Chương 91: Kết Luận Vui Mừng


Số từ: 4255
Nguồn: hoanguyettaodan.org, vipvandan.vn
Duơng Phàm ra vẻ không chịu bó qua muốn đi tới truớc, trong miệng nội giận đùng đùng nói: - Y thị trưởng, tật xấu này không thể bó qua, đây là lừa gạt. Hai cô này... - Quên đi, quên đi, dùng tiền tiêu tai mà. Hai cô ấy giao đồ vật đó cho tôi, tốt hơn là tất ca các thứ. Y Đạt Hữu vội vàng ngăn Duơng Phàm. Ở trong phòng lão loạn thì thôi, nhưng bị người bên ngoài biết thi xong đời. Duơng Phàm giơ tay ra chi A Ngọc nói: - Đưa di động đây, ca cái túi kia nữa. A Ngọc giấu hai vật ra sau lung nói: - Tiền còn chưa cầm được mà. Duơng Phàm bị kẹt, quay đầu lại nhin Y Đạt Hữu. Y Đạt Hữu liên tục gạt đầu nói: - Tôi đi lấy tiến, mấy người chờ chút. Nói xong Y Đạt Hữu thảm hại đẩy cửa rời đi. Chờ tiếng bước chân dần dần đi xa, A Hồng và A Ngọc lộ ra vẻ mặt châm biếm. Lúc hai cô nàng đang định nói chuyện, Duơng Phàm khóat tay bảo các nàng im lặng, trong miệng con nói: - Hai người xấu xa này, mồm rông nhi, nhất định đòi năm vạn. Hai em có biết đây là phạm tôi không? Nói xongDuơng Phàm nhẹ nhàng đi đến truớc cuửa, dán tai vào vách tường, một bên còn gật đầu ra hiệu cho hai cô hiếu. A Ngọc lập tức gạt đầu nói đã hiếu, ủy khuất nói: - Học trưởng, bọn em cũng không sợ sao? Hơn nữa lại nói, trong sạch của một cô gái, xảy ra chuyện này, thu chút tiền đang gi chủ? Tiền của anh ta cũng bất chinh mà. Ngoài của Y Đạt Hữu vừa nãy chi giả vờ đã rời đi, thực ra là nhẹ nhàng quay trở lại. Hắn trong lòng cùng hoài nghi đây là Duơng Phàm làm trò quỷ. Nghe thấy bên trong Duơng Phàm đang mắng người, Y Đạt Hữu lúc này mới yên tâm, nhẹ chân nhẹ tay rời đi. Đi được năm bước liến chạy vụt về lấy tiền. Duơng Phàm nghe một lát, sau đó mới từ từ mở cửa ra nhìn xung quanh, xác định Y Đạt Hữu không còn ở đây mới quay đầu lại hai cô nữ sinh, trầm mặt nói: - Làm loạn, hai em. Dùng chuyện này mà ép người, chắng may người ta tức giận đánh các em thì sao. Các em là đối thủ sao? Còn nữa, các em không sợ làm như vậy sau này sẽ bị người ta trả thù sao? A Ngọc sắc bén nói: - Em sợ cái rắm, quần lót có thể cho hắn nhưng anh em đã sớm lưu lại một phân. Hắn dám trả thù bọn em, em lập tức phát tán lên mạng. Duơng Phàm chi biết cười khổ, gan hai cô bé này lớn thật. - Nói một chút đi, tối qua rõt cuộc đã xảy ra chuyện gi? Y Đạt Hữu không thù không oán với em. Em vì chuyện của anh mà mang vào người là không đáng. Duơng Phàm ngồi xuống, châm thuôc, vẻ mặt không vui. Tuy rằng hai cô bé này làm chuyện mà minh thich nhưng trên thực tế rất không cẩn thận hậu hoạn vô cùng. Họn nữa Duơng Phàm cảm thấy vi minh nên A Hồng mới làm chuyện này. Chằng may về sau vi chuyện này mà A Hồng xảy ra chuyện, luơng tâm hắn sẽ cắn rứt. A Hồng cười hi hi nói: - Là tên lưu manh