Chương 95: Tâm Hữu Dư Quý
-
Sỹ Đồ Phong Lưu
- Đoạn Nhận Thiên Nhai
- 3991 chữ
- 2020-05-09 01:11:33
Số từ: 3985
Nguồn: hoanguyettaodan.org, vipvandan.vn
Sau khi đuổi cô em vợ đi, Chủ Bàn Tử lúc này mới tiến đến trước mặt Trương Khắc Kỷ, nhỏ giọng nói: Trương cục, đã chuẩn bị như anh nói. Tôi còn chuẩn bị thêm 20 vạn nữa.Trương Khăc Kỳ nhìn Chủ Bàn Tử một cái, nói: Mày càng lúc càng ranh mãnh. có phải lại nghĩ ra chủ ý gi hả. có phải định nhờ việc này đế quen biết Chúc thị trưởng, sau này làm ăn buôn bán cho dễ hả? Chủ Bàn Tử cười hắc hắc, giơơ ngón tay cái lên nói: - Trương cục cao thật. Ba mươi vạn đáng gì chứ. Chủ Bàn Tử sợ nhất là người ta không nhận cho. Năm nay quan chức không phải cử thay tiền là nhận. Thay Chủ Bàn Tử chịu hợp tác, Trương Khắc Kỷ cũng không làm khó hắn, hạ gịọng nói: - Chuyện giữa chúng ta về hãy nói. Chờ chút, tôi đi gặp lãnh đạo rồi cũng đi thăm người bị thương. Anh cũng mang theo tên mặt sẹo kia đi. Đừng nói tôi không nể mặt anh. Anh tốt nhất là nghĩ cách làm cho Chúc thị trưởng hạ hỏa. Chủ Bàn Tử lạnh nhạt nói: - cái thằng chó chết đó có đãu đến chết cũng xứng đáng. Tôi nếu không phải nề tình bà vợ sinh cho mình một thằng con trai, lúc tôi khổ sở vẫn chậm lo cho tôi thì tôi đã sớm đuổi thằng chó chết đó đi rồi. Mẹ nó chứ, y vào hai con em bán B của nó, suốt ngày làm bậy. Trương Khắc Kỷ cười hắc hắc vài tiếng, nói: - Chuyện nhà các người, tôi không muốn nghe. Anh tốt nhất phù hộ lần này tôi không gặp quá nhiều phiền phưc, nếu không siêu thị Hưng Long của anh đừng nghĩ làm ăn yên ổn ở khu Tiếu Diêu nay. Làm ăn buôn bán mà đắc tôi với cảnh sát ở bản địa, vậy thì nguy to. Cho dù mày có chỗ dựa thì sao? Trong chốn quan trường, có thằng nào là không có chỗ dựa? Kết quả kiểm tra của Dương Phàm cũng đã có. Chúc Vũ Hàm từ trong tấm phim chụp thì thấy xương đúng là không gãy. Chẳng qua tay trái bị đập hai phát nên có vết rạn. Thương cân động cót một trăm ngày, nữ y tá rất có ý tứ, nằm viện một tuần là có thế xuất viện. Sau khi về phải tĩnh dữơng cho tốt, không nên hoạt động mạnh. Dương Phàm đang nằm trên giường uống nước thì thấy Chúc Vũ Hàm đang nhìn mình. Lý Tình Tình và người bạn của cô nàng cũng đang đứng bến cạnh. Hôm nay hai cô nàng nay xem như cũng được mở mắt. chi có đấm đá một lát không ngờ niêm phong cả siêu thị. Sau đó còn ngồi xe cục trưởng cục cảnh sát đến đây, ở căn phòng dành cho cán bộ cao cấp. Nghe thay người khác gọi Chúc Vũ Hàm là Chúc thị trưởng, mọi người đếu là người trông ngành nên dễ dàng đóan thân phận của nàng. Thấy thái độ khẩn trương và lo lắng của Chúc Vũ Hàm đối với Dương Phàm, hai cô bé nhìn Dương Phàm với anh mắt khác hẳn. Đang tiếc, hai cô nàng cũng chi dám mơ mộng mà thôi. Không cần nói cũng rõ mình không dù trình độ.Chẳng qua như vậy thì sao chứ? Phụ nữ đếu hay mơ mộng. Nếu không sao Quỳnh Dao lại được hoan nghênh như vậy chứ? Chuyện cô gái lọ lem lưu truyền ngàn năm cũng là do tâm lý đó mà. Thay Dương Phàm đang cười, tâm trạng Chúc Vũ Hàm tốt lên rất nhiều. Dương Phàm có chút nóng nảy nhưng quả thưc lúc đó rất dũng mãnh. Đàn ông mà, không đổ chút máu sao gọi là đàn ông. - Chị, cười chút đi nào. Chị phụng phịu trông xấu lắm.
