Chương 419


Số từ: 4947
Nguồn: hoanguyettaodan.org, vipvandan.vn
Tiếng di động vang lên, nhìn số thì là của Trương Tư Tề:- Mấy giờ thì anh về tới nhà?
- Hơn hai giờ nữa. Sao vậy?Nghĩ đến vợ con, tâm tình Dương Phàm tốt lên một chút. Dù sao cũng còn có gia đình của mình, bất kể bên ngoài thế nào, hậu phương vẫn luôn vững chắc.
- Không có gì, hôm nay chuyển tới nhà mới ở Long Chủy Loan. Anh tới thẳng đây nhé, trong nhà có rất nhiều đồ ăn. Mấy hôm anh đi, mọi người nhớ anh lắm.Nghe giọng thì thấy tâm tình của Trương Tư Tề không tồi, xem ra rất vừa lòng với nhà mới.
Long Chủy Loan, trời xanh biển biếc, quả là tuyệt đẹp dưới ánh nắng chiều. Dương Phàm đứng ở trước sân, ôm mấy người phụ nữ rồi quay đầu lại nhìn mặt biển nói:- Thần tiên cũng chỉ được ở nơi như thế này mà thôi.
- Lầu trên lầu dưới đều là bốn phòng, chúng ta ở trên lầu, vừa lúc mỗi người một gian. Một phòng làm việc. Mấy cô Tiểu Trương thì ở lầu dưới. Vốn muốn mời một bảo mẫu nhưng Tiểu Trương, Tiểu Hà nói không cần nên thôi.Trương Tư Tề cười giải thích một chút. Dương Phàm bước lên lầu. Phòng làm việc không ngờ có ban công, ngồi ở đó có thể đối diện với mặt biển.
Sau một phen đùa giỡn, mấy người phụ nữ đều đi làm việc của mình. Dương Phàm tựa lưng vào ghế ngồi ở ban công, thoải mái nheo mắt lại. Trên vai chợt có một đôi tay mềm mại, Dương Phàm không cần quay đầu lại cũng có thể dùng mũi nhận ra được đây là Chúc Vũ Hàm.
- Em có tâm sự à?Chúc Vũ Hàm vừa cười vừa bóp vai cho Dương Phàm. Dương Phàm không kìm nổi nghĩ, có lẽ chỉ có một mình Chúc Vũ Hàm nhìn ra sự khác thường trong nụ cười của mình.
- Tỉnh tổ chức một đoàn khảo sát tới châu Âu, em là một thành viên trong đoàn. Dù sao em cũng chưa bao giờ được xuất ngoại, xem như lần này được mở mắt.Dương Phàm cười quay đầu lại nhìn ánh mắt thân thiết của Chúc Vũ Hàm, bất đắc dĩ giơ hai tay lên nói:- Được rồi, tỉnh phái một bí thư đảng ủy Công an tới, có lẽ là lo lắng em sẽ gây khó khăn cho công việc của người ta.
Nghe được đáp án, Chúc Vũ Hàm mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai Dương Phàm nói:- Bình thường! Không có việc gì đâu. Chị xuống xem món canh đã.
Nói chuyện với Triệu Việt khiến Dương Phàm nhận thức rằng rất nhiều chuyện đã được định sẵn. Chỉ cần đi trên con đường quan chức này chắc chắn sẽ tiếp tục gặp chuyện như vậy. Mặc kệ Dương Phàm cố gắng cải thiện quan hệ như thế nào, chỉ cần xác định không trên cùng một chiếc thuyền, vậy đều không thể tránh khỏi. Dù là cùng trên một chiếc thuyền cũng không thể tránh khỏi mâu thuẫn như vậy.
Làm sao tìm được cho mình một lối đi thích hợp để điều hòa được mâu thuẫn này? Dương Phàm cần thời gian để suy nghĩ cho rõ ràng. Từ ý nghĩa này mà nói, chuyến đi châu Âu cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Buổi tối là thuộc về quan hệ nam nữ. Cơm tối xong, Trương Tư Tề nhẹ nhàng thì thầm bên tai Dương Phàm:- Ăn nhiều canh một chút, rất bổ.Dương Phàm hơi sửng sốt, cười theo bản năng:- Ba tháng rồi à?
