Chương 598: Người Quen
-
Sỹ Đồ Phong Lưu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 1951 chữ
- 2020-05-09 01:14:42
Số từ: 1945
Nguồn: hoanguyettaodan.org, vipvandan.vn
Xe đến nhà khách, chưa dừng ổn định Lý Thắng Lợi đã quay đầu lại nói:- Lãnh đạo, trưởng ban thư ký Quách ở trong sân.
Quách Giang là người phụ trách việc tiếp đón tổ công tác của Ủy ban kỷ luật trung ương, về công việc phá án cụ thể Quách Giang không được quyền hỏi. Mặc dù đều là thường vụ tỉnh ủy, nhưng phó bí thư tỉnh ủy không thể so sánh với các thường vụ tỉnh ủy khác. Quách Giang và Dương Phàm từng có mấy lần tiếp xúc, cảm thấy thái độ của Dương Phàm rất tốt, rất khiêm nhường.
- Đồng chí Quách Giang đến sao, vào phòng làm việc nói chuyện.Dương Phàm cười cười nói chuyện, sau đó đi thẳng vào trong phòng.
Quách Giang đi vào, Dương Phàm chờ Tiếu Vũ bưng trà lên rồi đi xuống, lúc này mới mở miệng nói:- Không phải lại xảy ra chuyện gì đó chứ đồng chí Quách Giang? Mấy ngày nay thần kinh tôi rất khẩn trương.Dương Phàm vừa nói liền cười khổ một tiếng, đưa tay sờ lên huyệt Thái Dương, ra vẻ đau đầu.
- Phó bí thư Dương, tôi tới đây là có chuyện muốn bàn với ngài.Quách Giang vừa nói vừa lấy thuốc từ trong túi ra, đưa cho Dương Phàm một điếu, châm thuốc cho đối phương. Quách Giang hút một hơi, thông qua làn khói mà mở to mắt liếc nhìn Dương Phàm. Vừa nãy Quách Giang không dùng từ
báo cáo
mà dùng từ
bàn bạc
, ý trong này Quách Giang tin rằng Dương Phàm có thể nghe ra, cho nên Quách Giang đang quan sát xem mặt Dương Phàm có chút biến hoá nào không. Nếu như Dương Phàm lộ ra vẻ không hài lòng, Quách Giang nói tiếp sau đây sẽ có mùi hoàn toàn khác.
- Lão Quách, sau này đừng gọi bí thư này, bí thư kia, gọi tôi Dương Phàm đi. Ở trong tỉnh ủy, lão là tiền bối, mọi người đều là thường ủy mà.Dương Phàm chẳng những không lộ ra vẻ không hài lòng, ngược lại còn rộng lượng trong cách xưng hô.
Quách Giang thở dài một tiếng trong lòng. Phó bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi này quả nhiên không phải nhân vật bình thường, rất rộng lượng, không phải những kẻ cuồng ngạo, đắc ý.
- Ha ha, điều này sao có thể chứ. Lãnh đạo vẫn là lãnh đạo mà, ngài gọi tôi là lão Quách thì được, tôi gọi ngài như vậy không được.Quách Giang kiên trì một chút. Dương Phàm thầm nghĩ tên này nhất định có chuyện mới tới, vì thế không dây dưa ở đề tài này. Dương Phàm liền nói sang chuyện khác.
- Không nói chuyện này nữa, lão tìm tôi có chuyện gì?
- Là như thế này, chánh văn phòng tỉnh ủy bởi vì vụ án của họ Vương mà bị đi xuống, chức vụ đó tôi vẫn đang kiêm nhiệm. Ngài thấy đó, tôi tuổi cũng đã tới, nhiều lắm cuối năm là lui. Hơn nữa gần đây tôi nhiều việc, đầu này không thể nào lo liệu được nữa. Hôm nay nghe nói trưởng ban Triệu đề danh Trần Minh Dương định đưa đến cục Thông tin, tôi đã suy nghĩ một chút. Trần Minh Dương là người giàu nghiệm trong công việc, ở tỉnh ủy thời gian lâu dài, năng lực cũng mạnh. Cho nên tôi nghĩ để đồng chí Trần Minh Dương giữ chức chánh văn phòng tỉnh ủy. Ngài xem chuyện này có được không?
