Chương 444: Không Làm Quân Cờ
-
Sỹ Đồ Phong Lưu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 4964 chữ
- 2020-05-09 01:13:42
Số từ: 4958
Nguồn: hoanguyettaodan.org, vipvandan.vn
Dương Phàm lặng lẽ xoay người hạ giọng nói:- Em sẽ tìm giúp anh một cái cớ để chuồn đi.
Trên lầu hai chị em đang thì thầm to nhỏ còn Trương đại tướng đang cùng với cháu trai chơi trò xếp hình.
- Ông ngoại thật ngốc!...Đứa bé nói chuyện rất không khách khí. Dương Phàm không nhịn được mỉm cười, đứng ở cửa cười nói:- Tôi và anh hai ra ngoài làm chút chuyện. Buổi trưa còn có một bữa tiệc.
- Anh và anh hai có chuyện gì cần xử lý?Thấy Trương đại tướng lười hỏi, chị dâu thì không thèm hỏi nên Trương Tư Tề đành mở miệng.
- Chuyện có liên quan tới quân đội. Không phải anh sắp kiêm nhiệm chính ủy sao?Dương Phàm bình tĩnh trả lời. Mặt không đổi sắc đón nhận ánh mắt soi xét của Trương đại tướng và chị dâu.
Trương Tư Tề cười lại gần, giơ tay sửa sang lại áo của Dương Phàm nói:- Lái xe cẩn thận một chút. Uống ít rượu thôi.Nói xong Trương Tư Tề ghé sát nói nhỏ:- Buổi tối phải nhớ về nhà để em kiểm tra bài!
- Bảo Trương Khải Đức bố trí cho cháu một lái xe. Cần uống rượu thì phải uống.Trương đại tướng đột nhiên nói một câu như vậy. Dương Phàm cười gật gật đầu nói:- Vậy cháu đi đây.
Ra cửa Trương Khải Đức đã lặng lẽ chuồn đi thay đổi thường phục của binh lính trẻ tuổi. Quay đầu lại bình tĩnh nói:- Thủ trưởng muốn đi đâu?
Dương Phàm lắc đầu cười khổ báo địa điểm rồi mở cửa lên xe. Địa điểm Trần Chính Hòa mời khách mặc dù ở ngay trung tâm thành phố nhưng vô cùng yên tĩnh. Một tòa nhà được xây dựng theo kiến trúc thời Thanh. Phỏng chừng chỗ này trước đây là gia đình Vương gia nào đó.
Khi Dương Phàm đến thì thư ký Tiểu Tưởng đã chờ ở cửa. Sau khi bắt tay Tiểu Tương cười lấy lòng nói:- Thủ trưởng đang chờ ở trong. Khách khứa cũng đều tới rồi.
Đi vào phòng, bên trong chỉ có bốn người khách. Trên mặt Trần Chính Hòa mang theo nụ cười thản nhiên. Thấy Dương Phàm liền gọi:- Đến cũng nhanh đó, bố còn tưởng rằng phải chờ thêm một lát nữa. Đến đây làm quen với ba chú này một chút!
Sau khi được giới thiệu về chú Tưởng, chú Tống, chú Khổng, Dương Phàm cảm thấy hơi chua chát. Tưởng – Tống – Khổng – Trần? Chú Tưởng trong Ủy ban Kỷ luật Trung ương, chú Tống bên Bộ Tài chính, chú Khổng bên Ngân hàng Trung ương Trung Quốc! Có thể xuất hiện ở đây hẳn là đồng minh đáng tin cậy với Chính Hòa rồi.
Ba người này nói cũng không nhiều, so ra bầu không khí còn tiêu điều hơn ở Trương gia. Bầu không khí ở đây có phần tùy tiện một chút. Bàn bạc nhìn như rất thoải mái nhưng Dương Phàm ở bên cạnh lắng nghe cẩn thận. Trong lòng nhịp tim nhảy loạn lên.
