Chương 374: Đến Chơi
-
Sỹ Đồ Phong Lưu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 4996 chữ
- 2020-05-09 01:13:06
Số từ: 4990
Nguồn: hoanguyettaodan.org, vipvandan.vn
Bên phía chính quyền thành phố đã bố trí một Nguyễn Bình Hòa. Có Nguyễn Tú Tú làm trung gian, người này có lẽ sẽ nghe lời mình. Bây giờ thêm Vương Nhất Phạm nữa, cứ như vậy chuyện khống chế chính quyền thành phố của mình sẽ bước lên một bậc thang mới.
Suy nghĩ này chỉ hiện lên trong đầu Dương Phàm một chút mà thôi, rất nhanh liền bỏ qua. Cơ quan Đội quản lý thị trường ở tình hình chung đều do phó thị trưởng thường trực quản lý. Vương Nhất Phạm có thể bắt được, có lẽ cũng không phải nhân vật đơn giản gì. Đứng ở góc độ phân hóa toàn cục, đương nhiên Dương Phàm không hoàn toàn buông tha ý này của mình. Tạm thời bỏ đó một chút, chờ sau này sẽ xem lại.
Vương Nhất Phạm thật không ngờ bởi vì chút vấn đề nhỏ này mà bị bay ra khỏi danh sách thu phục của Dương Phàm. Nếu thật sự biết nguyên nhân, Vương Nhất Phạm có thể lớn tiếng kêu oan uổng. Trước đây vẫn còn trống phó thị trưởng thường trực, trước khi Lữ Ngọc Phương lên, Vương Nhất Phạm đã tìm một lãnh đạo cũ, tranh lấy miếng thịt béo Đội quản lý thị trường này. Mục đích ban đầu là tránh bị đẩy sang bên bờ, không ngờ bây giờ lại thành như vậy.
- suy nghĩ này rất được, cứ theo ý này làm một bản báo cáo rồi trình lên cho thị trưởng Tào.Dương Phàm lạnh nhạt đưa ra một quyết định, xem ra cũng không có gì là đặc biệt cả. Vương Nhất Phạm khổ tâm biểu hiện một phen cũng không yêu cầu quá cao. Bí thư Dương nói như vậy, cũng đã đến lúc đứng dậy ra về.
Lúc Vương Nhất Phạm đi ra ngoài thì Chu Dĩnh cười hì hì đi vào. Thấy Dương Phàm vẫn ngồi ở đó, liền ngồi xuống bên cạnh mà cười nói:- Anh đừng có ngồi đó mà nuối tiếc. Em xem nửa tiếng thật là thoải mái. Anh cũng không phát hiện người dân nhiệt tình như thế nào đâu. Không ngừng đồn đoán để mọi người đến xem, Đội quản lý thị trường đúng là không được lòng người.
Dương Phàm cầm tờ công văn rồi đứng lên nói:- Quần chúng rất hài lòng với chính quyền thành phố sao? Một thành phố nhìn người như vậy, mỗi một chính sách đưa ra cũng không thể nào chiếu cố lợi ích của từng người một. Đội quản lý thị trường là một ngành bắt buộc phải tồn tại. Ngoại trừ yêu cầu tăng cường công tác giáo dục bọn họ ra, bọn họ vẫn cần để duy trì trật tự chứ. Bí thư thị ủy và thị trưởng chính quyền thành phố đều như em nghĩ thì cần gì người bên dưới chứ?
Dương Phàm đi vào trong phòng làm việc. Chu Dĩnh ngồi ở đó ngẩn ra một chút, sau đó hét lên sau lưng Dương Phàm:- Anh quá dối trá. Em không đến thành đoàn nữa, em muốn đến tòa soạn báo. Em sẽ dùng công cụ dư luận giám sát thị ủy và chính quyền thành phố.
Nhìn người phụ nữ đầy tinh thần trọng nghĩa như vậy. Dương Phàm không khỏi mỉm cười, quay đầu lại cười nói với Chu Dĩnh:- Em vào đây, anh có lời muốn nói với em.