Quách Giang ở trong trụ sở tỉnh ủy có thể nói là tai mắt rất nhiều. Triệu Phong vừa mới có chút động tác nhỏ, Quách Giang liền biết. Quách Giang thuộc hệ của Hác Nam, tự nhiên lúc cần thông báo sẽ thông báo cho Hác Nam. Hác Nam lúc ấy lập tức có phản ứng để Quách Giang đề cử Trần Minh Dương làm chánh văn phòng tỉnh ủy. Quách Giang là trưởng ban thư ký tỉnh ủy, hắn đề cử có thể nói là danh chính ngôn thuận.
Dương Phàm nghe thấy Quách Giang đề nghị như vậy, trong lòng tự nhiên biết dụng ý của hành động này. Chẳng qua nghĩ tới nghĩ lui cũng không thấy có ý đồ gì trong đó cả. Chiêu này của Hác Nam không phải là muốn Dương Phàm tỏ thái độ sao. Trước đó thái độ của Dương Phàm rất hàm hồ, làm rất nhiều có suy nghĩ. Đương nhiên còn một ý càng sâu hơn nữa, Hác Nam lo lắng vấn đề thái độ của Dương Phàm. Bây giờ Quách Giang nhắc đến chuyện này chẳng khác nào Hác Nam nói với Dương Phàm:- Nên tỏ thái độ rồi.
- Đồng chí Trần Minh Dương là phó trưởng ban thư ký, kiêm nhiệm chức chánh văn phòng tỉnh ủy cũng là danh chính ngôn thuận. Tôi thấy cứ quyết định như vậy đi.Dương Phàm không suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
Quách Giang không chậm sứ mạng, vì thế tâm trạng vui vẻ cười cười đứng lên nói:- Vậy quyết định thế đi, bên phía đồng chí Trần Minh Dương, phó bí thư nói với đồng chí đó.
Dương Phàm cũng cười cười đứng lên tiễn, Quách Giang vội vàng nói
dừng bước
, cười hì hì đi về.
Không đợi Dương Phàm gọi điện cho Trần Minh Dương, điện thoại di động của Dương Phàm đã vang lên trước. Dương Phàm cầm lên thì thấy là Hiểu Nguyệt gọi tới. Dương Phàm nghe điện cười nói:- Cô bé này, em cuối cùng cũng nhớ mà gọi điện cho anh.
Hiểu Nguyệt bên trong điện thoại vội vàng nói:- Anh, anh lập tức đến câu lạc bộ Tùng Trúc, em có chút phiền phức.Vừa nói Hiểu Nguyệt liền lập tức dập máy, Dương Phàm nhìn màn hình điện thoại mà cười khổ. Tiếu Vũ vào gọi Dương Phàm ăn cơm, thấy Dương Phàm nhét điện thoại di động vào túi, lại còn cầm ví lên, Tiếu Vũ có chút kỳ quái hỏi một câu:- Phó bí thư Dương, bây giờ đến giờ ăn cơm mà, ngài còn đi đâu vậy?
Dương Phàm khoát tay mà nói:- có chút việc phải ra ngoài một chuyến, không ăn ở đây.Vừa nói Dương Phàm liền lớn tiếng gọi:- Chí Quốc, chuẩn bị xe, tôi muốn ra ngoài.Lâm Chí Quốc và Lý Thắng Lợi đang ở trong phòng khách chờ ăn cơm, bình thường bọn họ đều ăn cùng Dương Phàm. Thấy thế hai người cùng đứng lên. Lý Thắng Lợi thành thục cầm lấy cặp bên người, ý muốn đi theo.
Dương Phàm cười nói:- Thắng Lợi, cậu đừng đi theo. Cậu thông báo với Trần Minh Dương một chút, bảo anh ta chiều nay đến phòng làm việc của tôi.Lý Thắng Lợi sửng sốt một chút rồi gật đầu, trong lòng ít nhiều có chút hâm mộ Lâm Chí Quốc. Dương Phàm gần như đi đâu đều mang theo Dương Phàm. Thực ra theo tính cách của Dương Phàm, chuyện riêng hắn thường tự mình lái xe đi. Nhưng Dương Phàm nghĩ đến Hiểu Nguyệt gọi điện nói có phiền phức, vì thế mới mang Lâm Chí Quốc theo. Nếu gặp phiền phức không thể nói lý, như vậy chỉ có thể dùng đến nắm đấm của Lâm Chí Quốc.
