Chương 80: Xảo Ngộ.
-
Sỹ Đồ Phong Lưu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 2334 chữ
- 2020-05-09 01:11:29
Số từ: 2328
Nguồn: hoanguyettaodan.org, vipvandan.vn
Cầm bản báo cáo Dương Phàm mang tới, nhìn chữ ký ở trên đó, Mẫn Kiến nói thật ra thì trong lòng vô cùng chấn động. Không vì cái gì khác, chữ ký của Quý Vân Lâm được viết ngang, hơn nữa còn dùng chữ Khải, chứ không phải hành thư hay là thảo thư. Chữ ký của lãnh đạo tương đương với hàm nghĩa, Quý Vân Lâm dùng chữ Khải viết đồng ý, chính là ý nói phải làm ngay lập tức, hành thư thì là xử lý theo tình hình cụ thể, còn phải xem vào quan hệ của người cần tiền và cục tài chính. Nếu dùng thảo thư để viết đồng ý thì người cần tiền gặp phiền toái lớn rồi, muốn mười vạn chỉ cho năm vạn, còn phải đợi dăm ba tháng. Nếu như dùng thảo thư rồi lại còn viết dọc thì có nghĩa là đừng mơ đến nó nữa.
Việc này rất đáng để suy nghĩ? Mẫn Kiến ý vị thâm trường nhìn Dương Phàm một cái, kết quả người ta trên mặt không một biểu tình, bộ dạng yên tâm thoải mái.
Đây có ý nghĩa gì? Thực lực! Chỉ có thể nói thực lực! Chỉ có thể nói là đến cả Quý Vân Lâm cũng sợ bối cảnh của Dương Phàm! Mẫn Kiến không thể không cảm khái, người với người sao lại khác xa nhau như thế? Khó trách người ta mới 22 đã là chính khoa rồi, bản thân mình hình như 30 tuổi mới được đề lên chính khoa thì phải?
"Haha, Mẫn cục trưởng còn có gì muốn nói sao?" Dương Phàm cười hỏi, Mẫn Kiến lắc lắc đầu, giơ ngón cái lên không nói gì, quay lại gọi một nhân viên:" Khoản chi phí này phải nắm chắc đó, làm ngay lập tức."
"Ấy, việc xong rồi hả, thế tôi đi nhé." Dương Phàm nói rồi thong thả đi khỏi, Mẫn Kiến ngồi trên ghế, mắt nhìn chàng trai trẻ này đi ra, trong lòng lại đang thầm tự giễu, mình còn tính toán gì nữa chứ, kết quả người ta căn bản không thèm để Y Đạt Hữu vào trong mắt. Tối hôm qua, biểu hiện của mình không phải là hơi quá đà rồi sao?
Mẫn Kiến đang lúc trầm tư thì điện thoại đột nhiên reo lên, cầm lên nghe thì bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc của Trầm Minh, vẫn nồng nhiệt như cũ nhưng lại không có sự uy nghiêm lúc trước.
"Mẫn Kiến à? Tôi Trầm Minh đây!'
"A, là Trầm sở trưởng, chào ngài!" Mẫn Kiến tỏ ra dị thường cung kính, không cần biết nói thế nào, Trầm Minh đề bạt mình lên tới vị trí này, không thể để người đi trà nguội được.
"Tất cả ổn chứ? Phải an tâm lo công tác của mình đấy, phải phục tùng lãnh đạo thị ủy đó nha! Tôi ở trên tỉnh mọi thứ ổn cả, mọi người không cần lo lắng đâu. Chỉ là không yên lòng về Trầm Ninh - thằng con mất nết này mà thôi, các anh cố gắng chăm lo cho nó nhé."
"Xin lãnh đạo yên tâm, tôi nhớ rồi."
"Thế thì tốt, tôi cúp máy đây, có thời gian thì tới nhà chơi nhé."