Lại là vấn đề muôn thuở của vợ chồng, Trương Tư Tề hơi đỏ mặt lên. Hai người phụ nữ kia thì hơi ho khan một tiếng. Ăn no xong, Dương Phàm dùng khăn lau miệng xong liền giơ hai tay ôm lấy Trương Tư Tề trong cái nhìn chăm chú của mọi người.
- Muốn chết!Trương Tư Tề khẽ kêu lên…Chỉ chốc lát sau, trong phòng ngủ, Dương Phàm đã cởi bỏ sạch sẽ. Thời gian vẫn sớm tuy nhiên hôm nay Trương Tư Tề đã nói như vậy, hơn nữa mấy hôm liền không giải phóng, dùng tay cũng không thể giải quyết được căn bản của vấn đề.
- Anh không thể chờ khi không có mọi người sao?Trương Tư Tề nhẹ nhàng đấm lên ngực Dương Phàm. Hiệu quả thật sự đáng thương, áo ngủ liền bị rút lên, trước ngực bị môi và lưỡi công kích khiến cả người co rút lại, khẽ rên lên một tiếng.
Công tác chuẩn bị của Dương Phàm cẩn thận hơn trước kia rất nhiều. Tiếng thở hổn hển và hơi rên lên của Trương Tư Tề nhanh chóng trở thành thanh âm chủ đạo trong phòng. Cảm giác được lấp đầy khiến Trương Tư Tề phát ra một tiếng rên thật cao, chỉ một lát sau đã toàn thân co giật…
--------------------
Trong Hội nghị thường ủy, giọng của Tào Dĩnh Nguyên dường như lớn một ít so với bình thường. Ngược lại, Dương Phàm trở thành bình tĩnh nhìn kỹ hết thảy. Có thể nói, gần đây Tào Dĩnh Nguyên đang nở rộ xuân ý.
Sau khi hội nghị kết thúc, Tùng Lệ Lệ đi theo Dương Phàm vào phòng làm việc, miệng lẩm bẩm vẻ khó chịu:- Thật là quá đáng. Anh vừa tới Bắc Kinh bảo vệ luận án là bọn họ đã không buông tha.
Dương Phàm mỉm cười hỏi:- Cô biết rồi hả?
Tùng Lệ Lệ trầm trọng gật gật đầu nói:- Chuyện này sao có thể lừa được người ta. Sở Du lịch tổ chức, thường vụ phó chủ tịch tỉnh dẫn đội, lẽ ra phải là thị trưởng Tào đi cùng, sao lại tới phiên anh chứ?
Sự nhạy cảm của Tùng Lệ Lệ khiến Dương Phàm khá vui mừng, liền cười an ủi:- Đừng lo lắng nhiều. Cứ nhìn một cách khách quan một chút đi.
- Nói là khảo sát một lễ hội du lịch của Tây Ban Nha, trên thực tế là mang gia đình đi chơi. Đây cũng là nét đặc sắc của người Trung Quốc. Anh có mang phu nhân đi cùng không?Tùng Lệ Lệ cười khổ hỏi.
Dương Phàm lắc đầu:- Tôi đi một mình, không mang theo ai cả. Đem theo cũng không tiện phải không?
Tùng Lệ Lệ cau mày nói:- Em cũng muốn đi theo anh, đáng tiếc anh không mang em đi. Bí thư thành đoàn Chu Giai cũng đi. Anh cẩn thận đó, cô ta khá lợi hại đấy.
- Lợi hại tới mức nào?Dương Phàm hỏi lại theo bản năng.
Tùng Lệ Lệ muốn nói lại thôi:- Ăn trưa đi.
Dương Phàm nheo mắt nhìn kỹ gương mặt Tùng Lệ Lệ, thấy từ cổ tới mặt Tùng Lệ Lệ đã ửng hồng, hai má như thể uống rượu, liền ôm luôn Tùng Lệ Lệ vào lòng, dùng chiêu thức này là hữu hiệu nhất. Cổ áo khá mở nên lộ ra hai nửa vòng tròn rất căng đầy.
- A…Dương Phàm không kìm nổi kêu lên một tiếng. Tùng Lệ Lệ quả thật khá thông minh, rất biết cách thể hiện điểm mạnh của mình.- Có muốn tôi ký tên trên này không?Dương Phàm cười dâm đãng nhìn bộ phận cơ thể mà Tùng Lệ Lệ cố tình muốn phô ra.