Chu Dĩnh sao thể hiểu được người đàn ông này đang có ý xấu xa. Chu Dĩnh thở hổn hển đi vào, cửa vừa đóng lại đã bị một bàn tay ôm ngang eo, sau đó vành tai – nơi khá mẫn cảm bị đối phương ngậm lấy. Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phun vào cổ làm cả người Chu Dĩnh ngứa ngáy khó chịu. Giọng nói đầy hấp dẫn vang lên bên tai:- Muốn giám sát anh sao? Em phải thỏa mãn anh trước đã.
Chu Dĩnh tức tối phát hiện hôm nay mình mặc váy là một sai lầm quá lớn. Người đàn ông này chỉ cần nhẹ nhàng vén lên, ngón tay khẽ vuốt ve một chút, chiếc quần lót như bôi mỡ rơi xuống, nửa cái mông lộ ra, nơi riêng tư nhất đã chuẩn bị người ta làm thịt.
Muốn chống cự đã không còn kịp nữa rồi, Chu Dĩnh theo bản năng há mồm nhỏ giọng nói:- Bây giờ không được mà, sắp ăn cơm trưa rồi.
- Cơm trưa sao ngon bằng ăn em.Chu Dĩnh xin xỏ bị bác bỏ, đôi tay nhỏ bé không biết để đâu đã bị người đàn ông đưa xuống dưới. Chu Dĩnh chỉ có thể phối hợp chạm vào đó. Chiếc áo sơ mi bị đẩy lên trên, chiếc áo lót hơi chặt đã bị Dương Phàm mạnh mẽ xé đứt.
- Đáng ghét, người ta bỏ ra hơn 300 mua đó... a...Còn chưa dứt câu thì điểm đỏ như hạt đậu nành trước ngực đã bị ngậm lấy, Chu Dĩnh không nói được gì, chỉ có thể ngửa mặt lên nhắm chặt mắt lại. Từng cơn sóng, từng cơn sóng đánh vào làm người nàng ngứa ngáy, mềm nhũn ra từ lúc nào không biết. Nàng không tự chủ đưa tay xuống cởi thắt lưng người đàn ông kia, trong miệng nói:- như thế nào....
Còn chưa dứt câu, mông của nàng đã bị tát bốp một cái. Đây là tín hiệu mà Dương Phàm phát ra, Chu Dĩnh mặt đỏ ửng như sắp chảy nước đến nơi xoay người ngoan ngoãn dựa vào bàn, sau đó một thứ khoái cảm mà nóng bỏng từ phía sau cắm vào trong cơ thể, cảm giác đầy ắp làm cho Chu Dĩnh không khỏi phát ra một tiếng kêu rên rỉ đầy bản năng.
Bên trong đường mòn đã ẩm ướt như ao đầm, Dương Phàm rất quen thuộc không tốn chút sức lực đã chui được vào, cảm giác chặt, rất chặt làm Dương Phàm thoải mái hừ một tiếng, lập tức đẩy mạnh hoạt động ra ra vào vào.
Nguyễn Bình Hòa vốn định nhân dịp cuối tuần quay về tỉnh thành ở hai ngày. Cũng sắp đến tết trung thu rồi, cũng có thể về nhà tụ tập với bố mẹ và chị. Lời bố mẹ, Nguyễn Bình Hòa chưa chắc đã nghe. Nhưng Nguyễn Bình Hòa tuyệt đối nghe lời bà chị Nguyễn Tú Tú. Lúc còn bé bố mẹ rất bận, đều là do chị Nguyễn Tú Tú mang đi. Khi còn bé ăn cơm đều là do chị nấu. Các cô bé ở tỉnh Thiên Nhai trước đây rất hay mang em trai, em gái đi khắp nơi.
Nguyễn Bình Hòa từ nhỏ đã thân thiết với chị. Sau này khi chị đi học đại học, Nguyễn Bình Hòa không chịu được mấy ngày liền. Theo tuổi tăng dần lên, Nguyễn Bình Hòa không còn quấn quít lấy chị như trước nữa, nhưng tình cảm với chị gái vẫn rất sâu.
- Chị, em đang ở thành phố Hải Tân, ban Tổ chức cán bộ thị ủy đã gọi điện cho em.Nguyễn Bình Hòa vừa lái xe vừa gọi điện thoại. Nguyễn Tú Tú nghe ra điều này liền lập tức mắng:- Cậu vừa lái xe vừa gọi điện thoại, không sợ chết sao? Mau dừng xe lại ven đường cho chị.