Phì
Chúc Vũ Hàm bị câu nói này của Dương Phàm làm cho phì cười. Không khi trông phòng lập tức trớ nên dễ chịu hơn rất nhiều. Chúc Vũ Hàm cười cười ngồi ở bến cảnh Dương Phàm, lấy khăn lau mặt cho hắn: - Bác sĩ nói không có vấn đế gì lớn.Chỉ là xương hơi rạn một chút, tĩnh dữơng một thời gianlà được. Đội mặt với người phụ nữ này, Dương Phàm không khỏi đưa tay ra nắm lấy tay nàng: - Chị,làm khổ chị. Chúc Vũ Hàm cười nói: - Nói cái gì vậy? Không phải bởi vì tên vệ sĩ đó ra tay với chị nên em mới nóng nảy mà ra tay sao? Thưc ra, dù Chúc Vũ Hàm không ở đó thì với tinh cách của Dương Phàm khi thay đám vệ sĩ làm nhuc hai cô gái cũng sẽ xônglến. - Đúng rồi, vụ viếc này chị định xử lý như thế nào? Dương Phàm vẫn còn ghi nhớ trong lòng, không thế dễ dàng buống tha tên kia. Không ngờ lại dâm lấy danh nghĩa kiêm tra mà giở trò với hai cô gái. - Theo ý em… Chúc Vũ Hàm nói xongliến liếc nhìn hai cô gái kia. Hai cô nàng lúc này mới tiến tới, cúi đãu, sau đó kêu lến: - Cám ơn Dương khoa trưởng. Dương Phàm cười nói: - Hai em làm gì vậy? Lý Tình Tình là cấp dưới của anh, em này cũng là người trong đòan Chiêu Thương. Chuyện như thế nay, anh sao có thế đứng nhin? Các em yên tâm, anh sẽ đòi lại công bằng cho các em. Dương Phàm có chút kich động nên chạm vào vết thương, không khỏi đau đến độ cắn răng.Chúc Vũ Hàm thay thế không khỏi đau lòng, nhăn mặt nói: - Được rồi, được rồi. Chuyện này chờ khi cảnh sát đến rồi hỏi. Lúc này bác sĩ và y tá đã đi vào, cười túm tim nói với Dương Phàm: - Mặc dù không nguy hiem nhưng đế đảm bảo an toàn chủng tôi vẫn sẽ bó bột cho cậu. Chúc Vũ Hàm vội vàng nói: - Bác sĩ cử làm. Sau khi xử lý xongthì cũng đã gần mười hai giớ. Dương Phàm một lần nữa nằm xuống nghi ngơi. Lúc này Lưu Văn Khởi và Trương Khải Đức đã trở lại. Đi theo sau còn có Trương Khắc Kỷ và Chủ Bàn Tử. Chúc Vũ Hàm thay Lưu Văn Khởi liến tươi cười chào đón: - Chú Lưu, thật sư làm phiền chú. Có những lời nay, Lưu Văn Khởi đã hoàn toàn yên tâm. Xem ra Chúc Vũ Hàm không có y gì với cảnh sát. Lưu Văn Khởi xua tay nói: - Có gì đâu. Lúc còn trẻ ở Vu Thanh vì điếu tra vụ án mấy ngày mấy đêm liến chú không ngủ cũng là chuyện bình thương. Sau đó Chúc Vũ Hàm lại cười nói với Trương Khải Đức: - Cám ơn anh Trương. Trương Khải Đức cười cười, khế gật đầu nói: - Chuyện của Dương Phàm chính là chuyện của Trương gia chúng tôi. Nên làm như vậy.Nhưng lời này rất nặng. Chúc Vũ Hàm nghe thấy không khỏi cả kinh. trong lòng nàng không khỏi thầm nói:
Không phải là hôn ước giữa Dương Phàm và Trương Tư Tề nên mới như vậy đó chứ
Nghĩ đến đây Chúc Vũ Hàm quay đầu lại nhìn Dương Phàm. Dương Phàm ra hiệu không biết với nàng. Chúc Vũ Hàm lúc này mới quay đầu lại nói với Trương Khải Đức: - Anh Trương nặng lời qua. Trương Khải Đức lúc này mới cười ha ha, giải thích: - Ha ha. Năm đó khi ông nội tôi ở Uyển Lăng đã được ông ngoại Dương Phàm cưú mạng.Ngưới Dương gia có thể quên nhưng Trương gia chúng tôi không thể nào quên. Lời này Trương Khai Đức nói như chém đinh chặt sắt làm cho mọi người ở đây không khỏi cảm đông. Môi người lúc này mới hiếu được vì sao Trương Khải Đức lại sốt sắng với viếc này như vậy.Lại nói tiếp hầu hết mọi người bay giờ đếu quên đi tình nghĩa, người Trương gia có thế như vậythưc không dễ dàng gì. càng đửng nói đến Trương Khải Đức đang ở địa vị như vậy. Lúc này Trương Khắc Kỷ và Chủ Bàn Tử đang đứng ngoài cửa không dám vào. Bọn họ đang nhìn vào bến trông, kết quả bị Chúc Vũ Hàm nhìn thấy. Nàng hừ một tiếng nói: - Hai người vào đi. Trương Khắc Kỷ lau mồ hội, vội vàng nhỏ giọng báo cáo lại mọi chuyện đã xử lý. Sau đó mới giới thiếu Chủ Bàn Tử một chút. Chúc Vũ Hàm biết mấy tên vệ sĩ kia đã rất thảm, lưa giận trong lòng đã giảm đi mấy phần.Đưa mắt nhìn Dương Phàm, Dương Phàm khế gật đầu bảo thế là đủ. Lúc này mới lạnh nhạt nhìn Chủ Bàn Tử một cái, nói: - Tôi cũng không làm khó dễ anh. Toàn bộ tiền viện phi, tiền tĩnh dữơng của em tôi, cùng với quần áo, tiền bồi thường danh dự cho hai cô đây. Trách nhiệm hình sư tôi không truy cưú,nhưng tổn thất về tinh thần và vật chất anh phải đến bù cho thỏa đáng. Chủ Bàn Tử là người cớ trí, vội vàng bước tới, rất thành khẩn xin lỗi Dương Phàm. Sau đó cũng xin lỗi hai cô gái, cuối cùng vỗ ngực ra vẻ: - Xin mọi người yên tâm, trách nhiệm của tôi, tôi tụyêt đối không chối từ. Tôi đã đưa mười vạn viện phi cho bệnh viện. Đây là chút tiền mặt coi như lòng thành của chúng tôi. Chủ Bàn Tử nói xong liến đặt một chiếc cặp đen vào ngăn bàn, đứng im không nói, bước ra sau một bước. Nếu lúc này còn nói thêm gì nữa thì càng có vẻ đang ghét. Chuyện cần làm thì làm, tốt hơn nhiều so với nói. Chúc Vũ Hàm đưa tay cầm lấy túi tiền ra, nhìn thay bến trong là mấy côc tiến, không khỏicười cười. Lay bốn côc tiền ra đưa cho Lý Tình Tình, sau đó xoay người cười lạnh với Chủ BànTư: - Anh ra tay hào phóng thật. Anh cám thay tôi là người thich chiếm tiến nghi của người khác sao? Bốn vạn này là bồi thường cho hai cô nữ sinh đây, số còn lại anh cầm về chữa bệnh cho tay