đó tự tim mà. Tối qua lúc ăn cơm về, em gặp hắn mời bọn em đi khiêu vũ, bọn em đều đi. Tên lưu manh đó có ý đồ xấu muốn chuốc cho bọn em say. Tửu luơng của lão nương kém lắm sao? Uổng đến mười hai giờ, em bao A Ngọc tim cớ đi truớc. Sau đó em một minh uống với hắn.Một lát sau tên lưu mạnh đã mơ hộ, em không thế giả vờ được nữa nên đỡ hắn về phòng em. Lúc ấy hắn vẫn ngồi được nhưng đứng lên là lảo đảo. Lão nương vẫn còn rất tinh tao. Trở lại phòng,hắn đã nằm guc xuống, sao có thế chiếm được tiện nghi của em? Duơng Phàm khó hiếu chỉ chiếc túi nói: - Vậy đây là có chuyện gì? A Hồng che miệng cười nói: - Việc này không phải rất dễ sao? Dùng tay xóc mấy lần là hắn đã ra, nhớ đến là cảm thấy ghê tởm đến chết.Bé hệt như que tăm mà còn háo sắc. Lúc đó em còn lo lắng hắn không cảm giác được minh đã làm chuyện gi liến dùng tay xóc,giúp hắn xuất ra thêm hai lần nữa, toàn bộ phun vào quần lót, muốn chống chế cũng không thể được.Vì đóng cho đạt, em lấy một chút lau lên đùi. Sau đó em gọi A Ngọc về, hai người đùa nghịch một phen. Đến sáng sớm, hắn liến luống cuống, sau đó sông chết xin em đừng làm lớn truyên. Em nói tim học trưởng phân xử,hắn liền đáp ứng đi theo đến đây. Duơng Phàm càng nghe càng cảm thấy âm trầm, thực ra trong lòng cũng cảm thấy rất buồn cười. Chi là chuyện này không thế bó qua cho hai cô nhóc này, sau này thuận tay cứ làm như vậy thi sao? Thuởng là đi ở cạnh bờ sông sao không ướt giày chứ? A Ngọc nghe không nhin được cười, Duơng Phàm lạnh lung hừ một tiếng nói: - Còn cười? Trẻ ranh không biết sông chết. Năm vạn đồng đủ để thuê người lấy mạng hai em đó. Câu nói này lạnh lung như gió từ địa ngục, hai cô nữ sinh nghe xong run lên một cái, lập tức thành thật ngồi xuống truớc mặt Duơng Phàm, không dám hé ràng. Lời này đúng là có tác dụng, hai cô nữ sinh nhìn nhau, cùng do dự nói: - Hay la, bọn em không lấy tiền nữa được không? Duơng Phàm cười lạnh nói: - Chậm rồi. Anh thấy Y Đạt Hữu còn không có gan như vậy, số tiền này các em cứ nhận lấy đi. Nhưng anh cảnh cáo các em, về sau không được làm như vậy. Nếu không anh đánh cho hai em một trận. Hai nữ sinh cùng gạt đẩu, Duơng Phàm nhẹ giọng nói: - Hai em lần này rất lỗ mang. Nếu Y Đạt Hữu cho thuốc vào trong ruợu, vậy các em không phải tự giao minh cho hắn 3P sao. A Hồng nghe thấy Duơng Phàm đã dịu giông, lại trở nên phóng túng, cười hi hi nói: - Hắn sao? Còn 3P? Em dùng đùi cũng có thể đè nát Đổi lại là anh, 3P bọn em cam tâm tinh nguyên. Có phải không A Ngoc? Minh mấy lần nghe thấy cậu nằm mơ nói anh Dương, anh Dương. Mặt A Ngọc đỏ lên, xấu hồ đánh A Hồng một cái nói: - Đừng nói lung tung. Nói xong còn khẩn trương nhin Duơng Phàm một cái, thấy Duơng Phàm đang hút thuốc, liện tục ho khan. A Ngọc vội vàng quay sang, vỗ vỗ lung A Hồng