Cúp máy xong, tâm tình của Trầm Minh từ từ bình tĩnh lại, hôm qua Trầm Ninh truyền đạt một tin, nói rõ mình ở Uyển Lăng không phải chỉ để ngồi chơi.
"Lão Trầm, gọi điện cho ai đấy?" Hà Tĩnh cười đi vào văn phòng của Trầm Minh, theo việc Trầm Minh được điều lên tỉnh, dưới nỗ lực tác hợp của Lưu Thanh, quan hệ hai người cơ bản đã được định xong.
"Không gì, một cấp dưới cũ thôi. Sao em lại tới vào lúc này?" Trầm Minh chào Hà Tĩnh.
"Hihi, hôm qua đi xem nhà, đây không phải là tới để bàn với anh xem mua căn giá bao nhiêu thì hợp lý hay sao?"
Hà Tĩnh cũng được gọi là xinh đẹp, chỉ là hơi gầy một tí, nguyên nhân tại sao cô ta tới bây giờ chưa kết hôn thì Trầm Minh không muốn biết, cốt yếu là sống những tháng ngày yên ổn là được rồi. Có một việc, Trầm Minh không nói với ai cả, đó là cụ Trần đối với quyết định của Trầm Minh lần này vô cùng mãn ý, bảo Trầm Minh yên lòng ở sở lâm nghiệp chờ hai năm. Vẫn là câu đó, không thể gây thêm phiền toái cho lão thủ trưởng, nước cờ này đã đi đúng rồi, nó cũng khiến cho Trầm Minh khôi phục lại đấu chí.
Bên Lưu Thiết bận bịu đúng ba ngày, không ngờ không kiếm được gì cả, việc này khiến Lưu Thiết có cảm giác rất mất mặt. Thật ra thì không phải người Lưu Thiết phái đi không được việc, mà là Y Đạt Hữu không biết làm sao lại trở nên rất quy củ, ngày ngày sau khi tan làm đều quay về phòng ở khách sạn không ra ngoài nữa. Cho đàn em ngồi chơi theo dõi cũng không phát hiện bất cứ điều gì bất bình thường. Cái con nhân viên tình nghi kia cũng có tới vài lần, thế nhưng không thể xông vào chụp ảnh được? Muốn giở trò trong phòng trước thì lại không có thiết bị hiện đại.
Thấy hội chợ chiêu thương sắp khai mạc rồi, Lưu Thiết bất đắc dĩ phải báo cáo với Dương Phàm, Dương Phàm cũng không có cách nào, chỉ có thể bảo Lưu Thiết đừng vội, thời gian còn dài mà, hồ ly kiểu gì chả có lúc lòi đuôi, có đúng không?
Lãnh đạo thị ủy và thành phố có kỳ vọng rất lớn vào hội chợ lần này, cục công thương, khu đô thị mới, khu công nghệ cao, ba tổ đoàn từ ba nơi liên hợp, phó thị trưởng Y Đạt Hữu làm đoàn trưởng, người đứng đầu ba đơn vị làm phó đoàn trưởng, đoàn gồm hơn 60 người, bốn chiếc xe con, hai chiếc xe khách nối đuôi nhau lên tỉnh thành.
Người bên cục công thương không nhiều, Ngô Yến dẫn đội, Dương Phàm mang theo ba nhân viên, thêm một ông lái xe mới được có 6 người. Nhìn hai đơn vị kia, không ngờ họ kéo cả họ hàng hang hốc đi, hai chiếc xe khách mới chở đủ. Dương Phàm đương nhiên không phải chen chúc trên xe khách, Ngô Yến nói muốn bàn công tác, đã gọi Dương Phàm lên xe của mình.