chân của mình. Còn có, tiền viện phi nếu không hết tôi sẽ để lại. Sau này nếu không có viếc gì thì dùng đến đây quấy rầy chủng tôi. Nói xong nàng im lặng. Ỷ của nàng là các người có thế đi. Trương Khắc Kỷ sao không hiếuchư, vội vàng kéo Chủ Bàn Tử ra, cũng cầm theo số tiền còn lại đi. Chúc Vũ Hàm chờ hai người rới đi, lúc này mới cười nói với Lưu Văn Khởi: - chú Lưu, chú về nghi đi. Chuyện ổn rồi ạ. Lưu Văn Khởi không khỏi cám thán trong lòng. Lúc trước mình quá lo lăng, hai chị em nayvẫn thông tình đạt lý, không hề có ý làm khó người khác. Lát nữa phải tìm lý do lấy của tên Chủ Bàn Tử một hai trăm vạn mới được. Lưu Văn Khởi cười cười rời đi, Trương Khải Đức cũng đi theo. Chúc Vũ Hàm quay đâu lại thấy Dương Phàm đang cười cười. Nàng đưa tay ra vuốt vuốt những sợi tóc trên trán Dương Phàm: - Tền Chủ Bàn Tử kia vưa thấy đã biết là gian thương, không thể nào cho người này cơ hội đựợc. Nếu không sau này sẽ phiền chềt. Hơn nữa chị cũng không thiều tiền. Còn có y khác mà Chúc Vũ Hàm không nói nhưng Dương Phàm cũng đại khái hiều được. Một siều thi lớn như vậy, thật sư niềm phong lại thì cũng có ảnh hưởng không nhỏ. Chúc Vũ Hàm mới cảnh cáo mà thôi. Lảm người ai cũng có măt mũi, không thể quá quắt. Thởi gian trồi qua thật chậm. Chúc Vũ Hàm nhin hai cô gái, nói: - Hai em cũng về đi. Chị ở lại là được rồi. Lý Tình Tình vội vàng nói: - Dương khoa trửơng vi bon em nên mới bị thương, ở đây đề bon em. Chúc thi trửơng, chị cũng mệt rồi mau về nghi đi ạ. Bọn em sẽ thay nhau trông chừng anh Dương, không mệt đâu a. Dương Phàm cũng khuyên: - Chi, chị về nghi đi ạ, mai lại đến. Chị rất bận, nghi ngơi không tốt là không được. Chúc Vũ Hàm nghĩ nghĩ rồi cũng không cố lưu lại, gật đâu nói: - Vậy chị về trước. Xe của chị vẫn còn ở siều thi. Bậy giờ chị đi lấy về. Dương Phàm, em cũng nghi sớm đi. - Trền đường cần thận một chút a. Chúc Vũ Hàm ra khỏi cổông bệnh viện, Trương Khắc Kỷ vẫn đứng ở đó đợi. Hắn vưa thấy Chúc Vũ Hàm đi ra, vội vàng đi tới nói: - Chúc thị Trương, xe của cô ở siêu thi, tôi đã bảo người trông coi. Tôi đưa cô đến đó
Chúc Vũ Hàm không nghĩ tới Trương Khắc Kỷ lại cẩn thận như vậy, không khỏi có chút hảo cảm. Nặng không hề khách khi mà lên xe Trương Khắc Kỷ. Trền dựởng đi, Trương Khắc Kỷ cũng không nói gi nhiều chi hỏi vết thương của Dương Phàm ra sao. Chúc Vũ Hàm nói vài cậu.Khi hỏi đến chức vụ của Trương Khắc Kỷ thi hắn mới khéo léo nói phân cục Tiêu Dao hơn nămnay chưa có chính, mà do hắn là phó cục trửơng phụ trach.Chúc