Nguyễn Bình Hòa không hề tức giận gì cả, ngoan ngoãn nghe lời Nguyễn Tú Tú dừng xe lại, trong miệng còn cười nói:- Em biết rồi, cũng làm theo lời chị.
Nguyễn Tú Tú đang ở nhà nấu cơm trưa lúc này mới nở nụ cười. Nguyễn Tú Tú mời bố mẹ ra ăn cơm, sau đó lên ban công nhỏ giọng nói:- Chuyện của em là do bí thư thị ủy Dương Phàm giúp đó. Sau này em lên thành phố Hải Tân phải nghe lời, đừng quá ngang ngạnh.
Nguyễn Bình Hòa cười nói:- Em cũng không còn là trẻ con nữa mà, chị không nên việc gì cũng nhắc em. Hơn nữa tên Dương Phàm này là bí thư thị ủy mới đến, có khả năng khống chế bao nhiêu chứ, cái này khó mà nói.
Nguyễn Tú Tú nghe thấy vẻ không phục của Nguyễn Bình Hòa, lập tức hiểu rõ thằng bé này không biết sự lợi hại của Dương Phàm. Nguyễn Tú Tú vội vàng nhỏ giọng mắng:- Thằng ranh này. Ông cục còn đang làm chức phó chủ tịch Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh đó. Sau này cậu phải biết mang đuôi như người ta.
Nguyễn Bình Hòa nghe giọng Nguyễn Tú Tú có chút không đúng, vì thế hơi tò mò hỏi:- Chị, chị đừng khẩn trương như vậy chứ?Nguyễn Tú Tú nói:- Không phải chị khẩn trương và lo lắng. Mà là do Dương Phàm kia quá lợi hại. Em không tiếp xúc nên em không biết. Chuyện của em nếu như tên Dương Phàm đó không đè thì không lớn cũng không nhỏ. Chị cảnh cáo cậu đó, đám phụ nữ của cậu, một người cũng không được đưa đến thành phố Hải Tân. Còn có, tìm thời gian mà đi gặp Bí thư Dương một lần.
Bị Nguyễn Tú Tú dạy cho một trận, trong lòng Nguyễn Bình Hòa có chút không phục. Trong ấn tượng của hắn, Dương Phàm mặc dù có bối cảnh rất mạnh, nhưng năng lực của những người như vậy thường không đủ mạnh, chỉ là dựa vào hơi ấm của ông cha mà thôi. Được sinh đúng gia đình, nói khó nghe một tiếng là thằng vô học.
- Một thằng vô học, kém cỏi, có gì mà phải lo lắng?Nguyễn Bình Hòa trước mặt Nguyễn Tú Tú đúng là không hề e ngại chút gì.
- Ngu xuẩn. Cậu không phải dựa vào quan hệ để lên chức sao? Chút bản lãnh của cậu ở trước mặt người ta thì chẳng là cái gì. Chị cảnh cáo cauaju, nhất định phải quan hệ tốt với Bí thư Dương. Chị của cậu là tôi cũng phải nhường Bí thư Dương ba phần đó. Nguyễn Tú Tú vội vàng khuyên một câu. Tránh việc Nguyễn Bình Hòa từ nhỏ được nuông chiều sẽ không biết lớn nhỏ khi đối mặt với Dương Phàm.
Sau một hồi mãnh liệt với Chu Dĩnh, Dương Phàm người đầy mồ hôi liền đi tắm rửa. Tắm rửa xong, Dương Phàm rất thoải mái ngồi ở phòng khách ăn cơm. Chu Dĩnh mặt mày đỏ bừng ngồi ở bên cạnh không ngừng dùng mắt nhìn trộm Trương Tư Tề. Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Chu Dĩnh có tật giật mình chạy vọt tới cầm lấy điện thoại mà nói.
Nguyễn Bình Hòa đang ở quầy lễ tân nghe thấy giọng nói này liền sửng sốt một chút, vội vàng cười nói:- Bí thư Dương có đó không? Tôi đến báo cáo công việc.
- Đang ăn cơm, chờ chút gọi lại. Chu Dĩnh vừa nói liền dập máy, quay đầu lại thấy Dương Phàm đang trừng mắt nhìn mình. Chu Dĩnh có chút xấu hổ giả vờ nghiêm mặt nói:- Em không phải sợ anh mệt sao? Công việc có bao giờ hết đâu.