Đường hơi tắc một chút, cũng may địa điểm không xa, đi khoảng 20 phút là tới. Sau khi xuống xe Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi lấy kính râm đeo lên, lúc này mới đi lên lầu, tìm một nhân viên phục vụ hỏi vị trí phòng. Lâm Chí Quốc rất nhanh đỗ xe đi theo, hai người gõ cửa phòng. Mở cửa chính là một tên đàn ông quần áo không chỉnh tề, miệng đầy rượu.
- Làm gì đó? Không phải nói không cần hầu hạ sao?Thằng ranh này nói khá kiêu căng, nhưng thấy không phải nhân viên phục vụ, mặt liền khó coi hơn, rất khó chịu lớn tiếng nói:- Tìm ai thế?
Lúc này ở bên trong vang lên tiếng kêu của Hiểu Nguyệt:- Buông tay ra. Lưu manh.Sau đó là tiếng
bốp
ròn tan.
- Con điếm thối tha, xem ông thu thập mày thế nào.Bên trong vang lên tiếng hét giận dữ của người đàn ông. Dương Phàm đưa tay muốn đẩy cửa đi vào, người đàn ông người cửa lớn tiếng hét:- Làm gì thế? Thích chết à.Vừa nói tên này liền khom lưng nhặt một chai bia trên mặt đất, không chờ hắn có động tác, Lâm Chí Quốc phía sau Dương Phàm chợt lóe lên, nhấc chân đá tới. Người đàn ông này bị đá bay. Một cước này của Lâm Chí Quốc mạnh như thế nào, Dương Phàm đã được tận mắt nhìn thấy. Tảng đá chôn trên mặt đất, Lâm Chí Quốc đá một cái còn bay lên.
Tên này không kịp kêu lên một tiếng chỉ nghe bịch một tiếng ngã xuống đất. Dương Phàm đẩy cửa tiến vào, bên trong rất hỗn độn, trên bàn có một người đàn ông nằm, rượu và thức ăn trên bàn lộn xộn.
Hiểu Nguyệt đang dây dưa với một người đàn ông trung niên, nhân lúc hỗn loạn liền thoát khỏi người này, đứng lên chạy đến bên cạnh Dương Phàm, mặt đầy lệ, nhỏ giọng nói:- Anh hai.
Dương Phàm vừa thấy váy của Hiểu Nguyệt bị xé một mảnh, trong lòng vô cùng tức giận.
Trong phòng có bảy người, kể cả Hiểu Nguyệt thì có ba nữ, bốn nam. Đàn ông tuổi không quá lớn, người mở cửa trẻ hơn một chút, những kẻ khác khoảng 37, 38 tuổi. Trong đó còn có một người hơn 40, mặt nghiêm túc ngồi im không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Phàm.
Dương Phàm đâu thèm để người này vào trong mắt, miệng nhếch lên một tia khinh thường, cúi đầu hỏi Hiểu Nguyệt:- Cô bé này không bị thiệt đó chứ.
Lúc này người đàn ông ở giữa vừa nãy dây dưa với Hiểu Nguyệt đã đứng lên, mặt đầy tức giận chỉ tay vào Hiểu Nguyệt:- Con điếm thối tha, tao thấy mày không muốn lăn lộn ở tỉnh thành này rồi. Biết điều thì bảo thằng anh chó chết của mày cút ngay, sau đó ngủ với ông. Tao tha cho hai bọn mày.
Hai người phụ nữ khác cũng còn trẻ, cũng khá đẹp, không kém Hiểu Nguyệt bao nhiêu. Hai người này thấy có cơ hội liền chạy ra, cả người run run giấu sau lưng Hiểu Nguyệt. Nghe người đàn ông kia nói xong, hai người phụ nữ có chút bối rối, vội vàng túm chéo áo của Hiểu Nguyệt, ý là nên làm như thế nào?
Hiểu Nguyệt lúc này rất tự tin, lạnh lùng nhìn bốn người đàn ông bên trong, đầy khinh thường nói:- Không biết sống chết.Người đàn ông bên trong nghe Hiểu Nguyệt nói thế, không khỏi cười lạnh một tiếng rồi nói:- Là ai không biết sống chết rất nhanh liền hiểu rõ. Hôm nay tao ở đây mà nói, nếu bọn mày có thể đứng mà rời khỏi, tao sẽ quỳ đi ra ngoài. Anh em đi ra, đánh chết do tôi.
Vừa dứt câu, cửa nhỏ trong phòng mở ra, bảy tám tên mặt mày dữ tợn lao ra. Xem ra hai phòng này thông nhau. Lâm Chí Quốc thấy thế đi lên trước một bước chắn trước mặt Dương Phàm.