Vũ Hàm nghĩ Trương Khắc Kỷ biết cách làm người, nên nói sau này sẽ hỏi Lưu Văn Khởi một chút. Lần này làm cho Trương Khắc Kỷ kich đông đến run lền. Hôm nay đúng là chuyển xấu thành tốt. Chức phó chưa thể thành trửơng là bởi vi trong cục có người ngăn cản. Cho nên Lưu Văn Khởi đến bây giờ cũng chi có thề không bổ nhiềm trưởng phận cục mà thôi. Bây giờ Chúc Vũ Hàm nói sẽ hỏi qua, chi cần là người hiều biết là rõ chuyện này coi như đã được giải quyết. Ai ăn no không có việc gi làm mà đi chuốc lấy nguy hiềm chi vi một chức cục trưởng phân cục nho nhỏ chứ? Bác sĩ đã cho it thuốc an thần nên Dương Phàm rất nhanh đã ngủ. Lý Tình Tình lúc này mới nghĩ đến minh chưa thông báo cho thương đòan. Nên nàng vội vàng cầm điền thọai gọi về. Lúc này thương đòan đang hỗn loạn, vi sao chứ? Lý Tình Tình và bạn đến tôi mịt vẫn không về. Ngô Yến không thấy Dương Phàm nên đã gọi điền cho hắn. Ai ngở được rằng điền thọai của Dương Phàm đã tắt. Thi ra điền thọai của Dương Phàm lúc đánh nhau với đám vệ sĩ siều thị đã bị rơi và hỏng. Ngô Yến sao có thề gọi được chư? Bây giờ Lý Tình Tình gọi điền về nói Dương Phàm bị thương. Ngô Yến lập tưc hốt hỏang, vội vàng hỏi ở bệnh viền nậo. Lý Tình Tình vưa nói tên bệnh viền, Ngô Yến đã tất mấy, vộivàng chạy đền. Lý Tình Tình ngàn ngưới vi chưa kịp nói rõ mọi chuyện. Nên nàng liền gọi lạilần nữa nói rõ tinh huống, bao mọi ngưới dùng đến đây hềt. Kết quả, Ngô Yến ngắt điền thọai, đi tới phòng Y Đạt Hữu. Viềc này nhật định phải thông bao. Sau đó nàng còn gọi ca Điền Hằng và Hưa Kha đây. Hai ngưới nghe nói Dương Phàm bịthương, tinh huống chưa rõ liền lập tưc hốt Họàng, cùng nhau đi đến gõ cưa phòng Y Đạt Hữu.có ba thành viền thương đoàn không về, có một ngưới trong bệnh viền. Trách nhiềm lần này không hề nhỏ. Y Đạt Hữu nghĩ Dương Phàm đã giúp minh chuyện sáng nay liền vội vàng bảo ba người mang theo tiền rồi đi đến bệnh viền. Đi được nữa dựởng, Ngô Yến nhớ đến quan hệ giữa Dương Phàm và Trầm Minh liền tim số điền thọai di động của Trầm Minh. Gọi điền thông bao cho Trậm Minh một tiềng. trong tinh cóngưới ra mật, mọi chuyện cũng đề hơn nhiều. Ngô Yến rất sốt một nên không nghĩ ra gọi điềncho Chúc Vũ Hàm. Thưc ra điều này là do trong lòng nàng vẫn có một tia lấn cấn.Trần Minh đang ôm vợ ngủ ngon bị điền thọai đánh thưc nên rất khó chịu. Nhưng vưa nghe thấy Điền Phu ở trong tinh bị người đánh đến mức phải vào viền, lập tưc bật dậy. Đây là hậu bối mà Trần lão gia tư coi trọng, coi như là con chau Trần gia. Trần Minh tư minh lại xe chạy đến bệnh viền. Vừa ra đến cưa thi nhớ đến Lưu Thanh, liền vội vàng bao vợ gọi cho Lưu Thanh.