Chương 155: Thừa nhân chi nguy
-
Tà Đạo Tu Tiên Lục
- Thần Khê Băng Phong
- 1814 chữ
- 2019-03-08 04:40:51
Hầu quang bình thấy Trần Nhược Tư cũng biết mình đã đến nhưng vì một lòng muốn chữa thương cho Linh Cơ. Nó toàn tâm để khôi phục thể lực cho linh cơ, mà đối với hắn sẽ bất lơi. Vì thế, hắn bước nhanh tới, một tay kéo Trần Nhược Tư ra, đẩy hắn ngã lăn trên mặt đất
Trần Nhược Tư rất nhanh bò tới bên linh cơ, đỡ vai nàng, mắt lạnh lùng nhìn Hầu Quang Bình thở hổn hển mắng: "Cái lão ô quy hỗn trướng vương bát nhà ngươi, nếu nàng có chuyện gì, ta nhất định tìm lão liều mạng. Nếu lão không chết thì cũng khiến cho lão sống không bằng chết"
"ha ha, phải không?" Hầu Quang Bình cười cười, đưa tay phải, vuốt râu nói: "Ta còn muốn xem bộ dạng liều mạng của người ra sao, như vậy rất tốt, ta cho người ba con đương, thứ nhất, quy thuận theo ta, phát thề độc không được phản bội ta, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi, thứ hai, ta cho ngươi một cơ hội cùng ta liều mạng, nếu có thể đẩy lui, coi như ta thua, ta sẽ buông tha các ngươi; thứ ba, các ngươi hai người sẽ chết chung một chỗ"
Hầu Quang Bình cho rằng, lấy năng lực của Trần Nhược Tư lúc này, không thể là đối thủ của lão, bằng không, lão tuyệt đối không nói ra điều kiện thứ hai để Trần Nhược Tư lựa chọn. Thực ra người trong trung thổ ngày nay, có thể lấy cường lực công kích mà đẩy lùi lão ngoại trừ mất chương môn của tự miếu cùng đạo quan nổi danh còn lại khó tìm được người khác có thể
Trần Nhược Tư không chút cân nhắc đáp: "Ngươi nói phải giữ lời, không được đổi ý, ta chọn..." Trần Nhược Tư nói tới đây, có ý dừng lại liếc mắt nhìn xem phản ứng của Hầu Quang Bình. Hắn thấy Hầu Quang Bình dường như rất quan tâm đế lựa cọn quả hắn, nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: "Lão ta hiểm độc như vậy, sao lại muốn ta làm môn hạ của hắn, ta không biết hắn nhìn trúng điểm nào của ta chứ" Nghĩ tới đây, trên mắt lộ một tia đắc ý mở miệng cười nói: "ta chọn con đường thứ hai, nghĩ biện pháp đánh lui lão"
Trần Nhược Tư vừa dứt lời, Hầu Quang Bình sắc mặt trở nên khó coi, trong lòng nhất thời cảm thấy thất vọng, đã hạ quyết tâm, nếu hắn thật sự đánh lui mình, cũng không thể để hắn sống mà rời đi được. Lão xanh mặt, hỏi lại: "Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, người có thật sự chọn con đường thứ hai? "
"Đúng" Trần Nhược Tư khẳng định lại : "Ta không chắc chắn cơ hội, không sai, ta lựa chọn điều thứ hai, chỉ hy vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa"
Hầu Quang Bình cười quỷ dị, thuận miệng đáp: "Chờ người làm được rồi nói"
Trần Nhược Tư biết Hầu Quang Bình làm như vậy là muốn trêu chọc mình một chút, nhưng hắn đã quyết định
Trần Nhược Tư mân mê mặt linh cơ, thay nàng lau nước mắt, mỉm cười nhìn nàng nói: "Nàng yên tâm, ta có thể thắng lão, chúng ta sẽ bình yên vô sự mà rời nơi này, nàng chờ ta biểu diễn"
Linh cơ thở dài, không biết nên nói cái gì cho tốt, nàng biết rõ Trần Nhược Tư cùng Hầu Quang Bình liều mạng, cũng chỉ là đến mà chịu đòn thôi, như vậy nàng trong lòng không thể chịu nổi. Nhưng nàng tin rằng nếu hắn không đấu tranh, hắn sẽ mất đi cơ hội sống sót. Nàng gật gật đầu mỉm cười, ý tứ là ủng hộ hắn
