩnh Nguyên không biết ví dụ này có thỏa đáng hay không. Nhưng bí thư thị ủy trẻ tuổi đang cười cười với mình lại làm Tào Dĩnh Nguyên có cảm giác đó.
Đoàn xe đến thị ủy, nghi thức tiếp đón đều được tiến hành nhưng những lời nói đều là nhảm nhí, lấy lệ. Dương Phàm chỉ thu hoạch được một điểm đó là có thể lặng lẽ quan sát khuôn mặt từng người, nhận rõ dáng vẻ của bọn họ. Tào Dĩnh Nguyên bất đắc dĩ cúi đầu, nhưng Dương Phàm cũng biết hợp tác là sự lựa chọn duy nhất bây giờ, cũng là lựa chọn trong một thời gian khá dài.
Các cán bộ địa phương thành phố Hải Tân thì có 70 % người nói chuyện làm người ta khó hiểu. Dương Phàm chỉ có thể lựa chọn hợp tác với Tào Dĩnh Nguyên. Qua đó mới có thể tạo dựng được uy tín của bí thư thị ủy trong thời gian ngắn nhất, mở được tình hình tốt trong công việc.
- Tôi cho anh một con dao, anh có thể mở đường cho tôi không?
Lời nói của Dương Phàm vẫn giống như trước đây, đơn giản nhưng đầy ẩn ý, không hề nói nhảm một câu. Người bình thường nói ít nhất nửa tiếng, nhưng Dương Phàm chỉ nói có mấy câu:
- Tôi tên Dương Phàm, là bí thư thị ủy mới đến, xin mọi người nhìn rõ bộ mặt của tôi. Về sau xin đừng nhận lầm.Mọi người bên dưới không nhịn được cười một lát. Sau đó Dương Phàm mới nói tiếp:- Thành phố Hải Tân đang trong một thời kỳ rất phi thường. Tôi cũng không muốn lãng phí thời gian của mọi người, chỉ có mấy chữa sau: Đoàn kết yên ổn, ổn định phát triển. Tôi đã nói xong.
Dương Phàm nói rất nhanh đã kết thúc làm cho nghi thức nhận chức diễn ra nhanh hơn. Sau đó tuyên bố kết thúc mọi người rời đi. Dương Phàm và Nguyễn Tú Tú rời khỏi phòng họp trước tiên. Lúc xuống lầu phó trưởng ban thư ký thị ủy kiêm chánh văn phòng thị ủy Lâm Đốn là người đầu tiên xuất hiện trước mặt Dương Phàm.
- Bí thư Dương, đây là danh sách tham gia bữa cơm buổi trưa, mời bí thư xem.
Dương Phàm đang vừa đi vừa nói với Nguyễn Tú Tú, Lâm Đốn đột nhiên ngắn lời làm Dương Phàm khẽ cau mày. Thầm nói tên Lâm Đốn này hình như hơi đắc ý nên quên đi quy củ. Dương Phàm trừng mắt nhìn một cái, Lâm Đốn lập tức biết mình hơi quá liền vội vàng cười hì hì nói với Nguyễn Tú Tú:- Phó trưởng ban Nguyễn, tôi trước đây là thư ký chuyên trách của Bí thư Dương.
Lời giải thích này rất kịp thời, Nguyễn Tú Tú ra vẻ bừng tỉnh. Nguyễn Tú Tú hiểu rõ ý nghĩa thư ký chuyên trách đối với một người lãnh đạo, đó là người tri kỷ, một người tuyệt đối trung thành. Nguyễn Tú Tú đang muốn quan hệ tốt với Dương Phàm nên hiển nhiên không so đo chuyện nhỏ nhặt này. Vì vậy Nguyễn Tú Tú liền cười nói với Lâm Đốn:- Phó trưởng ban thư ký Lâm quá kích động đó thôi, đã lâu không thấy Bí thư Dương. Điều này tôi hiểu.
Dương Phàm lúc này mới lộ ra vẻ tươi cười nói:- Dẫn tôi đến phòng làm việc, tôi và phó trưởng ban Nguyễn có chuyện muốn nói.
Phòng làm việc đã có sẵn. Sau khi bí thư thị ủy trước bị bắt, nơi này hàng ngày vẫn được quét dọn chờ chủ nhân mới. Chẳng qua Lâm Đốn vẫn hơi do dự một chút rồi nói:- Bí thư Dương, ngài xem có nên đến phòng họp nhỏ ngồi không. Về vấn đề phòng làm việc tôi đang định đề cập với ngài một chút xem có cần đổi một phòng khác không?