Sở dĩ táo báo như vậy là vì tránh để Y Đạt Hữu kiếm cớ gọi Ngô Yến lên chiếc Mercedes của lão, đáng tiếc sự chuẩn bị của Ngô Yến và Dương Phàm có điểm lãng phí, Y Đạt Hữu đột nhiên đổi tính đổi nết, mặc dù ánh mắt vẫn dâm tiện như cũ, nhưng ngôn từ và hành động đã khắc chế rất nhiều rồi.
Chó mà cũng bỏ được tật ăn cứt sao? Dương Phàm và Ngô Yến đều nghĩ vậy.
Sau hành trình dài ba tiếng, đoàn chiêu thương Uyển Lăng tới khách sạn Đạo Hương Thôn như dự định. Xuống xe là nhìn nó khác ngay, người của cục công thương ngoài hành lý tùy thân ra toàn là tài liệu, cầm đồ đi thẳng. Hai đơn vị còn lại thì ầm ầm ầm ầm, không biết ai lại mang cả con đi, hai đứa bé chạy lung tung khắp cả, người lớn ở đằng sau đuổi.
"Đây là đoàn chiêu thương hay là đoàn lữ hành?" Dương Phàm hỏi nhỏ Ngô Yến, Ngô Yến cười nhạt nói:" Không được nói bậy, làm việc của mình đi."
Phát hiện có người dùng ánh mắt ái muội nhìn Dương Phàm và Ngô Yến, hai người trao đổi ánh mắt rồi khẽ cách xa nhau ra, mội trước một sau đi lên thang máy. Vào thang máy xong hai người lại lén lút liếc mắt một cái, ý tứ đó chính là phải tránh để người ta hoài nghi.
Thu xếp chỗ nghỉ xong, Ngô Yến liền mở cuộc họp lâm thời, lại một lần nữa nhấn mạnh mục đích thu hút nhà đầu tư, tất cả mọi người nếu không có sự đồng ý của lãnh đạo, tuyệt đối không được tùy ý ra ngoài, nếu không tự chịu hậu quả.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Dương Phàm vì tránh bị nghi ngờ, lướt ngay xuống dưới chờ cơm trưa. Đi đường đã mệt rồi, mấy ngày nay bận soát lại tư liệu lần cuối, mệt chỉ muốn ngủ, liền ngồi dựa vào sa lông ở đại sảnh khách sạn.
Mới chỉ nhắm mắt được một tẹo, đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, Dương Phàm bất giác cảnh giác mở mắt ra, thấy hai khuôn mặt vừa quen lại vừa lạ.
"Hai cô tại sao lại ở đây?" Dương Phàm rất kỳ quái, A Ngọc và A Hồng tại sao lại xuất hiện ở đây, còn nhìn mình chằm chằm nữa chứ.
"Wa, thật là anh sao, anh Dương, bọn em không đứa nào dám nhận cả." A Ngọc và A Hồng nở nụ cười mừng rỡ, nhìn thì thấy nó phát ra từ nội tâm.
Việc lúc trước đã qua rồi, Dương Phàm không định tính toán, trùng phùng nơi đất khách quê người ngược lại lại khiến Dương Phàm cảm thấy thích thú.
"Ngồi xuống rồi nói!" Dương Phàm gọi hai người ngồi xuống, hỏi thăm mới biết, trường của A Ngọc và A Hồng tổ chức một đội người mẫu, diễn xuất tứ xứ cũng coi như là cho học sinh một cơ hội thực hành. Vừa đúng lúc nơi này tổ chức hội trở, một vị lãnh đạo trong ban tổ chức quen với lãnh đạo trường nghệ thuật, gọi điện thoại để đội người mẫu tới góp vui. Hai người theo đội tới đây, cũng vừa mới đến nơi, vừa hay cũng ở tại khách sạn này, khi thấy Dương Phàm hai người họ còn không dám tin.
Ba người đang nói chuyện, Y Đạt Hữu với một nhóm người vây quanh xuống tới sảnh, nhìn đằng xa thấy Dương Phàm và hai cô gái đang nói chuyện, không khỏi cảm thấy đây là cơ hội để dạy Dương Phàm một trận.