Trương Tư Tề đầy ẩn ý nhìn tới, mỉm cười chan canh cho Dương Phàm rồi nói:- Uống chút canh gà mái nấu với đông trùng hạ thảo đi. Thân thể là tiền vốn của cách mạng. Sau này trước khi ngủ phải uống một chén rượu nhân sâm hải mã. Bác sĩ nói đó là thứ tốt đó. Chẳng qua cũng không thể uống nhiều, một ngày một chén nhỏ.
Chu Dĩnh không nói gì về chỗ ngồi, một lúc sau mới nói:- Em nghe nói Lục vị hoàng cũng được đó, hay là mua một chút? Lời này có ý rất rõ ràng, Trương Tư Tề nghe xong không nhịn được cười:- Cái này sẽ làm con trâu mệt chết, cũng chỉ có thể dựa vào tự giác mà thôi.
Dương Phàm đang ăn cơm không khỏi ho khan, chút nữa sặc chết.
Nguyễn Bình Hòa bỏ điện thoái xuống, trong lòng rất khó chịu. Thầm nói mình cố ý đến đây lúc này không phải là muốn mời lãnh đạo ăn cơm trưa sao? Một người phụ nữ nghe điện mà cũng kiêu ngạo như vậy. Từ người phụ nữ này nhìn chủ nhân, xem ra tên bí thư thị ủy này đúng là vô học, cậy vào đời trước mà lên chức.
Thư ký của Nguyễn Bình Hòa – Khổng Thăng đứng bên cũng khó chịu nói thầm một câu:- Thái độ gì thế không biết?Nguyễn Bình Hòa nghe thấy liền trừng mắt nhìn rồi nói:- Không được nói linh tinh. Tìm chỗ ăn cơm đã.
Vào phòng ăn gọi vài món, ăn một chút Nguyễn Bình Hòa liền vội vàng buông bát:- Tận dụng thời gian lên gặp Bí thư Dương một chút, chiều tôi còn phải lên tỉnh thành.
Nguyễn Bình Hòa về đến đại sảnh gọi tới máy bàn phòng Dương Phàm, kết quả phát hiện không ai nghe máy.
Thực ra không phải không ai nghe máy mà là không nghe thấy. Trương Tư Tề sợ ảnh hưởng đến nghỉ ngơi nên đã rút dây điện thoại bàn trong phòng ra. Đóng cửa nghỉ ngơi sẽ không nghe thấy tiếng chuông điện thoại ngoài phòng khách. Chu Dĩnh và Dương Phàm nằm trong phòng. Ba người ngồi nói chuyện với nhau. Tất cả mọi người đều không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Nguyễn Bình Hòa bình thường rất kiêu ngạo nên không nhịn được. Nguyễn Bình Hòa thầm nói biết rõ mình sẽ gọi điện tới vậy mà còn không nghe? Trong phòng ngủ không phải cũng có máy trạm sao? Ra vẻ bí thư thị ủy sao? Tao tự mình lên gõ cửa xem mày làm gì?
Nghĩ đến đây Nguyễn Bình Hòa hừ một tiếng, bỏ điện thoại xuống rồi đi thẳng lên lầu, đi đến một gian phòng sang trọng nhất. Gian phòng này là do bí thư thị ủy khóa trước ở, là chỗ tận cùng của nhà khách thị ủy. Nguyễn Bình Hòa cứ đi thẳng tới, vừa mới đến chỗ vòng thì phía trước đột nhiên xuất hiện một cô gái như quỷ mị, đưa tay ra còn không hề khách khí hỏi:- Anh là ai? Tên họ là gì? Tìm ai?
Liên tục ba vấn đề làm cho Nguyễn Bình Hòa vốn đang khó chịu trong lòng càng thêm khó coi hơn. Lúc này tên thư ký Tiểu Khổng thấy vẻ mặt của lãnh đạo khó coi liền tiến lên một bước chỉ vào mũi Tiểu Trương mà nói:- Cô là ai? Sao lại chặn ở đây, ảnh hưởng đến phó thị trưởng Nguyễn báo cáo công việc với lãnh đạo.