- Cháu thấy nền công nghiệp thế nào Dương Phàm? Nếu nói trong phạm vi quốc gia vĩ mô thì cháu cảm thấy sẽ có hiệu quả bao nhiêu?Chú Khổng đột nhiên hỏi một câu. Dương Phàm hơi sửng sốt nói:- Ngành công nghiệp có trăm nghìn mối quan hệ với các ngành khác trong chính phủ. Chính sách điều tiết không chế vĩ mô đã tới từng địa phương e là cũng không tạo ra cơn sóng gì lớn. Một ít thương nhân dân gian xui xẻo rơi vào đó. Tình trạng giá phòng quá cao. Trong vòng mười năm khó có đổi mới. Chính sách quốc gia có thể bảo trì biên độ dao động giá phòng không quá lớn đã là rất tốt rồi.
- Dương Phàm nói có lý. Mấy năm gần đây có nhiều vụ hơi khá lớn. Đại đa số đều có quan hệ tới công nghiệp.Chú Tưởng chen vào một câu. Chú Tống cười cười nói:- Lão Khổng. Có phải sắp có chính sách gì đó công khai phải không?
Chú Không nhìn bộ dạng lơ đãng của Dương Phàm nói:- Có khả năng phải hạn chế giá phòng một chút. Ủy ban Kế hoạch và Phát triển đã đệ trình báo cáo.
Tiên sư bố nó. Dương Phàm kêu gào một trận trong lòng! Dương Phàm học kinh tế nên rất rõ ràng một câu đơn giản như vậy có ý nghĩa gì.
- Phải duy trì liên tục tốc độ phát triển nền kinh tế quốc gia. Đôi khi cũng phải trả giá một ít.
- Hưng nhân dân khổ. Vong nhân dân khổ!Dương Phàm chen vào một câu. Bốn người kia nghe mà ngẩn cả người ra.
- Lời này có hơi cực đoan nhưng mà là sự thật.
Tốc độ phân hóa giàu nghèo rất nhanh. Hiện tượng quyền lợi và tư bản cấu kết ngày càng nghiêm trọng. Trung ương đã nhận thức được mấy vấn đề này nên mấy năm gần đây đã hướng trọng tâm nghiêng về phía nông thôn. Mục đích cuối cùng cũng chỉ là muốn xoa dịu mâu thuẫn xã hội.Trần Chính Hòa vẫn luôn nhìn Dương Phàm cười đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc. Nói đầy trầm trọng.
- Cháu mời ba chú một chén!Dương Phàm bưng chén rượu lên đi một vòng. Sau khi điều chỉnh một chút, bầu không khí trong phòng lại dần dần biến về lại tùy ý.
Sau khi ăn xong bữa trưa tìm được La Thành, không thấy Tiểu Trương nên Dương Phàm cười hỏi La Thành:- Người đâu?
La Thành hướng về một cái cửa phòng bĩu môi nói:- Một tiểu minh tinh. Đang cố gắng canh ở trong xem kịch truyền hình.
Nhét được một chén trà nồng đậm vào bụng, vẻ hồng hào trên mặt Dương Phàm dịu đi một ít. Tựa vào ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. La Thành hỏi:- Bữa tiệc trưa nay có những ai? Uống không ít chứ?
- Đều là một số trưởng bối. Thân làm vãn bối muốn không uống cũng khó.Dương Phàm cười lắc đầu. Loại bữa tiệc này ở trong thành phố Hải Tân cũng khó mà gặp.
- Chuyện mà anh bảo tôi hỏi thăm, tôi đã điều tra được kha khá. Gần đây tập đoàn Đại Hoa hoạt động liên tục. Mấy trăm triệu đều hắt ra ngoài như muốn đả thương gân cốt. Mấu chốt là ở bên Sơn Tây kia.La Thành chung quy cũng là người xuất thân từ cái gia đình này. Biết căn cở La gia là ở mỏ than.
Gật gật đầu Dương Phàm nằm trên ghé salon nói:- Tôi nằm một chút. Tối nay còn phải đi.
- Gọi một em vào đây xúc tiến việc trao đổi chất nhé?La Thành cười tủm tỉm hỏi một câu. Khóe miệng Dương Phàm khẽ giật:- Thôi đi. Tối nay bà xã muốn kiểm tra bài.