thấy thế ghen tị nói: - A a, hiền thế... Duơng Phàm đã đỡ ho, trừng mắt nói: - Im miệng. Nói nữa anh thit em. A Hồng lúc này mới thành thật, A Ngọc cũng thông minh vừa thấy quần áo mà Duơng Phàm thay ra nằm trên mặt đắt, vội vàng nhặt lên nói: - A Hồng, lại đây giúp minh giặt quần áo. Duơng Phàm đứng lên nói: - Được rồi, có lê Y Đạt Hữu sắp trở lại rồi. Anh cũng phải đi. Hai em chú ý một chút, đừng quá kich động.Anh lưu lại thi hắn nhất định sẽ càng mất mặt hơn. Duơng Phàm thực ra là muốn chạy ngay đi, gan hai cô bé này quá lớn. A Hồng thi luôn miệng quấy rầy, anh mắt nóng bỏng của A Ngọc không ngừng khiểu khich Duơng Phàm. Thực tế mà nói, Duơng Phàm không hề kỳ thị hai cô bé này. Nhưng mọi người thật sự không có kha năng. Xa không nói, mà lúc này Duơng Phàm đã có ba cô, đủ đau đầu rồi. Thêm hai cô này nữa, trái đất không nổ tung mới là lạ. Duơng Phàm trực tiếp chạy đến sân vận đông, trên dường đi nhớ đến sự đen đủi của Y Đạt Hữu, trên mặt lại không nhịn được cười. Làm cho nữ lái xe taxi tưởng gặp phải người bị thần kinh. Lúc xuống xe cũng không thu tiền của Duơng Phàm, vội vàng đánh xe đi. - Mẹ nó chứ, sao có chuyện tốt này chứ? Duơng Phàm nhin theo chiếc xe taxi vội vàng bỏ chạy, không khỏi trơn trừng mắt đứng tại chỗ. Không phải là minh quá đẹp trai nên nữ lái xe xấu hổ không thu tiền minh chứ? Nghĩ như vậy, Duơng Phàm chi muốn tát vào miệng mình, suy nghĩ này có vẻ quá vô sỉ. Thu hồi suy nghĩ vô si này vào đầu, Duơng Phàm đi đến đại sánh của Uyển Lầng Thị, còn mấy chục bước đã nghe thấy tiếng của Lý Tình Tình: - Lại đây, lại đây, mọi người chuẩn bị. Duơng Phàm không hiếu gi hết đi vào chi thấy tất ca thanh viên đang đứng ở của đại sảnh,xếp thành hai hàng. Ngô Yến, Điền Hắng, Hứa Kha đứng ở trên cùng. - Chào mừng công thần của chúng ta. Ngô Yến cười một tiếng rồi nói, hai hang người lập tức cùng vỗ tay. Duơng Phàm bị doa giặt nảy minh, xoay người định tránh sang một bên làm mọi người cùng cười rống lên. Các đồng chi nam còn trầm ổn một chút, chứ các đồng chí nữ đều vi bộ dạng của Duơng Phàm mà cười nghiêng ngả.Thấy cảnh tựơng này, Duơng Phàm mới đứng vững được, nâng tay lên ra vẻ lau mồ hôi, tiến tới cười hắc hắc nói: - Ba vị lãnh đạo, mấy người đang làm gi thế? Không sợ doa chết người sao. Ngô Yến cười không nói, Điền Hằng đi lên vỗ vỗ vai Duơng Phàm nói: - Điện từ Hoa Tinh vừa thông báo đã quyết định sẽ lập khu công nghiệp ở Uyên Lầng, kế hoạch sơ bộ sẽ đầu tư ba nghin vạn. Hứa Kha tiếp tục tiến lên, cầm tay Duơng Phàm nói: - Năm phủt́ trước, tập đoàn Vĩnh Thái thông báo, một đoàn khảo sát hai muơi người, ba ngày sau sẽ đến Uyên Lầng khảo sát. Lúc này Ngô Yến mới cười cười tiến lên: - Làm rất tốt, mọi người đều nhất tri anh là người có công đầu trong hai dự án này. Kết