Chương 10: Lời Hứa
-
Ta Không Phải Người Địa Cầu!
- Vivio
- 1192 chữ
- 2019-08-17 04:13:29
Nhà Syaoran có 4 bà chị, ờ thì xinh đẹp, nhưng mỗi tội hám zai thí bà, với mấy thằng shota càng cuồng hơn nữa, riêng cậu đây đã đủ mệt, huống chi........
"Yaaaa! Dễ thương quá! Cho tỷ hun cái nào!" Đại tỷ
"Da mịn a! Muốn cắn a!"Nhị tỷ
"Mùi cũng thơm nữa! Tối nay làm gối cho tỷ ôm nha!" Tam tỷ
"Tỷ nữa! Tỷ nữa!" Tứ tỷ
4 bà vây quanh Kii sờ nắn ôm hun đủ kiểu, nếu ko phải có kinh nghiệm từ 2 mẹ sư phụ shotacon kia chắc hắn đã bị ép ngạt thở rồi.
"Phù! Phù!" May mà Yelan giải vây, chớ mình mà chết theo kiểu lãng xẹt vầy...........nhục thấy bà cố nội!
Hắn nghiến răng ken két âm u trừng mắt với người nào đó "Cậu ngon! Dám đứng sau xem kịch à!!!"
"Đây là do cậu ko có.............." Chữ 'tiền đồ' chưa kịp nói ra, 4 vị tỷ tỷ đã nhào tới
"Đệ đệ cưng đã về rồi!!!"
"Tỷ nhớ đệ lắm a!"
"Coi kìa! Gầy rồi! Phải về nhà tẩm bổ mới được!"
"Tỷ sẽ nấu một nồi giò heo vỗ cho đệ béo tròn nha!!!"
"Á!! Không cần a!!!" Syaoran mặt xanh như tàu lá chuối, ko khác nhìn thấy địa ngục là bao nhiêu. Kii thừa cơ vỗ vỗ vai cậu, giọng hả hê "Một nồi giò heo. Ráng ăn nghen chưa!"
Sói con đen mặt, nhe răng nanh cắn từng chữ nhấn mạnh "Grừ! Sẽ không thiếu phần của cậu đâu!"
Quả thật............
"À rế? Đệ đệ cưng đâu rồi? Bé Kii nữa?"
"Tỷ tỷ nấu xong rồi nè! Mau ra đây ăn nào?"
Dưới gầm bàn nọ.
Kii mặt mày sống ko bằng chết, ám ảnh ôm đầu lắc nguầy nguậy "Protein, lipit, vitamin, glucozo,.......ĐM! Cái nào cũng dư 80% so với lượng cần thiết là sao!? Cái nồi đó là cho người ăn chắc!!???"
"Hờ hờ! Giờ hiểu cuộc sống đau khổ của tớ rồi chứ gì!" Syaoran chẳng khá khẩm gì hơn, nhưng nghĩ đến chuyến đi sắp tới, cậu có hơi an ủi phần nào "Tuần sau đi Nhật, cuối cùng cũng thoát!"
Nghe đến Nhật Bản, hắn tò mò lên "Đi làm gì?"
Chần chừ một lát, rồi cậu cũng kể về gia tộc mình, về Clow Reed. Ông là pháp sư mạnh nhất địa cầu có nửa dòng máu phương đông, nửa dòng máu phương tây, và gia tộc Li là nhà mẹ của ông ấy. Bộ bài Clow-ma pháp khí cường đại nhất mà ông tạo ra đã bị gỡ bỏ phong ấn, những lá bài ấy phân tán ở một thị trấn Nhật bản và gây ra nhiều tai họa, nếu để lâu chúng sẽ lan rộng ra và phá hủy cả Tinh cầu này. Trách nhiệm thu thập những lá bài bây giờ là của Syaoran, vậy nên tuần sau cậu buộc phải đến Nhật Bản.
"Hở? Kii? Kii? Có nghe tớ nói gì ko đấy?" Thấy hắn ngây người ra, Syaoran huých vai đánh tỉnh hắn.
"À có......chỉ là.......tớ đã.....mà ko. Tớ sắp gặp chuyện giống cậu thôi!" Nụ cười gượng ép có chút hoài niệm làm Syaoran cực kì khó hiểu, nhưng chuyện của người ta, một ngày nào đó có thể nói ra, hắn sẽ tự nói cho cậu thôi.
"Nơi cậu tới là đâu?" Hắn tươi tỉnh lại hỏi.
"Thị trấn Tomoeda." Dứt lời Syaoran suýt nữa cười sặc với vẻ mặt như dẫm phải phân chó của Kii, lông mày hắn ko ngừng giật giật, một đôi con mắt đầy 1 câu 'ĐỊNH CON MỆNH NÓ KHÔNG TRÙNG HỢP VẬY CHỚ!!??'