Lúc La Thành ra đến cửa, Dương Phàm nhắm mắt lại nói:- Đừng nói cho bất cứ kẻ nào! Có khả năng giảm lãi xuất!La Thành nghe thấy cả người hơi hơi chấn động, từ từ nói:- Tin tức anh cần tôi sẽ cố gắng thăm dò. Tặng anh một tin miễn phí. Cái cô bé họ Triệu kia hiện giờ không có bạn trai.
Dương Phàm vẫy vẫy tay rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Không biết qua bao lâu thì bị một hồi tiếng đập cửa đánh thức. Trương Khải Đức tiến vào với đôi chân có phần liêu xiêu. Thấy Dương Phàm liền cười nói:- Tiểu minh tinh thật sự là khỏe!
Dương Phàm cười đi rửa mặt chải đầu, khi ra ngoài thì La Thành tiến vào nói:- Nghỉ ngơi có khỏe không?
Gật gật đầu, lấy di động ra nhìn thấy có một tin nhắn. Sau khi xem xong Dương Phàm phất phất tay nói:- Các anh tiếp tục nhé. Tôi tới Viện Khoa học Xã hội.
Chu Minh Đạo hoàn toàn là một người vị đạo. Mấy lão nhân đậm chất Nho học ngồi quanh một chiếc bàn uống rượu Thiệu Hưng. Đề tài cũng chỉ là một số thứ bên ngoài. Rất ít đi vào một điều gì đó quá sâu. Tuy nhiên Dương Phàm biết sức ảnh hưởng của những người này còn tương đối lớn. Ngồi ở trên bàn Dương Phàm vẫn mỉm cười dè dặt. Khó có thời điểm xen mồm vào.
Sự tùy ý lại càng thể hiện rõ ràng. Nhưng những người này nói chuyện hết sức cẩn thận. Sau khi tiếp xúc mới biết được những người này hết sức đa dạng. Nghiên cứu học vấn có. Kinh doanh có. Chính phủ có. Giới tin tức đều có. Có mấy người dường như còn khiến Dương Phàm có cảm giác ước ao. Mơ hồ nhưng lại tồn tại chân thực.
Nói tóm lại Dương Phàm và người này coi như trò chuyện với nhau vui vẻ!
Đến khi giải tán, Chu Minh Đạo nói với Dương Phàm:- Chỗ này thầy chỉ dẫn vào được. Sau này đều trông vào bản thân em thôi!
Cách thức Minh Đạo nói chuyện có vẻ thẳng thắn hơn so với Trần lão và Trần Chính Hòa một chút, đây là có liên quan đến yếu tố học trò. Có thể giải thích chuyện này giống như một người thầy giáo muốn truyền thụ kiến thức. Cách nói chuyện khác nhau cũng rất bình thường. Hai cha con Trần gia lại càng muốn đặt Dương Phàm vào trong môi trường ném – bắt để tự bản thân lĩnh ngộ. Làm tốt, tiếp tục ném, làm không tốt, hừ hừ!
- Phát triển kinh tế có trăm nghìn mối quan hệ với nguồn năng lượng, mấy loại tài nguyên như dầu mỏ than đá đều có hạn….Dương Phàm cười tủm tỉm đột nhiên nói lên lời này, Chu Minh Đạo đảo mắt vài vòng, nhấc tay nói từ từ:- Chờ một chút, thằng nhóc này có thể nói chuyện thẳng thắn ở trước mặt tôi hay không. Tôi cũng lớn tuổi rồi, không thích động não.
- Bất cứ một chính sách gì từ khi đề xuất đến khi truyền bá đều cần có thời gian. Có chuyện dù mấy người không nói thì em cũng có thể thăm dò ra, tỷ như Đinh gia vẫn là đối thủ lớn nhất của Trần gia, La gia gần đây lại thân thiết với Đinh gia. Bố em ở tỉnh Tương nhiều năm, lúc đầu hình như phó bí thư tỉnh ủy kiêm chủ tịch tỉnh là họ Đinh phải không? Em có một kế hoạch, muốn chém sạch xúc tu của Đinh gia và La gia về kinh tế…
Chu Minh Đạo lại nhấc tay lên nói:- Được rồi, thầy biết rồi. Chính sách sửa đổi thị trường nguồn năng lượng về cơ bản đúng là khó làm suy giảm những người này, lát nữa hãy gửi một phần kế hoạch của em cho thầy, thầy sẽ xem cẩn thận rồi nói sau.