luận này là do người phụ trách ba bộ môn cùng đồng ý. Cho nên mọi người quyết định cử hành nghi thức chào đón này. Nói xongNgô Yến hỏi nâng tay, lại một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Duơng Phàm có thế thấy được, đa số tiếng vỗ tay này xuất phát từ nội tâm. Tuy rằng có chút người ghen tị nhưng đó là chuyện bình thuờng của con người. Chắp tay với mọi người, Duơng Phàm chờ mọi người vỗ tay xongliến cúi đầu nói: - Cảm ơn mọi người, thực ra tôi muốn nói chinh là kết quả này là nhờ sự cô gắng của tất cả mọi người. Tôi dù có bản lãnh đến đãu nếu không được mọi người ủng hộ cũng không thế làm được trò trống gi. Lại một tràng pháo tay, Ngô Yến lúc này mới phất tay với mọi người: - Đi làm việc thôi, tất cả mọi người cố lên. Sau đây tôi và hai vị chủ nhiệm sẽ cùng xin chi thi lãnh đạo, sau đó sẽ phát tiền thuởng cho mọi người. Mọi người cười nói tiếp tục làm việc. Ngô Yến tiến lên, lôi Duơng Phàm vào một góc khuất nhó giọng nói: - Anh không có chuyện gi chủ? Hôm nay rất lạ, không thấy Y Đạt Hữu đãu ca. Duơng Phàm rất muốn kế cho Ngô Yến chuyện của Y Đạt Hữu. Nhưng nghĩ đến nguyên nhân mà hai có nàng kia làm như vậy nên thôi, chi gật đầu nói: - Anh không sao, chi hơi đau một chút mà thôi. Ngô Yến nhiu mày nói: - Tốt nhất đi bệnh viện khám xem sao. Duơng Phàm nói: - Không cần, bây giờ bận chết đi được, hơn nữa bệnh viện bây giờ mặc kệ bệnh nặng hay nhẹ vừa vào đã phải kiểm tra toàn thân, xong việc sẽ đưa ra một kết luận đó là tràn dịch vị dạ dày mà thôi. Mấy trăm đồng cũng không sao, nhưng tổn thời gian vô ich. Anh đã uống it thuốc, không có việc gì đâu. Ngô Yến nghĩ cùng thấy có lý, không phải bây giờ lưu hành một cách nói: Dân chúng không được bệnh, trẻ con không được đọc sách, nhà ở không mua nổi sao. - Ừm, anh phải chú ý giữ sức khỏe, đừng vất vả quá. Duơng Phàm nhìn nhìn Hứa Kha đang nói chuyện với mọi người ở trong đại sánh, nhỏ giọng nói: - Em trước hết đi tìm Hứa Kha một chút, cùng nhau gọi điện cho Quý Vân Lâm, thông báo công việc. Sau đó gọi Điền Hằng đến, bảo điện thoại cho Lý Thu Đường. Điện cho Quý văn Lãm do em gọi, điện cho Lý Thu Đường sẽ do Điền Hằng gọi. Ngô Yến hơi lo lắng nói: - Làm như vậy có thể làm cho lãnh đạo cảm thấy đầu tưởng có có không? Duơng Phàm cười nói: - Không đâu, thực ra chi cần em có thể đạt được thành tich, lại ý phối hơp với bối cảnh, hai vi lãnh đạo sẽ không có y kiến gi. Dù sao khi có chuyện em vẫn có thể báo cáo mà. Ngô Yến nhiu mấy nhăn trán, u oán nhin Duơng Phàm nói: - Em không có bối cảnh. Bối cảnh của ém không phải là anh sao? Mấy ngày này không được ở bên cạnh anh rồi đó. Duơng Phàm toát mồ hôi, vội vàng nói sang chuyện khác: - Chuyện này thì đễ, anh sẽ gọi điện cho chị của anh ta gửi một thiếp mời đến Uyên Lăng. Chuyện Chiêu