Có thể là do muốn thể hiện trước mặt lãnh đạo một chút, vì thế tay Khổng Thăng đưa ra hơi mạnh. Tiểu Trương là ai chứ? Cô khẽ giơ tay lên túm được tay Khổng Thăng, nhẹ nhàng bẻ một cái. Khổng Thăng kêu thảm một tiếng, cả người ưỡn ẽo, sau đó đầu gối bị đá trúng, Khổng Thăng đau lên tận đỉnh đầu, không khỏi quỳ xuống.
- Tên tuổi. Chức vụ. Ý đồ đến đây. Mặt Tiểu Trương không chút biến hoá, lạnh lùng nhìn Nguyễn Bình Hòa. Tiểu Trương không thèm nhìn đến tên thư ký đang quỳ dưới mặt đất kêu đau.
Nguyễn Bình Hòa hoảng sợ lui lại hai bước. Vừa nãy Tiểu Trương ra tay quá nhanh, vừa nhìn đã biết là người chuyên làm chuyện này. Nguyễn Bình Hòa lần đầu tiên thấy cô gái mạnh mẽ như vậy.
- Nguyễn Bình Hòa, phó bí thư huyện ủy huyện Nhai Sơn kiêm chủ tịch huyện, đến đây báo cáo công việc với Bí thư Dương.Nguyễn Bình Hòa không dám chống cự một chút nào. Một cô gái trông cửa nhìn qua đã không phải nhân vật đơn giản gì. Bí thư thị ủy Dương Phàm này trong mắt Nguyễn Bình Hòa lập tức trở nên đáng sợ.
Dương Phàm nghe Tiểu Trương báo cáo Nguyễn Bình Hòa muốn đến báo cáo công việc, người vẫn ở bên ngoài. Hắn không tự chủ đưa mắt nhìn điện thoại. Trương Tư Tề cười hì hì cầm dây điện thoại đã bị rút ra, lắc lắc một chút. Dương Phàm liền ngẩn ra, cười cười đứng lên rồi nói:- Sau này chúng ta đừng ở trong phòng ngủ nữa, nếu xảy ra chuyện gì sẽ bị chậm.
Trương Tư Tề cười nói:- Nhìn anh nói nghiêm trọng chưa kìa? Anh không phải còn có điện thoại di động sao? Những người ở thị ủy hoặc chính quyền thành phố cũng phải có vài tên biết số điện thoại của anh chứ? Mà người cuối tuần đến báo cáo công việc với anh, có chuyện gì nghiêm chỉnh chứ?
Dương Phàm suy nghĩ một chút thấy Trương Tư Tề nói cũng đúng. Dương Phàm nói với Tiểu Trương:- Cho vào đi.
Tiểu Trương trước khi đi còn nhỏ giọng nói:- Thư ký của người này rất kiêu ngạo, lúc nói chuyện thiếu chút nữa còn chạm vào mũi tôi.
Dương Phàm sửng sốt một chút. Tiểu Trương đã xoay người đi ra ngoài. Nhìn hai người phụ nữ trong phòng, Dương Phàm hiểu ý cười cười, từ từ đi ra ngoài, trong lòng cũng đang suy nghĩ một chút, phụ nữ thật sự không thể đắc tội. Nếu là mình trước đây, một câu nói này của Tiểu Trương sẽ làm cho tất cả ấn tượng với Nguyễn Bình Hòa bay biến. Người xưa nói đúng là không sai.
Khi Nguyễn Bình Hòa đi vào, trên mặt còn nở nụ cười cẩn thận. Dương Phàm đứng ở trước ghế sô pha cười cười bắt chuyện:- Là chủ tịch Nguyễn sao? Lại đây ngồi đi. Nguyễn Bình Hòa quay đầu lại nhìn thì thấy Tiểu Trương đang đưa tay ngăn không cho thư ký Khổng vào.
- Bí thư Dương, không làm phiền ngài nghỉ ngơi chứ?Nguyễn Bình Hòa vừa bị thiệt nên quy củ hơn nhiều. Nguyễn Bình Hòa thấy thái độ này của Dương Phàm, cảm thấy cũng không uy nghiêm như mình nghĩ.
- Bí thư Dương, chị của tôi nhiều lần dặn tôi phải đến bái kiến ngài. Tôi cũng nghĩ đến chuyện này, hôm nay coi như có thời gian rảnh. Nguyễn Bình Hòa tự nhận mình nói rất khách khí, thuận tiện còn nói cả Nguyễn Tú Tú.