- Được, em sẽ bảo người phụ trách đưa cho thầy một phần!
Dương Phàm ngụ ý là phải giữ bí mật. Trong lòng Chu Minh Đạo hiểu rõ, xua tay không nói gì nữa. Nhìn thời gian cũng đã không còn sớm, Dương Phàm cáo từ về nhà. Xe đang trên đường về nhà ở Bắc Kinh thì tiếng di động vang lên, Dương Phàm sau khi nghe máy liền nói một địa chỉ với lái xe, rồi dựa ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe chạy đến bên ngoài một căn biệt thự yên tĩnh thì dừng lại, khi xuống xe đã thấy Quang Viễn đang đứng chờ ở cửa.
Trong thư phòng, thần sắc Chúc Đông Phong ngưng trọng, thấy Dương Phàm tiến vào chỉ hơi gật đầu rồi tiện tay ném một phần tài liệu nói:- Cho anh nửa giờ, xem xong rồi nói.
Dương Phàm cũng không nói mấy lời thừa, cầm lấy xem chưa đầy 20’ liền buông tài liệu ra từ từ nói:- Nguy hiểm thật, không ngờ bọn họ có nhiều tiền như thế. Số tiền năm mươi tỷ mà con chuẩn bị xem ra vẫn còn ít.
Chúc Đông Phong tuyệt đối là cáo già trong cáo già, một lãnh đạo thành tinh. Vào lúc này lão có thể đưa ra một phần tài sản ước định ra ý nghĩa phỏng chừng là muốn Dương Phàm phải hết sức tiến hành chuyện cần làm.
- Anh cũng không cần phải coi nhẹ mình, phần báo cáo này người của tôi phải đằng đẵng suốt một năm trời mới làm ra đó. Nửa giờ trước tôi vừa mới lấy được văn bản chính thức cuối cùng, tôi cũng vừa mới xem hết. Đinh gia đã kinh doanh lâu ngày ở phía Nam, tập đoàn Đại Hoa chẳng qua chỉ là cái ở bên ngoài.Chúc Đông Phong nói đến đây liền dừng lại, mắt nhìn phản ứng của Dương Phàm.
- Bố muốn hoàn toàn nắm cục diện trong tay nhất định phải khiến cho cơ sở kinh tế của Đinh gia thiệt hại nặng. Con nghĩ bố sẽ không có sự chuẩn bị nào chứ?Sau một lúc trầm tư, Dương Phàm chậm rãi nói.
Chúc Đông Phong thản nhiên cười cười nói:- Năm mươi tỷ này là con bài cuối cùng chưa lật của anh sao?Dương Phàm lắc đầu nói:- Con còn một hậu chiêu để dùng khi tới thời điểm mấu chốt.
- Tập đoàn Đại Hoa không chỉ có một địch thủ là tập đoàn Thiên Hằng, trong mấy chục năm đến đây, bọn họ dựa vào quyền lợi ích nên nhanh chóng tích lũy tài sản thế nhưng cũng đắc tội rất nhiều người. Chẳng qua Đinh gia rất mạnh nên nhóm cừu gia giận không dám nói gì.Chúc Đông Phong nhìn ánh mắt Dương Phàm, vẻ ngưng trọng lúc đầu lại từ từ biến thành vui vẻ và hưng phấn.
- Muốn con làm như thế nào? Nếu mà là địa lôi thì con thà không làm chuyện này.Dương Phàm đang cúi đầu đột nhiên ngẩng lên, liếc nhìn Chúc Đông Phong đang nhìn chằm chằm. Hai ánh mắt đối đầu với nhau, đều không có ý nhượng bộ. Một phút, năm phút, sau mười phút im lặng hai người không hẹn đều cùng hướng ánh mắt đi.