Có linh cơ cho phép, Trần Nhược Tư trong lòng cảm thấy một tia an ủi, cũng tự chiến thằng mình, tăng thêm một chút lòng tin, hắn vỗ nhẹ bả vai linh cơ, đứng lên, xoay người nhìn Hầu Quang Bình nói: "Lão lui về phía sau một trượng, chúng ta đánh nhau như vậy, dư lực có thể làm nàng bị thương, điều này lão có thể đáp ứng ta"
"tiểu tử, người vẫn còn quan tâm tới người khác cơ? Ha ha, xem ra người là một nhân tài hiếm có, được ta đáp ứng thỉnh cầu nhỏ này của ngươi" Hầu quang bình cười lạnh một tiếng rồi lui về phía sau một trượng. Trong nháy mắt lão đã bay tới ngoài trượng.
Linh cơ thấy Trần Nhược Tư quan tâm tới an nguy của mình như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng kích động cùng hưng phấn, nước mắt tràn ngập trong ánh mắt, chảy ào ra. Nàng nước mắt lưng tròng nhìn Trần Nhược Tư, ôn nhu mà thân thiết nói: "Hãy đi đi, cẩn thân một chút nhé"
Trần Nhược Tư gật đầu, lẳng lặng nhìn linh cơ một hồi rồi xoay người sang chỗ khác gạt nước mắt khỏa khóe mắt, chạy thẳng về phía trước
Trong lúc chạy về trước Trần Nhược Tư đã thầm niệm động chú ngữ Vạn Tượng Càn Khôn, tâm tình hắn cực kỳ bình tĩnh, trong lòng chỉ có một tín niệm là phải đả bại được Hầu Quang Bình. Mà lúc này hắn cảm giác trước mắt mình trở lên sáng rực lạ thường, ngay cả lá cây rơi xuống trong màn đêm cũng có thể nhìn thấy rõ. Hắn trong lòng lại càng hưng phấn, ý thức được khả năng thắng lợi của mình đã gia tăng lên rồi
Hầu Quang Bình thấy tốc độ của Trần Nhược Tư hướng tới mình ngày càng nhanh, lão cảm thấy giật mình, trong lòng buồn bực nói: "Nó rốt cuộc là người thế nào, sao năng lực một hồi suy giảm tưởng chết, một hồi lại vô cùng lớn, xem ra không thể coi thương nó được. Vô luận thế nào, hôm nay phải diệt trừ để tránh hậu họa" Nghĩ tới đây, lão thầm tụ sức mạnh ở tay phải, chuẩn bị ứng phí với Trần Nhược Tư đang đến
Khi Trần Nhược Tư chỉ còn cách Hầu Quang Bình 2 thước, hắn vung nắm tay, tăng tốc, nhảy lên hướng thẳng về Hầu Quang Bình đánh vào sau gáy. Lúc này trên nắm tay hắn xuất hiện một thể khí cầu người thường không thể nhìn thấy được, khí cầu thể phát ra năng lượng quang ba, thôi động không khí, nhanh chóng lao thẳng về phía trước
Hầu Quang Bình ở cách hai thước đã cảm ứng được lực công kích của Trần Nhược Tư, không phải chuyện đùa, lão không dám lơ là, vội vàng lắc mình nhay lên, đồng thời bổ một chưởng hương về khoảng không chỗ Trần Nhược Tư. Một đạo bạch quang nhanh như thiểm điện từ lòng bàn tay lão bắn thẳng tới ngực Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư dường như ý thức được động tác của Hầu Quang Bình, hắn tại không trung, đổi thế xoay hữu quyền đánh thẳng vào quang mang đang tới
"Ầm" một tiếng nổ vang, nhất thời, ánh áng bắn tung tứ phái. Tay Trần Nhược Tư khi hạm vào bạch quang kia, hắn cảm thấy một luồn điện cực mạnh, cuồn cuồn không dứt nhắm thằng cơ thể hắn tiến vào khiến cho hắn trong nháy mắt mất đi tri giác. Mà người hắn cũng bị một cỗ sức mạnh mãnh chấn bay ngược ra ngoài, lăn lông lốc trên mặt đất
Linh cơ thấy vậy, đau lòng vô cùng, nước mắt như mưa. Nàng cực lực bò lên nhưng mấy lần cũng không thể đứng dậy nổi. Nàng không phải muốn đứng mà cố hết sức nhằm hương Trần Nhược Tư bò tới
Hầu Quang Bình đắc ý cười, toàn thân hạ xuống, trụ vững thân hình, nhìn chằm chằm vào linh cơ còn đang bò sát tới: "Người tự kết thúc hay là ta giúp người giải quyết thống khổ này?"