Nếu Nguyễn Bình Hòa không mang Nguyễn Tú Tú ra, Dương Phàm còn có ấn tượng khác với hắn. Bây giờ Nguyễn Bình Hòa mang Nguyễn Tú Tú ra, trong lòng Dương Phàm sẽ tự nhiên nghĩ đến. Thế nào nhỉ? Có bà chị gái là phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy là giỏi lắm sao? Bình thường công việc của mày rất bận phải không? Bao nhiêu người mong được gặp tao còn không được? Mày thì sao nhỉ, không gọi điện lấy một cuộc.
Dương Phàm không hài lòng mặc dù không đưa ra trên mặt, nhưng trong lòng đã có một lời bình cho Nguyễn Bình Hòa
không thể làm được việc lớn
. Đồng thời địa vị của Vương Nhất Phạm trong lòng Dương Phàm trong nháy mắt tăng lên mấy phần. Vương Nhất Phạm còn đáng để lôi kéo, Nguyễn Bình Hòa này quá lỗ mãng.
Nguyễn Bình Hòa từ nhỏ nhận giáo dục khác quá xa so với Dương Phàm. Trước kia hắn rất thích ra vẻ này nọ vì có ông cụ gánh chịu cho hết. Bây giờ ông cụ xuống thì còn có một bà chị gái. Cho nên theo thói quen hắn cũng làm như vậy trước mặt Dương Phàm. Kết quả có thể nghĩ ra.
Bây giờ Dương Phàm có thể nhịn trong lòng là do công phu khống chế của hắn đã tăng lên. Nếu là trước kia khi Nguyễn Bình Hòa nói một câu như vậy, Dương Phàm cũng có thể đáp trả lại ngay. Đương nhiên, trong lòng Dương Phàm bây giờ vẫn có cảm giác đó.
- Ha ha, vậy sao? Phó trưởng ban Nguyễn đúng là xem trọng tôi đó. Chủ tịch Nguyễn đúng là có một người chị tốt.Giọng rất bình tĩnh nhưng để lộ ra vẻ cứng rắn. Nguyễn Bình Hòa nghe thấy thế không khỏi nói thầm một tiếng:
Mày có ý gì?
Lúc này Chu Dĩnh bưng trà lên. Sau trận mãnh liệt buổi trưa làm cho mặt Chu Dĩnh như hoa đào, bước đi nhẹ như lông hồng làm cho Nguyễn Bình Hòa không khỏi sáng rực lên, mắt nhìn chằm chằm vào lãnh đạo. Dương Phàm thầm nói trong lòng, Nguyễn Tú Tú kia là một người phụ nữ rất lợi hại, sao lại có thằng em kém cỏi như vậy chứ? Nhìn trong bản báo cáo thì tên Nguyễn Bình Hòa này có rất nhiều thành tích, có lẽ hầu hết là hơi nước. Khó trách lại đấu với bí thư huyện ủy như vậy, sao lúc trước không điều tra một chút đã đáp ứng yêu cầu của Nguyễn Tú Tú cơ chứ. Trông mong thằng ranh này vào chính quyền thành phố để áp chế Lữ Ngọc Phương, bây giờ tốt nhất vứt suy nghĩ này đi.
Lúc Chu Dĩnh bỏ chén trà xuống, nàng có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Dương Phàm. Thầm nói thằng ranh này sao không có chút lễ phép nào chứ? Sao lại nhìn chằm chằm phụ nữ như vậy? Dương Phàm có Chu Dĩnh cản trước mặt liền khẽ lắc đầu với nàng, ra hiệu cho Chu Dĩnh đừng nói gì.
Chu Dĩnh rất khó chịu trong lòng, lúc đặt chén trà xuống hơi dùng sức, phát ra tiếng
bịch
nhẹ nhàng.
Nguyễn Bình Hòa bị tiếng động này làm tỉnh táo lại. Theo hắn thấy thì Chu Dĩnh thật sự quá đẹp, nhất là vòng eo thon nhỏ, đôi chân thon dài. Chiếc váy mới gần đến đầu gối làm lộ ra đôi chân thẳng tắp và trắng nõn, trắng như tuyết. Đúng là đôi chân hiếm thấy.