- Kế hoạch tổng thể vẫn còn có thời gian. Chúc Đông Phong lui bước, kết quả này hơi bất ngờ khiến Dương Phàm không kịp phòng bị. Vốn còn tưởng rằng lão già này còn muốn
so cứng
với mình, không ngờ lại dứt khoát như vậy.
- Phải tiến hành đồng bộ chính trị và kinh tế, trên chính trị thì phải chặt đứt viện trợ lớn nhất của Đinh gia, con đang cùng một người trong tổ chuyên gia cùng nhau vạch một kế hoạch chỉnh đốn thị trường than đá ra chương trình nghị sự. Nếu thuận lợi thì nửa năm sau là có thể phát huy hiệu quả. Mặt khác con sẽ cho người thu thập tài liệu, tập đoàn Đại Hoa hẳn là sẽ có một số hành vi không tuân theo quy định nên sẽ cho Hiệp hội Giám sát chứng khoán tiến hành điều tra trước. Hiện giờ xem ra, chỉ với riêng biện pháp chuẩn bị này vẫn không thể đảm bảo đưa đối thủ vào chỗ chết.Dương Phàm nói xong vẫn đầy bình tĩnh, như thể chuyện vừa rồi không quan hệ gì đến mình cả.
- Anh có thể làm đến thế này đã rất giỏi. Cho dù không có tôi, thì đấu đến lưỡng bại câu thương cũng không khó.Chúc Đông Phong đột nhiên mỉm cười, Dương Phàm cũng cười cười nói:- Nhưng con không thích lưỡng bại câu thương, con vẫn thích làm cá và hoàng tước.
Chúc Đông Phong không giống như Dương Phàm, con đường quyền lợi của lão gian khổ hơn nhiều, từ một người hiểu biết tình hình năm xưa cho tới địa vị hôm nay đã trải qua biết bao nguy hiểm mà hiếm người biết. Hy vọng của Chúc gia vốn là Chúc Vũ Hàm thì nay lại biến thành Chúc Dương. Chúc Đông Phong đương nhiên muốn chuẩn bị dài hạn cho Chúc Dương sau này trưởng thành. Không có điều này thì Dương Phàm không có khả năng an ổn, đổi thành người khác thì Chúc Đông Phong đã sớm giết tới tận cửa rồi. Kỳ thật trong lòng Dương Phàm hiểu rất rõ. Vào lúc này có thể ngồi đối diện với Chúc Đông Phong là bởi vì lão có cái nhìn toàn diện. Với nội tình của Đinh gia, lấy năng lực đằng sau lưng Dương Phàm thì muốn điều tra ra trong thời gian nửa năm là đủ rồi. Dương Phàm có lẽ không có năng lực này, đó là nhờ có đôi mắt trong bóng tối của ông cụ. Đây mới chính là điều mà Chúc Đông Phong kiêng kị nhất.
Một khi phát hiện nội tình Đinh gia, Dương Phàm tuyệt đối sẽ vứt đi, chuyện mà không có ích lợi chắc chắn thì không ai đi làm.
Thấy lợi tối mắt
cái chữ này đối với người còn trẻ như Dương Phàm có lẽ có hiệu quả, nhưng đối với Trần lão gia và nhóm người từng trải kia thì có thể bỏ bớt đi là tốt. Ngay từ đầu Chúc Đông Phong đã nhận rõ sự thật này cho nên mới có cảnh tượng trợ giúp. Mục đích hiển nhiên là đem lợi ích song phương buộc chặt vào nhau, đổi lại để bước lên đỉnh cao quyền lợi thì không những cần sự đồng ý của bên trên mà còn cần sự cố gắng của bản thân mình.
Lấy một tấm danh thiếp ra phi tới chỗ Dương Phàm, Chúc Đông Phong thản nhiên nói:- Hãy liên hệ với người này, hắn sẽ phối hợp với anh. Muốn biết cái gì thì hỏi hắn, anh có thể trở về đi.
Dương Phàm tiếp lấy danh thiếp cũng không thèm nhìn qua, nhét thẳng vào trong túi áo rồi đứng lên xoay người bước đi.