Nguyễn Tú Tú vừa nghe thấy thế không khỏi ngẩn ra một chút, trong lòng hơi vui vẻ. Nguyễn Tú Tú thầm nói chẳng lẽ Dương Phàm là người mê tín hay sao? Chẳng qua điểm này Nguyễn Tú Tú thấy cũng cần lo lắng một chút, nên ít nhiều cũng cảm thấy thoải mái.
- Hồ đồ. Đúng là người chủ nghĩa duy tâm. Anh sao đi theo tôi được chứ?Dương Phàm cười cười mắng một câu. Nhưng Nguyễn Tú Tú lại cười nói:- Tôi thấy cứ đến phòng họp đi. Tôi cũng muốn nói chuyện với bà xã Bí thư Dương. Hơn nữa mấy thành viên thị ủy khác nhất định sẽ đến chào hỏi một chút. Phòng họp cũng tiện cho mọi người ngồi hơn.
Dương Phàm có chút không hài lòng, thầm nói chị dựa vào cái gì mà làm chủ thay tôi? Chẳng qua suy nghĩ một chút cũng biết đây là cách duy nhất để giải quyết. Hơn nữa Dương Phàm cũng không muốn làm Nguyễn Tú Tú mất mặt nên đành phải gật đầu nói:- Vậy đến phòng họp ngồi xuống một lát. Lâm Đốn, anh giúp tôi cản mọi người lại.
Vào trong phòng họp, nơi này cũng khá xa hoa, ghế được lót da thật. Trương Tư Tề đang ngồi ở đó nghỉ ngơi. Thấy Dương Phàm đi vào, Trương Tư Tề liền cười cười nhìn thời gian rồi nói:- Anh vẫn giữ phong cách tốc chiến tốc thắng đó. Cả hội nghị mà không đến nửa tiếng.
Dương Phàm đưa tay ra sờ sờ đầu Trương Tư Tề mà nói:- Em và Chu Dĩnh đến nhà khách thị ủy trước đi, đừng ở đây làm gì.Một câu nói rất đơn giản nhưng làm cho trong lòng Nguyễn Tú Tú mát lạnh. Thầm nói vị Bí thư Dương này thật lợi hại, không dấu vết gõ mình một chút.
Trương Tư Tề nghe lời đi ra ngoài, Dương Phàm đưa nàng ra cửa. Sau đó mới quay về cười nói với Nguyễn Tú Tú:- Ngồi xuống rồi nói phó trưởng ban Nguyễn.
Sau khi ngồi xuống Dương Phàm mở miệng nói trước:- Phó trưởng ban Nguyễn, tôi có một bản báo cáo, đêm qua tôi vừa viết. Bây giờ xin mời phó trưởng ban Nguyễn chuyển lên cho bí thư tỉnh ủy Triệu.
Vừa nói Dương Phàm lấy một tờ báo cáo đã viết trong cặp ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Nguyễn Tú Tú nghe xong không khỏi cười cười không đọc báo cáo mà cười nói:- Sao sáng nay Bí thư Dương không tự mình giao cho bí thư Triệu?
Dương Phàm một cái nói:- Danh không chính ngôn không thuận. Trước khi chính thức nhận chức bí thư thị ủy, tôi sao có thể dùng danh nghĩa thị ủy nộp báo cáo lên cho bí thư tỉnh ủy chứ?
Nguyễn Tú Tú lúc này mới cầm lấy báo cáo và xem lướt qua. Trong lòng không khỏi thầm khen chữ viết đẹp và mạnh mẽ. Nguyễn Tú Tú không xem kỹ báo cáo mà gọi thư ký cầm lấy một phong bì nhét tờ báo cáo vào, sau đó đưa cho thư ký làm.
Làm xong việc này, Nguyễn Tú Tú không khỏi thầm than thở. Bí thư thị ủy trẻ tuổi này làm việc đúng là biết cân nhắc. Nhưng chính là biết cân nhắc chi tiết cụ thể này ở trong cơ quan nhà nước có bao nhiêu người làm được chứ. Vì thế cấp trên sẽ có cái nhìn khác hẳn. Trên thực tế dù sáng nay Dương Phàm tự mình nộp báo cáo cho bí thư tỉnh ủy Triệu cũng không có ảnh hưởng gì. Nhưng người ta lại đợi đến khi chính thức ngồi trên vị trí rồi mới nhờ mình chuyển. Tính cách cẩn thận này mình phải học tập.