"Dương đồng chí, cậu không chuẩn bị cho cuộc họp, lại ngồi đây nói chuyện sao?"
Dương Phàm ngẩn ra một lúc, ngẩng đầu lên thấy Y Đạt Hữu, còn có mấy đôi mắt đang cười trên nỗi đau của người khác ở đằng sau. Không chờ Dương Phàm lên tiếng, một việc bất ngờ đã phát sinh rồi. Chỉ thấy A Hồng cười tươi đưa tay tới trước Y Đạt Hữu nói:" Anh này là cấp trên của anh Dương hả, bọn em là người của đội người mẫu Bắc Kinh, là bạn của anh Dương."
Nếu như A Hồng chỉ nói chuyện thì còn đỡ, đằng này nắm tay Y Đạt Hữu thật chặt, cười rất chi là quyến rũ nói:" Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, khí độ bất phàm ghê." Giọng nói khiến người ta nghe mà ngứa ngáy.
Con bé này muốn làm gì? Di chuyển sự chú ý hả? Trên mặt Dương Phàm bất giác mỉm cười, liếc mắt nhìn A Ngọc ở bên cạnh, phát hiện con bé này trong ánh mắt lại có chút khinh bỉ.
"Hả, là đội người mẫu sao. Ừ, ừ, không tồi, rất có dáng người mẫu. Đội người mẫu nào đấy?" Y Đạt Hữu bị A Hồng làm cho như vậy, thân thể đã nhẹ bẫng rồi, có điểm hưng phấn bay bổng, đỏ hết cả mặt.
"Lãnh đạo quá khen rồi, bọn em còn là học sinh mà, là đội người mẫu do trường tổ chức. Tương lai tốt nghiệp rồi, có khi còn không tìm được việc ấy chứ." A Hồng có ý định thừa thắng truy kích, có ý chưa làm cho Y Đạt Hữu mê mẩn thì chưa ngừng.
Đừng tưởng Y Đạt Hữu là phó thị trưởng, con bé A Hồng này thân hình tròn trịa mẩy linh, kinh nghiệm đối phó đàn ông thì lại cực kỳ phong phú, ánh mắt thì lại ngoan độc siêu cấp, Y Đạt Hữu chưa hề gặp qua. Một lúc sau đã bị A Hồng mê hoặc quay đầu đi rồi. A Hồng vừa mê hoặc Y Đạt Hữu vừa đưa tay ra sau lưng ra dấu với A Ngọc, A Ngọc vội cấu khẽ Dương Phàm đang xem kịch ở bên cạnh, hai người lặng lẽ chuồn khỏi hiện trường.
Hai người chạy ra khỏi cửa khách sạn thì dừng, A Ngọc cười lạnh một tiếng nói:" Lão dê già, không biết đi đái mà xoi mặt mình lại cho kỹ đi, nếu ở Bắc Kinh gặp phải loại này, đảm bảo làm cho lão trần truồng không thể nhìn người."
"Haha, các cô đã làm qua việc như vậy sao?" Dương Phàm cười hỏi.
A Ngọc có chút xấu hổ nói:" Trước kia có lão khách rất đáng ghét, tiền thì ít mà lại đòi giở nhiều trò. Bọn em tức qua liền chuốc thuốc trong nước. Việc này cũng đã làm nhiều, đối tượng toàn là đám chó má tham quan ăn hối lộ cả." A Ngọc nói rồi do dự một lúc, nói khẽ tiếp:" Từ sau khi anh thả bọn em, bọn em cũng không còn làm mấy trò như vậy nữa."
Dương Phàm vừa nghe thấy thế, không khỏi trong lòng rung động, đây có khi là một cơ hội cũng không chừng. Nhưng mà, làm như vậy với hai con bé này không công bằng cho lắm? Dương Phàm có điểm mâu thuẫn.