Trở lại trong biệt thự, cả đêm không nói chuyện. Khi thức dậy đã là mười giờ, Trương Tư Tề khẩn trương lấy quần áo ra khoa chân múa tay trên người Dương Phàm, Dương Phàm mặc bộ đồ ngủ đứng trước cây quần áo có hơi buồn cười. Cúi nhìn thấy Trương Tư Tề vẫn không hài lòng liền mỉm cười nâng cái cằm giống như bạch ngọc lên nói:- Làm cái gì thế?
- Ngày hôm qua bố mẹ gọi tới nói hôm nay sẽ đến đây ăn cơm trưa.
- Xem ra hôm nay bị nhỡ kế hoạch an nhàn với em rồi!
Nghe được dưới lầu vang lên tiếng còi xe.
Tư Tề nhìn bản thân mình trong gương hét to một tiếng:- Trời ơi!Nói xong liền vọt tới trước bàn trang điểm, cầm lấy hộp phấn bận bận bịu bịu. Sau khi che phủ được mấy vết lốm đốm vì mang bầu, Trương Tư Tề mới cười đứng lên, kéo Dương Phàm đã thay đổi quần áo cùng đi xuống lầu.
Trần Chính Hòa và Dương Lệ Ảnh vừa vào cửa, trông thấy Dương Phàm và Trương Tư Tề đi xuống. Dương Lệ Ảnh bước nhanh lên trước kéo Trương Tư Tề nói: Chúng ta lên lầu nói chuyện đi.
Khi hai cha con ngồi đối diện nhau, Trần Chính Hòa quét ánh mắt ám muội vài vòng, bộ dạng như tùy ý nói:- Đêm qua Chúc Đông Phong tìm con vì chuyện gì?
Sau một lúc nghe Dương Phàm kể lại, Trần Chính Hòa mỉm cười hài lòng. Lấy một bao thuốc lá trong túi ra quẳng xuống bàn nói:- Thuốc lá này khá tốt, hàng cung cấp đặc biệt. Thăng quan phát tài, thăng quan ở phía trước, phát tài ở phía sau. Đây là cái đặc sắc của Trung Quốc. Quyền lợi và của cải là một cặp sinh đôi, Chúc Đông Phong có thể giao dịch bình đẳng với con, chứng tỏ lão ta đã sốt ruột rồi. Lực cản quá lớn ở phương Nam có liên hệ với quan lộ của Chúc Đông Phong.
- Quan lộ của Chúc Đông Phong?Dương Phàm nghe xong không nhịn được hỏi một câu vô thức.
Trần Chính Hòa mỉm cười nói:- Con nói ở Bắc Kinh thì dạng quan gì nhiều nhất?
Dương Phàm hơi hơi trầm tư một chút nói:- Bắc Kinh là chỗ nước sâu dưới chân thiên tử. Tuyệt đại đa số cán bộ đều trơn hơn cả bùn, không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại, cái loại người này là nhiều nhất.
Trần Chính Hòa cười ha ha hài lòng đối với đáp án này, vỗ đùi nói:- Nói trúng điểm quan trọng, Chúc Đông Phong là từ cơ sở mà lên, lão ta là dựa vào chiến tích leo lên. Điểm này khác hẳn với đám quan chức ở Bắc Kinh, điều này cũng là do Chúc Đông Phong có thể trở thành nhân tố chủ yếu trổ hết tài năng trong đám cán bộ đông đảo của tỉnh Giang Nam.
- Sau cuộc khủng hoảng tài chính thế giới, Trung Quốc trở thành một trong những quốc gia có tốc độ phát triển kinh tế nhanh nhất thế giới. Đạo lý thịnh cực tất suy con nghĩ những người quyết sách sẽ thấy rõ ràng hơn. Trong bữa tiệc ngày hôm qua có nhắc tới chính sách hạn chế đất đai sắp xuất hiện, có phải sắp bắt đầu hay không. Nếu như nói sau khoảng nửa năm sẽ là lúc sinh ra hiệu quả lớn nhất, đây có phải là nguyên nhân mà bố vẫn tỏ vẻ ngầm thừa nhận đối với kế hoạch của con không?