Bữa tiệc mà thị ủy tổ chức, Dương Phàm bắt đầu lộ ra vẻ dữ tợn. Sau khi nhận một lượt mời khi đến người khác mời rượu mình, Dương Phàm không khách khí nói:- Rượu vừa đủ là được, uống nhiều ảnh hưởng đến công việc.
Dương Phàm là bí thư thị ủy nên không ai dám nói nửa chữ không trong vấn đề này. Điều này khiến cho đám người muốn thử cúi đầu xuống. Cũng không ai dám tìm Nguyễn Tú Tú gây phiền phức.
Câu nói đầu tiên đã khiến tất cả mọi người trở nên ngoan ngoãn, cả bữa tiệc đã nằm trong tầm khống chế. Sau khi đưa Nguyễn Tú Tú về nhà khách nghỉ, Dương Phàm mới từ từ đi theo Lâm Đốn về phòng của mình.
Sau khi về phòng nhìn thấy Trương Tư Tề, câu đầu tiên mà Dương Phàm nói:- Cho anh một bát mì hay bát cơm.
Đây là thói quen từ lâu của Dương Phàm, vì thế Lâm Đốn nghe xong liền mỉm cười nói:- Anh vừa mới ra ngoài tôi đã sai người đi chuẩn bị, lập tức sẽ có.
Vẻ mặt Dương Phàm lúc này mới tốt hơn một chút. Hắn quay đầu lại cười mắng Lâm Đốn:- Coi như anh biết điều, ngồi xuống nói chuyện đi.
Lâm Đốn biết Dương Phàm đang có điều muốn nhắc nhở nên ngồi thẳng lưng trước mặt hắn. Dương Phàm trầm ngâm một chút rồi mới nhỏ giọng nói:- Ba chuyện cần nhất lúc này. Thứ nhất là nơi ở. Vợ tôi đang có thai nên cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi. Vấn đề thứ hai là chọn người làm thư ký. Anh bây giờ đã là phó trưởng ban thư ký thị ủy kiêm chánh văn phòng thị ủy, không thể nào đi theo tôi cả ngày được. Anh phải học cách tự mình xử lý mọi việc. Điểm thứ ba là người lái xe. Những việc này anh phải chú ý một chút.
Lâm Đốn loạt xoạt ghi lại, sau đó ngẩng đầu lên hỏi:- Anh còn có yêu cầu cụ thể gì không?
Dương Phàm nói:- Về việc lựa chọn thư ký, nhất định phải có kinh nghiệm công tác, hiểu rõ tình hình thành phố Hải Tân. Anh có thể tìm những người ngồi lâu trên ghế văn phòng. Về việc lái xe nhất định phải là quân nhân xuất ngũ, có thể tới cục Dân chính tìm người. Những lão già trong thị ủy không thể tin nổi. Về chỗ ở anh hỏi Tư Tề, do cô ấy làm chủ. Mua hay ở đều được.
Nói hết ba yêu cầu, Dương Phàm nhìn thời gian rồi cười nói với Lâm Đốn:- Anh cố gắng làm thật nhanh. Hôm nay tôi không muốn gặp ai, lát nữa anh gọi cho tôi một chiếc xe, tôi ra biern xem.
Lâm Đốn cười nói:- Không gặp Cục trưởng Trầm sao?
Dương Phàm trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nói:- Không gặp, tối cùng nhau dùng cơm là được. Nhớ để cậu ta mời khách.
Không đầu năm phút sau Lâm Đốn dẫn một lái xe khoảng 40 tuổi đi vào, sau đó cười nói với Dương Phàm:- Bí thư Dương, tôi vừa liên hệ với một công ty du lịch thuê một chiếc xe.
Dương Phàm và Trương Tư Tề, Chu Dĩnh đi ra thì thấy một chiếc Mercedes - Benz.
Khi một người lần đầu tiên tới thành phố Hải Tân, chuyện đầu tiên tự nhiên là ra bờ biển ngắm cảnh. Lái xe của công ty du lịch như một cái hồ lô đóng kín, trên cơ bản Dương Phàm hỏi một câu, hắn đáp một câu. Xe chạy đến bờ biển cách không xa nội thành là mấy rồi tìm điểm đỗ xe. Lúc này có thể thấy biển chỉ cách hơn trăm mét. Sau khi xuống xe là thấy được làn nước biển màu xanh lam và bờ cát trắng, còn có từng cơn sóng trắng đánh vào bờ.
Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đều hét lên, căn bản bỏ mặc Dương Phàm mà dắt tay nhau chạy đến bãi biển nhìn giống như hai người con trai vậy. Dương Phàm có tính cách trầm ổn nên chỉ mỉm cười đang chuẩn bị lững thững đi tới thì lái xe gọi Dương Phàm lại. Sau khi lái xe lấy ba đôi dép lê và một chiếc túi lớn ở cốp sau.
Dương Phàm lập tức có phản ứng. Hắn thay dép lê rồi cười hì hì đi về phía hai nàng. Gió biểu thổi vào mặt mặc dù có mùi mằn mặn nhưng không làm cho người ta khó chịu. Trước mặt là làn nước biển trong vắt làm cho người ta rất thoải mái. Khi hai chân bước trên bãi cát mềm, Dương Phàm có cảm giác đang bước trên mây.
Hai nàng Trương Tư Tề và Chu Dĩnh lúc này đã bỏ dép ra cầm trên tay, chân trần chạy trên biển đuổi theo những cơn sóng. Một cơn sóng vừa tan đi, cơn sóng khác lại đến. Hai nàng vừa chạy vừa thét lên chói tai khiến mọi người đều chú ý tới.
Dương Phàm không đến quấy rối tâm trạng như trẻ con của hai nàng lúc này. Dương Phàm chỉ đứng trên bờ cát ướt sũng, làm cho từng cơn sóng lạnh buốt đánh vào chân mình, nhắm mắt tận hưởng cảm giác kỳ diệu.
Biển rộng vô cùng, biển tận cuối chân trời. Đứng trước cảnh tượng này làm cho tâm hồn người ta mở rộng ra vô hạn. Bao nhiêu bất mãn trong lòng đều bay theo gió biển.
Trầm Ninh mặc quần áo bình thường và vợ xuất hiện. Hắn lắc lắc cái mông to đùng đứng xa xa mà gọi:- Thằng ranh, không được phơi nắng lâu đâu đấy.
Dương Phàm quay đầu lại cười cười. Trầm Ninh lúc này đang ngồi dưới mái ô tránh nắng, mặc một chiếc quần ngố và một chiếc áo cộc tay, trên đầu còn đội mũi, trên mũ còn có một chiếc kính râm. Hắn ăn mặc như vậy giống hệt như một khách du lịch vậy.
Dương Phàm cười cười đi tới ngồi xuống bên cạnh Trầm Ninh. Cầm lấy chai nước mà Trầm Ninh đưa cho, uống một ngụm lớn. Làn nước mát lạnh ngọt tận trong lòng, lạnh tận trong lòng, tất cả lỗ chân lông trên người như muốn mở ra.
Hưởng thụ một lát, Dương Phàm cười cười nhìn Trầm Ninh đang cố ra vẻ bình tĩnh nói, thản nhiên nói:- Có rắm thì mau bắn ra.
- MLGBD, mặc dù chơi xướng nhưng lại không tiện ở chung. Mẹ chứ, không biết nói tiếng gì mà tao đéo hiểu. Đến đây được hơn 20 ngày mà sáu thằng phó cục trưởng bên dưới có mỗi một thằng chịu hợp tác. Nhất là thằng phân cục trưởng phân cục Hà Tây quá láo toét. Còn có đội cảnh sát giao thông nữa chứ, cấu kết với cục Giao thông, cứ vài hôm lại đi khắp nơi dựng điểm bắt xe. Đội cảnh sát giao thông còn đỡ một chút, mặc đồng phục đứng trên đường. Nhưng cục Giao thông lại mặc đồ bình thường chuyên môn bắt xe máy. Tao tới mấy ngày buổi tối thấy bọn chúng bắt xe không chỉ 6 7 lần.Trầm Ninh từ từ nói. Dương Phàm nghe xong không hiểu rõ cho lắm.
- Mày muốn nói gì thì nói mẹ đi?
- Đội ngũ công an thành phố Hải Tân không hơn gì cướp cạn. Tao muốn tiến hành giải phẫu, nhưng cần phải được lãnh đạo ủng hộ.Trầm Ninh nói một câu như vậy, Dương Phàm nhíu mày mà nói:- Cái này mày cần phải được bên ủy ban ủng hộ.
Trầm Ninh khinh thường nói:- Vậy thì xong rồi. Hy vọng Tào Dĩnh Nguyên ủng hộ tao.Vừa nói Trầm Ninh đột nhiên nhìn mấy cô nàng Trương Tư Tề cách đó xa xa, nhỏ giọng nói:- Tào Ny Ny đang làm ở viện Kiểm sát nhân dân, 30 tuổi vẫn chưa lấy chồng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Sỹ Đồ Phong Lưu.