Khụ khụ
Nguyễn Bình Hòa vội vàng ho khan một tiếng, sau đó mới từ từ khôi phục. Chẳng qua ánh mắt vẫn vội vàng nhìn theo Chu Dĩnh.
Trong lòng Dương Phàm coi như hoàn toàn buông tha người này rồi, vốn định điều chỉnh phân công ở chính quyền thành phố một chút, để người này đi quản cục Giao thông, qua đó đoạt nồi cơm của Lữ Ngọc Phương. Bây giờ xem ra bỏ qua suy nghĩ này thôi. Thằng ranh này quá chướng mắt.
Có nên bố trí thằng ranh này cách khác không? Nhưng còn mặt mũi của Nguyễn Tú Tú nữa chứ? Dương Phàm nghĩ tới nghĩ lui đã quyết định cho thằng ranh này đi quản mấy việc như dân tộc, tôn giáo.... Hắn bố trí như vậy thì cũng chẳng ai nói được gì. Đúng là đang thiếu một người phụ trách mảng này mà.
Lạnh nhạt nói chuyện không đầy nửa tiếng, Dương Phàm ngáp một cái, chẳng hề thích thú. Nguyễn Bình Hòa cũng có chút ánh mắt, lập tức biết ý đứng lên chào ra về. Đương nhiên trong lòng Nguyễn Bình Hòa có chút bất mãn, nhưng không dám nói mà thôi.
Nguyễn Bình Hòa vừa mới rời đi, Chu Dĩnh từ bên trong đi ra thấy cửa đã đóng liền thở hổn hển đầy tức giận nói:- Người nào đấy? Ánh mắt nhìn phụ nữ như vậy, không khác gì đám lưu manh.
Dương Phàm một cái nói:- Vậy không phải vì em quá đẹp sao?
- Vậy à?Phụ nữ trên đời này đều có một tật xấu chung, đó là người khác khen mình đẹp, tâm trạng muốn kém cũng khó. Càng huống chi đây là Dương Phàm khen mà. Chu Dĩnh cười tươi như hoa, hài lòng đi tới hôn chụt vào mặt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:- Buổi tối em lăn qua lăn lại với anh.
Chuyện Vương Nhất Phạm bị gọi ra phơi nắng vài tiếng rất nhanh đã được truyền ra khắp nơi. Bên phía Đội quản lý thị trường không chịu nổi trách nhiệm không nói, mấy phó thị trưởng bên chính quyền thành phố cũng đang thầm tính toán một chút. Phó thị trưởng Lam Hòa – thường vụ thị ủy biến hoá mẫn cảm nhất. Xuất phát từ tâm trạng cẩn thận và tôn trọng Tào Dĩnh Nguyên, Lam Hòa vẫn không đi gặp Dương Phàm. Chuyện xảy ra ban sáng làm cho Lam Hòa không khỏi lực lượng một chút có nên tìm cơ hội đi bái kiến Dương Phàm một chút không. Tránh cho mình dần dần bị đẩy sang bên bờ. Thời gian dài rất có thể bị đẩy sang làm phó chủ tịch Đại hội đại biểu nhân dân thành phố Hải Tân. Dù sao nửa năm nữa sẽ diễn ra đại hội Đại hội đại biểu nhân dân thành phố Hải Tân mà. Mình không có bối cảnh gì thì càng phải tính toán trước.
Lam Hòa ngồi trong phòng làm việc đang rất khó nghĩ, có chút xúc động đi ra khỏi phòng thấy bà vợ Tạ Vũ Đình đang ngồi xem Tv.
- Xem gì thế?Lam Hòa ngồi xuống bên cạnh Tạ Vũ Đình. Tạ Vũ Đình vẫn nhìn chằm chằm vào Tv, nói:- Hoàn Châu Cách Cách, ông có chuyện gì thế?Cảm thấy giọng của Lam Hòa không đúng. Tạ Vũ Đình cuối cùng cũng rời khỏi bộ phim trên Tv. Bình thường chưa bao giờ ông xã lộ ra vẻ mặt này trước bà.