Rất nhiều vấn đề nhìn như không có liên hệ với nhau, sau khi liên kết lại có thể ra được một đáp án bất ngờ. Dương Phàm không tin lời chú Khổng nói trong bữa tiệc ngày hôm qua chỉ là lúc cao hứng phát ra, có đánh chết cũng không tin.
Trần Chính Hòa chậc lưỡi nói:- Cái thằng ranh này, lúc nói chuyện có thể để lại thể diện cho bố được hay không? Chuyện là do con làm, nhưng mà bố cũng không nhàn rỗi. Thời điểm kinh tế đình trệ thì phải kích thích, nhanh chóng hạ nhiệt độ xuống, đây là điều tất yếu. Đây là một cuộc so đấu có sức ảnh hưởng rất rộng, bất cứ lúc nào cũng phải có người nhô lên phía trước, bố cũng không hi vọng đó là con. Cho dù con muốn đấu tranh anh dũng, bố cũng phải túm con trở về. Thấy con có thể biến hóa thế cục rất nhanh, bố ngoại trừ giật mình thì vui mừng rất nhiều. Mấy lão già thì luôn phải đi xuống, tương lai là thuộc về những người trẻ tuổi.
- Thôi!Dương Phàm ngẩng đầu giơ hai tay lên, cười cười nói:- Chuyện sau này có thể thẳng thắn mà nói hay không, con không muốn làm quân cờ.
Trần Chính Hòa nghe xong cười ha ha nói:- Con muốn đấu cờ sao? Ý chí đáng khen! Nói tới đây đột ngột lạnh lùng nói:- Con còn non lắm, chờ 20 năm sau rồi hẵng đú.
Lời này thật đả kích người khác, tuy nhiên Dương Phàm biết đây là thật. Quá trình từ từ vén màn sương mù dày đặc đã khiến Dương Phàm nhận thức rõ ràng điều này. Lúc trước trong cơn nóng giận mà quyết định động thủ với tập đoàn Đại Hoa không thể nghi ngờ là một ngòi nổ, đem chuyện này khuếch đại vô hạn, không phải là Dương Phàm mà là đám lão gia này.
- Đừng nản chí, con có thể nhìn ra đến như vậy, nói thật trong lòng bố rất vui. Hôm nay không nói tới những chuyện phiền lòng nữa, chúng ta lên lầu đi, người một nhà cùng nhau nói mấy chuyện vui vẻ.
………………
Sân bay Hải Tân, lúc đi là toàn gia đình, lúc trở về lại lẻ loi một mình kéo hành lý. Đội mũ che nắng và đeo kính râm, cảm giác không có tiền hô hậu ủng, không ai nhận ra mình thật là tốt! Trên thực tế chuyến hành trình tới Bắc Kinh lần này đối với Dương Phàm mà nói cũng không tính là rất vui vẻ, sau rất nhiều điều thấy rất rõ ràng, ngoại trừ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ.
Trang phục khá đặc biệt, Tùng Lệ Lệ mở cửa chiếc xe ô tô Trường Giang ra, đương khi nhìn đông nhìn tây thì cảm giác được mông bị vỗ một cái. Quay đầu lại vẻ mặt giận dữ định đánh tên dê xồm thì nhìn thấy hai hàm răng trắng liền đổi giận thành mỉm cười.
- Chốn đông người, anh cũng đừng để em kêu anh là dê xồm chứ!Tâm tình Tùng Lệ Lệ thoạt nhìn khá tốt, cười hì hì bước lên xe khẽ nói, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi Dương Phàm. Cảm giác được người đàn bà này có lẽ có lời muốn nói với mình, Dương Phàm cố ý làm trò không nhìn thấy, cúi người chui vào xe.
- Chị tập trung lái xe được không?Phát hiện Tùng Lệ Lệ liên tục quay sang nhìn mình, Dương Phàm hơi lo lắng.
- Hứ!Tùng Lệ Lệ thất vọng vô cùng đành chuyên tâm lái xe, trong lòng buồn bực nghĩ, bộ quần áo này của tôi là nhờ người mang từ tận Paris về, vừa rồi bao nhiêu người cứ nhìn ta chằm chằm, nam nữ đều có. Sao hắn lại không chú ý tới nhỉ?