- Đừng, em còn phải đi ra ngoài. Đúng rồi, chuyện chọn thư ký, em chọn một vài người có độ tuổi thích hợp.Nói xong Tùng Lệ Lệ xuất ra một bản danh sách, trong đó có một cái tên là Lý Thắng Lợi liền hấp dẫn ánh mắt của Dương Phàm.
Hán tộc. Người của bí thư thị ủy tiền nhiệm, phòng liên lạc, cấp bậc phó trưởng phòng. Dương Phàm vẽ một vòng tròn lên trên cái tên Lý Thắng Lợi rồi mỉm cười nhìn Tùng Lệ Lệ:- Người này thế nào?
Tùng Lệ Lệ tỏ vẻ giật mình nói:- Thấy anh ta thế nào à? Đó là người của bí thư Bạch lúc trước, hiện giờ tình hình khá thảm. Khi em chọn người, thấy tên của anh ta thì định bỏ qua, tuy nhiên ngẫm lại thì để cũng không sao, thêm nhiều lựa chọn cũng tốt.
Lời này của Tùng Lệ Lệ rất có trình độ. Dương Phàm giao việc chọn người cho Tùng Lệ Lệ là vì cô ta rất cẩn thận, không hề ôm đồm. Điều quan trọng nhất là, thông qua chuyện này, Tùng Lệ Lệ đã khiến Dương Phàm hiểu được mình cũng có con mắt nhìn người.

Nếu tôi không coi trọng anh ta, liệu cô có thể cho anh ta một chút cơ hội chỉ vì anh ta là người của bí thư tiền nhiệm không?
Điều này Dương Phàm chỉ suy nghĩ trong lòng mà không nói ra, tuy nhiên khi nhìn Tùng Lệ Lệ, ánh mắt Dương Phàm đã có một ít biến hóa tinh tế. Tùng Lệ Lệ bị nhìn hơi đỏ mặt, không kìm nổi lắc mông hạ giọng nói:- Đây là phòng làm việc mà.
Ha hả. Xem ra hiểu lầm rồi. Dương Phàm thu hồi ánh mắt, không giải thích, coi như hành động vô tâm.
- Bảo anh ta lặng lẽ tới đây.Dương Phàm nhẹ nhàng nói.
Tùng Lệ Lệ đứng ở bên cạnh ngẫm nghĩ một chút nói:- Em hơi lo một chút, sau khi bí thư Bạch bị bệnh xin nghỉ, Lý Thắng Lợi đã bị không ít người chèn ép, em sợ rằng…
Dương Phàm hiểu được ý tứ của cô, liền khoát tay nói:- Tôi hiểu ý của cô. Cứ đi gọi người đi.
Chuyện Dương Phàm thiếu một thư ký không phải là chuyện gì mới mẻ trong tòa nhà thị ủy này. Toàn bộ những người có độ tuổi thích hợp ở đây đều chộn rộn vì việc này. Lý Thắng Lợi đương nhiên cũng nghĩ tới chuyện này. Tuy nhiên quan trường từ trước tới giờ đều là đã lên là không thể xuống. Lý Thắng Lợi không tin Dương Phàm có thể quyết đoán dùng một kẻ thân tín của bí thư thị ủy tiền nhiệm.
Tùng Lệ Lệ đứng ở trước cửa, uy nghiêm nhìn quét một vòng. Chờ khi tất cả mọi người im như thóc, Tùng Lệ Lệ mới hạ giọng nói:- Lý Thắng Lợi đi ra một chút!
Trên mặt Tùng Lệ Lệ không có chút biểu tình, thậm chí nhìn hơi không cao hứng. Quả thật, Lý Thắng Lợi không phải người Tùng Lệ Lệ dự kiến lựa chọn. Tuy nhiên trong vấn đề lựa chọn thư ký này, Tùng Lệ Lệ cũng không dám chủ động ôm đồm.
Đứng ở trên hành lang chờ Lý Thắng Lợi đi ra, Tùng Lệ Lệ gật gật đầu nói:- Đi cùng tôi.