Đềm khuya, Lưu Thanh đang nằm nhậ ngủ nhận được điền liền vội vàng đi ngày. Lý Tình Tình tuyệt đội không nghĩ tới chi một cuộc điện của minh mà làm cho bao nhiều ngưới đến đây. Đám Ngô Yến đã đến bệnh viền, tim y ta đề hỏi thi biết Dương Phàm đang trong phòng dành cho cán bộ cao cấp. Suy nghĩ đâu tiền của bọn họ đều cám thấy chuyện có chút nghiêm trọng.Ngô Yến vội vàng gọi điền bao Lý Tình Tình ra đưa mọi ngưới vào. Lúc này Trần Minh và vợ cũng đã tới, thấy đám Ngô Yến tư xa đã gọi: - Mấy ngưới dẫn đòan kiều gi thề? Sao lại làm cho Dương Phàm vào viện? Lão bi thư cho dù đã nghi hưu nhưng vẫn rất có tiếng nói trong tinh. Lúc này Lưu Thanh đã cùng vợ đến nơi, từ xa đã kêu lền: - Trần Minh, thề nào rồi? có cần tôi gọi điền lền Bắc Kinh không? Một đám ngưới tụ tập nên rất náo nhiềt. Lý Tình Tình đi ra thấy thế không khỏi luống cứông.Mọi ngưới lập tưc cắm đâu vào hỏi, sau khi biết rõ tinh huống mới thở dài nhẹ nhõm. Lý TinhTinh rất biết cách ăn nói, kể rõ mọi chuyện. Y Đạt Hữu nghe nói ngay cả quân đội cũng bị kinh đông, còn nói cái gì là ân nhân của Trương gia. Còn có một người chị tên là Chúc Vũ Hàm, nửa đêm còn kinh đông hai vị quan chức cấp cao. Trần Minh thi còn đỡ một chút, bi thư tỉnh đoan nên tiền đồ rất rông lớn. Người như thề, phia sau không có chỗ dựa vững chắc mới là la. Đềm khuya chạy đến còn mớ miệng muốn gọi điền lên Bắc Kinh, qua đó có thề thấy sư thân thiềt giữa bọn hộ. Y Đạt Hữu toat mồ hôi lạnh, trong lòng thầm hận không thể tự đá cho minh mấy cái. Dương Phàm này không phải là Thai Tử đảng gi chứ? Đêm nay, mấy ngưới lãnh đạo của Chiêu thương đoàn có một cái nhin hoàn toàn mới về Dương Phàm. Ở đây ngoại trư Ngô Yến, tất cả mọi ngưới đều đang thầm kêu may mắn. Cũng may minh không quá đắc tôi Dương Phàm. Bây giờ mọi ngưới còn có thề nói cười với nhau là tốt rồi. Y Đạt Hữu cũng thầm kêu may mắn là minh chưa làm gi Dương Phàm. Nếu như đã làm gi rồi thi có lẽ sau này sẽ rất khổ sớ. Nghe nói Dương Phàm đã ngủ, lại ở trong phòng đánh cho cán bộ cao cấp nên mọi ngưới đều cám thấy không nên vào trong quấy rầy. Ngô Yến lấy cớ là lạnh đạo trưc tiềp, Y Đạt Hữu cũng hiều được là nên đề một ngưới lại nên đông y. Nhưng ngưới khác đều về nhà của minh. Trền đường về khách sạn, Y Đạt Hữu phát hiền ra sau lưng minh đây mồ hội lạnh, không hề buồn ngủ. Nhin sang hai chủ nhiệm bên cạnh thi thấy hai ngưới đó đều có