Kỳ thật Dương Phàm đã có chủ ý tới bộ váy ngắn khêu gợi bó sát người này, phô bày cơ thể gần như không có khuyết điểm gì. Nhất là cái mông khêu gợi kia lại càng thêm mê người.
Thấy Dương Phàm nhắm mắt dưỡng thần, Tùng Lệ Lệ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, xe nhanh chóng lái vào trong biệt viện. Xách theo hành lý vào cửa, Dương Phàm lập tức lên lầu, ngồi ở trên giường mỉm cười trêu ghẹo. Tùng Lệ Lệ tháo mũ và kính râm xuống liền nhanh chóng tiến vào, Dương Phàm đang cầm điếu thuốc nghe thấy tiếng động nhưng không hề có ý nhúc nhích.
- Có cái này anh nhất định sẽ thấy hứng thú!Tùng Lệ Lệ nói rồi kéo cái bàn ra, cười tủm tỉm mở máy tính. Sau khi cắm USB vào, Tùng Lệ Lệ quay lại vẫy Dương Phàm:- Tới đây xem đi.
Cái ghế dựa không lớn, chỉ có thể ngồi một người. Tùng Lệ Lệ cười đứng lên bên cạnh đợi Dương Phàm ngồi xuống liền ngồi lên đùi hắn, một tay click chuột mở một folder. Bên trong có mấy tấm hình chụp, Giang Thượng Vân chụp chung với một cô gái trẻ tuổi, từ góc độ chụp ảnh thì rõ ràng đây là kết quả của vụ chụp lén.
- Cái này có thể chứng minh được cái gì?Dương Phàm nhìn nhưng không hứng thú lắm, một cái ảnh chụp một nam một nữ rất bình thường.
- Người phụ nữ này là em gái của vợ Giang Thượng Vân, em đang tìm người điều tra người phụ nữ này. Từ ảnh chụp có thể thấy quan hệ hai người khá thân thiết.Tùng Lệ Lệ đang nói có phần hơi thất vọng thì không khí trong phòng đã xảy ra biến hóa.
Nguyên nhân là Tùng Lệ Lệ cảm nhận được phản ứng cơ thể đàn ông liền hơi di mông một chút, để cho cái súng của gã đàn ông kia lọt vào bên trong khe rãnh.
Rèm cửa sổ đã được che, có thể suy ra là Tùng Lệ Lệ đã sớm có chuẩn bị.
- Nói chuyện đừng nói một nửa, nói ra hết đi.Dương Phàm vỗ vỗ mông Tùng Lệ Lệ, ra hiệu cô đứng lên. Trong lòng Tùng Lệ Lệ lập tức hơi bối rối, bất an nhìn vẻ mặt Dương Phàm.
- Đúng là chê bộ quần áo này của mình rất …đáng ghét!Thấy khóe miệng Dương Phàm lộ ra nụ cười đùa cợt, Tùng Lệ Lệ hiểu ra liền giơ hai tay lên nhào tới vừa đánh vừa lùi, Dương Phàm ngã xuống giường. Tùng Lệ Lệ không hề do dự nhào lên, hai tay ôm lấy đầu Dương Phàm, sau một hồi vừa cắn vừa hôn loạn, một tay thò xuống cởi thắt lưng. Lực phòng ngự của váy ngắn rất kém cỏi, chỉ hơi khẽ lôi kéo một cái là đã tụt xuống ngang hông. Lộ ra một nội y màu tím khêu gợi.
- Ưmmmh!Sau khi Tùng Lệ Lệ ngồi xuống phải bật phát ra một tiếng rên rỉ vì được ních đầy. Phía dưới đã cực kỳ lầy lội, quá trình hai thân thể kết hợp cùng một chỗ hết sức thuận lợi.
- Trước tiên đừng nhúc nhích, cứ như vậy nói những gì chị biết đi?Dương Phàm co hai chân lên, hai tay giữ chặt eo Tùng Lệ Lệ không cho cô nhún.