Lý Thắng Lợi thoạt nhìn mặc một chiếc quần dài màu xanh nhã nhặn, một chiếc sơ mi trắng, dưới chân là một đôi giày đen hơi cũ, râu cạo sạch sẽ, đi lai nhẹ nhàng. Một con người của lãnh đạo tiền nhiệm giờ bị sa cơ mà còn có thể chú ý tới những điểm này khiến Tùng Lệ Lệ không kìm nổi giật mình. Bình thường mình không chú ý gì tới hắn. Cũng khó trách người này có thể lọt vào mắt Dương Phàm.
Đi theo Tùng Lệ Lệ lên lầu, Lý Thắng Lợi cảm thấy bước chân hơi nặng nề, trong lòng có chút cảm giác hưng phấn, tuy nhiên bình tĩnh lại rất nhanh. Một con người đã trải qua thăng trầm thường nắm rất chắc điểm tâm tình này. Lý Thắng Lợi không khỏi nhớ tới một buổi chiều đầu tháng, sau khi tan giờ nhưng vẫn chưa về ngay mà làm tiếp tới tận bảy giờ tối vì chưa hết việc.
Tối đó đi ra từ phòng làm việc, vừa lúc gặp Dương Phàm xuống lầu, lúc đó Lý Thắng Lợi chào một tiếng, sau đó được Dương Phàm cười hỏi tên. Dường như tiếp theo chẳng có gì nữa cả. Chẳng lẽ chuyện này đã để lại ấn tượng cho Bí thư Dương?
Dương Phàm liếc mắt một cái liền nhận ra Lý Thắng Lợi. Kỳ thật Dương Phàm đã không còn nhớ nổi cái tên này. Có thể coi trọng Lý Thắng Lợi hoàn toàn bởi vì trước kia anh ta là người ở phòng liên lạc của bí thư tiền nhiệm. Có thể ở vị trí này, thuyết minh năng lực của người này đầu tiên ít nhất là có con mắt nhìn người. Đột nhiên nghĩ đến một việc, Dương Phàm lập tức phủ định ý niệm này trong đầu. Bình thường cũng không ít lần làm quá giờ nhưng mới chỉ gặp Lý Thắng Lợi duy nhất một lần, nói vậy lần đó không phải là cố ý.
Dương Phàm mỉm cười tự giễu sự đa nghi của mình. Lời chào hỏi lúc đó của Lý Thắng Lợi chỉ có thể coi như một chút thái độ mà thôi.
- Ngồi đi!Dương Phàm nói sau đó tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu nội bộ. Gần đây vấn đề học tập, phát triển khoa học đang được nhấn mạnh. Dương Phàm chỉ đọc chừng năm phút đồng hồ liền ngẩng đầu, cảm thấy mình có vẻ hơi thừa. Vừa rồi sau khi Lý Thắng Lợi tiến vào, Dương Phàm nhớ tới lần trước gặp anh ta ở hành lang. Lúc ấy Lý Thắng Lợi khá trấn định lùi lại sau một bước, sau đó chào hỏi, hơn nữa còn không hề nói thêm một câu nào, cũng không nhân cơ hội đi theo.
Nói như thế nào nhỉ? Về phương diện định lực thì không thành vấn đề, hơn nữa còn rất thức thời.
- Trên bàn bên ngoài có mấy tài liệu, anh sửa sang một chút.Dương Phàm nói một câu rồi tiếp tục vùi đầu làm việc, đương nhiên không quên nhìn đồng hồ trên bàn.
Lý Thắng Lợi nhẹ nhàng nói:- Tôi biết rồi.Sau đó anh ta lặng lẽ đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa phòng lại. Chi tiết này khiến Dương Phàm cảm thấy hơi hài lòng.
Nếu không cẩn thận điểm này, thường xuyên quên đóng cửa lại. Mặc dù là... Dù sao Lý Thắng Lợi cũng thể hiện khá tốt, từ khi đáp lời rồi ra ngoài, Lý Thắng Lợi đều không hề phát ra âm thanh gì rõ rệt.
Trước sau không đến nửa giờ, ba tài liệu đã được chỉnh sửa tốt, Lý Thắng Lợi nhẹ nhàng gõ cửa. Không vội không nóng nảy. Cảm giác tiết tấu rất mạnh.Dương Phàm nói:- Vào đi.