Linh cơ ngẩng đầu ánh mắt căm thù nhìn thoáng Hầu Quang Bình, tức giận mắng: "Lão ô quy nhà ngươi, thừa lúc người ta lâm nguy, muốn giết thì giết, nói làm gì phí công" Nàng nói xong không thèm để ý tới Hầu Quang Bình, tiếp tục bò về phía trước
Trần Nhược Tư trên mặt đất hơi động đậy, từ từ tỉnh lại, một trân đau nhức, từ trong tâm phát ra, trong nháy mắt triều đi khắp toàn thân. Cảm thấy một trận ác tâm, nảy lên trong lòng, hắn ho khan ai tiếng, cổ họng vừa động, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Theo đó hắn cảm thấy thân minh có cảm giác đau đơn, thoáng hiểu, hắn cực lực nhấc thân mình đứng dậy, nhìn Hầu Quang Bình nói: "Lão ô quy, người buông tha cho nàng đi, sự tính của người, chỉ có ta biết, nàng không biết gì hết"
Hầu quang bình gặp trần nếu tư chịu tới bị thương nặng, còn có thể lại chính là đứng lên, dám để cho hắn cảm thấy giật mình không nhỏ, hảo nữa ngày,một lúc lâu, hắn mới đáp lại nói: "tiểu tử ngươi thật đúng là kinh đánh, thế nhưng còn chưa chết." hắn nói xong, bước nhanh đi tiến lên đây, huy chưởng lồng bảo vệ trứ trần nếu tư chính là ót trên, mãnh đánh,vỗ ra.
Hầu Quang Bình thấy Trần Nhược Tư bị thương nặng thế còn có thể đứng dậy, khiến cho lão giật mình, một lức lâu mới đáp lại: "tiểu tử người thật đúng là đồ đánh không chết" Lão nói xong bước nhanh để, vung chương đánh manh vào sau gáy Trần Nhược Tư.
Linh cơ sắp bò tới nơi thấy thế, nghiến răng dùng hết khí lực toàn thân nhảy lên đánh mạnh về phía Hầu Quang Bình
Hầu Quang Bình vôi thu tay về, nghiêng người tránh, thuận tay đánh một chưởng vào sau lưng linh cơ
vốn đã khí lực suy kiệt chính là linh cơ, bị như thế trọng chính là một chưởng, nhất thời, hắn phun ra khỏi một ngụm máu tươi, phác ngã xuống trên mặt đất, vắng mặt nhúc nhích rồi.
Vốn đã suy kiệt khí lực, lại bị một chưởng như thế, nhất thời nàng phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất không nhúc nhích
Trần Nhược Tư thấy thế, tâm can như xét nát, cảm giác vô cùng đau đớn, hắn bước nhanh lại, nâng linh cơ hơi thở đang mong manh, ôm lấy đầu nàng, khóc toáng lên
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2