Lam Hòa thản nhiên nói:- Đi làm tóc đi, mua hai bộ quần áo đẹp về. Tối tôi dẫn bà đi bái kiến bí thư thị ủy Dương Phàm. Ừ, ăn mặc chính thức, đừng có mà mặc mấy bộ đồ linh tinh.
Mang theo người nhà đi bái kiến lãnh đạo, đây là cách làm từ trước đến nay của Lam Hòa. Bởi vì phụ nữ dễ hợp thành một khối hơn so với đà ông. Tạ Vũ Đình tuổi cũng không lớn, mới 35 tuổi mà lại được chăm sóc tốt nên không hề già. Như vậy có thể nói chuyện được với Trương Tư Tề. Mà còn một điểm quan trọng nữa chính là Tạ Vũ Đình là con gái của trưởng ban thư ký tỉnh, có thể xuất hiện được.
Vợ chồng nhiều năm, Tạ Vũ Đình sao lại không biết suy nghĩ của chồng. Tạ Vũ Đình trừng mắt nhìn Lam Hòa một cái rồi nói:- Em có làm anh mất mặt bao giờ không hả? Cái gì mà ăn mặc linh tinh? Đó không phải là ở nhả mới như vậy sao?
Thấy mặt Lam Hòa hơi tái đi, Tạ Vũ Đình đau lòng cầm tay ông xã mà nói:- Được rồi, đừng lo lắng, em sẽ ăn mặc cẩn thận, tuyệt đối không làm cho đồng chí phó thị trưởng mất mặt.Nhận được điện thoại của Lam Hòa, nói tối muốn đến xin gặp, trong lòng Dương Phàm có chút giật mình. Lam Hòa bên phía chính quyền thành phố mặc dù là thường vụ thị ủy, nhưng trong các cuộc họp bình thường không nói mấy, trên cơ bản không phát biểu ý kiến gì.
- Ha ha, ý thức được nguy cơ phải không?Dương Phàm bỏ điện thoại xuống rồi lẩm bẩm nói một câu. Nghĩ đến Nguyễn Bình Hòa buổi chiều, tâm trạng của Dương Phàm lại xấu đi.
Dương Phàm vốn định nhân cơ hội Nguyễn Bình Hòa nhận chức mà nói chuyện với Tào Dĩnh Nguyên về việc điều chỉnh phân công, sau đó chèn ép Lữ Ngọc Phương. Bây giờ xem ra không thể dựa vào thằng Nguyễn Bình Hòa này được. Chuyện này hình như phải chậm một chút. Về phần Lam Hòa và Vương Nhất Phạm, Dương Phàm sẽ không dễ dàng chấp nhận, phải quan sát một thời gian rồi nói.
Trương Tư Tề bưng đĩa hoa quả đi ra, nhét một quả nho vào miệng Dương Phàm rồi cười nói:- Sao thế? Tâm trạng không vui cho lắm, công việc có chuyện gì không hài lòng cũng đừng mang về nhà đó.
Đây là một ước định của hai vợ chồng. Dương Phàm nghe xong không khỏi cười nói:- Vừa nãy phó thị trưởng Lam Hòa gọi điện đến nói tối sẽ mang bà xã đến chào hỏi. Em và Chu Dĩnh thu dọn một chút, đừng có mà không bằng người ta.
Trương Tư Tề sửng sốt một chút, lập tức cười nói:- Sao? Vợ của Lam Hòa rất đẹp sao?
Dương Phàm mỉm cười nói:- Chưa gặp sao biết được. Chẳng qua Lam Hòa mang chị ta theo nhất định sẽ không quá kém. Dù sao đây cũng là gặp riêng mà.Trương Tư Tề và Chu Dĩnh đi trải đầu tóc và mặc quần áo khác so với ở nhà. Trương Tư Tề bởi vì có bụng nên mặc một cái váy rộng, dây lưng tết nơ hình con bướm, tóc tết đuôi ngựa, trông nàng khá nhanh nhẹn. Chu Dĩnh mặc một chiếc áo sơ mi lộ rõ ra vòng eo thon nhỏ của mình. Phụ nữ đúng là trời sinh thích ăn mặc, mặc quần áo vào sẽ trẻ hơn vài tuổi. Tạ Vũ Đình không đánh phần mà chỉ khẽ bôi son một chút, mặc bộ váy màu vàng nhạt, làm cho cả người trông trẻ hơn năm sáu tuổi.