Lý Thắng Lợi đẩy cửa tiến vào, đặt tài liệu lên bàn, hơi lùi về sau nửa bước không nói gì. Dương Phàm cầm lấy tài liệu, liếc mắt một cái, thấy phía dưới cùng có dính một tờ giấy, trên đó viết mấy trăm chữ, đều là một số nội dung cần được coi trọng và lý do.
- Trưởng ban thư ký Tùng đề cử anh làm thư ký cho tôi. Anh có ý tưởng cụ thể gì không?Dương Phàm rốt cục nói ra câu nói mà Lý Thắng Lợi chờ mong nhất. Lúc trước mặc dù đã khống chế rất tốt tâm lý nhưng giờ khắc này Lý Thắng Lợi vẫn không thể giấu nổi, vội vàng cúi đầu, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng Dương Phàm, nhẹ nhàng nói:- Cố gắng làm tốt những chuyện lãnh đạo giao, đó là bổn phận của thư ký. Tuy nhiên tôi cảm giác làm thư ký cho ngài sẽ thoải mái một ít.
Những lời này khiến Dương Phàm cảm thấy hứng thú, liền cười hỏi Lý Thắng Lợi:- Sao lại nói vậy?
Lý Thắng Lợi hơi hơi trầm ngâm một chút, dường như sắp xếp từ ngữ:- Tôi cẩn thận nghiên cứu mấy bản ghi chép những cuộc họp mà ngài chủ trì, thấy rằng từ trước tới giờ ngài chỉ nói về công tác. Nhìn chung thị ủy và lãnh đạo các ban ngành khi mới nhận chức đều muốn chỉnh đốn một chút về tác phong làm việc, lấy mỹ danh là triển khai phê bình và tự phê bình nhưng thực chất là giải quyết vấn đề không đoàn kết bên trong cơ quan. Tuy nhiên từ khi ngài tới đây đều chưa từng làm việc này, họp chỉ nói tới công tác, không nói chuyện khác. Tôi nghĩ…
Lý Thắng Lợi do dự một chút nhìn Dương Phàm, nhận được ánh mắt cổ vũ liền nói tiếp:- Ngài đã làm rất tốt việc điều hòa mâu thuẫn hơn là công khai mâu thuẫn. Căn bệnh hình thức chủ nghĩa kia mọi người nói thì dễ nghe nhưng trên thực tế trong lòng ai nghĩ thế nào, cũng chẳng ai biết cả.
Dương Phàm mỉm cười, Lý Thắng Lợi này đã nói đúng tâm lý Dương Phàm. Ở nơi cơ quan nhà nước thế này, không có mâu thuẫn mới là chuyện lạ. Tuy nhiên, chỉ cần Bí thư thị ủy tập trung tư tưởng vào công tác thì đấu tranh gay gắt ở bên dưới sẽ không còn rõ ràng nữa.
- Được rồi. Anh đi bàn giao công việc đi, chiều nay nghỉ, sáng mai chính thức đi làm.Dương Phàm phất tay.
Lý Thắng Lợi hơi lung lay người một chút, sau đó đứng tại chỗ, khom người nói với Dương Phàm:- Cảm ơn bí thư Dương!
Lời nói này không thể nghi ngờ là phát ra từ nội tâm Lý Thắng Lợi. Gần đây tình cảnh của anh ta cũng không khác mấy so với Lê Quý, là người đến sớm nhất phòng, làm việc rất cẩn thận từng việc nhỏ nhất, vậy mà vẫn bị người xa lánh.
Hết giờ làm việc buổi trưa, Dương Phàm nói Tiểu Liêu đi xuyên qua một con ngõ nhỏ, sau một ngã rẽ là tới nhà trẻ của thành phố, gần đó là nhà của Tùng Lệ Lệ.
Một trận cãi cọ kịch liệt khiến Dương Phàm chú ý quay đầu lại… Không ngờ là Lý Thắng Lợi và một người phụ nữ đang đứng ở cửa nhà trẻ. Người phụ nữ này đang cãi nhau với một người đàn bà to béo. Lý Thắng Lợi ở bên cạnh không ngừng thấp giọng khuyên bảo:- Đừng ầm ĩ nữa, cãi nhau không giải quyết vấn đề.