vẻ sợ hãi. - Hai chủ nhiệm, đi chỗ nao đó làm vài chén đi. Y Đạt Hữu cười khổ nói, y là mọi ngưới đi uống rượu cho tinh tao lậi. Hưa Kha và Điền Hằng cũng gàt đâu. Ba ngưới trưc tiếp đi đến một cưa hàng ven đường. Ơ đây không có rượu ngon, chi có rượu trắng. Ba ngưới rất nhanh đã uống hết một chai, lại kêu một chai nữa. Sau khi uống thềm nửa chai mới dần dần lấy lại binh tĩnh. Y Đạt Hữu rất cẩn thận nói với hai người: - Tôi đề nghị mọi ngưới thông nhất cách nói. Chuyện của Dương Phàm mọi ngưới nên phối hợp một chút, không nên truyền ra ngoài. Về sẽ lập tưc phân phó Lý Tình Tình và Tề Tuyết Phương không được lộ ra một chữ nào. Về phần Ngô Yến, tôi sẽ nói. Y Đạt Hữu có ýy gi? Hưa Kha và Điền Hằng dùng ngón chận cũng có thề nghĩ ra. Đúng vậy, Uyền Lăng có một nhận vật như vậy, điều này ai lại không nghĩ ra? Nếu nói cho ngưới khácbiết, vậy thi sao? Còn có một điểm đó là những người biết chuyện này chi có từng đó, nều chuyện này truyền ra, sau này Dương Phàm truy xem ai lắm mồm, vậy rất lôi thôi. Uống hết hai chai rượu, nghiêm túc ước định mọi ngưới mới binh tĩnh trớ lại và về khách sạn.Dường như đã họàn thành xong một việc rất quan trọng nên ba ngưới có cùng một suy nghĩ. Sau này phải quan hệ thật tốt với Dương Phàm, mật thiết càng tốt. Dương Phàm tinh dậy, ngoài trời đã sáng, anh măt trời tư ngoậi cưa sổ chiều vào làm hắnchỏi mắt. Nheo mắt lại thich ửng với anh măt trời, Dương Phàm thấy Ngô Yến đang dựa vào giưởng mà ngủ. Dương Phàm không khỏi cám đông, dựa tay ra ôm Ngô Yến. Ngô Yến mớ mắt ra, thấy Dương Phàm đã đây, vội vàng ngồi dậy nói: - Anh tinh rồi. Dương Phàm cười khổ nói: - Em đến tư lúc nào? Sao không lền giưởng mà ngủ? Ngô Yến cười cười nói: - Hôm qua đến muốn một chút. Lý Tình Tình gọi điền đến báo cho em. Đúng rồi, sao mấy của anh lại tắt vậy? Dương Phàm nghe nàng nhắc đến điền thọai, cười khổ nói: - Có lẽ là bị rơi hỏng rồi. Không nói nữa, anh đi vệ sinh đã, anh không nhin nổi nữa rồi. Ngô Yến vội vàng đở Dương Phàm dậy. trong phòng bệnh cũng có toilet, nhin hai cô gái đang ngủ say trên giưởng, Ngô Yến mới dám vào cùng.Trương Tư Tề đềm qua ngủ cũng không ngon. Khi ca ca về nói Dương Phàm bị thương,trông lòng nàng không biết làm sao ca. ca đềm đều nghĩ về Dương Phàm. sang sớm nghĩ ra bài thuộc liền nấu canh cho Dương Phàm. Chúc Vũ Hàm sau khi về cũng vẫn lo nghĩ cho Dương Phàm. Nghĩ rồi gọi bảo mẫu lền hỏi. Biết đạo gia Lý Hoàn có Ô cốt Kê. Nên mới năm giờ sang nàng đã dậy, dùng nồi áp suất nấu món canh gà.