Để chắc chắn, hắn e dè hỏi lại "Thị trấn Tomoeda, cái thị trấn hường phấn hoa anh đào ở ngoại ô Thành phố biển Uminari phải ko?"
"Ờ, đúng rồi. Cậu biết nó hả?"
"Rầm!" Kii đập đầu vào chân bàn, trán in đúng 3 chữ 'Giết tui đi!'. Hắn phát hiện từ sau khi xuyên qua số hắn đen còn hơn nhọ nồi, rõ ràng muốn tránh nhưng cũng tránh ko xong. Xui phải biết!
"Làm trò gì vậy? Là tớ đi chớ đâu phải cậu đi?" Syaoran lén giở khăn bàn nhìn tình hình bên ngoài, thấy ko ai chú ý tình hình bên này cậu mới thở phào nhẹ nhõm "Cậu cứ ở nhà tớ được rồi, đợi khi nào liên lạc được với Tinh cầu của cậu hẵng về. Chuyến này của tớ nguy hiểm lắm. Ko thể mang cậu theo đâu!"
Hắn bất đắc dĩ đập trán ủ rũ "Về làm cái quái gì. Tớ có chuyện ở đây, định sẽ dài dài 5 năm nữa mới về được. Để tớ đi giúp cậu!"
"Nhưng rất.........."
Hắn cắt lời "Nguy cái chóa! Ông đây từng trải qua nhiều chuyến kích thích hơn nhiều! Mấy thẻ bài đó cùng lắm chỉ Rank S! Ông đây cóc sợ nhá!"
"............." Syaoran có chút cảm động, nhàn nhạt cười "Cảm ơn!", rồi vẻ mặt biến thành thắc mắc "Tớ hay nghe cậu nói Rank gì đó, là cái gì vậy?"
Kii chậm rãi giải thích. Nền văn minh ma pháp ở mỗi Tinh cầu khác biệt nhau, nhưng đều chung cái gốc là ma lực-mana, dựa vào nồng độ mana thiên bẩm mà mỗi người sở hữu sẽ phân chia từ F-S. Cao nhất là SSS, thấp nhất là F, ngoài ra còn có 1 số chỉ số nhỏ hơn như S+ hay S-. Địa cầu mà nơi có văn minh ma pháp lâu đời, nguồn mana tự nhiên lớn, nên pháp sư ở đây có thiên bẩm khá cao, giả dụ như Syaoran chỉ mới 10 tuổi mà đã Rank B, còn cao hơn một cậu nhóc sĩ quan khá giỏi mà Kii đã từng huấn luyện, cậu nhóc đó lúc 10 tuổi cũng chỉ Rank C+ mà thôi.
Syaoran có chút tự đắc "Không uổng công tớ khổ luyện từ nhỏ đến giờ!"
Kii ghét bỏ giáng một cú vào đầu cậu "Chớ tự tin! Có người còn giỏi hơn cậu nhiều!"
"Ai vậy hả!?" Sói con bực bội.
Hắn nghênh đầu chỉ vào mình "Tớ!"
"Ghê quá!" Sói con trề môi khinh bỉ "À mà cậu Rank gì?"
Kii xoa trán nghĩ lại "Hừm, ước chừng là AAA+, nhưng bị tổn thương kha khá từ xung chấn của Không gian thứ nguyên nên chỉ còn AA thôi, chắc chừng 1 tháng là có thể khôi phục nguyên trạng."
Thấy vẻ mặt hắn ko có vẻ gì là khoác lác, cộng với sự cường đại đã từng chiêm ngưỡng rồi, Syaoran trầm mặt mắng "Biến đi! Đồ quái vật!"
"Haha! Rồi rồi, ko chọc nữa!" Kii cười cười khiêm tốn "Do tớ bị huấn luyện khắc nghiệt từ nhỏ thôi. Tớ sẽ giúp cậu, đảm bảo trong vòng 1 năm ko phải AAA+ cũng được AAA!" nhưng trong lòng thầm cười trộm xấu xa thêm 1 câu "Hồi đó ông đây lên S mịa nó rồi!"
"Được! Hứa đấy!" Syaoran giơ nắm tay.
"Ok!" Hai nắm đấm cụng nhau, đây cũng là lời hứa đầu tiên của 2 chàng đại soái ca lừng danh Tổng cục Quản lí, những người làm biết bao thiếu nữ đổ rầm rầm như hiệu ứng domino.
Nhưng rồi............
"Ah! Đệ đệ cưng! Bé Kii đây rồi! Tìm được rùi chị em ơi!"
Chào đồng bào...........Chúng tôi đi đây...........