- Quy định chính là quy định. Phí ba mươi ngàn là do lãnh đạo định ra. Các người ầm ĩ với tôi cũng vô ích.Người bên trong cánh cửa cười lạnh rồi bỏ đi.
Lúc này Tùng Lệ Lệ đứng trước mặt Dương Phàm. Dương Phàm cười lên xe. Nhìn Lý Thắng Lợi và người phụ nữ cùng nhau đi ra. Dương Phàm suy nghĩ một chút, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tùng Lệ Lệ, cười nói:- Đi thôi.
Lý Thắng Lợi và Mã Hủy cùng đi về nhà. Nhìn bộ dạng thờ ơ của Lý Thắng Lợi, Mã Hủy không khỏi buồn bực đấm Lý Thắng Lợi một cái nói:- Sao anh cứ im như hũ nút thế?
Lý Thắng Lợi khẽ cười nói:- Có gì để nói với cô ta chứ? Thuần túy là dư thừa!
Tuy rằng trong lòng rất mất hứng nhưng Mã Hủy vẫn cố kiềm chế nói:- Chuyện con đi nhà trẻ làm sao bây giờ?
Lý Thắng Lợi cười khổ nói:- Em gọi điện thoại bảo anh tới là để giúp em cãi nhau sao? Về sau con còn phải tới nhà trẻ này, phải làm tốt quan hệ với người ta. Hơn nữa, chuyện này cũng có sao đâu.
Mã Hủy bất mãn hạ giọng nói:- Một đám chó mắt để trên đầu. Bọn họ thấy anh thất thế nên mới gây khó dễ.
Lý Thắng Lợi tự tin cười cười, ôm bả vai Mã Hủy. Hai vợ chồng ngồi lặng lẽ dưới bóng cây một hồi, thấy vợ không oán giận nữa, Lý Thắng Lợi mới hạ giọng nói:- Bắt đầu từ ngày mai, anh chính thức làm thư ký cho Bí thư thị ủy Dương Phàm.
Quả thật như sấm nổ bên tai. Mã Hủy còn tưởng mình nghe lầm, nhìn nụ cười của chồng, mắt cô đỏ lên, gục đầu vào vai chồng khóc rống…
Vào trong nhà, Tùng Lệ Lệ hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, bắt đầu nấu nướng. Dương Phàm ngồi tại sô pha nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, cảm thấy khá hứng thú đối với Lý Thắng Lợi. Đã xác định là thư ký của Bí thư thị ủy rồi, không ngờ còn khách khí với người của nhà trẻ như vậy. Không ngông cuồng! Ấn tượng về Lý Thắng Lợi lại tăng thêm một điểm.
Tùng Lệ Lệ mang mấy món ăn tới, cởi bỏ tạp dề, ngồi đối diện với Dương Phàm, cười nói:- Em cũng biết một chút về con người Lý Thắng Lợi này, khá oan uổng.
Dương Phàm cười xua tay nói:- Đừng giải thích, không cần thiết, đã biết mình được làm thư ký cho tôi mà vẫn khách khí với người của nhà trẻ như vậy đã thuyết minh vấn đề rồi.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bữa trưa trôi qua rất nhanh. Sau khi thu dọn đồ xong, Tùng Lệ Lệ đi ra ngồi đối diện với Dương Phàm, đột nhiên nghiêm túc nhìn Dương Phàm nói:- Anh sắp phải đi khảo sát, có muốn trước khi đi hung hăng phản kích một chút không?
Dương Phàm nhướn mày, lập tức cười nói:- Cô làm vậy làm gì? Tôi rất không quen.
Tùng Lệ Lệ nhẹ nhàng gác một chân lên đùi Dương Phàm. Đùi của Tùng Lệ Lệ thon dài thẳng tắp, từ dưới lớp tất tơ tằm màu đen nhìn lướt lên trên có thể thấy thấp thoáng màu phấn hồng…- Ừ. Đáng ghét, không muốn nói thì thôi.
Khi chân bị Dương Phàm nắm lấy, Tùng Lệ Lệ đột nhiên nhớ ra chưa rửa chân, hạ giọng nói:- Để em đi rửa chân.Nói xong Tùng Lệ Lệ vội vàng rụt chân về, nhưng không ngờ Dương Phàm đã giữ lại, nói:- Không cần, cứ ngồi đây.