Thuơng Hội lần này sẽ để Vu Thanh và Uyên Lăng trao đổi học tập kinh nghiệm của nhau. Mặt Ngô Yến càng thêm ai oán nhó giọng nói thầm: - Anh con giả bộ trước mặt người ta. Đó là chị của anh a, không phải là tình nhân sao? Duơng Phàm trầm mặt xuống nói: - Giữ chừng mực một chút. Ngô Yến hừ một tiếng nói: - Biết rồi. Nói xong lắc mông xoay người rời đi, tim Hứa Kha nói chuyện. Hứa Kha đồng y cả hai tay với đề nghị của Ngô Yến, còn bổ sung một câu: - Lúc gọi điện, bao Duơng Phàm nhé. Ngô Yếngật đầu nói: - Được. Nói đến đây liến vẫy tay gọi Duơng Phàm lại. Hứa Khavội vàng giơ tay lên để Ngô Yếnlại,nói: - Vẫn là chúng ta nên đi tới đó. Người thanh niện này không đơn giản. Cô cùng thấy Chúc thư ký và Phó tinh trưởng đều biết đến cậu ta. Bây giờ tuy cậu ta là cấp dưới của chúng ta nhưng không đến hai năm nữa sẽ là cấp trên. Chúng ta cùng không thế sơ suất được. cái gọi là công phu dưới lôi đài chinh là đạo lý này. Tôi còn đỡ một chút, nhưng cô chinh là lãnh đạo trực tiếp của cậu ta. Hứa Kha nhắc nhở xuất phát từ ý tốt, Ngô Yến sao không rõ được chứ, nhưng không thế nói:
Còn muốn thế nào chứ? Người đều đã ngủ miễn phi với hắn ta
Ngô Yến gật đầu nói: - Được rồi, vậy chúng ta ra đó. Hai người tim được Duơng Phàm đang phân phát tài liệu. Ngô Yếnnói: - Dương Phàm, đi theo chúng tôi một lát. Ba người đi đến một góc khuất. Ngô Yến lấy điện thọại di động ra, bấm số của Quý văn Lãm. Người nhận điện thọại vẫn là Chữ Phàm nhưng rất nhanh đã được chuyện đến cho Quý Văn Lãm.Quý Vân Lâm vừa vào văn phòng chưa được bao lâu, nghe nói Ngô Yến gọi điện tới lập tức nở ra nụ cười vi diệu. Ngô Yến chinh là trực hệ của Trầm Minh, một tay từ dưới đề bạt lên. Đổi với Ngô Yến, thái độ của Quý Vân Lâm chinh là có thế tranh thủ được thì nhất định sẽ tranh thủ. Người mà Trầm Minh lưu lại, hoàn toàn giống lời Lý Thu Đường nói. Sau này kém nhất cũng sẽ là thị truởng. - Alo, tôi là Quý Vân Lâm. Là Ngô cục trưởng sao? Quý Vân Lâm rất nhiệt tinh hỏi. Ngô Yến nói: - Là như vậy, Hứa Quý thị truởng, tôi và Hứa chủ nhiệm Khai Phá Khu muốn báo cáo một vài công việc với ngài, là về ý đồ đầu tư của tập đoàn Vĩnh Thái. Đúng, tôi và Hứa chủ nhiệm đều cho rằng, Khai Phá Khu ở thanh Nam ở ngày quốc lộ đi thông với núi Vĩ Huyền. Mà vùng núi Vĩ Huyền chinh là lựa chọn thich hợp đế tập đoàn Vĩnh Thái trồng dược liệu. Ngoài ra Hứa chủ nhiệm cho rằng, tập đoàn Vĩnh Thái trồng dược liệu có thế làm cho toàn bộ nền kinh tế nông nghiệp của Vĩ Huyền phát triến, đề nghị về giá cả thuê đất nên có chinh sach ưu đãi nhất định với tặp đóàn Vĩnh Thái. Chuyện này sẽ do Hứa chủ nhiệm báo cáo với ngài