Tùng Lệ Lệ mặc dù có thân thể làm tiền vốn nhưng vẫn còn hơi có ý thức, hai má đỏ bừng, thân thể vặn vẹo, hạ giọng nói:- Đừng cù.Dương Phàm không có ý dừng lại. Tùng Lệ Lệ ra sức rụt chân lại, đứng lên hạ giọng nói:- Quay về phòng đi.
Dương Phàm cười đứng lên, đi vào phòng ngủ. Trong này có một chiếc giường lớn.
Trong không khí phiêu đãng những mùi hỗn hợp, tiếng thở từ dồn dập dần dần dịu đi. Dương Phàm nằm không động đậy trên giường, Tùng Lệ Lệ lấy một điếu thuốc trong chiếc tủ đầu giường, châm lửa rồi nhét vào miệng Dương Phàm, sau đó ôm đống quần áo đi vào phòng vệ sinh. Nhìn bóng người duyên dáng đó, Dương Phàm cảm giác toàn thân lại kích động.
Những lời Tùng Lệ Lệ nói lúc trước khiến Dương Phàm rất suy nghĩ. Gần đây dường như mình quả thật quá khiêm tốn, chỉ còn một tuần nữa là phải đi nước ngoài. Trong khoảng thời gian này có thể làm gì nhỉ?
Dương Phàm nhắm mắt lại nhưng không hề buồn ngủ. Cảm giác ấm áp cắt đứt suy nghĩ của Dương Phàm. Hắn mở to mắt, thấy thân hình trắng nõn đầy đặn của Tùng Lệ Lệ hiện ra trước mặt. Sau khi dùng khăn ấm vệ sinh cẩn thận, Tùng Lệ Lệ mới nằm xuống ôm Dương Phàm, thì thầm:- Câu lạc bộ bóng đá thành phố Hải Tân chẳng phải là sắp đá trận đầu tiên ở sân nhà sao? Em thấy nên mời lãnh đạo tỉnh ủy tới xem. Bí thư Triệu chưa chắc đã tới nhưng Giang Thượng Vân có lẽ sẽ tới. Chủ tịch tỉnh Hầu khẳng định sẽ tới.
Dương Phàm hít một hơi dài, vân vê ngón tay theo thói quen, bất giác có chút lực khiến Tùng Lệ Lệ đau tới mức phải nhíu mày, tuy nhiên Tùng Lệ Lệ vẫn không hé răng mà càng dán chặt bộ ngực căng đầy vào người đàn ông hơn.
- Sao em đoán được là Giang Thượng Vân soi anh?Dương Phàm không khỏi thử trí tuệ của Tùng Lệ Lệ lần nữa. Trong lịch sử, có rất nhiều phụ nữ cao thủ trong lĩnh vực chính trị.
- Việc này còn phải đoán sao? Lần trước ở lớp học trường Đảng tỉnh, em đã thấy rõ rồi. Giang Thượng Vân bề ngoài cười mà bên trong không cười. Lúc trước, người này ở vị trí bí thư Ủy ban Kỷ luật có thể nói là làm việc rất dứt khoát, khẩn trương, tuy nhiên khi lên vị trí phó bí thư tỉnh ủy, lập tức thay đổi hoàn toàn, lúc nào cũng bình ổn, tâm cơ sâu sắc.
Lời này của Tùng Lệ Lệ rất thú vị. Có thể thấy đôi khi nhìn vấn đề ở góc độ phụ nữ cũng có thể tham khảo một chút. Tay Dương Phàm vẫn vân vê một cách vô thức, thân thể Tùng Lệ Lệ không ngừng vặn vẹo, rốt cục không nhịn nổi, vươn lên đè xuông ngực người đàn ông, một tay cầm tiểu đệ của Dương Phàm.
- Đừng nói nữa. Em lại muốn…
----------------------------
Liễu Diệp không ngờ mới sáng sớm đã nhận được điện thoại của thư ký mới của Dương Phàm. Tùng Lệ Lệ nói với giọng rất khách khí:- Phó thị trưởng Liễu, Bí thư Dương muốn nghe báo cáo về chuyện đội bóng.