Ngô Yến chờ Quý Vân Lâm đồng ý liến chuyển điện thọại sang cho Hứa Kha. Hứa Khanhận điện thọại, cảu đầu tiện đã nói: - Thị trưởng Quý, lần này có thế thúc đây tập đoànVĩnh Thái có ý đầu tư, cóng đầu thuộc về Ngô cục trưởng và Duơng khoa truởng. Nhất là Duơng khoóa truởng, rất có năng lực. Một người liến thu phục được Hòang chủ tịch của tập đoàn Vĩnh Thái, tuổi trẻ tài cao. Quý Vân Lâm bên này nghe thấy Hứa Khanói vậy liến hiếu được người này đang nói tốt cho Quý Vân Lâm và Dương Phàm, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia mim cười. Thầm nghĩ Hứa Kha này đầu óc chuyển nhanh thật, đêm qua Y Đạt Hữu điện báo còn nói Chúc Đông Phong và Điền Trong sẽ tự minh đến Uyển Lăng, sau đó lại nhận được điện thọại của Hứa Kha nói về việc lo lăng Chiêu Thuơng Cục muốn độc chiếm công lao. Không nghĩ đến chi trong vòng một đêm mọi chuyện lại thay đói nhanh như vậy. Hứa Kha là do Quý Vân Lâm một tay đề bạt. Hứa Kha đạt được thành tich, Quý Vân Lâm càng thêm sang chói. Lời vừa rồi bao hàm hai điều ngạc nhiên. Một là Hứa Khangoài ý muốn chủ đông giang hòa với chiêu Thuơng Cục, xác định được ý đồ của Vĩnh Thái với Khai Phá Khu. Cón điều thu hai là Ngô Yếnđại biếu Chiêu Thuơng Cục hình như chưa hoàn toàn ngả về phía Lý Thu Đường. Nếu không hoàn toàn có thế dựa vào chuyện của Vĩnh Thái sẽ có khuynh huớng kỹ thuật cao cấp. Ngô Yến và Duơng Phàm không độc chiếm công lao mà con có ý kết giao với Hứa Kha. Điều này làm cho Quý Vân Lâm rất cao hứng. Quý Vân Lâm thầm so sánh trong lòng. So sánh giữa Y Đạt Hữu và Hứa Kha với Duơng Phàm, it nhất từ khí luợng thì thấy Y Đạt Hữu đã rơi xuống chỗ kém. Bến phía chiêu Thuơng Cục thủy chung vẫn rất tôn trọng lãnh đạo. Người gặp việc vui tinh thần sảng khóai, Quý văn Lãm tự nhiên sẽ vui lòng đứng các từ khich lệ. - Hứa Kha, chuyện này làm rất tốt. Hai thắng lơi liền nhau. Hơn nữa càng đang khen ngơợi là ngươi đã điều chinh tâm trạng của minh rất nhanh, rất đúng lúc. Quý Vân Lâm một lời hai nghĩa, Hứa Khanghe xong âm thầm toat mồ hôi. Đây đãu phải là minh tự điều chinh chủ là người bên phía Chiêu Thuơng Cục chủ đông đựa đến mà. Nhưng lời này không thế nói, Hứa Kha gật đầu liên tục khiêm tổn nói: - Quý thị trưởng khich lệ, đây là kết quả nhờ lãnh đạo bình thường vẫn dạy. Ngày hôm qua Duơng khoa trưởng con nói với tôi, làm việc bên cạnh ngài mấy ngày, được lợi rất nhiều. Nói ngài là một trưởng giả đây học thức và phong độ. Chiêu vuốt mông ngựa này của Hứa Kha có thế nói là gãi đứng chỗ, Quý Vân Lâm vẫn luôn tự cho minh là nho nhã. Điều này nếu người nói là Hứa Kha vậy không có gi đang nói. Nhưng bây giờ Hứa Kha lại nói đó là lời của Dương Phàm, ý nghĩa lại khac Quý Vân Lâm cười ha ha, rất vui sướng nói: - Tiếu Duơng nói như vạy sao? Ha ha, cậu này thật không sai, đứng là một nhân tài. Hứa Kha, phải giữ được quan hệ đồng chí thật tốt. Duơng Phàm ở bên cạnh thấỵ Hứa Kha trợn tròn mắt nói dối, không khỏi trợn mắt há mồm, trong lóng thầm nói minh có thể nói nhưng lời buồn nôn như vậy sao? Nhin thấy Hứa Kha đang nháy nháy mắt với mình, liền cười đáp lại, giơ ngón tay cái lên. Hứa Kha đã nói xông, cung kinh nói: - Quý thị truởng, vừa lúc Tiểu Duơng đang ở đây, ngài có muốn nói chuyện với cậu ấy không? Quý Vân Lâm đang vui vé nên nghe thay Duơng Phàm cùng ở đây nên càng vui hơn, liện tục gật đầu nói: - Ừm, tốt, đế Tiếu Duơng nhận điện đi. Hứa Kha đưa điện thọại cho Dương Phàm. Lúc Duơng Phàm nhận điện thoại trong lòng thầm nghĩ tên Hứa Kha này cùng biết xử thế nhi, đây không phải buộc minh dựa vào Quý văn Lãm sao. Hừ hừ, dựa vào thì dựa vào chứ sao? Không quá gần là được. - Chảo Quý thị truởng, tới là Dương Phàm. Giọng nói của Duơng Phàm rất binh tĩnh. Quý Vân Lâm vừa nghe hình như cảm thấy được hình dạng trầm ổn của người thanh niên kia. trong lòng đồng thởi còn nghĩ người thanh niên này hầu hết mọi lúc đều trầm ổn nhưng con có lúc xúc đông, nếu không sao có thế là người tré tuổi chủ? Người tré tuổi không có một chút khuyết điểm, vậy không phải rất đáng sợ sao? Cho nên, Quý Vân Lâm càng cảm thấy Duơng Phàm là người chân thật, it nhất trước mắt nên là như vậy. Theo tinh huống chiêu Thuơng Hội lần này, Trầm Minh rất có cảm tinh với Dương Phàm. Nhưng Duơng Phàm hình như không phải trực hệ của Trầm Minh, giống như Trầm Minh đang ban ơn cho người vậy. Từ việc Chúc Đông Phong và Điền Trọng đến Uyển Lăng thì thấy hai người này chưa từng có ý đề bạt Dương Phàm. Quý Vân Lâm rất dễ dàng nghĩ đến sư phụ của Duơng Phàm là Chu Minh Đạo. Người thanh niên này xem ra cũng muốn có một con đường để đi. Cho dù trường kỳ ở lại cùng không phải người của một phái nào, sẽ không có uy hiếp gì. Mình sau này phải nhắc nhở Y Đạt Hữu một chút, không nên làm khó xử người này, miễn lại làm lão Chữ tức giận. Trông đầu Quý Vân Lâm suy nghĩ thật nhanh, sau khi cho ra kết luận đáng vui mừng, nên nói chuyện càng ôn hòa hơn. - Dương Phàm, chào lão tiểu đồng chí. Tốt lắm. Lãnh đạo thị rất coi trong năng lực của cậu,đang lo lắng xem vào thời điểm thich hơp sẽ cấp thêm trọng trách cho cậu. Ách. Duơng Phàm nghe xongkhông khỏi đắc ý. Thầm nghĩ Quý Vân Lâm không phải đang hứa hẹn với mình đó sao? Duơng Phàm lúc này không thế không tỏ thái độ, nên rất phối hợp lớn tiếng nói: - Cám ơn thị trưởng đã khich lệ. Tôi nhất định sẽ có gắng đóng góp một viên gạch cho chiêu Thuơng Hội. Quý Vân Lâm vừa nghe thay lời này, trong lòng không khỏi suy nghĩ, cậu bé này qua nhiên là không dựa vào bên kia, đã nói đến nước này còn không chịu buông ra sao. Ừm, ừm hắn là bên kia cũng không tinh toán đến gần nên sẽ không làm khó cậu ta. Lảm người tốt vẫn thich hơn làm kẻ ác.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Sỹ Đồ Phong Lưu.