Buông điện thoại, Liễu Diệp cảm thấy hơi kỳ lạ, do dự một hồi. Tuy rằng Liễu Diệp chủ quản giáo dục và thể thao nhưng thành tích của thành phố Hải Tân không xuất sắc gì. Mặc dù Liễu Diệp rất muốn quản lý câu lạc bộ bóng đá nhưng chuyện này Thị trưởng Tào lại rất nghiêm khắc.
Liễu Diệp không có nhiều thời giờ để nghĩ tới vấn đề này. Tâm tư lãnh đạo vẫn luôn khó đoán. Là một nữ phó thị trưởng, Liễu Diệp luôn giữ tác phong khiêm tốn.
Khi tới phòng làm việc của Dương Phàm, Liễu Diệp cúi đầu sửa sang quần áo lại một chút, sau đó mỉm cười đi vào:- Thư ký Lý!
Lý Thắng Lợi đã chính thức trở thành thư ký, liền đứng lên cười chào đón:- Chào phó thị trưởng Liễu. Ngài chờ chút.Không ngờ Dương Phàm lại chọn Lý Thắng Lợi này làm thư ký, việc này hơi ngược với lẽ thường. Bí thư thị ủy tiền nhiệm đang tại vị đột nhiên xin từ chức để chữa bệnh, lý do thực tế vì sao thì trong lòng mọi người đều hiểu.
Dưới tình hình chung, Lý Thắng Lợi rất khó có cơ hội khôi phục, không ngờ chưa được bao lâu đã được Dương Phàm coi trọng.
- Bí thư Dương!Liễu Diệp bước nhanh vào.
Dương Phàm chậm rãi đứng lên, bắt tay xong rồi nói:- Ngồi đi.
Dương Phàm ngồi im tại chỗ nhìn Dương Phàm. Từ sau khi tới thành phố Hải Tân, Bí thư Dương đã tận dụng tập đoàn Thiên Mỹ, thu thập Lữ Ngọc Phương vốn rất kiêu ngạo trước kia. Sau đó dường như Bí thư Dương không hề có ý nhúng tay vào chính quyền thành phố. Hôm nay đột nhiên gọi mình tới đây, vấn đề này khiến Liễu Diệp không kìm nổi rất nghi hoặc.
- Câu lạc bộ bóng đá thành phố Hải Tân đã chính thức được cấp tên, tham gia mấy trận đấu sân khách thắng lợi. Tôi tìm chị là vì chị quản lý cục Thể dục thể thao, sau này chị quan tâm hơn tới vấn đề đội bóng một chút nhé.Dương Phàm thản nhiên nói.
Trên mặt Liễu Diệp lập tức lộ ra một tia khó khăn, tuy nhiên che giấu ngay, cười nói:- Đa tạ lãnh đạo quan tâm. Tôi vẫn rất coi trọng tình hình câu lạc bộ bóng đá thành phố Hải Tân. Thị trưởng Tào cũng đã mấy lần tới thị sát đội bóng. Chút nữa tôi báo cáo ngài tình huống gần đây của đội bóng.
Từ sau khi câu lạc bộ bóng đá thành phố Hải Tân sát nhập với câu lạc bộ bóng đá của tỉnh thành thì thực lực đã tăng mạnh. Liễu Diệp cũng muốn quan tâm, tuy nhiên không dám đoạt từ tay Tào Dĩnh Nguyên mà thôi.
- Ha hả. Như vậy đi! Chúng ta cùng nhau tới xem thực tế.- Vậy à? Bí thư Dương, hay là để cho các đồng chí chuẩn bị một chút đã.Phó thị trưởng Liễu là nữ nhưng cũng rất biết cách đỡ cho bên dưới. Nếu đổi sang đồng chí khác, có lẽ đã không có gan nói ra. Dám can đảm nói lãnh đạo đổi chủ ý ngay trước mặt lãnh đạo, vì Liễu Diệp là nữ nên Dương Phàm cũng không quá so đo.
Dương Phàm nhìn đồng hồ, do dự một chút nói:- Vậy buổi chiều đi nhé. Năm giờ đúng giờ xuất phát.
- Cảm tạ bí thư Dương.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Sỹ Đồ Phong Lưu.